Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )
Chương 26: Silicone (1)
Lục Cá Hồ Lô
11/06/2024
Phương Hưu cảm thấy như đấm vào tấm thép, một đấm này cũng để hắn nhận ra sự chênh lệch giữa mình và nữ bác sĩ.
Có lẽ con người bình thường hoàn toàn không có khả năng chống lại tất cả những điều kỳ lạ trước mắt.
Trước mặt quỷ con người chỉ như những con kiến bé nhỏ.
Có lẽ chỉ khi trở thành ngự linh sư mới có thể thay đổi tình trạng này.
Lúc này, sau lưng Phương Hưu vang lên giọng nói run rẩy.
“Hưu… Hưu ca, chúng ta mau chạy thôi!”
Là Triệu Hạo.
Hiển nhiên là Triệu Hạo đã tỉnh lại từ trong nỗi sợ hãi tột đỉnh, hắn không trực tiếp chạy trốn như những đồng nghiệp khác mà định gọi Phương Hưu theo.
Nhưng Phương Hưu không chạy mà bình tĩnh nói: “Mỗi lần con quỷ này chỉ ăn một người, hay nói cách khác lúc nàng ta ăn là lúc an toàn nhất.”
“Có thể… tuy nhiên là ta thấy nàng ta cũng sắp ăn xong rồi.”
“Dáng của Lý Phỉ Phỉ rất đẹp, nàng ta không phải là loại đẹp gầy gò, mặc dù nhìn chân rất nhỏ nhưng chỗ cần có thịt thì vẫn có, hơn nữa còn rất nhiều, nên dựa theo lượng thịt của nàng ta thì ít nhất cũng phải mất ba phút, thậm chí là bốn phút, không phải vội.”
Phương Hưu dùng giọng nói bình tĩnh để nói ra những lời khiến người ta rùng mình.
Người vốn có tinh thần căng như dây đàn là Triệu Hạo, sau khi nghe thấy hai từ “lượng thịt” liền nôn oẹ.
Có rau củ, mì ăn liền, mì tươi và nấm kim châm… rõ ràng là món malatang ăn lúc tối.
*麻辣烫: Malatang là tiền thân của món lẩu Ma Lạt Tứ Xuyên, cũng có thể được coi là một phiên bản đơn giản của lẩu. Sự khác biệt là cho thịt và rau vào que tre. Khi ăn, cho một lượng lớn xiên thịt và rau vào nước lẩu đỏ.
“Trước đó Vương Tử Đằng đã từng nói, muốn trở thành ngự linh sư thì phải cho sức mạnh của quỷ xâm nhập vào linh hồn, mà bên trong cả cái quỷ vực, nơi có sức mạnh tụ lại nhiều nhất chính là bên cạnh quỷ, nên ta định đứng đó một lát, nếu ngươi sợ thì có thể đi trước.”
Nói dứt lời Phương Hưu liền không để ý Triệu Hạo nữa, mà vươn tay ra vuốt mái tóc dài hơn hai mét của nữ bác sĩ, uốn cong nó như chân nhện.
Hắn không biết làm như thế nào để sức mạnh của quỷ xâm nhập vào linh hồn, nhưng thiết nghĩ tiếp xúc trực tiếp chắc chắn sẽ nhanh hơn.
Cảm giác rất lạnh, giống như đang sờ thi thể vậy.
Triệu Hạo vừa nôn xong lại nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy tam quan tan vỡ.
Ngày nào cũng xem phim ngắn rồi tự thân vận động, hắn đã cảm thấy mình rất thất bại rồi.
Nhưng không ngờ rằng Hưu ca mày rậm, mắt to thế này mà lợi hại hơn cả mình.
Ngay cả quỷ cũng dám lợi dụng?
Nhưng kết hợp với những lời vừa nãy Phương Hưu nói, Triệu Hạo đã nhanh chóng hiểu ra mục đích của Phương Hưu khi làm như vậy.
Có lẽ là do bị kích thích quá nhiều, hoặc là sự bình tĩnh của Phương Hưu đã tiếp thêm sức mạnh, niềm tin cho hắn, hoặc là do mỗi một người bình thường đều có ước mơ trở thành siêu anh hùng, tất cả những suy nghĩ phức tạp khiến Triệu Hạo quyết định, lấy can đảm đi về hướng nữ bác sĩ.
Phương Hưu thấy hắn đi tới, đưa tay ra sau chỉ về một chỗ cho Triệu Hạo.
