Chương 4: Quyển 1- Bút Tiên Chiêu Linh
Tiêu Dao Du Du
11/05/2023
Sau đó, Giang San cười nhạt rồi cúi đầu chuẩn bị đọc sách tiếp. Kể ra, chuyện gọi bút tiên ở trong trường cũng không ít sinh viên chơi, hơn nữa bạn học nào chơi xong cũng bảo bút tiên linh lắm.
Nhưng lần nào nghe vậy Giang San cũng chỉ cười trừ.
Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì cô ấy không tin thể gian này có quỷ thần.
Nếu đã không tin thì cần gì phải gọi, thế thì chẳng phải mình không tôn trọng bút tiên hay sao.
"Giang San, cho chúng tớ xin tờ giấy với mượn cây bút!" Nữ sinh sơn móng tay đen vừa nói vừa thò tay mở luôn hộp bút Giang San ra, lấy một cây bút trong đó, rồi lại tùy tiện rút một cuốn vở ra ngó nghiêng. Xong xuôi cũng chẳng buồn nói năng gì với Giang San, đi thẳng đến một bàn trống nói với hai người kia: "Lại đây, giờ chúng ta bắt đầu!"
Trước đây ba người họ cũng đã chơi rồi, vậy nên bây giờ chơi lại cũng xem như thuận tay dễ làm. Nữ sinh đi vào đầu tiên đan tay với nữ sinh nhuộm tóc đỏ loe hoe, ở giữa kẹp cây bút kia. dựng thẳng đứng cây bút trên mặt bàn sạch sẽ, chỉ còn cuốn vở kia.
Sau đó, nữ sinh sơn móng tay đen bắt đầu khẽ giọng khấn: "Tiền kiếp theo tiền kiếp, ta thỉnh tiền kiếp đến vẽ một vòng. Tiền kiếp theo tiền kiếp, ta thỉnh tiền kiếp đến vẽ một vòng..."
Mấy lần như thế, cho đến lần thứ mười mấy, cây bút trong tay hai thiếu nữ bắt đầu chuyển động, trên tờ giấy cũng xuất hiện một vòng tròn.
Mắt nữ sinh sơn móng tay đen sụp xuống, rồi tiếp tục nói: "Ngươi là bút tiên sao? Nếu đúng hãy gạch một cái. Ngươi là bút tiên sao? Nếu đúng hãy gạch một cái..."
Đến lần này, thiếu nữ cũng chỉ mới lặp lại hai lần, sau đó cán bút lại chuyển động lần nữa, trên vở vạch ra một đường.
Lúc này, Giang San cũng tò mò đặt sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía đó.
Tuy cô ấy luôn không tin chuyện này, nhưng ai cũng có lòng tò mò thôi.
Mà cô gái sơn móng tay đen lại bắt đầu hỏi từng vấn đề một, ví dụ như cô ta có chia tay với bạn trai hiện tại hay không? Chồng tương lai của cô ta có tiền không? Chồng cô ta có chuyển hết tài sản sang danh nghĩa của cô ta không?...
Nghe thấy những câu hỏi này, Giang San không nén nổi buồn cười. Đối với Giang San, chuyện đã qua tất nhiên là cô ấy biết, còn chuyện tương lai nếu biết trước thì chẳng phải sẽ trở nên nhàm chán hay sao?
Khóe miệng lộ ra một nụ cười thản nhiên, sự chú ý của Giang San quay về với sách vở. Những vấn đề vô bổ đó cô ấy không hứng thú. Mà nói đi nói lại, giờ cô ấy lại khá cảm thương cho bút tiên, ngày nào cũng phải trả lời mấy vấn đề này cũng quá mệt.
"Ồ, bút tiên, sao người lại không trả lời câu hỏi của tôi vậy?" Ngay lúc này, cô gái sơn móng tay đen nói rồi quay đầu, nhìn về phía Giang San, vẻ mặt cực kỳ phiền muộn: "Chuyện này là sao chứ? Lần trước Tiểu Nghiên với Tiểu Mỹ gọi bút tiên cũng thế này. Cảm giác chẳng tốt chút nào, cứ như thể ba bọn mình không sống nổi đến khi có chồng vậy đó!"
