Quỷ Dị Mê Tung: Yêu Vương Gia Hơn 1000 Năm
Chương 12: Quỷ dị
Mộc Khinh Yên
19/05/2016
Edit: Phi Phi
Beta: Dực
Mặc Tiểu Cơ vừa định xoay người chạy về nhà, Hách Liên Dục đột ngột chạy ra từ trong nhà liền nhìn thấy sắc mặt sợ hãi của Mặc Tiểu Cơ đứng phía sau cây hòe. Hách Liên Dục há miệng muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại không nói gì. Anh vươn tay, nắm chặt cánh tay của Mặc Tiểu Cơ, kéo cô chạy về phía lối đi rời khỏi thôn.
Mặc Tiểu Cơ bối rối chạy băng băng theo bước chân của Hách Liên Dục. Trên trán Hách Liên Dục chảy đầy mồ hôi, sợ hãi trong mắt anh còn sâu hơn cả Mặc Tiểu Cơ.
“Anh Dục, chúng ta đi đâu vậy?”
Mặc Tiểu Cơ nghe thấy tiếng hít thở càng ngày càng nặng của Hách Liên Dục, cước bộ của anh lại càng lúc càng nhanh.
Cánh rừng tối tăm, tiếng kêu của cú mèo cũng càng lúc càng thê lương. Hai người cách cổng rời thôn càng gần. Ánh đuốc trên cọc gỗ chiếu rọi xuống, có thể nhìn thấy chú Sung Quân và chú Hách Liên đang lau chùi thanh dao găm trong tay, bên cạnh còn có bà nội. Lúc này, Mặc Tiểu Cơ càng cảm thấy có gì đó rất không ổn.
Hách Liên Dục đột nhiên giữ chặt Mặc Tiểu Cơ, xoay người chạy về phía tây.
“Anh Dục…” Mặc Tiểu Cơ giãy giụa.
Rừng rậm phía tây là cấm địa của thôn, không thể đi vào. Chẳng lẽ anh Dục lại quên sao?
Hách Liên Dục cũng mặc kệ Mặc Tiểu Cơ đang giãy giụa, đôi con ngươi một mảnh âm trầm, sự sợ hãi cũng chầm chậm tràn ra toàn thân anh, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Đi đến rừng rậm phía tây, Hách Liên Dục kéo Mặc Tiểu Cơ quẹo trái quẹo phải. Những nhánh cây trong rừng quất vào mặt hai người khiến cho Mặc Tiểu Cơ đau đến nhăn răng. Thế nhưng Hách Liên Dục lại như không chút cảm giác, gương mặt tuấn lãnh càng lộ ra sự âm trầm.
Mặc Tiểu Cơ biết cánh rừng rậm này. Tương truyền rằng nơi này có mai táng một vị Vương gia chết trẻ, hơn nữa khi còn sống còn rất anh tuấn, cho nên có rất nhiều cô gái trên nhân gian muốn trở thành vợ của hắn. Chỉ tiếc, hắn cưới được hai người vợ thì lại chết.
Đương nhiên, chuyện này cũng không phải do bà nội kể cho cô biết, mà là cô nghe các học sinh trong trường vô ý nhắc đến.
Hơn nữa, có người nói Vương gia được mai táng trong thôn của cô.
Mà nơi mai táng lại là nơi được bà nội và các chú trong thôn canh giữ rất nghiêm mật, cho nên cô đã mơ hồ đoán được đây là khu mộ của vị Vương gia chết yểu kia.
Hách Liên Dục dừng lại, nhét Mặc Tiểu Cơ vào trong một bụi cỏ. Ngón tay thon dài của anh bấu chặt bả vai của Mặc Tiểu Cơ, sắc mặt tái nhợt, nói “Tiểu Cơ, anh ra ngoài xem tình hình một chút. Nếu anh không trở lại, ngàn vạn lần em không được đi ra ngoài, biết không?”
Beta: Dực
Mặc Tiểu Cơ vừa định xoay người chạy về nhà, Hách Liên Dục đột ngột chạy ra từ trong nhà liền nhìn thấy sắc mặt sợ hãi của Mặc Tiểu Cơ đứng phía sau cây hòe. Hách Liên Dục há miệng muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại không nói gì. Anh vươn tay, nắm chặt cánh tay của Mặc Tiểu Cơ, kéo cô chạy về phía lối đi rời khỏi thôn.
Mặc Tiểu Cơ bối rối chạy băng băng theo bước chân của Hách Liên Dục. Trên trán Hách Liên Dục chảy đầy mồ hôi, sợ hãi trong mắt anh còn sâu hơn cả Mặc Tiểu Cơ.
“Anh Dục, chúng ta đi đâu vậy?”
Mặc Tiểu Cơ nghe thấy tiếng hít thở càng ngày càng nặng của Hách Liên Dục, cước bộ của anh lại càng lúc càng nhanh.
Cánh rừng tối tăm, tiếng kêu của cú mèo cũng càng lúc càng thê lương. Hai người cách cổng rời thôn càng gần. Ánh đuốc trên cọc gỗ chiếu rọi xuống, có thể nhìn thấy chú Sung Quân và chú Hách Liên đang lau chùi thanh dao găm trong tay, bên cạnh còn có bà nội. Lúc này, Mặc Tiểu Cơ càng cảm thấy có gì đó rất không ổn.
Hách Liên Dục đột nhiên giữ chặt Mặc Tiểu Cơ, xoay người chạy về phía tây.
“Anh Dục…” Mặc Tiểu Cơ giãy giụa.
Rừng rậm phía tây là cấm địa của thôn, không thể đi vào. Chẳng lẽ anh Dục lại quên sao?
Hách Liên Dục cũng mặc kệ Mặc Tiểu Cơ đang giãy giụa, đôi con ngươi một mảnh âm trầm, sự sợ hãi cũng chầm chậm tràn ra toàn thân anh, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Đi đến rừng rậm phía tây, Hách Liên Dục kéo Mặc Tiểu Cơ quẹo trái quẹo phải. Những nhánh cây trong rừng quất vào mặt hai người khiến cho Mặc Tiểu Cơ đau đến nhăn răng. Thế nhưng Hách Liên Dục lại như không chút cảm giác, gương mặt tuấn lãnh càng lộ ra sự âm trầm.
Mặc Tiểu Cơ biết cánh rừng rậm này. Tương truyền rằng nơi này có mai táng một vị Vương gia chết trẻ, hơn nữa khi còn sống còn rất anh tuấn, cho nên có rất nhiều cô gái trên nhân gian muốn trở thành vợ của hắn. Chỉ tiếc, hắn cưới được hai người vợ thì lại chết.
Đương nhiên, chuyện này cũng không phải do bà nội kể cho cô biết, mà là cô nghe các học sinh trong trường vô ý nhắc đến.
Hơn nữa, có người nói Vương gia được mai táng trong thôn của cô.
Mà nơi mai táng lại là nơi được bà nội và các chú trong thôn canh giữ rất nghiêm mật, cho nên cô đã mơ hồ đoán được đây là khu mộ của vị Vương gia chết yểu kia.
Hách Liên Dục dừng lại, nhét Mặc Tiểu Cơ vào trong một bụi cỏ. Ngón tay thon dài của anh bấu chặt bả vai của Mặc Tiểu Cơ, sắc mặt tái nhợt, nói “Tiểu Cơ, anh ra ngoài xem tình hình một chút. Nếu anh không trở lại, ngàn vạn lần em không được đi ra ngoài, biết không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.