Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 792: Ám môn
Di Nhiên
14/07/2024
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 793: Ám môn
Sao có thể đoán được.
“Hạng lão gia, ngài nói thẳng đi.”
“Bên cạnh An Nhiên, là chỉ huy sứ Ngọc Sinh Yên của Cẩm Y vệ.”
Ngọc Sinh Yên?
Thế mà là Ngọc Sinh Yên!
Yến Tam Hợp nhìn qua Tạ Tri Phi, phát hiện vẻ mặt Tạ Tri Phi cũng đang ngạc nhiên nhìn mình.
Đâu chỉ ngạc nhiên, quả thực là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, đập vào đầu đám người Yến Tam Hợp đến đầu váng mắt hoa.
An Nhiên làm giả lệnh bài mà bị Tề quốc truy nã.
Ngọc Sinh Yên rất có thể là người thực thi vụ án Trịnh gia.
An Nhiên và Ngọc Sinh Yên ăn cơm cùng một phòng.
Phải chăng đã có thể xác định, nửa khối lệnh bài và da trâu nhuộm máu kia, là bút tích của An Nhiên không?
Câu trả lời là: Có!
Đầu tiên, An Nhiên là người nước Tề, biết chữ Tề quốc.
Tiếp theo, hắn từng ở trong vương thất nước Tề, biết đặc điểm lệnh bài của Tề vương thất.
Cuối cùng, hắn có bản lĩnh làm giả lệnh bài và tiền án.
Tạ Tri Phi cố nén kinh hỉ, hỏi: “Hạng lão gia, nói như vậy, An Nhiên là được triệu vào Cẩm Y Vệ sao?”
Hạng lão gia: “Thứ này thì ta thật không biết, lần ở Túy Kinh Tương là lần cuối cùng ta gặp hắn.”
Tạ Tri Phi: “Vậy bây giờ hắn còn sống hay đã chết, ngươi có biết không?”
Hạng lão gia: “Không biết, lại càng không quan tâm.”
Ba chữ Cẩm Y Vệ, đừng nói ở dân chúng kiêng kị, cho dù là văn võ bá quan nghe đến, cũng đều tránh không kịp.
Hạng lão gia vừa thấy An Nhiên và người của Cẩm Y Vệ ở một chỗ, thì chút hảo cảm cũng chẳng còn, từ đó về sau không bao giờ nghĩ tới người này nữa.
Sáng sớm hôm qua, hắn đi dạo trong viện con trai, nhìn thấy đóa hoa sen trên giấy, cứ cảm thấy đã gặp đóa hoa sen kia ở đâu, nhưng lại không nhớ ra được.
Ban đêm ngủ một nửa thì trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên thôn của người Thổ tộc, tất cả quá khứ mới một lần nữa ập vào đầu, lúc này mới nghĩ ra vì sao đóa hoa sen kia lại quen thuộc như vậy.
Sáng hôm sau, ông gọi con trai đến và hỏi xem bông sen này đến từ đâu.
Con trai không dám giấu diếm hắn, kể lại hết chân tướng mọi chuyện, hắn do dự hồi lâu, cuối cũng vẫn quyết định đi một chuyến.
Hạng lão gia đứng dậy: “Yến cô nương, ta là đến nói nhưng chuyện này.”
“Chờ đã, Hạng lão gia.” Yến Tam Hợp bước nhanh tới trước mặt hắn: “Ta rất ít khi nói cảm ơn với người khác, nhưng ta chắc chẳn phải nói một tiếng cảm ơn với ông.”
Hạng lão gia vừa định nói “Khách khí rồi”, nhưng nhìn thấy sự nghiêm túc của Yến Tam Hợp thì chẳng nói gì được.
“Ta bảo Đinh Nhất và Hoàng Kỳ âm thầm bảo vệ ông một thời gian.” Yến Tam Hợp sợ hắn từ chối, lại vội vàng nói thêm một câu: “Đây là chấp niệm của vãn bối, kính xin Hạng lão gia thành toàn.”
Hạng lão gia tuy rằng cả đời đều giao tiếp với gỗ, nhưng sống nhiều năm trên đời, cũng gặp không ít hạng người.
Lai lịch của cô nương trước mắt này tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng mặt mày sáng sủa.
