Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 748: Cha
Di Nhiên
14/07/2024
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 748: Cha
"Người sống trên đời, bản thân chịu tủi chịu khổ, nhịn một chút thì sẽ qua. Nhưng để con mình chịu khổ chịu tủi thân..."
Sắc mặt hắn bỗng nhiên tái nhợt, dường như hơi nghiến răng nghiến lợi.
"Dù sao cũng không nhịn được!"
"Con không chịu tủi thân gì hết."
Trong nước mắt mờ ảo, Yến Tam Hợp khẽ mở miệng.
Nàng không nói thật.
Thật ra nàng rất muốn ôm hắn khóc rống lên một hồi, nói cho hắn biết những lạnh lùng khổ sở những năm gần đây phải chịu.
Nói cho hắn biết, có người chê xuất thân của nàng, cảm thấy nàng không xứng với con của bọn họ.
Nói cho hắn biết, mỗi một ngày Tết, nàng đều hâm mộ nhà người khác vui vẻ rôm rả.
Nói cho hắn biết, một người không có gốc rễ, là cô đơn đáng thương đến mức nào.
Nhưng nàng không nói gì cả.
Trong đôi mắt đen tuyền cô độc mười tám năm, lần đầu tiên có cha, có nương, có người thân, trong lòng nàng rộn ràng đến mức nào còn có thể giả vờ ấm ức được nữa.
Hắn dường như không hề ngạc nhiên khi Yến Tam Hợp sẽ nói như vậy, nói mà không ngẩng đầu lên: "Không phải chịu ấm ức là tốt rồi!"
Giọng có chút nghẹn ngào, như đang kìm nén điều gì đó.
Yến Tam Hợp phát hiện mỗi một đao khắc xuống của hắn dùng lực quá mạnh, ngón tay cầm dao đỏ ửng lên.
"Cha khắc hai chữ nào thế?"
Nàng không muốn làm hắn lo lắng, cố tình chuyển đề tài.
"Đào Đào."
Nhát khắc cuối cùng của hắn hoàn thành, hít một hơi dài, thổi vào ngọc bội, lấy khăn tay ra lau cẩn thận, đạt vào tay nàng.
"Con cầm lấy đi."
"Hai chữ Đào Đào này..."
Vừa mới nói chuyện, Lương thị bưng đĩa bước vào, cười nói: "Nào, nếm thử đi, vừa mới chiên xong, thơm ngon lắm!"
Yến Tam Hợp nhét ngọc bội vào ngực, nhón lấy một miếng, nhét vào miệng, uống một ngụm, thực sự rất thơm.
"Món này có thể chữa gì thế?"
"Dùng liên tục bảy bảy bốn mươi chín ngày có thể chữa khỏi bệnh dị ứng."
Lương thị đẩy đĩa về phía nàng: "Hai người chia nhau ăn đĩa này đi, ta đi lấy thêm vò rượu tới."
Yến Tam Hợp không hiểu: "Thứ này phải uống cùng rượu sao?"
Lương thị nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, nhất định phải là rượu được ủ mười tám năm."
Rất nhanh rượu đã được mang lên.
Mở ra, hương thơm bay bốn phía.
Hắn đứng dậy rót rượu, chỉ rót hai bát.
Một bát đặt trước mặt mình, một bát đặt trước mặt Yến Tam Hợp.
Hắn nhấc tay, xoa đầu Yến Tam Hợp, mỉm cười, thấp giọng nói: "Con gái của ta, trưởng thành rồi."
Con! gái! của! ta!
Nước mắt Yến Tam Hợp chảy dài.
Môi hắn mấp máy, dường như muốn an ủi, nhưng không biết phải an ủi thế nào, mãi lâu sau, mới dặn dò: "Sau này phải ăn tốt, ngủ ngon, sống cho tốt con nhé."
