Chương 8
Hồng Hà
08/09/2017
CHƯƠNG 8
Ngày kế, trăng đã dâng lên.
Ngọn núi cách Vũ Lộ thành vài dặm, sương mù tầng tầng lớp lớp.
Giữa quân doanh lúc này đang đóng quân, bỗng nhiên vang lên tiếng xôn xao. Lửa trại chiếu rọi xuống, chỉ thấy có một đội bóng đen phá trận mà đi, đánh thẳng từ phía sau quân doanh.
Nguyên bản những binh sĩ đã ngủ hơn phân nửa, nhất thời rối loạn trận tuyến. Bao gồm cả tổng soái, ngay cả giầy cũng không mang liền từ trong doanh trướng đi ra, ra lệnh binh lính tiến đến chặn lại đoàn người ngựa đột kích kia.
Kỳ thật đoàn người ngựa kia nhân số không nhiều lắm, không quá một trăm, nhưng người người cương dũng xuất kỳ, thế như phá trúc. (mạnh mẽ dũng mãnh thần kỳ, thế như chẻ tre)
Mắt thấy hỗn loạn càng lúc càng gần, tổng soái đột nhiên nhớ lại còn có cung tiễn thủ (người bắn cung), vội vàng hô to:「Cung tiễn thủ! Bắn! Bắn!」
Kỳ thật không cần hắn triệu hồi, đã có một bộ phận cung tiến thủ hướng về bên này, bày xong trận tiễn, bắt đầu nhắm bắn.
Đội ngũ đột kích kia, rất nhanh liền thương vong thảm trọng. Mặc dù như thế, vẫn như cũ bất chấp tất cả tiến về phía trước trùng sát (xông lên giết địch), không biết ngừng lại, không thể ngừng lại.
Trong lúc một lòng chuyên tâm trùng sát, Ngu Tử Ngân bỗng dưng cảm thấy trên lưng đau xót. Không cần quay đầu nhìn, cũng biết là trúng tên.
「Thiếu thành chủ!」
Bên cạnh truyền đến tiếng đám người Đỗ Ảnh hô to.
「Hừ」
Ngu Tử Ngân lại cười lạnh một tiếng.
Đã như thế, hắn lại càng không chút chần chờ. Rút kiếm ra, ánh mắt chỉ nhìn đến một người, giục ngựa thẳng hướng mà đi.
「Thiếu thành chủ!」
Những người khác bị phân tâm, vội vàng giục ngựa đuổi theo.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên lại có một thân ảnh ngồi trên lưng ngựa, nhìn không rõ diện mạo, nhảy vào trong chiến trường, thẳng hướng phía sau Ngu Tử Ngân phóng đến.
Người nọ thân khoác áo choàng, mũ trùm che mặt. Nhưng không biết áo choàng kia làm bằng gì, toàn bộ tên bắn đến, đều không gây chút thương tổn nào cho y.
Rất nhanh y liền đuổi kịp Ngu Tử Ngân, thân thủ bao lấy thắt lưng người kia, lập tức kéo hắn qua bên mình. Y đem Ngu Tử Ngân nhét vào áo choàng, tiếp tục giục ngựa tiến về phía trước, không phút nào ngừng.
Hành động bị ngăn trở, lại bị kéo qua một con ngựa khác, Ngu Tử Ngân căn bản không biết người nọ là thù hay là bạn, thêm áo choàng ngăn trở tầm mắt, làm hắn không thể biết được đến tột cùng tình huống trở nên như thế nào. Hơn nữa đầu bị dùng sức đè lại, cả hai tay cũng bị áp lại.
Nếu như không bị thương, muốn thoát khỏi sự khống chế này, không phải là chuyện khó đối với hắn. Nhưng đau đớn tại nơi trúng tên tước đoạt của hắn nhiều khí lực.
