Chương 22: Chừng nào em mới chịu làm nũng với anh
Mộng Tiêu Nhị
01/04/2022
EDIT: BRANDY
Mãi cho đến tận sát kỳ nghỉ tết nguyên đán chị Lỵ mới trở về Bắc Kinh. Trong khoảng thời gian này cho dù là Thẩm Đường hay Trữ Nhiễm đều vô cùng an phận, tuy nhìn người kia không vừa mắt nhưng trong công việc vẫn phối hợp nhịp nhàng, lúc nghỉ ngơi cũng không kiếm chuyện thị phi với đối phương.
Trong lúc Thẩm Đường quay, Trữ Nhiễm ngồi 1 bên nghỉ ngơi, hễ có thời gian rảnh cô lại vào weibo của Triệu Trì Ý, gần nhất anh đăng một status không tiếc lời khen một bộ phim gần đây xem, mà bộ phim kia chính là bộ phim tình cảm đô thị đang phát sóng.
Diễn viên chính là Thẩm Đường.
Tháng 10 năm ngoái phim mới đóng máy vậy mà tháng 1 năm nay đã được đăng tải trên các nền tảng số và truyền hình.
Mấy ngày gần đây hot search liên quan đến Thẩm Đường liên tục on top. Nội dung chủ yếu là vai diễn của cô trong bộ phim này. Đây là một kịch bản đô thị tình duyên, nữ chính có tính cách hoàn toàn trái ngược với Thẩm Đường. Là một cô gái trẻ tươi sáng, thông minh, hoạt bát, đáng yêu, thích cười, hay làm nũng.
Tất cả các kịch bản bôi đen, phê bình, cọ nhiệt tung ra trước đó như: Thẩm Đường quá kiêu ngạo, lạnh lùng hoàn toàn không hợp với hình tượng đáng yêu; Thẩm Đường “quá gồng” trong bộ phim mới; Minh tinh nữ mới nổi diễn đơ như khúc gỗ, Thẩm Đường “gượng gạo” với hình tượng đơn thuần, nhí nhảnh…
Kết quả ngay những tập đầu tiên phát sóng đã bị vả mặt bôm bốp.
Nữ chính nũng nịu trong lồng ngực nam chính, ngượng ngùng ngỏ lời muốn hôn anh, khiến trái tim biết bao người đàn ông phải điêu đứng.
Đừng nói đến đàn ông, ngay cả phụ nữ nhìn cô gái dễ thương kia, khả ái như vậy cũng tan chảy.
Trữ Nhiễm hoàn toàn không tin nổi vào mắt mình, xem đi xem lại những phân cảnh tình cảm, bùng nổ “chemistry” giữa nam và nữ chính, cố gắng bới lông tìm vết trong vô vọng. Thẩm Đường mặt lạnh ngoài đời, lại vào vai cực ngọt, mỗi cái nháy mắt, nhăn mày đều vô vàn đáng yêu, đáy mắt trong sáng, ngờ nghệch, mỗi khi cười lên lại long lanh như chứa cả ngân hà, quả thực vô cùng sống động, cuốn hút.
Mỗi một cử chỉ ngây ngô, hay cái hôn bối rối đều không tìm ra được một chút gượng gạo, vô cùng tự nhiên, như thể cô ấy chính là nữ chính.
Trữ Nhiễm hoài nghi có phải Thẩm Đường với diễn viên nam kia là phim giả tình thật, thực sự có quan hệ tình cảm mờ ám với nhau, bằng không sao có thể diễn ra loại phản ứng hóa học khiến người ta bội thực cơm chó mà vẫn tình nguyện ăn như thế. Tuy nhiên sự thực vẫn là sự thực, hiện tại Thẩm Đường đã có bạn trai, chính là nhị thiếu gia nhà họ Tưởng - Tưởng Thành Duật.
Có người đàn ông ưu tú như Tưởng Thành Duật, đàn ông bình thường không có cửa lọt được vào mắt của Thẩm Đường.
Trữ Nhiễm lại mở lại đoạn phim kia. Cô gái trên màn hình ngây ngô mỉm cười, đôi mắt cong cong, khuôn mặt khả ái, vô cùng dính người lại thích làm nũng, nhưng kỳ lạ là không khiến người ta không ghét nổi.
Triệu Trì Ý lấy cớ khen bộ phim, nhưng nói toẹt ra chính là muốn PR cho Thẩm Đường.
Vậy mà anh còn nói không thích Thẩm Đường.
Trực giác nói cho cô biết, chắc chắn Triệu Trì Ý đang nói dối.
Lần trước anh đưa cô đến tận Hoành Điếm, rốt cuộc là đưa cô đi hay là vì muốn gặp nhìn Thẩm Đường một cái? Bởi vì Thẩm Đường không đến, cho nên anh mới không cao hứng, ăn được một nửa bữa cơm đã sớm rời đi.
Nói gì mà họp online.
Có trời mới biết.
“Trữ Nhiễm.” Đạo diễn gọi cô.
Đến cảnh quay của cô và Hoắc Đằng.
“Dạ vâng.” Cô thoát Weibo, đưa điện thoại cho trợ lý giữ.
Đến lượt Thẩm Đường nghỉ ngơi. Chị em tốt Ôn Địch gọi một cuộc điện thoại đến chúc mừng.
Bộ phim kia tỷ lệ người xem vô cùng tốt, hơn thế nữa đang tạo ra nhiều chủ đề hot trên các nền tảng mạng xã hội, trở thành bộ phim có tầm ảnh hưởng nhất trong các bộ phim phát sóng cùng khung giờ.
“Lúc trước liều mạng chọn vai này, quả là không uổng công.” Ôn Địch mừng thay cho bạn thân. Bộ phim này năm ngoái quay, đây là nhân vật mà Thẩm Đường khó nắm bắt nhất, bởi tính cách cả hai hoàn toàn khác nhau.
Ôn Địch còn hết lòng khuyên Thẩm Đường hãy nhận vai này.
Một khi diễn không tốt, chính là cú đánh chí mạng vào danh tiếng của cô. Tuy nhiên nếu thành công sẽ tạo nên hiệu ứng không ngờ.
Ba tháng, Thẩm Đường không nhận bất kỳ một hợp đồng quảng cáo hay lời mời tham gia sự kiện nào, chỉ ngoan ngoãn ở Hoành Điếm tập trung quay phim. Ngày nào cũng chỉ quay quanh mấy việc quay phim, nghiên cứu nhân vật, học thuộc lời thoại, thậm chí còn không liên lạc với Tưởng Thành Duật.
