Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 819: Ám Sát
Di Nhiên
14/07/2024
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 820: Ám Sát
Tất cả mọi người bị một tiếng “rầm” này làm cho kinh ngạc.
Binh Mã Ti Ngũ Thành là địa bàn của Tạ Tri Phi, trước khi thẩm vấn bà Lại, Tạ đại nhân đã dặn dò, không ai được phép đến quấy rầy.
Như vậy, một tiếng “rầm” này, là người nào không có mắt làm ra?
Trong không khí có điều gì đó kỳ lạ, hình như là...
Lý Bất Ngôn đưa tay đến bên hông.
Là sát khí.
Ba chữ vừa nói ra, thì kiếm đã đánh tới, Lý Bất Ngôn rút kiếm đẩy Bùi Tiếu bên cạnh về phía sau, rồi đánh với người áo đen.
Hai mắt Đinh Nhất trầm xuống.
Biến cố xảy ra quá nhanh.
Thế cho nên lúc Bùi Tiếu đứng dậy khỏi mặt đất, vẫn chưa hiểu có chuyện gì?
Đây là cướp ngục?
Hay là ám sát?
Nếu như là cướp ngục, thì dưới chân thiên tử, ai có lá gan này?
Nếu là ám sát?
Bùi Tiếu sợ đến hồn phi phách tán.
Không phải là tên sát thủ kia đó chứ?
“Là sát thủ kia.”
Tạ Tri Phi biến sắc, đứng dậy thì thầm bên tai Yến Tam Hợp: “Mau tìm một góc núp vào.”
Dứt lời, hắn khẽ đẩy Yến Tam Hợp vào bên trong, còn mình thì nhảy ra khỏi phòng giam, đóng cửa, khóa lại, động tác rất liền mạch lưu loát.
Khóa xong, hắn lại hét lên với bà đỡ Lại một tiếng.
“Còn thất thần làm gì, tìm chỗ trốn đi, hắn tới giết ngươi đó.”
Phỏng chừng bà Lại cả đời này chưa từng gặp chuyện giết người, không biết là bối rối, hay là bị dọa đến choáng váng, mà lại chẳng nhúc nhích.
Yến Tam Hợp liều mạng kéo bà Lại vào trong góc, còn mình thì che trước mặt bà, nhìn vụ đánh nhau ngoài ngục, giọng nói sốt ruột.
“Các ngươi đều phải cẩn thận.”
Lý Bất Ngôn và Đinh Nhất đều đã không thế nào cẩn thận được, nơi nhỏ hẹp như lao ngục, chiêu thức của người áo đen lại toàn là sát chiêu, chỉ có thể liều mạng thôi.
Nhưng căn bản chẳng phải là đối thủ của hắn.
Người này không chỉ có công phu giỏi mà lực chấn cũng trâu bò, thân thể mềm như con lươn, hai người còn chẳng thể đến được bên cạnh hắn.
Tạ Tri Phi đứng bên cạnh, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Ba người đánh nhau, chẳng có không gian để hắn lên giúp, nói không chừng còn làm bận tay bận chân thêm.
“Ngũ Thập, sao đây?” Đến Bùi Tiếu cũng nhìn ra tình cảnh khó khăn của Lý Bất Ngôn và Đinh Nhất, sốt ruột đến đổ mồ hôi.
Tạ Tri Phi không nghĩ ra được cách nào, muốn tìm cứu binh cũng bị ba người chặn đường.
Lúc này, chỉ thấy người áo đen hướng liếc vào lao ngục, sau đó đá Đinh Nhất một cái.
Ngực Đinh Nhất đau nhức, miệng phun máu.
Tạ Tri Phi nhìn thấy máu thì bất chấp hết tất cả, cầm kiếm xông tới.
Người áo đen tựa như dự đoán được hắn sẽ ra tay, bèn lắc mình đi tới bên cạnh Đinh Nhất, đánh một tay vào tay phải hắn.
Lạch cạch!
Đinh Nhất chỉ cảm thấy cánh tay phải tê dại, kiếm rớt xuống.
