Quỷ Dị Khôi Phục: Ta Có Thể Hóa Thân Thành Đại Yêu
Chương 20: Gặp Cướp...nhà Xác!?
Diệp Lạc Quy Nê
10/05/2023
"Cảm ơn!” Y tá đi vào gật đầu cảm ơn, rõ ràng là thở hồng hộc, tựa hồ chạy rất mệt, nhưng Giang Thần lại không cảm giác được trên người cô ta có chút hơi ấm nào.
“Không có gì.” Giang Thần khẽ mỉm cười, thậm chí còn khen ngợi: “Cô y tá, làn da của ngươi thật tốt, thậm chí da người chết ba ngày cũng không trắng bằng ngươi.”
Nữ y tá: ". . ."
Ngươi, mẹ nó, không biết khen người thì bớt nói một câu đi.
Vốn cô định mở miệng nói gì đó, nhưng lại bị Giang Thần khen ngợi đến mức câm nín, bầu không khí bên trong thang máy lập tức trầm xuống.
Sau đó không lâu, y tá vội ho một tiếng, chủ động mở miệng.
“Đúng rồi, vị soái ca này, ngươi có nói về một điều cấm kỵ hay chưa?”
Giang Thần: "Cái gì?"
"Ban đêm tốt nhất đừng đi thang máy bệnh viện, bởi vì ngươi vĩnh viễn cũng không nghĩ ra, mình sẽ gặp được người nào trong thang máy đâu, tỉ như một số người có đeo thẻ màu đen! Một khi đụng phải, thì nhất định phải chạy ra khỏi thang máy.”
“Tại sao?”
"Bởi vì trong bệnh viện, chỉ có xác chết trong nhà xác mới đen loại thẻ số màu đen này, bên trên là tên của mỗi cỗ thi thể!” Nữ y tá lộ ra vẻ âm trầm.
Giang Thần nghe xong, mày nhăn lại, biểu lộ dần dần ngưng trọng.
Thấy vậy, nữ y tá nhếch miệng lộ ra một tia cười lạnh.
“Thẻ này chỉ có màu đen thôi sao? Cá nhân ta không quá ưa thích loại máu sắc gây áp lực này, không biết đến lúc đó có thể lựa chọn thẻ đeo khi chết hay không?”
Câu nói tiếp theo của Giang Thần khiến cho nụ cười lạnh của đối phương bị đông cứng.
“Nụ cười của thi quỷ dần dần biến mất, mất nửa ngày để dựng lên bầu không khí rừng rợn, nhưng ngươi lại đi nói với ta chuyện này?”
"Quỷ khí + 30."
Giang Thần nhìn đối phương nhiều hơn một chút, thứ này lại là một ác quỷ.
Nữ y tá trong lúc nhất thời không phản bác được, bầu không khí trong thang máy càng thêm buồn bực.
Một lát sau, cô giống như nghĩ tới cái gì, đột nhiên lại thâm trầm nói : "Soái ca, ngươi có muốn biết loại thẻ số màu đen này có hình dạng gì hay không?”
Giang Thần một mặt hiếu kỳ: "Muốn a, ngươi cũng đâu phải thi thể, lấy ra đâu ra thẻ số đó?”
Y tá cười nham hiểm, đưa tay sờ lên cổ. . . lại sờ. . . Lại sờ.
Ngọa tào thẻ của ta đâu rồi??
Lúc này, Giang Thần đột nhiên nhích lại gần, chộp lấy một nắm trong túi, phát ra tiếng nhựa va chạm “bang bang bang”, lấy ra một nắm lớn thẻ số màu đen buộc chỉ đỏ, đặt ở phía trước mặt nữ y tá: “Mỹ nhân, ngươi tìm cái này sao?”
Nữ y tá trợn tròn mắt.
Mẹ nó!
Nhiều thẻ số như vậy?
Ngươi mới đi cướp nhà xác về sao?
"Quỷ khí + 90."
Cô ta nhịn không được mà lui lại một bước, thân thể kề sát vách thang máy, giống như là bị Giang Thần bích đông. (Tư thể áp nữ chính vào tường của mấy anh nam chính)
Lúc này cửa thang máy đến tầng hai, cửa mở ra.
