Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 734: Hồi ức 4
Di Nhiên
14/07/2024
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 734: Hồi ức 4
Mùng hai tháng hai năm Nguyên phong ba mươi mốt.
Một tháng lẻ sáu ngày sau giấc mộng xuân, ông trời giáng cho ta một đòn cảnh cáo.
Tôi tự chẩn đoán cho mình một mạch.
Hoạt mạch?
Không ngờ lại mang thai.
Ta quả thực không thể tin được, không chỉ lấy ra sách phụ khoa ra, mà còn lấy bản đồ sinh sản do chính tay Bộc gia viết.
Một quyển sách, một tấm bản đồ so sánh nhiều lần, vẫn cảm thấy không thể nào.
Thế nhưng ta lại cứ mang thai.
Đây là ông trời đang đùa với ta sao?
Hôm đó ta đã phối một phương thuốc phá thai.
Ta tự tay nấu thuốc, mất trọn một canh giờ.
Nấu xong, lúc vừa muốn uống, tim bỗng nhiên tăng tốc, cùng lúc đó, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng,
Tình huống này trước nay chưa từng có.
Chờ chén thuốc kia nguội đi, mồ hôi lạnh của ta vẫn còn đổ.
Lúc này ta mới hiểu được, một mẫu thân muốn tự tay giết chết đứa con của mình, là khó khăn đến thế nào.
...
Mùng hai tháng tám năm Nguyên Phong ba mươi mốt.
Sau sáu ngày, ta lại nấu thuốc phá thai.
Trong thời gian sáu ngày, ta dùng đủ cách thuyết phục mình ở lại bên cạnh hắn, kết quả cuối cùng vẫn thất bại.
Ta đang mang thai.
Hắn sẽ không để ta đi;
Ta không thể ở lại;
Đó là một vòng tròn chết chóc.
Khó giải!
Vì không thể giải nên ta lại động sát niệm.
Tình huống còn nghiêm trọng hơn so với sáu ngày trước, ngoại trừ tim đập nhanh, mồ hôi lạnh toát ra, tay ta run đến nỗi không bưng nổi bát thuốc kia.
Lương tâm y giả.
Ăn mày ven đường ta cũng sẽ cứu, thì sao có thể tự tay giết chết con mình được chứ?
...
Mùng chín tháng hai năm Nguyên Phong ba mươi mốt.
Ta quyết định lén lút rời khỏi kinh thành, đến một nơi không ai có thể tìm thấy, rồi ẩn danh và sinh con.
Sau đó, sống nương tựa lẫn nhau.
...
Mười hai tháng hai năm Nguyên Phong ba mươi mốt.
Sau ba ngày chuẩn bị, ta đã hành động.
Xe ngựa đi được hai ngày hai đêm, thì bỗng nhiên dừng lại.
Một bàn tay lớn nhấc cửa sổ xe lên, khi ta nhìn thấy Tiêu Trạch đứng bên ngoài xe, thì trái tim lạnh buốt.
...
Mười bốn tháng hai năm Nguyên Phong ba mươi mốt.
Ta lại trở về Phủ Thái tử.
Triệu Lâm vừa thấy ta, trong mắt nổi lửa.
Để che giấu tai mắt mọi người, ta giả làm nam nhân.
Hắn quát lớn: "Thành ra thể thống gì!"
Ta quỳ xuống, sấp mặt xuống đất: "Cầu xin điện hạ cho ta một con đường sống."
Triệu Lâm nhìn ta hồi lâu, không nói gì, phất tay áo bỏ đi.
Ta bị nhốt lại, bị nhốt trong viện của Đổng Thừa Phong.
Giờ phút này, ta cuối cùng cũng cảm nhận được, vì sao sau ba năm, Đổng Thừa Phong đi rồi chẳng quay về... bởi vì không có tự do.
...
Mười hai tháng tám Nguyên Phong ba mươi mốt.
Bốn ngày, ta không ăn không uống, chẳng khác gì thây khô, không nhúc nhích nằm ở trên giường.
Ta phải tranh đấu lần cuối vì nửa đời sau của mình... dùng hai mạng người để tranh đấu!
Lương thị đến.
Tận tình khuyên nhủ hai canh giờ, nước miếng cũng nói khô, ta mới mở miệng: "Cút!"
Nếu không phải vì nữ nhân này, ta cần gì phải dùng việc này để ép buộc.
Vào đêm.
Thái tử đến, mặt hắn đỏ bừng.
