Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 797: Thất ca
Di Nhiên
14/07/2024
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 798: Thất ca
Thất ca không đợi được ngày đó.
Ba tháng sau, trong một lần áp tiểu, huynh ấy bị hơn trăm sơn phỉ bao vây, một kiếm xuyên tim mà chết.
Không ai biết, một ngày trước khi Thất ca chết, nàng đến phòng Thất tẩu nói chuyện, nhìn thấy Thất tẩu mới làm một bộ xiêm y hoa, xiêm y kia rất đẹp, bên trên đều thêu hoa những hoa.
Thất tẩu thấy ánh mắt nàng dán chặt, bèn xúi nàng thử mặc một lần, còn lấy mặt nạ da người của nàng xuống.
Nàng nhìn thấy mình trong gương, cảm thấy cực kỳ xinh đẹp, đến nỗi ban đêm nằm mơ cũng cười tỉnh.
Thầy bói không có nói bừa, nếu như nàng là nữ tử, người Hàn gia tất có tai ương huyết quang.
Thất ca chết rồi.
Là nàng hại chết, để lại Thất tẩu và đứa cháu nhỏ vừa tròn ba tuổi.
Nàng đích thân cõng huynh ấy về nhà, đặt trên bàn gỗ, giúp huynh ấy lau sạch vết máu trên người, thay y phục sạch sẽ.
Phụ thân trung niên mất con, cực kỳ bi thương, chuyện trong bảo cũng không quan tâm nữa, mối loạn cũng bắt đầu có từ đó.
Nàng vốn nên một đao tự sát, nhưng Thất tẩu nói, nếu như nàng chết thì cô nhi quả mẫu chúng ta có thể dựa vào ai?
Nàng không dám chết.
Người áp tiêu, trước khi đi một chuyến tiêu, đều để lại lời nhắn cho người nhà.
Lời của Thất ca ngày đó, không khác trước kia là mấy...
“Thập Nhị, chuyện trong nhà giao cho muội, chăm sóc thật tốt, ca sẽ về nhanh thôi.”
Nàng không thể đợi được Thất ca trở về.
Bèn biến mình thành Thất ca.
Chăm sóc Thất tẩu và cháu nhỏ, trở thành cánh tay trái phải của cha, cuối cùng sau khi cha chết trở thành đương gia mới của Hàn gia.
Nàng sớm đã không phân biệt được mình rốt cuộc là nam nhân hay là nữ nhân, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ da người kia, nàng đến liếc mắt cũng không muốn thấy.
Mỗi khi nhìn, lại như đang nhắc nhở nàng: Ngươi là tội nhân.
Nhoáng một cái đã ba năm trôi qua, Hàn gia dưới tay nàng phát triển không ngừng.
Hàng năm cúng tế giao thừa, nàng nhìn bài vị Thất ca, đều thầm nói một câu: Thất ca, đừng lo lắng, muội không khó khăn đâu.
Nhưng hai mươi hai tuổi, ở trong mắt người ngoài chung quy phải thành gia lập nghiệp, nàng không thành gia được, chỉ có thể trốn đi, nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi...
“Nếu vẫn không được, thì cứ cưới ta đi, về phần con cái...” Lý Bất Ngôn nghĩ nghĩ: “Dù sao cháu trai nhà ngươi cũng đang từ từ lớn lên, tương lai cứ giao gia nghiệp Hàn gia cho hắn, ngươi nói ta không thể sinh dưỡng, cũng có thể lừa gạt được.”
Hàn Hú nhìn nàng: “Lúc nãy ở trên bàn cơm, Tiểu Bùi gia nhìn ngươi rất khác.”
Lý Bất Ngôn hừ hừ: “Chỉ mình ngươi tinh mắt.”
“Vừa rồi các ngươi đi rồi, quản sự Bùi gia có tới.” Yến Tam Hợp: “Bùi gia giúp tiểu Bùi gia chọn được một môn hôn sự.”
Lý Bất Ngôn nhướng mày: “Yến Tam Hợp, ngươi định làm bà mối sao?”
“Không phải, ta chỉ nói cho ngươi biết một tiếng.”
“Không cần nói.” Giọng Lý Bất Ngôn phút chốc trầm xuống.
“Cuộc đời ngắn ngủi, cái gì cũng có thể lừa dối, nhưng trái tim thì không. Nếu có một ngày, Bùi Tiếu có thể khiến cho ta sáng nhớ đêm mong thì ta sẽ không quan tâm gì sất, chỉ nắm chặt hắn trong tay thôi.”