Một người có đoan chính hay không, cứ nhìn mặt mày là biết.
Hắn thích những thứ đoan chính, thứ đó mới có thể đóng xà chính, xà chính dựng tốt thì nhà xây lên mới không đổ.
Hạng lão gia nói chậm rãi: “Vậy bảo vệ một thời gian ngắn đi.”
Tạ Tri Phi lập tức tiến lên: “Hạng lão gia, ta và Minh Đình tiễn ông.”
“Bác Hạng, sau này bác muốn dâng hương, niệm Phật, mời đạo sĩ gì đó, tuyệt đối đừng khách khí với ta.” Bùi Tiếu tươi cười: “Quý phủ có việc gì khó khăn thì chỉ cần nói với Tạ Ngũ Thập, nếu hắn dám nói không, ta mắng hắn cho ông.”
Hạng lão gia nhìn người trẻ tuổi trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy chuyến đi này rất đáng giá.
Con người ấy à, không thể có chuyện tốt thì nhào lên trước, thấy chuyện xui thì lùi về sau được.
Chuyện trên đời này, sao có thể nói chắc được, lỡ như có một ngày vận rủi rơi vào Hạng gia, hắn cũng ngóng trông có người vươn tay ra giúp đỡ.
“Được, để Tam gia và Tiểu Bùi gia tiễn.”
“Hạng lão gia, mời!”
“Mời!”
...
Hai người đưa đến đầu hẻm.
Sau đó là Đinh Nhất và Hoàng Kỳ đi theo phía sau Hạng lão gia.
Dùng lời của Tam gia mà nói, đây là âm thầm cảnh cáo kẻ đang nhìn trộm người của bọn họ, rằng các tiểu gia đây đã có phòng bị, dám lại gần thì giết chết ngươi!
Chờ xe ngựa rời đi, Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu chạy về biệt viện.
Tin tức Hạng lão gia mang đến quá quan trọng, chắc chắn phải lập tức thương lượng với Yến Tam Hợp, tiếp theo nên làm gì bây giờ.
Yến Tam Hợp đang ở trong thư phòng chờ bọn họ.
Lý Bất Ngôn thay trà lạnh, pha bốn chén trà nóng lên.
Tạ Tri Phi uống vài ngụm trà, đầu óc cực kỳ rõ ràng nói: “Lát nữa ta đích thân đi tìm Hàn Dũng, hỏi thăm chuyện An Nhiên thử, nhưng các ngươi đừng nên ôm hy vọng quá lớn, ta đoán cũng tìm không thấy đâu.”
Lý Bất Ngôn bĩu môi: “Hơn phân nửa là bị giết người diệt khẩu rồi.”
Tạ Tri Phi: “Đây chỉ là một mặt.”
Lý Bất Ngôn: “Chẳng lẽ còn có mặt khác sao?”
“Cẩm Y Vệ có một loại người, những người này mỗi người đều mang bản lĩnh đặc biệt, ngoài mặt họ là dân chúng bình thường, rèn sắt, giết heo giết bò, nhưng trong bóng tối, thực ra lại là người của Cẩm Y Vệ.”
Tạ Tri Phi: “Nhóm người này, không có tên trong danh sách, chỉ có cấp trên của bọn họ biết sự tồn tại của họ, tiếng lóng gọi là ám môn.”
Yến Tam Hợp: “Ý của ngươi là An Nhiên là ám môn.”
“Rất có khả năng.” Tạ Tri Phi cười gằn một tiếng: “Hắn là người nước Tề, muốn đặt chân ở Cẩm Y Vệ là điều không thể.”
Bùi Tiếu vỗ bàn: “Vậy đừng nói nhảm nữa, tìm trước rồi nói sau, Tạ Ngũ Thập, ta đi với ngươi.”
Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp không nhúc nhích, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người hắn, phản chiếu sự dịu dàng trong mắt: “Yến Tam Hợp, ý của ngươi thì sao?”
Yến Tam Hợp nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt hắn, giọng nói cũng mềm mại hẳn.
“Người không chắc chắn có thể tìm được, nhưng việc hắn làm, chắc chắn không chỉ là lệnh bài và da trâu thôi.”
Chợt, Tạ Tri Phi như tỏ ngộ.
