Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 781: Nghiệm thi
Di Nhiên
14/07/2024
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 781: Nghiệm thi
Hốt xác, là phải lau sạch toàn thân người chết từ trên dưới một lần, cái nên phục hồi như cũ, cái nên khâu lại, làm cho sạch sẽ, mới có thể cho người chết mặc xiêm y.
Ngỗ tác ruột lấy ra, nhưng không nhét vào hết, còn để lộ ra một chút ở bên ngoài.
Trần Bì nghĩ đây tốt xấu gì cũng là con trai của tướng quân, tướng quân còn đang giết địch vì nước trên chiến trường, bèn lấy ruột ra nhét vào lần nữa.
Vừa làm, hắn chợt hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ruột liền với dạ dày, dạ dày ở phía trên ruột, lại bị xé rách.
Lúc ấy, chân tướng vụ án còn chưa điều tra rõ, hắn cũng không biết ruột này là con trai út Trịnh gia đích thân kéo ra, chỉ cho là tên khốn kiếp đoạn tử tuyệt tôn nào làm, thầm mắng một trận.
n cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà hắn.
"Qua hơn mười ngày sau, mấy người hốt xác chúng ta cùng tụ lại nói về vụ án Trịnh gia, trong đó có người nói đến miếng da trâu giấu ở phía sau ruột kia, ta..." Trần Bì nhắm mắt lại: "Ta mới biết ruột đó là do con trai út Trịnh gia tự kéo ra."
Hắn lập tức cảm thấy chuyện không đúng.
Ngày đó hắn lau tay cho con trai út Trịnh gia, lòng bàn tay phải sạch sẽ, chỉ có mu bàn tay là có vết máu.
Tay trái thì lại đầy máu, nhưng hướng kéo ruột lại là bên phải.
Tại sao lại như vậy?
Hắn lặp đi lặp lại tình hình ngày đó đi vào viện Hải Đường trong đầu, bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận vì sao lòng bàn tay con trai út Trịnh gia lại dính đầu máu.
Bởi vì tay phải hắn cầm đao, bụng dưới bị thương, chỉ có thể dùng tay trái che lại.
Nhưng vấn đề lại dâng lên.
Nếu đã xác định không phải tay trái, vậy sao lòng bàn tay phải của đứa con trai út Trịnh gia lại có thể kéo ruột mình ra mà chẳng dính chút máu nào?
Đây là chuyện không thể làm được.
Nếu như không phải hắn kéo ra, vậy ai là người đã kéo ruột của hắn?
Còn có...
Nửa miếng da trâu kia, thật sự là con trai út Trịnh gia đích thân nhét vào sao?
Nghĩ tới đây, toàn thân Trần Bì toát mồ hôi lạnh.
"Mồ hôi lạnh rơi xuống, đồng thời ta cũng nghĩ tới điểm kỳ lạ thứ hai."
Yến Tam Hợp: "Là gì?"
Trần Bì liếm đôi môi khô nứt: "Là thi thể nữ bị đốt cháy kia."
Yến Tam Hợp: "Lớn hay nhỏ?"
Trần Bì: "Lớn."
Nương ư?
Màng nhĩ Tạ Tri Phi bỗng nhiên như bị cái gì đó đâm vào, không chỉ đau nhức, mà còn ù đi.
Thi thể của nương sao có thể kỳ lạ được?
Nếu có gì kỳ là thì phải là thi thể Hoài Hữu chứ?
Hắn nhìn chằm chằm Trần Bì, gằn từng chữ.
"Nữ thi lớn kỳ lạ ở đâu?"
"Hai cỗ thi thể cháy xém kia là ở trên giường trong sương phòng phía tây, người nhỏ nằm ở bên trong, người lớn nằm ở bên ngoài, lửa rõ ràng là bắt đầu cháy từ đầu giường, cho nên đôi chân người lớn không bị cháy."
Tạ Tri Phi cắn chặt răng, giọng nói hơi run rẩy: "Kỳ quặc nằm ở chân nàng ta?"