Một vị bác sĩ mang theo một cái túi ni lông màu đen đứng ở bên ngoài, nhìn thấy một màn này, liền mơ hồ nháy mắt với Giang Thần, sau đó ho khan một tiếng, đi tới.
Giang Thần nhìn về phía túi ni lông đen trong tay bác sĩ.
Chú ý tới ánh mắt của hắn, bác sĩ chủ động giải thích: "Ta không phải ăn trộm, có bệnh nhân không khỏe, ta tới lấy một số dụng cụ y tế, bởi vì đang vội, cho nên chỉ đành bỏ vào túi.”
Giang Thần không tin tưởng đối phương, hắn rõ ràng nghe được tiếng núi ở trong túi, còn có mùi formalin.
Lúc này, nữ y tá ghé vào tai Giang Thần nói nhỏ: "Ha ha, hắn lừa ngươi rồi, tầng một là phòng dụng cụ y tế, tầng hai là phòng bảo quản nội tạng lạnh, dùng chung thiết bị làm lạnh."
"Nói không chừng trong túi của hắn ta có chứa nội tạng người!"
Như nghe được lời nữ y tá nói, nam bác sĩ đột nhiên nhìn thẳng vào hai người, lộ ra biểu cảm cười nửa miệng: "Hình như ta nghe được hai người đang nó về cái túi của ta, các ngươi có muốn biết bên trong chứa gì sao? Sau khi xem xong thì đứng có hội hận nha!”
Vừa nói, gã vừa tiến lên từng bước, như muốn ép bọn hắn phải nhìn vào túi của mình.
Trong quá trình này, Giang Thần không nói một lời, nữ y tá và bác sĩ cùng nhau kẻ xướng người hoạ, đẩy hắn vào tình thế tuyệt vọng.
"Đã các ngươi muốn nhìn như vậy thì liền cho ngươi nhìn một chút!” Vẻ mặt nam bác sĩ âm trầm, gã buông lỏng chiếc túi đang cầm trên tay xuống, mùi thuốc nồng nặc trộn lẫn với mùi hôi thối lập tức tràn ngập khoang thang máy.
Giang Thần cúi đầu nhìn, thấy trong túi có mấy loại nội tạng ngâm nước, trong đó có một bộ đã bị cắn mấy cái, bác sĩ nam lúc này cười lạnh một tiếng, trong miệng còn tỏa ra mùi formalin.
Thần sắc của nữ y tá cũng âm trầm.
Giang Thần bị kẹp ở giữa, trầm mặc một lát, hắn đột nhiên chủ động mở miệng: "Vị huynh đệ này, để ta kiểm tra ngươi, một ca ghép thận tốn bao nhiêu tiền?"
Vị thầy thuốc này huynh đệ, ta kiểm tra một chút ngươi, cấy ghép một viên thận
"Khoảng 25 vạn." Bác sĩ vô ý thức trả lời.
“Vậy ngươi có biết trong túi mình đựng gì không?”
Bác sĩ mờ mịt.
"Tiền a!" Giang Thần vỗ vỗ bả vai đối phương: "Ta ở chỗ này phê phán ngươi, buổi tối cầm túi tiền đung đưa trước mắt, ngươi chẳng lẽ không biết đến lúc này ta đã tan sở hay chưa?”
Vừa nói, hắn từ trong túi lấy ra một chiếc tất chân, đội lên đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Nhưng ta cảm thấy ngươi thuận mắt, hôm nay coi như kết giao bằng hữu với ngươi, một đơn tăng ca này, ta nhận! Sau khi ra ngoài nhất định phải quảng cáo giúp ta.”
Hành động của Giang Thần khiến cho bác sĩ và nữ y tá đều sửng sốt.
Tăng ca gì?
Ngươi muốn làm gì?
"Quỷ khí + 20."
"Quỷ khí + 25."
Leng keng!
Thang máy đến lầu một.
Giang Thần sửa xong tất chân trên mặt, hắn nhìn bác sĩ rồi cười cười: “Lần sau có cơ hội, nhớ kỹ phải tìm ta để hợp tác!”
Nói xong, hắn đột nhiên đoạt lấy túi nhựa màu đen, chạy như bay ra khỏi thang máy.
