Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 99: Quyết định
Di Nhiên
10/01/2024
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 100: Quyết định
Vú Trần mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Yến Tam Hợp.
Sau khi nhìn một lát, nàng đột nhiên vỗ đùi: "Cô nương, ta nhớ ra một chuyện."
"Nói mau."
"Có một lần nửa đêm bà nằm mơ, không biết mơ thấy cái gì mà xiêm y chưa khoác đã chạy ra ngoài."
Nói tới đây, lòng Vú Trần đột nhiên kích động.
"Ta đang ngủ ở trên giường, nghe được động tĩnh thì đứng lên nhìn, sợ mất hồn bèn vội đuổi theo."
"Lão phu nhân đi đâu thế?"
"Không ngờ lão phu nhân lại chạy tới vườn rau." Vú Trần lại vỗ đùi: "Lúc ấy già cũng bất chấp tôn ti, hô to hai tiếng với lão phu nhân, nhưng bà ấy lại dường như không nghe thấy, hình như là gặp ác mộng thì phải."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó già đến đó muốn đỡ bà, nhưng bà quay phắt người lại, nói với ta có người muốn trộm đồ ăn của bà, còn nói nếu có Tiểu Hắc ở đây thì tốt rồi."
Ánh mắt mọi người trong khách điểm nhỏ đều thẳng, chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ quấy nhiễu đến hồi ức của Vú Trần.
Yến Tam Hợp vội hỏi: "Vú Trần, Tiểu Hắc là ai?"
"Tiểu Hắc là ai?" Vú Trần nghĩ nửa ngày, vẻ mặt đưa đám nói: "Yến cô nương, ta đâu có dám hỏi!"
"Vì sao không dám hỏi?"
"Lão phu nhân đột nhiên khóc."
"Sao lại khóc?"
"Gào hai tiếng, rơi hai giọt nước mắt, sau đó người lập tức tỉnh táo lại." Vú Trần nhớ lại: "Sau khi lão phu nhân hoàn hồn thì nói là bà ấy gặp ác mộng, bảo ta đỡ bà ấy về phòng."
Yến Tam Hợp: "Sau khi trở về phòng thì sao?"
"Ta hầu hạ lão phu nhân ngủ, ngày hôm sau thức dậy, lão phu nhân giống như không có chuyện gì, nên ta cũng không để trong lòng."
"Yến cô nương..." Vú Trần cẩn thận hỏi: "Tiểu Hắc kia, có phải là con chó đen mà cô nương nhắc tới không?"
Yến Tam Hợp trầm mặc, không nói lời nào.
Trong phòng vắng lặng, đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tạ Tri Phi lại có cảm giác trái tim mình bị bóp chặt: "Yến Tam Hợp, có khớp không vậy?"
Yến Tam Hợp nhíu mày, vẫn không nói một lời.
Bùi Tiếu chịu đựng cơn đau đớn trên mông đứng bật dậy, ánh mắt như lửa nói: "Bà cô ơi, van cầu ngươi nói gì đi, định chọc ta sốt ruột chết sao!"
Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn Bùi Tiếu một cái, sau đó khẽ gật đầu.
"Chó đen, Tiểu Hắc, trông nhà hộ viện, ta nghĩ.... Hắn là nó rồi!"
Đúng như Yến Tam Hợp dự đoán, thời gian tâm ma của lão phu nhân phải đẩy ngược về năm mươi năm trước rồi.
Lúc bà mười sáu tuổi, trước khi vào kinh.
Tâm ma năm mươi năm trước?
Yến Tam Hợp quả thực không dám nghĩ tiếp.
"Chu Thanh, ngươi sắp xếp cho vú Trần đi nghỉ ngơi trước."
Nàng bấm ngón tay gõ bàn: "Hai người các ngươi ai có thể quyết định, người đó theo ta ra ngoài một chút."
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu liếc nhau.
Tạ Tri Phi: Ngươi quyết định, hay ta quyết định?
Bùi Tiếu: Theo lý là ta, nhưng ta sợ ta không đối phó được với Yến Tam Hợp.
Tạ Tri Phi muốn chửi: Tổ tông, ngươi đối phó với nàng làm gì?
Bùi Tiếu trừng hắn một cái: Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là...
Khụ khụ khụ...
Hai người ngẩng đầu.