"Phải."
Trần Bì nhắm mắt lại, dường như đang nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Mu bàn chân rất sạch sẽ, lòng bàn chân lại bẩn.
"Ý, ý là gì?" Tạ Tri Phi cảm giác trái tim mình như bị cái gì đó siết chặt.
"Ta, ta không biết..." Trần Bì lại nói năng lộn xộn: "Ta, ta, ta chỉ cảm thấy kỳ lạ, sao lại... bẩn chứ?"
Một cỗ thi thể cháy khét, chân lại trắng nõn mềm mại, cảm giác kỳ lạ khiến Trần Bì lập tức để ý đến đôi chân này.
Người làm tang sự, phân nam nữ.
Nam nhân hốt xác cho nam nhân.
Nữ nhân hốt xác cho nữ nhân.
Trừ phi có trường hợp đặc biệt, không thì đều theo quy định đó.
Cũng không biết những người làm quan kia nghĩ như thế nào, chỉ phái một mình hắn đến viện Hải Đường.
Cho nên, đây là chân của nữ nhân duy nhất mà hắn thấy kể từ khi làm tang sự đến nay.
Lúc dùng nước sạch lau chùi, hắn phát hiện lòng bàn chân của nữ nhân này rất bẩn, không chỉ dính bụi, còn dình cả bùn.
"Lúc ấy ta đã nghĩ, thật kỳ quái, phụ nhân này không phải đang ôm con gái ngủ sao, sao trên chân lại bẩn như thế."
Tạ Tri Phi đột nhiên cứng đờ.
Kỳ quái đâu chỉ chỗ này, nương xưa này vốn không thích Hoài Hữu, cũng rất khi ít đến phòng nàng, chớ nói chi là nương con hai người nằm ngủ trên cùng một giường.
Mười bốn tháng bảy, là ngày sinh của hắn và Hoài Hữu.
Cha muốn chúc mừng sinh nhật họ nên đích thân đến tửu lâu xách về mười mấy món ăn ngon, còn mua nhiều mứt quả cho Hoài Hữu nữa.
Hoài Hữu còn nhét một viên vào miệng hắn, làm hắn tê cả răng.
Đây là nguyên nhân mà viện Hải Đường không bị đánh thuộc mê... vì họ không ăn đồ ăn trong phủ.
Tiệc sinh nhật của bốn người rất ấm áp.
Ăn xong, cha và nương tản bộ cho tiêu hóa ở tiền viện, hắn và Hoài Hữu đến hậu viện, hắn định bắt mấy con đom đóm, đặt ở trong màn ngủ cho nàng.
Kết quả tay không đi về, chỉ bắt mấy con dế, Hoài Hữu giận dỗi, bĩu môi với hắn rồi trở về phòng ngủ.
Nha đầu này qua canh hai, là chắc chắn phải lên giường ngủ, thói quen vẫn kiên trì như thế.
Hắn còn làm loạn bên giường nàng một hồi, thấy nàng buồn ngủ không chịu nổi nữa mới trở về phòng mình.
Nửa đêm, hắn mắc tiểu tỉnh lại, phát hiện trong phòng nương còn đốt đèn.
Sao còn chưa ngủ?
Hắn đi tiểu xong, bèn đi vào trong phòng nương, nghiêng đầu, phát hiện cửa lớn mở ra, cha đứng chắp tay ở trong sân, bóng lưng im lặng giống như một ngọn núi.
Ma xui quỷ khiến thì nào hắn lại đi tới.
Cha nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
"Mắc tiểu quá nên tỉnh."
"Ngủ đi, ban đêm đừng đạp chăn, cẩn thận bị cảm lạnh đó."
"Vâng!"
Hắn vừa xoay người, thì chẳng hiểu sao bóng lưng im lặng như núi của ta lại hiện lên trong lòng.
"Cha, đợt này con luyện tốt công phu, sẽ khiến cha nở mày nở mặt."
Cha sửng sốt, đáy mắt hiện lên nụ cười: "Được!"