“Bộ phim này tính đến thời điểm hiện tại xem như cũng khá hot, vậy quyết định nào, cậu mời cơm hay tớ mời cơm?” Ôn Địch cười khanh khách hỏi.
Thẩm Đường không chút khách khí: “Đương nhiên cậu mời, bên đầu tư là Nghiêm Hạ Vũ nhà cậu, bộ phim thành công anh ta kiếm được bội tiền. Một bữa cơm có là gì.”
Nhắc đến Nghiêm Hạ Vũ, ý cười bên miệng Ôn Địch nhạt đi đôi chút.
Tại buổi tiệc từ thiện ở Thượng Hải lần trước, cô và Nghiêm Hạ Vũ xem như đã làm lành, anh chủ động gọi cô, mà cô cũng chẳng làm phải kiểu con gái thích làm bộ làm tịch, nhưng gần đây, đột nhiên Ôn Địch lại rơi vào trạng thái lo được lo mất.
Giác quan của phụ nữ vốn nhạy bén, càng ngày Ôn Địch càng cảm thấy bất an, như thể Nghiêm Hạ Vũ có điều gì đang giấu giếm mình.
Lúc ở trên giường, thỉnh thoảng anh sẽ lẳng lặng nhìn cô hồi lâu.
“Được rồi, sau tiệc đóng máy của chị đây sẽ mời cô em đi ăn Ma Lạt Thang (1).” Ôn Địch không để cô bạn thân phát hiện ra tâm trạng
bồn chồn của mình, nhanh chóng vô tâm vô phế nói đùa.
Còn mấy ngày nữa là đến tết Nguyên đán, Ôn Địch hỏi cô định sắp xếp thế nào, có trở về ăn tết với ông nội không.
“Đạo diễn nói cho tớ nghỉ 4 ngày.” Thẩm Đường nói: “Đến Bắc Kinh một ngày, sau đó về nhà với ông nội ba ngày.”
“Chậc chậc hiếm thấy đấy, rốt cuộc đã ý thức được phải dỗ dành Tiểu Tưởng nhà cậu rồi chứ gì!”
“...”
Hai người đấu võ miệng một hồi, mới vui vẻ cúp điện thoại.
Cảnh quay của Trữ Nhiễm vẫn chưa kết thúc, Thẩm Đường khoác áo đi ra bên ngoài dạo một chút.
Hoành Điếm chìm trong mưa tuyết lất phất.
Thẩm Đường cố ý đi đến chỗ không người gọi điện cho Tưởng Thành Duật.
Một hồi chuông dài reo lên, không có người nhấc máy.
Thẩm Đường cất lại điện thoại vào túi, trở về địa điểm quay phim.
Một mình dẫm lên nền tuyết trắng lạnh lẽo, cô đột nhiên nhớ Tưởng Thành Duật da diết.
Mấy phút sau, Tưởng Thành Duật nhắn tin lại: [Anh đang họp, tối sẽ gọi lại cho em.] Vừa định thoát khỏi Wechat, thì trong group khác tin nhắn liên tục gửi đến.
[Mẹ kiếp! Mắt tôi có mù không???? Cậu thật sự muốn đính hôn với Điền Thanh Lộ???? @Ngiêm Hạ Vũ lăn ra đây!!]
Trên màn hình là bản thiết kế thiệp cưới file mềm.
Tất cả mọi người đều hồi hộp chờ Nghiêm Hạ Vũ trả lời.
Trước đó cũng đã nghe đủ các loại tin đồn, đám anh em còn cười hềnh hệch nghĩ là trò đùa, cho đến hiện tại nhìn thấy thiệp cưới mới bất ngờ, ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa.
Tưởng Thành cũng nghiêm túc chờ ông bạn nối khố vào xác nhận.
Nghiêm Hạ Vũ lạnh lùng, ngắn gọn đáp: [Không mù!]
Mắt các cậu không mù, chính xác là tôi sắp kết hôn. Ý tại mặt chữ.
Bên trong group, có người đã tag tên Tưởng Thành Duật: [@ Tưởng Thành Duật! Anh Tưởng giờ vào dạng bật đèn báo nguy hiểm rồi đấy. Nói không chừng, ngay khi chúc mừng đám cưới Nghiêm Hạ Vũ về, cô Tưởng sẽ lập tức đốc thúc việc đại sự của anh cũng nên. Tiết xuân đẹp đẽ, cái gì nên đến sẽ phải đến thôi.]
Tưởng Thành Duật không quan tâm mấy trò tám nhảm của đám anh em trong nhóm, tắt di động, tiếp tục công việc.
Anh bận bịu đến tận hơn 10 giờ đêm, mới có thời gian gọi điện thoại cho Thẩm Đường.
Thẩm Đường đang chuyên tâm luyện trù nghệ trong nhà bếp. Mấy ngày cần cù học hỏi, đến hôm nay cô đã nấu được 3 món.
Lúc anh gọi điện, Thẩm Đường đang mải bóc vỏ tôm.
Trợ lý ấn nghe, đưa đến bên tai cô.
“Alo.” Cô vừa trò chuyện, vừa làm cho nên không giọng nói không quá tập trung.
Tưởng Thành Duật nghe thanh âm của cô, đoán bạn gái mình có vẻ không có tinh thần cho lắm, hỏi: “Em đang ngủ à?”
“Không.” Đương nhiên không thể cho anh biết mình đang học nấu ăn: “Chưa tan làm.”
Tưởng Thành Duật nhìn đồng hồ: “Đã hơn 10 rưỡi còn chưa xong? Hôm nay em phải quay đêm sao?”
Thẩm Đường thuận miệng đáp: “Ừm, anh cứ nói đi.”
Tưởng Thành Duật vừa phải đi xã giao về, vất vả lắm mới tranh thủ gọi điện thoại được hỏi thăm người yêu thì đối phương đang bận quay phim.
Anh không vội ngắt máy, dịu giọng hỏi: “Nhớ anh không?”
Thẩm Đường bình tĩnh đáp: “Bên cạnh còn có người.”
Tưởng Thành Duật khẽ cười, nới lỏng cà vạt: “Câu trả lời này không liên quan.”
Vất cà vạt xuống ghế, anh thấp giọng nói: “Nếu em không nói, vậy anh cũng không nhớ em.”