Lý Bất Ngôn khoanh tay, cằm hích về phía cửa, bóng lưng Yến Tam Hợp đã đi vào trong bóng đêm.
Da đầu Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu tê dại, đồng thời gật đầu một cái: Cùng quyết định đi!
......
Khách điếm này trước không thôn, sau không điếm, hoang vu giống như một ngôi mộ cô đơn.
Mọi âm thanh đều yên tĩnh, có gió đêm lành lạnh thổi qua, Yến Tam Hợp đi tới dưới tàng cây rồi đứng lại, nghe thấy phía sau có người đuổi theo.
Nàng xoay người lạnh lùng mở miệng, không nói nhảm một chữ.
"Nhà ngoại của Quý lão phu nhân ở Quảng Tây, ta và Bất Ngôn chuẩn bị lập tức xuất phát tới đó."
Tạ Tri Phi còn chưa đứng vững, lời này không khác gì một trận gió lớn thổi qua, khiến hắn lảo đảo trong gió.
"Ngươi và Lý Bất Ngôn?" Bùi Tiếu cả kinh nói: "Đi Quảng Tây?
Tạ Tri Phi đẩy Bùi Tiếu về phía sau, tự mình tiến lên một bước: "Yến Tam Hợp, đây không phải trò đùa đâu."
Yến Tam Hợp ánh mắt đè xuống: "Ta giống như đang đùa giỡn với ngươi sao?"
"..."
Tạ Tri Phi hít một hơi thật sâu: "Yến Tam Hợp, từ đây đến Quảng Tây, ngươi có biết bao xa không? Cho dù ra roi thúc ngựa, thì phải tốn ít nhất hai tháng."
Yến Tam Hợp: "Cho nên?"
Tạ Tri Phi bị nàng hỏi đến nghẹn họng: "Cho nên phải bàn bạc kỹ hơn!
Bùi Tiếu vẻ mặt lo nước lo dân chen vào: "Đoạn đường này chúng ta ăn cái gì, uống cái gì, còn có chúng ta nhà ngoại của lão phu nhân ở Quảng Tây, Quảng Tây lớn như vậy, các phủ các châu các huyện, phải tìm như thế nào?"
"Chúng ta?" Yến Tam Hợp cười gằn.
"Không phải là chúng ta sao?" Khuôn mặt lo nước lo dân của Bùi Tiếu lập tức đổi thành thương hương tiếc ngọc: "Chẳng lẽ để cho hai nữ tử yếu đuối các ngươi lên đường một mình sao?"
"Nữ tử yếu đuối?" Yến Tam Hợp nhìn xuống dưới thắt lưng Bùi đại nhân một cái.
Người này là đang ám chỉ ai đó?
Bùi Tiếu thấy nàng nhìn chằm chằm vị trí dưới thắt lưng mình thì mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy Tạ Tri Phi về phía trước, ngăn lại.
Sau vài lần tiếp xúc, Tạ Tri Phi biết tính tình Yến Tam Hợp thế nào rồi, khẩu khí lập tức mềm nhũn.
"Minh Đình lo lắng là đúng, bên Quảng Tây nằm kề nước Đại Tề, giặc cỏ côn đồ tầng tầng lớp lớp, Binh bộ năm trước phân quân khoản, ngoại trừ hai nơi Tây Bắc, ven biển thì đều thuộc bên kia."
"Cho nên?" Yến Tam Hợp vẫn là hai chữ kia.
Tạ Tri Phi: "Cho nên, chúng ta thật sự phải bàn bạc kỹ hơn.
Yến Tam Hợp: "Bàn bạc kỹ kiểu gì?"
"Về kinh trước, chuẩn bị đầy đủ lương khô, mang đủ tiền bạc, điều động chừng trăm bình mà, còn phải xin công văn của Binh Mã Ty Ngũ Thành."
"Có cần phải nói lời tạm biệt với Tạ lão gia, lão phu nhân, và và đại ca ngươi nữa không?" Yến Tam Hợp lạnh lùng cười: "Thuận tiện lại đi Bách Dược đường lấy chút thuốc, hoặc là mua hai con vịt quay?"
Tạ Tri Phi: "..."
Sao lại nhắc đến chuyện này nữa thế.
