Chương 12: Quả nhiên cưới người trong lòng có khác
Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu
08/04/2022
Rốt cuộc trượng phu của Hứa nhị cô nương ôm nàng đến ngồi trên chiếc ghế thái sư có đặt chậu than bạc đằng trước. Xong hắn ung dung khoác áo lông cừu bên ngoài bộ quần áo mỏng đang mặc rồi nhét tấm vải trắng minh chứng cho đêm động phòng vào trong ngực. Cuối cùng hắn choàng thêm áo lông đen có phần cũ kỹ và đi về phía cửa.
Đang đi giữa chừng, hắn khum tay che miệng rồi ho nhẹ hai tiếng.
Hai tiếng ho khù khụ này khiến trái tim Hứa Song Uyển – người đang vừa ngồi bên chậu than vừa liếc trộm hắn – bình tĩnh lại. Nhịp tim nàng dần bình ổn, đôi mắt sáng cũng thâm trầm hơn.
Nàng nhìn hắn mở cửa.
“Thỉnh an trưởng công tử,” vang lên ngoài cửa.
“Ừm.” Tuyên Trọng An xoay người rồi đi ngồi đối diện Hứa Song Uyển.
Nương tử quản sự mà tối qua Hứa Song Uyển đã gặp lặng lẽ dẫn theo vú già tiến vào. Cửa nhanh chóng được đóng lại để chắn gió.
“Thỉnh an thiếu phu nhân…” Một đoàn người cúi đầu thật thấp hành lễ với Hứa Song Uyển.
Hứa Song Uyển nhìn trưởng công tử ngồi đối diện rồi lại nhìn lửa trong chậu than.
“Nàng lạnh à?” Người ngồi đối diện nàng ngẩng đầu hỏi.
Hứa Song Uyển lắc đầu.
Vì hồi nãy mở cửa khiến gió tràn vào, người Tuyên Trọng An hơi lạnh nên hắn lại khẽ ho một tiếng. Hắn nhìn thê tử đang ngồi yên quan sát hắn, đôi mắt đen lạnh nhạt trở nên dịu dàng hơn đôi chút, “Thay quần áo đi, phụ thân và mẫu thân đang chờ chúng ta.”
“Vâng.”
Vốn tưởng nàng sẽ im lặng, không ngờ nàng lại đáp lời. Tuyên Trọng An phân phó Ngu nương tử hay phục vụ mẫu thân hắn, “Hầu hạ thiếu phu nhân thay quần áo.”
“Vâng,” Ngu nương tử tuân lệnh. Nàng ấy thoáng quay đầu nhìn đại nha hoàn bên cạnh thiếu phu nhân thì thấy nàng ấy đang dẫn theo nha hoàn đến đỡ chủ tử. Nàng ấy nói với Chương nương tử đứng sau mình, “Đi lấy giày.”
Thải Hà giờ mới nhận ra cô nương của các nàng để chân trần.
Vừa nãy nhóm Thải Hà đi theo Ngu nương tử đến nhà chính, hòm đựng quần áo của cô nương các nàng lại đặt ở phòng bên cạnh nhà chính. Các nàng bị người hầu phủ trông coi gắt gao nên chưa chuẩn bị chu đáo y phục hôm nay cho cô nương mình, hiện tại đành vội vàng đi lấy.
May là lúc ở nhà cô nương đã cẩn thận xếp y phục cho tức phụ mới gả mặc trong ba ngày đầu vào riêng một hòm, giờ các nàng chỉ cần mở hòm lấy ra là được.
Không đợi nhóm Thải Hà cuống quít đi tìm trang phục, Ngu nương tử đã đưa hai tay nhận lấy áo trong từ một nha hoàn đứng phía sau. Nàng ấy mang đồ đến sau tấm bình phong rồi lại từ một nha hoàn khác cầm lấy áo váy bằng lụa màu đỏ sáng kết hợp với xanh lam, xong xuôi nàng ấy đứng sau tấm bình phong chờ phân phó.
Khi thiếu phu nhân gọi nàng ấy mang áo ngoài vào, nàng ấy mới dẫn người nâng y phục tiến vào bình phong rồi hầu hạ chủ thay quần áo.