Sự dịu dàng của người đàn ông này luôn khiến cô mất cảnh giác, rồi bất chợt bị anh bao bọc trong thâm tình, quyến luyến, không chống đỡ nổi để rồi rung động, chìm đắm.
Anh cứ thế không ngần ngại bày tỏ: Hiện tại anh đã rất nhớ em.
------------
Ngày 29 âm lịch, Tưởng Thành Duật từ công ty trở về nhà tổ.
Trên đường trở về, trùng hợp gặp Nghiêm Hạ Vũ đang chuẩn bị ra khỏi cửa.
Anh nhấn chuông hai lần, tại đường giao nhau, hai chiếc xe chậm rãi dừng lại, cửa kính hạ xuống.
Nghiêm Hạ Vũ đi đến tựa vào cửa xe phía sau, mặt mày lạnh lùng, hờ hững nhìn Tưởng Thành Duật: “Vừa về à?”
Tưởng Thành Duật gõ gõ lên vô lăng, không lên tiếng.
Nghiêm Hạ Vũ hiểu người anh em này của mình đang chờ anh ta nói gì.
Nhưng anh ta thấy chẳng có gì hay ho để nói cả.
Nghiêm Hạ Vũ rút bật lửa, ném qua cửa sổ xe cho Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật từ chối, ném lại vào tay anh ta.
Nghiêm Hạ Vũ thả ra một hơi thuốc, vẫn trầm mặc.
Tưởng Thành Duật không ngờ Nghiêm Hạ Vũ thật sự muốn đính hôn với Ddiefn Thành Lộ, thấp giọng mở miệng: “Cậu định thế nào với Ôn Địch?”
Khói thuốc bay lượn trong không trung, không khí càng trầm xuống.
Nghiêm Thừa Vũ hút thêm một điếu thuốc nữa, mới nói: “Tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Tưởng Thành Duật còn có thể nói gì, chuyện tình cảm, anh là người ngoài không tiện xen vào.
Tưởng Thành Duật giẫm chân ga, rời đi.
Cháu gái và mẹ đang ngồi ở phòng khách xem tivi.
“Chú.”
“Ừm.” Tưởng Thành Duật cởi áo khoác ngoài, ngồi xuống: “Đang xem gì thế.”
Lê Tranh nháy mắt: “Nữ thần lòng cháu.”
Tưởng Phu nhân như tìm thấy cứu tinh, phấn khởi đứng lên: “Thành Duật, con về rồi. Nào ngồi nghỉ đi, mẹ lên lầu xem ba con đang làm gì.”
Nói xong cầm áo choàng nhung khoác lên, chạy trốn mất dạng.
Lê Tranh nằm dài trên sofa ôm bụng cười ngặt nghẽo, dạo này cô nằn nỉ bà ngoại cùng mình xem bộ phim tình cảm mới của Thẩm Đường, lấy cớ muốn bà ngoại yêu thương nhất bồi đắp tình cảm với thần tượng mình ngưỡng mộ nhất.
Tưởng phu nhân đã có tuổi ngồi xem mấy bộ phim yêu đương sến súa, ôm ôm hôn hôn, cẩu lương tràn màn hình này quả thực làm khó bà.
"Chú!" Cô bé chỉ chỉ màn hình TV, "Chú xem bộ phim này không?"
Tưởng Thành Duật rót một chén nước ấm, ngồi xuống xoa xoa đầu nhóc cháu. Gần đây công việc của anh khá bận rộn, chẳng có mấy thời gian rảnh cho nên mới chỉ xem được đến tập 9.
Anh từ tốn uống mấy ngụm nước mới nói: "Không, bộ phim nào?"
Lê Tranh cười to 2 tiếng mới trào phúng nguýt ông chú: "Chú trợn mắt nói dối lừa trẻ con đó hả? Bộ phim này rầm rộ trên hot search như thế lại có nữ thần của cháu đóng chính. Cháu không tin chú không 1 ngày xem tin tức ít nhất 3 lần."
Tưởng Thành Duật mặt không đổi sắc nói: "Bận rộn tới mức không có thời gian nhìn điện thoại. Cháu cho rằng ai cũng rảnh rỗi như cháu sao?"
Lê Tranh lườm ông chú cái nữa, bĩu môi: "Đúng là khẩu thị tâm phi." Nói xong cô bé phất phất: "Thôi cháu lên thư phòng call video cho ba đây." Nói rồi tiện thể thó luôn điều khiển TV chạy mất dạng.
Tưởng Thành Duật muốn chuyển kênh nhưng không có điều khiển. Anh bất lực gọi với theo bóng lưng cô nhóc con nào đó tiểu nhân đắc chí vừa đi vừa nhún nhảy trên cầu thang: "Tranh Tranh."
"Không nghe thấy. Không nghe thấy!" Lê Trang vòng 2 tay sau lưng đắc ý xoay xoay chiếc điều khiển trong tay.
Quản gia vội vàng đi tìm một cái điều khiển khác cùng loại.
Tưởng Thành Duật vẫn để kênh vừa rồi, có điều hạ thấp âm lượng xuống gần mức thấp nhất.
Nếu người trong nhà hỏi anh tại sao lại xem mấy thể loại phim tình cảm lãng mạn sến súa này, anh sẽ lôi nhóc cháu ra làm bình phong đổi cho nhóc cháu ép mình xem.
Coi được nửa tập thì Thẩm Đường gọi điện đến.
"Hôm nay em tan làm sớm vậy?" Anh tựa đầu vào sofa, chăm chú nhìn cô gái hai mắt ươn ướt đang cãi nhau rồi lại làm hòa với yêu.
Thẩm Đường vừa đến Bắc Kinh liền lập tức tới biệt thự của hai người.
Buổi trưa xong việc cô book chuyến bay sớm nhất đến Bắc Kinh, vì muốn làm anh bất ngờ cho nên cố tình không báo trước.
“Hôm nay quay phim rất thuận lợi cho nên xong việc sớm. Còn anh? Hôm nay vẫn phải đi làm?”
“Hôm nay nghỉ.” Tưởng Thành Duật ôn tồn nói, anh đang ở chỗ ba mẹ, “Chút nữa anh mới về.”
“Thẩm Đường.”
“Hả?
Tưởng Thành Duật nhìn cô gái nằm trong vòng tay cậu bạn trai tuấn tú, ánh mắt long lanh cử chỉ nũng nịu vô cùng khả ái trên màn hình, đột nhiên nói: “Chừng nào em mới chịu làm nũng với anh.”