Tiểu Nghiên là cô nữ sinh nhuộm tóc đỏ loe hoe, còn Tiểu Mỹ là cô gái đầu tiên bước vào phòng học.
Còn cô gái sơn móng tay đen là Tiểu Hà.
"Hừ, hừ, hừ..." Tiểu Mỹ trừng mắt nhìn Tiểu Hà: "Cậu nói nhăng nói cuội gì đấy? Cậu có biết bây giờ bút tiên vẫn còn ở đây không? Cứ nói hươu nói vượn thế à?"
Tiểu Hà thè lưỡi rồi chắp tay trước ngực, qua loa lạy mấy cái về phía không trung: "Bút tiên đại gia ơi, người đại nhân đại lượng thì không nên chấp nhặt với tôi nha!"
Lặp lại vài lần xong, Tiểu Hà nháy mắt về phía Giang San, sau đó nhếch miệng lộ ra nụ cười xấu xa: "Bạn cùng phòng Giang San của tôi mê nhất là cái xác nam bên trong phòng giải phẫu. Cậu ấy có thể gả cho anh ấy không? Nếu có thì hãy gạch một đường, không thì mời vẽ vòng!"
Nghe vậy, Giang San cau mày, hơi khó chịu nhìn sang Tiểu Hà. Con nhỏ này thích gây chuyện quá mà.
Tiểu Hà cũng nhìn Giang San, nhấp miệng nói với cô ấy: “Đùa chút thôi, không cần nghiêm túc quá.”
Giang San bất đắc dĩ liếc trắng mắt rồi nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ là đúng mười hai giờ.
"Ầm!" Đúng lúc này, cửa sổ bị gió thổi bật ra, bức màn treo trước gió khẽ bay phần phật.
Giang San vội đứng dậy đóng kín cửa sổ. Gió đêm thổi phần phật lướt qua mặt Giang San, cảm giác hơi ấm áp như thể có người đang thổi hơi vào mặt cô ấy.
Nhưng Giang San lại nhanh chóng lắc đầu, đá văng cảm giác này đi. Sao có thể chứ.
"Giang San, cậu mau sang đây xem, bút di chuyển rồi, bút di chuyển rồi!" Tiểu Hà hét lên.
Lúc này Giang San cũng hơi hứng thú. Tuy cô ấy không tin bút tiên nhưng cô ấy lại hết sức tò mò xem vị bút tiên này trả lời thế nào.
Cán bút khẽ nhúc nhích, trên vở xuất hiện một đường gạch.
Sau đó, bốn cô gái đều ngẩn ra. Kể ra, khi Tiểu Hà hỏi câu này, cả bốn người đều đã thầm nhủ sẵn đáp án, sao một người sống có thể kết hôn với người chết cơ chứ? Nhưng đáp án bây giờ lại là sao đây?
Không biết vì sao, trong lòng cả bốn cô gái bây giờ đều không hẹn mà cùng dâng lên một cảm giác khác thường, sởn tóc gáy.
"Không chơi, không vui, không đúng chút nào!" Tiểu Hà vừa nói vừa kéo vở trên bàn ra, xé trang giấy đó xuống, rồi lại xé thành mảnh vụn.
"Xin lỗi Giang San, ban nãy mình không nên đùa như vậy!" Tiểu Hà hơi xấu hổ, nói. Tuy cô ta là dạng người thích đùa nhưng vẫn biết chừng mực.
"Không sao!" Giang San cũng không để ý lắm. Chuyện này với cô cũng chỉ là bản đệm nhỏ mà thôi.
Nhưng lúc này, Tiểu Mỹ và Tiểu Nghiên lại đồng loạt hét lên đầy sợ hãi. Giang San và Tiểu Hà cũng vội nhìn về phía hai người họ, thấy tay hai người đang múa điên cả lên, mà cây bút trên bàn cũng không ngừng gạch qua gạch lại.
