Chương 8: Chẳng Lẽ Hắn Đã Bị Cải Tạo Thành Quái Khâu Lại Rồi?
Nhất Điều Hàm Ngư C
12/09/2023
Lâm Ân biết, hiện tại chỉ cần hắn tỏ ra một chút rụt rè thôi, khẳng định là con Ma Đầu Heo kia sẽ không chút cố kỵ mà ra tay với hắn.
"Tôi sao?" Lâm Ân nghiêng đầu qua, bình tĩnh nhìn gã.
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú đầy hung tàn của Ma Đầu Heo, Lâm Ân chậm rãi vươn ba ngón tay lên, đưa vào bên trong hốc mắt của chính mình, và từng chút từng chút một, móc con mắt của mình ra, ngay trước mắt đối phương.
Chi —— chi ——
【 đinh! Sinh mệnh của ký chủ tổn thất! 】
【 đinh! Khí quan của ký chủ thiếu mất! 】
Vài giây sau, Lâm Ân đưa tròng mắt đã rơi vào trong lòng bàn tay của mình, tới trước mặt đối phương.
【 Giá trị tinh thần của Ma Đầu Heo -20! 】
Nhưng gương mặt hắn vẫn không đổi sắc.
"Một cái 200 tiền khô lâu, kể cả khi không thích hợp, cũng không thể trả hàng."
Lần này đến Ma Đầu Heo đờ đẫn cả người rồi.
Gã thật không ngờ, hóa ra nhân loại trước mặt nhìn như vô cùng yếu ớt này, lại có thể tàn nhẫn đến mức trực tiếp móc nhãn cầu của bản thân ra ngoài, ngay trước mắt gã.
Mà ở thời điểm gã bị người nhặt rác kia móc lấy nhãn cầu, chỉ có thể thống khổ mà kêu rên hồi lâu không ngớt.
Trong khi đối phương vẫn có thể duy trì vẻ trấn định, lạnh lùng nhìn gã...
【 đinh! Nguy cơ giảm xuống tới 50%】
Ánh mắt Ma Đầu Heo chớp động.
Gã bắt đầu có chút hoài nghi, rất có khả năng tên học đồ của Cưa Máu này đã bị Cưa Máu cải tạo trở thành quái khâu lại (Frankenstein) mất rồi.
Bởi vì nếu đối phương là người bình thường, tuyệt đối không có khả năng giữ được vẻ trấn định như vậy ở thời điểm đối diện với gã.
"Tôi không cần mắt của cậu, tôi muốn tròng mắt của chính mình." Ma Đầu Heo nặng nề mà khàn khàn nói.
【 đinh! Nguy cơ giảm xuống tới 45%】
Vẻ mặt Lâm Ân vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn tiện tay ấn nhãn cầu của mình, để nó một lần nữa trở về hốc mắt ban đầu, rồi im lặng ngồi xuống chiếc ghế dựa, vươn tay, mò vào trong ngực mình.
"Đúng là tôi có thật."
Sau đó, ngay dưới cái nhìn chăm chú đầy khiếp sợ của Ma Đầu Heo, Lâm Ân tìm ra một viên nhãn cầu cực lớn còn dính huyết nhục từ trong ngực mình.
Viên nhãn cầu còn đang chuyển động.
Rầm ——
Ma Đầu Heo lập tức đứng lên, chấn động nói: "Này... Này..."
Đúng vậy!
Gã chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, viên nhãn cầu kia chính là con mắt đã bị lão thái bà nọ móc đi của gã, nhưng… vì sao nhãn cầu của gã lại có thể nằm trong tay tên học đồ nhân loại kia?
Lâm Ân đặt cái nhãn cầu nọ lên quầy, lặng lẽ nói: "Buổi sáng hôm nay tôi có gặp lão bà tốt bụng kia, đây là món đồ chơi mà bà ấy tặng cho tôi."
【 Giá trị tinh thần của Ma Đầu Heo -30! 】
Ma Đầu Heo gắt gao nhìn chằm chằm vào viên nhãn cầu trên quầy, từng mồ hôi lạnh đã chảy từ cái cổ heo đầy lông của gã xuống dưới sống lưng.
Bởi vì hơn ai hết, chính gã, một nạn nhân, hiểu rõ vô cùng về sự đáng sợ của người nhặt rác kia.
