Chương 20: Em Gái Cùng Mẹ Khác Cha
Mộng Tiêu Nhị
01/04/2022
EDIT: BRANDY
Thẩm Đường kịp thời chặt đứt đống suy nghĩ lung tung trong đầu, nhanh chóng trả lời lại cô bé fan nhiệt tình: [Cảm ơn em. Chúc em và anh trai có một sinh nhật hạnh phúc, ý nghĩa <3]
Cô cất điện thoại, tựa vào lan can, tâm trí đã bay đến nơi nảo nơi nào.
Đến tận hơn 30 phút sau, Thẩm Đường mới uống xong ly rượu, trở về phòng.
Sân thượng quá lạnh, cô đi vào lấy một chiếc áo khoác của Tưởng Thành Duật khoác lên.
Trong thâm tâm cô luôn cảm thấy quần áo của anh so với của mình ấm hơn nhiều.
Còn chưa ra đến sân thượng, điện thoại vang lên.
Cô đi ra ngoài, cầm máy xem xét. Là điện thoại của chị Lỵ.
“Đường Đường, hiện tại em nhanh chóng đi lên sân thượng, nhìn vào biển quảng cáo bên ở bờ sông đối diện nhé.”
Thẩm Đường bỗng nhiên ngẩng đầu, trố mắt.
Trên màn hình led lớn là tấm ảnh chụp cô, mấy ngày trước Thẩm Đường leo lên hot search cũng nhờ tấm ảnh này. Ngày đó trên thảm đỏ, cô quay tìm Ôn Địch, biểu cảm vô cùng tự nhiên ấy vừa vặn bị phóng viên chụp được.
Trên tất cả những màn hình led lớn ở các tòa nhà đối diện đều là hình ảnh của cô kèm lời chúc: [Thẩm Đường, chúc mừng năm mới.]
Chị Lỵ cảm thán: “Tưởng Thành Duật đối xử với em không tệ, có phải quà kỷ niệm 3 năm quen nhau không? Em cũng nên sửa lại mấy tính xấu của mình đi.”
Tất cả staff đều cho rằng là bất ngờ Tưởng Thành Duật tặng Thẩm Đường.
Không đợi Thẩm Đường trả lời, đầu dây bên kia đã la toáng lên om sòm, cô không nghe chị Lỵ và mọi người bàn tán chuyện gì.
Rất nhanh, chị Lỵ đã la lên trong điện thoại, vui sướng nói: “Không chỉ ở Thượng Hải cả quảng trường Thời đại ở New York và khu phố sầm uất nhất thành phố Dubai cũng đồng bộ chiếu màn hình led ảnh của em kèm lời chúc mừng.”
“...” Thẩm Đường vuốt vuốt tóc, cảm thấy mọi thứ quá khó tin, có chút không thực tế, nhàn nhạt hỏi: “Chị chắc chắn là Tưởng Thành Duật?”
Chị Lỵ chớp chớp mắt mấy cái, đột nhiên cũng không xác định, bèn hỏi lại cô: “Vậy em nói xem ngoại trừ anh ta còn có thể là ai?”
Đúng nhỉ, hiện tại ngoại trừ người đàn ông đó, còn ai sẵn sàng vung tiền vì cô, nhớ thương cô chứ?
Thẩm Đường cúp điện thoại, ngẩn người nhìn màn hình led khổng lồ đối diện.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn được phát đến từ nước ngoài.
Lãng Tử Cơ Nhỡ Tìm Một Chiếc Giường Đôi: [Em đang sợ anh nhớ em quá nên mới trực tiếp đăng tải ảnh của em lên quảng trường thời đại à? Biết em đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nên anh luôn giữ vững tinh thần khiêm tốn, cho thì mất cất thì còn.]
Vì chênh lệch múi giờ, nên hiện tại ở chỗ người kia có lẽ đang là sáng sớm.
Thẩm Đường: [Sao anh dậy sớm thế?]
Lãng Tử Cơ Nhỡ Tìm Một Chiếc Giường Đôi: [Buồn phiền vì nhiều tiền. Anh chỉ là một công dân lương thiện, đang trăn trở làm sao tiêu hết chỗ tiền mình có. Không biết mình có chết trước khi tiêu hết đống tiền đó không. Vì lẽ ấy mà thao thức không ngủ nổi.]