"Ngươi là quyết tâm, không muốn ở lại phủ Thái tử sao?"
"Phải!"
"Vậy cũng chỉ có một cách." Ngữ khí hắn đè nén: "Sinh con xong, ta thả nàng tự do."
Ta suýt nữa mừng quá mà khóc, nhưng nghĩ lại không đúng.
"Đứa bé thì sao?"
"Đứa bé là huyết mạch hoàng gia, ngươi không thể mang đi." Đôi mắt đen nhánh của hắn đanh lại: "Giao cho Lương thị nuôi."
Ta thẳng thừng từ chối: "Nữ nhân đó không xứng."
Hắn lạnh lùng nhìn ta: "Ngoại trừ Lương thị ra, còn có ai xứng đáng nữa?"
Ta im lặng.
"Đưa nàng nuôi dưỡng, đứa bé ghi danh nghĩa của nàng, là đích xuất; những người còn lại đều là thiếp, hài tử trên danh nghĩa thiếp, đều là thứ xuất."
Lời hắn nói ra, rất tàn khốc, mà cũng rất thực tế.
"Chủ yếu nhất, nếu việc này có thêm một người biết, khả năng nàng rời đi sẽ giảm một phần, nàng tự cân nhắc lợi hại đi."
Thấy ta không nói lời nào, trong mắt hắn hiện ra sự mệt mỏi nồng đậm.
"Thẩm Đỗ Nhược, nhân lúc ta còn chưa đổi ý, nàng tốt nhất mau đồng ý, nếu không, ta không ngại nhốt nàng cả đời đâu."
Dừng lại một chút, hắn khàn giọng nói: "Ngươi phải hiểu một chút, người trong mắt Lương thị, là ta."
Dùng từ sét đánh, cũng không đủ để hình dung nỗi khiếp sợ khi ta nghe được một câu này.
Người trong mắt Lương thị, là hắn.
Lương thị theo dõi nhất cử nhất động của hắn, mới tính kế ta.
Như vậy nói cách khác... hắn có tình với ta.
Ta cắn mạnh lưỡi một cái, cơn đau truyền đến, mới tin lời vừa nghe được là thật.
Lúc này, ta bỗng nhiên hiểu ra đêm hôm đó, lúc ta quấn lấy hắn, tại sao hắn lại không đẩy ta ra.
Niềm vui sướng và tình cảm bấy lâu, bỗng dưng đè nặng cả người ta.
Ta nhìn của hắn, nuốt máu tươi trên đầu lưỡi xuống, khẽ gật đầu một cái.
Hắn thấy ta gật đầu, đứng dậy rời đi.
...
Hai mươi tháng hai năm Nguyên phong ba mươi mốt.
Từ ngày đó trở đi, ta chính thức ở lại phủ Thái tử.
Đây là yêu cầu của Triệu Lâm, trước khi sinh con, hắn không cho phép ta trở lại căn nhà nhỏ đó nữa.
Tố Chi đích thân chăm sóc cuộc sống ăn uống của ta.
Chuyện của ta và Thái tử, và cả chuyện mang thai, ngoại trừ ta, Thái tử, Lương thị ra, còn có một người biết, là Tố Chi.
Rất hiển nhiên, nàng là đồng lõa của Lương thị.
Ta không thích nàng, ngôn ngữ cũng rất lãnh đạm.
Tố Chi dù sao cũng là người Lương thị dạy dỗ, hàm dưỡng khá tốt, dù ta mặt lạnh với nàng, nàng cũng cười tủm tỉm với ta.
Vì che dấu tai mắt người khác, ta vẫn làm nữ y như thường ngày, mùng một, mười lăm đi chẩn mạch cho Triệu Lâm, Lương thị.
Lúc chẩn mạch cho Triệu Lâm, hắn có đôi khi sẽ nhìn xuống bụng dưới của ta.
Lúc chân mạch cho Lương thị, nàng đều nhìn mặt ta, hơn nữa giống như có điều suy nghĩ.
Ta không hề tham dự bất kỳ yến hội nào của phủ Thái tử, chuyện làm xong, thì sẽ núp ở trong viện mình, không đi đâu cả, an tâm dưỡng thai.
Thức ăn ở phủ Thái tử khá ngon, nước canh bổ không ngừng được đưa tới.
Không đến mấy ngày, ta đã được nuôi trắng trẻo mập mạp, hệt như con heo trong chuồng.
...
Tháng ba năm Nguyên phong ba mươi mốt.
