Chương 68: “Anh ấy đáng để tôi làm như vậy”
Mộng Tiêu Nhị
01/04/2022
1 giờ sáng, bờ biển chìm trong yên lặng.
Tiếng sóng biển và ngọn đèn phía xa bầu bạn với làng chài nhỏ bé này.
Thẩm Đường đốt một túi pháo bông tiên nữ, bên cạnh những cây pháo bông rực rỡ, Tưởng Thành Duật quay video ghi lại khoảnh khắc này cho cô.
“Nếu em quen anh sớm hơn một chút thì tốt rồi.”
Đốt xong cây cuối cùng, cô ra nắm tay Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật tắt video, “Quen anh sớm một chút cũng vô ích, trước đây sẽ anh không nhận thức được để mua cái này cho em.”
“......” Thẩm Đường kiễng chân, ôm chầm cổ anh, “Đúng là sự thật mất lòng, anh cứ giả vờ dỗ em một chút đi mà.”
Tưởng Thành Duật kéo tay cô ra, để cô cầm điện thoại, đi về phía trước rồi cúi người xuống, “Cõng em về nhé.”
Thẩm Đường thích dính lấy anh nhất, cô nhảy lên lưng anh.
Tháng 10 năm ngoái, lần đầu tiên anh tới thôn Hải Đường thăm cô, lúc ấy anh đã nói một câu ‘ Em ở đây, anh còn có thể đi đâu ’, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ.
Miệng Thẩm Đường kề sát lỗ tai anh, “Em yêu anh.”
Tưởng Thành Duật ngừng bước chân, dừng lại, xoay người quay lại bờ biển.
“Ơ, sao anh lại quay lại?”
“Cõng em đi hai vòng nữa.”
Thẩm Đường ôm cổ anh, đầu dựa sát vào anh, cô nhìn thấy anh vệ sĩ thỉnh thoảng đi đi lại lại trên bờ biển.
“Anh nói xem Viên Viên có hy vọng không?”
“Khó nói lắm. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng.”
Thẩm Đường gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa.
Cô híp mắt, nằm nhoài trên bả vai anh.
Ông nội không thể nhìn thấy cảnh này, nhưng cô lại hy vọng nhiều hơn, rằng sẽ có một thế giới khác tồn tại, ông bà nội sẽ sống thật khỏe mạnh ở đó.
Vui vẻ nhìn tất cả những thứ diễn ra trên bờ biển này.
--
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, Thẩm Đường mới rời giường.
Tưởng Thành Duật đang nói chuyện điện thoại với Nghiêm Hạ Vũ ở trong sân, trong tay bưng một tách trà lài do anh Thẩm pha từ sáng sớm, hương vị gần giống với trà ông nội pha.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi anh định khi nào trả số tiền nợ Tiêu Đông Hàn, Tưởng Thành Duật đã rút một phần tiền mà anh đầu tư mạo hiểm vào GR, cũng đủ để trả nợ.
Khoản tiền này đã đặt ở đó mấy ngày, chỉ có lãi không kỳ hạn, vậy rất lãng phí.
“Không vội.”
“Không vội thì cậu bảo tôi rút tiền ra làm gì?”
Tưởng Thành Duật nói thật với anh ta: “Thẩm Đường muốn giải quyết giúp tôi.”
“?”
Nghiêm Hạ Vũ biết rõ tính khí Thẩm Đường, không biết cô sẽ lại dùng phương pháp cực đoan gì, đến lúc đó không chỉ phá hủy Tiêu Ninh mà còn có thể liên lụy Tưởng Thành Duật.
“Hay là thôi đi.” Anh ta uyển chuyển lựa lời: “Cậu cũng không phải không trả nổi. Với lại, cậu chỉ là giải quyết nhu cầu cấp thiết của công ty mục tiêu trước, sau đó công ty mục tiêu sẽ trả dần cho cậu theo từng kỳ, mặc dù lợi nhuận không bằng thu nhập từ khoản đầu tư mạo hiểm, nhưng cậu cũng không bị thiệt. Một số tiền lớn như vậy, cậu yên tâm để Thẩm Đường dùng cách thức không bình thường để giải quyết hả?”
Tưởng Thành Duật cũng đang suy đoán xem cô muốn dùng cách gì để bảo vệ anh, “Giờ cô ấy đã khác trước, sẽ không cực đoan như vậy nữa, chắc là muốn dùng số cổ phần của Tiếu Ninh trong tay cô ấy để đổi thành tiền giúp tôi.”
Nghiêm Hạ Vũ không nhịn được phì cười, đây không phải 8 triệu, cũng không phải là 80 triệu.
“Bọn tôi đều biết Thẩm Đường thích cậu, nhưng cậu cũng không cần phải tự dát vàng lên mặt mình như vậy đâu, cô ấy dùng toàn bộ tài sản của mình để trả nợ cho cậu hả?”
Anh ta xem tình hình sau này có khả năng còn phải tới Tưởng gia ăn cơm chùa, vì thế ăn nói nể nang một chút, không có nói ra mấy chữ ‘ Sao cậu không nằm mơ đi???’.
Trên bàn danh lợi của đôi bên nam nữ, ai sẽ lấy tất cả mọi thứ của mình để đập nồi dìm thuyền, đánh cược vào một tình yêu và tương lai mờ mịt hão huyền chứ?
Nghiêm Hạ Vũ hỏi anh: “Nếu đổi là cậu, cậu có lấy một nửa tài sản của mình, thậm chí là nhiều hơn để trả nợ cho Thẩm Đường không?”
Tưởng Thành Duật nhấp một ngụm trà, “Nếu ngay cả điều này cũng không làm được thì tôi sẽ không cho cô ấy một cuộc hôn nhân. Giờ cậu theo đuổi Ôn Địch một lần nữa, chính là kiểu theo đuổi trót lưỡi đầu môi à?”
Trong điện thoại yên tĩnh vài giây.
Từ trước đến giờ Nghiêm Hạ Vũ chưa từng suy nghĩ một cách nghiêm túc về việc nếu giữa anh ta và Ôn Địch gặp phải tình huống này thì anh ta sẽ giải quyết như thế nào.
Có lẽ khi ngày đó thật sự xảy ra, anh ta cũng sẽ không chút do dự mà giúp đỡ Ôn Địch.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi anh khi nào về, “Gần đây GR có một khoản đầu tư, chờ cậu về sẽ đánh giá nguy hiểm.”
“Trong hai ngày này.” Tưởng Thành Duật bảo anh ta tìm hiểu xem công ty nào muốn khai thác du lịch ở thôn Hải Đường.
Lúc chạng vạng tối, Tạ Quân Trình, Hà Sở Nghiêu và Khoa Ân đến thôn Hải Đường.
Khoa Ân đứng trên ban công tầng 3, thưởng thức trà lài Thẩm Đường chuẩn bị cho mình, đón gió biển, ngắm núi non và biển trời rộng lớn giao hòa ở đằng xa.
Vô cùng hài lòng và thoải mãn.
“Chẳng trách Tưởng muốn đặt tên là thôn Hải Đường.”
Anh xoay mặt hỏi Thẩm Đường: “Đây là nơi cô lớn lên từ nhỏ à?”
Thẩm Đường: “Ừ, một tuổi đã đến đây, mãi đến năm 15 tuổi mới tới Luân Đôn.”
Khoa Ân biết lần này Thẩm Đường mời anh ấy tới không chỉ đơn giản là uống rượu vang và đi du lịch, “Tôi có thể giúp được gì không?”
Thẩm Đường không khách sáo với anh ấy mà nói ra suy nghĩ của mình, “Nếu thật sự đi đến bước này, các anh chỉ có lãi chứ không lỗ.”
Làm Khoa Ân cảm thấy bị sốc chính là, “Đó là 2/3 tài sản của cô.”