Nói xong, hắn bưng bát rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Uống mạnh đến nỗi rượu chảy xuống khóe miệng hắn, rơi xuống râu, xuống y phục, chảy xuống tâm can ngàn lần vạn lần không nỡ buông của hắn.
"Yên tâm, con nhất định sẽ sống tốt."
Yến Tam Hợp rưng rưng nước mắt, nhìn hắn mỉm cười, học theo bộ dáng của hắn, cầm bát lên, uống một hơi cạn sạch.
Uống xong ngụm cuối cùng, hắn vừa định nói, thì bát rượu "cạch" một tiếng vỡ thành hai mảnh.
Một sức mạnh khổng lồ từ kéo nàng về phía sau, kéo mãi kéo mãi.
Nhanh như vậy đã đến lúc phải nói lời tạm biệt ư?
Nhưng nàng vẫn còn rất nhiều rất nhiều lời, vẫn chưa nói ra?
Nàng vẫn chưa dập đầu ba lạy với họ;
Vẫn chưa được đường đường chính chính gọi một tiếng cha, gọi một tiếng nương;
Vẫn chưa được vui chơi, nô đùa cùng họ, ngả đầu vào trong lòng họ;
Vẫn chưa nhắc họ, nếu có kiếp sau nhất định phải đến, nhất định phải làm người bình thường, chuyên tâm nhà cửa.
Lúc này, chỉ thấy Lương thị nắm góc váy, chạy hết sức ra ngoài, tê tâm liệt phế hét với nàng:
"Con của ta ơi, mẫu thân có lỗi với con, con đừng hận ta nhé!
Sau này về nhà chồng, ai dám bắt nạt con, con cứ bắt nạt lại, đừng nhẫn nhịn, nhẫn một lần, nhẫn mãi mãi, không trở mình được đâu.
Con phải tàn nhẫn một chút, phải tàn nhẫn một chút!"
Nàng không đuổi kịp nữa, dừng lại hít một hơi thật sâu rồi hét lên bằng tất cả sức lực: "Phải vui vẻ, phải sống thật hạnh phúc."
Nước mắt Yến Tam Hợp nháy mắt rơi xuống.
Nàng chợt nghĩ đến một câu thơ trong Kinh Thi: Quân tử dương dương, cộng lạc chỉ thả; Quân tử đào đào, kỳ lạc chỉ thả*!
*Bài thơ "Quân tử dương dương" trong Kinh Thi, em tra trên thivien.net bản dịch của bác Lương Trọng Nhàn có vẻ hay nhất:
"Chàng xem tự đắc dương dương, Sáo cầm tay trái miệng đương thổi phồng, Vẫy em tay dẫn vào phòng, Thú vui chàng thích trong lòng thế thôi."
Vì thế, Đào Đào chính là cái tên hắn đặt cho nàng.
Hắn mong con gái của nàng, một đời không ưu không lo, vui vẻ hạnh phúc.
Nàng đột nhiên nhớ lại.
Rượu chôn dưới gốc hoa quế gọi là Nữ nhi hồng, ba mẫu gạo nếp mới ủ được ba vò Nữ nhi hồng.
Khi con gái vừa chào đời, cha sẽ đậy kín hũ rượu thật cẩn thận, chôn dưới gốc hoa quế.
Khi con gái mười tám tuổi xuất giá, rượu này sẽ được mang theo về nhà chồng làm của hồi môn.
Khi rảnh rỗi, cha nàng thường đi dạo tới gốc cây hoa quế.
Bước vài bước, chôn chặt chuyện trong lòng xuống.
Con gái à, cha không nỡ xa con!
Lực hút khổng lồ và nỗi bi thương cuồn cuộn nhấn chìm Yến Tam Hợp.
Nàng vùng vẫy, gào khóc thảm thiết, hét lớn với hai bóng hình càng ngày càng mờ nhạt:
"Cha, nương, đừng bỏ rơi con!"
......
"Cạch..."