Thẩm Đường: ???
Đột nhiên cảm thấy não không nhảy số kịp với tư duy của bạn trai.
Tưởng Thành Duật dứt khoát bật lớn volume TV, Thẩm Đường nghe được cuộc đối thoại giữa hai nhân vật, chính là bộ phim đang được phát sóng mà cô đóng vai chính: “Anh đang xem phim à?”
“Về nhà đúng lúc Tranh Tranh đang mở.” Tưởng Thành Duật đỡ trán, nhìn từng biểu cảm của cô. Từ khi quen nhau đến giờ cô chưa từng làm thế với anh bao giờ.
Thẩm Đường giải thích: “Đó chỉ là diễn thôi. Chiếu theo kịch bản, khắc họa nhân vật bằng diễn xuất.”
Tưởng Thành Duật: “Vậy em chiếu theo kịch bản, coi anh là nam chính, diễn thử một lần.”
“...” Thẩm Đường không đôi co tiếp với anh nữa, cô không lý giải nổi tâm tình hôm nay của anh bạn trai nhà mình, vì thế chỉ đơn giản nói: “Chờ gặp nhau rồi tính.”
Tưởng Thành Duật ấn nút tạm dừng, chuyên tâm nói chuyện điện thoại với cô: “Hoàng Điếm bắt đầu có tuyết rơi rồi? Nhớ mặc ấm nhé!”
Chủ đề đột nhiên thay đổi khiến cô thoáng thất thần: “À ừm, cũng không lạnh lắm.”
Thẩm Đường liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, taxi vừa lúc rẽ vào lối vào khu biệt thự: “Không tán gẫu với anh nữa, em phải đi đọc kịch bản đây, bộ phim kia anh vẫn không nên xem thì hơn.”
Tưởng Thành Duật: “Ừm.” một tiếng sau đó cúp điện thoại, tiếp tục xem phim.
Tại một căn biệt thự khác.
Dì giúp việc và những người khác đều đã nghỉ tết, trong nhà vắng vẻ quạnh quẽ.
Thẩm Đường bỏ vali hành lý xuống, đổi một bộ quần áo thoải mái đi xuống phòng bếp.
Sợ trong nhà không có tôm, cho nên trên đường từ sân bay trở về, cô thuận đường mua đủ nguyên liệu nấu nướng.
Lần này cô về Bắc Kinh, chính là muốn tự tay xuống bếp nấu món ăn mà anh thích nhất.
Theo học nấu ăn lâu như vậy, hiện tại cô đã làm thành thạo điêu luyện.
9 giờ 30 tối, tôm chiên yến mạch đã làm xong.
Tưởng Thành Duật vẫn chưa về.
Cô nghĩ anh đang ở nhà cha mẹ, vì vậy không tiện thúc giục anh.
Thẩm Đường đi tắm rửa, thay quần áo ngủ xuống phòng khách chờ anh.
Cô cầm điện thoại, nghỉ tết người người nhà nhà đều trở về sum họp cùng gia đình, vì thế vé máy bay rất khó đặt. Chị Lỵ vô cùng vất vả mới đặt được một tấm vé bay 8 giờ sáng mai về Thâm Quyến cho cô, vì vậy tầm 4 giờ 30 đã phải ra sân bay.
Hiện tại đã là 10 giờ tối, cô chỉ có thể ở bên anh nhiều nhất 6 tiếng 30 phút nữa.
Nhưng mà Tưởng Thành Duật vẫn chưa trở về.
Tôm chiên yến mạch đã nguội hết.
Thẩm Đường mở TV, xem bộ phim đang phát sóng của cô.
Bởi vì không chú tâm cho nên xem một lúc cũng chẳng nắm được mạch phim, chút chút cô lại ngó ra ngoài sân, nhìn xem có chiếc ô tô nào tiến vào không.
Rất nhanh đã đến rạng sáng, cô tựa vào ghế sofa dù mệt mỏi nhưng vẫn không vào giấc nổi.
Thẩm Đường kiên quyết đứng dậy pha một ly cafe lại sợ béo phì, nên chỉ dám uống một nửa.
Thẩm Đường cầm một tấm chăn lông thỏ, ngồi trên sofa đọc kịch bản.
Chính cô cũng không rõ mình thiếp đi lúc nào.
Ngủ được một giấc không sâu, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Thẩm Đường bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Thẩm Đường giật mình, còn tưởng Tưởng Thành Duật gọi điện cho cô, nheo mắt nhìn mặt hình điện thoại, thì ra là chuông báo thức. Hiện tại đã là 4 giờ 30 phút.
Cả phòng khách to như vậy, chỉ có một mình cô, Tưởng Thành Duật cả đêm chưa về.
Malatang là một món ăn đường phố phổ biến tại Trung Quốc. Món ăn này bắt nguồn từ tỉnh Tứ Xuyên, tên của nó trong tiếng Trung giản thể được viết là 麻辣烫; bính âm: málàtàng, nghĩa “tê cay nóng”. Tên món ăn này được đặt theo thành phần chính của nó, sốt mala, kết hợp với thật nhiều hạt tiêu và ớt bột Tứ Xuyên. Từ mala được tạo thành từ các ký tự Trung Quốc tê (ma) và cay (la) ám chỉ cảm giác cay nóng trong miệng sau khi ăn.Điểm đặc biệt ở malatang là những nguyên liệu sẽ được làm thành từng xiên. Bạn có thể lựa chọn từ thịt lợn, thịt bò, thịt gà, thịt cừu... đến các loại hải sản như cá, tôm, mực.... hoặc những loại rau củ ưa thích để nấu cùng nước dùng. Không giống như lẩu, malatang không có nồi nước dùng riêng cho từng bàn. Thay vào đó, thực khách sẽ lựa chọn từng món ăn được xiên thành que cùng nước dùng, sau đó chuyển cho người phục vụ. Món ăn sẽ được nấu và bỏ vào một chiếc bát để ăn tại chỗ hoặc mang đi. Giá cả được tính toán dựa trên trọng lượng của các thành phần tự chọn. Mì và đậu phụ luôn là thành phần chủ đạo trong món malatang. Có rất nhiều loại mì khác nhau để thực khách lựa chọn: mì khoai tây, ramen, mì trứng, bún, mì gạo... Đậu phụ cũng vậy, từ đậu phụ mềm, đậu phụ Nhật Bản, đậu phụ bóng, đậu phụ đông lạnh, mì đậu phụ, váng đậu…
Mãi cho đến tận sát kỳ nghỉ tết nguyên đán chị Lỵ mới trở về Bắc Kinh. Trong khoảng thời gian này cho dù là Thẩm Đường hay Trữ Nhiễm đều vô cùng an phận, tuy nhìn người kia không vừa mắt nhưng trong công việc vẫn phối hợp nhịp nhàng, lúc nghỉ ngơi cũng không kiếm chuyện thị phi với đối phương.