Anh ấy uống ngụm trà là cho đỡ sợ, nói thẳng không kiêng dè: “Cô không tiếc à?”
Thẩm Đường: “Phải nói là, Tưởng xứng đáng.”
Khoa Ân nhún vai, vẫn không hiểu nổi.
“Tôi tôn trọng suy nghĩ của cô.”
Anh đồng ý giúp chuyện này.
“Tới Bắc Kinh sẽ mời anh uống rượu vang đỏ, ở đây không có.”
Ba ngày sau, đoàn người trở lại Bắc Kinh.
Hôm nay cũng là ngày tốt mà công ty Ảnh thị chuyển văn phòng, chị Lỵ đích thân chọn ngày.
Giữa trưa bọn họ liên hoan, chúc mừng chuyển văn phòng.
Trong bữa tiệc, Tần Tỉnh và Trữ Nhiễm coi nhau như không khí, không ai nói chuyện với ai.
Sau khi Viên Viên nhìn thấy anh vệ sĩ thì sướng rơn người, ngay cả uống nước trắng cũng cảm thấy ngọt như đường.
Thẩm Đường vừa từ nhà hàng về tới văn phong đã gọi điện thoại cho Tiêu Đông Hàn, “Đến văn phòng tôi ngồi chút nhé? Tôi mời anh uống cà phê.”
Ngày hôm qua Tiêu Đông Hàn tới Bắc Kinh, trong tay có không ít chuyện cần xử lý, tạm thời cũng không muốn đánh trực diện với Thẩm Đường.
Anh ta từ chối uyển chuyển: “Chắc tôi không rảnh.”
“Thế à. Vậy có lẽ sau này anh sẽ hối hận vì hôm nay không tới.” Thẩm Đường khoanh một tay, “Tôi sẽ chuẩn bị cho anh cà phê anh thích uống, 7 giờ, chắc anh cũng làm xong việc rồi.”
Tiêu Đông Hàn suy nghĩ một lúc, “Gửi địa chỉ văn phòng cô cho tôi.”
Thẩm Đường gửi định vị cho anh ta, cô ngồi trước máy tính một lát rồi đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
Văn phòng này rộng 50-60m2, đơn giản mà sang trọng, đồ đạc trong văn phòng đều do chị Lỵ lo liệu. Cô thích nhất là cửa sổ sát đất hướng ra đường lớn, đứng bên cửa sổ là có thể nhìn thấy cao ốc Kinh Húc.
Thẩm Đường xoay người, đưa lưng về phía ngoài cửa sổ, mở điện thoại ra selfie.
Chọn bức ảnh hài lòng nhất gửi cho Tưởng Thành Duật, 【 Không ăn ảnh, anh cố xem nhé. 】
Tưởng Thành Duật thấy được điểm sáng của bức ảnh tự sướng, trên cửa kính sau lưng cô chính là Kinh Húc. Anh cũng gửi lại cô một bức ảnh, trong hình là nóc của tòa nhà văn phòng chỗ phòng làm việc của cô.
Thẩm Đường: 【 Anh không bận à? 】
Tưởng Thành Duật gửi tin nhắn thoại cho cô, “Lúc này không bận, vừa mới tan họp.” Anh cầm cốc nước, đi đến trước cửa sổ nói chuyện phiếm với cô, “Buổi tối em rảnh không, anh mời em ăn cơm, chúc mừng công ty em chuyển sang chỗ tốt.”
Thẩm Đường thật sự không rảnh, cô đã hẹn gặp Tiêu Đông Hàn sau khi hết giờ làm.
Cô không muốn quét mất hứng thú của anh, “Khi nào anh xong việc thì về nhà làm bữa khuya cho em nhé, về nhà em ăn.”
Bây giờ Tưởng Thành Duật ngoại trừ băm gừng thì không giỏi món nào cả, các bước nấu một số món ăn lúc trước học cùng đầu bếp trong đầu anh giờ đã về con số 0 rồi.
Không còn cách nào khác: “Anh nấu cháo trắng và làm thêm một phần nộm dưa chuột cho em nhé, có được không? Nếu em không muốn ăn cháo thì anh bảo đầu bếp làm cho em món khác.”
“Không cần quá cầu kỳ đâu, cho dù không có nộm dưa chuột, chỉ cần anh nấu cháo trắng thì em cũng thích ăn.”
Cách màn hình điện thoại, Tưởng Thành Duật vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ làm nũng của cô.
“Vậy em về nhà sớm chút nhé.” Anh cúp máy, sau đó gửi một bao lì xì nhỏ cho cô.
Tin nhắn trên bao lì xì là: 【 Chúc mừng bà chủ Thẩm chuyển sang chỗ tốt 】
Thẩm Đường mở ra, 2.7 tệ.
Cô đột nhiên nhớ ra, trước kia cô từng gửi cho anh bao lì xì 2.5 tệ.
Cộng hai cái vào nhau chính là 5.20.
* 520 = Anh yêu em
Hai tiếng gõ cửa vang lên, Viên Viên đi vào sau khi nhận được sự đồng ý.
“Chị Đường ơi, Tần Tỉnh và Trữ Nhiễm lại cãi nhau ở phòng tập, chị có muốn đi khuyên nhủ không?”
Cô ấy thật sự bất lực, đành phải tới tìm viện binh.
“Mặc kệ bọn họ.” Thẩm Đường nhìn đồng hồ, sắp sửa đến 5 rưỡi, “Viên Viên, em đi về trước đi, chị còn phải tăng ca, buổi tối hẹn người ta bàn việc.”
Viên Viên không vội về nhà, trong lòng có tính toán nhỏ, cô ấy muốn ở lại với anh vệ sĩ thêm một lát nữa, “Kiếp FA như em, có về nhà sớm cũng chán, ở lại vừa hay sắp xếp tài liệu luôn.”
Cô ấy không cho Thẩm Đường cơ hội từ chối, vội xua xua tay, đóng cửa văn phòng lại rồi đi.
Viên Viên vừa về đến cửa phòng mình, bên phòng tập “rầm” một tiếng, Tần Tỉnh đập sầm cửa đi ra. Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Tần Tỉnh thật sự tức giận.
Khắp người đều tỏa ra hơi thở ‘ đừng chọc tức ông đây ’.
Tần Tỉnh đứng ở cửa sổ châm điếu thuốc, hít một hơi, suýt nữa bị sặc.
Sự kiêu căng vô lễ của Trữ Nhiễm đã vượt quá sức chịu đựng của anh ta.
Chị Lỵ đang ở phòng tập khuyên Trữ Nhiễm, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Tần Tỉnh đi vào.
Chị ấn bả vai Trữ Nhiễm, ý bảo cô ấy đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa.
Tần Tỉnh đi vào lấy điện thoại của mình, lúc nói chuyện với chị Lỵ anh ta đã thay đổi thành biểu cảm bình thường, “Ở đây giao cho chị, buổi tối tôi còn phải trao đổi với bạn về một đại ngôn quảng cáo, bên đó cũng có ý muốn hợp tác với Hoắc Đằng.”
Là một quảng cáo ô tô, hiện tại hình tượng và lưu lượng của Hoắc Đằng cũng đủ để giành được đại ngôn cấp S như vậy.
Anh ta hoàn toàn mặc kệ mớ hỗn độn này của Trữ Nhiễm.
“Chị Lỵ, trong khoảng thời gian này tôi còn muốn đầu tư vào một bộ điện ảnh, có một số việc bên công ty không quán xuyến hết được, phiền chị để ý nhiều hơn nhé.”
Nói xong, Tần Tỉnh lấy điện thoại, mắt nhìn thẳng đi qua Trữ Nhiễm.
Không giống như lúc nãy đập sầm cửa, lúc này anh ta nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Anh ta không thèm nổi khùng nổi điên với Trữ Nhiễm nữa.
Thang máy dừng ở tầng hầm, lúc Tần Tỉnh bước ra khỏi thang máy thì chần chờ trong giây lát.