Vú già do hầu phủ cử đến vừa nhanh nhẹn vừa ít nói, Hứa Song Uyển không cần sai bảo nha hoàn của mình.
So với hai nương tử hầu hạ nàng thì Thải Hà vẫn kém hơn. Nhìn qua các nàng ấy chắc đã hai mươi lăm, hai mươi sáu, sợ là đã làm vợ rồi; so với họ, Thải Hà của nàng không chín chắn lẫn nhanh nhạy bằng.
Ngu nương tử dẫn Chương nương tử – người tối qua cùng hầu hạ thiếu phu nhân với nàng ấy – tiến lại gần. Trong lúc Chương nương tử giúp thiếu phu nhân thay quần áo, nàng ấy kính cẩn cúi đầu bẩm báo, “Thiếu phu nhân, bộ y phục này là do trưởng công tử nửa tháng trước lệnh cho tú nương trong phủ phải gấp rút hoàn thành để đưa ngài. Toàn bộ lông dùng để thêu đều từ lông cáo tuyết do trưởng công tử mang về.”
Lời này khiến Hứa Song Uyển đang giơ tay nhận áo từ vú già chợt dừng lại. Hắn mang về? Gấp rút hoàn thành vì nàng?
Ngu nương tử vừa dứt lời thì không nói thêm nữa. Thấy Chương nương tử đã cài xong thắt lưng, nàng ấy liền quỳ xuống cạnh Chương nương tử để mặc váy lụa cho thiếu phu nhân.
Khi Hứa Song Uyển đi ra ngoài tấm bình phong, nghênh đón nàng là ly trà từ Tuyên trưởng công tử.
Trưởng công tử đang ngồi pha trà bên chậu than rực lửa, những sợi lông quạ dài lay động theo động tác của hắn. Hứa Song Uyển dùng hai tay nhận lấy ly trà nóng; ly trà sưởi ấm đôi tay lẫn trái tim của nàng.
Nàng đứng trước mặt hắn, chậm rãi uống cạn ly; còn hắn thỉnh thoảng lại liếc nhìn nàng. Trong một lần ánh mắt hai người giao nhau, nàng đặt ly xuống rồi hành lễ với hắn, “Phu quân, để thiếp thân chải đầu đã nhé?”
“Đi đi,” trưởng công tử gật đầu, nhìn nàng ngồi trước gương.
Nàng quả thật rất xinh đẹp. Dù trên mặt không hiện ý cười thì nàng vẫn là đóa hoa đẹp nhất.
Oo———oOo———oΟ
Hứa Song Uyển khoác trên người áo lông cáo mới tinh mang màu trắng hoàn mỹ, tay nàng được phu quân cầm. Hai người đi đoạn đường rất dài trong giá rét mới đến cánh cổng lớn khảm đinh cao hai trượng[1].
Lúc này cổng đã mở, người đứng đợi tại cổng nhìn thấy hai người liền vội vã chạy đến.
Hứa Song Uyển mặc rất nhiều lớp nhưng quần áo trưởng công tử lại không dày; chí ít nàng cảm thấy hắn mặc đồ quá mỏng manh. Nhưng nàng đã chuẩn bị tốt, hạ nhân đưa nàng quần áo để hắn mặc. Nàng mở miệng thỉnh cầu hắn khoác thêm lớp áo mỏng song hắn chỉ lắc đầu. Suốt đoạn đường này, hắn đi rất nhanh, nàng cũng chẳng dám chậm chân vì sợ đi lâu thì gió thổi sẽ khiến hắn bị lạnh.
Hắn vẫn có sức lực, ít nhất hắn đủ sức bế nàng. Hắn tuyệt đối không ốm yếu tới mức sắp chết như người ngoài đồn thổi, song bàn tay đang nắm lấy tay nàng lại lạnh như băng. Cái nắm tay kéo dài cả quãng đường này khiến đáy lòng Hứa Song Uyển nhói đau…
Bình thường nàng đi khá chậm nên hiện giờ đi với tốc độ như vậy làm chóp mũi nàng đổ mồ hôi. Đến lúc dừng chân để người đang chờ họ hành lễ, nàng mới cảm thấy cả cổ lẫn sau tai cũng có mồ hôi.