Trong lúc Thẩm Đường quay, Trữ Nhiễm ngồi 1 bên nghỉ ngơi, hễ có thời gian rảnh cô lại vào weibo của Triệu Trì Ý, gần nhất anh đăng một status không tiếc lời khen một bộ phim gần đây xem, mà bộ phim kia chính là bộ phim tình cảm đô thị đang phát sóng.
Diễn viên chính là Thẩm Đường.
Tháng 10 năm ngoái phim mới đóng máy vậy mà tháng 1 năm nay đã được đăng tải trên các nền tảng số và truyền hình.
Mấy ngày gần đây hot search liên quan đến Thẩm Đường liên tục on top. Nội dung chủ yếu là vai diễn của cô trong bộ phim này. Đây là một kịch bản đô thị tình duyên, nữ chính có tính cách hoàn toàn trái ngược với Thẩm Đường. Là một cô gái trẻ tươi sáng, thông minh, hoạt bát, đáng yêu, thích cười, hay làm nũng.
Tất cả các kịch bản bôi đen, phê bình, cọ nhiệt tung ra trước đó như: Thẩm Đường quá kiêu ngạo, lạnh lùng hoàn toàn không hợp với hình tượng đáng yêu; Thẩm Đường “quá gồng” trong bộ phim mới; Minh tinh nữ mới nổi diễn đơ như khúc gỗ, Thẩm Đường “gượng gạo” với hình tượng đơn thuần, nhí nhảnh…
Kết quả ngay những tập đầu tiên phát sóng đã bị vả mặt bôm bốp.
Nữ chính nũng nịu trong lồng ngực nam chính, ngượng ngùng ngỏ lời muốn hôn anh, khiến trái tim biết bao người đàn ông phải điêu đứng.
Đừng nói đến đàn ông, ngay cả phụ nữ nhìn cô gái dễ thương kia, khả ái như vậy cũng tan chảy.
Trữ Nhiễm hoàn toàn không tin nổi vào mắt mình, xem đi xem lại những phân cảnh tình cảm, bùng nổ “chemistry” giữa nam và nữ chính, cố gắng bới lông tìm vết trong vô vọng. Thẩm Đường mặt lạnh ngoài đời, lại vào vai cực ngọt, mỗi cái nháy mắt, nhăn mày đều vô vàn đáng yêu, đáy mắt trong sáng, ngờ nghệch, mỗi khi cười lên lại long lanh như chứa cả ngân hà, quả thực vô cùng sống động, cuốn hút.
Mỗi một cử chỉ ngây ngô, hay cái hôn bối rối đều không tìm ra được một chút gượng gạo, vô cùng tự nhiên, như thể cô ấy chính là nữ chính.
Trữ Nhiễm hoài nghi có phải Thẩm Đường với diễn viên nam kia là phim giả tình thật, thực sự có quan hệ tình cảm mờ ám với nhau, bằng không sao có thể diễn ra loại phản ứng hóa học khiến người ta bội thực cơm chó mà vẫn tình nguyện ăn như thế. Tuy nhiên sự thực vẫn là sự thực, hiện tại Thẩm Đường đã có bạn trai, chính là nhị thiếu gia nhà họ Tưởng - Tưởng Thành Duật.
Có người đàn ông ưu tú như Tưởng Thành Duật, đàn ông bình thường không có cửa lọt được vào mắt của Thẩm Đường.
Trữ Nhiễm lại mở lại đoạn phim kia. Cô gái trên màn hình ngây ngô mỉm cười, đôi mắt cong cong, khuôn mặt khả ái, vô cùng dính người lại thích làm nũng, nhưng kỳ lạ là không khiến người ta không ghét nổi.
Triệu Trì Ý lấy cớ khen bộ phim, nhưng nói toẹt ra chính là muốn PR cho Thẩm Đường.
Vậy mà anh còn nói không thích Thẩm Đường.
Trực giác nói cho cô biết, chắc chắn Triệu Trì Ý đang nói dối.
Lần trước anh đưa cô đến tận Hoành Điếm, rốt cuộc là đưa cô đi hay là vì muốn gặp nhìn Thẩm Đường một cái? Bởi vì Thẩm Đường không đến, cho nên anh mới không cao hứng, ăn được một nửa bữa cơm đã sớm rời đi.
Nói gì mà họp online.
Có trời mới biết.
“Trữ Nhiễm.” Đạo diễn gọi cô.
Đến cảnh quay của cô và Hoắc Đằng.
“Dạ vâng.” Cô thoát Weibo, đưa điện thoại cho trợ lý giữ.
Đến lượt Thẩm Đường nghỉ ngơi. Chị em tốt Ôn Địch gọi một cuộc điện thoại đến chúc mừng.
Bộ phim kia tỷ lệ người xem vô cùng tốt, hơn thế nữa đang tạo ra nhiều chủ đề hot trên các nền tảng mạng xã hội, trở thành bộ phim có tầm ảnh hưởng nhất trong các bộ phim phát sóng cùng khung giờ.
“Lúc trước liều mạng chọn vai này, quả là không uổng công.” Ôn Địch mừng thay cho bạn thân. Bộ phim này năm ngoái quay, đây là nhân vật mà Thẩm Đường khó nắm bắt nhất, bởi tính cách cả hai hoàn toàn khác nhau.
Ôn Địch còn hết lòng khuyên Thẩm Đường hãy nhận vai này.
Một khi diễn không tốt, chính là cú đánh chí mạng vào danh tiếng của cô. Tuy nhiên nếu thành công sẽ tạo nên hiệu ứng không ngờ.
Ba tháng, Thẩm Đường không nhận bất kỳ một hợp đồng quảng cáo hay lời mời tham gia sự kiện nào, chỉ ngoan ngoãn ở Hoành Điếm tập trung quay phim. Ngày nào cũng chỉ quay quanh mấy việc quay phim, nghiên cứu nhân vật, học thuộc lời thoại, thậm chí còn không liên lạc với Tưởng Thành Duật.