Người đứng bên cạnh cửa thang máy là Tiêu Đông Hàn, đang cúi đầu nhắn tin.
Tiêu Đông Hàn căn bản không rảnh chú ý người từ thang máy đi ra là ai mà ngước mắt nhìn nút mở thang máy, duỗi tay ấn rồi tiếp tục nhìn điện thoại, click gửi, 【 Tôi tới rồi. 】
Hôm nay Tiêu Đông Hàn vẫn mặc sơ mi trắng và vest xanh đen, dưới cặp kính gọng vàng là gương mặt lạnh lùng vô tình.
Tần Tỉnh không quen Tiêu Đông Hàn nên không cố tình chào hỏi.
Tiêu Đông Hàn đến trước giờ hẹn một tiếng, không biết hôm nay Thẩm Đường muốn làm gì.
Thẩm Đường xem xong tin nhắn, bỏ điện thoại xuống đi pha cà phê.
Máy pha cà phê ở văn phòng cô là của Tưởng Thành Duật tặng, hạt cà phê cũng do anh tài trợ.
Năm phút sau, Tiêu Đông Hàn được Viên Viên dẫn tới đây.
“Điều kiện văn phòng không tệ.” Tiêu Đông Hàn đứng trước cửa sổ quan sát thành phố.
Trước khi diễn ra cuộc đàm phán không chính thức, không khí vẫn xem như hòa hợp.
“Tiêu tổng, mời ngồi.” Thẩm Đường mang hai tách cà phê lên.
Tách cà phê tinh tế, hương cà phê đen thơm nồng.
Tiêu Đông Hàn ngồi xuống đối diện cô, “Giữa tôi và cô không cần vòng vo nữa.”
Thẩm Đường cười một tiếng, “Đương nhiên không cần rồi.”
Tiêu Đông Hàn khuấy cà phê, “Nói đi.”
“Công ty Tưởng Thành Duật nợ anh tổng cộng 8 tỷ mấy?”
“Gần 8.4 tỷ.” Tiêu Đông Hàn ngước mắt, “Sao, trả thay anh ta à?”
Thẩm Đường: “Nếu không gọi anh tới làm gì.”
“Cô lấy cái gì trả? Số cổ phần của tập đoàn Tiêu Ninh mà cô đang giữ sao?” Tiêu Đông Hàn nhắc nhở cô: “Tôi nói rồi, không chấp nhận cổ phần, tôi chỉ cần tiền mặt.”
Cho dù số cổ phần của Tiêu Ninh tăng thêm 1% thì cũng không có lợi ích gì nhiều với anh ta. Đến ngày nào đó anh ta muốn dùng tiền mặt, lại phải giảm số % cổ phần nắm giữ, vậy cũng không phải chỉ là một rắc rối nhỏ.
Cổ đông lớn của công ty giảm số % cổ phần nắm giữ chắc chắn sẽ khiến giá cổ phiếu của tập đoàn dao động.
Anh ta cần tiền mặt, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
“Có điều,” Anh ta nói quanh co: “Nếu số cổ phần này là cổ phần biểu quyết vượt cấp của tập đoàn Kinh Húc, có lẽ tôi sẽ nể mặt cô một chút, không cần trả bằng tiền mặt nữa.”
“Tiêu tổng mơ hay quá nhỉ.” Thẩm Đường đứng dậy, đến két sắt lấy một bản tài liệu photo ra, “Hẹn anh đến đương nhiên là có thành ý.”
Cô để bản tài liệu photo tới trước mặt Tiêu Đông Hàn, “Số tiền này sẽ sớm được chuyển vào tài khoản của chi nhánh ở nước ngoài của công ty mục tiêu, tổng cộng là 8.5 tỷ, cũng đủ để trả anh.”
Tiêu Đông Hàn xem xong tờ giấy kia, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, “Cô thế mà lại muốn thế chấp 2% cổ phần cho nhà Khoa Ân, Thẩm Đường, cô có biết mình đang làm gì không!”
Thẩm Đường hờ hững một câu: “Anh nói xem?”
Tiêu Đông Hàn suýt nữa vò nát bản tài liệu photo, vừa nãy máu dồn lên não khiến anh ta mất lý trí.
Uống mấy ngụm cà phê, Tiêu Đông Hàn làm cho mình bình tĩnh lại, “Công ty không cho phép cổ đông tự ý thế chấp cổ phần của mình để rút tiền mặt ra, sẽ không có chuyện ông nội không nói cho cô, Tiêu Đông Khải cũng không thể nào không nhắc nhở cô! E là cô không biết hậu quả của việc làm như vậy đâu nhỉ.”
Thẩm Đường bình tĩnh tự nhiên, đặt tay trên tay vịn ghế sô pha, hất cằm, “Chủ tịch Tiêu đúng là không cho phép tôi tự ý thế chấp cổ phần để rút tiền mặt. Đúng rồi --”
“Lúc tôi ký hợp đồng với chủ tịch Tiêu đã cố ý tăng thêm một điều khoản trong đó, với điều kiện tiên quyết là suy nghĩ tới tình hình chung của tập đoàn Tiêu Ninh, phải cho phép tôi áp chế anh dưới bất kỳ hình thức nào. Ví dụ như, bây giờ.”
“Hơn nữa, tôi chỉ thế chấp cổ phần cho các cổ đông khác của tập đoàn Tiêu Ninh, không xem là tổn hại tới lợi ích của tập đoàn. Nhà Khoa Ân giữ 0.1% cổ phần của Tiêu Ninh, chỉ là hơi ít một chút thôi, nhưng lớn nhỏ gì cũng là cổ đông.”
Thẩm Đường nói đến đây thì đứng lên một lần nữa, đến tủ lạnh lấy mấy hộp kem ra, “Đây là vị sầu riêng, trước kia lúc Lục Tri Phi bị tôi chọc tức đến mức nổi trận lôi đình đã phải dựa vào cái này để kéo dài tính mạng. Tôi cố ý chuẩn bị cho anh đấy.”
“......”
Thẩm Đường tự mở một hộp kem, “Cái này là vị cà phê, vị chua thanh dễ chịu.”
Tiêu Đông Hàn lại trải tờ bản sao đã bị vò nát ra, Thẩm Đường định thế chấp 2% cổ phần để vay 8.5 tỉ từ ngân hàng của nhà Khoa Ân.
Thời hạn vay là 2 năm, lãi suất vay không hề thấp.
Nếu đến kỳ hạn mà Thẩm Đường không có tiền trả thì 2% cổ phần này sẽ phải rơi vào trong tay nhà Khoa Ân.
Gia tộc Khoa Ân chỉ mong sao Thẩm Đường không trả được khoản nợ, đến lúc đó bọn họ nắm giữ 2% cổ phần này của Tiêu Ninh thì hoàn toàn có thể tham gia đại hội cổ đông của Tiêu Ninh.
Chưa biết chừng đến phiên bầu thành viên hội đồng quản trị tiếp theo, gia tộc nhà Khoa Ân sẽ còn liên kết với những cổ đông nhỏ khác để yêu cầu giữ một ghế trong hội đồng quản trị.
Với anh ta mà nói, đây lại là một tai họa.
Một cánh tay đã bị Tưởng Thành Duật kìm kẹp, nếu lại thêm gia tộc Khoa Ân, vậy tương đương với việc trực tiếp trói một chân anh ta lại.
Thẩm Đường được ăn cả ngã về không, buộc anh ta bó tay chịu trói.
Trong văn phòng bị nuốt chửng bởi sự im lặng.
Tiêu Đông Hàn dù thế nào cũng không ngờ rằng, một người ích kỷ, tính toán ranh ma như Thẩm Đường, thế mà đầu óc lại bị úng nước.