Trong đêm tối, Tạ Tri Phi ngồi bật dậy trên giường, vẻ mặt ngơ ngác.
m thanh nào vừa lọt vào tai?
Một tiếng rất rõ ràng.
Dường như có thứ gì đó rất nặng rơi xuống.
Lúc này, cửa kẽo kẹt mở ra, Chu Thanh cầm nến bước vào.
"Gia, vừa rồi ngài có nghe thấy..."
"Tạ ngũ thập, Tạ ngũ thập..."
Giọng nói ầm ĩ lấn át cả Chu Thanh.
Tiểu Bùi gia lao tới như một mũi tên, đẩy Chu Thanh sang một bên, vươn tay nắm chặt lấy Tạ Tri Phi, giọng nói đứt quãng:
"Ngươi, ngươi, âm thanh... vừa nãy có nghe thấy âm thanh gì không."
Tạ Tri Phi im lặng nhìn hắn.
"Ngươi không nghe thấy?"
Tiểu Bùi gia lo lắng: "Có tiếng cạch, rõ mồn một vang lên bên tai ta, làm ta..."
"Ta cũng bị dọa tỉnh đây."
Tạ Tri Phi chỉ vào Chu Thanh: "Cả hắn nữa!"
Nói như vậy, đều nghe thấy hết?
Vẻ mặt Bùi Tiếu biến sắc, buông thõng tay: "Ngươi, ngươi cảm thấy là âm thanh gì?"
Tạ Tri Phi nhéo mũi hắn mấy cái.
m thanh này vẫn còn rõ ràng trong tâm trí hắn, giống hệt như khi phụ thân thắp hương cho Yến Hành, tâm ma giải xong, nắp quan tài khép lại.
"Ta cảm thấy, có khả năng là âm thanh nắp quan tài khép lại."
"Tâm ma của quạ đen được giải rồi?"
Không khí lập tức đông đặc lại.
Không ai trả lời tiểu Bùi gia.
Ngay cả bản thân Tạ Tri Phi, cũng không dám tin những gì mình vừa nói ra.
Tâm ma làm sao giải nhanh thế được?
Ai là người thắp hương?
Lẽ nào không phải lão hoàng đế?
Một lúc lâu sau, Tạ Tri Phi nhìn Chu Thanh: "Lập tức tới Chu phủ, xem hầm băng có biến hóa gì không."
"Vâng!"
Chu Thanh xoay người rời đi.
Vừa đi được một lát, hắn đã nhanh chóng quay về, thần sắc nghiêm túc khác thường.
"Tam gia, cung Đoan Mộc vừa truyền tin, Thái tử và Thái tôn được triệu vào cung một khắc trước."
Bây giờ?
Tiến cung?
"Được triệu vào cung cùng lúc, còn có toàn bộ thái y của Thái y viện."
Chu Thanh tới trước giường, thấp giọng nói: "Điện hạ bảo Tam gia trông chừng ở bên ngoài."
Lời này vừa xuất hiện, giống như đổ một chậu nước vào trong chảo rán, khiến tiểu Bùi gia lập tức nhảy dựng lên.
"Đây, đây, đây..."
Tạ Tri Phi nghĩ đến quạ đen bay trên hoàng cung, lòng thắt lại.
Hắn vén chăn lên, đứng dậy nói: "Đinh Nhất đi đến Chu gia, Chu Thanh đi Binh mã ti cùng ta."
"Vâng."
"Ta, ta thì sao?"
Bùi Tiếu nắm lấy tay áo Tạ Tri Phi, hoảng sợ: "Ta làm gì?"
Tạ Tri Phi chỉ về phía hoàng cung, tiến lại gần nói: "Trở về nha môn chuẩn bị đi."
Theo quy định của Hoa quốc, khi hoàng đế băng hà, chuông của tất cả chùa miếu đạo quán trong kinh phải đánh ba nghìn tiếng.
Bùi Tiếu nhìn Tạ Tri Phi với vẻ khó tin.