“Nói hay lắm!”
Hàn Hú hiếm khi nở cười: “Yến Tam Hợp, ván này, ngươi thua.”
Yến Tam Hợp: “...”
Tiểu Bùi gia, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.
...
Hàn Hú đến khiến không khí biệt viện ngoài trầm thấp còn hơi kỳ lạ.
Kỳ lạ là quan hệ giữa hắn và Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn tản bộ, hắn đi theo sau mông.
Lý Bất Ngôn luyện võ, hắn ở bên cạnh chỉ bảo.
Lý Bất Ngôn xuống bếp, hắn ở trong bếp nhóm lửa.
Mà Lý Bất Ngôn ở trước mặt Hàn Hú, cũng thường lộ ra vẻ kiều mỵ của một tiểu nữ nhân.
Dùng mắt thường cũng thấy được sắc mặt Tiểu Bùi gia chùng xuống.
Hắn luôn đứng trong viện mình không nhúc nhích, lắng nghe tiếng rôm rả ở bức tường cách vách, mỗi lần đứng lại đứng nửa ngày.
Tạ Tri Phi không dám nhìn cảm xúc trong đáy mắt hắn, chỉ yên lặng chuẩn bị mấy vò rượu ngon, để bất cứ lúc nào cũng có thể không say không về cùng hắn.
Nào biết đợi vài ngày, vẫn không đợi được Bùi Tiếu mua say, lại đợi được một câu nói của hắn...
“Chuyện Trịnh gia không thể cứ đứng im như vậy, ngươi đi nói với Yến Tam Hợp, nghĩ cách giăng bẫy bắt sát thủ đi.”
Tạ Tri Phi nhìn chiếc cằm hơi nhọn của hắn, im lặng gật đầu.
Nhưng giăng bẫy đâu phải chuyện dễ dàng như vậy, Yến Tam Hợp và Tạ Tri Phi ở trong thư phòng nghiên cứu mấy ngày, cũng không nghĩ ra cách.
Lúc biệt viện lâm vào đường cùng thì từ Binh bộ, cho tới tướng quân chiến sĩ ba đại doanh đều sứt đầu mẻ trán.
Ngựa chiến là gì?
Cũng giống như lương thực, đều là vật quan trọng.
Bộ Lục sốt ruột đến bốc hỏa, đầu lưỡi khóe miệng đều thối rữa ra.
Theo kế hoạch của tiên đế, lúc này hắn hẳn là đã lĩnh binh, đi về phía bắc tấn công Thát Đát rồi.
Bây giờ mãi không động đậy, chiến đấu trễ là chuyện nhỏ, lỡ như bị Thát Đát nhìn thấy chân tướng, thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được.
Thái tử Triệu Diệc Thời liên tiếp ba ngày, bị tân đế gọi đến ngự thư phòng hỏi chuyện.
Lần nghiêm trọng nhất là có một lần, tân đế lửa giận ngút trời ném tấu chương vào người hắn.
Trang tấu chương xẹt qua khóe mắt, để lại một vết xước thật dài, trời vào đầu hạ, trái tim Triệu Diệc Thời lại lạnh đi, lạnh đến thấu xương.
Không ai ngờ được, giờ phút này trên quan đạo, có người mặc mưa to gió dữ, đã liên tục chạy chết ba con ngựa.
Càng không ai có thể ngờ tới, theo sự trở về của hắn, thành Tứ Cửu không còn một ngày yên lành.
...
Ngày hai mươi tám tháng tư, năm Thái Khang thứ nhất.
Chưa đến canh năm.
Cửa biệt viện bị gõ rầm rầm.
Ngoài cửa Chu Thanh đợi một hồi, thấy mãi không có ai mở cửa, dứt khoát nhảy qua tường cao, đi thẳng đến nội trạch.
Một lát sau, tất cả mọi người đang ngủ, nghe thấy một tiếng kêu: “Yến cô nương, Tam gia, tiểu Bùi gia, ta đã trở lại, có manh mối rồi.”
Đèn trong sương phòng phút chốc sáng lên, Lý Bất Ngôn cầm đèn lồng đi ra, ban đầu còn chẳng nhìn ra người trước mặt là Chu Thanh.
Chỉ thấy hắn râu ria lôi thôi, môi khô miệng nứt, xiêm y rách nát, cả người giống như là từ dưới đất chui lên vậy.