Bên tai, âm thanh hỗn loạn, cùng với tiếng la hét của đám người Đỗ Ảnh, dần dần cách hắn càng lúc càng xa. Cứ như vậy không biết qua bao lâu,ngựa dưới thân hí một tiếng dài, dừng chân lại.
Người nọ cuối cùng buông tay, vén áo choàng lên. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời sững sờ tại chỗ.
「Sao lại…… là ngươi?」 Tử Ngân lẩm bẩm, cho đến khi không còn có thể nghi ngờ những gì mình đang nhìn thấy, bỗng dưng ánh mắt nghiêm lại, lạnh lùng nói,「Hình Xuân! Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?」
「Ta đương nhiên biết ta đang làm cái gì, cũng biết ngươi muốn làm cái gì」 Hình Xuân tựa tiếu phi tiếu, liếc nhìn khuôn mặt vì đánh trận mà đổ đầy mồ hôi của người kia.
「Ngươi muốn lấy thủ cấp của tướng lãnh quân địch, ngươi cô chú nhất trịch (được ăn cả ngã về không), ngươi đã mặc kệ sinh tử…… Vậy ngươi còn muốn ta chờ ngươi làm cái gì? Chờ ngươi thành một mảnh u hồn phiêu trở về gặp ta?
「Hừ, người luôn không thích nói đùa như ngươi, lần này thật đúng là đùa một chuyện lớn lao với ta a! Ta nên cười sao, ta phải cười sao?」
「Ta……」
Ngu Tử Ngân câm lặng không trả lời được.
Đây là lần đầu, hắn nhìn thấy Hình Xuân nổi giận. Ánh mắt kịch liệt của y, tựa hồ có điều gì rất muốn biểu đạt mà lại không thể biểu đạt, cuối cùng, bất đắc dĩ buông hạ mi mắt.
「Hình Xuân, là ta phụ ngươi, nhưng ta cũng không……」
「Ta sẽ không để cho người khác phụ ta nữa!」 Hình Xuân đột nhiên hét lớn.
Không biết là xúc động vì điều gì, trên mặt y lại hiện ra thần sắc kích động nghìn năm qua chưa từng có. Nhưng ngay lập tức y liền tỉnh táo lại, ngưng mắt nhìn người trước mặt, ánh mắt phảng phất huyết khí, bên môi lại hiện lên một chút ý cười.
「Nhất là ngươi, Tử Ngân. Ngươi nếu phụ ta, ta thà rằng…… thà rằng hồn phi phách tán.」
「Hình Xuân……」
Ngu Tử Ngân không biết nên như thế nào mới tốt.
Tuy nói cái gì hồn phi phách tán, hắn không thể lý giải. Nhưng hắn có thể cảm nhận được, ngoài từ này ra, dùng bất kỳ từ khác nào cũng không thể diễn đạt tâm trạng của Hình Xuân.
Lúc này, phía sau lại ẩn ẩn có tiếng vang truyền đến.
Hình Xuân quay đầu, thấy có ánh lửa di chuyển trong rừng, đương nhiên không phải ma trơi, mà là những ngọn đuốc của quân địch đang truy tìm thân ảnh bọn họ.
Hình Xuân quay lại nhìn Tử Ngân, hỏi:「Tử Ngân, đến bây giờ ngươi vẫn thà rằng phụ ta?」
Nghe vậy, Ngu Tử Ngân ánh mắt đau thương, lắc đầu:「Không, ta từ trước đến nay chưa từng muốn phụ ngươi……」
「Tốt lắm.」 Hình Xuân nhẹ gật đầu,「Hai chúng ta, liền cùng nhau trụy lạc đi.」
「Cái gì?」
Ngu Tử Ngân không hiểu ý này, chú ý đến tầm mắt Hình Xuân chuyển đến phía sau mình, liền quay đầu.
Thế này mới phát hiện, nơi bọn họ đang đứng là một sườn núi. Sườn núi trong đêm tối một mảnh màu đen, không biết thâm sâu.
Đến đây, Ngu Tử Ngân đã hiểu được ý của Hình Xuân ý.