Phải biết rằng, gã vốn tự hào rằng thực lực của bản thân không hề yếu ớt, nhưng vẫn dễ dàng bị người nhặt rác kia móc đi một bên nhãn cầu của mình mà không thể phản kháng được. Hơn nữa, nếu đối phương muốn, khẳng định là bà ta cũng có thể tiện tay lấy luôn cái đầu trên cổ gã xuống.
Mà người nhặt rác kia... lại đơn giản đưa nhãn cầu của gã cho nhân loại yếu nhược này?
Càng ngày gã càng cảm thấy tên học đồ nhân loại này không tầm thường.
Không.
Thậm chí là hình tượng của đối phương trong lòng gã đã bắt đầu có chút khủng bố rồi.
Bởi vì gã không nhìn thấu sâu cạn của nhân loại này.
【 đinh! Nguy cơ giảm xuống tới 20%】
Ma Đầu Heo có chút do dự đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Ân, nói: "Lão thái bà kia đã cho cậu đồ... mà cậu dám tùy tiện đưa nó cho tôi sao?"
Lâm Ân thản nhiên nói: "Không phải cho, là bán, một viên trị giá 200 tiền khô lâu, theo đúng giá thị trường."
Hắn thật sự không sợ một chút nào?
Ma Đầu Heo vẫn một mực nhìn chằm chằm vào hắn, muốn tìm ra chút sơ hở nào đó trên gương mặt kia.
Chẳng lẽ tên học đồ này lại có mối quan hệ nào đó rất thân mật với người nhặt rác kia?
【 đinh! Cảm giác nguy cơ giảm xuống tới 10%】
Rào rào rào——
Ma Đầu Heo móc túi tiền từ trong lòng ra, trút lượng lớn tiền khô lâu lên quầy, lại nhìn chằm chằm vào Lâm Ân, nói: "Được, tôi mua."
Lâm Ân trấn định thu những đồng tiền trên quầy lại, sau đó một lần nữa mang bao tay và khẩu trang lên, lại lấy ra con mắt nọ, thản nhiên nói: "Thành giao, vậy anh muốn tôi làm cho anh ngay tại chỗ này hay theo tôi đi vào bàn giải phẫu?"
"Tại nơi này." Quái Đầu Heo dứt khoát nói một câu như chém đinh chặt sắt.
Chỉ cần là cư dân trong hẻm U Hồn này, khẳng định là không một ai muốn đi lên bàn giải phẫu của Cưa Máu.
"Tôi sao?" Lâm Ân nghiêng đầu qua, bình tĩnh nhìn gã.
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú đầy hung tàn của Ma Đầu Heo, Lâm Ân chậm rãi vươn ba ngón tay lên, đưa vào bên trong hốc mắt của chính mình, và từng chút từng chút một, móc con mắt của mình ra, ngay trước mắt đối phương.
Chi —— chi ——
【 đinh! Sinh mệnh của ký chủ tổn thất! 】
【 đinh! Khí quan của ký chủ thiếu mất! 】
Vài giây sau, Lâm Ân đưa tròng mắt đã rơi vào trong lòng bàn tay của mình, tới trước mặt đối phương.
【 Giá trị tinh thần của Ma Đầu Heo -20! 】
Nhưng gương mặt hắn vẫn không đổi sắc.
"Một cái 200 tiền khô lâu, kể cả khi không thích hợp, cũng không thể trả hàng."
Lần này đến Ma Đầu Heo đờ đẫn cả người rồi.
Gã thật không ngờ, hóa ra nhân loại trước mặt nhìn như vô cùng yếu ớt này, lại có thể tàn nhẫn đến mức trực tiếp móc nhãn cầu của bản thân ra ngoài, ngay trước mắt gã.
Mà ở thời điểm gã bị người nhặt rác kia móc lấy nhãn cầu, chỉ có thể thống khổ mà kêu rên hồi lâu không ngớt.
Trong khi đối phương vẫn có thể duy trì vẻ trấn định, lạnh lùng nhìn gã...
【 đinh! Nguy cơ giảm xuống tới 50%】
Ánh mắt Ma Đầu Heo chớp động.
Gã bắt đầu có chút hoài nghi, rất có khả năng tên học đồ của Cưa Máu này đã bị Cưa Máu cải tạo trở thành quái khâu lại (Frankenstein) mất rồi.
Bởi vì nếu đối phương là người bình thường, tuyệt đối không có khả năng giữ được vẻ trấn định như vậy ở thời điểm đối diện với gã.