Bác sĩ, y tá đều vô cùng sửng sốt.
Hơn một giây sau mới kịp phản ứng, nữ y tá có chút không xác định: "Chẳng lẽ nghề nghiệp của hắn thật ra là... ăn cướp?"
"Mẹ nó!" Bác sĩ kéo cửa thang máy: "Không nói sớm, mau đuổi theo a!" lúc này Giang Thần đã chạy tới chỗ sâu của hàng lang, vọt vào cầu thang thoát hiểm, nhưng tộc độ của bác sĩ, y tá cũng nhanh khủng khiếp, chớp mắt đã đuổi kịp.
Động tác của y tá càng thêm nhanh nhẹn, cô ta là người đầu tiên xông vào cầu thang.
Đèn ở đây không biết đã vỡ từ lúc nào, trong bóng tối, một con đao sắc bén mang theo oán khí lạnh lẽo từ một góc độ xảo trá đâm ra, giống như một con rắn độc, chuẩn xác cắn đứt huyết mạch của con mồi.
Mũi đao ghim vào trái tim y tá, mà trên khuôn mặt tái nhợt của đối phương lại lộ ra ý cười.
"Trái tim của ta đã sớm xấu lắm, ngươi muốn đem nó móc ra để nhìn sao?”
Thanh âm khàn khàn, để cho người ta không rét mà run.
Sau một khắc, sắc mặt Giang Thần đại biến, hắn phát hiện đao nhọn trên tay chỉ vào đi nửa tấc liền bị kẹt.
Không riêng như thế, y tá đột nhiên đập bàn tay tới, chụp vào bộ ngực hắn.
Một cỗ cảm giác kinh khủng làm cho cơ thể iang Thần rùng mình, lúc này, hắn cảm giác quần áo mình có cái gì đó phát nhiệt, đó là trấn tà phù mà Lâm Ấu Vi đưa tặng, một tầng kim quang nhàn nhạt sáng lên.
Chạm đến kim quang, tay của nữ y tá giống như là bị rắn độc cắn một cái, đột nhiên lùi về, máu thịt trong lòng bàn tay cháy đen và thối rữa.
Giang Thần nhíu mày, thừa cơ lui nhanh, nhưng đáng tiếc, ác quỷ tốc độ quá kinh người, đáy mắt nữ y tá lộ ra hung mang, dùng bàn tay huyết nhục thối rữa đập vào bộ ngực hắn.
Phanh!!!
Cả người Giang Thần bay ra ngoài, đập mạnh vào bức tường ở góc cầu thang, một ngụm máu tươi phun ra, hắn cảm giác mình đã bị gãy mấy cái xương sườn.
Cúi đầu xem xét, ngực in một ấn bàn tay màu đen, tản mát ra hàn khí.
Giang Thần có thể cảm giác được, lực lượng quỷ dị tỏa ra từ chỗ chưởng ấn, trái tim của mình phảng phất như bị một bàn tay lớn bóp chặt, nhịp đập càng lúc càng chậm.
Cứ đà này, mình sống không quá đêm nay, đến lúc đó trên giấy tử vong sẽ khi vì một loại bệnh tim nào đó mà qua đời.
Đây là điều đáng sợ nhất của ma quỷ, một khi nhiễm phải lời nguyền của chúng, đường chết là chắc chắn!
"Ha ha ha, ngươi cũng không giống người mắc bệnh?” Nữ y tá từng bước một đi tới, mang theo nụ cười âm lãnh cùng trêu tức.
Sau lưng cô, bác sĩ nhặt túi nhựa trên mặt đất, dùng tay trái lấy ra một con dao mổ, ánh mắt không ngừng quét qua ngực và bụng Giang Thần, như muốn mổ bụng moi hết nội tạng ra ngoài…
"Quả nhiên, cho dù là ác quỷ cấp thấp nhất, thì chung quy là ác quỷ, bằng vào cơ sở thực lực hiện tại của ta, đúng là còn xa mới đối phó được.” Giang Thần vuốt vết máu ở khóe miệng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Y tá cùng bác sĩ cũng không vội chút nào, từng bước một tới gần, đồng thời chậm rãi triển lộ ra tử trạng kinh khủng của mình, thỏa thích đe dọa người sống trước mặt.