Phải rồi.
An Nhiên có tuyệt kỹ làm đồ giả này, nếu như hắn là ám môn của Cẩm Y Vệ, thì chắc chắn sẽ làm đủ món đồ giả cho Cẩm Y Vệ.
Tìm theo hướng này thì dễ hơn tìm người nhiều.
Tạ Tri Phi lúc này mới quay đầu nhìn Bùi Tiếu.
“Đinh Nhất và Hoàng Kỳ ở bên cạnh chúng ta tương đối thuận tiện, ngươi đến cung Trọng Hoa một chuyến, phía bên Hạng lão gia vẫn bảo Hoài Nhân sắp xếp người bảo vệ đi.”
Bùi Tiếu: “...”
Sao chuyện tìm Hoài Nhân toàn là hắn thế?
Hắn cũng thấy hơi khó chịu!
Tạ Tri Phi thấy hắn đứng bất động, thì trong lòng chợt sốt ruột, hung tợn nói: “Đi thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Bùi Tiếu vừa muốn đá hắn một cước, lại mắng hắn một trận xối xả thì thấy Lý Bất Ngôn bên cạnh, khẽ nói: “Chuyện gấp, lòng không thể gấp, Tạ Ngũ Thập, ngươi còn phải tu hành nhiều vào!”
Tạ Ngũ Thập: “...”
Ông đây cũng đâu có xuất gia làm hòa thượng, tu hành cái rắm á.
Chờ hai người rời đi, Yến Tam Hợp nhìn Lý Bất Ngôn nói: “Đến trạm dịch Hàn gia một chuyến, nhờ Hàn Hú giúp hỏi thăm xem trong thành Tứ Cửu có người nào giỏi mô phỏng không.”
Lý Bất Ngôn vừa nghe đã hiểu.
Người tên An Nhiên kia, nếu có thể làm giả lệnh bài để kiếm tiền cho mình thì đã biết là một người không biết điểm dừng.
Hắn trốn ở thành Tứ Cửu, cũng không riêng gì làm việc cho Cẩm Y vệ, chỉ cần đưa tiền thì chắc chắn sẽ nhận hết.
“Ta đi ngay đây.”
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 793: Ám môn
Sao có thể đoán được.
“Hạng lão gia, ngài nói thẳng đi.”
“Bên cạnh An Nhiên, là chỉ huy sứ Ngọc Sinh Yên của Cẩm Y vệ.”
Ngọc Sinh Yên?
Thế mà là Ngọc Sinh Yên!
Yến Tam Hợp nhìn qua Tạ Tri Phi, phát hiện vẻ mặt Tạ Tri Phi cũng đang ngạc nhiên nhìn mình.
Đâu chỉ ngạc nhiên, quả thực là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, đập vào đầu đám người Yến Tam Hợp đến đầu váng mắt hoa.
An Nhiên làm giả lệnh bài mà bị Tề quốc truy nã.
Ngọc Sinh Yên rất có thể là người thực thi vụ án Trịnh gia.
An Nhiên và Ngọc Sinh Yên ăn cơm cùng một phòng.
Phải chăng đã có thể xác định, nửa khối lệnh bài và da trâu nhuộm máu kia, là bút tích của An Nhiên không?
Câu trả lời là: Có!
Đầu tiên, An Nhiên là người nước Tề, biết chữ Tề quốc.
Tiếp theo, hắn từng ở trong vương thất nước Tề, biết đặc điểm lệnh bài của Tề vương thất.
Cuối cùng, hắn có bản lĩnh làm giả lệnh bài và tiền án.
Tạ Tri Phi cố nén kinh hỉ, hỏi: “Hạng lão gia, nói như vậy, An Nhiên là được triệu vào Cẩm Y Vệ sao?”
Hạng lão gia: “Thứ này thì ta thật không biết, lần ở Túy Kinh Tương là lần cuối cùng ta gặp hắn.”
Tạ Tri Phi: “Vậy bây giờ hắn còn sống hay đã chết, ngươi có biết không?”
Hạng lão gia: “Không biết, lại càng không quan tâm.”
Ba chữ Cẩm Y Vệ, đừng nói ở dân chúng kiêng kị, cho dù là văn võ bá quan nghe đến, cũng đều tránh không kịp.