May sáng nay nàng không trang điểm, chứ dùng khuôn mặt nhòe nhoẹt son phấn đi bái kiến công công bà bà thì quá thất lễ.
“Trưởng công tử, thiếu phu nhân, mau vào trong đi. Hầu gia, phu nhân cùng tiểu công tử đang ở trong chờ ngài với thiếu phu nhân đấy…” Người đứng ở cổng chờ họ là tùy tùng lâu năm của Quy Đức Hầu Tuyên Hồng Đạo và cũng là quản sự lâu đời trong phủ. Ông sở hữu vẻ ngoài rất thân thiện.
“Đồ thúc…” Tuyên Trọng An gật đầu với ông. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trong tay mình rồi nghiêng đầu nói, “Đây là người hầu thân cận lâu năm của phụ thân, đã theo phụ thân cả đời. Về sau nàng cứ gọi ông ấy là Đồ thúc.”
Từ đêm qua tới giờ, tâm trí Hứa Song Uyển đều bị Tuyên trưởng công tử chiếm cứ. Giây phút này nàng mới nhớ đến trong kia có một người nàng không thể tránh né; chính là tiểu công tử hầu phủ bị huynh trưởng nàng làm cho trọng thương – Tuyên Tuân Lâm. Trên trán nàng bắt đầu đổ mồ hôi nhưng may nàng kịp phản ứng. Nàng khẽ cười nhẹ nhàng với Đồ thúc rồi lên tiếng chào, “Đồ thúc.”
“Ây da, thiếu phu nhân, ngài mau vào trong đi. Gió lớn lắm, đừng để bị lạnh.” Đồ Thân híp mắt cười, khom người mời các chủ tử tiến vào trong.
Kính trà xong sẽ dùng bữa, trưởng công tử sau khi ăn cơm còn phải uống thuốc nên lúc này không thể chậm trễ.
Lúc bước qua cổng, Hứa Song Uyển liếc nhìn Thải Hà ở đằng sau. Mắt nàng lướt qua những chiếc hộp trong tay Thải Hà và Hòa Văn, tâm trạng nàng nặng nề.
Hứa phủ có lỗi với phủ Quy Đức Hầu.
Nàng không biết tại sao trưởng công tử nhất định phải cưới nàng, song bất chấp lý do là gì, lỗi lầm của huynh trưởng đã trở thành vướng mắc lớn nhất của nàng trong phủ này.
Sai là sai, chẳng thể biện hộ được.
Không phải vì nàng gả đến đây mà có thể xóa bỏ việc huynh trưởng gây chuyện khiến Tuyên tiểu lang suýt chút nữa tử vong. Đấy dù sao cũng là tiểu công tử trong một hầu phủ vốn ít con nối dõi. Dẫu phủ Quy Đức Hầu không để ý thì nàng cũng chẳng thể làm ngơ.
Đây là việc Hứa Song Uyển nghĩ tới ngay sau khi đồng ý hôn sự này. Nhưng hiện tại sắp thật sự đối mặt thì lòng nàng căng thẳng hơn hẳn so với tưởng tượng trước kia.
Trưởng công tử rất tốt với nàng.
Nàng còn muốn sống lâu dài trong phủ này.
Không cần lý do sâu sắc, chỉ dựa vào bàn tay lớn nắm chặt tay nàng suốt quãng đường của trưởng công tử cũng đủ cho nàng muốn gánh vác thật tốt vai trò tức phụ hầu phủ. Nàng không muốn tạo sai lầm khiến tâm hắn và nàng xa cách.
Chân bước qua bậc thềm, tâm Hứa Song Uyển căng như dây đàn. Khi hai người vừa vào, phu nhân Quy Đức Hầu Tuyên Khương thị đang ngồi ở ghế chính liền mừng rỡ nhìn họ.
Nhi tử mặc đồ cũ mấy năm liền giờ mới diện trang phục mới; áo dài mới, áo lông mới, giày mới. Phu nhân hầu gia sau khi nhìn thoáng qua tức phụ thì ánh mắt vẫn một mực dừng trên thân trưởng tử.
“Phụ thân, mẫu thân.” Tuyên Trọng An đã buông tay thê tử, hành lễ với phụ mẫu.