*Trụy lạc nghĩa là rơi xuống.
「Được.」
Trừ bỏ một chữ này, không còn gì khác.
Nghe xong câu trả lời của hắn, Hình Xuân ý cười càng sâu, trong mắt lại phảng phất giọt máu tràn ra.
Nếu thật sự có thể, như vậy cùng nhau rơi xuống……
Giữa màn đêm, chỉ thấy hai thân ảnh ôm chặt nhau, nhảy xuống. Đảo mắt, liền từ trên vách núi mất đi tung tích.
Sau khi tuấn mã hí dài một tiếng, giữa núi rừng, chỉ còn lại tiếng kêu nhỏ bé của côn trùng.
Chỉ có thể nói là, vạn hạnh giữa bất hạnh (trong cái rủi có cái may).
Hai người đang nhảy xuống núi, lúc sắp rơi đến đáy, lại được tán là của mấy cây đại thụ bên vách đá cản lại, tốc độ rơi xuống giảm đi rất nhiều. Mà phút cuối, Hình Xuân lại có ý đem Ngu Tử Ngân chuyển dời lên phía trên, khiến cho khi cả hai cùng rơi xuống đất, Hình Xuân trở thành tấm đệm bằng thịt.
Đau, đương nhiên là đau, bất quá dù đau như thế nào quỷ cũng sẽ không chết được. Sau đó Hình Xuân đến nâng Ngu Tử Ngân dậy, hỏi:「Tử Ngân, ngươi có sao không?」
「Ân?」 Ngu Tử Ngân mở to mắt, nhìn Hình Xuân, lại nhìn chính mình, đưa tay sờ sờ lưng, đau, lúc này mới như tỉnh mộng,「Chúng ta…… còn sống?」
Hình Xuân cười khổ:「Xem ra, muốn chết cũng không dễ dàng như vậy.」
Tử Ngân thở dài. Không phải tiếc nuối rằng chính mình còn sống, chỉ là, kết quả này thật sự ngoài dự đoán của hắn.
Vô luận như thế nào, có thể sống đã là một chuyện rất tốt. Chẳng qua lúc này trên người Ngu Tử Ngân có thương tích, chết thì không thấy đau, nhưng còn sống thì sẽ thấy đau.
Hình Xuân đem tay Tử Ngân vòng qua vai mình, nâng hắn dậy, hướng khe suối cạn cách đó không xa đi đến. Y buông Ngu Tử Ngân bên dòng suối, đặt người hắn tựa vào tảng đá gần đó, ngồi xuống ngay bên cạnh.
Kéo một góc y phục xuống, múc suối nước trở về, Hình Xuân cẩn thận lau mồ hôi trên mặt Ngu Tử Ngân, cùng với vết máu khi giết địch.
Trong toàn bộ quá trình đó, Ngu Tử Ngân không nói được lời nào, chỉ cố gắng mở mắt không muốn nhắm lại.
「Tử Ngân, không cần miễn cưỡng」Hình Xuân nói,「Nếu ngươi mệt thì ngủ đi, địch nhân sẽ không đuổi theo đến nơi này」
Lại cúi đầu, chăm chú nhìn mũi tên cắm trên lưng Tử Ngân,「Ta muốn tìm cách rút mũi tên này ra, cho nên, ngươi nếu có thể ngủ thì hãy ngủ đi, trong khi ta rút tên tốt nhất không nên tỉnh」 Dứt lời lại đứng dậy đi đến dòng suối múc nước.
「Hình Xuân」
Ngu Tử Ngân bỗng nhiên nắm lấy tay Hình Xuân, một cử động này cũng khiến hắn tiêu hao phần khí lực còn sót lại. Sau đó hắn buông bàn tay còn lại, thở nhẹ, đưa tay luồn vào vạt áo, từ trong lòng lấy ra vật gì đó, đặt trong lòng bàn tay, hướng Hình Xuân đưa đến.
