Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 176: Đang khóc
Di Nhiên
02/02/2024
Tạ Tri Phi nhún nhún vai, tỏ vẻ mình rất vô tội.
Thái Tứ nhìn thấy hắn như vậy, cơn tức giận không chỗ phát tiết, hắng giọng: "Lệnh bài đâu, lấy ra đây?"
Tạ Tri Phi nhìn Bùi Tiếu, Bùi Tiếu vội đưa tay vào ngựa lấy lệnh bài ra đưa cho Thái Tứ.
Thái Tứ thu hồi lệnh bài, đang muốn cất bước, Tạ Tri Phi dịch người chắn trước mặt hắn.
"Gì nữa?"
"Mượn một viện tử để nghĩa muội ta nghỉ ngơi một đêm."
"Còn dám được voi đòi tiên?" Thái Tứ cũng tức đến độ hộc máu: "Nghĩa muội người lấy đâu ra hả?"
"Cha ta nhận!" Ngữ khí đúng lý hợp tình.
Thái Tứ ngẫm lại số bạc, ngẫm lại hoàng thái tôn, lại ngẫm lại Tạ Đạo Chi, ngón tay lại chỉ vào người hắn.
"Con bà nó ngươi cũng thật là lao lực." Nói xong, quay đầu lại: "Người đâu!"
Quản gia tiến lên: "Lão gia?"
"Dọn một viện tử sạch sẽ cho Tam gia."
"Vâng!" Thái Tứ quay đầu lại: "Sáng mai cút đi cho ta!"
"Vậy không được." Tạ Tri Phi cười đê tiện: "Không đợi Tứ gia trở về, ta không nỡ đi!"
Thái Tứ cũng lười nói lại.
Tiểu tử này là muốn moi tin tức từ trong miệng hắn đây mà.
Sao lại tinh ranh như vậy chứ!
Càng nhìn người trước mặt càng phiền, Thái Tứ hất người sang bên cạnh rồi xoay người lên ngựa.
Tạ Tri Phi nháy mắt với Bùi Tiếu và Lý Bất Ngôn, ba người nhanh nhẹn đi vào trong phủ Thái Tứ.
Viện tử quả thật rất sạch sẽ, chăn đệm gì đó đều là đồ mới.
Lý Bất Ngôn vội trải giường, đỡ Yến Tam Hợp nằm xuống, lại hạ màn xuống.
"Hai vị gia cũng nghỉ ngơi đi, tiểu thư có ta trông coi là được rồi."
Tạ Tri Phi lo lắng cho tình hình phía bên Triệu Diệc Thời, Bùi Tiếu lo lắng cho sống chết của Quý Thập Nhị, hai người liếc nhau, một trước một sau rời khỏi sương phòng.
Trong phòng rất ngột ngạt, Lý Bất Ngôn mở cửa sổ ra, lại lấy một thùng nước từ giếng trong sân lên.
Nhúng khăn vào nước, vắt khô, cởi vạt áo Yến Tam Hợp ra, từng chút lau mặt và cổ cho nàng.
"Tam Hợp, tâm ma của Quý lão phu nhân xem như đã giải xong, ngươi giải tốt quá, ta ở ngoài cửa nghe mà phát khóc, ta nhớ mẫu thân ta."
Ngón tay Lý Bất Ngôn vuốt ve mặt mày Yến Tam Hợp, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Ngủ đi, có ta trông coi có ngươi, sẽ không ai sẽ tới quấy rầy giấc mộng của ngươi đâu, ngủ nhiều một chút thì có thể mơ nhiều một chút. Người sống, dù sao cũng phải tìm gốc rễ, không nguồn gốc thì chẳng khác gì cô hồn dã quỷ."
Mỗi một chữ của Lý Bất Ngôn, Yến Tam Hợp đều nghe rõ ràng, nhưng giờ phút này cô vừa mệt vừa mỏi, mí mắt nặng ngàn cân, ngủ thật say.
Cũng không biết ngủ bao lâu, Yến Tam Hợp chợt ngồi bật dậy, sau khi thở hổn hển hai hơi, thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua bốn phía.
Đây là khuê phòng của một cô nương.
Tấm màn màu vàng phấn, có tua rua, lắc lư theo gió đêm.
Có một chiếc cổ cầm đặt đứng ở trong góc, gương đồng đặt ở trên bàn trang điểm, có ánh nắng chiếu vào ô cửa.