Hắn vừa dứt lời, Hứa Song Uyển cũng lập tức quỳ xuống cùng hắn. Nàng chào vợ chồng Quy Đức Hầu, “Tức phụ Hứa thị bái kiến phụ thân, mẫu thân.”
Tức phụ này do trưởng tử chỉ đích danh, thậm chí trưởng tử còn lập lời thề với ông. Quy Đức Hầu nhớ đến những lời trưởng tử nói đêm đó trong lúc quỳ trước ông, rồi ông nghĩ tới việc chỉ hơn một tháng mà trưởng tử đã giúp phủ Quy Đức Hầu kéo dài hơi tàn trước hiểm họa đến từ thánh thượng. Trong lòng ông không khỏi thở dài.
Chỉ vì cưới nàng mà xưa nay trưởng tử vốn không phải người liều lĩnh lại tự dấn thân vào nguy hiểm.
Tuy bảo do hắn chỉ đích danh nhưng Quy Đức Hầu suy cho cùng vẫn chẳng mặn mà gì vị tức phụ này. Nhưng vì thể diện của trưởng tử – Quy Đức Hầu gia tương lai – ông bằng lòng cho nàng chút mặt mũi. Rốt cuộc mai sau, toàn bộ Quy Đức Hầu sẽ nằm trong tay trưởng tử, mà nàng rõ ràng là người quan trọng trong lòng hắn.
“Ừ,” Quy Đức Hầu dẫn đầu lên tiếng.
“Tức phụ,” hầu phu nhân cũng ấm áp gọi. Ngồi trên đầu gối bà là đứa trẻ có khuôn mặt vô cảm nhưng đường nét gương mặt khá giống Tuyên Trọng An; đây là ấu tử của bà – Tuyên Tuân Lâm. Bà thả con đứng trên đất rồi nói, “Tuân Lâm đi đỡ tẩu tử nhé?”
Tuyên Tuân Lâm bất động.
Hắn mới sáu tuổi nhưng hắn biết đây là muội muội ruột thịt của kẻ suýt nữa hại hắn mất mạng.
Có là tẩu tử hắn cũng không thích.
Tuyên Tuân Lâm đứng yên nhưng lại đưa mắt nhìn huynh trưởng.
“Tuân Lâm?” Thấy hắn bất động, Tuyên Trọng An vẫy vẫy tay với hắn.
Chiêu này của hắn khiến Tuyên tiểu công tử chỉ hơi chần chừ rồi đi về phía huynh trưởng.
Khuôn mặt nhỏ của hắn nghiêm túc, một chút biểu cảm cũng chả có, song khi tới chỗ huynh trưởng đang quỳ thì hắn quỳ ngay xuống; hai huynh đệ cùng quỳ một chỗ.
Đối diện tiểu đệ, khuôn mặt cứng ngắc lạnh lùng của Tuyên Trọng An mới hiện rõ nét dịu dàng. Hắn chẳng hề do dự mà ôm lấy tiểu đệ đang quỳ rồi để tiểu đệ quỳ trên đầu gối của mình. Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, “Thay phụ thân cùng mẫu thân và cả ta nữa đỡ tẩu tẩu của đệ, được không?”
Hai tháng qua, Tuyên Tuân Lâm phần lớn nằm bẹp trên giường bệnh. Giờ đối mặt với huynh trưởng, hắn mím môi, đôi mắt trong trẻo hiện lên nỗi ấm ức vô tận.
Tuyên Trọng An rất thương hắn nên không ép buộc. Hắn đưa tay ôm chặt tiểu đệ, Tuyên Tuân Lâm cũng vươn hai tay ôm chặt huynh trưởng – vị huynh trưởng vô cùng cao lớn và vĩ đại trong lòng hắn.
Lúc này, Tuyên Trọng An ngẩng đầu nhìn phụ mẫu, nhẹ nhàng hỏi, “Phụ thân và mẫu thân có thể cho phép nhi tử đỡ tức phụ của mình dậy không?”
Hầu phu nhân nghe vậy thì đầu tiên là sững sờ, sau đó liền dở khóc dở cười. Bà nhìn thoáng qua trượng phu, thấy ông chẳng phản đối bèn cười rồi gật đầu với hắn.
