Quỷ Dị Mê Tung: Yêu Vương Gia Hơn 1000 Năm
Chương 14: Mộng cảnh
Mộc Khinh Yên
19/05/2016
Edit: Phi Phi
Beta: Dực
Mặc Tiểu Cơ vô cùng uể oải, cũng không biết nếu anh Dịc đến mà không thấy mình, có sốt ruột hay không. Mặc Tiểu Cơ thở dài một hơi, bây giờ cô phải ra ngoài như thế nào đây? Cũng không biết vừa rồi bà nội và chú Hách Liên nói như thế là có ý gì, chẳng lẽ có liên quan đến cô sao? Nếu không, anh Dục cũng sẽ không gấp gáp đưa cô chạy trốn như vậy.
Mặc Tiểu Cơ lại nhớ đến một vài người bạn của mình mới trước đây, một ngày nào đó bọn họ đột nhiên biến mất, chỉ còn lại anh Dục và cô.
Mặc Tiểu Cơ thở dài, tất cả mọi chuyện đối với cô đều là bí ẩn.
Mặc Tiểu Cơ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, có lẽ mọi chuyện đều chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Mặc Tiểu Cơ bắt đầu đi theo vách tường, sờ qua xung quanh. Trên vách tường cũng không biết dính cái gì, rất tanh hôi, dạ dày của cô lại bắt đầu không thoải mái, nhưng cô vẫn cố nhịn. Cô sờ một cách chậm rãi, chỉ mong chỗ này không có rắn.
Vuốt vuốt, cảm thấy như có một cái nút gồ lên trên tảng đá. Mặc Tiểu Cơ ấn nhẹ, một thanh âm rầm rầm vang lên dọa cô nhảy dựng.
Vách tường dịch chuyển sang hai bên, lộ ra một đường hầm, trên vách tường còn cắm đuốc chưa tắt, dường như có người đã đến nơi này.
Mặc Tiểu Cơ hít một hơi thật sâu, đánh bạo đi vào. Không khí lạnh lẽo ẩm thấp, dường như mơ hồ còn có một cơn gió nhẹ không biết từ đâu thổi đến. Càng đi vào trong, không khí càng lúc càng lạnh, với bộ quần áo phong phanh khó có thể khiến Mặc Tiểu Cơ không rùng mình vì lạnh.
Đi đến cuối con đường, có một bậc thang đi lên trên. Cuối bậc thang là một cánh cửa bằng sắt, có vẻ cũng lâu lắm rồi, nhưng nấm tay mở cửa lại được mài đến bóng loáng.
Mặc Tiểu Cơ cầm nấm tay, dùng hết sức bình sinh đẩy cánh cửa ra.
Sau khi cánh cửa mở, Mặc Tiểu Cơ trợn tròn mắt.
Đình đài lầu các, núi giả dốc đứng, dòng suối chảy qua cây cầu nhỏ, rừng trúc xanh biếc.
Mặc Tiểu Cơ giống như rơi vào giấc mộng của cô bé lọ lem, ngây ngốc đứng đó nhìn mọi thứ trước mắt.
Năm viên dạ minh châu màu lam tỏa sáng được khảm trên vách tường hoa lệ vẽ đầy bích hoạ, chính giữa là một viên minh châu màu trắng thật lớn, chiếc rọi khắp mọi nơi như ban ngày.
Mặc Tiểu Cơ đi qua chiếc cầu nhỏ, nhìn thấy dòng nước dưới cầu lóe sáng mới nhận ra là thủy ngân lưu động.
Mặc Tiểu Cơ nhớ tới trong sách có nói, trong không gian khép kín, thủy ngân sẽ hòa vào không khí, sản sinh ra một chất độc. Cô vội vàng bịt mũi lại.
Beta: Dực
Mặc Tiểu Cơ vô cùng uể oải, cũng không biết nếu anh Dịc đến mà không thấy mình, có sốt ruột hay không. Mặc Tiểu Cơ thở dài một hơi, bây giờ cô phải ra ngoài như thế nào đây? Cũng không biết vừa rồi bà nội và chú Hách Liên nói như thế là có ý gì, chẳng lẽ có liên quan đến cô sao? Nếu không, anh Dục cũng sẽ không gấp gáp đưa cô chạy trốn như vậy.
Mặc Tiểu Cơ lại nhớ đến một vài người bạn của mình mới trước đây, một ngày nào đó bọn họ đột nhiên biến mất, chỉ còn lại anh Dục và cô.
Mặc Tiểu Cơ thở dài, tất cả mọi chuyện đối với cô đều là bí ẩn.
Mặc Tiểu Cơ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, có lẽ mọi chuyện đều chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Mặc Tiểu Cơ bắt đầu đi theo vách tường, sờ qua xung quanh. Trên vách tường cũng không biết dính cái gì, rất tanh hôi, dạ dày của cô lại bắt đầu không thoải mái, nhưng cô vẫn cố nhịn. Cô sờ một cách chậm rãi, chỉ mong chỗ này không có rắn.
Vuốt vuốt, cảm thấy như có một cái nút gồ lên trên tảng đá. Mặc Tiểu Cơ ấn nhẹ, một thanh âm rầm rầm vang lên dọa cô nhảy dựng.
Vách tường dịch chuyển sang hai bên, lộ ra một đường hầm, trên vách tường còn cắm đuốc chưa tắt, dường như có người đã đến nơi này.
Mặc Tiểu Cơ hít một hơi thật sâu, đánh bạo đi vào. Không khí lạnh lẽo ẩm thấp, dường như mơ hồ còn có một cơn gió nhẹ không biết từ đâu thổi đến. Càng đi vào trong, không khí càng lúc càng lạnh, với bộ quần áo phong phanh khó có thể khiến Mặc Tiểu Cơ không rùng mình vì lạnh.
Đi đến cuối con đường, có một bậc thang đi lên trên. Cuối bậc thang là một cánh cửa bằng sắt, có vẻ cũng lâu lắm rồi, nhưng nấm tay mở cửa lại được mài đến bóng loáng.
Mặc Tiểu Cơ cầm nấm tay, dùng hết sức bình sinh đẩy cánh cửa ra.
Sau khi cánh cửa mở, Mặc Tiểu Cơ trợn tròn mắt.
Đình đài lầu các, núi giả dốc đứng, dòng suối chảy qua cây cầu nhỏ, rừng trúc xanh biếc.
Mặc Tiểu Cơ giống như rơi vào giấc mộng của cô bé lọ lem, ngây ngốc đứng đó nhìn mọi thứ trước mắt.
Năm viên dạ minh châu màu lam tỏa sáng được khảm trên vách tường hoa lệ vẽ đầy bích hoạ, chính giữa là một viên minh châu màu trắng thật lớn, chiếc rọi khắp mọi nơi như ban ngày.
Mặc Tiểu Cơ đi qua chiếc cầu nhỏ, nhìn thấy dòng nước dưới cầu lóe sáng mới nhận ra là thủy ngân lưu động.
Mặc Tiểu Cơ nhớ tới trong sách có nói, trong không gian khép kín, thủy ngân sẽ hòa vào không khí, sản sinh ra một chất độc. Cô vội vàng bịt mũi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.