Thẩm Đường im lặng gửi cho anh một icon khinh bỉ.
Lãng Tử Cơ Nhỡ Tìm Một Chiếc Giường Đôi: [Năm nay công ty định đưa em ra ngoài quốc tế à? Hôm nay khởi động làm nóng người trước?]
Thẩm Đường: [Không. Công ty đó không có dã tâm lớn như thế.]
Cô lại bắt đầu pha trò: [Bệnh mất ngủ của anh, không phải không có thuốc trị. Chẳng phải u sầu vì quá giàu thôi sao. Cứ vứt một ít qua em đi, em tiêu hộ cho. Chỗ thân quen, chút việc cỏn con này có gì không thể xả thân giúp đỡ được chứ.]
Lãng Tử Cơ Nhỡ Tìm Một Chiếc Giường Đôi: [Không cần nói nhiều. Chỉ cần em đến Manhattan, tiền của anh đem hết cho em cũng được, tiêu bao nhiêu tùy em. Anh chẳng có ý kiến. Bằng không nghĩ cũng đừng nghĩ. Lúc trước anh không đồng ý để em tiến vào giới giải trí, nếu không phải tại Hà Sở Nghiêu cứ khăng khăng tự chủ trương, hiện tại em cũng không phải mệt mỏi chịu đựng những lời đồn đại nhảm nhí bôi đen bịa đặt trắng trợn kia. Em cảm thấy có đáng không? Anh thấy cực kỳ không đáng!]
Thẩm Đường: [Có đáng hay không thì hiện giờ em vẫn đang ở đây.]
Nhưng cô không hối hận.
Nếu như cô không vào giới showbiz có lẽ đã sinh sống và làm việc tại nước ngoài, có lẽ không có cơ hội gặp được Tưởng Thành Duật. Cho dù có thể gặp được nhau chăng nữa, không chừng khi đó bên cạnh anh đã có một người con gái khác.
Cấp 3 cô học tập tại London, khi đó ý của ông ngoại là hy vọng cô sẽ định cư tại đây, không về nước nữa. Mọi vấn đề liên quan đến sinh hoạt, học tập của cô đều do Hà gia sắp xếp.
Nhà họ Hà và ông ngoại là chí giao, gia tộc này làm ăn chủ yếu ở Âu Mỹ, nhưng định cư tại London.
Cô không thích người nhà họ Hà, nhưng Hà Sở Nghiêu là ngoại lệ.
Hà Sở Nghiêu đối xử với cô tận tâm, chân thành, thiện ý.
Sau này khi tốt nghiệp đại học, cô muốn gia nhập showbiz, chính Hà Sở Nghiêu đã giúp cô giấu giếm không cho người nhà anh ta và ông ngoại biết.
Lãng Tử Cơ Nhỡ Tìm Một Chiếc Giường Đôi: [Đường Đường, nghe anh khuyên một câu, đừng lấy chính cuộc sống của mình để hủy diệt người khác. Không lãi đâu. Nếu em không muốn về London, không sao cả, đến Manhattan đi, anh đã kiếm được một tủ rượu vang, toàn những loại em thích, em muốn chai nào cứ lấy… Đường Đường chỉ cần em đồng ý, anh sẵn sàng nhường tất.]
Thẩm Đường không trả lời, chỉ nhắn: [Anh nhìn tấm ảnh chụp của em đi.]
Lãng Tử Cơ Nhỡ Tìm Một Chiếc Giường Đôi: [Quảng cáo suốt 20 phút, đã kết thúc rồi. Nếu không phải công ty em muốn định hướng em theo con đường quốc tế, thì là ai làm?]
Thẩm Đường không chắc có phải Tưởng Thành Duật không, đành nhắn: [Không biết nữa.]
Trong khi Thẩm Đường còn đang suy đoán ai chơi lớn như vậy, thì lúc này bên kia bờ sông, Trữ gia đang vì tấm biển quảng cáo trên quảng trường lớn mà gà bay chó sủa, huyên náo, ầm ĩ.
Đám người làm đều cúi thấp đầu, không dám thở mạnh, thi thoảng khóe mắt lại liếc trộm nhị tiểu thư Trữ Tiêu Duyệt, ngoại trừ đồng tình, còn có bật lực, bó tay.