“Thẩm Đường, cô lấy cổ phần của mình để lấp vào một lỗ thủng lớn như vậy ở chỗ Tưởng Thành Duật, trong đầu cô bị thủng lỗ có đúng không? Tưởng Thành Duật chỉ là bạn trai cô, anh ta cũng không phải chồng cô, mà cho dù có là chồng cô đi nữa thì cũng không có gì đáng tin hơn là bản thân mình có tiền cả! Cô tỉnh táo chút đi!”
Thẩm Đường ăn nửa hộp kem: “Đừng nói 2%, cho dù mang tất 3% cổ phần của tôi ra thế chấp thì tôi cũng cam tâm tình nguyện, anh ấy đáng để tôi làm như vậy.”
Tiêu Đông Hàn cười lạnh, “Lý trí của cô đi đâu rồi? Một khi chia tay, cô sẽ thành hai bàn tay trắng.”
“Không sao. Nếu tôi thật sự coi trọng tiền như vậy thì năm đó tôi đã nhận trang viên chủ tịch Tiêu cho tôi, sau đó ngoan ngoãn làm con rối gỗ nghe lời, muốn cái gì được cái đó.”
Thẩm Đường uống một ngụm cà phê, tiếp tục ăn kem, “Cho dù ngày nào đó chia tay thì tôi cũng không hối hận. Tưởng Thành Duật giúp ông nội tôi ra đi không còn gì tiếc nuối, đây không phải thứ mà tiền có thể mua được.”
Cô cười tự giễu, “Nói mấy cái này với anh làm gì chứ, đàn gảy tai trâu.”
Tiêu Đông Hàn không trông cậy vào việc có thể thuyết phục được một người phụ nữ đã bị tình yêu che mờ lý trí, “Nói điều kiện để cô không vay thế chấp đi.” Dừng lại, “Để tôi nói điều kiện của tôi.”
Anh ta chỉ có thể thỏa hiệp một bước, “Số tiền công ty mục tiêu nợ tôi cứ trả theo đúng hợp đồng trước đây, không cần phải trả hết trong một lần nữa.”
Khóe miệng Thẩm Đường hơi giương lên, “Tôi tốn nhiều công sức như vậy, chỉ bằng một câu cứ trả theo đúng hợp đồng trước đây của anh là có thể xóa bỏ toàn bộ à?”
Tiêu Đông Hàn nắm tờ giấy kia, “Cô còn muốn như thế nào nữa?”
Thẩm Đường: “Giảm 1% lãi suất cho tất cả các khoản vay của công ty mục tiêu.”
Tiêu Đông Hàn mặt không biểu cảm, “Giảm 1%, cô đùa cái gì đấy?”
Thẩm Đường không nhanh không chậm: “Trong lòng anh biết rõ lúc trước anh đã gài bẫy công ty mục tiêu bao nhiêu tiền, giờ phun ra một ít để lấp vào cái hố anh đào cho Tưởng Thành Duật thôi. Nếu anh đồng ý, chuyện này sẽ được đảo ngược lại.”
“Ồ.” Tiêu Đông Hàn cười thành tiếng, đúng là suy nghĩ hão huyền.
Thẩm Đường không thèm để ý đến sự giễu cợt của anh ta, “Không đồng ý cũng được, vậy tôi sẽ đi thế chấp cổ phần để vay tiền của nhà Khoa Ân, dù sao tôi cũng không định trả tiền để lấy lại cổ phần, đến lúc đó một khi gia tộc nhà Khoa Ân tiến vào tập đoàn Tiêu Ninh, ngày lành của anh đại khái cũng kết thúc. Gia tộc Khoa Ân chính là mãnh hổ sài lang. Anh tự cân nhắc đi.”
Tiêu Đông Hàn: “Cô thật sự cho rằng có thể uy hiếp được tôi?”
Thẩm Đường chỉ cười mà không nói.
“Vừa rồi tôi đã cho cô thành ý lớn nhất, cô còn lòng tham không đáy, một hai phải tăng thêm điều kiện.” Tiêu Đông Hàn sao có thể mặc cho cô gây khó dễ, “Cô tình nguyện đi vay thì tùy cô.”
Anh ta vẫn còn đường lui, “Đến lúc cô không trả nổi khoản vay, ông nội sẽ không để mặc số cổ phần vượt cấp của tập đoàn Tiêu Ninh rơi vào tay người ngoài, ông sẽ lấp khoản vay đó giúp cô.”
“Anh thật sự cho rằng chủ tịch Tiêu có thể cam tâm tình nguyện trả khoản vay 8.5 tỷ à? Nếu không phải ông ấy ép anh tự bỏ tiền túi ra trả thay tôi, thì chính là thật sự đưa gia tộc Khoa Ân vào tập đoàn Tiêu Ninh.”
Thẩm Đường ăn nốt chỗ kem còn lại, không vội vàng không sốt ruột.
“Ông ấy có thể cho tôi 3% cổ phần, dám sắp xếp Tưởng Thành Duật vào hội đồng quản trị thì ông ấy cũng không quan tâm cổ phần rơi vào tay người ngoài đâu. Ông ấy nhìn xa hơn anh, với thực lực của gia tộc Khoa Ân, anh cũng không phải không biết. Sau khi bọn họ tiến vào, mặc dù đe dọa tới quyền quyết định của anh, nhưng anh lại không thể không thừa nhận, có tư bản như vậy thêm vào, tập đoàn Tiêu Ninh sẽ tiến càng xa hơn.”
Thẩm Đường nhìn về phía Tiêu Đông Hàn: “Anh đoán xem, đến lúc đó chủ tịch Tiêu sẽ để cho anh trả khoản vay này, hay là để gia tộc Khoa Ân vào?”
Hai mắt Tiêu Đông Hàn híp lại, không tiếp lời.
Không ai có thể đoán được tâm tư của ông nội.
Cà phê dần lạnh, Thẩm Đường lại rót cho anh ta một tách.
Cô đổi ý vào phút chót, “Tùy ý giảm lãi suất rất phiền toái, anh cũng không khó giải thích với hội đồng quản trị. Như vậy đi, trao đổi ngang nhau một chút, anh và công ty mục tiêu lại bổ sung thêm một thỏa thuận về tiền sử dụng bản quyền sáng chế, bởi vì trước đây đã thu phí quá cao, cho nên sẽ gia hạn miễn phí quyền sử dụng bản quyền sáng chế trong nửa năm cho công ty mục tiêu.”
Chẳng may đến lúc đó kỹ thuật mới do Tưởng Thành Duật và Trữ Nhạc Lễ hợp tác nghiên cứu không được chuyển giao và sử dụng đúng hạn, thì sẽ phải tiếp tục trả một khoản tiền sử dụng bản quyền khổng lồ cho Tiêu Đông Hàn.
Lấy tính cách có thù tất báo của Tiêu Đông Hàn, nhất định sẽ lại tăng giá.
Miễn phí nửa năm tiền sử dụng bản quyền là rất cần thiết đối với công ty mục tiêu, để ngừa trường hợp chẳng may xảy ra.
Thẩm Đường: “Nếu đã suy nghĩ kỹ thì bây giờ gọi ngay cho người phụ trách của công ty anh nắm quyền kiểm soát đi, bảo bọn họ gửi lại thư cho công ty mục tiêu, nói là sau khi trải qua quá trình đánh giá rủi ro một lần nữa, hoạt động kinh doanh của công ty mục tiêu không có bất thường, khoản nợ sẽ được trả đúng theo hợp đồng.”
Tiêu Đông Hàn gấp tờ giấy kia làm đôi, lại tiếp tục gập đôi.
Đời này, lần đầu tiên anh ta bị một người phụ nữ uy hiếp.
Trên người bọn họ có gien giống nhau, cô còn tàn nhẫn hơn anh ta.
Cô một mũi tên trúng hai đích, vừa giải quyết vấn đề nợ nần của công ty mục tiêu, lại vừa suy nghĩ ổn thỏa cho vấn đề phát triển kỹ thuật mới.