「Cho ngươi」
「Cho ta?」
Hình Xuân hồ nghi chăm chú nhìn lên, ánh mắt phút chốc chấn động, ngay cả lưng cũng không tự giác thẳng lên.
「Này, đây là……」 Y thì thào, cảm thấy hô hấp khốn nan.
Nghìn năm qua không hô hấp, thói quen này chỉ mới bắt đầu từ lúc vào lên nhân giới, y đối với việc mỗi thì mỗi khắc đều phải hô hấp cảm thấy có chút không thích ứng.
Nhưng chỉ có giờ phút này, y rõ ràng như vậy chấn động, cảm giác được sức nặng của hô hấp.
「Đáp ứng mang cho ngươi, sơn chi hoa.」 Nói rồi, Ngu Tử Ngân nhẹ cười cười,「Ai, đã bị đè hỏng rồi sao? Thật không phải, nhét vào trong ngực rất lâu, lại nhiễm máu, thật không giống sơn chi hoa ta đã tìm」
「Ngươi……」
Ánh mắt Hình Xuân, từ đóa hoa nhiễm màu đỏ của máu kia, chậm rãi chuyển qua trên mặt Ngu Tử Ngân. Có lẽ là rất kinh ngạc, ánh mắt y trở nên thật ngẩn ngơ.
「Ngươi tìm sơn chi hoa này ở nơi nào?」 Y chậm rãi hỏi.
「Trong cánh rừng ngoài Vũ Lộ thành, ta biết nơi nào có sơn chi hoa dại. Trước khi tập kích quân địch, ta lệnh cho những người khác ở tại chỗ chờ ta, rồi đi hái」
「Ngươi…… Ngươi rõ ràng biết, lần đột kích này của ngươi vốn không có khả năng trở về, cần gì phải như thế……」
「Ta biết, ta biết rất rõ, nhưng chỉ là, ta còn muốn quay trở về」
Ngu Tử Ngân cắn răng nâng tay lên, sờ sờ hai má Hình Xuân, lập tức tay lại vô lực buông hạ xuống.
Hắn thở nhẹ một hơi, mới nói tiếp,「Ta không muốn liền như vậy chết đi, nếu là ta chết, sẽ không thể đem vật này mang về cho ngươi, cho nên ta muốn sống, vô luận như thế nào cũng nghĩ rằng muốn tiếp tục sống…… Nói không chừng, ta xem sơn chi hoa này như bùa hộ mệnh của mình……」
「……」 Hình Xuân rốt cuộc nói không nên lời, tựa hồ như cho tới bây giờ vẫn không thể tin những gì chính mình nghe thấy được, trong lòng dâng lên cảm tình tràn đầy nhưng lại không biết gọi là gì, y ngơ ngác nhìn Ngu Tử Ngân, ánh mắt cũng không chớp.
「Hình Xuân?」 Ngu Tử Ngân hoang mang nói,「Ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi là không phải…… không thích hoa bị nhiễm máu ……」
「Không, không phải」
Hình Xuân cuối cùng lấy lại tinh thần, lắc đầu, đem đóa sơn chi hoa kia thu vào bàn tay, càng nắm càng chặt, giống như sợ chỉ cần buông lỏng ra, thứ trong tay sẽ tan biến đi không thấy nữa.
「Ta thích, thật rất thích……」 Y cúi đầu nói,「Cám ơn ngươi, Tử Ngân」
「Thật sao? Vậy là tốt rồi. Vậy, ta ngủ……」 Ngu Tử Ngân thanh âm dần dần trở nên yếu ớt, hắn ngẩng đầu lên, tựa vào tảng đá phía sau, nhắm mắt lại.
Hình Xuân nắm chặt vật trong tay, đứng lên, lại cúi đầu thâm thâm nhìn Ngu Tử Ngân, cuối cùng xoay người, bỏ đi.
Tử ngân,
Tử Ngân,
Vì sao là ngươi?