Triệu Hạo nhìn đôi chân dài vừa trắng vừa thon trước mặt, run rẩy vươn tay ra như đang bắt rắn độc bằng tay không vậy.
“ĐM! Liều mạng!”
“Hizz! Lạnh quá!”
Triệu Hạo hít một hơi thật sâu, nhưng cũng không rời tay ra.
Hai người sờ một lúc nhưng vẫn không cảm thấy có gì thay đổi khác thường.
Lúc này, bỗng nhiên Triệu Hạo lên tiếng: “Không ngờ lần đầu tiên ta sờ đùi phụ nữ, thế mà lại là một con quỷ. Nhưng có gì thì ta nói đấy, đôi chân này đúng là dài thật, còn dài hơn cả mạng của ta.”
Phương Hưu ngạc nhiên nhìn Triệu hạo, nhưng không phải coi thường hắn mà là thấy hắn cũng có chút tiềm năng.
Mặc dù lúc đầu có biểu hiện sợ hãi, nhưng năng lực thích ứng của hắn mạnh, bây giờ còn có thể nói đùa được.
Dù nói đùa chỉ là để làm dịu đi sự lo lắng, sợ hãi trong lòng, nhưng không phải ai cũng có can đảm nói đùa vào thời điểm này.
“Một phút rồi, sờ 30 giây nữa là chúng ta phải rời khỏi đây, thời gian còn lại đủ để chạy thoát.” Phương Hưu quyết đoán nói.
Triệu Hạo gật đầu nhẹ nhàng.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp, đã hết 30 giây.
“Đi!”
Phương Hưu lập tức quay người chạy không hề do dự, Triệu Hạo cũng theo sát đằng sau.
Phương Hưu dám tin tự như thế đương nhiên là trong lòng hắn đã chắc chắn, dù sao lúc trước đã “vào” bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, mặc dù chưa đi hết tất cả nhưng vẫn nhớ hầu hết các khu và một số đường.
Vậy nên hắn tự tin có thể lợi dụng địa hình để kéo dài khoảng cách với nữ bác sĩ.
Tuy nhiên, lúc hai người chạy đến lối rẽ cuối hành lang thì có chuyện bất ngờ xảy ra.
Phương Hưu nhân ra trước mặt mình bỗng nhiên có mấy sợi tóc màu đen rủ xuống.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc đối diện với đôi mắt trắng dã của nữ bác sĩ.
Chuyện này sao có thể xảy ra?
Có lẽ con người bình thường hoàn toàn không có khả năng chống lại tất cả những điều kỳ lạ trước mắt.
Trước mặt quỷ con người chỉ như những con kiến bé nhỏ.
Có lẽ chỉ khi trở thành ngự linh sư mới có thể thay đổi tình trạng này.
Lúc này, sau lưng Phương Hưu vang lên giọng nói run rẩy.
“Hưu… Hưu ca, chúng ta mau chạy thôi!”
Là Triệu Hạo.
Hiển nhiên là Triệu Hạo đã tỉnh lại từ trong nỗi sợ hãi tột đỉnh, hắn không trực tiếp chạy trốn như những đồng nghiệp khác mà định gọi Phương Hưu theo.
Nhưng Phương Hưu không chạy mà bình tĩnh nói: “Mỗi lần con quỷ này chỉ ăn một người, hay nói cách khác lúc nàng ta ăn là lúc an toàn nhất.”
“Có thể… tuy nhiên là ta thấy nàng ta cũng sắp ăn xong rồi.”
“Dáng của Lý Phỉ Phỉ rất đẹp, nàng ta không phải là loại đẹp gầy gò, mặc dù nhìn chân rất nhỏ nhưng chỗ cần có thịt thì vẫn có, hơn nữa còn rất nhiều, nên dựa theo lượng thịt của nàng ta thì ít nhất cũng phải mất ba phút, thậm chí là bốn phút, không phải vội.”
Phương Hưu dùng giọng nói bình tĩnh để nói ra những lời khiến người ta rùng mình.
Người vốn có tinh thần căng như dây đàn là Triệu Hạo, sau khi nghe thấy hai từ “lượng thịt” liền nôn oẹ.
Có rau củ, mì ăn liền, mì tươi và nấm kim châm… rõ ràng là món malatang ăn lúc tối.
*麻辣烫: Malatang là tiền thân của món lẩu Ma Lạt Tứ Xuyên, cũng có thể được coi là một phiên bản đơn giản của lẩu. Sự khác biệt là cho thịt và rau vào que tre. Khi ăn, cho một lượng lớn xiên thịt và rau vào nước lẩu đỏ.