Yến Tam Hợp: "Ta không có nhiều thời gian để bàn bạc kỹ hơn, cũng không kịp bàn bạc kỹ hơn."
Tạ Tri Phi: "Yến Tam Hợp, thật ra..."
Yến Tam Hợp: "Ngươi là nam nhân sao?"
Tính tình Tạ Tri Phi có tốt đến đâu, cũng muốn nổi giận: "Việc này có liên quan gì đến việc ta có phải nam nhân hay không?"
Yến Tam Hợp: "Là nam nhân thì đừng lải nhải mãi như thế, một cái cổ họng một cái miệng, sao mà toàn nói mấy lời vô nghĩa như thế?"
Tạ Tri Phi: "..."
"Để lại hai con ngựa là được, những thứ khác không cần các ngươi lo."
Yến Tam Hợp cất bước, trên cánh tay có thêm một bàn tay to, nàng nhìn lên, sắc mặt Tạ Tri Phi chưa bao giờ lạnh lẽo đến thế.
Lạnh đến thấu xương.
Đây là đang ép nàng thành thật sao?
Yến Tam Hợp chần chờ một lát, mở miệng nói: "Ta vội vã như vậy, nguyên nhân có ba."
Tạ Tri Phi: "Thứ nhất?"
"Thứ nhất, cô hồn dã quỷ không dễ làm như vậy, địa phủ không nhận thì không thể đầu thai." Yến Tam Hợp lạnh lùng nhìn hắn: "Vậy thực ra cũng là một thế giới ỷ mạnh hiếp yếu, lão phu nhân tuổi tác lớn như vậy, bà ta đấu được với ai?"
Tạ Tri Phi trước khi Bùi Tiếu biến sắc, lại hỏi: "Thứ hai?"
"Thứ hai, từ trên xuống dưới mấy trăm con người của Quý phủ đang ở ngục, ai có thể bảo đảm bọn họ đều bình an vô sự?" Yến Tam Hợp cười gằn: "Tạ tam gia có lẽ có tay mắt thông thiên, nhưng lúc nào cũng có chỗ mắt không thể nhìn thấy, cũng có chỗ tay không với tới được."
Hô hấp Tạ tam gia trì trệ, toàn thân trên dưới đều cứng đờ theo.
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 100: Quyết định
Vú Trần mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Yến Tam Hợp.
Sau khi nhìn một lát, nàng đột nhiên vỗ đùi: "Cô nương, ta nhớ ra một chuyện."
"Nói mau."
"Có một lần nửa đêm bà nằm mơ, không biết mơ thấy cái gì mà xiêm y chưa khoác đã chạy ra ngoài."
Nói tới đây, lòng Vú Trần đột nhiên kích động.
"Ta đang ngủ ở trên giường, nghe được động tĩnh thì đứng lên nhìn, sợ mất hồn bèn vội đuổi theo."
"Lão phu nhân đi đâu thế?"
"Không ngờ lão phu nhân lại chạy tới vườn rau." Vú Trần lại vỗ đùi: "Lúc ấy già cũng bất chấp tôn ti, hô to hai tiếng với lão phu nhân, nhưng bà ấy lại dường như không nghe thấy, hình như là gặp ác mộng thì phải."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó già đến đó muốn đỡ bà, nhưng bà quay phắt người lại, nói với ta có người muốn trộm đồ ăn của bà, còn nói nếu có Tiểu Hắc ở đây thì tốt rồi."
Ánh mắt mọi người trong khách điểm nhỏ đều thẳng, chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ quấy nhiễu đến hồi ức của Vú Trần.
Yến Tam Hợp vội hỏi: "Vú Trần, Tiểu Hắc là ai?"
"Tiểu Hắc là ai?" Vú Trần nghĩ nửa ngày, vẻ mặt đưa đám nói: "Yến cô nương, ta đâu có dám hỏi!"
"Vì sao không dám hỏi?"
"Lão phu nhân đột nhiên khóc."
"Sao lại khóc?"
"Gào hai tiếng, rơi hai giọt nước mắt, sau đó người lập tức tỉnh táo lại." Vú Trần nhớ lại: "Sau khi lão phu nhân hoàn hồn thì nói là bà ấy gặp ác mộng, bảo ta đỡ bà ấy về phòng."
Yến Tam Hợp: "Sau khi trở về phòng thì sao?"