Vì sao…… cố tình là ngươi. Đăng bởi: admin
Ngày kế, trăng đã dâng lên.
Ngọn núi cách Vũ Lộ thành vài dặm, sương mù tầng tầng lớp lớp.
Giữa quân doanh lúc này đang đóng quân, bỗng nhiên vang lên tiếng xôn xao. Lửa trại chiếu rọi xuống, chỉ thấy có một đội bóng đen phá trận mà đi, đánh thẳng từ phía sau quân doanh.
Nguyên bản những binh sĩ đã ngủ hơn phân nửa, nhất thời rối loạn trận tuyến. Bao gồm cả tổng soái, ngay cả giầy cũng không mang liền từ trong doanh trướng đi ra, ra lệnh binh lính tiến đến chặn lại đoàn người ngựa đột kích kia.
Kỳ thật đoàn người ngựa kia nhân số không nhiều lắm, không quá một trăm, nhưng người người cương dũng xuất kỳ, thế như phá trúc. (mạnh mẽ dũng mãnh thần kỳ, thế như chẻ tre)
Mắt thấy hỗn loạn càng lúc càng gần, tổng soái đột nhiên nhớ lại còn có cung tiễn thủ (người bắn cung), vội vàng hô to:「Cung tiễn thủ! Bắn! Bắn!」
Kỳ thật không cần hắn triệu hồi, đã có một bộ phận cung tiến thủ hướng về bên này, bày xong trận tiễn, bắt đầu nhắm bắn.
Đội ngũ đột kích kia, rất nhanh liền thương vong thảm trọng. Mặc dù như thế, vẫn như cũ bất chấp tất cả tiến về phía trước trùng sát (xông lên giết địch), không biết ngừng lại, không thể ngừng lại.
Trong lúc một lòng chuyên tâm trùng sát, Ngu Tử Ngân bỗng dưng cảm thấy trên lưng đau xót. Không cần quay đầu nhìn, cũng biết là trúng tên.
「Thiếu thành chủ!」
Bên cạnh truyền đến tiếng đám người Đỗ Ảnh hô to.
「Hừ」
Ngu Tử Ngân lại cười lạnh một tiếng.
Đã như thế, hắn lại càng không chút chần chờ. Rút kiếm ra, ánh mắt chỉ nhìn đến một người, giục ngựa thẳng hướng mà đi.
「Thiếu thành chủ!」
Những người khác bị phân tâm, vội vàng giục ngựa đuổi theo.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên lại có một thân ảnh ngồi trên lưng ngựa, nhìn không rõ diện mạo, nhảy vào trong chiến trường, thẳng hướng phía sau Ngu Tử Ngân phóng đến.
Người nọ thân khoác áo choàng, mũ trùm che mặt. Nhưng không biết áo choàng kia làm bằng gì, toàn bộ tên bắn đến, đều không gây chút thương tổn nào cho y.
Rất nhanh y liền đuổi kịp Ngu Tử Ngân, thân thủ bao lấy thắt lưng người kia, lập tức kéo hắn qua bên mình. Y đem Ngu Tử Ngân nhét vào áo choàng, tiếp tục giục ngựa tiến về phía trước, không phút nào ngừng.
Hành động bị ngăn trở, lại bị kéo qua một con ngựa khác, Ngu Tử Ngân căn bản không biết người nọ là thù hay là bạn, thêm áo choàng ngăn trở tầm mắt, làm hắn không thể biết được đến tột cùng tình huống trở nên như thế nào. Hơn nữa đầu bị dùng sức đè lại, cả hai tay cũng bị áp lại.
Nếu như không bị thương, muốn thoát khỏi sự khống chế này, không phải là chuyện khó đối với hắn. Nhưng đau đớn tại nơi trúng tên tước đoạt của hắn nhiều khí lực.
Bên tai, âm thanh hỗn loạn, cùng với tiếng la hét của đám người Đỗ Ảnh, dần dần cách hắn càng lúc càng xa. Cứ như vậy không biết qua bao lâu,ngựa dưới thân hí một tiếng dài, dừng chân lại.