"Tôi không cần mắt của cậu, tôi muốn tròng mắt của chính mình." Ma Đầu Heo nặng nề mà khàn khàn nói.
【 đinh! Nguy cơ giảm xuống tới 45%】
Vẻ mặt Lâm Ân vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn tiện tay ấn nhãn cầu của mình, để nó một lần nữa trở về hốc mắt ban đầu, rồi im lặng ngồi xuống chiếc ghế dựa, vươn tay, mò vào trong ngực mình.
"Đúng là tôi có thật."
Sau đó, ngay dưới cái nhìn chăm chú đầy khiếp sợ của Ma Đầu Heo, Lâm Ân tìm ra một viên nhãn cầu cực lớn còn dính huyết nhục từ trong ngực mình.
Viên nhãn cầu còn đang chuyển động.
Rầm ——
Ma Đầu Heo lập tức đứng lên, chấn động nói: "Này... Này..."
Đúng vậy!
Gã chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, viên nhãn cầu kia chính là con mắt đã bị lão thái bà nọ móc đi của gã, nhưng… vì sao nhãn cầu của gã lại có thể nằm trong tay tên học đồ nhân loại kia?
Lâm Ân đặt cái nhãn cầu nọ lên quầy, lặng lẽ nói: "Buổi sáng hôm nay tôi có gặp lão bà tốt bụng kia, đây là món đồ chơi mà bà ấy tặng cho tôi."
【 Giá trị tinh thần của Ma Đầu Heo -30! 】
Ma Đầu Heo gắt gao nhìn chằm chằm vào viên nhãn cầu trên quầy, từng mồ hôi lạnh đã chảy từ cái cổ heo đầy lông của gã xuống dưới sống lưng.
Bởi vì hơn ai hết, chính gã, một nạn nhân, hiểu rõ vô cùng về sự đáng sợ của người nhặt rác kia.
Phải biết rằng, gã vốn tự hào rằng thực lực của bản thân không hề yếu ớt, nhưng vẫn dễ dàng bị người nhặt rác kia móc đi một bên nhãn cầu của mình mà không thể phản kháng được. Hơn nữa, nếu đối phương muốn, khẳng định là bà ta cũng có thể tiện tay lấy luôn cái đầu trên cổ gã xuống.
Mà người nhặt rác kia... lại đơn giản đưa nhãn cầu của gã cho nhân loại yếu nhược này?
Càng ngày gã càng cảm thấy tên học đồ nhân loại này không tầm thường.
Không.
Thậm chí là hình tượng của đối phương trong lòng gã đã bắt đầu có chút khủng bố rồi.
Bởi vì gã không nhìn thấu sâu cạn của nhân loại này.
【 đinh! Nguy cơ giảm xuống tới 20%】
Ma Đầu Heo có chút do dự đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Ân, nói: "Lão thái bà kia đã cho cậu đồ... mà cậu dám tùy tiện đưa nó cho tôi sao?"
Lâm Ân thản nhiên nói: "Không phải cho, là bán, một viên trị giá 200 tiền khô lâu, theo đúng giá thị trường."
Hắn thật sự không sợ một chút nào?
Ma Đầu Heo vẫn một mực nhìn chằm chằm vào hắn, muốn tìm ra chút sơ hở nào đó trên gương mặt kia.
Chẳng lẽ tên học đồ này lại có mối quan hệ nào đó rất thân mật với người nhặt rác kia?
【 đinh! Cảm giác nguy cơ giảm xuống tới 10%】
Rào rào rào——
Ma Đầu Heo móc túi tiền từ trong lòng ra, trút lượng lớn tiền khô lâu lên quầy, lại nhìn chằm chằm vào Lâm Ân, nói: "Được, tôi mua."
Lâm Ân trấn định thu những đồng tiền trên quầy lại, sau đó một lần nữa mang bao tay và khẩu trang lên, lại lấy ra con mắt nọ, thản nhiên nói: "Thành giao, vậy anh muốn tôi làm cho anh ngay tại chỗ này hay theo tôi đi vào bàn giải phẫu?"
"Tại nơi này." Quái Đầu Heo dứt khoát nói một câu như chém đinh chặt sắt.
Chỉ cần là cư dân trong hẻm U Hồn này, khẳng định là không một ai muốn đi lên bàn giải phẫu của Cưa Máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.