Tiếng sóng biển và ngọn đèn phía xa bầu bạn với làng chài nhỏ bé này.
Thẩm Đường đốt một túi pháo bông tiên nữ, bên cạnh những cây pháo bông rực rỡ, Tưởng Thành Duật quay video ghi lại khoảnh khắc này cho cô.
“Nếu em quen anh sớm hơn một chút thì tốt rồi.”
Đốt xong cây cuối cùng, cô ra nắm tay Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật tắt video, “Quen anh sớm một chút cũng vô ích, trước đây sẽ anh không nhận thức được để mua cái này cho em.”
“......” Thẩm Đường kiễng chân, ôm chầm cổ anh, “Đúng là sự thật mất lòng, anh cứ giả vờ dỗ em một chút đi mà.”
Tưởng Thành Duật kéo tay cô ra, để cô cầm điện thoại, đi về phía trước rồi cúi người xuống, “Cõng em về nhé.”
Thẩm Đường thích dính lấy anh nhất, cô nhảy lên lưng anh.
Tháng 10 năm ngoái, lần đầu tiên anh tới thôn Hải Đường thăm cô, lúc ấy anh đã nói một câu ‘ Em ở đây, anh còn có thể đi đâu ’, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ.
Miệng Thẩm Đường kề sát lỗ tai anh, “Em yêu anh.”
Tưởng Thành Duật ngừng bước chân, dừng lại, xoay người quay lại bờ biển.
“Ơ, sao anh lại quay lại?”
“Cõng em đi hai vòng nữa.”
Thẩm Đường ôm cổ anh, đầu dựa sát vào anh, cô nhìn thấy anh vệ sĩ thỉnh thoảng đi đi lại lại trên bờ biển.
“Anh nói xem Viên Viên có hy vọng không?”
“Khó nói lắm. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng.”
Thẩm Đường gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa.
Cô híp mắt, nằm nhoài trên bả vai anh.
Ông nội không thể nhìn thấy cảnh này, nhưng cô lại hy vọng nhiều hơn, rằng sẽ có một thế giới khác tồn tại, ông bà nội sẽ sống thật khỏe mạnh ở đó.
Vui vẻ nhìn tất cả những thứ diễn ra trên bờ biển này.
--
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, Thẩm Đường mới rời giường.
Tưởng Thành Duật đang nói chuyện điện thoại với Nghiêm Hạ Vũ ở trong sân, trong tay bưng một tách trà lài do anh Thẩm pha từ sáng sớm, hương vị gần giống với trà ông nội pha.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi anh định khi nào trả số tiền nợ Tiêu Đông Hàn, Tưởng Thành Duật đã rút một phần tiền mà anh đầu tư mạo hiểm vào GR, cũng đủ để trả nợ.
Khoản tiền này đã đặt ở đó mấy ngày, chỉ có lãi không kỳ hạn, vậy rất lãng phí.
“Không vội.”
“Không vội thì cậu bảo tôi rút tiền ra làm gì?”
Tưởng Thành Duật nói thật với anh ta: “Thẩm Đường muốn giải quyết giúp tôi.”
“?”
Nghiêm Hạ Vũ biết rõ tính khí Thẩm Đường, không biết cô sẽ lại dùng phương pháp cực đoan gì, đến lúc đó không chỉ phá hủy Tiêu Ninh mà còn có thể liên lụy Tưởng Thành Duật.
“Hay là thôi đi.” Anh ta uyển chuyển lựa lời: “Cậu cũng không phải không trả nổi. Với lại, cậu chỉ là giải quyết nhu cầu cấp thiết của công ty mục tiêu trước, sau đó công ty mục tiêu sẽ trả dần cho cậu theo từng kỳ, mặc dù lợi nhuận không bằng thu nhập từ khoản đầu tư mạo hiểm, nhưng cậu cũng không bị thiệt. Một số tiền lớn như vậy, cậu yên tâm để Thẩm Đường dùng cách thức không bình thường để giải quyết hả?”
Tưởng Thành Duật cũng đang suy đoán xem cô muốn dùng cách gì để bảo vệ anh, “Giờ cô ấy đã khác trước, sẽ không cực đoan như vậy nữa, chắc là muốn dùng số cổ phần của Tiếu Ninh trong tay cô ấy để đổi thành tiền giúp tôi.”
Nghiêm Hạ Vũ không nhịn được phì cười, đây không phải 8 triệu, cũng không phải là 80 triệu.
“Bọn tôi đều biết Thẩm Đường thích cậu, nhưng cậu cũng không cần phải tự dát vàng lên mặt mình như vậy đâu, cô ấy dùng toàn bộ tài sản của mình để trả nợ cho cậu hả?”
Anh ta xem tình hình sau này có khả năng còn phải tới Tưởng gia ăn cơm chùa, vì thế ăn nói nể nang một chút, không có nói ra mấy chữ ‘ Sao cậu không nằm mơ đi???’.
Trên bàn danh lợi của đôi bên nam nữ, ai sẽ lấy tất cả mọi thứ của mình để đập nồi dìm thuyền, đánh cược vào một tình yêu và tương lai mờ mịt hão huyền chứ?
Nghiêm Hạ Vũ hỏi anh: “Nếu đổi là cậu, cậu có lấy một nửa tài sản của mình, thậm chí là nhiều hơn để trả nợ cho Thẩm Đường không?”
Tưởng Thành Duật nhấp một ngụm trà, “Nếu ngay cả điều này cũng không làm được thì tôi sẽ không cho cô ấy một cuộc hôn nhân. Giờ cậu theo đuổi Ôn Địch một lần nữa, chính là kiểu theo đuổi trót lưỡi đầu môi à?”
Trong điện thoại yên tĩnh vài giây.
Từ trước đến giờ Nghiêm Hạ Vũ chưa từng suy nghĩ một cách nghiêm túc về việc nếu giữa anh ta và Ôn Địch gặp phải tình huống này thì anh ta sẽ giải quyết như thế nào.
Có lẽ khi ngày đó thật sự xảy ra, anh ta cũng sẽ không chút do dự mà giúp đỡ Ôn Địch.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi anh khi nào về, “Gần đây GR có một khoản đầu tư, chờ cậu về sẽ đánh giá nguy hiểm.”
“Trong hai ngày này.” Tưởng Thành Duật bảo anh ta tìm hiểu xem công ty nào muốn khai thác du lịch ở thôn Hải Đường.
Lúc chạng vạng tối, Tạ Quân Trình, Hà Sở Nghiêu và Khoa Ân đến thôn Hải Đường.
Khoa Ân đứng trên ban công tầng 3, thưởng thức trà lài Thẩm Đường chuẩn bị cho mình, đón gió biển, ngắm núi non và biển trời rộng lớn giao hòa ở đằng xa.
Vô cùng hài lòng và thoải mãn.
“Chẳng trách Tưởng muốn đặt tên là thôn Hải Đường.”
Anh xoay mặt hỏi Thẩm Đường: “Đây là nơi cô lớn lên từ nhỏ à?”
Thẩm Đường: “Ừ, một tuổi đã đến đây, mãi đến năm 15 tuổi mới tới Luân Đôn.”
Khoa Ân biết lần này Thẩm Đường mời anh ấy tới không chỉ đơn giản là uống rượu vang và đi du lịch, “Tôi có thể giúp được gì không?”
Thẩm Đường không khách sáo với anh ấy mà nói ra suy nghĩ của mình, “Nếu thật sự đi đến bước này, các anh chỉ có lãi chứ không lỗ.”
Làm Khoa Ân cảm thấy bị sốc chính là, “Đó là 2/3 tài sản của cô.”
Anh ấy uống ngụm trà là cho đỡ sợ, nói thẳng không kiêng dè: “Cô không tiếc à?”