Người nọ cuối cùng buông tay, vén áo choàng lên. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời sững sờ tại chỗ.
「Sao lại…… là ngươi?」 Tử Ngân lẩm bẩm, cho đến khi không còn có thể nghi ngờ những gì mình đang nhìn thấy, bỗng dưng ánh mắt nghiêm lại, lạnh lùng nói,「Hình Xuân! Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?」
「Ta đương nhiên biết ta đang làm cái gì, cũng biết ngươi muốn làm cái gì」 Hình Xuân tựa tiếu phi tiếu, liếc nhìn khuôn mặt vì đánh trận mà đổ đầy mồ hôi của người kia.
「Ngươi muốn lấy thủ cấp của tướng lãnh quân địch, ngươi cô chú nhất trịch (được ăn cả ngã về không), ngươi đã mặc kệ sinh tử…… Vậy ngươi còn muốn ta chờ ngươi làm cái gì? Chờ ngươi thành một mảnh u hồn phiêu trở về gặp ta?
「Hừ, người luôn không thích nói đùa như ngươi, lần này thật đúng là đùa một chuyện lớn lao với ta a! Ta nên cười sao, ta phải cười sao?」
「Ta……」
Ngu Tử Ngân câm lặng không trả lời được.
Đây là lần đầu, hắn nhìn thấy Hình Xuân nổi giận. Ánh mắt kịch liệt của y, tựa hồ có điều gì rất muốn biểu đạt mà lại không thể biểu đạt, cuối cùng, bất đắc dĩ buông hạ mi mắt.
「Hình Xuân, là ta phụ ngươi, nhưng ta cũng không……」
「Ta sẽ không để cho người khác phụ ta nữa!」 Hình Xuân đột nhiên hét lớn.
Không biết là xúc động vì điều gì, trên mặt y lại hiện ra thần sắc kích động nghìn năm qua chưa từng có. Nhưng ngay lập tức y liền tỉnh táo lại, ngưng mắt nhìn người trước mặt, ánh mắt phảng phất huyết khí, bên môi lại hiện lên một chút ý cười.
「Nhất là ngươi, Tử Ngân. Ngươi nếu phụ ta, ta thà rằng…… thà rằng hồn phi phách tán.」
「Hình Xuân……」
Ngu Tử Ngân không biết nên như thế nào mới tốt.
Tuy nói cái gì hồn phi phách tán, hắn không thể lý giải. Nhưng hắn có thể cảm nhận được, ngoài từ này ra, dùng bất kỳ từ khác nào cũng không thể diễn đạt tâm trạng của Hình Xuân.
Lúc này, phía sau lại ẩn ẩn có tiếng vang truyền đến.
Hình Xuân quay đầu, thấy có ánh lửa di chuyển trong rừng, đương nhiên không phải ma trơi, mà là những ngọn đuốc của quân địch đang truy tìm thân ảnh bọn họ.
Hình Xuân quay lại nhìn Tử Ngân, hỏi:「Tử Ngân, đến bây giờ ngươi vẫn thà rằng phụ ta?」
Nghe vậy, Ngu Tử Ngân ánh mắt đau thương, lắc đầu:「Không, ta từ trước đến nay chưa từng muốn phụ ngươi……」
「Tốt lắm.」 Hình Xuân nhẹ gật đầu,「Hai chúng ta, liền cùng nhau trụy lạc đi.」
「Cái gì?」
Ngu Tử Ngân không hiểu ý này, chú ý đến tầm mắt Hình Xuân chuyển đến phía sau mình, liền quay đầu.
Thế này mới phát hiện, nơi bọn họ đang đứng là một sườn núi. Sườn núi trong đêm tối một mảnh màu đen, không biết thâm sâu.
Đến đây, Ngu Tử Ngân đã hiểu được ý của Hình Xuân ý.
