Quỷ Dị Mê Tung: Yêu Vương Gia Hơn 1000 Năm
Chương 4: Không khí quỷ dị (2)
Mộc Khinh Yên
19/05/2016
Edit + Beta: Dực
Tóc gáy Mặc Tiểu Cơ dựng đứng lên theo những tưởng tượng kinh khủng tràn vào trong đầu, đầu cô “oanh” một tiếng, ư cả người toát mồ hôi lạnh.
Hiện tại cô có cảm giác dường như có tiếng bước chân rất nhỏ phía sau mình, cô nhanh nó cũng nhanh, ô chậm nó cũng chậm.
Mặc Tiểu Cơ đột nhiên quay đầu lại, ngoài trừ một mình cô, không còn một ai khác, ngay cả một con chim cũng không có, điều này khiến cô thất vọng, đôi khi cô mong muốn phía sau có cái gì đó, như vậy còn tốt hơn cảm giác mơ hồ này nhiều, lo sợ…một con ma nữ, còn không đáng sợ bằng tự mình dọa mình.
Từ nhỏ bà nội đã từng nói, khi đi trên đường vào ban đêm đừng quay đầu lại, bởi vì trên vài mỗi người đều có chiếc đèn sinh mệnh, quay đầu một lần đèn sẽ tắt một cái.
Mặc Tiểu Cơ bát đầu có cảm giác lạnh vai trái, cô nghĩ chắc là ma nữ muốn bò lên vai trái, sau đó…
Mặc Tiểu Cơ vì chính những tưởng tượng của mình mà bật ra tiếng cười nhạt.
“Ha ha ha ha” Tiếng cười nhạt.
Mặc Tiểu Cơ mơ hồ nghĩ trong lúc cười, cũng có một tiếng cười nhạo hỗn loạn phát ra, tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng…đó là tiếng cười.
Tiếng cười của cô êm dịu, mà tiếng cười kia lại bén nhọn giống như tiêng máy móc ma sát.
Nhất định là có người ở phía sau.
Mặc Tiểu Cơ quay đầu lại một lần nữa, phía sau vẫn không có ai.
Cơ Mặc Tiểu Cơ quay đầu lại, cô mới ảo não phát hiện nhìn về vai bên phải. Theo cánh nói của bà nội, thì ngọn đèn sinh mệnh bên vai phải cũng đã tắt rồi.
Tuy tằng cô không tin…chuyện quỷ thần, nhưng ở nơi đáng sợ thế này, cô vẫn cố gắng không phạm phải những điều kiêng kị cổ xưa.
Nếu như những lời kia là truyền thuyết từ xa xưa truyền lại, thì nó luôn luôn là thuyết pháp.
Ví dụ như, mười hai giờ đêm không nên soi gương chải tóc. Ngay cả nhiều người hay cười nhạt cũng không dám làm chuyện đó lúc nửa đêm.
Ví dụ như bút tiên, nghĩ tới thật đáng sợ, chứ đừng nói tới chơi. Những chuyện quái dị như vậy ít dính vào thì tốt hơn.
Hai bên vai Mặc Tiểu Cơ bắt đầu lạnh buốt, khó chịu giống như bị dội nước đá.
Mặc Tiểu Cơ tự cười nhạo bản thân, nhưng bước chân lại nhanh hơn.
Khu rừng nguyên thủy rậm rạp như vậy, nhưng không co bất ky một loài chim nào, ngoại trừ con cú mèo có tiếng kêu giống tiếng trẻ con khóc ngày đó, Mặc Tiểu Cơ vừa nghĩ tới con cú mèo hay đậu ở cái cây gần cửa sổ phòng cô kêu mỗi đêm, cô hận không thể bắt nó đánh một trận.
Cô lại cảm giác được phía sau có tiếng bước chân rõ ràng truyền tới màng nhĩ đi thẳng vào não cô.
Tiếng bước chân rất nhỏ giống như không có động tĩnh gì, nhưng nhất định là có.
Cảm giác càng ngày càng rõ ràng hơn, dường như trong không khí ở khu rừng ẩm ướt này cô ngửi được một mùi hương thơm ngát không thể tả được, ngòn ngọt, lại có một chút đắng chát, giống như mùi nấm mốc tản ra từ dụng cụ thời xưa.