"Ta hầu hạ lão phu nhân ngủ, ngày hôm sau thức dậy, lão phu nhân giống như không có chuyện gì, nên ta cũng không để trong lòng."
"Yến cô nương..." Vú Trần cẩn thận hỏi: "Tiểu Hắc kia, có phải là con chó đen mà cô nương nhắc tới không?"
Yến Tam Hợp trầm mặc, không nói lời nào.
Trong phòng vắng lặng, đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tạ Tri Phi lại có cảm giác trái tim mình bị bóp chặt: "Yến Tam Hợp, có khớp không vậy?"
Yến Tam Hợp nhíu mày, vẫn không nói một lời.
Bùi Tiếu chịu đựng cơn đau đớn trên mông đứng bật dậy, ánh mắt như lửa nói: "Bà cô ơi, van cầu ngươi nói gì đi, định chọc ta sốt ruột chết sao!"
Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn Bùi Tiếu một cái, sau đó khẽ gật đầu.
"Chó đen, Tiểu Hắc, trông nhà hộ viện, ta nghĩ.... Hắn là nó rồi!"
Đúng như Yến Tam Hợp dự đoán, thời gian tâm ma của lão phu nhân phải đẩy ngược về năm mươi năm trước rồi.
Lúc bà mười sáu tuổi, trước khi vào kinh.
Tâm ma năm mươi năm trước?
Yến Tam Hợp quả thực không dám nghĩ tiếp.
"Chu Thanh, ngươi sắp xếp cho vú Trần đi nghỉ ngơi trước."
Nàng bấm ngón tay gõ bàn: "Hai người các ngươi ai có thể quyết định, người đó theo ta ra ngoài một chút."
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu liếc nhau.
Tạ Tri Phi: Ngươi quyết định, hay ta quyết định?
Bùi Tiếu: Theo lý là ta, nhưng ta sợ ta không đối phó được với Yến Tam Hợp.
Tạ Tri Phi muốn chửi: Tổ tông, ngươi đối phó với nàng làm gì?
Bùi Tiếu trừng hắn một cái: Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là...
Khụ khụ khụ...
Hai người ngẩng đầu.
Lý Bất Ngôn khoanh tay, cằm hích về phía cửa, bóng lưng Yến Tam Hợp đã đi vào trong bóng đêm.
Da đầu Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu tê dại, đồng thời gật đầu một cái: Cùng quyết định đi!
......
Khách điếm này trước không thôn, sau không điếm, hoang vu giống như một ngôi mộ cô đơn.
Mọi âm thanh đều yên tĩnh, có gió đêm lành lạnh thổi qua, Yến Tam Hợp đi tới dưới tàng cây rồi đứng lại, nghe thấy phía sau có người đuổi theo.
Nàng xoay người lạnh lùng mở miệng, không nói nhảm một chữ.
"Nhà ngoại của Quý lão phu nhân ở Quảng Tây, ta và Bất Ngôn chuẩn bị lập tức xuất phát tới đó."
Tạ Tri Phi còn chưa đứng vững, lời này không khác gì một trận gió lớn thổi qua, khiến hắn lảo đảo trong gió.
"Ngươi và Lý Bất Ngôn?" Bùi Tiếu cả kinh nói: "Đi Quảng Tây?
Tạ Tri Phi đẩy Bùi Tiếu về phía sau, tự mình tiến lên một bước: "Yến Tam Hợp, đây không phải trò đùa đâu."
Yến Tam Hợp ánh mắt đè xuống: "Ta giống như đang đùa giỡn với ngươi sao?"
"..."
Tạ Tri Phi hít một hơi thật sâu: "Yến Tam Hợp, từ đây đến Quảng Tây, ngươi có biết bao xa không? Cho dù ra roi thúc ngựa, thì phải tốn ít nhất hai tháng."
Yến Tam Hợp: "Cho nên?"
Tạ Tri Phi bị nàng hỏi đến nghẹn họng: "Cho nên phải bàn bạc kỹ hơn!
Bùi Tiếu vẻ mặt lo nước lo dân chen vào: "Đoạn đường này chúng ta ăn cái gì, uống cái gì, còn có chúng ta nhà ngoại của lão phu nhân ở Quảng Tây, Quảng Tây lớn như vậy, các phủ các châu các huyện, phải tìm như thế nào?"
