Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 210: Chưa xong
Di Nhiên
08/06/2024
Tạ Nhi Lập nhìn Chu thị, ánh mắt đen như mực.
“Khoan hãy nói đến chuyện khác, nàng nói cho ta biết, nàng ta thế nào?”
“Nói thật sao?”
“Nói thật đi!”
Chu thị suy nghĩ một lát, hờ hững thở ra một hơi: “Tính tình nàng ấy và Đỗ Y Vân hoàn toàn khác nhau, một ngươi ngoài lạnh trong nóng, một người ngoài nóng trong lạnh.”
“Trừ cái đó ra thì sao?”
Chu thị nhìn thẳng vào mắt nam nhân: “Ta rất thích nha đầu này.”
Tạ Nhi Lập cả kinh.
Hắn và Chu thị thành hôn nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ cá tính của nàng.
Lời sẽ không nói hết, tâm tư chỉ lộ một nửa, bất cứ chuyện gì cũng lưu lại vài phần đường sống.
Lần đầu tiên thấy nàng thẳng thắn bộc lộ sự yêu thích của mình như thế.
“Buổi sáng phụ thân hỏi ta, nếu như gả nàng cho lão nhị…” Tạ Nhi Lập tức chuyển đề tài: “Nàng cảm thấy thế nào?”
Sự rung động trên mặt Chu thị không che giấu được, một lúc lâu mới nói: “Không ổn.”
Tạ Nhi Lập kinh ngạc: “Vì sao không ổn?”
“Ta thấy Yến cô nương là người có chủ kiến.” Chu thị: “Đừng nói lão nhị, cho dù là với lão tam, thì chỉ sợ cũng phải nàng gật đầu đồng ý mới được, chúng ta không làm chủ được.”
Tạ Nhi Lập gật đầu: “Nói rất đúng.”
“Còn một chút nữa.” Giọng Chu thị nhẹ nhàng: “Nếu nàng thật sự vào nhị phòng, vậy thiếu phu nhân làm đương gia sẽ thảm hơn nữa.”
“Thảm ở chỗ nào?”
“Bên kia đã có một người thông minh, thêm một người nữa...” Chu thị nhẹ nhàng thở dài: “Ta chỉ có một đầu óc, một cái miệng, tính toán không lại, cũng đấu không lại.”
Tim Tạ Nhi Lập chợt nảy lên một cái.
……
Binh mã ty Bắc thành.
Một tòa viện nằm tận cùng bên trong, đèn đuốc sáng trưng.
Tạ Tri Phi và Yến Tam Hợp mặt đối mặt, một người ghi chép, một người nói.
Tạ Tri Phi nói xong, đưa mấy tờ giấy cho Yến Tam Hợp: “Ngươi xem, có vấn đề gì không?”
Yến Tam Hợp quét mắt nhìn: “Không có vấn đề gì.”
Tạ Tri Phi cất tờ giấy lại, nhìn nàng: “Lúc đó có sợ không?”
Yến Tam Hợp lắc đầu.
Ta sợ!
Sợ muốn chết!
“Về sau thật sự không thể mềm lòng nữa, Yến Tam Hợp.”. Truyện Đông Phương
Sắc mặt Tạ Tri Phi nặng nề: “ Thành Tứ Cửu không thể so với phủ Vân Nam, nước rất sâu, mọi việc đều phải chú ý.”
Yến Tam Hợp: “Không sợ kẻ gian ăn trộm, chỉ sợ kẻ gian nhớ thương.”
Tạ Tri Phi: “...”
“Ừ, người nhớ đến ngươi cũng không ít.”
“Tại sao phải giấu cha ta và đại ca ta?” Hắn hỏi.
“Không thích bị người ta hỏi han ân cần.”
Lúc cô nói lời này, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, ngữ điệu cũng rất bình thản, trái tim Tạ Tri Phi lại giống như bị cái gì nhẹ nhàng cào một cái.
“Có chút đau, có chút chua, còn có chút ngứa.”
Đúng lúc này, Lý Bất Ngôn xông vào, Chu Thanh đi theo phía sau nàng.
Yến Tam Hợp vừa đứng lên, cả người đã rơi vào trong ngực Lý Bất Ngôn.
“Yến Tam Hợp, ngươi thật sự...” Mũi Lý Bất Ngôn cay cay, không nói được nữa, nước mắt từng giọt chảy xuống.
Tạ Tri Phi và Chu Thanh nhìn nhau.
Nữ tử dũng mãnh, cường hãn như vậy, lại còn có thể khóc ư?