Hắn thấy cha mỉm cười, lúc này mới yên tâm rời đi, chưa đi được mấy bước, thì phía sau đã truyền đến động tĩnh.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cha vọt tới trước giá binh khí, đưa tay quơ lấy đại đao, xông ra ngoài viện.
Hắn ba tuổi đã tập võ với phụ thân, chưa bao giờ thấy phụ thân vọt nhanh như thế.
Chẳng lẽ, phía trước đã xảy ra chuyện gì?
Hắn chẳng còn buồn ngủ nữa, đến trước giá binh khí cầm lấy đao của mình, cũng xách đao đuổi theo.
Bọn họ vừa đi, viện Hải Đường chỉ còn lại nương và Hoài Hữu.
Hắn nhớ rất rõ ràng, nương rõ ràng đang ở trong phòng của mình, sao cuối cùng lại xuất hiện ở trên giường Hoài Hữu như thế, còn đi chân trần?
Yết hầu Tạ Tri Phi chuyển động: "Hơn phân nửa là bà phát hiện trong phòng con gái bỗng dưng bị cháy, dưới tình thế cấp bách..."
"Hai mẹ con này rõ ràng là đang ngủ, thì bị người khác giết chết!"
"Bị người giết chết?" Giọng Tạ Tri Phi đều rít lên: "Sao ngươi lại chắc chắn như vậy?"
Trần Bì: "Hai nương con họ nằm ở đó, không có dấu vết nhúc nhích hay giãy dụa."
Tim Tạ Tri Phi đập kịch liệt: "Vết thương trí mạng ở đâu? Dùng đao? Kiếm? Hay là dao găm?"
"Vết thương ở cổ, dùng đao." Trần Bì: "Ta vừa sờ đã sờ ra, là thi thể bị cháy xém, đen thui, nhìn không rõ mặt."
Trên mặt Tạ Tri Phi chằng còn chút máu.
Hồ sơ vụ án không viết gì cả, chỉ có một câu chết cháy.
Chỉ có một câu này!!!
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 781: Nghiệm thi
Hốt xác, là phải lau sạch toàn thân người chết từ trên dưới một lần, cái nên phục hồi như cũ, cái nên khâu lại, làm cho sạch sẽ, mới có thể cho người chết mặc xiêm y.
Ngỗ tác ruột lấy ra, nhưng không nhét vào hết, còn để lộ ra một chút ở bên ngoài.
Trần Bì nghĩ đây tốt xấu gì cũng là con trai của tướng quân, tướng quân còn đang giết địch vì nước trên chiến trường, bèn lấy ruột ra nhét vào lần nữa.
Vừa làm, hắn chợt hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ruột liền với dạ dày, dạ dày ở phía trên ruột, lại bị xé rách.
Lúc ấy, chân tướng vụ án còn chưa điều tra rõ, hắn cũng không biết ruột này là con trai út Trịnh gia đích thân kéo ra, chỉ cho là tên khốn kiếp đoạn tử tuyệt tôn nào làm, thầm mắng một trận.
n cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà hắn.
"Qua hơn mười ngày sau, mấy người hốt xác chúng ta cùng tụ lại nói về vụ án Trịnh gia, trong đó có người nói đến miếng da trâu giấu ở phía sau ruột kia, ta..." Trần Bì nhắm mắt lại: "Ta mới biết ruột đó là do con trai út Trịnh gia tự kéo ra."
Hắn lập tức cảm thấy chuyện không đúng.
Ngày đó hắn lau tay cho con trai út Trịnh gia, lòng bàn tay phải sạch sẽ, chỉ có mu bàn tay là có vết máu.
Tay trái thì lại đầy máu, nhưng hướng kéo ruột lại là bên phải.
Tại sao lại như vậy?
Hắn lặp đi lặp lại tình hình ngày đó đi vào viện Hải Đường trong đầu, bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận vì sao lòng bàn tay con trai út Trịnh gia lại dính đầu máu.
