Chương 22: Cậu Sợ Tôi Đi Không Đủ Nhanh Sao???
Nhất Điều Hàm Ngư C
13/09/2023
【 kinh nghiệm đao công +1】
【 kinh nghiệm đao công +1】
【 kinh nghiệm đao công +1】
"Nếu đau, hiện tại tiêm thuốc tê còn kịp!" Lâm Ân lại chân thành nhắc nhở một câu.
Đồng thời trong lòng hắn cũng đang nghi hoặc, vì sao lần này thuộc tính tăng thêm lại không phải là năng lực giải phẫu ngoại khoa, mà là đao công chứ?
"Cút!" Thợ Săn Ma rít gào.
"Cậu nhìn thấy tôi đau hả? Tôi móa nó một chút cũng không đau, có hiểu hay không?" Thợ Săn Ma yếu ớt ôm lấy quầy hàng, sắc mặt tái nhợt, không ngừng run rẩy nhưng ngoài miệng vẫn nhất quyết không chịu thua.
Lâm Ân dùng một tay nâng chiếc kính một mắt lên, còn một tay khác cầm dao tiếp tục xoát xoát cắt bỏ thịt thối trên bả vai Thợ Săn Ma, khụ khụ nói: "Vậy mong anh hãy buông lỏng bàn tay đang bám lên mặt quầy tiệm tôi một chút. Cũng mong anh di chuyển vị trí móng tay đang cắm xuống bàn, đây là loại cổ mộc tốt nhất, rất đắt tiền."
Thợ Săn Ma rít gào nói: "Tôi sẽ bồi thường gấp đôi cho cậu! Thế là được chứ gì? Hơn nữa, chẳng lẽ cậu còn không cho phép tôi bám vào quầy một cái sao? ! Cắt! Mau dùng sức cắt cho tôi! Cậu còn dây dưa lằng nhằng cẩn thận tôi băm tay cậu!"
Lâm Ân nghiêm túc cầm hai con dao trong tay, nói: "Đang chờ những lời này của anh đó. Rốt cuộc tôi cũng có thể buông tay mà thoải mái cắt rồi!"
Thợ Săn Ma run lên, vội vàng nói: "Chờ một chút!"
Xoát xoát xoát xoát ——
Thợ Săn Ma (ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)——
"God! God! My God!"
Gã lập tức được trông thấy một màn kinh dị… (ΩДΩ), khi mà từng mảnh từng mảnh thịt thối đã biến thành màu đen còn mang theo mùi thịt, bị người ta xoát xoát xoát, lóc từ trên người của gã xuống dưới, rồi chỉnh tề đáp xuống đống chén đĩa được bày sẵn trên quầy.
Lại nói, chỉ cần đao công lưu loát, linh hoạt, thì không cần biết thứ đang được cắt kia là mì hay là thịt, quá trình cắt này vẫn điệu nghệ như nhau.
Và bất cứ người nào được quan sát quá trình cắt thịt này đều không nhịn được phải giơ ngón tay cái lên, cho “nghệ nhân” Lâm Ân một like.
Nhưng mà...
"Cậu con mẹ nó đang giải phẫu cho tôi hay là tự mình lăng trì tôi hả! !"
Thợ Săn Ma “ba ba ba” không ngừng vỗ mặt bàn rít gào, tròng trắng mắt cũng muốn lật ngược ra ngoài, trên người toát mồ hôi như mưa.
"Cậu không đi làm đao phủ đúng là nhân tài không được trọng dụng nha! Lóc thịt người ta còn đảm bảo độ dày đều đặn nữa!"
"Dừng tay! Mau dừng tay cho tôi!"
Thấy vậy, Lâm Ân cũng trở nên nóng nảy.
Hắn cũng hung hăng vỗ cái bàn, bực bội nói: "Sao mà anh nhiều lời vô nghĩa đến vậy? Tôi cắt chậm anh không hài lòng, tôi cắt nhanh anh cũng không vừa lòng, tôi bảo anh dùng thuốc tê đi, anh lại không chịu. Sao mà anh lắm yêu cầu thế hả?"
Thợ Săn Ma dùng sức ôm lấy cái quầy, rít gào nói: "Cậu cắt một phát ăn ngay không được hả? Vì sao hết lần này tới lần khác cậu lại muốn cắt từng mảnh từng mảnh? Cậu sợ tôi đi không đủ nhanh sao?"
Lâm Ân chỉ trích: "Nếu cho một dao mà xong được, chẳng phải sẽ thành chém một đao vĩnh viễn không quay lại nữa [1] hả? !"
[1] : chỉ bán giá đắt cắt cổ, lần sau khách hàng không bao giờ quay lại nữa.
"..."
"..."
Thợ Săn Ma ngây người hỏi: "Cậu nói cái gì?"