“Ai đi theo tôi? Mau ra đây!”
Tóc gáy Mặc Tiểu Cơ dựng đứng lên theo những tưởng tượng kinh khủng tràn vào trong đầu, đầu cô “oanh” một tiếng, ư cả người toát mồ hôi lạnh.
Hiện tại cô có cảm giác dường như có tiếng bước chân rất nhỏ phía sau mình, cô nhanh nó cũng nhanh, ô chậm nó cũng chậm.
Mặc Tiểu Cơ đột nhiên quay đầu lại, ngoài trừ một mình cô, không còn một ai khác, ngay cả một con chim cũng không có, điều này khiến cô thất vọng, đôi khi cô mong muốn phía sau có cái gì đó, như vậy còn tốt hơn cảm giác mơ hồ này nhiều, lo sợ…một con ma nữ, còn không đáng sợ bằng tự mình dọa mình.
Từ nhỏ bà nội đã từng nói, khi đi trên đường vào ban đêm đừng quay đầu lại, bởi vì trên vài mỗi người đều có chiếc đèn sinh mệnh, quay đầu một lần đèn sẽ tắt một cái.
Mặc Tiểu Cơ bát đầu có cảm giác lạnh vai trái, cô nghĩ chắc là ma nữ muốn bò lên vai trái, sau đó…
Mặc Tiểu Cơ vì chính những tưởng tượng của mình mà bật ra tiếng cười nhạt.
“Ha ha ha ha” Tiếng cười nhạt.
Mặc Tiểu Cơ mơ hồ nghĩ trong lúc cười, cũng có một tiếng cười nhạo hỗn loạn phát ra, tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng…đó là tiếng cười.
Tiếng cười của cô êm dịu, mà tiếng cười kia lại bén nhọn giống như tiêng máy móc ma sát.
Nhất định là có người ở phía sau.
Mặc Tiểu Cơ quay đầu lại một lần nữa, phía sau vẫn không có ai.
Cơ Mặc Tiểu Cơ quay đầu lại, cô mới ảo não phát hiện nhìn về vai bên phải. Theo cánh nói của bà nội, thì ngọn đèn sinh mệnh bên vai phải cũng đã tắt rồi.
Tuy tằng cô không tin…chuyện quỷ thần, nhưng ở nơi đáng sợ thế này, cô vẫn cố gắng không phạm phải những điều kiêng kị cổ xưa.
Nếu như những lời kia là truyền thuyết từ xa xưa truyền lại, thì nó luôn luôn là thuyết pháp.
Ví dụ như, mười hai giờ đêm không nên soi gương chải tóc. Ngay cả nhiều người hay cười nhạt cũng không dám làm chuyện đó lúc nửa đêm.
Ví dụ như bút tiên, nghĩ tới thật đáng sợ, chứ đừng nói tới chơi. Những chuyện quái dị như vậy ít dính vào thì tốt hơn.
Hai bên vai Mặc Tiểu Cơ bắt đầu lạnh buốt, khó chịu giống như bị dội nước đá.
Mặc Tiểu Cơ tự cười nhạo bản thân, nhưng bước chân lại nhanh hơn.
Khu rừng nguyên thủy rậm rạp như vậy, nhưng không co bất ky một loài chim nào, ngoại trừ con cú mèo có tiếng kêu giống tiếng trẻ con khóc ngày đó, Mặc Tiểu Cơ vừa nghĩ tới con cú mèo hay đậu ở cái cây gần cửa sổ phòng cô kêu mỗi đêm, cô hận không thể bắt nó đánh một trận.
Cô lại cảm giác được phía sau có tiếng bước chân rõ ràng truyền tới màng nhĩ đi thẳng vào não cô.
Tiếng bước chân rất nhỏ giống như không có động tĩnh gì, nhưng nhất định là có.
Cảm giác càng ngày càng rõ ràng hơn, dường như trong không khí ở khu rừng ẩm ướt này cô ngửi được một mùi hương thơm ngát không thể tả được, ngòn ngọt, lại có một chút đắng chát, giống như mùi nấm mốc tản ra từ dụng cụ thời xưa.
“Ai đi theo tôi? Mau ra đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.