“Ta đi lấy nước nóng và đồ ăn cho ngươi.”
“Lý cô nương đừng vội, cho ta uống ngụm nước là được.” Vừa mở miệng, cổ họng Chu Thanh đều khàn đi: “Chuyện khẩn cấp, ta phải lập tức nói với Yến cô nương.”
“Ta ở đây.” Yến Tam Hợp khoác áo đi ra: “Bất Ngôn, đốt đèn trong thư phòng lên, đun nước pha trà, kêu Thang Viên vào phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn.”
Vừa nói xong, Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu một trước một sau chạy như bay đến, phía sau là Đinh Nhất và Hoàng Kỳ dìu nhau.
Tạ Tri Phi vừa thấy dáng vẻ Chu Thanh, thì cực kỳ đau lòng, tay khẽ bóp gáy hắn: “Vất vả rồi.”
Chu Thanh liếc Đinh Nhất, Hoàng Kỳ, thì biết trong khoảng thời gian hắn không có ở đây, chắc chắn là đã xảy ra rất nhiều chuyện.
“Gia, chúng ta nói chính sự đi.”
“Đi thôi!”
...
Đi vào thư phòng, Chu Thanh không kịp chờ nước nóng đã trực tiếp cầm lấy trà lạnh cách đêm trong ấm, rót mấy ngụm vào miệng.
Đặt ấm trà xuống, hắn lấy ra một chiếc nhẫn ngọc đặt lên bàn sách.
Mọi người chần chờ.
Tạ Tri Phi: “Cái nhẫn này làm sao vậy?”
Chu Thanh: “Tam gia, Yến cô nương, các ngươi nhìn kỹ chạm trổ trên chiếc nhẫn này đi.”
Tạ Tri Phi cầm lấy chiếc nhẫn, nhìn vài lần vẫn không nhìn ra được gì, vội đưa cho Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp chỉ cảm thấy chạm trổ trên đó rất quen mắt, trong lúc bất chợt lại không nhớ đã nhìn thấy ở đâu, không khỏi ngẩng đầu nhìn Chu Thanh.
“Yến cô nương quên rồi sao, sông Bắc Thương.”
“Sông Bắc Thương?”
Yến Tam Hợp bỗng nhiên biến sắc: “Trên đó khắc hoa Gạo.”
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 798: Thất ca
Thất ca không đợi được ngày đó.
Ba tháng sau, trong một lần áp tiểu, huynh ấy bị hơn trăm sơn phỉ bao vây, một kiếm xuyên tim mà chết.
Không ai biết, một ngày trước khi Thất ca chết, nàng đến phòng Thất tẩu nói chuyện, nhìn thấy Thất tẩu mới làm một bộ xiêm y hoa, xiêm y kia rất đẹp, bên trên đều thêu hoa những hoa.
Thất tẩu thấy ánh mắt nàng dán chặt, bèn xúi nàng thử mặc một lần, còn lấy mặt nạ da người của nàng xuống.
Nàng nhìn thấy mình trong gương, cảm thấy cực kỳ xinh đẹp, đến nỗi ban đêm nằm mơ cũng cười tỉnh.
Thầy bói không có nói bừa, nếu như nàng là nữ tử, người Hàn gia tất có tai ương huyết quang.
Thất ca chết rồi.
Là nàng hại chết, để lại Thất tẩu và đứa cháu nhỏ vừa tròn ba tuổi.
Nàng đích thân cõng huynh ấy về nhà, đặt trên bàn gỗ, giúp huynh ấy lau sạch vết máu trên người, thay y phục sạch sẽ.
Phụ thân trung niên mất con, cực kỳ bi thương, chuyện trong bảo cũng không quan tâm nữa, mối loạn cũng bắt đầu có từ đó.
Nàng vốn nên một đao tự sát, nhưng Thất tẩu nói, nếu như nàng chết thì cô nhi quả mẫu chúng ta có thể dựa vào ai?
Nàng không dám chết.
Người áp tiêu, trước khi đi một chuyến tiêu, đều để lại lời nhắn cho người nhà.
Lời của Thất ca ngày đó, không khác trước kia là mấy...
“Thập Nhị, chuyện trong nhà giao cho muội, chăm sóc thật tốt, ca sẽ về nhanh thôi.”
Nàng không thể đợi được Thất ca trở về.
Bèn biến mình thành Thất ca.
Chăm sóc Thất tẩu và cháu nhỏ, trở thành cánh tay trái phải của cha, cuối cùng sau khi cha chết trở thành đương gia mới của Hàn gia.