Tuy nhiên bọn hắn không thể nghe thấy được, giờ khắc này Giang Thần đang mặc niệm ra mấy chữ.
"Hóa yêu —— "
"Hỗn Thế Ma Vương!"
“Không có gì.” Giang Thần khẽ mỉm cười, thậm chí còn khen ngợi: “Cô y tá, làn da của ngươi thật tốt, thậm chí da người chết ba ngày cũng không trắng bằng ngươi.”
Nữ y tá: ". . ."
Ngươi, mẹ nó, không biết khen người thì bớt nói một câu đi.
Vốn cô định mở miệng nói gì đó, nhưng lại bị Giang Thần khen ngợi đến mức câm nín, bầu không khí bên trong thang máy lập tức trầm xuống.
Sau đó không lâu, y tá vội ho một tiếng, chủ động mở miệng.
“Đúng rồi, vị soái ca này, ngươi có nói về một điều cấm kỵ hay chưa?”
Giang Thần: "Cái gì?"
"Ban đêm tốt nhất đừng đi thang máy bệnh viện, bởi vì ngươi vĩnh viễn cũng không nghĩ ra, mình sẽ gặp được người nào trong thang máy đâu, tỉ như một số người có đeo thẻ màu đen! Một khi đụng phải, thì nhất định phải chạy ra khỏi thang máy.”
“Tại sao?”
"Bởi vì trong bệnh viện, chỉ có xác chết trong nhà xác mới đen loại thẻ số màu đen này, bên trên là tên của mỗi cỗ thi thể!” Nữ y tá lộ ra vẻ âm trầm.
Giang Thần nghe xong, mày nhăn lại, biểu lộ dần dần ngưng trọng.
Thấy vậy, nữ y tá nhếch miệng lộ ra một tia cười lạnh.
“Thẻ này chỉ có màu đen thôi sao? Cá nhân ta không quá ưa thích loại máu sắc gây áp lực này, không biết đến lúc đó có thể lựa chọn thẻ đeo khi chết hay không?”
Câu nói tiếp theo của Giang Thần khiến cho nụ cười lạnh của đối phương bị đông cứng.
“Nụ cười của thi quỷ dần dần biến mất, mất nửa ngày để dựng lên bầu không khí rừng rợn, nhưng ngươi lại đi nói với ta chuyện này?”
"Quỷ khí + 30."
Giang Thần nhìn đối phương nhiều hơn một chút, thứ này lại là một ác quỷ.
Nữ y tá trong lúc nhất thời không phản bác được, bầu không khí trong thang máy càng thêm buồn bực.
Một lát sau, cô giống như nghĩ tới cái gì, đột nhiên lại thâm trầm nói : "Soái ca, ngươi có muốn biết loại thẻ số màu đen này có hình dạng gì hay không?”
Giang Thần một mặt hiếu kỳ: "Muốn a, ngươi cũng đâu phải thi thể, lấy ra đâu ra thẻ số đó?”
Y tá cười nham hiểm, đưa tay sờ lên cổ. . . lại sờ. . . Lại sờ.
Ngọa tào thẻ của ta đâu rồi??
Lúc này, Giang Thần đột nhiên nhích lại gần, chộp lấy một nắm trong túi, phát ra tiếng nhựa va chạm “bang bang bang”, lấy ra một nắm lớn thẻ số màu đen buộc chỉ đỏ, đặt ở phía trước mặt nữ y tá: “Mỹ nhân, ngươi tìm cái này sao?”
Nữ y tá trợn tròn mắt.
Mẹ nó!
Nhiều thẻ số như vậy?
Ngươi mới đi cướp nhà xác về sao?
"Quỷ khí + 90."
Cô ta nhịn không được mà lui lại một bước, thân thể kề sát vách thang máy, giống như là bị Giang Thần bích đông. (Tư thể áp nữ chính vào tường của mấy anh nam chính)
Lúc này cửa thang máy đến tầng hai, cửa mở ra.
Một vị bác sĩ mang theo một cái túi ni lông màu đen đứng ở bên ngoài, nhìn thấy một màn này, liền mơ hồ nháy mắt với Giang Thần, sau đó ho khan một tiếng, đi tới.
