Quỷ Dữ Mượn Danh Thiên Thần Để Yêu
Chương 51: " Thần chết của Đô Thành "
Sở Ly
16/06/2023
Trời gần về chiều, Bùi Mặc cùng A Trạch dùng máy bay tư nhân đến Đô Thành.
Đô Thành là một thành phố lớn, là chốn ăn chơi bậc nhất Trung Quốc, nơi đây thuộc quyền quản lí của bộ trưởng bộ chính trị_Phạm Hiến Việt chủ nhân của Phạm gia, là gia tộc lớn mạnh nhất Đô Thành. Hắn cũng là người của thế lực ngầm ở Trung Quốc được xem là một chín một mười với Bùi Mặc. Phía Bắc có ‘ ông hoàng kim cương‘_ Bùi Mặc, phía Nam có ‘ thần chết Đô Thành ‘_ Phạm Hiến Việt, người ta nói đừng để cả hai cùng xuất hiện nếu không sẽ là tai họa cho nhân loại, Bùi Mặc là nỗi khiếp sợ của thương trường, Phạm Hiến Việt lại là người mang đến cái chết cho người khác, trong mắt người đời không ai là không sợ bọn họ.
Nghe nói Phạm Hiến Việt là một người tàn bạo, lạnh lùng, vô tâm ngang tầm Bùi Mặc nhưng bọn họ khác nhau ở chỗ Bùi Mặc lại ít gần nữ sắc hơn, Phạm Hiến Việt lại còn mở riêng một nơi bao nuôi phụ nữ, phụ nữ ở chỗ của anh ta còn là dùng để làm trò tiêu khiển cho những tên đàn ông khác.
Từ Châu Thành đến Đô Thành chỉ hơn một tiếng, bây giờ ngoài trời cũng đang về đêm những ánh đèn từ các tòa nhà cao tầng cũng đã thắp sáng, từ trên máy bay nhìn xuống mọi thứ thu nhỏ lại hệt như những con đom đóm đang bay lượn, rất đẹp mắt.
Bùi Mặc ngồi lặng im, vẫn là loại thuốc lá đắt đỏ hay hút, hắn châm một điếu rồi đưa vào miệng nhưng lại nhớ ra gì đó liền vứt xuống đất dập tắt ngay. Nhìn qua cửa nhỏ máy bay, Bùi Mặc không hiểu sao ánh mắt lại chứa sát khí, hắn cất giọng lạnh: “ mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa chưa “.
A Trạch ngồi ở đắng sau cách hắn hai hàng ghế liền giật mình đứng dậy đi đến, kính cẩn cúi đầu: “ Dạ rồi lão đại, cũng đã điều thêm người tìm kiếm Vận Nhi, có thông tin họ sẽ báo cho chúng ta ngay “
Nghe đến Vận Nhi, Bùi Mặc rũ mắt xuống, buồn như không buồn, cơ thể hắn dù trong ngữ cảnh nào vẫn là toát ra vẻ lạnh lùng, lãnh đạm.
“ Còn lô hàng sắp tới,…thế nào rồi “
“ Vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, dự liệu tháng sau sẽ xuất đi, lần này còn có vài ký cơ quan nội tạng nữa “, A Trạch nói liền một mạch.
Bùi Mặc gật đầu rồi phấc phấc tay ra hiệu cho cậu ta quay về chỗ ngồi, không khí lại rơi vào biển lặng.
…
Đô Thành
Vừa xuống khỏi máy bay, Bùi Mặc cứ như lên cơn nghiện nhanh chóng châm ngay một điếu thuốc đưa vào miệng, phì phèo, hắn đưa mắt nhìn xung quanh bãi đất trống vài giây rồi rời đi, đi ra được một đoàn bên ngoài đường lớn có một dãy xe tầm sáu chiếc đậu sẵn ở đó, đều là xe của hãng Roll_Royce, biểu tượng xe của giới siêu giàu, vừa nhìn là Bùi Mặc đã biết chủ nhân của chúng là ai, hắn bước ra them vài bước đến gần với chiếc đầu tiên.
Trong xe một người đàn ông bước xuống với gương mặt lạnh, ánh mắt hẹp cứ như đang cười, mặc trên mình một cái áo sơ mi trắng và quần tây đen lịch thiệp, gương mặt điển trai, so với Bùi Mặc thì chỉ thua khoảng hai phần.
“ Bùi tổng, tôi đích thân đến đón anh đây “
Không cần dài dòng cũng biết đây chính là ‘thần chết của Đô Thành ‘ Phạm Hiến Việt, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, dáng vẻ của anh ta mười phần là giống thần chết, nếu ai từng thấy qua hình tượng thần chết trên phim ảnh thì sẽ thấy được giống đến mức nào, chỉ khác ở chỗ ngũ quan trên gương mặt anh ta hài hòa hơn mà thôi.