Hiếm lạ nha!
“Không sao, không sao!” Yến Tam Hợp vỗ vỗ lưng nàng, khẽ dỗ dành: “Không có chút thương tích nào đâu, không tin ngươi xem, đều ổn cả!”
“Yến Tam Hợp!” Ngữ khí của Lý Bất Ngôn hoàn toàn là sự hối hận nồng đậm.
“Tam gia nói đúng, mặc kệ sống chết của người khác, chẳng ai quan trọng bằng ngươi!”
“Đều là lỗi của ta.” Giọng Yến Tam Hợp mang theo chút làm nũng: “Sau này chúng ta không cứu ai cả, chỉ lo cho mình thôi.”
Lý Bất Ngôn: “Tuyệt đối không mềm lòng?”
Yến Tam Hợp: “Tuyệt đối không mềm lòng!”
“Khụ khụ...”
“Lý Bất Ngôn.” Tạ Tri Phi sốt ruột muốn biết hai người bịt mặt kia là ai, lên tiếng ngắt lời: “Tình huống bên ngươi thế nào?”
Lý Bất Ngôn đẩy Yến Tam Hợp ra, khịt mũi.
“Tên cháu trai Từ Thịnh đang ở biệt viện, bên cạnh có một đám thị vệ. Lúc đầu nó còn nhàn nhã uống rượu, sau đó không kiên nhẫn, nên sai người ra cửa xem thử.”
Tạ Tri Phi: “Sau đó thì sao?”
“Lúc hắn đang nóng nảy, thì có hai người chạy về, nói là đã làm tuột mất người.”
Yến Tam Hợp: “Tay phải của một người trong đó có phải bị thương không?”
Lý Bất Ngôn: “Đúng, tay phải bị thương, tay áo dính đầy máu.”
Yến Tam Hợp và Tạ Tri Phi liếc nhau: Quả nhiên, bị bọn họ đoán trúng, là tên cháu trai Từ Thịnh kia.
Chu Thanh ở bên cạnh hỏi: “Sau đó thì sao, Lý cô nương ngươi có động thủ hay không?”
“Không vội, nghe ta nói hết đã!” Hai tay Lý Bất Ngôn chậm rãi nắm thành nắm đấm: “Ta vừa nghe người bị tuột mất, chưa xác định có phải Yến Tam Hợp hay không, tiếp tục nằm sấp trên nóc nhà.”
Tạ Tri Phi hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tên cháu trai kia đập chung trà, lật bàn lên, nổi giận đùng đùng vào nhà giày vò nữ nhân, khiến nữ nhân kia bị giày vò đến gào khóc.”
Lý Bất Ngôn cười gằn một tiếng: “Thằng cháu này làm không dứt, ta nghe mà sốt ruột, đang định châm lửa trước rồi nói sau, nào biết thằng cháu kia đột nhiên hô to một tiếng: Yến Tam Hợp, sớm muộn gì lão tử cũng đè ngươi xuống, ngươi chờ đó cho ta!”
Nàng học giống y như đúc, Yến Tam Hợp còn chưa gì, Tạ Tri Phi bên cạnh đã không giận mà cười: “Lý cô nương không đánh gãy chân kia của hắn luôn ư?”
Yến Tam Hợp ngạc nhiên, chẳng lẽ một chân kia của Từ Thịnh là do Tạ Tri Phi làm ư?
“Gãy chân kia thì nhằm nhò gì, bà cô đây trực tiếp chặt đứt chân thứ ba của nó, để nó cả đời chỉ có thể làm thái giám.”
Chu Thanh chỉ cảm thấy đũng quần mình lạnh lẽo, thầm nghĩ nha đầu này xuống tay ác thế.
Khóe miệng Yến Tam Hợp khẽ run rẩy: “Ngươi không bị phát hiện chứ?”
“Ta làm việc, ngươi còn không yên tâm à. Lại nói, phát hiện thì đã sao?”
Lý Bất Ngôn nhướng mày: “Tam gia nói, xảy ra chuyện, có hắn lo.”
Yến Tam Hợp không dám tin nhìn Tạ Tri Phi, Tạ Tri Phi cực kỳ nghiêm túc gật đầu: “Không sai, ta lo.”
Đã thế, hắn nghiêm túc khen một câu: “Lý Bất Ngôn, làm tốt lắm!”
Lý Bất Ngôn cực kỳ đắc ý, ngữ khí cực kỳ tự tin.