Giang Thần nhìn về phía túi ni lông đen trong tay bác sĩ.
Chú ý tới ánh mắt của hắn, bác sĩ chủ động giải thích: "Ta không phải ăn trộm, có bệnh nhân không khỏe, ta tới lấy một số dụng cụ y tế, bởi vì đang vội, cho nên chỉ đành bỏ vào túi.”
Giang Thần không tin tưởng đối phương, hắn rõ ràng nghe được tiếng núi ở trong túi, còn có mùi formalin.
Lúc này, nữ y tá ghé vào tai Giang Thần nói nhỏ: "Ha ha, hắn lừa ngươi rồi, tầng một là phòng dụng cụ y tế, tầng hai là phòng bảo quản nội tạng lạnh, dùng chung thiết bị làm lạnh."
"Nói không chừng trong túi của hắn ta có chứa nội tạng người!"
Như nghe được lời nữ y tá nói, nam bác sĩ đột nhiên nhìn thẳng vào hai người, lộ ra biểu cảm cười nửa miệng: "Hình như ta nghe được hai người đang nó về cái túi của ta, các ngươi có muốn biết bên trong chứa gì sao? Sau khi xem xong thì đứng có hội hận nha!”
Vừa nói, gã vừa tiến lên từng bước, như muốn ép bọn hắn phải nhìn vào túi của mình.
Trong quá trình này, Giang Thần không nói một lời, nữ y tá và bác sĩ cùng nhau kẻ xướng người hoạ, đẩy hắn vào tình thế tuyệt vọng.
"Đã các ngươi muốn nhìn như vậy thì liền cho ngươi nhìn một chút!” Vẻ mặt nam bác sĩ âm trầm, gã buông lỏng chiếc túi đang cầm trên tay xuống, mùi thuốc nồng nặc trộn lẫn với mùi hôi thối lập tức tràn ngập khoang thang máy.
Giang Thần cúi đầu nhìn, thấy trong túi có mấy loại nội tạng ngâm nước, trong đó có một bộ đã bị cắn mấy cái, bác sĩ nam lúc này cười lạnh một tiếng, trong miệng còn tỏa ra mùi formalin.
Thần sắc của nữ y tá cũng âm trầm.
Giang Thần bị kẹp ở giữa, trầm mặc một lát, hắn đột nhiên chủ động mở miệng: "Vị huynh đệ này, để ta kiểm tra ngươi, một ca ghép thận tốn bao nhiêu tiền?"
Vị thầy thuốc này huynh đệ, ta kiểm tra một chút ngươi, cấy ghép một viên thận
"Khoảng 25 vạn." Bác sĩ vô ý thức trả lời.
“Vậy ngươi có biết trong túi mình đựng gì không?”
Bác sĩ mờ mịt.
"Tiền a!" Giang Thần vỗ vỗ bả vai đối phương: "Ta ở chỗ này phê phán ngươi, buổi tối cầm túi tiền đung đưa trước mắt, ngươi chẳng lẽ không biết đến lúc này ta đã tan sở hay chưa?”
Vừa nói, hắn từ trong túi lấy ra một chiếc tất chân, đội lên đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Nhưng ta cảm thấy ngươi thuận mắt, hôm nay coi như kết giao bằng hữu với ngươi, một đơn tăng ca này, ta nhận! Sau khi ra ngoài nhất định phải quảng cáo giúp ta.”
Hành động của Giang Thần khiến cho bác sĩ và nữ y tá đều sửng sốt.
Tăng ca gì?
Ngươi muốn làm gì?
"Quỷ khí + 20."
"Quỷ khí + 25."
Leng keng!
Thang máy đến lầu một.
Giang Thần sửa xong tất chân trên mặt, hắn nhìn bác sĩ rồi cười cười: “Lần sau có cơ hội, nhớ kỹ phải tìm ta để hợp tác!”
Nói xong, hắn đột nhiên đoạt lấy túi nhựa màu đen, chạy như bay ra khỏi thang máy.
Bác sĩ, y tá đều vô cùng sửng sốt.
Hơn một giây sau mới kịp phản ứng, nữ y tá có chút không xác định: "Chẳng lẽ nghề nghiệp của hắn thật ra là... ăn cướp?"