“Trước đó Vương Tử Đằng đã từng nói, muốn trở thành ngự linh sư thì phải cho sức mạnh của quỷ xâm nhập vào linh hồn, mà bên trong cả cái quỷ vực, nơi có sức mạnh tụ lại nhiều nhất chính là bên cạnh quỷ, nên ta định đứng đó một lát, nếu ngươi sợ thì có thể đi trước.”
Nói dứt lời Phương Hưu liền không để ý Triệu Hạo nữa, mà vươn tay ra vuốt mái tóc dài hơn hai mét của nữ bác sĩ, uốn cong nó như chân nhện.
Hắn không biết làm như thế nào để sức mạnh của quỷ xâm nhập vào linh hồn, nhưng thiết nghĩ tiếp xúc trực tiếp chắc chắn sẽ nhanh hơn.
Cảm giác rất lạnh, giống như đang sờ thi thể vậy.
Triệu Hạo vừa nôn xong lại nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy tam quan tan vỡ.
Ngày nào cũng xem phim ngắn rồi tự thân vận động, hắn đã cảm thấy mình rất thất bại rồi.
Nhưng không ngờ rằng Hưu ca mày rậm, mắt to thế này mà lợi hại hơn cả mình.
Ngay cả quỷ cũng dám lợi dụng?
Nhưng kết hợp với những lời vừa nãy Phương Hưu nói, Triệu Hạo đã nhanh chóng hiểu ra mục đích của Phương Hưu khi làm như vậy.
Có lẽ là do bị kích thích quá nhiều, hoặc là sự bình tĩnh của Phương Hưu đã tiếp thêm sức mạnh, niềm tin cho hắn, hoặc là do mỗi một người bình thường đều có ước mơ trở thành siêu anh hùng, tất cả những suy nghĩ phức tạp khiến Triệu Hạo quyết định, lấy can đảm đi về hướng nữ bác sĩ.
Phương Hưu thấy hắn đi tới, đưa tay ra sau chỉ về một chỗ cho Triệu Hạo.
Triệu Hạo nhìn đôi chân dài vừa trắng vừa thon trước mặt, run rẩy vươn tay ra như đang bắt rắn độc bằng tay không vậy.
“ĐM! Liều mạng!”
“Hizz! Lạnh quá!”
Triệu Hạo hít một hơi thật sâu, nhưng cũng không rời tay ra.
Hai người sờ một lúc nhưng vẫn không cảm thấy có gì thay đổi khác thường.
Lúc này, bỗng nhiên Triệu Hạo lên tiếng: “Không ngờ lần đầu tiên ta sờ đùi phụ nữ, thế mà lại là một con quỷ. Nhưng có gì thì ta nói đấy, đôi chân này đúng là dài thật, còn dài hơn cả mạng của ta.”
Phương Hưu ngạc nhiên nhìn Triệu hạo, nhưng không phải coi thường hắn mà là thấy hắn cũng có chút tiềm năng.
Mặc dù lúc đầu có biểu hiện sợ hãi, nhưng năng lực thích ứng của hắn mạnh, bây giờ còn có thể nói đùa được.
Dù nói đùa chỉ là để làm dịu đi sự lo lắng, sợ hãi trong lòng, nhưng không phải ai cũng có can đảm nói đùa vào thời điểm này.
“Một phút rồi, sờ 30 giây nữa là chúng ta phải rời khỏi đây, thời gian còn lại đủ để chạy thoát.” Phương Hưu quyết đoán nói.
Triệu Hạo gật đầu nhẹ nhàng.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp, đã hết 30 giây.
“Đi!”
Phương Hưu lập tức quay người chạy không hề do dự, Triệu Hạo cũng theo sát đằng sau.
Phương Hưu dám tin tự như thế đương nhiên là trong lòng hắn đã chắc chắn, dù sao lúc trước đã “vào” bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, mặc dù chưa đi hết tất cả nhưng vẫn nhớ hầu hết các khu và một số đường.
Vậy nên hắn tự tin có thể lợi dụng địa hình để kéo dài khoảng cách với nữ bác sĩ.
Tuy nhiên, lúc hai người chạy đến lối rẽ cuối hành lang thì có chuyện bất ngờ xảy ra.
Phương Hưu nhân ra trước mặt mình bỗng nhiên có mấy sợi tóc màu đen rủ xuống.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc đối diện với đôi mắt trắng dã của nữ bác sĩ.
Chuyện này sao có thể xảy ra?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.