“Lúc này, hẳn là toàn bộ thái y kinh thành đều đang chạy tới biệt viện của tên cháu trai kia rồi. Vô dụng thôi, thứ đó ta cho chó ăn, chó cũng không chịu ăn, chê gớm mà!”
“Tạ Tri Phi, một chân của tên họ Từ là do ngươi làm gãy ư?” Yến Tam Hợp đột nhiên hỏi.
Tam gia ngẩn ra, lúc này mới ý thức được mình lỡ miệng, lập tức nhếch khóe miệng lên.
“Miệng ngọt, lòng cay, người của Tam gia không thể bị ăn hiếp như vậy được.”
Yến Tam Hợp coi câu người của Tam gia là nhị tiểu thư Tạ phủ, bèn không lên tiếng nữa.
Hơn nữa, nàng không cảm thấy Lý Bất Ngôn hạ thủ nặng, cái mệnh căn của tên kia còn không ngừng lại thì về sau còn hại nhiều cô nương khác nữa.
“Yến Tam Hợp, ngươi và Lý Bất Ngôn ra ngoài chờ ta, lát nữa chúng ta đến Xuân Phong lâu ăn chút gì.”
Tạ Tri Phi thả lỏng thần kinh, chỉ cảm thấy mệt mỏi: “Ngày hôm nay thật vất vả.”
Yến Tam Hợp vừa khéo có chuyện muốn nói với Lý Bất Ngôn, lôi kéo nàng đi ra ngoài.
Tạ Tri Phi nhìn Chu Thanh, Chu Thanh vội vàng đi tới: “Gia, có chuyện gì?”
“Chuyện của Từ Thịnh, phái người đưa thư cho Thái Tôn.”
“Vâng!”
“Bảo hắn đừng động thủ, trong lòng tự tính toán, lần này Tam gia tự mình lo.”
Chu Thanh cả kinh: “Tam gia, vẫn chưa xong sao?”
“Xong cái gì?” Tạ Tri Phi cười xấu xa: “Gia không giết chết hắn, gia theo họ hắn!”
Chu Thanh nhìn sắc mặt gia mình: “Gia gần đây sức khỏe không tốt, hay là…”
“Ta rất khỏe!” Tạ Tri Phi vỗ vỗ vai Chu Thanh, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa: “Yên tâm, gia chưa bao giờ khỏe thế này.”
“Khoan hãy nói đến chuyện khác, nàng nói cho ta biết, nàng ta thế nào?”
“Nói thật sao?”
“Nói thật đi!”
Chu thị suy nghĩ một lát, hờ hững thở ra một hơi: “Tính tình nàng ấy và Đỗ Y Vân hoàn toàn khác nhau, một ngươi ngoài lạnh trong nóng, một người ngoài nóng trong lạnh.”
“Trừ cái đó ra thì sao?”
Chu thị nhìn thẳng vào mắt nam nhân: “Ta rất thích nha đầu này.”
Tạ Nhi Lập cả kinh.
Hắn và Chu thị thành hôn nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ cá tính của nàng.
Lời sẽ không nói hết, tâm tư chỉ lộ một nửa, bất cứ chuyện gì cũng lưu lại vài phần đường sống.
Lần đầu tiên thấy nàng thẳng thắn bộc lộ sự yêu thích của mình như thế.
“Buổi sáng phụ thân hỏi ta, nếu như gả nàng cho lão nhị…” Tạ Nhi Lập tức chuyển đề tài: “Nàng cảm thấy thế nào?”
Sự rung động trên mặt Chu thị không che giấu được, một lúc lâu mới nói: “Không ổn.”
Tạ Nhi Lập kinh ngạc: “Vì sao không ổn?”
“Ta thấy Yến cô nương là người có chủ kiến.” Chu thị: “Đừng nói lão nhị, cho dù là với lão tam, thì chỉ sợ cũng phải nàng gật đầu đồng ý mới được, chúng ta không làm chủ được.”
Tạ Nhi Lập gật đầu: “Nói rất đúng.”
“Còn một chút nữa.” Giọng Chu thị nhẹ nhàng: “Nếu nàng thật sự vào nhị phòng, vậy thiếu phu nhân làm đương gia sẽ thảm hơn nữa.”
“Thảm ở chỗ nào?”
“Bên kia đã có một người thông minh, thêm một người nữa...” Chu thị nhẹ nhàng thở dài: “Ta chỉ có một đầu óc, một cái miệng, tính toán không lại, cũng đấu không lại.”