Lẽ nào, thật sự đổi trời sao?
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 748: Cha
"Người sống trên đời, bản thân chịu tủi chịu khổ, nhịn một chút thì sẽ qua. Nhưng để con mình chịu khổ chịu tủi thân..."
Sắc mặt hắn bỗng nhiên tái nhợt, dường như hơi nghiến răng nghiến lợi.
"Dù sao cũng không nhịn được!"
"Con không chịu tủi thân gì hết."
Trong nước mắt mờ ảo, Yến Tam Hợp khẽ mở miệng.
Nàng không nói thật.
Thật ra nàng rất muốn ôm hắn khóc rống lên một hồi, nói cho hắn biết những lạnh lùng khổ sở những năm gần đây phải chịu.
Nói cho hắn biết, có người chê xuất thân của nàng, cảm thấy nàng không xứng với con của bọn họ.
Nói cho hắn biết, mỗi một ngày Tết, nàng đều hâm mộ nhà người khác vui vẻ rôm rả.
Nói cho hắn biết, một người không có gốc rễ, là cô đơn đáng thương đến mức nào.
Nhưng nàng không nói gì cả.
Trong đôi mắt đen tuyền cô độc mười tám năm, lần đầu tiên có cha, có nương, có người thân, trong lòng nàng rộn ràng đến mức nào còn có thể giả vờ ấm ức được nữa.
Hắn dường như không hề ngạc nhiên khi Yến Tam Hợp sẽ nói như vậy, nói mà không ngẩng đầu lên: "Không phải chịu ấm ức là tốt rồi!"
Giọng có chút nghẹn ngào, như đang kìm nén điều gì đó.
Yến Tam Hợp phát hiện mỗi một đao khắc xuống của hắn dùng lực quá mạnh, ngón tay cầm dao đỏ ửng lên.
"Cha khắc hai chữ nào thế?"
Nàng không muốn làm hắn lo lắng, cố tình chuyển đề tài.
"Đào Đào."
Nhát khắc cuối cùng của hắn hoàn thành, hít một hơi dài, thổi vào ngọc bội, lấy khăn tay ra lau cẩn thận, đạt vào tay nàng.
"Con cầm lấy đi."
"Hai chữ Đào Đào này..."
Vừa mới nói chuyện, Lương thị bưng đĩa bước vào, cười nói: "Nào, nếm thử đi, vừa mới chiên xong, thơm ngon lắm!"
Yến Tam Hợp nhét ngọc bội vào ngực, nhón lấy một miếng, nhét vào miệng, uống một ngụm, thực sự rất thơm.
"Món này có thể chữa gì thế?"
"Dùng liên tục bảy bảy bốn mươi chín ngày có thể chữa khỏi bệnh dị ứng."
Lương thị đẩy đĩa về phía nàng: "Hai người chia nhau ăn đĩa này đi, ta đi lấy thêm vò rượu tới."
Yến Tam Hợp không hiểu: "Thứ này phải uống cùng rượu sao?"
Lương thị nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, nhất định phải là rượu được ủ mười tám năm."
Rất nhanh rượu đã được mang lên.
Mở ra, hương thơm bay bốn phía.
Hắn đứng dậy rót rượu, chỉ rót hai bát.
Một bát đặt trước mặt mình, một bát đặt trước mặt Yến Tam Hợp.
Hắn nhấc tay, xoa đầu Yến Tam Hợp, mỉm cười, thấp giọng nói: "Con gái của ta, trưởng thành rồi."
Con! gái! của! ta!
Nước mắt Yến Tam Hợp chảy dài.
Môi hắn mấp máy, dường như muốn an ủi, nhưng không biết phải an ủi thế nào, mãi lâu sau, mới dặn dò: "Sau này phải ăn tốt, ngủ ngon, sống cho tốt con nhé."
Nói xong, hắn bưng bát rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Uống mạnh đến nỗi rượu chảy xuống khóe miệng hắn, rơi xuống râu, xuống y phục, chảy xuống tâm can ngàn lần vạn lần không nỡ buông của hắn.