Thẩm Đường: “Phải nói là, Tưởng xứng đáng.”
Khoa Ân nhún vai, vẫn không hiểu nổi.
“Tôi tôn trọng suy nghĩ của cô.”
Anh đồng ý giúp chuyện này.
“Tới Bắc Kinh sẽ mời anh uống rượu vang đỏ, ở đây không có.”
Ba ngày sau, đoàn người trở lại Bắc Kinh.
Hôm nay cũng là ngày tốt mà công ty Ảnh thị chuyển văn phòng, chị Lỵ đích thân chọn ngày.
Giữa trưa bọn họ liên hoan, chúc mừng chuyển văn phòng.
Trong bữa tiệc, Tần Tỉnh và Trữ Nhiễm coi nhau như không khí, không ai nói chuyện với ai.
Sau khi Viên Viên nhìn thấy anh vệ sĩ thì sướng rơn người, ngay cả uống nước trắng cũng cảm thấy ngọt như đường.
Thẩm Đường vừa từ nhà hàng về tới văn phong đã gọi điện thoại cho Tiêu Đông Hàn, “Đến văn phòng tôi ngồi chút nhé? Tôi mời anh uống cà phê.”
Ngày hôm qua Tiêu Đông Hàn tới Bắc Kinh, trong tay có không ít chuyện cần xử lý, tạm thời cũng không muốn đánh trực diện với Thẩm Đường.
Anh ta từ chối uyển chuyển: “Chắc tôi không rảnh.”
“Thế à. Vậy có lẽ sau này anh sẽ hối hận vì hôm nay không tới.” Thẩm Đường khoanh một tay, “Tôi sẽ chuẩn bị cho anh cà phê anh thích uống, 7 giờ, chắc anh cũng làm xong việc rồi.”
Tiêu Đông Hàn suy nghĩ một lúc, “Gửi địa chỉ văn phòng cô cho tôi.”
Thẩm Đường gửi định vị cho anh ta, cô ngồi trước máy tính một lát rồi đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
Văn phòng này rộng 50-60m2, đơn giản mà sang trọng, đồ đạc trong văn phòng đều do chị Lỵ lo liệu. Cô thích nhất là cửa sổ sát đất hướng ra đường lớn, đứng bên cửa sổ là có thể nhìn thấy cao ốc Kinh Húc.
Thẩm Đường xoay người, đưa lưng về phía ngoài cửa sổ, mở điện thoại ra selfie.
Chọn bức ảnh hài lòng nhất gửi cho Tưởng Thành Duật, 【 Không ăn ảnh, anh cố xem nhé. 】
Tưởng Thành Duật thấy được điểm sáng của bức ảnh tự sướng, trên cửa kính sau lưng cô chính là Kinh Húc. Anh cũng gửi lại cô một bức ảnh, trong hình là nóc của tòa nhà văn phòng chỗ phòng làm việc của cô.
Thẩm Đường: 【 Anh không bận à? 】
Tưởng Thành Duật gửi tin nhắn thoại cho cô, “Lúc này không bận, vừa mới tan họp.” Anh cầm cốc nước, đi đến trước cửa sổ nói chuyện phiếm với cô, “Buổi tối em rảnh không, anh mời em ăn cơm, chúc mừng công ty em chuyển sang chỗ tốt.”
Thẩm Đường thật sự không rảnh, cô đã hẹn gặp Tiêu Đông Hàn sau khi hết giờ làm.
Cô không muốn quét mất hứng thú của anh, “Khi nào anh xong việc thì về nhà làm bữa khuya cho em nhé, về nhà em ăn.”
Bây giờ Tưởng Thành Duật ngoại trừ băm gừng thì không giỏi món nào cả, các bước nấu một số món ăn lúc trước học cùng đầu bếp trong đầu anh giờ đã về con số 0 rồi.
Không còn cách nào khác: “Anh nấu cháo trắng và làm thêm một phần nộm dưa chuột cho em nhé, có được không? Nếu em không muốn ăn cháo thì anh bảo đầu bếp làm cho em món khác.”
“Không cần quá cầu kỳ đâu, cho dù không có nộm dưa chuột, chỉ cần anh nấu cháo trắng thì em cũng thích ăn.”
Cách màn hình điện thoại, Tưởng Thành Duật vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ làm nũng của cô.
“Vậy em về nhà sớm chút nhé.” Anh cúp máy, sau đó gửi một bao lì xì nhỏ cho cô.
Tin nhắn trên bao lì xì là: 【 Chúc mừng bà chủ Thẩm chuyển sang chỗ tốt 】
Thẩm Đường mở ra, 2.7 tệ.
Cô đột nhiên nhớ ra, trước kia cô từng gửi cho anh bao lì xì 2.5 tệ.
Cộng hai cái vào nhau chính là 5.20.
* 520 = Anh yêu em
Hai tiếng gõ cửa vang lên, Viên Viên đi vào sau khi nhận được sự đồng ý.
“Chị Đường ơi, Tần Tỉnh và Trữ Nhiễm lại cãi nhau ở phòng tập, chị có muốn đi khuyên nhủ không?”
Cô ấy thật sự bất lực, đành phải tới tìm viện binh.
“Mặc kệ bọn họ.” Thẩm Đường nhìn đồng hồ, sắp sửa đến 5 rưỡi, “Viên Viên, em đi về trước đi, chị còn phải tăng ca, buổi tối hẹn người ta bàn việc.”
Viên Viên không vội về nhà, trong lòng có tính toán nhỏ, cô ấy muốn ở lại với anh vệ sĩ thêm một lát nữa, “Kiếp FA như em, có về nhà sớm cũng chán, ở lại vừa hay sắp xếp tài liệu luôn.”
Cô ấy không cho Thẩm Đường cơ hội từ chối, vội xua xua tay, đóng cửa văn phòng lại rồi đi.
Viên Viên vừa về đến cửa phòng mình, bên phòng tập “rầm” một tiếng, Tần Tỉnh đập sầm cửa đi ra. Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Tần Tỉnh thật sự tức giận.
Khắp người đều tỏa ra hơi thở ‘ đừng chọc tức ông đây ’.
Tần Tỉnh đứng ở cửa sổ châm điếu thuốc, hít một hơi, suýt nữa bị sặc.
Sự kiêu căng vô lễ của Trữ Nhiễm đã vượt quá sức chịu đựng của anh ta.
Chị Lỵ đang ở phòng tập khuyên Trữ Nhiễm, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Tần Tỉnh đi vào.
Chị ấn bả vai Trữ Nhiễm, ý bảo cô ấy đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa.
Tần Tỉnh đi vào lấy điện thoại của mình, lúc nói chuyện với chị Lỵ anh ta đã thay đổi thành biểu cảm bình thường, “Ở đây giao cho chị, buổi tối tôi còn phải trao đổi với bạn về một đại ngôn quảng cáo, bên đó cũng có ý muốn hợp tác với Hoắc Đằng.”
Là một quảng cáo ô tô, hiện tại hình tượng và lưu lượng của Hoắc Đằng cũng đủ để giành được đại ngôn cấp S như vậy.
Anh ta hoàn toàn mặc kệ mớ hỗn độn này của Trữ Nhiễm.
“Chị Lỵ, trong khoảng thời gian này tôi còn muốn đầu tư vào một bộ điện ảnh, có một số việc bên công ty không quán xuyến hết được, phiền chị để ý nhiều hơn nhé.”
Nói xong, Tần Tỉnh lấy điện thoại, mắt nhìn thẳng đi qua Trữ Nhiễm.
Không giống như lúc nãy đập sầm cửa, lúc này anh ta nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Anh ta không thèm nổi khùng nổi điên với Trữ Nhiễm nữa.
Thang máy dừng ở tầng hầm, lúc Tần Tỉnh bước ra khỏi thang máy thì chần chờ trong giây lát.