"Mẹ nó!" Bác sĩ kéo cửa thang máy: "Không nói sớm, mau đuổi theo a!" lúc này Giang Thần đã chạy tới chỗ sâu của hàng lang, vọt vào cầu thang thoát hiểm, nhưng tộc độ của bác sĩ, y tá cũng nhanh khủng khiếp, chớp mắt đã đuổi kịp.
Động tác của y tá càng thêm nhanh nhẹn, cô ta là người đầu tiên xông vào cầu thang.
Đèn ở đây không biết đã vỡ từ lúc nào, trong bóng tối, một con đao sắc bén mang theo oán khí lạnh lẽo từ một góc độ xảo trá đâm ra, giống như một con rắn độc, chuẩn xác cắn đứt huyết mạch của con mồi.
Mũi đao ghim vào trái tim y tá, mà trên khuôn mặt tái nhợt của đối phương lại lộ ra ý cười.
"Trái tim của ta đã sớm xấu lắm, ngươi muốn đem nó móc ra để nhìn sao?”
Thanh âm khàn khàn, để cho người ta không rét mà run.
Sau một khắc, sắc mặt Giang Thần đại biến, hắn phát hiện đao nhọn trên tay chỉ vào đi nửa tấc liền bị kẹt.
Không riêng như thế, y tá đột nhiên đập bàn tay tới, chụp vào bộ ngực hắn.
Một cỗ cảm giác kinh khủng làm cho cơ thể iang Thần rùng mình, lúc này, hắn cảm giác quần áo mình có cái gì đó phát nhiệt, đó là trấn tà phù mà Lâm Ấu Vi đưa tặng, một tầng kim quang nhàn nhạt sáng lên.
Chạm đến kim quang, tay của nữ y tá giống như là bị rắn độc cắn một cái, đột nhiên lùi về, máu thịt trong lòng bàn tay cháy đen và thối rữa.
Giang Thần nhíu mày, thừa cơ lui nhanh, nhưng đáng tiếc, ác quỷ tốc độ quá kinh người, đáy mắt nữ y tá lộ ra hung mang, dùng bàn tay huyết nhục thối rữa đập vào bộ ngực hắn.
Phanh!!!
Cả người Giang Thần bay ra ngoài, đập mạnh vào bức tường ở góc cầu thang, một ngụm máu tươi phun ra, hắn cảm giác mình đã bị gãy mấy cái xương sườn.
Cúi đầu xem xét, ngực in một ấn bàn tay màu đen, tản mát ra hàn khí.
Giang Thần có thể cảm giác được, lực lượng quỷ dị tỏa ra từ chỗ chưởng ấn, trái tim của mình phảng phất như bị một bàn tay lớn bóp chặt, nhịp đập càng lúc càng chậm.
Cứ đà này, mình sống không quá đêm nay, đến lúc đó trên giấy tử vong sẽ khi vì một loại bệnh tim nào đó mà qua đời.
Đây là điều đáng sợ nhất của ma quỷ, một khi nhiễm phải lời nguyền của chúng, đường chết là chắc chắn!
"Ha ha ha, ngươi cũng không giống người mắc bệnh?” Nữ y tá từng bước một đi tới, mang theo nụ cười âm lãnh cùng trêu tức.
Sau lưng cô, bác sĩ nhặt túi nhựa trên mặt đất, dùng tay trái lấy ra một con dao mổ, ánh mắt không ngừng quét qua ngực và bụng Giang Thần, như muốn mổ bụng moi hết nội tạng ra ngoài…
"Quả nhiên, cho dù là ác quỷ cấp thấp nhất, thì chung quy là ác quỷ, bằng vào cơ sở thực lực hiện tại của ta, đúng là còn xa mới đối phó được.” Giang Thần vuốt vết máu ở khóe miệng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Y tá cùng bác sĩ cũng không vội chút nào, từng bước một tới gần, đồng thời chậm rãi triển lộ ra tử trạng kinh khủng của mình, thỏa thích đe dọa người sống trước mặt.
Tuy nhiên bọn hắn không thể nghe thấy được, giờ khắc này Giang Thần đang mặc niệm ra mấy chữ.
"Hóa yêu —— "
"Hỗn Thế Ma Vương!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.