“Trữ Tiêu Duyệt, con điên rồi có đúng không? Đó là tiền ông ngoại cho hai anh em tổ chức sinh nhật 20 tuổi, không phải là để con đi tiếp ứng thần tượng.”
Tiêu Chân không thèm để ý đến hình tượng, gắt lên.
Trữ Tiêu Duyệt không phục, cãi bướng: “Ước nguyện trong sinh nhật của con chính là mong Thẩm Đường…”
“Thôi, đừng tranh cãi nữa.” Trữ Tiêu Khoát kéo kéo tay cô em, ra hiệu cô bớt nói vài câu, tránh chọc mẹ tức giận thêm.
Thái dương Tiêu Chân giật giật, giận đến đỏ mặt, tim quặn lại, nheo mắt nói: “Trữ Tiêu Duyệt, con còn dám cãi…?”
Trữ Tiêu Duyệt bĩu môi, xị mặt không đáp, có mỗi cái quảng cáo dài hơn 20 phút mà thôi, anh hai cũng đã đồng ý. Trước đó anh hai còn nói cần gì phải xa hoa lãng phí vào việc trình chiếu lời chúc sinh nhật hai người họ lên phương tiện truyền thông làm gì, dùng số tiền đó làm việc cô cảm thấy vui vẻ là được.
Trữ Tiêu Duyệt cũng thấy thế.
Ông ngoại đã liên lạc với người ta, tiền cũng đã thanh toán, Tiêu Duyệt nghĩ chẳng bằng dùng cơ hội này gửi đến thần tượng cô yêu thương ngưỡng mộ nhất những lời chúc thật tốt đẹp. Thẩm Đường là minh tinh, càng cần lời chúc rầm rộ, khí thế này hơn cô.
Hơn nữa nghe nói Thẩm Đường chưa từng tổ chức sinh nhật, theo một số thông tin đồn thổi ba mẹ chị ấy ly hôn, sau này mỗi người đều có một gia đình riêng, chị ấy từ bé đã đến sống với ông nội.
Tiêu Duyệt cảm thấy cô gái này thật đáng thương, cho dù là minh tinh rực rỡ chói lòa, được hàng ngàn hàng vạn người hâm mộ yêu thích, nhưng chắc chắn sâu trong nội tâm chị ấy nhất định cũng vô cùng khát vọng hơi ấm gia đình.
Hơn nữa cô không thiếu cái gì, hôm nay sinh nhật cô, thật sự điều mà Trữ Tiêu Duyệt cầu mong nhất chính là hy vọng Thẩm Đường - thần tượng của cô luôn hạnh phúc.
Không ngờ weibo sắp mọc rêu của Thẩm Đường hôm nay đột nhiên lại phát phúc lợi cho fan. Không những vậy cô còn may mắn được Thẩm Đường rep bình luận.
Cô tặng Thẩm Đường một lời chúc năm mới, cũng thu lại được một lời chúc mừng sinh nhật từ chị ấy.
Đây không phải may mắn bình thường mà là trúng số độc đắc.
Vì thế Trữ Tiêu Duyệt càng không hiểu nổi tại sao mẹ lại nổi giận đến vậy.
“Trữ Tiêu Duyệt con càng ngày càng cứng đầu. Sao? Đu idol đến nỗi mụ mị không biết mình họ gì rồi đúng không?” Tiêu Chân cố gắng giữ bình tĩnh, ép mình trấn định, chỉ tay lên lầu: “Về phòng, tỉnh táo suy nghĩ lại hành động của mình, chương trình Nhạc hội Mừng xuân ngày mai con cũng đừng nghĩ đến việc tham gia. Ngoan ngoãn ở nhà cho mẹ.”
“Tại sao ạ?”
“Vì mẹ là mẹ con.”
Vành mắt Trữ Tiêu Duyệt đỏ lên, tim đập mạnh, nước mắt lã chã rơi.
“Được rồi. Được rồi! Mau lên lầu đi.” Trữ Tiêu Khoát ra hiệu cho em gái.
Trữ Tiêu Duyệt đứng thẳng dậy, không nhúc nhích, thẳng thắn nhìn mẹ, nói: “Con không biết mình mang họ gì, con chỉ đơn thuần yêu thích một người. Thật lòng ngưỡng mộ chị ấy mà thôi.”