Tim Tạ Nhi Lập chợt nảy lên một cái.
……
Binh mã ty Bắc thành.
Một tòa viện nằm tận cùng bên trong, đèn đuốc sáng trưng.
Tạ Tri Phi và Yến Tam Hợp mặt đối mặt, một người ghi chép, một người nói.
Tạ Tri Phi nói xong, đưa mấy tờ giấy cho Yến Tam Hợp: “Ngươi xem, có vấn đề gì không?”
Yến Tam Hợp quét mắt nhìn: “Không có vấn đề gì.”
Tạ Tri Phi cất tờ giấy lại, nhìn nàng: “Lúc đó có sợ không?”
Yến Tam Hợp lắc đầu.
Ta sợ!
Sợ muốn chết!
“Về sau thật sự không thể mềm lòng nữa, Yến Tam Hợp.”. Truyện Đông Phương
Sắc mặt Tạ Tri Phi nặng nề: “ Thành Tứ Cửu không thể so với phủ Vân Nam, nước rất sâu, mọi việc đều phải chú ý.”
Yến Tam Hợp: “Không sợ kẻ gian ăn trộm, chỉ sợ kẻ gian nhớ thương.”
Tạ Tri Phi: “...”
“Ừ, người nhớ đến ngươi cũng không ít.”
“Tại sao phải giấu cha ta và đại ca ta?” Hắn hỏi.
“Không thích bị người ta hỏi han ân cần.”
Lúc cô nói lời này, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, ngữ điệu cũng rất bình thản, trái tim Tạ Tri Phi lại giống như bị cái gì nhẹ nhàng cào một cái.
“Có chút đau, có chút chua, còn có chút ngứa.”
Đúng lúc này, Lý Bất Ngôn xông vào, Chu Thanh đi theo phía sau nàng.
Yến Tam Hợp vừa đứng lên, cả người đã rơi vào trong ngực Lý Bất Ngôn.
“Yến Tam Hợp, ngươi thật sự...” Mũi Lý Bất Ngôn cay cay, không nói được nữa, nước mắt từng giọt chảy xuống.
Tạ Tri Phi và Chu Thanh nhìn nhau.
Nữ tử dũng mãnh, cường hãn như vậy, lại còn có thể khóc ư?
Hiếm lạ nha!
“Không sao, không sao!” Yến Tam Hợp vỗ vỗ lưng nàng, khẽ dỗ dành: “Không có chút thương tích nào đâu, không tin ngươi xem, đều ổn cả!”
“Yến Tam Hợp!” Ngữ khí của Lý Bất Ngôn hoàn toàn là sự hối hận nồng đậm.
“Tam gia nói đúng, mặc kệ sống chết của người khác, chẳng ai quan trọng bằng ngươi!”
“Đều là lỗi của ta.” Giọng Yến Tam Hợp mang theo chút làm nũng: “Sau này chúng ta không cứu ai cả, chỉ lo cho mình thôi.”
Lý Bất Ngôn: “Tuyệt đối không mềm lòng?”
Yến Tam Hợp: “Tuyệt đối không mềm lòng!”
“Khụ khụ...”
“Lý Bất Ngôn.” Tạ Tri Phi sốt ruột muốn biết hai người bịt mặt kia là ai, lên tiếng ngắt lời: “Tình huống bên ngươi thế nào?”
Lý Bất Ngôn đẩy Yến Tam Hợp ra, khịt mũi.
“Tên cháu trai Từ Thịnh đang ở biệt viện, bên cạnh có một đám thị vệ. Lúc đầu nó còn nhàn nhã uống rượu, sau đó không kiên nhẫn, nên sai người ra cửa xem thử.”
Tạ Tri Phi: “Sau đó thì sao?”
“Lúc hắn đang nóng nảy, thì có hai người chạy về, nói là đã làm tuột mất người.”
Yến Tam Hợp: “Tay phải của một người trong đó có phải bị thương không?”
Lý Bất Ngôn: “Đúng, tay phải bị thương, tay áo dính đầy máu.”
Yến Tam Hợp và Tạ Tri Phi liếc nhau: Quả nhiên, bị bọn họ đoán trúng, là tên cháu trai Từ Thịnh kia.
Chu Thanh ở bên cạnh hỏi: “Sau đó thì sao, Lý cô nương ngươi có động thủ hay không?”
“Không vội, nghe ta nói hết đã!” Hai tay Lý Bất Ngôn chậm rãi nắm thành nắm đấm: “Ta vừa nghe người bị tuột mất, chưa xác định có phải Yến Tam Hợp hay không, tiếp tục nằm sấp trên nóc nhà.”