Người áo đen thì vừa lật người, vững vàng tiếp được kiếm, đảo mắt qua Bùi Tiếu cách đó mấy trượng, ném kiếm về phía hắn.
Tất cả mọi người cho rằng mục tiêu của người áo đen là bà Lại, sao có thể đoán được, hắn lại ra tay với tiểu Bùi gia không có chút công phu chứ.
Linh hồn mọi người đều nứt ra.
Lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Bất Ngôn đạp chân lên hàng rào gỗ, cả người như gió lốc bay tới, nhào vào người Bùi Tiếu, kéo hắn ngã xuống đất.
“Cẩn thận!”
Yến Tam Hợp sốt ruột đến độ theo bản năng đi về phía trước một bước.
Người áo đen chỉ chờ giờ khắc này, tay phải vừa nhấc, đao trong tay giống như mũi tên nhọn, sượt qua bên tai Yến Tam Hợp, bay thẳng vào trong góc.
Phập!
Chính giữa ngực bà đỡ Lại.
Yến Tam Hợp từ từ xoay người, đồng tử chợt giãn ra.
Nàng muốn nói, nhưng lại chẳng mở miệng ra được.
Nàng muốn đi qua, nhưng dưới chân lại như nặng ngàn cân.
Nàng ngơ ngác nhìn bà Lại, nhìn tứ chi bà co quắp, nhìn bà từ từ trượt xuống, nhìn bà không cam tâm nhắm mắt lại.
Cửa lao ngục mở ra, Tạ Tri Phi bước nhanh vào, ôm người vào trong ngực, vỗ vỗ vào lưng nàng.
“Không sao, không sao.”
Đúng là không sao.
Người áo đen chỉ giết người muốn giết, sau đó đã không thấy bóng dáng.
Đinh Nhất ôm ngực, đau đớn nuốt xuống một ngụm nước bọt dính máu.
Bên kia, Lý Bất Ngôn đè lên người Bùi Tiếu.
“Tiểu Bùi gia không sao chứ?”
“Không... không sao.” Giọng Bùi Tiếu run rẩy: “Ngươi, ngươi có sao không?”
“Suýt nữa thì có chuyện rồi.”
Lý Bất Ngôn nhảy khỏi người Bùi Tiếu, dưa vào thành ngục, thở hổn hển nói: “Thẵng nhãi kia lại chơi chiêu dương đông kích tây, chúng ta đều bị lừa rồi.”
Nàng chỉ lo ảo não, không nhìn thấy tiểu Bùi gia từ từ ngồi dậy, từ từ nhìn thoáng qua bà Lại đã chết, sau đó ánh mắt sáng quắc lại rơi thẳng vào người nàng.
Rất lâu cũng chẳng thu lại.
Trong ngục.
Yến Tam Hợp vẫn còn chôn mặt trước ngực Tạ Tri Phi.
Thực ra nàng vẫn có có phòng bị, cho nên khi tiểu Bùi gia nói đưa người vào ngục thẩm vấn, nàng chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng.
Lao ngục tuy rằng đáng sợ, nhưng có một điểm tốt... an toàn.
Người bên trong không ra được, người bên ngoài cũng không vào được.
Nàng vốn định sau khi hỏi xong sẽ nhốt bà Lại mười ngày nửa tháng, tránh người áo đen kia, nào ngờ, người này to gan lớn mật đến mức giết vào Binh Mã Ti Ngũ Thành.”
Hắn là ai?
Tại sao phải giết hết người biết nội tình năm đó?
“Ta đã giết thêm một người nữa.”
Tạ Tri Phi vừa nghe lời này, đã biết nha đầu kia lại ôm cái chết của bà đỡ Lại vào người mình.
“Không phải nàng hại, không liên quan gì đến nàng cả.”
Hắn lại nhìn về phía Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn lập tức đứng dậy, la lên: “Gì mà ngươi hại ta hại, nói mấy thứ vô dụng này làm gì?”
“Đúng vậy!” Đinh Nhất oán hận nói: “Đều là người áo đen kia hại chết.”
