Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )
Chương 21: Nói Thêm Một Chữ Nữa Sẽ Giết Ngươi (1)
Lục Cá Hồ Lô
11/06/2024
“Đầu tiên là thể chất mạnh hơn người bình thường, các giác quan trở nên nhạy bén, sau khi thắp sáng linh hồn thì cũng sẽ nhận được một loại năng lực độc nhất vô nhị thuộc về riêng mình, loại năng lực này là do linh hồn của mình vẽ nên, vì vậy mỗi một linh hồn khác nhau sẽ có năng lực khác nhau.”
Năng lực? Linh hồn vẽ nên?
Điều đầu tiên Phương Hưu nghĩ đến đó là tái sinh, lẽ nào đây là năng lực của mình?
Không, không đúng, thể chất và các giác quan của mình không khác gì người bình thường, vốn không hề tốt hơn chút nào.
Đồng thời trong lòng hắn cũng thầm cảm nhận được, năng lực tái sinh là sau khi xuyên không hắn đã có được chứ không phải do thắp sáng linh hồn gì đó.
Tổng hợp tất cả suy đoán có thể thấy trước mắt mình vẫn chưa thắp sáng tâm linh.
Vấn đề ở đây là nếu tái sinh không phải là năng lực do thắp sáng tâm linh mang lại, nhưng rõ ràng mình đã thỏa mãn hai điều kiện trở thành ngự linh sự, vậy tại sao vẫn chưa trở thành ngự linh sư?
Lúc này Phương Hưu bỗng nghĩ đến, liệu có phải bản thân mình chưa thực sự thỏa mãn hai điều kiện bởi vì mình chết đi rồi sống lại.
Trạng thái giữa sự sống và cái chết có lẽ không mất đi do tái sinh, có lẽ nó là một loại trạng thái tâm lý, giống như ký ức sẽ không thay đổi khi tái sinh.
Dù sao tâm lý của mình đã thay đổi một trời một vực sau khi chết đi sống lại nhiều lần.
Nhưng điều kiện tiếp xúc với quỷ chưa thỏa mãn, bởi vì mỗi lần tiếp xúc với lão bà xong sẽ chết nên lần này sống lại hắn đương nhiên sẽ không tiếp xúc.
Phương Hưu đoán mình cũng không được coi là tiếp xúc với những con quỷ đi trên đường, vì con người không “nhìn thấy” quỷ nên coi quỷ không tồn tại.
Lần này chắc là sẽ khác, quỷ ở trong bóng tối từ từ xâm nhập vào hiện thực, có lẽ không cần thỏa mãn điều kiện “nhìn thấy” cũng có thể giết người.
Những tin tức về bệnh viện tâm thần biến mất, quỷ không cần “nhìn thấy” cũng có thể giết người, ngự linh sư đang không ngừng hiện lên trong đầu Phương Hưu.
Chắc chắn có mối liên hệ nào trong đó, chẳng qua là tạm thời hắn chưa nhận ra.
Mặc dù bây giờ bản thân đang trong tình cảnh nguy hiểm, nhưng hiếm khi Phương Hưu lại cảm nhận sự chút hưng phấn như lúc này.
Bởi vì hắn thấy được hy vọng để trả thù, đó chính là trở thành ngự linh sư.
Bỗng nhiên mắt Phương Hưu lại dao động: “Lại có người biến mất.”
“Cái gì?”
“Quỷ lại xuất hiện sao?”
“Ai biến mất?”
Đám người hoảng loạn kiểm tra, chẳng mấy chốc có người hô lên: “Không thấy Giả Lượng!”
“Giả Lượng! Giả Lượng!” Mấy người đồng nghiệp khá thân thiết với hắn ta vội vàng gọi.
“Đừng gọi nữa! Mẹ nhà ngươi muốn gọi quỷ ra à?” Vương Tử Đằng nổi giận quát lên, liên tục có người biến mất khiến sự lý trí của hắn cũng sắp biến mất theo.
Vốn hắn có thể bình tĩnh hơn người bình thường là vì đã sớm biết được thông tin về sức mạnh của quỷ từ biểu ca, chuẩn bị tâm lý trước rồi.
Hơn nữa hắn rất ngưỡng mộ biểu ca, cũng muốn trở thành ngự linh sư nên mới tiến vào trong quỷ vực, ngoài sợ hãi hắn còn có một chút vui mừng và chờ mong để kiên trì.