Lâm Ân trừng mắt nói: "Tôi muốn nói là làm chuyện gì cũng phải chú ý đến độ tinh tế, chính xác, chém một dao xuống đương nhiên là mau hơn, nhưng nếu làm ảnh hưởng tới động mạch chủ, tôi cam đoan là anh còn đi nhanh hơn bây giờ đó!"
"Tôi là bác sĩ, là hộ lý, anh phải tin tưởng tôi. Từ trước đến nay, tôi đối xử với người bệnh cũng như đối xử với con mình vậy, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép con của mình mất mạng chỉ vì không được chữa trị đàng hoàng!"
Thợ Săn Ma run rẩy há miệng ra, nhưng rốt cục vẫn không nhịn được rít gào nói: "Cắt! Cắt cho tôi! Về sau tôi không bao giờ bước vào cái hắc điếm chết tiệt này nữa!"
"Yên tâm, sau khi tôi giải phẫu cho anh, khẳng định là anh sẽ thích dao của tôi thôi!"
Xoát xoát xoát xoát ——
Xoát xoát xoát xoát ——
【 kinh nghiệm đao công +1】
【 kinh nghiệm đao công +1】
...
Hơn mười phút sau.
Thợ Săn Ma giống như một con lợn chết ôm chặt lấy cái quầy, thậm chí còn nằm hẳn lên đó, khóe miệng càng không ngừng ùng ục ùng ục sùi bọt mép, tròng trắng mắt lật ngược, gần như không nhìn thấy một chút màu đen nào nữa, thân thể không ngừng co giật, hiển nhiên đã ngất đi rồi.
Ùng ục ùng ục ——
Gã có cảm giác mình vừa nằm mơ một giấc.
Trong giấc mơ kia có một con ác ma cầm hai thanh khoái đao ở phía sau gã, trên mặt nó mang theo một nụ cười gằn độc ác, sau đó bắt đầu xoát xoát xoát, trực tiếp cắt gã thành từng miếng mỏng.
Thậm chí nó còn bày đống thịt của gã ra trước mặt gã, để gã tự đánh giá chất lượng đao công.
"Được rồi!"
"Bước đầu cắt bỏ đã hoàn thành."
Lâm Ân cầm lấy bầu rượu mạnh được Thợ Săn Ma đặt trên bàn, trộn lẫn cùng một ngụm rượu cồn dùng cho y học, sau đó ùng ục ùng ục lấy loại hỗn hợp này để súc miệng.
Tiếp theo, hắn “Phù” một tiếng trực tiếp phun lên mặt ngoài của vết thương trên vai Thợ Săn Ma.
"Ngao —— "
Một tiếng rít gào đầy hoảng sợ, ẩn chứa vô cùng chua xót vang lên.
【 kinh nghiệm đao công +1】
【 kinh nghiệm đao công +1】
"Nếu đau, hiện tại tiêm thuốc tê còn kịp!" Lâm Ân lại chân thành nhắc nhở một câu.
Đồng thời trong lòng hắn cũng đang nghi hoặc, vì sao lần này thuộc tính tăng thêm lại không phải là năng lực giải phẫu ngoại khoa, mà là đao công chứ?
"Cút!" Thợ Săn Ma rít gào.
"Cậu nhìn thấy tôi đau hả? Tôi móa nó một chút cũng không đau, có hiểu hay không?" Thợ Săn Ma yếu ớt ôm lấy quầy hàng, sắc mặt tái nhợt, không ngừng run rẩy nhưng ngoài miệng vẫn nhất quyết không chịu thua.
Lâm Ân dùng một tay nâng chiếc kính một mắt lên, còn một tay khác cầm dao tiếp tục xoát xoát cắt bỏ thịt thối trên bả vai Thợ Săn Ma, khụ khụ nói: "Vậy mong anh hãy buông lỏng bàn tay đang bám lên mặt quầy tiệm tôi một chút. Cũng mong anh di chuyển vị trí móng tay đang cắm xuống bàn, đây là loại cổ mộc tốt nhất, rất đắt tiền."
Thợ Săn Ma rít gào nói: "Tôi sẽ bồi thường gấp đôi cho cậu! Thế là được chứ gì? Hơn nữa, chẳng lẽ cậu còn không cho phép tôi bám vào quầy một cái sao? ! Cắt! Mau dùng sức cắt cho tôi! Cậu còn dây dưa lằng nhằng cẩn thận tôi băm tay cậu!"
Lâm Ân nghiêm túc cầm hai con dao trong tay, nói: "Đang chờ những lời này của anh đó. Rốt cuộc tôi cũng có thể buông tay mà thoải mái cắt rồi!"
Thợ Săn Ma run lên, vội vàng nói: "Chờ một chút!"
Xoát xoát xoát xoát ——
Thợ Săn Ma (ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)——
"God! God! My God!"
Gã lập tức được trông thấy một màn kinh dị… (ΩДΩ), khi mà từng mảnh từng mảnh thịt thối đã biến thành màu đen còn mang theo mùi thịt, bị người ta xoát xoát xoát, lóc từ trên người của gã xuống dưới, rồi chỉnh tề đáp xuống đống chén đĩa được bày sẵn trên quầy.