Người đứng bên cạnh cửa thang máy là Tiêu Đông Hàn, đang cúi đầu nhắn tin.
Tiêu Đông Hàn căn bản không rảnh chú ý người từ thang máy đi ra là ai mà ngước mắt nhìn nút mở thang máy, duỗi tay ấn rồi tiếp tục nhìn điện thoại, click gửi, 【 Tôi tới rồi. 】
Hôm nay Tiêu Đông Hàn vẫn mặc sơ mi trắng và vest xanh đen, dưới cặp kính gọng vàng là gương mặt lạnh lùng vô tình.
Tần Tỉnh không quen Tiêu Đông Hàn nên không cố tình chào hỏi.
Tiêu Đông Hàn đến trước giờ hẹn một tiếng, không biết hôm nay Thẩm Đường muốn làm gì.
Thẩm Đường xem xong tin nhắn, bỏ điện thoại xuống đi pha cà phê.
Máy pha cà phê ở văn phòng cô là của Tưởng Thành Duật tặng, hạt cà phê cũng do anh tài trợ.
Năm phút sau, Tiêu Đông Hàn được Viên Viên dẫn tới đây.
“Điều kiện văn phòng không tệ.” Tiêu Đông Hàn đứng trước cửa sổ quan sát thành phố.
Trước khi diễn ra cuộc đàm phán không chính thức, không khí vẫn xem như hòa hợp.
“Tiêu tổng, mời ngồi.” Thẩm Đường mang hai tách cà phê lên.
Tách cà phê tinh tế, hương cà phê đen thơm nồng.
Tiêu Đông Hàn ngồi xuống đối diện cô, “Giữa tôi và cô không cần vòng vo nữa.”
Thẩm Đường cười một tiếng, “Đương nhiên không cần rồi.”
Tiêu Đông Hàn khuấy cà phê, “Nói đi.”
“Công ty Tưởng Thành Duật nợ anh tổng cộng 8 tỷ mấy?”
“Gần 8.4 tỷ.” Tiêu Đông Hàn ngước mắt, “Sao, trả thay anh ta à?”
Thẩm Đường: “Nếu không gọi anh tới làm gì.”
“Cô lấy cái gì trả? Số cổ phần của tập đoàn Tiêu Ninh mà cô đang giữ sao?” Tiêu Đông Hàn nhắc nhở cô: “Tôi nói rồi, không chấp nhận cổ phần, tôi chỉ cần tiền mặt.”
Cho dù số cổ phần của Tiêu Ninh tăng thêm 1% thì cũng không có lợi ích gì nhiều với anh ta. Đến ngày nào đó anh ta muốn dùng tiền mặt, lại phải giảm số % cổ phần nắm giữ, vậy cũng không phải chỉ là một rắc rối nhỏ.
Cổ đông lớn của công ty giảm số % cổ phần nắm giữ chắc chắn sẽ khiến giá cổ phiếu của tập đoàn dao động.
Anh ta cần tiền mặt, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
“Có điều,” Anh ta nói quanh co: “Nếu số cổ phần này là cổ phần biểu quyết vượt cấp của tập đoàn Kinh Húc, có lẽ tôi sẽ nể mặt cô một chút, không cần trả bằng tiền mặt nữa.”
“Tiêu tổng mơ hay quá nhỉ.” Thẩm Đường đứng dậy, đến két sắt lấy một bản tài liệu photo ra, “Hẹn anh đến đương nhiên là có thành ý.”
Cô để bản tài liệu photo tới trước mặt Tiêu Đông Hàn, “Số tiền này sẽ sớm được chuyển vào tài khoản của chi nhánh ở nước ngoài của công ty mục tiêu, tổng cộng là 8.5 tỷ, cũng đủ để trả anh.”
Tiêu Đông Hàn xem xong tờ giấy kia, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, “Cô thế mà lại muốn thế chấp 2% cổ phần cho nhà Khoa Ân, Thẩm Đường, cô có biết mình đang làm gì không!”
Thẩm Đường hờ hững một câu: “Anh nói xem?”
Tiêu Đông Hàn suýt nữa vò nát bản tài liệu photo, vừa nãy máu dồn lên não khiến anh ta mất lý trí.
Uống mấy ngụm cà phê, Tiêu Đông Hàn làm cho mình bình tĩnh lại, “Công ty không cho phép cổ đông tự ý thế chấp cổ phần của mình để rút tiền mặt ra, sẽ không có chuyện ông nội không nói cho cô, Tiêu Đông Khải cũng không thể nào không nhắc nhở cô! E là cô không biết hậu quả của việc làm như vậy đâu nhỉ.”
Thẩm Đường bình tĩnh tự nhiên, đặt tay trên tay vịn ghế sô pha, hất cằm, “Chủ tịch Tiêu đúng là không cho phép tôi tự ý thế chấp cổ phần để rút tiền mặt. Đúng rồi --”
“Lúc tôi ký hợp đồng với chủ tịch Tiêu đã cố ý tăng thêm một điều khoản trong đó, với điều kiện tiên quyết là suy nghĩ tới tình hình chung của tập đoàn Tiêu Ninh, phải cho phép tôi áp chế anh dưới bất kỳ hình thức nào. Ví dụ như, bây giờ.”
“Hơn nữa, tôi chỉ thế chấp cổ phần cho các cổ đông khác của tập đoàn Tiêu Ninh, không xem là tổn hại tới lợi ích của tập đoàn. Nhà Khoa Ân giữ 0.1% cổ phần của Tiêu Ninh, chỉ là hơi ít một chút thôi, nhưng lớn nhỏ gì cũng là cổ đông.”
Thẩm Đường nói đến đây thì đứng lên một lần nữa, đến tủ lạnh lấy mấy hộp kem ra, “Đây là vị sầu riêng, trước kia lúc Lục Tri Phi bị tôi chọc tức đến mức nổi trận lôi đình đã phải dựa vào cái này để kéo dài tính mạng. Tôi cố ý chuẩn bị cho anh đấy.”
“......”
Thẩm Đường tự mở một hộp kem, “Cái này là vị cà phê, vị chua thanh dễ chịu.”
Tiêu Đông Hàn lại trải tờ bản sao đã bị vò nát ra, Thẩm Đường định thế chấp 2% cổ phần để vay 8.5 tỉ từ ngân hàng của nhà Khoa Ân.
Thời hạn vay là 2 năm, lãi suất vay không hề thấp.
Nếu đến kỳ hạn mà Thẩm Đường không có tiền trả thì 2% cổ phần này sẽ phải rơi vào trong tay nhà Khoa Ân.
Gia tộc Khoa Ân chỉ mong sao Thẩm Đường không trả được khoản nợ, đến lúc đó bọn họ nắm giữ 2% cổ phần này của Tiêu Ninh thì hoàn toàn có thể tham gia đại hội cổ đông của Tiêu Ninh.
Chưa biết chừng đến phiên bầu thành viên hội đồng quản trị tiếp theo, gia tộc nhà Khoa Ân sẽ còn liên kết với những cổ đông nhỏ khác để yêu cầu giữ một ghế trong hội đồng quản trị.
Với anh ta mà nói, đây lại là một tai họa.
Một cánh tay đã bị Tưởng Thành Duật kìm kẹp, nếu lại thêm gia tộc Khoa Ân, vậy tương đương với việc trực tiếp trói một chân anh ta lại.
Thẩm Đường được ăn cả ngã về không, buộc anh ta bó tay chịu trói.
Trong văn phòng bị nuốt chửng bởi sự im lặng.
Tiêu Đông Hàn dù thế nào cũng không ngờ rằng, một người ích kỷ, tính toán ranh ma như Thẩm Đường, thế mà đầu óc lại bị úng nước.