Hạng lão gia vừa thấy An Nhiên và người của Cẩm Y Vệ ở một chỗ, thì chút hảo cảm cũng chẳng còn, từ đó về sau không bao giờ nghĩ tới người này nữa.
Sáng sớm hôm qua, hắn đi dạo trong viện con trai, nhìn thấy đóa hoa sen trên giấy, cứ cảm thấy đã gặp đóa hoa sen kia ở đâu, nhưng lại không nhớ ra được.
Ban đêm ngủ một nửa thì trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên thôn của người Thổ tộc, tất cả quá khứ mới một lần nữa ập vào đầu, lúc này mới nghĩ ra vì sao đóa hoa sen kia lại quen thuộc như vậy.
Sáng hôm sau, ông gọi con trai đến và hỏi xem bông sen này đến từ đâu.
Con trai không dám giấu diếm hắn, kể lại hết chân tướng mọi chuyện, hắn do dự hồi lâu, cuối cũng vẫn quyết định đi một chuyến.
Hạng lão gia đứng dậy: “Yến cô nương, ta là đến nói nhưng chuyện này.”
“Chờ đã, Hạng lão gia.” Yến Tam Hợp bước nhanh tới trước mặt hắn: “Ta rất ít khi nói cảm ơn với người khác, nhưng ta chắc chẳn phải nói một tiếng cảm ơn với ông.”
Hạng lão gia vừa định nói “Khách khí rồi”, nhưng nhìn thấy sự nghiêm túc của Yến Tam Hợp thì chẳng nói gì được.
“Ta bảo Đinh Nhất và Hoàng Kỳ âm thầm bảo vệ ông một thời gian.” Yến Tam Hợp sợ hắn từ chối, lại vội vàng nói thêm một câu: “Đây là chấp niệm của vãn bối, kính xin Hạng lão gia thành toàn.”
Hạng lão gia tuy rằng cả đời đều giao tiếp với gỗ, nhưng sống nhiều năm trên đời, cũng gặp không ít hạng người.
Lai lịch của cô nương trước mắt này tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng mặt mày sáng sủa.
Một người có đoan chính hay không, cứ nhìn mặt mày là biết.
Hắn thích những thứ đoan chính, thứ đó mới có thể đóng xà chính, xà chính dựng tốt thì nhà xây lên mới không đổ.
Hạng lão gia nói chậm rãi: “Vậy bảo vệ một thời gian ngắn đi.”
Tạ Tri Phi lập tức tiến lên: “Hạng lão gia, ta và Minh Đình tiễn ông.”
“Bác Hạng, sau này bác muốn dâng hương, niệm Phật, mời đạo sĩ gì đó, tuyệt đối đừng khách khí với ta.” Bùi Tiếu tươi cười: “Quý phủ có việc gì khó khăn thì chỉ cần nói với Tạ Ngũ Thập, nếu hắn dám nói không, ta mắng hắn cho ông.”
Hạng lão gia nhìn người trẻ tuổi trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy chuyến đi này rất đáng giá.
Con người ấy à, không thể có chuyện tốt thì nhào lên trước, thấy chuyện xui thì lùi về sau được.
Chuyện trên đời này, sao có thể nói chắc được, lỡ như có một ngày vận rủi rơi vào Hạng gia, hắn cũng ngóng trông có người vươn tay ra giúp đỡ.
“Được, để Tam gia và Tiểu Bùi gia tiễn.”
“Hạng lão gia, mời!”
“Mời!”
...
Hai người đưa đến đầu hẻm.
Sau đó là Đinh Nhất và Hoàng Kỳ đi theo phía sau Hạng lão gia.
Dùng lời của Tam gia mà nói, đây là âm thầm cảnh cáo kẻ đang nhìn trộm người của bọn họ, rằng các tiểu gia đây đã có phòng bị, dám lại gần thì giết chết ngươi!
Chờ xe ngựa rời đi, Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu chạy về biệt viện.
Tin tức Hạng lão gia mang đến quá quan trọng, chắc chắn phải lập tức thương lượng với Yến Tam Hợp, tiếp theo nên làm gì bây giờ.
Yến Tam Hợp đang ở trong thư phòng chờ bọn họ.