Theo lý thuyết, sau bốn mươi lăm ngày mang thai, nữ tử có thai sẽ bắt đầu nôn nghén.
Nhưng ta không có phản ứng gì, chỉ là hơi thích ngủ, hơn nữa luôn ngủ không tỉnh.
Tố Chi nói đùa, hơn phân nửa là con gái, bởi vì con gái mới thương mẫu thân.
Ta không cho là đúng.
Con gái cũng được, con trai cũng được, đều không liên quan đến ta, ta không muốn có quá nhiều tình cảm với đứa con trong bụng này.
Tình cảm là ràng buộc, đến lúc rời đi ta sợ mình không thể dứt khoát.
Lương thị cứ vào đêm, sẽ đến trong viện thăm ta một lát, uống xong một chén trà rồi rời đi, không ở lại lâu.
Ta đoán nàng đến là làm cho Triệu Lâm xem, nếu không thì với thân phận địa vị của nàng, thì thế nào cũng sẽ hận cái tát kia của ta.
Ta vẫn không thể tha thứ cho nàng, lúc không có người, chưa bao giờ nói chuyện với nàng.
Triệu Lâm chưa bao giờ đến.
Ngày đó sau khi chúng ta giao hẹn, thái độ của hắn đối với ta cực kỳ lãnh đạm, dường như có hơi sinh hận.
Ta không quan tâm.
Phần lớn phiền toái của con người, đến từ việc quá hiểu lòng người.
Vì sao hắn lãnh đạm, vì sao sinh hận, ta không muốn biết, để lại cho Lương thị quan tâm đi!
...
Mùng chín tháng tử năm Nguyên phong ba mươi mốt.
Sáng sớm, lúc ta vừa định rời giường, bỗng nhiên bụng hơi động đậy.
Ta rất ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên ta cảm thấy chuyển động của thai nhi kể từ khi mang thai.
Thì ra thai đạp là cảm giác này.
Ta chạm vào bụng dưới.
Bây giờ, bụng dưới đã hơi nhô lên, bốn tháng, có thể cảm giác được nó đang sống rất tốt ở bên trong.
Ta bỗng nhiên sinh ra một tình cảm khác với đứa bé trong bụng.
Đó không phải là điều tốt, nhưng ta không thể kiểm soát nó được.
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 734: Hồi ức 4
Mùng hai tháng hai năm Nguyên phong ba mươi mốt.
Một tháng lẻ sáu ngày sau giấc mộng xuân, ông trời giáng cho ta một đòn cảnh cáo.
Tôi tự chẩn đoán cho mình một mạch.
Hoạt mạch?
Không ngờ lại mang thai.
Ta quả thực không thể tin được, không chỉ lấy ra sách phụ khoa ra, mà còn lấy bản đồ sinh sản do chính tay Bộc gia viết.
Một quyển sách, một tấm bản đồ so sánh nhiều lần, vẫn cảm thấy không thể nào.
Thế nhưng ta lại cứ mang thai.
Đây là ông trời đang đùa với ta sao?
Hôm đó ta đã phối một phương thuốc phá thai.
Ta tự tay nấu thuốc, mất trọn một canh giờ.
Nấu xong, lúc vừa muốn uống, tim bỗng nhiên tăng tốc, cùng lúc đó, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng,
Tình huống này trước nay chưa từng có.
Chờ chén thuốc kia nguội đi, mồ hôi lạnh của ta vẫn còn đổ.
Lúc này ta mới hiểu được, một mẫu thân muốn tự tay giết chết đứa con của mình, là khó khăn đến thế nào.
...
Mùng hai tháng tám năm Nguyên Phong ba mươi mốt.
Sau sáu ngày, ta lại nấu thuốc phá thai.
Trong thời gian sáu ngày, ta dùng đủ cách thuyết phục mình ở lại bên cạnh hắn, kết quả cuối cùng vẫn thất bại.
Ta đang mang thai.
Hắn sẽ không để ta đi;
Ta không thể ở lại;
Đó là một vòng tròn chết chóc.
Khó giải!
Vì không thể giải nên ta lại động sát niệm.
Tình huống còn nghiêm trọng hơn so với sáu ngày trước, ngoại trừ tim đập nhanh, mồ hôi lạnh toát ra, tay ta run đến nỗi không bưng nổi bát thuốc kia.
Lương tâm y giả.
Ăn mày ven đường ta cũng sẽ cứu, thì sao có thể tự tay giết chết con mình được chứ?
...