“ Phạm chủ, lần đầu gặp mặt “
Bùi Mặc đưa tay đáp lại, nhìn dáng vẻ của hai người này A Trạch cũng không hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác lạnh sống lưng.
Chiếc xa nhanh chóng lăn bánh, ngồi trong xe Phạm Hiến Việt nhìn điếu thuốc trong miệng Bùi Mặc đã sắp anh ta liền châm một điếu khác đưa đến, trùng hợp cũng là loại thuốc mà hắn đang hút, Bùi Mặc vứt điếu thuốc của mình ra cửa xe rồi nhận lấy từ anh ta điếu mới.
Phạm Hiến Việt sau đó cũng lên tiếng: “ Bùi tổng, lần này tôi còn chuẩn bị cho anh một món quà lớn, xem như là quà gặp mặt “
“ Qùa gặp mặt?... Phạm chủ những người như chúng ta không cần quá dài dòng “, Bùi Mặc đưa ánh mắt vô tri sang nhìn anh ta cùng lúc đó trong miệng cũng phì ra một lớp khói mù.
“ Đùng là không cần dài dòng,…haha “
Nhìn Phạm Hiến Việt, Bùi Mặc bất giác nhếch khóe miệng, anh ta trong mắt người ngoài như thế nào đi nữa nhưng đối với Bùi Mặc cũng chỉ là một tên tai to có chút tiếng tăm, hơn nữa Bùi Mặc lại là một kẻ không sợ trời không sợ đất, cái gì mà bộ trưởng bộ chính trị, không thể dọa được hắn.
Chỉ là Bùi Mặc hắn không muốn nếu không bây giờ hắn cũng là một kẻ máu mặt trong giới chính trị, hắn không ham muốn mấy cái ghế đó đối với hắn thuốc phiện mới là thứ quan trọng hơn cả mạng sống mà chuyện này Phạm Hiến Việt cũng không hề biết đến.
Trời cũng đã về khuya nhưng chiếc xe vẫn chưa đến điểm cần đến, không biết là đi đâu nhưng Bùi Mặc cùng Phạm Hiến Việt cũng đã nói với nhau không ít chuyện về nhiều đề tài, nhiều lĩnh vực, khi hai con người mang tri thức cao gặp nhau có ngồi với nhau cả ngày cũng không hết chuyện, về lĩnh vực chính trị tuy Bùi Mặc không phải người trong cuộc nhưng hắn cũng hiểu rõ phần nào, còn về mặt thương trường tuy Phạm Hiến Việt không phải dân kinh doanh nhưng lại nắm trong tay quyền ban phát lệnh hoạt động cho doanh nhân nên cũng rất rõ về nguyên tắc trong ngành.
Cuối cùng chiếc xe cũng đã dừng lại, nơi đây là biệt phủ của Phạm gia, so với biệt thự ở ngoại ô của Bùi Mặc đúng là to hơn, rộng lớn hơn rất nhiều, người hầu kẻ hạ cũng vô cùng đông, còn chỗ Bùi Mặc chỉ cần một người đa năng như A Trạch là có thể làm tất mọi việc, Bùi Mặc không thích ồn ào hơn nữa người càng đông càng nhiều rắc rối.
Bùi Mặc được sắp xếp cho một phòng lớn nhất theo sau còn có bốn nữ hầu lẽo đẽo theo, hầu hạ chu đáo, từ việc ăn uống, pha nước tắm hay trải ga giường,… tuy có chút khó chịu nhưng hắn vẫn tỏ ra bình thản, ngay sau khi mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo từ bên ngoài một người phụ nữ vô cùng quyến rũ mặc trên mình chiếc vày ngủ nửa kín nửa hở đi vào, cô đứng đối diện Bùi Mặc, cất giọng yêu kiều: “ Bùi tổng, tôi nhận lệnh phục vụ anh đêm nay ạ? “.
Bùi Mặc nheo chặt mắt lại, hắn khẽ ‘ hừ ‘ một tiếng trong cổ họng, còn chưa phản ứng lại người phụ nữ đã tiến sáp lại gần, hai bàn tay trắng nõn thon thả nắm lấy dây áo tắm của hắn chầm chậm cởi ra, Bùi Mặc nghiến rang chụp lấy hai bàn tay một tiếng ‘ rắc ‘ vang lên, người phụ nữ đau đớn hét to.
Hắn vung mạnh co ta ngã ra sàn, gào lên
“Cút “.