“Bộ phim này tính đến thời điểm hiện tại xem như cũng khá hot, vậy quyết định nào, cậu mời cơm hay tớ mời cơm?” Ôn Địch cười khanh khách hỏi.
Thẩm Đường không chút khách khí: “Đương nhiên cậu mời, bên đầu tư là Nghiêm Hạ Vũ nhà cậu, bộ phim thành công anh ta kiếm được bội tiền. Một bữa cơm có là gì.”
Nhắc đến Nghiêm Hạ Vũ, ý cười bên miệng Ôn Địch nhạt đi đôi chút.
Tại buổi tiệc từ thiện ở Thượng Hải lần trước, cô và Nghiêm Hạ Vũ xem như đã làm lành, anh chủ động gọi cô, mà cô cũng chẳng làm phải kiểu con gái thích làm bộ làm tịch, nhưng gần đây, đột nhiên Ôn Địch lại rơi vào trạng thái lo được lo mất.
Giác quan của phụ nữ vốn nhạy bén, càng ngày Ôn Địch càng cảm thấy bất an, như thể Nghiêm Hạ Vũ có điều gì đang giấu giếm mình.
Lúc ở trên giường, thỉnh thoảng anh sẽ lẳng lặng nhìn cô hồi lâu.
“Được rồi, sau tiệc đóng máy của
Còn mấy ngày nữa là đến tết Nguyên đán, Ôn Địch hỏi cô định sắp xếp thế nào, có trở về ăn tết với ông nội không.
“Đạo diễn nói cho tớ nghỉ 4 ngày.” Thẩm Đường nói: “Đến Bắc Kinh một ngày, sau đó về nhà với ông nội ba ngày.”
“Chậc chậc hiếm thấy đấy, rốt cuộc đã ý thức được phải dỗ dành Tiểu Tưởng nhà cậu rồi chứ gì!”
“...”
Hai người đấu võ miệng một hồi, mới vui vẻ cúp điện thoại.
Cảnh quay của Trữ Nhiễm vẫn chưa kết thúc, Thẩm Đường khoác áo đi ra bên ngoài dạo một chút.
Hoành Điếm chìm trong mưa tuyết lất phất.
Thẩm Đường cố ý đi đến chỗ không người gọi điện cho Tưởng Thành Duật.
Một hồi chuông dài reo lên, không có người nhấc máy.
Thẩm Đường cất lại điện thoại vào túi, trở về địa điểm quay phim.
Một mình dẫm lên nền tuyết trắng lạnh lẽo, cô đột nhiên nhớ Tưởng Thành Duật da diết.
Mấy phút sau, Tưởng Thành Duật nhắn tin lại: [Anh đang họp, tối sẽ gọi lại cho em.] Vừa định thoát khỏi Wechat, thì trong group khác tin nhắn liên tục gửi đến.
[Mẹ kiếp! Mắt tôi có mù không???? Cậu thật sự muốn đính hôn với Điền Thanh Lộ???? @Ngiêm Hạ Vũ lăn ra đây!!]
Trên màn hình là bản thiết kế thiệp cưới file mềm.
Tất cả mọi người đều hồi hộp chờ Nghiêm Hạ Vũ trả lời.
Trước đó cũng đã nghe đủ các loại tin đồn, đám anh em còn cười hềnh hệch nghĩ là trò đùa, cho đến hiện tại nhìn thấy thiệp cưới mới bất ngờ, ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa.
Tưởng Thành cũng nghiêm túc chờ ông bạn nối khố vào xác nhận.
Nghiêm Hạ Vũ lạnh lùng, ngắn gọn đáp: [Không mù!]
Mắt các cậu không mù, chính xác là tôi sắp kết hôn. Ý tại mặt chữ.
Bên trong group, có người đã tag tên Tưởng Thành Duật: [@ Tưởng Thành Duật! Anh Tưởng giờ vào dạng bật đèn báo nguy hiểm rồi đấy. Nói không chừng, ngay khi chúc mừng đám cưới Nghiêm Hạ Vũ về, cô Tưởng sẽ lập tức đốc thúc việc đại sự của anh cũng nên. Tiết xuân đẹp đẽ, cái gì nên đến sẽ phải đến thôi.]
Tưởng Thành Duật không quan tâm mấy trò tám nhảm của đám anh em trong nhóm, tắt di động, tiếp tục công việc.
Anh bận bịu đến tận hơn 10 giờ đêm, mới có thời gian gọi điện thoại cho Thẩm Đường.
Thẩm Đường đang chuyên tâm luyện trù nghệ trong nhà bếp. Mấy ngày cần cù học hỏi, đến hôm nay cô đã nấu được 3 món.
Lúc anh gọi điện, Thẩm Đường đang mải bóc vỏ tôm.
Trợ lý ấn nghe, đưa đến bên tai cô.
“Alo.” Cô vừa trò chuyện, vừa làm cho nên không giọng nói không quá tập trung.
Tưởng Thành Duật nghe thanh âm của cô, đoán bạn gái mình có vẻ không có tinh thần cho lắm, hỏi: “Em đang ngủ à?”
“Không.” Đương nhiên không thể cho anh biết mình đang học nấu ăn: “Chưa tan làm.”
Tưởng Thành Duật nhìn đồng hồ: “Đã hơn 10 rưỡi còn chưa xong? Hôm nay em phải quay đêm sao?”
Thẩm Đường thuận miệng đáp: “Ừm, anh cứ nói đi.”
Tưởng Thành Duật vừa phải đi xã giao về, vất vả lắm mới tranh thủ gọi điện thoại được hỏi thăm người yêu thì đối phương đang bận quay phim.
Anh không vội ngắt máy, dịu giọng hỏi: “Nhớ anh không?”
Thẩm Đường bình tĩnh đáp: “Bên cạnh còn có người.”
Tưởng Thành Duật khẽ cười, nới lỏng cà vạt: “Câu trả lời này không liên quan.”
Vất cà vạt xuống ghế, anh thấp giọng nói: “Nếu em không nói, vậy anh cũng không nhớ em.”
Sự dịu dàng của người đàn ông này luôn khiến cô mất cảnh giác, rồi bất chợt bị anh bao bọc trong thâm tình, quyến luyến, không chống đỡ nổi để rồi rung động, chìm đắm.