"Yên tâm, con nhất định sẽ sống tốt."
Yến Tam Hợp rưng rưng nước mắt, nhìn hắn mỉm cười, học theo bộ dáng của hắn, cầm bát lên, uống một hơi cạn sạch.
Uống xong ngụm cuối cùng, hắn vừa định nói, thì bát rượu "cạch" một tiếng vỡ thành hai mảnh.
Một sức mạnh khổng lồ từ kéo nàng về phía sau, kéo mãi kéo mãi.
Nhanh như vậy đã đến lúc phải nói lời tạm biệt ư?
Nhưng nàng vẫn còn rất nhiều rất nhiều lời, vẫn chưa nói ra?
Nàng vẫn chưa dập đầu ba lạy với họ;
Vẫn chưa được đường đường chính chính gọi một tiếng cha, gọi một tiếng nương;
Vẫn chưa được vui chơi, nô đùa cùng họ, ngả đầu vào trong lòng họ;
Vẫn chưa nhắc họ, nếu có kiếp sau nhất định phải đến, nhất định phải làm người bình thường, chuyên tâm nhà cửa.
Lúc này, chỉ thấy Lương thị nắm góc váy, chạy hết sức ra ngoài, tê tâm liệt phế hét với nàng:
"Con của ta ơi, mẫu thân có lỗi với con, con đừng hận ta nhé!
Sau này về nhà chồng, ai dám bắt nạt con, con cứ bắt nạt lại, đừng nhẫn nhịn, nhẫn một lần, nhẫn mãi mãi, không trở mình được đâu.
Con phải tàn nhẫn một chút, phải tàn nhẫn một chút!"
Nàng không đuổi kịp nữa, dừng lại hít một hơi thật sâu rồi hét lên bằng tất cả sức lực: "Phải vui vẻ, phải sống thật hạnh phúc."
Nước mắt Yến Tam Hợp nháy mắt rơi xuống.
Nàng chợt nghĩ đến một câu thơ trong Kinh Thi: Quân tử dương dương, cộng lạc chỉ thả; Quân tử đào đào, kỳ lạc chỉ thả*!
*Bài thơ "Quân tử dương dương" trong Kinh Thi, em tra trên thivien.net bản dịch của bác Lương Trọng Nhàn có vẻ hay nhất:
"Chàng xem tự đắc dương dương, Sáo cầm tay trái miệng đương thổi phồng, Vẫy em tay dẫn vào phòng, Thú vui chàng thích trong lòng thế thôi."
Vì thế, Đào Đào chính là cái tên hắn đặt cho nàng.
Hắn mong con gái của nàng, một đời không ưu không lo, vui vẻ hạnh phúc.
Nàng đột nhiên nhớ lại.
Rượu chôn dưới gốc hoa quế gọi là Nữ nhi hồng, ba mẫu gạo nếp mới ủ được ba vò Nữ nhi hồng.
Khi con gái vừa chào đời, cha sẽ đậy kín hũ rượu thật cẩn thận, chôn dưới gốc hoa quế.
Khi con gái mười tám tuổi xuất giá, rượu này sẽ được mang theo về nhà chồng làm của hồi môn.
Khi rảnh rỗi, cha nàng thường đi dạo tới gốc cây hoa quế.
Bước vài bước, chôn chặt chuyện trong lòng xuống.
Con gái à, cha không nỡ xa con!
Lực hút khổng lồ và nỗi bi thương cuồn cuộn nhấn chìm Yến Tam Hợp.
Nàng vùng vẫy, gào khóc thảm thiết, hét lớn với hai bóng hình càng ngày càng mờ nhạt:
"Cha, nương, đừng bỏ rơi con!"
......
"Cạch..."
Trong đêm tối, Tạ Tri Phi ngồi bật dậy trên giường, vẻ mặt ngơ ngác.
m thanh nào vừa lọt vào tai?