Quả nhiên cưới người trong lòng có khác. Trước giờ có nghe hắn vì ai mà nói năng nhỏ nhẹ thế đâu?Chú thích
[1] Đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc thời xưa. 1 trượng = 3,33m.
Đang đi giữa chừng, hắn khum tay che miệng rồi ho nhẹ hai tiếng.
Hai tiếng ho khù khụ này khiến trái tim Hứa Song Uyển – người đang vừa ngồi bên chậu than vừa liếc trộm hắn – bình tĩnh lại. Nhịp tim nàng dần bình ổn, đôi mắt sáng cũng thâm trầm hơn.
Nàng nhìn hắn mở cửa.
“Thỉnh an trưởng công tử,” vang lên ngoài cửa.
“Ừm.” Tuyên Trọng An xoay người rồi đi ngồi đối diện Hứa Song Uyển.
Nương tử quản sự mà tối qua Hứa Song Uyển đã gặp lặng lẽ dẫn theo vú già tiến vào. Cửa nhanh chóng được đóng lại để chắn gió.
“Thỉnh an thiếu phu nhân…” Một đoàn người cúi đầu thật thấp hành lễ với Hứa Song Uyển.
Hứa Song Uyển nhìn trưởng công tử ngồi đối diện rồi lại nhìn lửa trong chậu than.
“Nàng lạnh à?” Người ngồi đối diện nàng ngẩng đầu hỏi.
Hứa Song Uyển lắc đầu.
Vì hồi nãy mở cửa khiến gió tràn vào, người Tuyên Trọng An hơi lạnh nên hắn lại khẽ ho một tiếng. Hắn nhìn thê tử đang ngồi yên quan sát hắn, đôi mắt đen lạnh nhạt trở nên dịu dàng hơn đôi chút, “Thay quần áo đi, phụ thân và mẫu thân đang chờ chúng ta.”
“Vâng.”
Vốn tưởng nàng sẽ im lặng, không ngờ nàng lại đáp lời. Tuyên Trọng An phân phó Ngu nương tử hay phục vụ mẫu thân hắn, “Hầu hạ thiếu phu nhân thay quần áo.”
“Vâng,” Ngu nương tử tuân lệnh. Nàng ấy thoáng quay đầu nhìn đại nha hoàn bên cạnh thiếu phu nhân thì thấy nàng ấy đang dẫn theo nha hoàn đến đỡ chủ tử. Nàng ấy nói với Chương nương tử đứng sau mình, “Đi lấy giày.”
Thải Hà giờ mới nhận ra cô nương của các nàng để chân trần.
Vừa nãy nhóm Thải Hà đi theo Ngu nương tử đến nhà chính, hòm đựng quần áo của cô nương các nàng lại đặt ở phòng bên cạnh nhà chính. Các nàng bị người hầu phủ trông coi gắt gao nên chưa chuẩn bị chu đáo y phục hôm nay cho cô nương mình, hiện tại đành vội vàng đi lấy.
May là lúc ở nhà cô nương đã cẩn thận xếp y phục cho tức phụ mới gả mặc trong ba ngày đầu vào riêng một hòm, giờ các nàng chỉ cần mở hòm lấy ra là được.
Không đợi nhóm Thải Hà cuống quít đi tìm trang phục, Ngu nương tử đã đưa hai tay nhận lấy áo trong từ một nha hoàn đứng phía sau. Nàng ấy mang đồ đến sau tấm bình phong rồi lại từ một nha hoàn khác cầm lấy áo váy bằng lụa màu đỏ sáng kết hợp với xanh lam, xong xuôi nàng ấy đứng sau tấm bình phong chờ phân phó.
Khi thiếu phu nhân gọi nàng ấy mang áo ngoài vào, nàng ấy mới dẫn người nâng y phục tiến vào bình phong rồi hầu hạ chủ thay quần áo.
Vú già do hầu phủ cử đến vừa nhanh nhẹn vừa ít nói, Hứa Song Uyển không cần sai bảo nha hoàn của mình.