“Yến Tam Hợp.” Lý Bất Ngôn cười gằn một tiếng: “Chúng ta không có thời gian yếu ớt nữa đâu, trước tiên phải phân tích xem có thể điều tra gì thêm từ lời bà Lại; còn phải nghĩ cách bắt lấy người áo đen kia.”
“Đúng vậy!” Đinh Nhất nghiến răng nghiến lợi: “Không sợ trộm, chỉ sợ trộm nhớ thương, phải bắt được người mới được.”
Yến Tam Hợp cuối cùng cũng ngẩng đầu.
Tạ Tri Phi nhìn màu đỏ nơi đáy mắt nàng.
“Đại hiệp nói đúng, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, ta đi xem huynh đệ bên ngoài có bị thương hay không, còn phải xử lý chuyện của Lại gia nữa.”
Yến Tam Hợp im lặng một hồi, cuối cùng gật gật đầu.
...
Binh Mã ti Ngũ thành, không có một thị vệ nào bị thương.
Chỉ có hai thị vệ canh giữ ở cửa lao ngục bị đánh ngất.
Chuyện Lại gia thì khá khó giải quyết.
Người còn sống đi vào Binh Mã Ti Ngũ Thành, lại bị người khiêng ra ngoài, việc này phải giải thích sao với Lại gia đây?
Không thể giải thích được, vậy chỉ còn cách dùng tiền thôi.
Tạ Tri Phi chịu bỏ tiền, hơn nữa bà đỡ Lại còn liên quan đến Trịnh gia, có người nói là dân không đấu với quan, người Lại gia cầm một số tiền lớn thì lập tức đưa thi thể bà Lại về.
Xử lý xong chuyện của Lại gia, thì đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Tạ Tri Phi trở lại biệt viện, sau khi nói mấy câu với Yến Tam Hợp, thì nằm xuống giường trúc ở thư phòng, vừa nhắm mắt lại đã ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, đã là chạng vạng tối, trong phòng rất tối, không có đèn, Yến Tam Hợp ngồi yên ở trong bóng tối kia.
Thấy hắn nhìn qua, nàng dùng giọng rất nhẹ nói: “Thừa Vũ, ta sẽ bắt sống hắn.”
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 820: Ám Sát
Tất cả mọi người bị một tiếng “rầm” này làm cho kinh ngạc.
Binh Mã Ti Ngũ Thành là địa bàn của Tạ Tri Phi, trước khi thẩm vấn bà Lại, Tạ đại nhân đã dặn dò, không ai được phép đến quấy rầy.
Như vậy, một tiếng “rầm” này, là người nào không có mắt làm ra?
Trong không khí có điều gì đó kỳ lạ, hình như là...
Lý Bất Ngôn đưa tay đến bên hông.
Là sát khí.
Ba chữ vừa nói ra, thì kiếm đã đánh tới, Lý Bất Ngôn rút kiếm đẩy Bùi Tiếu bên cạnh về phía sau, rồi đánh với người áo đen.
Hai mắt Đinh Nhất trầm xuống.
Biến cố xảy ra quá nhanh.
Thế cho nên lúc Bùi Tiếu đứng dậy khỏi mặt đất, vẫn chưa hiểu có chuyện gì?
Đây là cướp ngục?
Hay là ám sát?
Nếu như là cướp ngục, thì dưới chân thiên tử, ai có lá gan này?
Nếu là ám sát?
Bùi Tiếu sợ đến hồn phi phách tán.
Không phải là tên sát thủ kia đó chứ?
“Là sát thủ kia.”
Tạ Tri Phi biến sắc, đứng dậy thì thầm bên tai Yến Tam Hợp: “Mau tìm một góc núp vào.”
Dứt lời, hắn khẽ đẩy Yến Tam Hợp vào bên trong, còn mình thì nhảy ra khỏi phòng giam, đóng cửa, khóa lại, động tác rất liền mạch lưu loát.
Khóa xong, hắn lại hét lên với bà đỡ Lại một tiếng.
“Còn thất thần làm gì, tìm chỗ trốn đi, hắn tới giết ngươi đó.”
Phỏng chừng bà Lại cả đời này chưa từng gặp chuyện giết người, không biết là bối rối, hay là bị dọa đến choáng váng, mà lại chẳng nhúc nhích.