Tiêu Chân giận đến mức không kiêng dè gì, quát: “Đầu óc con hỏng rồi! Cô ta có cái quái gì mà khiến con ngưỡng mộ?”
“Chỉ bằng việc chị ấy tốt nghiệp bằng giỏi Trường Kinh doanh Saïd (1), chỉ vậy thôi cũng đủ để con hâm mộ.”
(1) Trường kinh doanh Saïd (Oxford Saïd) là trường học kinh doanh của Đại học Oxford, được đặt theo tên tỷ phú người Syria-Saudi Wafic Saïd. Oxford Saïd là trung tâm học tập của Đại học Oxford dành cho sinh viên đại học và sau đại học về kinh doanh, quản lý và tài chính. Sinh viên đại học cũng được giảng dạy như một phần của khóa học Kinh tế và Quản lý cùng với Khoa Kinh tế.
“Chẳng phải chỉ là một Trường đại học của thôi sao, thế mà cũng khiến con phải ngưỡng mộ. Đúng là không có tiền đồ!”
“A.”
Trữ Tiêu Duyệt bật cười châm chọc. Cô phát hiện mình và mẹ chẳng thể nào có tiếng nói chung: “Khi nào mà tấm bằng Trường kinh doanh Saïd chẳng đáng một đồng vậy ạ? Mẹ à. Mẹ có thể đừng lúc nào cũng vênh váo, hung hăng coi thường người khác như vậy được không? Xin hãy tôn trọng tài năng của họ xứng đáng với những gì họ đã nỗ lực.”
Tiêu Chân nheo mắt, từ đầu đến cuối tay vẫn bóp chặt thái dương.
Bà cảm thấy vô cùng mệt, chẳng còn chút sức lực nào, khẽ phất tay để con trai dẫn con gái lên lầu. Hiện tại bà chẳng muốn đôi co với đứa nhỏ cứng đầu này.
Bà vốn đâu quan tâm việc đồng bộ hóa quảng cáo trên màn hình led lớn tại các thành phố sầm uất là dành cho ai, đối với bà mà nói, những đứa trẻ này đều là con mình dứt ruột đẻ ra. Chỉ là mà không dám đối mặt với Thẩm Đường, không muốn để cho người ngoài biết, đặc biệt là các hội nhóm, bạn bè, đối tác, biết năm 21 tuổi bà đã trải qua một cuộc sống hoang đường đến vậy.
Trình độ học vấn và các thông tin cá nhân của Thẩm Đường trước giờ đều không được công khai. 2 năm trở lại đây cô minh tinh này mới bắt đầu nổi tiếng. Cộng đồng mạng cũng không chú ý đến trình độ của cô, thứ họ quan tâm hơn là đời tư với những lùm xùm và tin đồn của cô gái xinh đẹp này. Có lẽ ngay cả công ty quản lý cũng không biết Thẩm Đường tốt nghiệp đại học nào.
Vậy mà Trữ Tiêu Duyệt lại biết, hẳn là trong thời gian du học ở nước ngoài, từ bạn cùng trường của Thẩm Đường mà biết được.
Trong giới Showbiz trăm hoa đua nở này, có biết bao mỹ nam mỹ nữ, con bé nhất định không thích lại cứ phải khăng khăng hâm mộ Thẩm Đường.
Bà không hy vọng con gái mình quan tâm quá nhiều đến đời tư, quá khứ, gia cảnh của Thẩm Đường. Bởi bà sợ… sợ lỡ như có một ngày con gái phát hiện ra thân thế của người mình yêu thích.
Bà không cho phép bất kỳ ai đào xới lại quá khứ xấu hổ bồng bột kia, cũng không cho ai cơ hội phá hủy những thứ bà đã cố công xây dựng đến hiện tại.
------------
“Không phải anh???” Thẩm Đường giật mình.
Tưởng Thành Duật lặp lại lần nữa: “Không phải anh.” Anh thừa nhận, anh không phải người đàn ông lãng mạn như thế, ít nhất không lãng mạn đến mức cùng thời điểm tại một trong số những thành phố sầm uất nhất thế giới chiếu lời chúc mừng năm mới Thẩm Đường.