Một tiếng rất rõ ràng.
Dường như có thứ gì đó rất nặng rơi xuống.
Lúc này, cửa kẽo kẹt mở ra, Chu Thanh cầm nến bước vào.
"Gia, vừa rồi ngài có nghe thấy..."
"Tạ ngũ thập, Tạ ngũ thập..."
Giọng nói ầm ĩ lấn át cả Chu Thanh.
Tiểu Bùi gia lao tới như một mũi tên, đẩy Chu Thanh sang một bên, vươn tay nắm chặt lấy Tạ Tri Phi, giọng nói đứt quãng:
"Ngươi, ngươi, âm thanh... vừa nãy có nghe thấy âm thanh gì không."
Tạ Tri Phi im lặng nhìn hắn.
"Ngươi không nghe thấy?"
Tiểu Bùi gia lo lắng: "Có tiếng cạch, rõ mồn một vang lên bên tai ta, làm ta..."
"Ta cũng bị dọa tỉnh đây."
Tạ Tri Phi chỉ vào Chu Thanh: "Cả hắn nữa!"
Nói như vậy, đều nghe thấy hết?
Vẻ mặt Bùi Tiếu biến sắc, buông thõng tay: "Ngươi, ngươi cảm thấy là âm thanh gì?"
Tạ Tri Phi nhéo mũi hắn mấy cái.
m thanh này vẫn còn rõ ràng trong tâm trí hắn, giống hệt như khi phụ thân thắp hương cho Yến Hành, tâm ma giải xong, nắp quan tài khép lại.
"Ta cảm thấy, có khả năng là âm thanh nắp quan tài khép lại."
"Tâm ma của quạ đen được giải rồi?"
Không khí lập tức đông đặc lại.
Không ai trả lời tiểu Bùi gia.
Ngay cả bản thân Tạ Tri Phi, cũng không dám tin những gì mình vừa nói ra.
Tâm ma làm sao giải nhanh thế được?
Ai là người thắp hương?
Lẽ nào không phải lão hoàng đế?
Một lúc lâu sau, Tạ Tri Phi nhìn Chu Thanh: "Lập tức tới Chu phủ, xem hầm băng có biến hóa gì không."
"Vâng!"
Chu Thanh xoay người rời đi.
Vừa đi được một lát, hắn đã nhanh chóng quay về, thần sắc nghiêm túc khác thường.
"Tam gia, cung Đoan Mộc vừa truyền tin, Thái tử và Thái tôn được triệu vào cung một khắc trước."
Bây giờ?
Tiến cung?
"Được triệu vào cung cùng lúc, còn có toàn bộ thái y của Thái y viện."
Chu Thanh tới trước giường, thấp giọng nói: "Điện hạ bảo Tam gia trông chừng ở bên ngoài."
Lời này vừa xuất hiện, giống như đổ một chậu nước vào trong chảo rán, khiến tiểu Bùi gia lập tức nhảy dựng lên.
"Đây, đây, đây..."
Tạ Tri Phi nghĩ đến quạ đen bay trên hoàng cung, lòng thắt lại.
Hắn vén chăn lên, đứng dậy nói: "Đinh Nhất đi đến Chu gia, Chu Thanh đi Binh mã ti cùng ta."
"Vâng."
"Ta, ta thì sao?"
Bùi Tiếu nắm lấy tay áo Tạ Tri Phi, hoảng sợ: "Ta làm gì?"
Tạ Tri Phi chỉ về phía hoàng cung, tiến lại gần nói: "Trở về nha môn chuẩn bị đi."
Theo quy định của Hoa quốc, khi hoàng đế băng hà, chuông của tất cả chùa miếu đạo quán trong kinh phải đánh ba nghìn tiếng.
Bùi Tiếu nhìn Tạ Tri Phi với vẻ khó tin.
Lẽ nào, thật sự đổi trời sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.