Yến Tam Hợp liều mạng kéo bà Lại vào trong góc, còn mình thì che trước mặt bà, nhìn vụ đánh nhau ngoài ngục, giọng nói sốt ruột.
“Các ngươi đều phải cẩn thận.”
Lý Bất Ngôn và Đinh Nhất đều đã không thế nào cẩn thận được, nơi nhỏ hẹp như lao ngục, chiêu thức của người áo đen lại toàn là sát chiêu, chỉ có thể liều mạng thôi.
Nhưng căn bản chẳng phải là đối thủ của hắn.
Người này không chỉ có công phu giỏi mà lực chấn cũng trâu bò, thân thể mềm như con lươn, hai người còn chẳng thể đến được bên cạnh hắn.
Tạ Tri Phi đứng bên cạnh, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Ba người đánh nhau, chẳng có không gian để hắn lên giúp, nói không chừng còn làm bận tay bận chân thêm.
“Ngũ Thập, sao đây?” Đến Bùi Tiếu cũng nhìn ra tình cảnh khó khăn của Lý Bất Ngôn và Đinh Nhất, sốt ruột đến đổ mồ hôi.
Tạ Tri Phi không nghĩ ra được cách nào, muốn tìm cứu binh cũng bị ba người chặn đường.
Lúc này, chỉ thấy người áo đen hướng liếc vào lao ngục, sau đó đá Đinh Nhất một cái.
Ngực Đinh Nhất đau nhức, miệng phun máu.
Tạ Tri Phi nhìn thấy máu thì bất chấp hết tất cả, cầm kiếm xông tới.
Người áo đen tựa như dự đoán được hắn sẽ ra tay, bèn lắc mình đi tới bên cạnh Đinh Nhất, đánh một tay vào tay phải hắn.
Lạch cạch!
Đinh Nhất chỉ cảm thấy cánh tay phải tê dại, kiếm rớt xuống.
Người áo đen thì vừa lật người, vững vàng tiếp được kiếm, đảo mắt qua Bùi Tiếu cách đó mấy trượng, ném kiếm về phía hắn.
Tất cả mọi người cho rằng mục tiêu của người áo đen là bà Lại, sao có thể đoán được, hắn lại ra tay với tiểu Bùi gia không có chút công phu chứ.
Linh hồn mọi người đều nứt ra.
Lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Bất Ngôn đạp chân lên hàng rào gỗ, cả người như gió lốc bay tới, nhào vào người Bùi Tiếu, kéo hắn ngã xuống đất.
“Cẩn thận!”
Yến Tam Hợp sốt ruột đến độ theo bản năng đi về phía trước một bước.
Người áo đen chỉ chờ giờ khắc này, tay phải vừa nhấc, đao trong tay giống như mũi tên nhọn, sượt qua bên tai Yến Tam Hợp, bay thẳng vào trong góc.
Phập!
Chính giữa ngực bà đỡ Lại.
Yến Tam Hợp từ từ xoay người, đồng tử chợt giãn ra.
Nàng muốn nói, nhưng lại chẳng mở miệng ra được.
Nàng muốn đi qua, nhưng dưới chân lại như nặng ngàn cân.
Nàng ngơ ngác nhìn bà Lại, nhìn tứ chi bà co quắp, nhìn bà từ từ trượt xuống, nhìn bà không cam tâm nhắm mắt lại.
Cửa lao ngục mở ra, Tạ Tri Phi bước nhanh vào, ôm người vào trong ngực, vỗ vỗ vào lưng nàng.
“Không sao, không sao.”
Đúng là không sao.
Người áo đen chỉ giết người muốn giết, sau đó đã không thấy bóng dáng.
Đinh Nhất ôm ngực, đau đớn nuốt xuống một ngụm nước bọt dính máu.
Bên kia, Lý Bất Ngôn đè lên người Bùi Tiếu.
“Tiểu Bùi gia không sao chứ?”
“Không... không sao.” Giọng Bùi Tiếu run rẩy: “Ngươi, ngươi có sao không?”
“Suýt nữa thì có chuyện rồi.”