Anh cứ thế không ngần ngại bày tỏ: Hiện tại anh đã rất nhớ em.
------------
Ngày 29 âm lịch, Tưởng Thành Duật từ công ty trở về nhà tổ.
Trên đường trở về, trùng hợp gặp Nghiêm Hạ Vũ đang chuẩn bị ra khỏi cửa.
Anh nhấn chuông hai lần, tại đường giao nhau, hai chiếc xe chậm rãi dừng lại, cửa kính hạ xuống.
Nghiêm Hạ Vũ đi đến tựa vào cửa xe phía sau, mặt mày lạnh lùng, hờ hững nhìn Tưởng Thành Duật: “Vừa về à?”
Tưởng Thành Duật gõ gõ lên vô lăng, không lên tiếng.
Nghiêm Hạ Vũ hiểu người anh em này của mình đang chờ anh ta nói gì.
Nhưng anh ta thấy chẳng có gì hay ho để nói cả.
Nghiêm Hạ Vũ rút bật lửa, ném qua cửa sổ xe cho Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật từ chối, ném lại vào tay anh ta.
Nghiêm Hạ Vũ thả ra một hơi thuốc, vẫn trầm mặc.
Tưởng Thành Duật không ngờ Nghiêm Hạ Vũ thật sự muốn đính hôn với Ddiefn Thành Lộ, thấp giọng mở miệng: “Cậu định thế nào với Ôn Địch?”
Khói thuốc bay lượn trong không trung, không khí càng trầm xuống.
Nghiêm Thừa Vũ hút thêm một điếu thuốc nữa, mới nói: “Tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Tưởng Thành Duật còn có thể nói gì, chuyện tình cảm, anh là người ngoài không tiện xen vào.
Tưởng Thành Duật giẫm chân ga, rời đi.
Cháu gái và mẹ đang ngồi ở phòng khách xem tivi.
“Chú.”
“Ừm.” Tưởng Thành Duật cởi áo khoác ngoài, ngồi xuống: “Đang xem gì thế.”
Lê Tranh nháy mắt: “Nữ thần lòng cháu.”
Tưởng Phu nhân như tìm thấy cứu tinh, phấn khởi đứng lên: “Thành Duật, con về rồi. Nào ngồi nghỉ đi, mẹ lên lầu xem ba con đang làm gì.”
Nói xong cầm áo choàng nhung khoác lên, chạy trốn mất dạng.
Lê Tranh nằm dài trên sofa ôm bụng cười ngặt nghẽo, dạo này cô nằn nỉ bà ngoại cùng mình xem bộ phim tình cảm mới của Thẩm Đường, lấy cớ muốn bà ngoại yêu thương nhất bồi đắp tình cảm với thần tượng mình ngưỡng mộ nhất.
Tưởng phu nhân đã có tuổi ngồi xem mấy bộ phim yêu đương sến súa, ôm ôm hôn hôn, cẩu lương tràn màn hình này quả thực làm khó bà.
"Chú!" Cô bé chỉ chỉ màn hình TV, "Chú xem bộ phim này không?"
Tưởng Thành Duật rót một chén nước ấm, ngồi xuống xoa xoa đầu nhóc cháu. Gần đây công việc của anh khá bận rộn, chẳng có mấy thời gian rảnh cho nên mới chỉ xem được đến tập 9.
Anh từ tốn uống mấy ngụm nước mới nói: "Không, bộ phim nào?"
Lê Tranh cười to 2 tiếng mới trào phúng nguýt ông chú: "Chú trợn mắt nói dối lừa trẻ con đó hả? Bộ phim này rầm rộ trên hot search như thế lại có nữ thần của cháu đóng chính. Cháu không tin chú không 1 ngày xem tin tức ít nhất 3 lần."
Tưởng Thành Duật mặt không đổi sắc nói: "Bận rộn tới mức không có thời gian nhìn điện thoại. Cháu cho rằng ai cũng rảnh rỗi như cháu sao?"
Lê Tranh lườm ông chú cái nữa, bĩu môi: "Đúng là khẩu thị tâm phi." Nói xong cô bé phất phất: "Thôi cháu lên thư phòng call video cho ba đây." Nói rồi tiện thể thó luôn điều khiển TV chạy mất dạng.
Tưởng Thành Duật muốn chuyển kênh nhưng không có điều khiển. Anh bất lực gọi với theo bóng lưng cô nhóc con nào đó tiểu nhân đắc chí vừa đi vừa nhún nhảy trên cầu thang: "Tranh Tranh."
"Không nghe thấy. Không nghe thấy!" Lê Trang vòng 2 tay sau lưng đắc ý xoay xoay chiếc điều khiển trong tay.
Quản gia vội vàng đi tìm một cái điều khiển khác cùng loại.
Tưởng Thành Duật vẫn để kênh vừa rồi, có điều hạ thấp âm lượng xuống gần mức thấp nhất.
Nếu người trong nhà hỏi anh tại sao lại xem mấy thể loại phim tình cảm lãng mạn sến súa này, anh sẽ lôi nhóc cháu ra làm bình phong đổi cho nhóc cháu ép mình xem.
Coi được nửa tập thì Thẩm Đường gọi điện đến.
"Hôm nay em tan làm sớm vậy?" Anh tựa đầu vào sofa, chăm chú nhìn cô gái hai mắt ươn ướt đang cãi nhau rồi lại làm hòa với yêu.
Thẩm Đường vừa đến Bắc Kinh liền lập tức tới biệt thự của hai người.
Buổi trưa xong việc cô book chuyến bay sớm nhất đến Bắc Kinh, vì muốn làm anh bất ngờ cho nên cố tình không báo trước.
“Hôm nay quay phim rất thuận lợi cho nên xong việc sớm. Còn anh? Hôm nay vẫn phải đi làm?”
“Hôm nay nghỉ.” Tưởng Thành Duật ôn tồn nói, anh đang ở chỗ ba mẹ, “Chút nữa anh mới về.”
“Thẩm Đường.”
“Hả?
Tưởng Thành Duật nhìn cô gái nằm trong vòng tay cậu bạn trai tuấn tú, ánh mắt long lanh cử chỉ nũng nịu vô cùng khả ái trên màn hình, đột nhiên nói: “Chừng nào em mới chịu làm nũng với anh.”
Thẩm Đường: ???