Người phụ nữ sợ hãi tột độ đến cả nét quyến rũ cũng tiêu tan đâu mất bây giờ hệt như một con mèo lấm lem chạy nhanh khỏi phòng, khóc lóc thảm thiết.
Đô Thành là một thành phố lớn, là chốn ăn chơi bậc nhất Trung Quốc, nơi đây thuộc quyền quản lí của bộ trưởng bộ chính trị_Phạm Hiến Việt chủ nhân của Phạm gia, là gia tộc lớn mạnh nhất Đô Thành. Hắn cũng là người của thế lực ngầm ở Trung Quốc được xem là một chín một mười với Bùi Mặc. Phía Bắc có ‘ ông hoàng kim cương‘_ Bùi Mặc, phía Nam có ‘ thần chết Đô Thành ‘_ Phạm Hiến Việt, người ta nói đừng để cả hai cùng xuất hiện nếu không sẽ là tai họa cho nhân loại, Bùi Mặc là nỗi khiếp sợ của thương trường, Phạm Hiến Việt lại là người mang đến cái chết cho người khác, trong mắt người đời không ai là không sợ bọn họ.
Nghe nói Phạm Hiến Việt là một người tàn bạo, lạnh lùng, vô tâm ngang tầm Bùi Mặc nhưng bọn họ khác nhau ở chỗ Bùi Mặc lại ít gần nữ sắc hơn, Phạm Hiến Việt lại còn mở riêng một nơi bao nuôi phụ nữ, phụ nữ ở chỗ của anh ta còn là dùng để làm trò tiêu khiển cho những tên đàn ông khác.
Từ Châu Thành đến Đô Thành chỉ hơn một tiếng, bây giờ ngoài trời cũng đang về đêm những ánh đèn từ các tòa nhà cao tầng cũng đã thắp sáng, từ trên máy bay nhìn xuống mọi thứ thu nhỏ lại hệt như những con đom đóm đang bay lượn, rất đẹp mắt.
Bùi Mặc ngồi lặng im, vẫn là loại thuốc lá đắt đỏ hay hút, hắn châm một điếu rồi đưa vào miệng nhưng lại nhớ ra gì đó liền vứt xuống đất dập tắt ngay. Nhìn qua cửa nhỏ máy bay, Bùi Mặc không hiểu sao ánh mắt lại chứa sát khí, hắn cất giọng lạnh: “ mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa chưa “.
A Trạch ngồi ở đắng sau cách hắn hai hàng ghế liền giật mình đứng dậy đi đến, kính cẩn cúi đầu: “ Dạ rồi lão đại, cũng đã điều thêm người tìm kiếm Vận Nhi, có thông tin họ sẽ báo cho chúng ta ngay “
Nghe đến Vận Nhi, Bùi Mặc rũ mắt xuống, buồn như không buồn, cơ thể hắn dù trong ngữ cảnh nào vẫn là toát ra vẻ lạnh lùng, lãnh đạm.
“ Còn lô hàng sắp tới,…thế nào rồi “
“ Vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, dự liệu tháng sau sẽ xuất đi, lần này còn có vài ký cơ quan nội tạng nữa “, A Trạch nói liền một mạch.
Bùi Mặc gật đầu rồi phấc phấc tay ra hiệu cho cậu ta quay về chỗ ngồi, không khí lại rơi vào biển lặng.
…
Đô Thành
Vừa xuống khỏi máy bay, Bùi Mặc cứ như lên cơn nghiện nhanh chóng châm ngay một điếu thuốc đưa vào miệng, phì phèo, hắn đưa mắt nhìn xung quanh bãi đất trống vài giây rồi rời đi, đi ra được một đoàn bên ngoài đường lớn có một dãy xe tầm sáu chiếc đậu sẵn ở đó, đều là xe của hãng Roll_Royce, biểu tượng xe của giới siêu giàu, vừa nhìn là Bùi Mặc đã biết chủ nhân của chúng là ai, hắn bước ra them vài bước đến gần với chiếc đầu tiên.
Trong xe một người đàn ông bước xuống với gương mặt lạnh, ánh mắt hẹp cứ như đang cười, mặc trên mình một cái áo sơ mi trắng và quần tây đen lịch thiệp, gương mặt điển trai, so với Bùi Mặc thì chỉ thua khoảng hai phần.
“ Bùi tổng, tôi đích thân đến đón anh đây “
Không cần dài dòng cũng biết đây chính là ‘thần chết của Đô Thành ‘ Phạm Hiến Việt, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, dáng vẻ của anh ta mười phần là giống thần chết, nếu ai từng thấy qua hình tượng thần chết trên phim ảnh thì sẽ thấy được giống đến mức nào, chỉ khác ở chỗ ngũ quan trên gương mặt anh ta hài hòa hơn mà thôi.