Trên người là một chiếc chăn gấm mỏng, chất liệu tơ lụa trơn nhẵn, xúc cảm không kém chăn Tạ phủ đắp nhiều lắm.
Yến Tam Hợp xốc chăn mỏng lên, đi tới trước cửa sổ, vừa muốn đẩy cửa sổ ra thì tầm mắt đã bị một chiếc bàn sách nho nhỏ bên cạnh hấp dẫn.
Trên bàn đọc sách có một chồng sách, một nghiên mực, một cây bút lông, phía dưới là chặn giấy đè lên mấy tờ giấy.
Yến Tam Hợp muốn thấy rõ trên tờ giấy kia viết cái gì, thế nhưng lại chẳng thấy rõ chữ nào, sốt ruột đến toát hồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy không khí nóng rực phả vào mặt.
Yến Tam Hợp đẩy mạnh cửa sổ ra, không khỏi quá sợ hãi.
Xa xa, lửa lớn đầy trời đang hừng hực thiêu đốt.
Cháy rồi!
Cô vội mang đến một cái ghế, giẫm lên, dứt khoát nhảy khỏi cửa sổ ra ngoài.
Lúc rơi xuống đất, không đứng vững, bèn ngã nhào, giày thêu cũng bay ra, nàng dùng cả tay lẫn chân bò dậy, cứ như vậy đi chân trần tới mở cửa viện.
Cửa viện chốt lại, nàng phải kiễng mũi chân mới với tới.
Cửa trượt một cái, cửa chính mở ra.
Ánh mắt Yến Tam Hợp đảo qua, cảm giác trái tim mình cắm vào một con dao găm lạnh như băng, trong phút chốc đã ngừng đập.
Rất nhiều người mặc áo đen, trong tay cầm đao sáng loáng.
Tay vung đao vừa rơi xuống, thì lại có đầu người rơi xuống đất.
Yến Tam Hợp sợ tới mức hai chân run rẩy, hai tay bịt miệng mình lại, không dám phát ra một tiếng.
Đúng lúc này, có hai người một lớn một nhỏ chạy về phía nàng.
"Mau, mau đi đánh thức muội muội và nương của con đi."
"Cha, vậy còn cha!"
"Mặc kệ ta, mau đi, mau đi đi!"
Vừa dứt lời, mấy người mặc áo đen từ trên trời giáng xuống, nam tử mang theo trường kiếm, đánh lại đám người áo đen.
Thiếu niên chạy ra vài bước, quay đầu nhìn rồi lại chạy trở về.
"Cha, con tới giúp cha!"
"Con..."
Nam tử ngăn đao của người mặc áo đen, giận dữ quát: "Chạy mau, chạy mau đi, nhi tử..."
Còn có thể trốn đi đâu đây?
Người mặc áo đen đã sớm chặn đường đi của thiếu niên, thiếu niên kia nhấc kiếm lên, không chút sợ hãi lên nghênh chiến.
Trong lòng Yến Tam Hợp dâng lên sự tuyệt vọng như dời núi lấp biển.
Căn bản không phải là đối thủ!
Đao pháp của những người mặc áo đen kia quả thực xuất quỷ nhập thần, chỉ mấy hiệp, đã một đao đâm thủng lồng ngực mỏng manh của thiếu niên, máu phun ra.
"Con trai..." Nam nhân rống đến xé tim xé phổi.
Yến Tam Hợp cả kinh đồng tử co rụt lại, khàn cả giọng kêu to: "Ca ca..." Giọng nói bị một bàn tay lớn che lại.
"Tiểu thư, mau xuống đường ngầm, mau..." Người nọ nói xong câu này, đã kéo Yến Tam Hợp đi vào trong bóng tối.
"Ta không đi! Ta không đi! Ngươi đi cứu bọn họ, ngươi mau đi cứu bọn họ, ta van cầu ngươi đi cứu bọn họ..."
Yến Tam Hợp liều mạng giãy dụa, lệ rơi đầy mặt, sự đau đớn trong lòng gần như muốn đánh tan thân thể cô thành bột mịn.
"Ngươi mơ thấy gì mà lại khóc như vậy?" Lý Bất Ngôn vội vàng cầm lấy khăn ướt, vén tóc Yến Tam Hợp ra, giúp nàng lau nước mắt.