Nhưng mà người có đủ tài lực và quyền lực đồng bộ hóa đoạn quảng cáo dài 20 phút trên tất cả các màn hình led lớn nhất của Dubai, New York, Thượng Hải thì chắc chắn chẳng phải kẻ tầm thường.
Anh nói: “Anh đang tra rồi, sẽ có kết quả nhanh thôi.”
Thẩm Đường không đoán ra được là người nào, sân thượng quá lạnh, cô chôn mình trong chiếc áo khoác của Tưởng Thành Duật trở về phòng.
Phòng ngủ mở máy sưởi, cô cởi áo khoác, vô cùng hiếu kỳ, nói: “Sao lần này anh lại để tâm thế?”
“Đương nhiên phải xem tình địch là ai, sau đó đến nói cho hắn ta biết, đừng hi vọng nữa. Bởi vì Thẩm Đường đã có bạn trai, chính là Tưởng Thành Duật. Để kẻ đó biết khó mà lui.”
Người nào đó đang bị tâm tư chiếm hữu làm cho đứng ngồi không yên, mùi giấm đã bay tới tận Thượng Hải.
Thẩm Đường rót một cốc nước ấm, ngồi xuống sofa, nhàn nhạt hỏi: “Anh đang ở nhà, hay đang ở công ty?”
“Đang đi xã giao!” Tưởng Thành Duật đang ở bữa tiệc của đối tác, bữa tiệc mới trôi qua không bao lâu, đang nhàm chán thì Thẩm Đường gọi đến. Anh thuận lý thành chương ra ngoài nghe điện.
Chân hơi lạnh, Thẩm Đường co chân lại, cả người bọc trong chiếc áo.
“Em đang ở đâu? Studio hay khách sạn?” Tưởng Thành Duật hỏi.
“Ngày mai em tham gia chương trình Nhạc hội Mừng xuân, hiện giờ đang nghỉ tại căn hộ của anh ở Thương Hải.” Cô từ tốn uống một ngụm nước nóng: “Em đang giẫm lên áo khoác của anh nữa.” Nói rồi dùng sức đạp một cái.
Tưởng Thành Duật: “...”
Bất đắc dĩ lẳng lặng mỉm cười.
Lúc này thư ký bước nhanh đến, sự việc anh phân phó ban nãy, đã điều tra ra.
Thư ký biết ông chủ đang gọi điện, vì thế nhanh chóng in ra thành văn bản, đưa cho Tưởng Thành Duật.
“Sếp.” Thư ký mở cặp văn kiên, quy củ đưa qua.
Tưởng Thành Duật ôn tồn nói với người trong điện thoại: “Chờ một chút, anh có giấy tờ cần xem qua.”
Ánh đèn hành lang đủ để nhìn rõ không sót một chữ trên tập tài liệu.
Tưởng Thành Duật đặt tập văn kiện lên bệ cửa sổ, đưa tay ra hiệu thư ký đưa bút, sau đó ghi vào chỗ trống bên dưới: Thay tôi cảm ơn Tiêu tổng, hạng mục này cho ông ta giành lấy vô điều kiện.
Thư ký hiểu ý ông chủ, anh muốn trả lại món quà kia lại cho Tiêu Tổng.
Tưởng Thành Duật đưa lại văn kiện và bút ký cho thư ký, dịu dàng nói với người đầu dây bên kia: “Vẫn đang đạp áo của anh?”
Thẩm Đường: “Ừm.”
Tưởng Thành Duật trở lại chuyện chính: “Đã tra được ai gửi “quà” cho em. Cháu gái của Tiêu Tổng, Trữ Tiêu Duyệt, tên tiếng anh là Candy, cô bé đó vẫn luôn du học ở nước ngoài, lần này nhân dịp Giáng Sinh trở về nước. Tiêu gia nhân cơ hội tổ chức tiệc sinh nhật cho hai anh em họ. Tiêu tổng chuẩn bị ‘quà’ này cho cháu ngoại, Trữ Tiêu Duyệt lập tức mượn hoa hiến Phật, bày tỏ tình cảm với thần tượng.”
Cái cốc trong tay Thẩm Đường thoát trượt xuống, xém chút nữa nước đã đổ vung vãi lên ghế sofa.