So với hai nương tử hầu hạ nàng thì Thải Hà vẫn kém hơn. Nhìn qua các nàng ấy chắc đã hai mươi lăm, hai mươi sáu, sợ là đã làm vợ rồi; so với họ, Thải Hà của nàng không chín chắn lẫn nhanh nhạy bằng.
Ngu nương tử dẫn Chương nương tử – người tối qua cùng hầu hạ thiếu phu nhân với nàng ấy – tiến lại gần. Trong lúc Chương nương tử giúp thiếu phu nhân thay quần áo, nàng ấy kính cẩn cúi đầu bẩm báo, “Thiếu phu nhân, bộ y phục này là do trưởng công tử nửa tháng trước lệnh cho tú nương trong phủ phải gấp rút hoàn thành để đưa ngài. Toàn bộ lông dùng để thêu đều từ lông cáo tuyết do trưởng công tử mang về.”
Lời này khiến Hứa Song Uyển đang giơ tay nhận áo từ vú già chợt dừng lại. Hắn mang về? Gấp rút hoàn thành vì nàng?
Ngu nương tử vừa dứt lời thì không nói thêm nữa. Thấy Chương nương tử đã cài xong thắt lưng, nàng ấy liền quỳ xuống cạnh Chương nương tử để mặc váy lụa cho thiếu phu nhân.
Khi Hứa Song Uyển đi ra ngoài tấm bình phong, nghênh đón nàng là ly trà từ Tuyên trưởng công tử.
Trưởng công tử đang ngồi pha trà bên chậu than rực lửa, những sợi lông quạ dài lay động theo động tác của hắn. Hứa Song Uyển dùng hai tay nhận lấy ly trà nóng; ly trà sưởi ấm đôi tay lẫn trái tim của nàng.
Nàng đứng trước mặt hắn, chậm rãi uống cạn ly; còn hắn thỉnh thoảng lại liếc nhìn nàng. Trong một lần ánh mắt hai người giao nhau, nàng đặt ly xuống rồi hành lễ với hắn, “Phu quân, để thiếp thân chải đầu đã nhé?”
“Đi đi,” trưởng công tử gật đầu, nhìn nàng ngồi trước gương.
Nàng quả thật rất xinh đẹp. Dù trên mặt không hiện ý cười thì nàng vẫn là đóa hoa đẹp nhất.
Oo———oOo———oΟ
Hứa Song Uyển khoác trên người áo lông cáo mới tinh mang màu trắng hoàn mỹ, tay nàng được phu quân cầm. Hai người đi đoạn đường rất dài trong giá rét mới đến cánh cổng lớn khảm đinh cao hai trượng[1].
Lúc này cổng đã mở, người đứng đợi tại cổng nhìn thấy hai người liền vội vã chạy đến.
Hứa Song Uyển mặc rất nhiều lớp nhưng quần áo trưởng công tử lại không dày; chí ít nàng cảm thấy hắn mặc đồ quá mỏng manh. Nhưng nàng đã chuẩn bị tốt, hạ nhân đưa nàng quần áo để hắn mặc. Nàng mở miệng thỉnh cầu hắn khoác thêm lớp áo mỏng song hắn chỉ lắc đầu. Suốt đoạn đường này, hắn đi rất nhanh, nàng cũng chẳng dám chậm chân vì sợ đi lâu thì gió thổi sẽ khiến hắn bị lạnh.
Hắn vẫn có sức lực, ít nhất hắn đủ sức bế nàng. Hắn tuyệt đối không ốm yếu tới mức sắp chết như người ngoài đồn thổi, song bàn tay đang nắm lấy tay nàng lại lạnh như băng. Cái nắm tay kéo dài cả quãng đường này khiến đáy lòng Hứa Song Uyển nhói đau…
Bình thường nàng đi khá chậm nên hiện giờ đi với tốc độ như vậy làm chóp mũi nàng đổ mồ hôi. Đến lúc dừng chân để người đang chờ họ hành lễ, nàng mới cảm thấy cả cổ lẫn sau tai cũng có mồ hôi.
May sáng nay nàng không trang điểm, chứ dùng khuôn mặt nhòe nhoẹt son phấn đi bái kiến công công bà bà thì quá thất lễ.