Đột nhiên cảm thấy não không nhảy số kịp với tư duy của bạn trai.
Tưởng Thành Duật dứt khoát bật lớn volume TV, Thẩm Đường nghe được cuộc đối thoại giữa hai nhân vật, chính là bộ phim đang được phát sóng mà cô đóng vai chính: “Anh đang xem phim à?”
“Về nhà đúng lúc Tranh Tranh đang mở.” Tưởng Thành Duật đỡ trán, nhìn từng biểu cảm của cô. Từ khi quen nhau đến giờ cô chưa từng làm thế với anh bao giờ.
Thẩm Đường giải thích: “Đó chỉ là diễn thôi. Chiếu theo kịch bản, khắc họa nhân vật bằng diễn xuất.”
Tưởng Thành Duật: “Vậy em chiếu theo kịch bản, coi anh là nam chính, diễn thử một lần.”
“...” Thẩm Đường không đôi co tiếp với anh nữa, cô không lý giải nổi tâm tình hôm nay của anh bạn trai nhà mình, vì thế chỉ đơn giản nói: “Chờ gặp nhau rồi tính.”
Tưởng Thành Duật ấn nút tạm dừng, chuyên tâm nói chuyện điện thoại với cô: “Hoàng Điếm bắt đầu có tuyết rơi rồi? Nhớ mặc ấm nhé!”
Chủ đề đột nhiên thay đổi khiến cô thoáng thất thần: “À ừm, cũng không lạnh lắm.”
Thẩm Đường liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, taxi vừa lúc rẽ vào lối vào khu biệt thự: “Không tán gẫu với anh nữa, em phải đi đọc kịch bản đây, bộ phim kia anh vẫn không nên xem thì hơn.”
Tưởng Thành Duật: “Ừm.” một tiếng sau đó cúp điện thoại, tiếp tục xem phim.
Tại một căn biệt thự khác.
Dì giúp việc và những người khác đều đã nghỉ tết, trong nhà vắng vẻ quạnh quẽ.
Thẩm Đường bỏ vali hành lý xuống, đổi một bộ quần áo thoải mái đi xuống phòng bếp.
Sợ trong nhà không có tôm, cho nên trên đường từ sân bay trở về, cô thuận đường mua đủ nguyên liệu nấu nướng.
Lần này cô về Bắc Kinh, chính là muốn tự tay xuống bếp nấu món ăn mà anh thích nhất.
Theo học nấu ăn lâu như vậy, hiện tại cô đã làm thành thạo điêu luyện.
9 giờ 30 tối, tôm chiên yến mạch đã làm xong.
Tưởng Thành Duật vẫn chưa về.
Cô nghĩ anh đang ở nhà cha mẹ, vì vậy không tiện thúc giục anh.
Thẩm Đường đi tắm rửa, thay quần áo ngủ xuống phòng khách chờ anh.
Cô cầm điện thoại, nghỉ tết người người nhà nhà đều trở về sum họp cùng gia đình, vì thế vé máy bay rất khó đặt. Chị Lỵ vô cùng vất vả mới đặt được một tấm vé bay 8 giờ sáng mai về Thâm Quyến cho cô, vì vậy tầm 4 giờ 30 đã phải ra sân bay.
Hiện tại đã là 10 giờ tối, cô chỉ có thể ở bên anh nhiều nhất 6 tiếng 30 phút nữa.
Nhưng mà Tưởng Thành Duật vẫn chưa trở về.
Tôm chiên yến mạch đã nguội hết.
Thẩm Đường mở TV, xem bộ phim đang phát sóng của cô.
Bởi vì không chú tâm cho nên xem một lúc cũng chẳng nắm được mạch phim, chút chút cô lại ngó ra ngoài sân, nhìn xem có chiếc ô tô nào tiến vào không.
Rất nhanh đã đến rạng sáng, cô tựa vào ghế sofa dù mệt mỏi nhưng vẫn không vào giấc nổi.
Thẩm Đường kiên quyết đứng dậy pha một ly cafe lại sợ béo phì, nên chỉ dám uống một nửa.
Thẩm Đường cầm một tấm chăn lông thỏ, ngồi trên sofa đọc kịch bản.
Chính cô cũng không rõ mình thiếp đi lúc nào.
Ngủ được một giấc không sâu, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Thẩm Đường bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Thẩm Đường giật mình, còn tưởng Tưởng Thành Duật gọi điện cho cô, nheo mắt nhìn mặt hình điện thoại, thì ra là chuông báo thức. Hiện tại đã là 4 giờ 30 phút.
Cả phòng khách to như vậy, chỉ có một mình cô, Tưởng Thành Duật cả đêm chưa về.
Malatang là một món ăn đường phố phổ biến tại Trung Quốc. Món ăn này bắt nguồn từ tỉnh Tứ Xuyên, tên của nó trong tiếng Trung giản thể được viết là 麻辣烫; bính âm: málàtàng, nghĩa “tê cay nóng”. Tên món ăn này được đặt theo thành phần chính của nó, sốt mala, kết hợp với thật nhiều hạt tiêu và ớt bột Tứ Xuyên. Từ mala được tạo thành từ các ký tự Trung Quốc tê (ma) và cay (la) ám chỉ cảm giác cay nóng trong miệng sau khi ăn.Điểm đặc biệt ở malatang là những nguyên liệu sẽ được làm thành từng xiên. Bạn có thể lựa chọn từ thịt lợn, thịt bò, thịt gà, thịt cừu... đến các loại hải sản như cá, tôm, mực.... hoặc những loại rau củ ưa thích để nấu cùng nước dùng. Không giống như lẩu, malatang không có nồi nước dùng riêng cho từng bàn. Thay vào đó, thực khách sẽ lựa chọn từng món ăn được xiên thành que cùng nước dùng, sau đó chuyển cho người phục vụ. Món ăn sẽ được nấu và bỏ vào một chiếc bát để ăn tại chỗ hoặc mang đi. Giá cả được tính toán dựa trên trọng lượng của các thành phần tự chọn. Mì và đậu phụ luôn là thành phần chủ đạo trong món malatang. Có rất nhiều loại mì khác nhau để thực khách lựa chọn: mì khoai tây, ramen, mì trứng, bún, mì gạo... Đậu phụ cũng vậy, từ đậu phụ mềm, đậu phụ Nhật Bản, đậu phụ bóng, đậu phụ đông lạnh, mì đậu phụ, váng đậu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.