"Hai cậu mau buông tay nhau ra đi!" Tiểu Hà vội nói.
Tiểu Mỹ và Tiểu Nghiên lúc này sắp khóc đến nơi rồi: "Bọn mình không buông ra nổi!"
Nhưng lần nào nghe vậy Giang San cũng chỉ cười trừ.
Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì cô ấy không tin thể gian này có quỷ thần.
Nếu đã không tin thì cần gì phải gọi, thế thì chẳng phải mình không tôn trọng bút tiên hay sao.
"Giang San, cho chúng tớ xin tờ giấy với mượn cây bút!" Nữ sinh sơn móng tay đen vừa nói vừa thò tay mở luôn hộp bút Giang San ra, lấy một cây bút trong đó, rồi lại tùy tiện rút một cuốn vở ra ngó nghiêng. Xong xuôi cũng chẳng buồn nói năng gì với Giang San, đi thẳng đến một bàn trống nói với hai người kia: "Lại đây, giờ chúng ta bắt đầu!"
Trước đây ba người họ cũng đã chơi rồi, vậy nên bây giờ chơi lại cũng xem như thuận tay dễ làm. Nữ sinh đi vào đầu tiên đan tay với nữ sinh nhuộm tóc đỏ loe hoe, ở giữa kẹp cây bút kia. dựng thẳng đứng cây bút trên mặt bàn sạch sẽ, chỉ còn cuốn vở kia.
Sau đó, nữ sinh sơn móng tay đen bắt đầu khẽ giọng khấn: "Tiền kiếp theo tiền kiếp, ta thỉnh tiền kiếp đến vẽ một vòng. Tiền kiếp theo tiền kiếp, ta thỉnh tiền kiếp đến vẽ một vòng..."
Mấy lần như thế, cho đến lần thứ mười mấy, cây bút trong tay hai thiếu nữ bắt đầu chuyển động, trên tờ giấy cũng xuất hiện một vòng tròn.
Mắt nữ sinh sơn móng tay đen sụp xuống, rồi tiếp tục nói: "Ngươi là bút tiên sao? Nếu đúng hãy gạch một cái. Ngươi là bút tiên sao? Nếu đúng hãy gạch một cái..."
Đến lần này, thiếu nữ cũng chỉ mới lặp lại hai lần, sau đó cán bút lại chuyển động lần nữa, trên vở vạch ra một đường.
Lúc này, Giang San cũng tò mò đặt sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía đó.
Tuy cô ấy luôn không tin chuyện này, nhưng ai cũng có lòng tò mò thôi.
Mà cô gái sơn móng tay đen lại bắt đầu hỏi từng vấn đề một, ví dụ như cô ta có chia tay với bạn trai hiện tại hay không? Chồng tương lai của cô ta có tiền không? Chồng cô ta có chuyển hết tài sản sang danh nghĩa của cô ta không?...
Nghe thấy những câu hỏi này, Giang San không nén nổi buồn cười. Đối với Giang San, chuyện đã qua tất nhiên là cô ấy biết, còn chuyện tương lai nếu biết trước thì chẳng phải sẽ trở nên nhàm chán hay sao?
Khóe miệng lộ ra một nụ cười thản nhiên, sự chú ý của Giang San quay về với sách vở. Những vấn đề vô bổ đó cô ấy không hứng thú. Mà nói đi nói lại, giờ cô ấy lại khá cảm thương cho bút tiên, ngày nào cũng phải trả lời mấy vấn đề này cũng quá mệt.
"Ồ, bút tiên, sao người lại không trả lời câu hỏi của tôi vậy?" Ngay lúc này, cô gái sơn móng tay đen nói rồi quay đầu, nhìn về phía Giang San, vẻ mặt cực kỳ phiền muộn: "Chuyện này là sao chứ? Lần trước Tiểu Nghiên với Tiểu Mỹ gọi bút tiên cũng thế này. Cảm giác chẳng tốt chút nào, cứ như thể ba bọn mình không sống nổi đến khi có chồng vậy đó!"