“Trưởng công tử, thiếu phu nhân, mau vào trong đi. Hầu gia, phu nhân cùng tiểu công tử đang ở trong chờ ngài với thiếu phu nhân đấy…” Người đứng ở cổng chờ họ là tùy tùng lâu năm của Quy Đức Hầu Tuyên Hồng Đạo và cũng là quản sự lâu đời trong phủ. Ông sở hữu vẻ ngoài rất thân thiện.
“Đồ thúc…” Tuyên Trọng An gật đầu với ông. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trong tay mình rồi nghiêng đầu nói, “Đây là người hầu thân cận lâu năm của phụ thân, đã theo phụ thân cả đời. Về sau nàng cứ gọi ông ấy là Đồ thúc.”
Từ đêm qua tới giờ, tâm trí Hứa Song Uyển đều bị Tuyên trưởng công tử chiếm cứ. Giây phút này nàng mới nhớ đến trong kia có một người nàng không thể tránh né; chính là tiểu công tử hầu phủ bị huynh trưởng nàng làm cho trọng thương – Tuyên Tuân Lâm. Trên trán nàng bắt đầu đổ mồ hôi nhưng may nàng kịp phản ứng. Nàng khẽ cười nhẹ nhàng với Đồ thúc rồi lên tiếng chào, “Đồ thúc.”
“Ây da, thiếu phu nhân, ngài mau vào trong đi. Gió lớn lắm, đừng để bị lạnh.” Đồ Thân híp mắt cười, khom người mời các chủ tử tiến vào trong.
Kính trà xong sẽ dùng bữa, trưởng công tử sau khi ăn cơm còn phải uống thuốc nên lúc này không thể chậm trễ.
Lúc bước qua cổng, Hứa Song Uyển liếc nhìn Thải Hà ở đằng sau. Mắt nàng lướt qua những chiếc hộp trong tay Thải Hà và Hòa Văn, tâm trạng nàng nặng nề.
Hứa phủ có lỗi với phủ Quy Đức Hầu.
Nàng không biết tại sao trưởng công tử nhất định phải cưới nàng, song bất chấp lý do là gì, lỗi lầm của huynh trưởng đã trở thành vướng mắc lớn nhất của nàng trong phủ này.
Sai là sai, chẳng thể biện hộ được.
Không phải vì nàng gả đến đây mà có thể xóa bỏ việc huynh trưởng gây chuyện khiến Tuyên tiểu lang suýt chút nữa tử vong. Đấy dù sao cũng là tiểu công tử trong một hầu phủ vốn ít con nối dõi. Dẫu phủ Quy Đức Hầu không để ý thì nàng cũng chẳng thể làm ngơ.
Đây là việc Hứa Song Uyển nghĩ tới ngay sau khi đồng ý hôn sự này. Nhưng hiện tại sắp thật sự đối mặt thì lòng nàng căng thẳng hơn hẳn so với tưởng tượng trước kia.
Trưởng công tử rất tốt với nàng.
Nàng còn muốn sống lâu dài trong phủ này.
Không cần lý do sâu sắc, chỉ dựa vào bàn tay lớn nắm chặt tay nàng suốt quãng đường của trưởng công tử cũng đủ cho nàng muốn gánh vác thật tốt vai trò tức phụ hầu phủ. Nàng không muốn tạo sai lầm khiến tâm hắn và nàng xa cách.
Chân bước qua bậc thềm, tâm Hứa Song Uyển căng như dây đàn. Khi hai người vừa vào, phu nhân Quy Đức Hầu Tuyên Khương thị đang ngồi ở ghế chính liền mừng rỡ nhìn họ.
Nhi tử mặc đồ cũ mấy năm liền giờ mới diện trang phục mới; áo dài mới, áo lông mới, giày mới. Phu nhân hầu gia sau khi nhìn thoáng qua tức phụ thì ánh mắt vẫn một mực dừng trên thân trưởng tử.
“Phụ thân, mẫu thân.” Tuyên Trọng An đã buông tay thê tử, hành lễ với phụ mẫu.
Hắn vừa dứt lời, Hứa Song Uyển cũng lập tức quỳ xuống cùng hắn. Nàng chào vợ chồng Quy Đức Hầu, “Tức phụ Hứa thị bái kiến phụ thân, mẫu thân.”