Ngưỡng mộ cuối cùng cũng chỉ như Diệp Công thích rồng, nếu rồng thật sự xuất hiện trước mắt thì cảm xúc đầu tiên xuất hiện trong lòng ngươi chính là sợ hãi.
*叶公好龙:”Diệp Công thích rồng” xuất hiện trong cuốn “Thân Tử” của tể tướng nước Hàn thời Chiến Quốc. Cuốn sách kể rằng Diệp Công yêu chuộng rồng đến si mê. Ông vẽ rồng trên tường nhà, thêu rồng trên quần áo và chạm khắc rồng lên cột nhà. Một ngày nọ, một con rồng thật từ trên trời bay xuống nhà Diệp Công. Diệp Công sợ hãi xoay người bỏ chạy. Điều này có nghĩa là Diệp Công không thật lòng yêu thích rồng, mà chỉ thích những thứ “có hơi hướng” rồng mà thôi. (baidu)
“Vương thiếu, phải làm sao đây, ta không muốn biến mất!” Hai mắt của Lý Phỉ Phỉ đẫm lệ, nắm lấy ống tay áo của Vương Tử Đằng khiến Vương Tử Đằng cảm thấy bực bội.
“Ngươi mẹ nó hỏi ta, ta mẹ nó hỏi ai!”
Lúc này bỗng một giọng nói bình tĩnh ổn định tình hình, là Phương Hưu.
“Hai đến ba phút.”
“Hai đến ba phút gì?”
“Cứ cách hai đến ba phút lại có người biến mất.” Phương Hưu bình tĩnh nói: “Đúng hơn là phụ nữ hai phút, đàn ông ba phút, bảo vệ Tiểu Triệu biến mất được ba phút thì Vương Hiểu Lệ biến mất, mà sau khi Vương Hiểu Lệ biến mất được hai phút thì Giả Lượng biến mất, suy ra quy luật giết người của con quỷ này là hai đến ba phút sẽ giết một người.
Nếu ta đoán không sai, sau khi Giả Lượng biến mất ba phút sẽ có người tiếp theo biến mất.”
“Dựa vào thời gian giết người sao? Chết tiệt! Vậy làm sao tránh con mẹ nó được?” Hai mắt Vương Tử Đằng đỏ au, cảm xúc gần như mất kiểm soát.
Phương Hưu không thèm để ý đến hắn mà quay người đi về hướng bóng tối.
Trong chớp mắt đám người kinh hãi.
Người bạn tốt của hắn là Triệu Hạo hô lên đầu tiên: “Hưu ca, ngươi đi làm gì? Ngươi không muốn sống nữa sao!”
Năng lực? Linh hồn vẽ nên?
Điều đầu tiên Phương Hưu nghĩ đến đó là tái sinh, lẽ nào đây là năng lực của mình?
Không, không đúng, thể chất và các giác quan của mình không khác gì người bình thường, vốn không hề tốt hơn chút nào.
Đồng thời trong lòng hắn cũng thầm cảm nhận được, năng lực tái sinh là sau khi xuyên không hắn đã có được chứ không phải do thắp sáng linh hồn gì đó.
Tổng hợp tất cả suy đoán có thể thấy trước mắt mình vẫn chưa thắp sáng tâm linh.
Vấn đề ở đây là nếu tái sinh không phải là năng lực do thắp sáng tâm linh mang lại, nhưng rõ ràng mình đã thỏa mãn hai điều kiện trở thành ngự linh sự, vậy tại sao vẫn chưa trở thành ngự linh sư?
Lúc này Phương Hưu bỗng nghĩ đến, liệu có phải bản thân mình chưa thực sự thỏa mãn hai điều kiện bởi vì mình chết đi rồi sống lại.
Trạng thái giữa sự sống và cái chết có lẽ không mất đi do tái sinh, có lẽ nó là một loại trạng thái tâm lý, giống như ký ức sẽ không thay đổi khi tái sinh.
Dù sao tâm lý của mình đã thay đổi một trời một vực sau khi chết đi sống lại nhiều lần.
Nhưng điều kiện tiếp xúc với quỷ chưa thỏa mãn, bởi vì mỗi lần tiếp xúc với lão bà xong sẽ chết nên lần này sống lại hắn đương nhiên sẽ không tiếp xúc.
Phương Hưu đoán mình cũng không được coi là tiếp xúc với những con quỷ đi trên đường, vì con người không “nhìn thấy” quỷ nên coi quỷ không tồn tại.
Lần này chắc là sẽ khác, quỷ ở trong bóng tối từ từ xâm nhập vào hiện thực, có lẽ không cần thỏa mãn điều kiện “nhìn thấy” cũng có thể giết người.