Lại nói, chỉ cần đao công lưu loát, linh hoạt, thì không cần biết thứ đang được cắt kia là mì hay là thịt, quá trình cắt này vẫn điệu nghệ như nhau.
Và bất cứ người nào được quan sát quá trình cắt thịt này đều không nhịn được phải giơ ngón tay cái lên, cho “nghệ nhân” Lâm Ân một like.
Nhưng mà...
"Cậu con mẹ nó đang giải phẫu cho tôi hay là tự mình lăng trì tôi hả! !"
Thợ Săn Ma “ba ba ba” không ngừng vỗ mặt bàn rít gào, tròng trắng mắt cũng muốn lật ngược ra ngoài, trên người toát mồ hôi như mưa.
"Cậu không đi làm đao phủ đúng là nhân tài không được trọng dụng nha! Lóc thịt người ta còn đảm bảo độ dày đều đặn nữa!"
"Dừng tay! Mau dừng tay cho tôi!"
Thấy vậy, Lâm Ân cũng trở nên nóng nảy.
Hắn cũng hung hăng vỗ cái bàn, bực bội nói: "Sao mà anh nhiều lời vô nghĩa đến vậy? Tôi cắt chậm anh không hài lòng, tôi cắt nhanh anh cũng không vừa lòng, tôi bảo anh dùng thuốc tê đi, anh lại không chịu. Sao mà anh lắm yêu cầu thế hả?"
Thợ Săn Ma dùng sức ôm lấy cái quầy, rít gào nói: "Cậu cắt một phát ăn ngay không được hả? Vì sao hết lần này tới lần khác cậu lại muốn cắt từng mảnh từng mảnh? Cậu sợ tôi đi không đủ nhanh sao?"
Lâm Ân chỉ trích: "Nếu cho một dao mà xong được, chẳng phải sẽ thành chém một đao vĩnh viễn không quay lại nữa [1] hả? !"
[1] : chỉ bán giá đắt cắt cổ, lần sau khách hàng không bao giờ quay lại nữa.
"..."
"..."
Thợ Săn Ma ngây người hỏi: "Cậu nói cái gì?"
Lâm Ân trừng mắt nói: "Tôi muốn nói là làm chuyện gì cũng phải chú ý đến độ tinh tế, chính xác, chém một dao xuống đương nhiên là mau hơn, nhưng nếu làm ảnh hưởng tới động mạch chủ, tôi cam đoan là anh còn đi nhanh hơn bây giờ đó!"
"Tôi là bác sĩ, là hộ lý, anh phải tin tưởng tôi. Từ trước đến nay, tôi đối xử với người bệnh cũng như đối xử với con mình vậy, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép con của mình mất mạng chỉ vì không được chữa trị đàng hoàng!"
Thợ Săn Ma run rẩy há miệng ra, nhưng rốt cục vẫn không nhịn được rít gào nói: "Cắt! Cắt cho tôi! Về sau tôi không bao giờ bước vào cái hắc điếm chết tiệt này nữa!"
"Yên tâm, sau khi tôi giải phẫu cho anh, khẳng định là anh sẽ thích dao của tôi thôi!"
Xoát xoát xoát xoát ——
Xoát xoát xoát xoát ——
【 kinh nghiệm đao công +1】
【 kinh nghiệm đao công +1】
...
Hơn mười phút sau.
Thợ Săn Ma giống như một con lợn chết ôm chặt lấy cái quầy, thậm chí còn nằm hẳn lên đó, khóe miệng càng không ngừng ùng ục ùng ục sùi bọt mép, tròng trắng mắt lật ngược, gần như không nhìn thấy một chút màu đen nào nữa, thân thể không ngừng co giật, hiển nhiên đã ngất đi rồi.
Ùng ục ùng ục ——
Gã có cảm giác mình vừa nằm mơ một giấc.
Trong giấc mơ kia có một con ác ma cầm hai thanh khoái đao ở phía sau gã, trên mặt nó mang theo một nụ cười gằn độc ác, sau đó bắt đầu xoát xoát xoát, trực tiếp cắt gã thành từng miếng mỏng.
Thậm chí nó còn bày đống thịt của gã ra trước mặt gã, để gã tự đánh giá chất lượng đao công.
"Được rồi!"
"Bước đầu cắt bỏ đã hoàn thành."
Lâm Ân cầm lấy bầu rượu mạnh được Thợ Săn Ma đặt trên bàn, trộn lẫn cùng một ngụm rượu cồn dùng cho y học, sau đó ùng ục ùng ục lấy loại hỗn hợp này để súc miệng.
Tiếp theo, hắn “Phù” một tiếng trực tiếp phun lên mặt ngoài của vết thương trên vai Thợ Săn Ma.
"Ngao —— "
Một tiếng rít gào đầy hoảng sợ, ẩn chứa vô cùng chua xót vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.