“Thẩm Đường, cô lấy cổ phần của mình để lấp vào một lỗ thủng lớn như vậy ở chỗ Tưởng Thành Duật, trong đầu cô bị thủng lỗ có đúng không? Tưởng Thành Duật chỉ là bạn trai cô, anh ta cũng không phải chồng cô, mà cho dù có là chồng cô đi nữa thì cũng không có gì đáng tin hơn là bản thân mình có tiền cả! Cô tỉnh táo chút đi!”
Thẩm Đường ăn nửa hộp kem: “Đừng nói 2%, cho dù mang tất 3% cổ phần của tôi ra thế chấp thì tôi cũng cam tâm tình nguyện, anh ấy đáng để tôi làm như vậy.”
Tiêu Đông Hàn cười lạnh, “Lý trí của cô đi đâu rồi? Một khi chia tay, cô sẽ thành hai bàn tay trắng.”
“Không sao. Nếu tôi thật sự coi trọng tiền như vậy thì năm đó tôi đã nhận trang viên chủ tịch Tiêu cho tôi, sau đó ngoan ngoãn làm con rối gỗ nghe lời, muốn cái gì được cái đó.”
Thẩm Đường uống một ngụm cà phê, tiếp tục ăn kem, “Cho dù ngày nào đó chia tay thì tôi cũng không hối hận. Tưởng Thành Duật giúp ông nội tôi ra đi không còn gì tiếc nuối, đây không phải thứ mà tiền có thể mua được.”
Cô cười tự giễu, “Nói mấy cái này với anh làm gì chứ, đàn gảy tai trâu.”
Tiêu Đông Hàn không trông cậy vào việc có thể thuyết phục được một người phụ nữ đã bị tình yêu che mờ lý trí, “Nói điều kiện để cô không vay thế chấp đi.” Dừng lại, “Để tôi nói điều kiện của tôi.”
Anh ta chỉ có thể thỏa hiệp một bước, “Số tiền công ty mục tiêu nợ tôi cứ trả theo đúng hợp đồng trước đây, không cần phải trả hết trong một lần nữa.”
Khóe miệng Thẩm Đường hơi giương lên, “Tôi tốn nhiều công sức như vậy, chỉ bằng một câu cứ trả theo đúng hợp đồng trước đây của anh là có thể xóa bỏ toàn bộ à?”
Tiêu Đông Hàn nắm tờ giấy kia, “Cô còn muốn như thế nào nữa?”
Thẩm Đường: “Giảm 1% lãi suất cho tất cả các khoản vay của công ty mục tiêu.”
Tiêu Đông Hàn mặt không biểu cảm, “Giảm 1%, cô đùa cái gì đấy?”
Thẩm Đường không nhanh không chậm: “Trong lòng anh biết rõ lúc trước anh đã gài bẫy công ty mục tiêu bao nhiêu tiền, giờ phun ra một ít để lấp vào cái hố anh đào cho Tưởng Thành Duật thôi. Nếu anh đồng ý, chuyện này sẽ được đảo ngược lại.”
“Ồ.” Tiêu Đông Hàn cười thành tiếng, đúng là suy nghĩ hão huyền.
Thẩm Đường không thèm để ý đến sự giễu cợt của anh ta, “Không đồng ý cũng được, vậy tôi sẽ đi thế chấp cổ phần để vay tiền của nhà Khoa Ân, dù sao tôi cũng không định trả tiền để lấy lại cổ phần, đến lúc đó một khi gia tộc nhà Khoa Ân tiến vào tập đoàn Tiêu Ninh, ngày lành của anh đại khái cũng kết thúc. Gia tộc Khoa Ân chính là mãnh hổ sài lang. Anh tự cân nhắc đi.”
Tiêu Đông Hàn: “Cô thật sự cho rằng có thể uy hiếp được tôi?”
Thẩm Đường chỉ cười mà không nói.
“Vừa rồi tôi đã cho cô thành ý lớn nhất, cô còn lòng tham không đáy, một hai phải tăng thêm điều kiện.” Tiêu Đông Hàn sao có thể mặc cho cô gây khó dễ, “Cô tình nguyện đi vay thì tùy cô.”
Anh ta vẫn còn đường lui, “Đến lúc cô không trả nổi khoản vay, ông nội sẽ không để mặc số cổ phần vượt cấp của tập đoàn Tiêu Ninh rơi vào tay người ngoài, ông sẽ lấp khoản vay đó giúp cô.”
“Anh thật sự cho rằng chủ tịch Tiêu có thể cam tâm tình nguyện trả khoản vay 8.5 tỷ à? Nếu không phải ông ấy ép anh tự bỏ tiền túi ra trả thay tôi, thì chính là thật sự đưa gia tộc Khoa Ân vào tập đoàn Tiêu Ninh.”
Thẩm Đường ăn nốt chỗ kem còn lại, không vội vàng không sốt ruột.
“Ông ấy có thể cho tôi 3% cổ phần, dám sắp xếp Tưởng Thành Duật vào hội đồng quản trị thì ông ấy cũng không quan tâm cổ phần rơi vào tay người ngoài đâu. Ông ấy nhìn xa hơn anh, với thực lực của gia tộc Khoa Ân, anh cũng không phải không biết. Sau khi bọn họ tiến vào, mặc dù đe dọa tới quyền quyết định của anh, nhưng anh lại không thể không thừa nhận, có tư bản như vậy thêm vào, tập đoàn Tiêu Ninh sẽ tiến càng xa hơn.”
Thẩm Đường nhìn về phía Tiêu Đông Hàn: “Anh đoán xem, đến lúc đó chủ tịch Tiêu sẽ để cho anh trả khoản vay này, hay là để gia tộc Khoa Ân vào?”
Hai mắt Tiêu Đông Hàn híp lại, không tiếp lời.
Không ai có thể đoán được tâm tư của ông nội.
Cà phê dần lạnh, Thẩm Đường lại rót cho anh ta một tách.
Cô đổi ý vào phút chót, “Tùy ý giảm lãi suất rất phiền toái, anh cũng không khó giải thích với hội đồng quản trị. Như vậy đi, trao đổi ngang nhau một chút, anh và công ty mục tiêu lại bổ sung thêm một thỏa thuận về tiền sử dụng bản quyền sáng chế, bởi vì trước đây đã thu phí quá cao, cho nên sẽ gia hạn miễn phí quyền sử dụng bản quyền sáng chế trong nửa năm cho công ty mục tiêu.”
Chẳng may đến lúc đó kỹ thuật mới do Tưởng Thành Duật và Trữ Nhạc Lễ hợp tác nghiên cứu không được chuyển giao và sử dụng đúng hạn, thì sẽ phải tiếp tục trả một khoản tiền sử dụng bản quyền khổng lồ cho Tiêu Đông Hàn.
Lấy tính cách có thù tất báo của Tiêu Đông Hàn, nhất định sẽ lại tăng giá.
Miễn phí nửa năm tiền sử dụng bản quyền là rất cần thiết đối với công ty mục tiêu, để ngừa trường hợp chẳng may xảy ra.
Thẩm Đường: “Nếu đã suy nghĩ kỹ thì bây giờ gọi ngay cho người phụ trách của công ty anh nắm quyền kiểm soát đi, bảo bọn họ gửi lại thư cho công ty mục tiêu, nói là sau khi trải qua quá trình đánh giá rủi ro một lần nữa, hoạt động kinh doanh của công ty mục tiêu không có bất thường, khoản nợ sẽ được trả đúng theo hợp đồng.”
Tiêu Đông Hàn gấp tờ giấy kia làm đôi, lại tiếp tục gập đôi.
Đời này, lần đầu tiên anh ta bị một người phụ nữ uy hiếp.
Trên người bọn họ có gien giống nhau, cô còn tàn nhẫn hơn anh ta.
Cô một mũi tên trúng hai đích, vừa giải quyết vấn đề nợ nần của công ty mục tiêu, lại vừa suy nghĩ ổn thỏa cho vấn đề phát triển kỹ thuật mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.