Đúng lúc này, rèm vén lên.
"Lý Bất Ngôn..."
Tạ Tri Phi xông vào, ngây ngẩn cả người: "Nàng ấy làm sao vậy?"
"Không có gì!" Lý Bất Ngôn nhanh chóng buông rèm xuống.
"Không có gì là sao, nàng ấy đang khóc mà!"
Tạ Tri Phi đi tới muốn xem thử thì bị Lý Bất Ngôn chặn lại.
"Tam gia, cái gọi là hóa niệm giải ma là muốn trải nghiệm hết vui buồn ly hợp cả đời này của Hồ tam muội, tiểu thư ta là đau lòng cho Hồ tam muội thôi!"
Lý Bất Ngôn che giấu hết sức tự nhiên: "Tam gia gấp gáp như vậy, là có việc gì sao?"
Bị hỏi chính sự, Tạ Tri Phi vội nói: "Ta và Minh Đình có việc muốn ra ngoài một chút, ngươi và Yến Tam Hợp ở trong viện nghỉ ngơi, chờ chúng ta trở về."
"Yên tâm!"
Lý Bất Ngôn nói yên tâm, Tạ tam gia đúng là không yên lòng, lại dặn dò một lần.
"Đừng đi đâu cả, cũng đừng chạy lung tung."
"Yên một trăm cái tâm đi!" Lý Bất Ngôn vỗ vỗ ngực, kiên định "Tin tưởng ta, không sai đâu".
Tạ Tri Phi lúc này mới xoay người rời đi.
Một chân vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, hắn lại quay người lại.
Lý Bất Ngôn cả kinh: "Còn có việc gì à?"
Tạ Tri Phi im lặng một lúc rồi nó: "Chờ nàng ấy tỉnh, ngươi nói với nàng một câu."
"Nói gì?"
"Giận hại thân, buồn hại tâm, trái tim chỉ to bằng nắm đấm thôi, đừng chứa nhiều thứ quá làm gì."
Rèm châu vừa lung lay, thì đã không thấy bóng dáng Tam gia.
Lý Bất Ngôn khoanh tay, lắc đầu, cười nhạt.
Nói chớ, Tam gia mà đứng đắn lên nhìn cũng thật...
Đẹp trai!
Thái Tứ nhìn thấy hắn như vậy, cơn tức giận không chỗ phát tiết, hắng giọng: "Lệnh bài đâu, lấy ra đây?"
Tạ Tri Phi nhìn Bùi Tiếu, Bùi Tiếu vội đưa tay vào ngựa lấy lệnh bài ra đưa cho Thái Tứ.
Thái Tứ thu hồi lệnh bài, đang muốn cất bước, Tạ Tri Phi dịch người chắn trước mặt hắn.
"Gì nữa?"
"Mượn một viện tử để nghĩa muội ta nghỉ ngơi một đêm."
"Còn dám được voi đòi tiên?" Thái Tứ cũng tức đến độ hộc máu: "Nghĩa muội người lấy đâu ra hả?"
"Cha ta nhận!" Ngữ khí đúng lý hợp tình.
Thái Tứ ngẫm lại số bạc, ngẫm lại hoàng thái tôn, lại ngẫm lại Tạ Đạo Chi, ngón tay lại chỉ vào người hắn.
"Con bà nó ngươi cũng thật là lao lực." Nói xong, quay đầu lại: "Người đâu!"
Quản gia tiến lên: "Lão gia?"
"Dọn một viện tử sạch sẽ cho Tam gia."
"Vâng!" Thái Tứ quay đầu lại: "Sáng mai cút đi cho ta!"
"Vậy không được." Tạ Tri Phi cười đê tiện: "Không đợi Tứ gia trở về, ta không nỡ đi!"
Thái Tứ cũng lười nói lại.
Tiểu tử này là muốn moi tin tức từ trong miệng hắn đây mà.
Sao lại tinh ranh như vậy chứ!
Càng nhìn người trước mặt càng phiền, Thái Tứ hất người sang bên cạnh rồi xoay người lên ngựa.
Tạ Tri Phi nháy mắt với Bùi Tiếu và Lý Bất Ngôn, ba người nhanh nhẹn đi vào trong phủ Thái Tứ.
Viện tử quả thật rất sạch sẽ, chăn đệm gì đó đều là đồ mới.