*Trụy lạc nghĩa là rơi xuống.
「Được.」
Trừ bỏ một chữ này, không còn gì khác.
Nghe xong câu trả lời của hắn, Hình Xuân ý cười càng sâu, trong mắt lại phảng phất giọt máu tràn ra.
Nếu thật sự có thể, như vậy cùng nhau rơi xuống……
Giữa màn đêm, chỉ thấy hai thân ảnh ôm chặt nhau, nhảy xuống. Đảo mắt, liền từ trên vách núi mất đi tung tích.
Sau khi tuấn mã hí dài một tiếng, giữa núi rừng, chỉ còn lại tiếng kêu nhỏ bé của côn trùng.
Chỉ có thể nói là, vạn hạnh giữa bất hạnh (trong cái rủi có cái may).
Hai người đang nhảy xuống núi, lúc sắp rơi đến đáy, lại được tán là của mấy cây đại thụ bên vách đá cản lại, tốc độ rơi xuống giảm đi rất nhiều. Mà phút cuối, Hình Xuân lại có ý đem Ngu Tử Ngân chuyển dời lên phía trên, khiến cho khi cả hai cùng rơi xuống đất, Hình Xuân trở thành tấm đệm bằng thịt.
Đau, đương nhiên là đau, bất quá dù đau như thế nào quỷ cũng sẽ không chết được. Sau đó Hình Xuân đến nâng Ngu Tử Ngân dậy, hỏi:「Tử Ngân, ngươi có sao không?」
「Ân?」 Ngu Tử Ngân mở to mắt, nhìn Hình Xuân, lại nhìn chính mình, đưa tay sờ sờ lưng, đau, lúc này mới như tỉnh mộng,「Chúng ta…… còn sống?」
Hình Xuân cười khổ:「Xem ra, muốn chết cũng không dễ dàng như vậy.」
Tử Ngân thở dài. Không phải tiếc nuối rằng chính mình còn sống, chỉ là, kết quả này thật sự ngoài dự đoán của hắn.
Vô luận như thế nào, có thể sống đã là một chuyện rất tốt. Chẳng qua lúc này trên người Ngu Tử Ngân có thương tích, chết thì không thấy đau, nhưng còn sống thì sẽ thấy đau.
Hình Xuân đem tay Tử Ngân vòng qua vai mình, nâng hắn dậy, hướng khe suối cạn cách đó không xa đi đến. Y buông Ngu Tử Ngân bên dòng suối, đặt người hắn tựa vào tảng đá gần đó, ngồi xuống ngay bên cạnh.
Kéo một góc y phục xuống, múc suối nước trở về, Hình Xuân cẩn thận lau mồ hôi trên mặt Ngu Tử Ngân, cùng với vết máu khi giết địch.
Trong toàn bộ quá trình đó, Ngu Tử Ngân không nói được lời nào, chỉ cố gắng mở mắt không muốn nhắm lại.
「Tử Ngân, không cần miễn cưỡng」Hình Xuân nói,「Nếu ngươi mệt thì ngủ đi, địch nhân sẽ không đuổi theo đến nơi này」
Lại cúi đầu, chăm chú nhìn mũi tên cắm trên lưng Tử Ngân,「Ta muốn tìm cách rút mũi tên này ra, cho nên, ngươi nếu có thể ngủ thì hãy ngủ đi, trong khi ta rút tên tốt nhất không nên tỉnh」 Dứt lời lại đứng dậy đi đến dòng suối múc nước.
「Hình Xuân」
Ngu Tử Ngân bỗng nhiên nắm lấy tay Hình Xuân, một cử động này cũng khiến hắn tiêu hao phần khí lực còn sót lại. Sau đó hắn buông bàn tay còn lại, thở nhẹ, đưa tay luồn vào vạt áo, từ trong lòng lấy ra vật gì đó, đặt trong lòng bàn tay, hướng Hình Xuân đưa đến.