Mùng chín tháng hai năm Nguyên Phong ba mươi mốt.
Ta quyết định lén lút rời khỏi kinh thành, đến một nơi không ai có thể tìm thấy, rồi ẩn danh và sinh con.
Sau đó, sống nương tựa lẫn nhau.
...
Mười hai tháng hai năm Nguyên Phong ba mươi mốt.
Sau ba ngày chuẩn bị, ta đã hành động.
Xe ngựa đi được hai ngày hai đêm, thì bỗng nhiên dừng lại.
Một bàn tay lớn nhấc cửa sổ xe lên, khi ta nhìn thấy Tiêu Trạch đứng bên ngoài xe, thì trái tim lạnh buốt.
...
Mười bốn tháng hai năm Nguyên Phong ba mươi mốt.
Ta lại trở về Phủ Thái tử.
Triệu Lâm vừa thấy ta, trong mắt nổi lửa.
Để che giấu tai mắt mọi người, ta giả làm nam nhân.
Hắn quát lớn: "Thành ra thể thống gì!"
Ta quỳ xuống, sấp mặt xuống đất: "Cầu xin điện hạ cho ta một con đường sống."
Triệu Lâm nhìn ta hồi lâu, không nói gì, phất tay áo bỏ đi.
Ta bị nhốt lại, bị nhốt trong viện của Đổng Thừa Phong.
Giờ phút này, ta cuối cùng cũng cảm nhận được, vì sao sau ba năm, Đổng Thừa Phong đi rồi chẳng quay về... bởi vì không có tự do.
...
Mười hai tháng tám Nguyên Phong ba mươi mốt.
Bốn ngày, ta không ăn không uống, chẳng khác gì thây khô, không nhúc nhích nằm ở trên giường.
Ta phải tranh đấu lần cuối vì nửa đời sau của mình... dùng hai mạng người để tranh đấu!
Lương thị đến.
Tận tình khuyên nhủ hai canh giờ, nước miếng cũng nói khô, ta mới mở miệng: "Cút!"
Nếu không phải vì nữ nhân này, ta cần gì phải dùng việc này để ép buộc.
Vào đêm.
Thái tử đến, mặt hắn đỏ bừng.
"Ngươi là quyết tâm, không muốn ở lại phủ Thái tử sao?"
"Phải!"
"Vậy cũng chỉ có một cách." Ngữ khí hắn đè nén: "Sinh con xong, ta thả nàng tự do."
Ta suýt nữa mừng quá mà khóc, nhưng nghĩ lại không đúng.
"Đứa bé thì sao?"
"Đứa bé là huyết mạch hoàng gia, ngươi không thể mang đi." Đôi mắt đen nhánh của hắn đanh lại: "Giao cho Lương thị nuôi."
Ta thẳng thừng từ chối: "Nữ nhân đó không xứng."
Hắn lạnh lùng nhìn ta: "Ngoại trừ Lương thị ra, còn có ai xứng đáng nữa?"
Ta im lặng.
"Đưa nàng nuôi dưỡng, đứa bé ghi danh nghĩa của nàng, là đích xuất; những người còn lại đều là thiếp, hài tử trên danh nghĩa thiếp, đều là thứ xuất."
Lời hắn nói ra, rất tàn khốc, mà cũng rất thực tế.
"Chủ yếu nhất, nếu việc này có thêm một người biết, khả năng nàng rời đi sẽ giảm một phần, nàng tự cân nhắc lợi hại đi."
Thấy ta không nói lời nào, trong mắt hắn hiện ra sự mệt mỏi nồng đậm.
"Thẩm Đỗ Nhược, nhân lúc ta còn chưa đổi ý, nàng tốt nhất mau đồng ý, nếu không, ta không ngại nhốt nàng cả đời đâu."
Dừng lại một chút, hắn khàn giọng nói: "Ngươi phải hiểu một chút, người trong mắt Lương thị, là ta."
Dùng từ sét đánh, cũng không đủ để hình dung nỗi khiếp sợ khi ta nghe được một câu này.
Người trong mắt Lương thị, là hắn.
Lương thị theo dõi nhất cử nhất động của hắn, mới tính kế ta.
Như vậy nói cách khác... hắn có tình với ta.
Ta cắn mạnh lưỡi một cái, cơn đau truyền đến, mới tin lời vừa nghe được là thật.
Lúc này, ta bỗng nhiên hiểu ra đêm hôm đó, lúc ta quấn lấy hắn, tại sao hắn lại không đẩy ta ra.