Những tin tức về bệnh viện tâm thần biến mất, quỷ không cần “nhìn thấy” cũng có thể giết người, ngự linh sư đang không ngừng hiện lên trong đầu Phương Hưu.
Chắc chắn có mối liên hệ nào trong đó, chẳng qua là tạm thời hắn chưa nhận ra.
Mặc dù bây giờ bản thân đang trong tình cảnh nguy hiểm, nhưng hiếm khi Phương Hưu lại cảm nhận sự chút hưng phấn như lúc này.
Bởi vì hắn thấy được hy vọng để trả thù, đó chính là trở thành ngự linh sư.
Bỗng nhiên mắt Phương Hưu lại dao động: “Lại có người biến mất.”
“Cái gì?”
“Quỷ lại xuất hiện sao?”
“Ai biến mất?”
Đám người hoảng loạn kiểm tra, chẳng mấy chốc có người hô lên: “Không thấy Giả Lượng!”
“Giả Lượng! Giả Lượng!” Mấy người đồng nghiệp khá thân thiết với hắn ta vội vàng gọi.
“Đừng gọi nữa! Mẹ nhà ngươi muốn gọi quỷ ra à?” Vương Tử Đằng nổi giận quát lên, liên tục có người biến mất khiến sự lý trí của hắn cũng sắp biến mất theo.
Vốn hắn có thể bình tĩnh hơn người bình thường là vì đã sớm biết được thông tin về sức mạnh của quỷ từ biểu ca, chuẩn bị tâm lý trước rồi.
Hơn nữa hắn rất ngưỡng mộ biểu ca, cũng muốn trở thành ngự linh sư nên mới tiến vào trong quỷ vực, ngoài sợ hãi hắn còn có một chút vui mừng và chờ mong để kiên trì.
Ngưỡng mộ cuối cùng cũng chỉ như Diệp Công thích rồng, nếu rồng thật sự xuất hiện trước mắt thì cảm xúc đầu tiên xuất hiện trong lòng ngươi chính là sợ hãi.
*叶公好龙:”Diệp Công thích rồng” xuất hiện trong cuốn “Thân Tử” của tể tướng nước Hàn thời Chiến Quốc. Cuốn sách kể rằng Diệp Công yêu chuộng rồng đến si mê. Ông vẽ rồng trên tường nhà, thêu rồng trên quần áo và chạm khắc rồng lên cột nhà. Một ngày nọ, một con rồng thật từ trên trời bay xuống nhà Diệp Công. Diệp Công sợ hãi xoay người bỏ chạy. Điều này có nghĩa là Diệp Công không thật lòng yêu thích rồng, mà chỉ thích những thứ “có hơi hướng” rồng mà thôi. (baidu)
“Vương thiếu, phải làm sao đây, ta không muốn biến mất!” Hai mắt của Lý Phỉ Phỉ đẫm lệ, nắm lấy ống tay áo của Vương Tử Đằng khiến Vương Tử Đằng cảm thấy bực bội.
“Ngươi mẹ nó hỏi ta, ta mẹ nó hỏi ai!”
Lúc này bỗng một giọng nói bình tĩnh ổn định tình hình, là Phương Hưu.
“Hai đến ba phút.”
“Hai đến ba phút gì?”
“Cứ cách hai đến ba phút lại có người biến mất.” Phương Hưu bình tĩnh nói: “Đúng hơn là phụ nữ hai phút, đàn ông ba phút, bảo vệ Tiểu Triệu biến mất được ba phút thì Vương Hiểu Lệ biến mất, mà sau khi Vương Hiểu Lệ biến mất được hai phút thì Giả Lượng biến mất, suy ra quy luật giết người của con quỷ này là hai đến ba phút sẽ giết một người.
Nếu ta đoán không sai, sau khi Giả Lượng biến mất ba phút sẽ có người tiếp theo biến mất.”
“Dựa vào thời gian giết người sao? Chết tiệt! Vậy làm sao tránh con mẹ nó được?” Hai mắt Vương Tử Đằng đỏ au, cảm xúc gần như mất kiểm soát.
Phương Hưu không thèm để ý đến hắn mà quay người đi về hướng bóng tối.
Trong chớp mắt đám người kinh hãi.
Người bạn tốt của hắn là Triệu Hạo hô lên đầu tiên: “Hưu ca, ngươi đi làm gì? Ngươi không muốn sống nữa sao!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.