Tạ Tri Phi hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tên cháu trai kia đập chung trà, lật bàn lên, nổi giận đùng đùng vào nhà giày vò nữ nhân, khiến nữ nhân kia bị giày vò đến gào khóc.”
Lý Bất Ngôn cười gằn một tiếng: “Thằng cháu này làm không dứt, ta nghe mà sốt ruột, đang định châm lửa trước rồi nói sau, nào biết thằng cháu kia đột nhiên hô to một tiếng: Yến Tam Hợp, sớm muộn gì lão tử cũng đè ngươi xuống, ngươi chờ đó cho ta!”
Nàng học giống y như đúc, Yến Tam Hợp còn chưa gì, Tạ Tri Phi bên cạnh đã không giận mà cười: “Lý cô nương không đánh gãy chân kia của hắn luôn ư?”
Yến Tam Hợp ngạc nhiên, chẳng lẽ một chân kia của Từ Thịnh là do Tạ Tri Phi làm ư?
“Gãy chân kia thì nhằm nhò gì, bà cô đây trực tiếp chặt đứt chân thứ ba của nó, để nó cả đời chỉ có thể làm thái giám.”
Chu Thanh chỉ cảm thấy đũng quần mình lạnh lẽo, thầm nghĩ nha đầu này xuống tay ác thế.
Khóe miệng Yến Tam Hợp khẽ run rẩy: “Ngươi không bị phát hiện chứ?”
“Ta làm việc, ngươi còn không yên tâm à. Lại nói, phát hiện thì đã sao?”
Lý Bất Ngôn nhướng mày: “Tam gia nói, xảy ra chuyện, có hắn lo.”
Yến Tam Hợp không dám tin nhìn Tạ Tri Phi, Tạ Tri Phi cực kỳ nghiêm túc gật đầu: “Không sai, ta lo.”
Đã thế, hắn nghiêm túc khen một câu: “Lý Bất Ngôn, làm tốt lắm!”
Lý Bất Ngôn cực kỳ đắc ý, ngữ khí cực kỳ tự tin.
“Lúc này, hẳn là toàn bộ thái y kinh thành đều đang chạy tới biệt viện của tên cháu trai kia rồi. Vô dụng thôi, thứ đó ta cho chó ăn, chó cũng không chịu ăn, chê gớm mà!”
“Tạ Tri Phi, một chân của tên họ Từ là do ngươi làm gãy ư?” Yến Tam Hợp đột nhiên hỏi.
Tam gia ngẩn ra, lúc này mới ý thức được mình lỡ miệng, lập tức nhếch khóe miệng lên.
“Miệng ngọt, lòng cay, người của Tam gia không thể bị ăn hiếp như vậy được.”
Yến Tam Hợp coi câu người của Tam gia là nhị tiểu thư Tạ phủ, bèn không lên tiếng nữa.
Hơn nữa, nàng không cảm thấy Lý Bất Ngôn hạ thủ nặng, cái mệnh căn của tên kia còn không ngừng lại thì về sau còn hại nhiều cô nương khác nữa.
“Yến Tam Hợp, ngươi và Lý Bất Ngôn ra ngoài chờ ta, lát nữa chúng ta đến Xuân Phong lâu ăn chút gì.”
Tạ Tri Phi thả lỏng thần kinh, chỉ cảm thấy mệt mỏi: “Ngày hôm nay thật vất vả.”
Yến Tam Hợp vừa khéo có chuyện muốn nói với Lý Bất Ngôn, lôi kéo nàng đi ra ngoài.
Tạ Tri Phi nhìn Chu Thanh, Chu Thanh vội vàng đi tới: “Gia, có chuyện gì?”
“Chuyện của Từ Thịnh, phái người đưa thư cho Thái Tôn.”
“Vâng!”
“Bảo hắn đừng động thủ, trong lòng tự tính toán, lần này Tam gia tự mình lo.”
Chu Thanh cả kinh: “Tam gia, vẫn chưa xong sao?”
“Xong cái gì?” Tạ Tri Phi cười xấu xa: “Gia không giết chết hắn, gia theo họ hắn!”
Chu Thanh nhìn sắc mặt gia mình: “Gia gần đây sức khỏe không tốt, hay là…”
“Ta rất khỏe!” Tạ Tri Phi vỗ vỗ vai Chu Thanh, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa: “Yên tâm, gia chưa bao giờ khỏe thế này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.