Nàng sớm đã không phân biệt được mình rốt cuộc là nam nhân hay là nữ nhân, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ da người kia, nàng đến liếc mắt cũng không muốn thấy.
Mỗi khi nhìn, lại như đang nhắc nhở nàng: Ngươi là tội nhân.
Nhoáng một cái đã ba năm trôi qua, Hàn gia dưới tay nàng phát triển không ngừng.
Hàng năm cúng tế giao thừa, nàng nhìn bài vị Thất ca, đều thầm nói một câu: Thất ca, đừng lo lắng, muội không khó khăn đâu.
Nhưng hai mươi hai tuổi, ở trong mắt người ngoài chung quy phải thành gia lập nghiệp, nàng không thành gia được, chỉ có thể trốn đi, nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi...
“Nếu vẫn không được, thì cứ cưới ta đi, về phần con cái...” Lý Bất Ngôn nghĩ nghĩ: “Dù sao cháu trai nhà ngươi cũng đang từ từ lớn lên, tương lai cứ giao gia nghiệp Hàn gia cho hắn, ngươi nói ta không thể sinh dưỡng, cũng có thể lừa gạt được.”
Hàn Hú nhìn nàng: “Lúc nãy ở trên bàn cơm, Tiểu Bùi gia nhìn ngươi rất khác.”
Lý Bất Ngôn hừ hừ: “Chỉ mình ngươi tinh mắt.”
“Vừa rồi các ngươi đi rồi, quản sự Bùi gia có tới.” Yến Tam Hợp: “Bùi gia giúp tiểu Bùi gia chọn được một môn hôn sự.”
Lý Bất Ngôn nhướng mày: “Yến Tam Hợp, ngươi định làm bà mối sao?”
“Không phải, ta chỉ nói cho ngươi biết một tiếng.”
“Không cần nói.” Giọng Lý Bất Ngôn phút chốc trầm xuống.
“Cuộc đời ngắn ngủi, cái gì cũng có thể lừa dối, nhưng trái tim thì không. Nếu có một ngày, Bùi Tiếu có thể khiến cho ta sáng nhớ đêm mong thì ta sẽ không quan tâm gì sất, chỉ nắm chặt hắn trong tay thôi.”
“Nói hay lắm!”
Hàn Hú hiếm khi nở cười: “Yến Tam Hợp, ván này, ngươi thua.”
Yến Tam Hợp: “...”
Tiểu Bùi gia, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.
...
Hàn Hú đến khiến không khí biệt viện ngoài trầm thấp còn hơi kỳ lạ.
Kỳ lạ là quan hệ giữa hắn và Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn tản bộ, hắn đi theo sau mông.
Lý Bất Ngôn luyện võ, hắn ở bên cạnh chỉ bảo.
Lý Bất Ngôn xuống bếp, hắn ở trong bếp nhóm lửa.
Mà Lý Bất Ngôn ở trước mặt Hàn Hú, cũng thường lộ ra vẻ kiều mỵ của một tiểu nữ nhân.
Dùng mắt thường cũng thấy được sắc mặt Tiểu Bùi gia chùng xuống.
Hắn luôn đứng trong viện mình không nhúc nhích, lắng nghe tiếng rôm rả ở bức tường cách vách, mỗi lần đứng lại đứng nửa ngày.
Tạ Tri Phi không dám nhìn cảm xúc trong đáy mắt hắn, chỉ yên lặng chuẩn bị mấy vò rượu ngon, để bất cứ lúc nào cũng có thể không say không về cùng hắn.
Nào biết đợi vài ngày, vẫn không đợi được Bùi Tiếu mua say, lại đợi được một câu nói của hắn...
“Chuyện Trịnh gia không thể cứ đứng im như vậy, ngươi đi nói với Yến Tam Hợp, nghĩ cách giăng bẫy bắt sát thủ đi.”
Tạ Tri Phi nhìn chiếc cằm hơi nhọn của hắn, im lặng gật đầu.
Nhưng giăng bẫy đâu phải chuyện dễ dàng như vậy, Yến Tam Hợp và Tạ Tri Phi ở trong thư phòng nghiên cứu mấy ngày, cũng không nghĩ ra cách.
Lúc biệt viện lâm vào đường cùng thì từ Binh bộ, cho tới tướng quân chiến sĩ ba đại doanh đều sứt đầu mẻ trán.
Ngựa chiến là gì?