Lý Bất Ngôn vội trải giường, đỡ Yến Tam Hợp nằm xuống, lại hạ màn xuống.
"Hai vị gia cũng nghỉ ngơi đi, tiểu thư có ta trông coi là được rồi."
Tạ Tri Phi lo lắng cho tình hình phía bên Triệu Diệc Thời, Bùi Tiếu lo lắng cho sống chết của Quý Thập Nhị, hai người liếc nhau, một trước một sau rời khỏi sương phòng.
Trong phòng rất ngột ngạt, Lý Bất Ngôn mở cửa sổ ra, lại lấy một thùng nước từ giếng trong sân lên.
Nhúng khăn vào nước, vắt khô, cởi vạt áo Yến Tam Hợp ra, từng chút lau mặt và cổ cho nàng.
"Tam Hợp, tâm ma của Quý lão phu nhân xem như đã giải xong, ngươi giải tốt quá, ta ở ngoài cửa nghe mà phát khóc, ta nhớ mẫu thân ta."
Ngón tay Lý Bất Ngôn vuốt ve mặt mày Yến Tam Hợp, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Ngủ đi, có ta trông coi có ngươi, sẽ không ai sẽ tới quấy rầy giấc mộng của ngươi đâu, ngủ nhiều một chút thì có thể mơ nhiều một chút. Người sống, dù sao cũng phải tìm gốc rễ, không nguồn gốc thì chẳng khác gì cô hồn dã quỷ."
Mỗi một chữ của Lý Bất Ngôn, Yến Tam Hợp đều nghe rõ ràng, nhưng giờ phút này cô vừa mệt vừa mỏi, mí mắt nặng ngàn cân, ngủ thật say.
Cũng không biết ngủ bao lâu, Yến Tam Hợp chợt ngồi bật dậy, sau khi thở hổn hển hai hơi, thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua bốn phía.
Đây là khuê phòng của một cô nương.
Tấm màn màu vàng phấn, có tua rua, lắc lư theo gió đêm.
Có một chiếc cổ cầm đặt đứng ở trong góc, gương đồng đặt ở trên bàn trang điểm, có ánh nắng chiếu vào ô cửa.
Trên người là một chiếc chăn gấm mỏng, chất liệu tơ lụa trơn nhẵn, xúc cảm không kém chăn Tạ phủ đắp nhiều lắm.
Yến Tam Hợp xốc chăn mỏng lên, đi tới trước cửa sổ, vừa muốn đẩy cửa sổ ra thì tầm mắt đã bị một chiếc bàn sách nho nhỏ bên cạnh hấp dẫn.
Trên bàn đọc sách có một chồng sách, một nghiên mực, một cây bút lông, phía dưới là chặn giấy đè lên mấy tờ giấy.
Yến Tam Hợp muốn thấy rõ trên tờ giấy kia viết cái gì, thế nhưng lại chẳng thấy rõ chữ nào, sốt ruột đến toát hồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy không khí nóng rực phả vào mặt.
Yến Tam Hợp đẩy mạnh cửa sổ ra, không khỏi quá sợ hãi.
Xa xa, lửa lớn đầy trời đang hừng hực thiêu đốt.
Cháy rồi!
Cô vội mang đến một cái ghế, giẫm lên, dứt khoát nhảy khỏi cửa sổ ra ngoài.
Lúc rơi xuống đất, không đứng vững, bèn ngã nhào, giày thêu cũng bay ra, nàng dùng cả tay lẫn chân bò dậy, cứ như vậy đi chân trần tới mở cửa viện.
Cửa viện chốt lại, nàng phải kiễng mũi chân mới với tới.
Cửa trượt một cái, cửa chính mở ra.
Ánh mắt Yến Tam Hợp đảo qua, cảm giác trái tim mình cắm vào một con dao găm lạnh như băng, trong phút chốc đã ngừng đập.
Rất nhiều người mặc áo đen, trong tay cầm đao sáng loáng.
Tay vung đao vừa rơi xuống, thì lại có đầu người rơi xuống đất.
Yến Tam Hợp sợ tới mức hai chân run rẩy, hai tay bịt miệng mình lại, không dám phát ra một tiếng.
Đúng lúc này, có hai người một lớn một nhỏ chạy về phía nàng.
"Mau, mau đi đánh thức muội muội và nương của con đi."
"Cha, vậy còn cha!"