Niềm vui sướng và tình cảm bấy lâu, bỗng dưng đè nặng cả người ta.
Ta nhìn của hắn, nuốt máu tươi trên đầu lưỡi xuống, khẽ gật đầu một cái.
Hắn thấy ta gật đầu, đứng dậy rời đi.
...
Hai mươi tháng hai năm Nguyên phong ba mươi mốt.
Từ ngày đó trở đi, ta chính thức ở lại phủ Thái tử.
Đây là yêu cầu của Triệu Lâm, trước khi sinh con, hắn không cho phép ta trở lại căn nhà nhỏ đó nữa.
Tố Chi đích thân chăm sóc cuộc sống ăn uống của ta.
Chuyện của ta và Thái tử, và cả chuyện mang thai, ngoại trừ ta, Thái tử, Lương thị ra, còn có một người biết, là Tố Chi.
Rất hiển nhiên, nàng là đồng lõa của Lương thị.
Ta không thích nàng, ngôn ngữ cũng rất lãnh đạm.
Tố Chi dù sao cũng là người Lương thị dạy dỗ, hàm dưỡng khá tốt, dù ta mặt lạnh với nàng, nàng cũng cười tủm tỉm với ta.
Vì che dấu tai mắt người khác, ta vẫn làm nữ y như thường ngày, mùng một, mười lăm đi chẩn mạch cho Triệu Lâm, Lương thị.
Lúc chẩn mạch cho Triệu Lâm, hắn có đôi khi sẽ nhìn xuống bụng dưới của ta.
Lúc chân mạch cho Lương thị, nàng đều nhìn mặt ta, hơn nữa giống như có điều suy nghĩ.
Ta không hề tham dự bất kỳ yến hội nào của phủ Thái tử, chuyện làm xong, thì sẽ núp ở trong viện mình, không đi đâu cả, an tâm dưỡng thai.
Thức ăn ở phủ Thái tử khá ngon, nước canh bổ không ngừng được đưa tới.
Không đến mấy ngày, ta đã được nuôi trắng trẻo mập mạp, hệt như con heo trong chuồng.
...
Tháng ba năm Nguyên phong ba mươi mốt.
Theo lý thuyết, sau bốn mươi lăm ngày mang thai, nữ tử có thai sẽ bắt đầu nôn nghén.
Nhưng ta không có phản ứng gì, chỉ là hơi thích ngủ, hơn nữa luôn ngủ không tỉnh.
Tố Chi nói đùa, hơn phân nửa là con gái, bởi vì con gái mới thương mẫu thân.
Ta không cho là đúng.
Con gái cũng được, con trai cũng được, đều không liên quan đến ta, ta không muốn có quá nhiều tình cảm với đứa con trong bụng này.
Tình cảm là ràng buộc, đến lúc rời đi ta sợ mình không thể dứt khoát.
Lương thị cứ vào đêm, sẽ đến trong viện thăm ta một lát, uống xong một chén trà rồi rời đi, không ở lại lâu.
Ta đoán nàng đến là làm cho Triệu Lâm xem, nếu không thì với thân phận địa vị của nàng, thì thế nào cũng sẽ hận cái tát kia của ta.
Ta vẫn không thể tha thứ cho nàng, lúc không có người, chưa bao giờ nói chuyện với nàng.
Triệu Lâm chưa bao giờ đến.
Ngày đó sau khi chúng ta giao hẹn, thái độ của hắn đối với ta cực kỳ lãnh đạm, dường như có hơi sinh hận.
Ta không quan tâm.
Phần lớn phiền toái của con người, đến từ việc quá hiểu lòng người.
Vì sao hắn lãnh đạm, vì sao sinh hận, ta không muốn biết, để lại cho Lương thị quan tâm đi!
...
Mùng chín tháng tử năm Nguyên phong ba mươi mốt.
Sáng sớm, lúc ta vừa định rời giường, bỗng nhiên bụng hơi động đậy.
Ta rất ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên ta cảm thấy chuyển động của thai nhi kể từ khi mang thai.
Thì ra thai đạp là cảm giác này.
Ta chạm vào bụng dưới.
Bây giờ, bụng dưới đã hơi nhô lên, bốn tháng, có thể cảm giác được nó đang sống rất tốt ở bên trong.
Ta bỗng nhiên sinh ra một tình cảm khác với đứa bé trong bụng.
Đó không phải là điều tốt, nhưng ta không thể kiểm soát nó được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.