Trữ Tiêu Duyệt là fan hâm mộ của cô, còn dùng món quà sinh nhật của mình biến thành lời chúc tặng cô.
Tưởng Thành Duật thấy đầu bên kia không trả lời, khẽ gọi: “Thẩm Đường?”
“Em đây. Em nhớ ra rồi!” Thẩm Đường tỏ vẻ điềm nhiên không có việc gì. “Tối nay có một cô bé con bình luận dưới bài đăng weibo của em. Acc của cô bé chính là ‘Tôi chính là Candy bé nhỏ’. Không ngờ đó lại là cháu ngoại của chủ tịch Tiêu, em họ Trữ Nhiễm.”
Cô không ngờ, cô em gái cùng mẹ khác cha của mình lại là một bé gái ấm áp, tình cảm như thế.
Tưởng Thành Duật: “Anh đã giúp em xử lý rồi. Ngoại trừ tâm ý của cô bé đó, những cái khác không cần để trong lòng.”
Thẩm Đường không nói cảm ơn. Chờ đến nghỉ tết nguyên đán, cô cũng sẽ tặng anh một món quà bất ngờ.
“Năm trước bận bịu không có thời gian gặp mặt” Tưởng Thành Duật thoáng thấp giọng, “Em có thời gian, chúng ta cùng về nhà.”
Nhà mà anh nói là biệt thự của họ Tưởng ở Bắc Kinh.
Anh gọi như vậy, vì đó là nhà của hai người họ.
Thẩm Đường phát hiện, người thay đổi không phải là Tưởng Thành Duật mà chính là cô.
Ba năm qua, anh vẫn như thế, không chút keo kẹt biểu đạt tình cảm, sự quan tâm của mình với cô. Anh tặng cô biết bao món quà bất ngờ, đầy chân tình, tất cả đều là chính tay anh dụng tâm lựa chọn.
Anh luôn thể hiện vô cùng rõ ràng: Tưởng Thành Duật là bạn trai của Thẩm Đường.
Là cô đã thay đổi.
Thẩm Đường phát hiện càng ngày mình càng hãm sâu vào tình cảm này, càng lúc càng tham luyến tình yêu của anh. Càng có được nhiều lại càng tham lam, càng cảm thấy không đủ.
Cô chẳng những muốn có anh, còn muốn anh mãi bên mình, muốn cùng anh đi đến hôn nhân, cùng anh cam kết một quan hệ lâu dài, thiêng liêng, muốn bên người đàn ông này một đời một kiếp, không xa rời.
Thẩm Đường kịp thời chặt đứt đống suy nghĩ lung tung trong đầu, nhanh chóng trả lời lại cô bé fan nhiệt tình: [Cảm ơn em. Chúc em và anh trai có một sinh nhật hạnh phúc, ý nghĩa <3]
Cô cất điện thoại, tựa vào lan can, tâm trí đã bay đến nơi nảo nơi nào.
Đến tận hơn 30 phút sau, Thẩm Đường mới uống xong ly rượu, trở về phòng.
Sân thượng quá lạnh, cô đi vào lấy một chiếc áo khoác của Tưởng Thành Duật khoác lên.
Trong thâm tâm cô luôn cảm thấy quần áo của anh so với của mình ấm hơn nhiều.
Còn chưa ra đến sân thượng, điện thoại vang lên.
Cô đi ra ngoài, cầm máy xem xét. Là điện thoại của chị Lỵ.
“Đường Đường, hiện tại em nhanh chóng đi lên sân thượng, nhìn vào biển quảng cáo bên ở bờ sông đối diện nhé.”
Thẩm Đường bỗng nhiên ngẩng đầu, trố mắt.
Trên màn hình led lớn là tấm ảnh chụp cô, mấy ngày trước Thẩm Đường leo lên hot search cũng nhờ tấm ảnh này. Ngày đó trên thảm đỏ, cô quay tìm Ôn Địch, biểu cảm vô cùng tự nhiên ấy vừa vặn bị phóng viên chụp được.
Trên tất cả những màn hình led lớn ở các tòa nhà đối diện đều là hình ảnh của cô kèm lời chúc: [Thẩm Đường, chúc mừng năm mới.]