Bởi vì tay phải hắn cầm đao, bụng dưới bị thương, chỉ có thể dùng tay trái che lại.
Nhưng vấn đề lại dâng lên.
Nếu đã xác định không phải tay trái, vậy sao lòng bàn tay phải của đứa con trai út Trịnh gia lại có thể kéo ruột mình ra mà chẳng dính chút máu nào?
Đây là chuyện không thể làm được.
Nếu như không phải hắn kéo ra, vậy ai là người đã kéo ruột của hắn?
Còn có...
Nửa miếng da trâu kia, thật sự là con trai út Trịnh gia đích thân nhét vào sao?
Nghĩ tới đây, toàn thân Trần Bì toát mồ hôi lạnh.
"Mồ hôi lạnh rơi xuống, đồng thời ta cũng nghĩ tới điểm kỳ lạ thứ hai."
Yến Tam Hợp: "Là gì?"
Trần Bì liếm đôi môi khô nứt: "Là thi thể nữ bị đốt cháy kia."
Yến Tam Hợp: "Lớn hay nhỏ?"
Trần Bì: "Lớn."
Nương ư?
Màng nhĩ Tạ Tri Phi bỗng nhiên như bị cái gì đó đâm vào, không chỉ đau nhức, mà còn ù đi.
Thi thể của nương sao có thể kỳ lạ được?
Nếu có gì kỳ là thì phải là thi thể Hoài Hữu chứ?
Hắn nhìn chằm chằm Trần Bì, gằn từng chữ.
"Nữ thi lớn kỳ lạ ở đâu?"
"Hai cỗ thi thể cháy xém kia là ở trên giường trong sương phòng phía tây, người nhỏ nằm ở bên trong, người lớn nằm ở bên ngoài, lửa rõ ràng là bắt đầu cháy từ đầu giường, cho nên đôi chân người lớn không bị cháy."
Tạ Tri Phi cắn chặt răng, giọng nói hơi run rẩy: "Kỳ quặc nằm ở chân nàng ta?"
"Phải."
Trần Bì nhắm mắt lại, dường như đang nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Mu bàn chân rất sạch sẽ, lòng bàn chân lại bẩn.
"Ý, ý là gì?" Tạ Tri Phi cảm giác trái tim mình như bị cái gì đó siết chặt.
"Ta, ta không biết..." Trần Bì lại nói năng lộn xộn: "Ta, ta, ta chỉ cảm thấy kỳ lạ, sao lại... bẩn chứ?"
Một cỗ thi thể cháy khét, chân lại trắng nõn mềm mại, cảm giác kỳ lạ khiến Trần Bì lập tức để ý đến đôi chân này.
Người làm tang sự, phân nam nữ.
Nam nhân hốt xác cho nam nhân.
Nữ nhân hốt xác cho nữ nhân.
Trừ phi có trường hợp đặc biệt, không thì đều theo quy định đó.
Cũng không biết những người làm quan kia nghĩ như thế nào, chỉ phái một mình hắn đến viện Hải Đường.
Cho nên, đây là chân của nữ nhân duy nhất mà hắn thấy kể từ khi làm tang sự đến nay.
Lúc dùng nước sạch lau chùi, hắn phát hiện lòng bàn chân của nữ nhân này rất bẩn, không chỉ dính bụi, còn dình cả bùn.
"Lúc ấy ta đã nghĩ, thật kỳ quái, phụ nhân này không phải đang ôm con gái ngủ sao, sao trên chân lại bẩn như thế."
Tạ Tri Phi đột nhiên cứng đờ.
Kỳ quái đâu chỉ chỗ này, nương xưa này vốn không thích Hoài Hữu, cũng rất khi ít đến phòng nàng, chớ nói chi là nương con hai người nằm ngủ trên cùng một giường.
Mười bốn tháng bảy, là ngày sinh của hắn và Hoài Hữu.
Cha muốn chúc mừng sinh nhật họ nên đích thân đến tửu lâu xách về mười mấy món ăn ngon, còn mua nhiều mứt quả cho Hoài Hữu nữa.