"Mặc kệ ta, mau đi, mau đi đi!"
Vừa dứt lời, mấy người mặc áo đen từ trên trời giáng xuống, nam tử mang theo trường kiếm, đánh lại đám người áo đen.
Thiếu niên chạy ra vài bước, quay đầu nhìn rồi lại chạy trở về.
"Cha, con tới giúp cha!"
"Con..."
Nam tử ngăn đao của người mặc áo đen, giận dữ quát: "Chạy mau, chạy mau đi, nhi tử..."
Còn có thể trốn đi đâu đây?
Người mặc áo đen đã sớm chặn đường đi của thiếu niên, thiếu niên kia nhấc kiếm lên, không chút sợ hãi lên nghênh chiến.
Trong lòng Yến Tam Hợp dâng lên sự tuyệt vọng như dời núi lấp biển.
Căn bản không phải là đối thủ!
Đao pháp của những người mặc áo đen kia quả thực xuất quỷ nhập thần, chỉ mấy hiệp, đã một đao đâm thủng lồng ngực mỏng manh của thiếu niên, máu phun ra.
"Con trai..." Nam nhân rống đến xé tim xé phổi.
Yến Tam Hợp cả kinh đồng tử co rụt lại, khàn cả giọng kêu to: "Ca ca..." Giọng nói bị một bàn tay lớn che lại.
"Tiểu thư, mau xuống đường ngầm, mau..." Người nọ nói xong câu này, đã kéo Yến Tam Hợp đi vào trong bóng tối.
"Ta không đi! Ta không đi! Ngươi đi cứu bọn họ, ngươi mau đi cứu bọn họ, ta van cầu ngươi đi cứu bọn họ..."
Yến Tam Hợp liều mạng giãy dụa, lệ rơi đầy mặt, sự đau đớn trong lòng gần như muốn đánh tan thân thể cô thành bột mịn.
"Ngươi mơ thấy gì mà lại khóc như vậy?" Lý Bất Ngôn vội vàng cầm lấy khăn ướt, vén tóc Yến Tam Hợp ra, giúp nàng lau nước mắt.
Đúng lúc này, rèm vén lên.
"Lý Bất Ngôn..."
Tạ Tri Phi xông vào, ngây ngẩn cả người: "Nàng ấy làm sao vậy?"
"Không có gì!" Lý Bất Ngôn nhanh chóng buông rèm xuống.
"Không có gì là sao, nàng ấy đang khóc mà!"
Tạ Tri Phi đi tới muốn xem thử thì bị Lý Bất Ngôn chặn lại.
"Tam gia, cái gọi là hóa niệm giải ma là muốn trải nghiệm hết vui buồn ly hợp cả đời này của Hồ tam muội, tiểu thư ta là đau lòng cho Hồ tam muội thôi!"
Lý Bất Ngôn che giấu hết sức tự nhiên: "Tam gia gấp gáp như vậy, là có việc gì sao?"
Bị hỏi chính sự, Tạ Tri Phi vội nói: "Ta và Minh Đình có việc muốn ra ngoài một chút, ngươi và Yến Tam Hợp ở trong viện nghỉ ngơi, chờ chúng ta trở về."
"Yên tâm!"
Lý Bất Ngôn nói yên tâm, Tạ tam gia đúng là không yên lòng, lại dặn dò một lần.
"Đừng đi đâu cả, cũng đừng chạy lung tung."
"Yên một trăm cái tâm đi!" Lý Bất Ngôn vỗ vỗ ngực, kiên định "Tin tưởng ta, không sai đâu".
Tạ Tri Phi lúc này mới xoay người rời đi.
Một chân vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, hắn lại quay người lại.
Lý Bất Ngôn cả kinh: "Còn có việc gì à?"
Tạ Tri Phi im lặng một lúc rồi nó: "Chờ nàng ấy tỉnh, ngươi nói với nàng một câu."
"Nói gì?"
"Giận hại thân, buồn hại tâm, trái tim chỉ to bằng nắm đấm thôi, đừng chứa nhiều thứ quá làm gì."
Rèm châu vừa lung lay, thì đã không thấy bóng dáng Tam gia.
Lý Bất Ngôn khoanh tay, lắc đầu, cười nhạt.
Nói chớ, Tam gia mà đứng đắn lên nhìn cũng thật...
Đẹp trai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.