Lý Bất Ngôn nhảy khỏi người Bùi Tiếu, dưa vào thành ngục, thở hổn hển nói: “Thẵng nhãi kia lại chơi chiêu dương đông kích tây, chúng ta đều bị lừa rồi.”
Nàng chỉ lo ảo não, không nhìn thấy tiểu Bùi gia từ từ ngồi dậy, từ từ nhìn thoáng qua bà Lại đã chết, sau đó ánh mắt sáng quắc lại rơi thẳng vào người nàng.
Rất lâu cũng chẳng thu lại.
Trong ngục.
Yến Tam Hợp vẫn còn chôn mặt trước ngực Tạ Tri Phi.
Thực ra nàng vẫn có có phòng bị, cho nên khi tiểu Bùi gia nói đưa người vào ngục thẩm vấn, nàng chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng.
Lao ngục tuy rằng đáng sợ, nhưng có một điểm tốt... an toàn.
Người bên trong không ra được, người bên ngoài cũng không vào được.
Nàng vốn định sau khi hỏi xong sẽ nhốt bà Lại mười ngày nửa tháng, tránh người áo đen kia, nào ngờ, người này to gan lớn mật đến mức giết vào Binh Mã Ti Ngũ Thành.”
Hắn là ai?
Tại sao phải giết hết người biết nội tình năm đó?
“Ta đã giết thêm một người nữa.”
Tạ Tri Phi vừa nghe lời này, đã biết nha đầu kia lại ôm cái chết của bà đỡ Lại vào người mình.
“Không phải nàng hại, không liên quan gì đến nàng cả.”
Hắn lại nhìn về phía Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn lập tức đứng dậy, la lên: “Gì mà ngươi hại ta hại, nói mấy thứ vô dụng này làm gì?”
“Đúng vậy!” Đinh Nhất oán hận nói: “Đều là người áo đen kia hại chết.”
“Yến Tam Hợp.” Lý Bất Ngôn cười gằn một tiếng: “Chúng ta không có thời gian yếu ớt nữa đâu, trước tiên phải phân tích xem có thể điều tra gì thêm từ lời bà Lại; còn phải nghĩ cách bắt lấy người áo đen kia.”
“Đúng vậy!” Đinh Nhất nghiến răng nghiến lợi: “Không sợ trộm, chỉ sợ trộm nhớ thương, phải bắt được người mới được.”
Yến Tam Hợp cuối cùng cũng ngẩng đầu.
Tạ Tri Phi nhìn màu đỏ nơi đáy mắt nàng.
“Đại hiệp nói đúng, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, ta đi xem huynh đệ bên ngoài có bị thương hay không, còn phải xử lý chuyện của Lại gia nữa.”
Yến Tam Hợp im lặng một hồi, cuối cùng gật gật đầu.
...
Binh Mã ti Ngũ thành, không có một thị vệ nào bị thương.
Chỉ có hai thị vệ canh giữ ở cửa lao ngục bị đánh ngất.
Chuyện Lại gia thì khá khó giải quyết.
Người còn sống đi vào Binh Mã Ti Ngũ Thành, lại bị người khiêng ra ngoài, việc này phải giải thích sao với Lại gia đây?
Không thể giải thích được, vậy chỉ còn cách dùng tiền thôi.
Tạ Tri Phi chịu bỏ tiền, hơn nữa bà đỡ Lại còn liên quan đến Trịnh gia, có người nói là dân không đấu với quan, người Lại gia cầm một số tiền lớn thì lập tức đưa thi thể bà Lại về.
Xử lý xong chuyện của Lại gia, thì đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Tạ Tri Phi trở lại biệt viện, sau khi nói mấy câu với Yến Tam Hợp, thì nằm xuống giường trúc ở thư phòng, vừa nhắm mắt lại đã ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, đã là chạng vạng tối, trong phòng rất tối, không có đèn, Yến Tam Hợp ngồi yên ở trong bóng tối kia.
Thấy hắn nhìn qua, nàng dùng giọng rất nhẹ nói: “Thừa Vũ, ta sẽ bắt sống hắn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.