“ Phạm chủ, lần đầu gặp mặt “
Bùi Mặc đưa tay đáp lại, nhìn dáng vẻ của hai người này A Trạch cũng không hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác lạnh sống lưng.
Chiếc xa nhanh chóng lăn bánh, ngồi trong xe Phạm Hiến Việt nhìn điếu thuốc trong miệng Bùi Mặc đã sắp anh ta liền châm một điếu khác đưa đến, trùng hợp cũng là loại thuốc mà hắn đang hút, Bùi Mặc vứt điếu thuốc của mình ra cửa xe rồi nhận lấy từ anh ta điếu mới.
Phạm Hiến Việt sau đó cũng lên tiếng: “ Bùi tổng, lần này tôi còn chuẩn bị cho anh một món quà lớn, xem như là quà gặp mặt “
“ Qùa gặp mặt?... Phạm chủ những người như chúng ta không cần quá dài dòng “, Bùi Mặc đưa ánh mắt vô tri sang nhìn anh ta cùng lúc đó trong miệng cũng phì ra một lớp khói mù.
“ Đùng là không cần dài dòng,…haha “
Nhìn Phạm Hiến Việt, Bùi Mặc bất giác nhếch khóe miệng, anh ta trong mắt người ngoài như thế nào đi nữa nhưng đối với Bùi Mặc cũng chỉ là một tên tai to có chút tiếng tăm, hơn nữa Bùi Mặc lại là một kẻ không sợ trời không sợ đất, cái gì mà bộ trưởng bộ chính trị, không thể dọa được hắn.
Chỉ là Bùi Mặc hắn không muốn nếu không bây giờ hắn cũng là một kẻ máu mặt trong giới chính trị, hắn không ham muốn mấy cái ghế đó đối với hắn thuốc phiện mới là thứ quan trọng hơn cả mạng sống mà chuyện này Phạm Hiến Việt cũng không hề biết đến.
Trời cũng đã về khuya nhưng chiếc xe vẫn chưa đến điểm cần đến, không biết là đi đâu nhưng Bùi Mặc cùng Phạm Hiến Việt cũng đã nói với nhau không ít chuyện về nhiều đề tài, nhiều lĩnh vực, khi hai con người mang tri thức cao gặp nhau có ngồi với nhau cả ngày cũng không hết chuyện, về lĩnh vực chính trị tuy Bùi Mặc không phải người trong cuộc nhưng hắn cũng hiểu rõ phần nào, còn về mặt thương trường tuy Phạm Hiến Việt không phải dân kinh doanh nhưng lại nắm trong tay quyền ban phát lệnh hoạt động cho doanh nhân nên cũng rất rõ về nguyên tắc trong ngành.
Cuối cùng chiếc xe cũng đã dừng lại, nơi đây là biệt phủ của Phạm gia, so với biệt thự ở ngoại ô của Bùi Mặc đúng là to hơn, rộng lớn hơn rất nhiều, người hầu kẻ hạ cũng vô cùng đông, còn chỗ Bùi Mặc chỉ cần một người đa năng như A Trạch là có thể làm tất mọi việc, Bùi Mặc không thích ồn ào hơn nữa người càng đông càng nhiều rắc rối.
Bùi Mặc được sắp xếp cho một phòng lớn nhất theo sau còn có bốn nữ hầu lẽo đẽo theo, hầu hạ chu đáo, từ việc ăn uống, pha nước tắm hay trải ga giường,… tuy có chút khó chịu nhưng hắn vẫn tỏ ra bình thản, ngay sau khi mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo từ bên ngoài một người phụ nữ vô cùng quyến rũ mặc trên mình chiếc vày ngủ nửa kín nửa hở đi vào, cô đứng đối diện Bùi Mặc, cất giọng yêu kiều: “ Bùi tổng, tôi nhận lệnh phục vụ anh đêm nay ạ? “.
Bùi Mặc nheo chặt mắt lại, hắn khẽ ‘ hừ ‘ một tiếng trong cổ họng, còn chưa phản ứng lại người phụ nữ đã tiến sáp lại gần, hai bàn tay trắng nõn thon thả nắm lấy dây áo tắm của hắn chầm chậm cởi ra, Bùi Mặc nghiến rang chụp lấy hai bàn tay một tiếng ‘ rắc ‘ vang lên, người phụ nữ đau đớn hét to.
Hắn vung mạnh co ta ngã ra sàn, gào lên
“Cút “.
Người phụ nữ sợ hãi tột độ đến cả nét quyến rũ cũng tiêu tan đâu mất bây giờ hệt như một con mèo lấm lem chạy nhanh khỏi phòng, khóc lóc thảm thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.