Quỷ Dị Mê Tung: Yêu Vương Gia Hơn 1000 Năm
Chương 45: Sự việc quỷ dị
Mộc Khinh Yên
17/06/2016
Mặc Tiểu Cơ rùng mình một cái “Rừng trúc”
“Ha ha…ha ha ha…” Lưu Tô cười ha ha ánh mắt biến thành đùa cợt quỷ dị “Lẽ nào tỷ tỷ không biết, hay là giả bộ không biết?”
Mặc Tiểu Cơ nhìn khuôn mặt mang theo chút quỷ dị của Lưu Tô, nhịn không được lùi về phía sau, hoảng loạn nói “Ngươi đang nói cái gì vây, ta không hiểu ngươi đang nói gì, ngươi có thể nói rõ hơn một chút không?”
Lưu Tô dừng bước, kiều mị cười, dùng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn mặc Tiểu Cơ “Tỷ tỷ, tỷ thật hay nói giỡn với muội muội, tam ca của ngươi từ nhỏ đã theo hầu Vương Gia, chẳng lẽ hắn không nói cho ngươi biết, nữ nhân không biết xấu hổ kia, thực tế là ma quỷ độc ác. Chẳng lẽ hắn không nói cho ngươi biết, phải đề phòng nữ nhân kia?”
Mặc Tiểu Cơ bị nàng ta nói cho đến mức hồ đồ mất rồi, điều duy nhất rõ ràng chính là nàng ta đang nói đến Chính Vương Phi – Bạch y nữ tử.
“Vương Phi, làm sao nàng ấy có thể là ma quỷ được, ngươi đừng nói bậy.” Mặc Tiểu Cơ không tin nữ tử banh thanh ngọc khiết như vậy lại là ma quỷ.
“Hừ! Chẳng trách có người nói, tác phong của Hách Liên gia đều truyền hết cho nam tử, quả nhiên, nữ tử của Hách Liên gia đều là một lũ đần độn, chết trong tay nữ nhân ma quỷ kia là đáng đời.”
“Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi có thể nói rõ ràng ra không? Ngươi nhục mạ ta, ta nhất định sẽ không khách khí.” Mặc Tiểu Cơ phát hỏa lên. Tuy rằng nàng không muốn so đo với nữ tử có cái tương lai rất thảm này, nhưng im lặng không có nghĩa là nàng sợ nàng ta.
Khóe miệng nữ tử xinh đẹp nhếch lên thành một nụ cười ngọt ngào, đi tới kỷ trà, nâng chén trà ngọc bích lên, một hơi cạn sạch.
Đôi mắt phượng hơi liếc nhìn Mặc Tiểu Cơ, cười lạnh nói “Ả ta cho rằng không ai biết cái việc dơ bẩn ả ta làm mỗi ngày, ả ta chỉ vì giữ gìn khuôn mặt mà hại chết không biết bao nhiêu người, quả thực, rừng trúc xấu số này, khiến cho ngay cả một con chim nhỏ cũng không muốn bay qua.”
Lưu Tô nhìn Mặc Tiểu Cơ dần hoảng sợ đến cực điểm, lộ ra nụ cười sầu thảm “Lẽ nào tỷ tỷ không phát hiện ra, ngay cả một con bướm cũng không có sao? Vì sao tỷ tỷ muốn tới phủ Vương Gia, chẳng lẽ không biết nơi này đã sớm bị nguyền rủa sao, những người sống ở đây, sớm muộn gì cũng không được chết tử tế.”
Mồ hôi Của Mặc Tiểu Cơ theo lời nói của Lưu Tô càng ngày càng tuôn ra mãnh liệt.
“Ha ha…ha ha ha…” Lưu Tô cười ha ha ánh mắt biến thành đùa cợt quỷ dị “Lẽ nào tỷ tỷ không biết, hay là giả bộ không biết?”
Mặc Tiểu Cơ nhìn khuôn mặt mang theo chút quỷ dị của Lưu Tô, nhịn không được lùi về phía sau, hoảng loạn nói “Ngươi đang nói cái gì vây, ta không hiểu ngươi đang nói gì, ngươi có thể nói rõ hơn một chút không?”
Lưu Tô dừng bước, kiều mị cười, dùng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn mặc Tiểu Cơ “Tỷ tỷ, tỷ thật hay nói giỡn với muội muội, tam ca của ngươi từ nhỏ đã theo hầu Vương Gia, chẳng lẽ hắn không nói cho ngươi biết, nữ nhân không biết xấu hổ kia, thực tế là ma quỷ độc ác. Chẳng lẽ hắn không nói cho ngươi biết, phải đề phòng nữ nhân kia?”
Mặc Tiểu Cơ bị nàng ta nói cho đến mức hồ đồ mất rồi, điều duy nhất rõ ràng chính là nàng ta đang nói đến Chính Vương Phi – Bạch y nữ tử.
“Vương Phi, làm sao nàng ấy có thể là ma quỷ được, ngươi đừng nói bậy.” Mặc Tiểu Cơ không tin nữ tử banh thanh ngọc khiết như vậy lại là ma quỷ.
“Hừ! Chẳng trách có người nói, tác phong của Hách Liên gia đều truyền hết cho nam tử, quả nhiên, nữ tử của Hách Liên gia đều là một lũ đần độn, chết trong tay nữ nhân ma quỷ kia là đáng đời.”
“Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi có thể nói rõ ràng ra không? Ngươi nhục mạ ta, ta nhất định sẽ không khách khí.” Mặc Tiểu Cơ phát hỏa lên. Tuy rằng nàng không muốn so đo với nữ tử có cái tương lai rất thảm này, nhưng im lặng không có nghĩa là nàng sợ nàng ta.
Khóe miệng nữ tử xinh đẹp nhếch lên thành một nụ cười ngọt ngào, đi tới kỷ trà, nâng chén trà ngọc bích lên, một hơi cạn sạch.
Đôi mắt phượng hơi liếc nhìn Mặc Tiểu Cơ, cười lạnh nói “Ả ta cho rằng không ai biết cái việc dơ bẩn ả ta làm mỗi ngày, ả ta chỉ vì giữ gìn khuôn mặt mà hại chết không biết bao nhiêu người, quả thực, rừng trúc xấu số này, khiến cho ngay cả một con chim nhỏ cũng không muốn bay qua.”
Lưu Tô nhìn Mặc Tiểu Cơ dần hoảng sợ đến cực điểm, lộ ra nụ cười sầu thảm “Lẽ nào tỷ tỷ không phát hiện ra, ngay cả một con bướm cũng không có sao? Vì sao tỷ tỷ muốn tới phủ Vương Gia, chẳng lẽ không biết nơi này đã sớm bị nguyền rủa sao, những người sống ở đây, sớm muộn gì cũng không được chết tử tế.”
Mồ hôi Của Mặc Tiểu Cơ theo lời nói của Lưu Tô càng ngày càng tuôn ra mãnh liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.