Cũng giống như lương thực, đều là vật quan trọng.
Bộ Lục sốt ruột đến bốc hỏa, đầu lưỡi khóe miệng đều thối rữa ra.
Theo kế hoạch của tiên đế, lúc này hắn hẳn là đã lĩnh binh, đi về phía bắc tấn công Thát Đát rồi.
Bây giờ mãi không động đậy, chiến đấu trễ là chuyện nhỏ, lỡ như bị Thát Đát nhìn thấy chân tướng, thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được.
Thái tử Triệu Diệc Thời liên tiếp ba ngày, bị tân đế gọi đến ngự thư phòng hỏi chuyện.
Lần nghiêm trọng nhất là có một lần, tân đế lửa giận ngút trời ném tấu chương vào người hắn.
Trang tấu chương xẹt qua khóe mắt, để lại một vết xước thật dài, trời vào đầu hạ, trái tim Triệu Diệc Thời lại lạnh đi, lạnh đến thấu xương.
Không ai ngờ được, giờ phút này trên quan đạo, có người mặc mưa to gió dữ, đã liên tục chạy chết ba con ngựa.
Càng không ai có thể ngờ tới, theo sự trở về của hắn, thành Tứ Cửu không còn một ngày yên lành.
...
Ngày hai mươi tám tháng tư, năm Thái Khang thứ nhất.
Chưa đến canh năm.
Cửa biệt viện bị gõ rầm rầm.
Ngoài cửa Chu Thanh đợi một hồi, thấy mãi không có ai mở cửa, dứt khoát nhảy qua tường cao, đi thẳng đến nội trạch.
Một lát sau, tất cả mọi người đang ngủ, nghe thấy một tiếng kêu: “Yến cô nương, Tam gia, tiểu Bùi gia, ta đã trở lại, có manh mối rồi.”
Đèn trong sương phòng phút chốc sáng lên, Lý Bất Ngôn cầm đèn lồng đi ra, ban đầu còn chẳng nhìn ra người trước mặt là Chu Thanh.
Chỉ thấy hắn râu ria lôi thôi, môi khô miệng nứt, xiêm y rách nát, cả người giống như là từ dưới đất chui lên vậy.
“Ta đi lấy nước nóng và đồ ăn cho ngươi.”
“Lý cô nương đừng vội, cho ta uống ngụm nước là được.” Vừa mở miệng, cổ họng Chu Thanh đều khàn đi: “Chuyện khẩn cấp, ta phải lập tức nói với Yến cô nương.”
“Ta ở đây.” Yến Tam Hợp khoác áo đi ra: “Bất Ngôn, đốt đèn trong thư phòng lên, đun nước pha trà, kêu Thang Viên vào phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn.”
Vừa nói xong, Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu một trước một sau chạy như bay đến, phía sau là Đinh Nhất và Hoàng Kỳ dìu nhau.
Tạ Tri Phi vừa thấy dáng vẻ Chu Thanh, thì cực kỳ đau lòng, tay khẽ bóp gáy hắn: “Vất vả rồi.”
Chu Thanh liếc Đinh Nhất, Hoàng Kỳ, thì biết trong khoảng thời gian hắn không có ở đây, chắc chắn là đã xảy ra rất nhiều chuyện.
“Gia, chúng ta nói chính sự đi.”
“Đi thôi!”
...
Đi vào thư phòng, Chu Thanh không kịp chờ nước nóng đã trực tiếp cầm lấy trà lạnh cách đêm trong ấm, rót mấy ngụm vào miệng.
Đặt ấm trà xuống, hắn lấy ra một chiếc nhẫn ngọc đặt lên bàn sách.
Mọi người chần chờ.
Tạ Tri Phi: “Cái nhẫn này làm sao vậy?”
Chu Thanh: “Tam gia, Yến cô nương, các ngươi nhìn kỹ chạm trổ trên chiếc nhẫn này đi.”
Tạ Tri Phi cầm lấy chiếc nhẫn, nhìn vài lần vẫn không nhìn ra được gì, vội đưa cho Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp chỉ cảm thấy chạm trổ trên đó rất quen mắt, trong lúc bất chợt lại không nhớ đã nhìn thấy ở đâu, không khỏi ngẩng đầu nhìn Chu Thanh.
“Yến cô nương quên rồi sao, sông Bắc Thương.”
“Sông Bắc Thương?”
Yến Tam Hợp bỗng nhiên biến sắc: “Trên đó khắc hoa Gạo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.