Tức phụ này do trưởng tử chỉ đích danh, thậm chí trưởng tử còn lập lời thề với ông. Quy Đức Hầu nhớ đến những lời trưởng tử nói đêm đó trong lúc quỳ trước ông, rồi ông nghĩ tới việc chỉ hơn một tháng mà trưởng tử đã giúp phủ Quy Đức Hầu kéo dài hơi tàn trước hiểm họa đến từ thánh thượng. Trong lòng ông không khỏi thở dài.
Chỉ vì cưới nàng mà xưa nay trưởng tử vốn không phải người liều lĩnh lại tự dấn thân vào nguy hiểm.
Tuy bảo do hắn chỉ đích danh nhưng Quy Đức Hầu suy cho cùng vẫn chẳng mặn mà gì vị tức phụ này. Nhưng vì thể diện của trưởng tử – Quy Đức Hầu gia tương lai – ông bằng lòng cho nàng chút mặt mũi. Rốt cuộc mai sau, toàn bộ Quy Đức Hầu sẽ nằm trong tay trưởng tử, mà nàng rõ ràng là người quan trọng trong lòng hắn.
“Ừ,” Quy Đức Hầu dẫn đầu lên tiếng.
“Tức phụ,” hầu phu nhân cũng ấm áp gọi. Ngồi trên đầu gối bà là đứa trẻ có khuôn mặt vô cảm nhưng đường nét gương mặt khá giống Tuyên Trọng An; đây là ấu tử của bà – Tuyên Tuân Lâm. Bà thả con đứng trên đất rồi nói, “Tuân Lâm đi đỡ tẩu tử nhé?”
Tuyên Tuân Lâm bất động.
Hắn mới sáu tuổi nhưng hắn biết đây là muội muội ruột thịt của kẻ suýt nữa hại hắn mất mạng.
Có là tẩu tử hắn cũng không thích.
Tuyên Tuân Lâm đứng yên nhưng lại đưa mắt nhìn huynh trưởng.
“Tuân Lâm?” Thấy hắn bất động, Tuyên Trọng An vẫy vẫy tay với hắn.
Chiêu này của hắn khiến Tuyên tiểu công tử chỉ hơi chần chừ rồi đi về phía huynh trưởng.
Khuôn mặt nhỏ của hắn nghiêm túc, một chút biểu cảm cũng chả có, song khi tới chỗ huynh trưởng đang quỳ thì hắn quỳ ngay xuống; hai huynh đệ cùng quỳ một chỗ.
Đối diện tiểu đệ, khuôn mặt cứng ngắc lạnh lùng của Tuyên Trọng An mới hiện rõ nét dịu dàng. Hắn chẳng hề do dự mà ôm lấy tiểu đệ đang quỳ rồi để tiểu đệ quỳ trên đầu gối của mình. Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, “Thay phụ thân cùng mẫu thân và cả ta nữa đỡ tẩu tẩu của đệ, được không?”
Hai tháng qua, Tuyên Tuân Lâm phần lớn nằm bẹp trên giường bệnh. Giờ đối mặt với huynh trưởng, hắn mím môi, đôi mắt trong trẻo hiện lên nỗi ấm ức vô tận.
Tuyên Trọng An rất thương hắn nên không ép buộc. Hắn đưa tay ôm chặt tiểu đệ, Tuyên Tuân Lâm cũng vươn hai tay ôm chặt huynh trưởng – vị huynh trưởng vô cùng cao lớn và vĩ đại trong lòng hắn.
Lúc này, Tuyên Trọng An ngẩng đầu nhìn phụ mẫu, nhẹ nhàng hỏi, “Phụ thân và mẫu thân có thể cho phép nhi tử đỡ tức phụ của mình dậy không?”
Hầu phu nhân nghe vậy thì đầu tiên là sững sờ, sau đó liền dở khóc dở cười. Bà nhìn thoáng qua trượng phu, thấy ông chẳng phản đối bèn cười rồi gật đầu với hắn.
Quả nhiên cưới người trong lòng có khác. Trước giờ có nghe hắn vì ai mà nói năng nhỏ nhẹ thế đâu?Chú thích
[1] Đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc thời xưa. 1 trượng = 3,33m.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.