Hoài Hữu còn nhét một viên vào miệng hắn, làm hắn tê cả răng.
Đây là nguyên nhân mà viện Hải Đường không bị đánh thuộc mê... vì họ không ăn đồ ăn trong phủ.
Tiệc sinh nhật của bốn người rất ấm áp.
Ăn xong, cha và nương tản bộ cho tiêu hóa ở tiền viện, hắn và Hoài Hữu đến hậu viện, hắn định bắt mấy con đom đóm, đặt ở trong màn ngủ cho nàng.
Kết quả tay không đi về, chỉ bắt mấy con dế, Hoài Hữu giận dỗi, bĩu môi với hắn rồi trở về phòng ngủ.
Nha đầu này qua canh hai, là chắc chắn phải lên giường ngủ, thói quen vẫn kiên trì như thế.
Hắn còn làm loạn bên giường nàng một hồi, thấy nàng buồn ngủ không chịu nổi nữa mới trở về phòng mình.
Nửa đêm, hắn mắc tiểu tỉnh lại, phát hiện trong phòng nương còn đốt đèn.
Sao còn chưa ngủ?
Hắn đi tiểu xong, bèn đi vào trong phòng nương, nghiêng đầu, phát hiện cửa lớn mở ra, cha đứng chắp tay ở trong sân, bóng lưng im lặng giống như một ngọn núi.
Ma xui quỷ khiến thì nào hắn lại đi tới.
Cha nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
"Mắc tiểu quá nên tỉnh."
"Ngủ đi, ban đêm đừng đạp chăn, cẩn thận bị cảm lạnh đó."
"Vâng!"
Hắn vừa xoay người, thì chẳng hiểu sao bóng lưng im lặng như núi của ta lại hiện lên trong lòng.
"Cha, đợt này con luyện tốt công phu, sẽ khiến cha nở mày nở mặt."
Cha sửng sốt, đáy mắt hiện lên nụ cười: "Được!"
Hắn thấy cha mỉm cười, lúc này mới yên tâm rời đi, chưa đi được mấy bước, thì phía sau đã truyền đến động tĩnh.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cha vọt tới trước giá binh khí, đưa tay quơ lấy đại đao, xông ra ngoài viện.
Hắn ba tuổi đã tập võ với phụ thân, chưa bao giờ thấy phụ thân vọt nhanh như thế.
Chẳng lẽ, phía trước đã xảy ra chuyện gì?
Hắn chẳng còn buồn ngủ nữa, đến trước giá binh khí cầm lấy đao của mình, cũng xách đao đuổi theo.
Bọn họ vừa đi, viện Hải Đường chỉ còn lại nương và Hoài Hữu.
Hắn nhớ rất rõ ràng, nương rõ ràng đang ở trong phòng của mình, sao cuối cùng lại xuất hiện ở trên giường Hoài Hữu như thế, còn đi chân trần?
Yết hầu Tạ Tri Phi chuyển động: "Hơn phân nửa là bà phát hiện trong phòng con gái bỗng dưng bị cháy, dưới tình thế cấp bách..."
"Hai mẹ con này rõ ràng là đang ngủ, thì bị người khác giết chết!"
"Bị người giết chết?" Giọng Tạ Tri Phi đều rít lên: "Sao ngươi lại chắc chắn như vậy?"
Trần Bì: "Hai nương con họ nằm ở đó, không có dấu vết nhúc nhích hay giãy dụa."
Tim Tạ Tri Phi đập kịch liệt: "Vết thương trí mạng ở đâu? Dùng đao? Kiếm? Hay là dao găm?"
"Vết thương ở cổ, dùng đao." Trần Bì: "Ta vừa sờ đã sờ ra, là thi thể bị cháy xém, đen thui, nhìn không rõ mặt."
Trên mặt Tạ Tri Phi chằng còn chút máu.
Hồ sơ vụ án không viết gì cả, chỉ có một câu chết cháy.
Chỉ có một câu này!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.