Lý Bất Ngôn thay trà lạnh, pha bốn chén trà nóng lên.
Tạ Tri Phi uống vài ngụm trà, đầu óc cực kỳ rõ ràng nói: “Lát nữa ta đích thân đi tìm Hàn Dũng, hỏi thăm chuyện An Nhiên thử, nhưng các ngươi đừng nên ôm hy vọng quá lớn, ta đoán cũng tìm không thấy đâu.”
Lý Bất Ngôn bĩu môi: “Hơn phân nửa là bị giết người diệt khẩu rồi.”
Tạ Tri Phi: “Đây chỉ là một mặt.”
Lý Bất Ngôn: “Chẳng lẽ còn có mặt khác sao?”
“Cẩm Y Vệ có một loại người, những người này mỗi người đều mang bản lĩnh đặc biệt, ngoài mặt họ là dân chúng bình thường, rèn sắt, giết heo giết bò, nhưng trong bóng tối, thực ra lại là người của Cẩm Y Vệ.”
Tạ Tri Phi: “Nhóm người này, không có tên trong danh sách, chỉ có cấp trên của bọn họ biết sự tồn tại của họ, tiếng lóng gọi là ám môn.”
Yến Tam Hợp: “Ý của ngươi là An Nhiên là ám môn.”
“Rất có khả năng.” Tạ Tri Phi cười gằn một tiếng: “Hắn là người nước Tề, muốn đặt chân ở Cẩm Y Vệ là điều không thể.”
Bùi Tiếu vỗ bàn: “Vậy đừng nói nhảm nữa, tìm trước rồi nói sau, Tạ Ngũ Thập, ta đi với ngươi.”
Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp không nhúc nhích, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người hắn, phản chiếu sự dịu dàng trong mắt: “Yến Tam Hợp, ý của ngươi thì sao?”
Yến Tam Hợp nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt hắn, giọng nói cũng mềm mại hẳn.
“Người không chắc chắn có thể tìm được, nhưng việc hắn làm, chắc chắn không chỉ là lệnh bài và da trâu thôi.”
Chợt, Tạ Tri Phi như tỏ ngộ.
Phải rồi.
An Nhiên có tuyệt kỹ làm đồ giả này, nếu như hắn là ám môn của Cẩm Y Vệ, thì chắc chắn sẽ làm đủ món đồ giả cho Cẩm Y Vệ.
Tìm theo hướng này thì dễ hơn tìm người nhiều.
Tạ Tri Phi lúc này mới quay đầu nhìn Bùi Tiếu.
“Đinh Nhất và Hoàng Kỳ ở bên cạnh chúng ta tương đối thuận tiện, ngươi đến cung Trọng Hoa một chuyến, phía bên Hạng lão gia vẫn bảo Hoài Nhân sắp xếp người bảo vệ đi.”
Bùi Tiếu: “...”
Sao chuyện tìm Hoài Nhân toàn là hắn thế?
Hắn cũng thấy hơi khó chịu!
Tạ Tri Phi thấy hắn đứng bất động, thì trong lòng chợt sốt ruột, hung tợn nói: “Đi thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Bùi Tiếu vừa muốn đá hắn một cước, lại mắng hắn một trận xối xả thì thấy Lý Bất Ngôn bên cạnh, khẽ nói: “Chuyện gấp, lòng không thể gấp, Tạ Ngũ Thập, ngươi còn phải tu hành nhiều vào!”
Tạ Ngũ Thập: “...”
Ông đây cũng đâu có xuất gia làm hòa thượng, tu hành cái rắm á.
Chờ hai người rời đi, Yến Tam Hợp nhìn Lý Bất Ngôn nói: “Đến trạm dịch Hàn gia một chuyến, nhờ Hàn Hú giúp hỏi thăm xem trong thành Tứ Cửu có người nào giỏi mô phỏng không.”
Lý Bất Ngôn vừa nghe đã hiểu.
Người tên An Nhiên kia, nếu có thể làm giả lệnh bài để kiếm tiền cho mình thì đã biết là một người không biết điểm dừng.
Hắn trốn ở thành Tứ Cửu, cũng không riêng gì làm việc cho Cẩm Y vệ, chỉ cần đưa tiền thì chắc chắn sẽ nhận hết.
“Ta đi ngay đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.