Tiểu Nghiên là cô nữ sinh nhuộm tóc đỏ loe hoe, còn Tiểu Mỹ là cô gái đầu tiên bước vào phòng học.
Còn cô gái sơn móng tay đen là Tiểu Hà.
"Hừ, hừ, hừ..." Tiểu Mỹ trừng mắt nhìn Tiểu Hà: "Cậu nói nhăng nói cuội gì đấy? Cậu có biết bây giờ bút tiên vẫn còn ở đây không? Cứ nói hươu nói vượn thế à?"
Tiểu Hà thè lưỡi rồi chắp tay trước ngực, qua loa lạy mấy cái về phía không trung: "Bút tiên đại gia ơi, người đại nhân đại lượng thì không nên chấp nhặt với tôi nha!"
Lặp lại vài lần xong, Tiểu Hà nháy mắt về phía Giang San, sau đó nhếch miệng lộ ra nụ cười xấu xa: "Bạn cùng phòng Giang San của tôi mê nhất là cái xác nam bên trong phòng giải phẫu. Cậu ấy có thể gả cho anh ấy không? Nếu có thì hãy gạch một đường, không thì mời vẽ vòng!"
Nghe vậy, Giang San cau mày, hơi khó chịu nhìn sang Tiểu Hà. Con nhỏ này thích gây chuyện quá mà.
Tiểu Hà cũng nhìn Giang San, nhấp miệng nói với cô ấy: “Đùa chút thôi, không cần nghiêm túc quá.”
Giang San bất đắc dĩ liếc trắng mắt rồi nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ là đúng mười hai giờ.
"Ầm!" Đúng lúc này, cửa sổ bị gió thổi bật ra, bức màn treo trước gió khẽ bay phần phật.
Giang San vội đứng dậy đóng kín cửa sổ. Gió đêm thổi phần phật lướt qua mặt Giang San, cảm giác hơi ấm áp như thể có người đang thổi hơi vào mặt cô ấy.
Nhưng Giang San lại nhanh chóng lắc đầu, đá văng cảm giác này đi. Sao có thể chứ.
"Giang San, cậu mau sang đây xem, bút di chuyển rồi, bút di chuyển rồi!" Tiểu Hà hét lên.
Lúc này Giang San cũng hơi hứng thú. Tuy cô ấy không tin bút tiên nhưng cô ấy lại hết sức tò mò xem vị bút tiên này trả lời thế nào.
Cán bút khẽ nhúc nhích, trên vở xuất hiện một đường gạch.
Sau đó, bốn cô gái đều ngẩn ra. Kể ra, khi Tiểu Hà hỏi câu này, cả bốn người đều đã thầm nhủ sẵn đáp án, sao một người sống có thể kết hôn với người chết cơ chứ? Nhưng đáp án bây giờ lại là sao đây?
Không biết vì sao, trong lòng cả bốn cô gái bây giờ đều không hẹn mà cùng dâng lên một cảm giác khác thường, sởn tóc gáy.
"Không chơi, không vui, không đúng chút nào!" Tiểu Hà vừa nói vừa kéo vở trên bàn ra, xé trang giấy đó xuống, rồi lại xé thành mảnh vụn.
"Xin lỗi Giang San, ban nãy mình không nên đùa như vậy!" Tiểu Hà hơi xấu hổ, nói. Tuy cô ta là dạng người thích đùa nhưng vẫn biết chừng mực.
"Không sao!" Giang San cũng không để ý lắm. Chuyện này với cô cũng chỉ là bản đệm nhỏ mà thôi.
Nhưng lúc này, Tiểu Mỹ và Tiểu Nghiên lại đồng loạt hét lên đầy sợ hãi. Giang San và Tiểu Hà cũng vội nhìn về phía hai người họ, thấy tay hai người đang múa điên cả lên, mà cây bút trên bàn cũng không ngừng gạch qua gạch lại.
"Hai cậu mau buông tay nhau ra đi!" Tiểu Hà vội nói.
Tiểu Mỹ và Tiểu Nghiên lúc này sắp khóc đến nơi rồi: "Bọn mình không buông ra nổi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.