"Chúng ta?" Yến Tam Hợp cười gằn.
"Không phải là chúng ta sao?" Khuôn mặt lo nước lo dân của Bùi Tiếu lập tức đổi thành thương hương tiếc ngọc: "Chẳng lẽ để cho hai nữ tử yếu đuối các ngươi lên đường một mình sao?"
"Nữ tử yếu đuối?" Yến Tam Hợp nhìn xuống dưới thắt lưng Bùi đại nhân một cái.
Người này là đang ám chỉ ai đó?
Bùi Tiếu thấy nàng nhìn chằm chằm vị trí dưới thắt lưng mình thì mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy Tạ Tri Phi về phía trước, ngăn lại.
Sau vài lần tiếp xúc, Tạ Tri Phi biết tính tình Yến Tam Hợp thế nào rồi, khẩu khí lập tức mềm nhũn.
"Minh Đình lo lắng là đúng, bên Quảng Tây nằm kề nước Đại Tề, giặc cỏ côn đồ tầng tầng lớp lớp, Binh bộ năm trước phân quân khoản, ngoại trừ hai nơi Tây Bắc, ven biển thì đều thuộc bên kia."
"Cho nên?" Yến Tam Hợp vẫn là hai chữ kia.
Tạ Tri Phi: "Cho nên, chúng ta thật sự phải bàn bạc kỹ hơn.
Yến Tam Hợp: "Bàn bạc kỹ kiểu gì?"
"Về kinh trước, chuẩn bị đầy đủ lương khô, mang đủ tiền bạc, điều động chừng trăm bình mà, còn phải xin công văn của Binh Mã Ty Ngũ Thành."
"Có cần phải nói lời tạm biệt với Tạ lão gia, lão phu nhân, và và đại ca ngươi nữa không?" Yến Tam Hợp lạnh lùng cười: "Thuận tiện lại đi Bách Dược đường lấy chút thuốc, hoặc là mua hai con vịt quay?"
Tạ Tri Phi: "..."
Sao lại nhắc đến chuyện này nữa thế.
Yến Tam Hợp: "Ta không có nhiều thời gian để bàn bạc kỹ hơn, cũng không kịp bàn bạc kỹ hơn."
Tạ Tri Phi: "Yến Tam Hợp, thật ra..."
Yến Tam Hợp: "Ngươi là nam nhân sao?"
Tính tình Tạ Tri Phi có tốt đến đâu, cũng muốn nổi giận: "Việc này có liên quan gì đến việc ta có phải nam nhân hay không?"
Yến Tam Hợp: "Là nam nhân thì đừng lải nhải mãi như thế, một cái cổ họng một cái miệng, sao mà toàn nói mấy lời vô nghĩa như thế?"
Tạ Tri Phi: "..."
"Để lại hai con ngựa là được, những thứ khác không cần các ngươi lo."
Yến Tam Hợp cất bước, trên cánh tay có thêm một bàn tay to, nàng nhìn lên, sắc mặt Tạ Tri Phi chưa bao giờ lạnh lẽo đến thế.
Lạnh đến thấu xương.
Đây là đang ép nàng thành thật sao?
Yến Tam Hợp chần chờ một lát, mở miệng nói: "Ta vội vã như vậy, nguyên nhân có ba."
Tạ Tri Phi: "Thứ nhất?"
"Thứ nhất, cô hồn dã quỷ không dễ làm như vậy, địa phủ không nhận thì không thể đầu thai." Yến Tam Hợp lạnh lùng nhìn hắn: "Vậy thực ra cũng là một thế giới ỷ mạnh hiếp yếu, lão phu nhân tuổi tác lớn như vậy, bà ta đấu được với ai?"
Tạ Tri Phi trước khi Bùi Tiếu biến sắc, lại hỏi: "Thứ hai?"
"Thứ hai, từ trên xuống dưới mấy trăm con người của Quý phủ đang ở ngục, ai có thể bảo đảm bọn họ đều bình an vô sự?" Yến Tam Hợp cười gằn: "Tạ tam gia có lẽ có tay mắt thông thiên, nhưng lúc nào cũng có chỗ mắt không thể nhìn thấy, cũng có chỗ tay không với tới được."
Hô hấp Tạ tam gia trì trệ, toàn thân trên dưới đều cứng đờ theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.