「Cho ngươi」
「Cho ta?」
Hình Xuân hồ nghi chăm chú nhìn lên, ánh mắt phút chốc chấn động, ngay cả lưng cũng không tự giác thẳng lên.
「Này, đây là……」 Y thì thào, cảm thấy hô hấp khốn nan.
Nghìn năm qua không hô hấp, thói quen này chỉ mới bắt đầu từ lúc vào lên nhân giới, y đối với việc mỗi thì mỗi khắc đều phải hô hấp cảm thấy có chút không thích ứng.
Nhưng chỉ có giờ phút này, y rõ ràng như vậy chấn động, cảm giác được sức nặng của hô hấp.
「Đáp ứng mang cho ngươi, sơn chi hoa.」 Nói rồi, Ngu Tử Ngân nhẹ cười cười,「Ai, đã bị đè hỏng rồi sao? Thật không phải, nhét vào trong ngực rất lâu, lại nhiễm máu, thật không giống sơn chi hoa ta đã tìm」
「Ngươi……」
Ánh mắt Hình Xuân, từ đóa hoa nhiễm màu đỏ của máu kia, chậm rãi chuyển qua trên mặt Ngu Tử Ngân. Có lẽ là rất kinh ngạc, ánh mắt y trở nên thật ngẩn ngơ.
「Ngươi tìm sơn chi hoa này ở nơi nào?」 Y chậm rãi hỏi.
「Trong cánh rừng ngoài Vũ Lộ thành, ta biết nơi nào có sơn chi hoa dại. Trước khi tập kích quân địch, ta lệnh cho những người khác ở tại chỗ chờ ta, rồi đi hái」
「Ngươi…… Ngươi rõ ràng biết, lần đột kích này của ngươi vốn không có khả năng trở về, cần gì phải như thế……」
「Ta biết, ta biết rất rõ, nhưng chỉ là, ta còn muốn quay trở về」
Ngu Tử Ngân cắn răng nâng tay lên, sờ sờ hai má Hình Xuân, lập tức tay lại vô lực buông hạ xuống.
Hắn thở nhẹ một hơi, mới nói tiếp,「Ta không muốn liền như vậy chết đi, nếu là ta chết, sẽ không thể đem vật này mang về cho ngươi, cho nên ta muốn sống, vô luận như thế nào cũng nghĩ rằng muốn tiếp tục sống…… Nói không chừng, ta xem sơn chi hoa này như bùa hộ mệnh của mình……」
「……」 Hình Xuân rốt cuộc nói không nên lời, tựa hồ như cho tới bây giờ vẫn không thể tin những gì chính mình nghe thấy được, trong lòng dâng lên cảm tình tràn đầy nhưng lại không biết gọi là gì, y ngơ ngác nhìn Ngu Tử Ngân, ánh mắt cũng không chớp.
「Hình Xuân?」 Ngu Tử Ngân hoang mang nói,「Ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi là không phải…… không thích hoa bị nhiễm máu ……」
「Không, không phải」
Hình Xuân cuối cùng lấy lại tinh thần, lắc đầu, đem đóa sơn chi hoa kia thu vào bàn tay, càng nắm càng chặt, giống như sợ chỉ cần buông lỏng ra, thứ trong tay sẽ tan biến đi không thấy nữa.
「Ta thích, thật rất thích……」 Y cúi đầu nói,「Cám ơn ngươi, Tử Ngân」
「Thật sao? Vậy là tốt rồi. Vậy, ta ngủ……」 Ngu Tử Ngân thanh âm dần dần trở nên yếu ớt, hắn ngẩng đầu lên, tựa vào tảng đá phía sau, nhắm mắt lại.
Hình Xuân nắm chặt vật trong tay, đứng lên, lại cúi đầu thâm thâm nhìn Ngu Tử Ngân, cuối cùng xoay người, bỏ đi.
Tử ngân,
Tử Ngân,
Vì sao là ngươi?
Vì sao…… cố tình là ngươi. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.