Chị Lỵ cảm thán: “Tưởng Thành Duật đối xử với em không tệ, có phải quà kỷ niệm 3 năm quen nhau không? Em cũng nên sửa lại mấy tính xấu của mình đi.”
Tất cả staff đều cho rằng là bất ngờ Tưởng Thành Duật tặng Thẩm Đường.
Không đợi Thẩm Đường trả lời, đầu dây bên kia đã la toáng lên om sòm, cô không nghe chị Lỵ và mọi người bàn tán chuyện gì.
Rất nhanh, chị Lỵ đã la lên trong điện thoại, vui sướng nói: “Không chỉ ở Thượng Hải cả quảng trường Thời đại ở New York và khu phố sầm uất nhất thành phố Dubai cũng đồng bộ chiếu màn hình led ảnh của em kèm lời chúc mừng.”
“...” Thẩm Đường vuốt vuốt tóc, cảm thấy mọi thứ quá khó tin, có chút không thực tế, nhàn nhạt hỏi: “Chị chắc chắn là Tưởng Thành Duật?”
Chị Lỵ chớp chớp mắt mấy cái, đột nhiên cũng không xác định, bèn hỏi lại cô: “Vậy em nói xem ngoại trừ anh ta còn có thể là ai?”
Đúng nhỉ, hiện tại ngoại trừ người đàn ông đó, còn ai sẵn sàng vung tiền vì cô, nhớ thương cô chứ?
Thẩm Đường cúp điện thoại, ngẩn người nhìn màn hình led khổng lồ đối diện.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn được phát đến từ nước ngoài.
Lãng Tử Cơ Nhỡ Tìm Một Chiếc Giường Đôi: [Em đang sợ anh nhớ em quá nên mới trực tiếp đăng tải ảnh của em lên quảng trường thời đại à? Biết em đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nên anh luôn giữ vững tinh thần khiêm tốn, cho thì mất cất thì còn.]
Vì chênh lệch múi giờ, nên hiện tại ở chỗ người kia có lẽ đang là sáng sớm.
Thẩm Đường: [Sao anh dậy sớm thế?]
Lãng Tử Cơ Nhỡ Tìm Một Chiếc Giường Đôi: [Buồn phiền vì nhiều tiền. Anh chỉ là một công dân lương thiện, đang trăn trở làm sao tiêu hết chỗ tiền mình có. Không biết mình có chết trước khi tiêu hết đống tiền đó không. Vì lẽ ấy mà thao thức không ngủ nổi.]
Thẩm Đường im lặng gửi cho anh một icon khinh bỉ.
Lãng Tử Cơ Nhỡ Tìm Một Chiếc Giường Đôi: [Năm nay công ty định đưa em ra ngoài quốc tế à? Hôm nay khởi động làm nóng người trước?]
Thẩm Đường: [Không. Công ty đó không có dã tâm lớn như thế.]
Cô lại bắt đầu pha trò: [Bệnh mất ngủ của anh, không phải không có thuốc trị. Chẳng phải u sầu vì quá giàu thôi sao. Cứ vứt một ít qua em đi, em tiêu hộ cho. Chỗ thân quen, chút việc cỏn con này có gì không thể xả thân giúp đỡ được chứ.]
Lãng Tử Cơ Nhỡ Tìm Một Chiếc Giường Đôi: [Không cần nói nhiều. Chỉ cần em đến Manhattan, tiền của anh đem hết cho em cũng được, tiêu bao nhiêu tùy em. Anh chẳng có ý kiến. Bằng không nghĩ cũng đừng nghĩ. Lúc trước anh không đồng ý để em tiến vào giới giải trí, nếu không phải tại Hà Sở Nghiêu cứ khăng khăng tự chủ trương, hiện tại em cũng không phải mệt mỏi chịu đựng những lời đồn đại nhảm nhí bôi đen bịa đặt trắng trợn kia. Em cảm thấy có đáng không? Anh thấy cực kỳ không đáng!]
Thẩm Đường: [Có đáng hay không thì hiện giờ em vẫn đang ở đây.]
Nhưng cô không hối hận.
Nếu như cô không vào giới showbiz có lẽ đã sinh sống và làm việc tại nước ngoài, có lẽ không có cơ hội gặp được Tưởng Thành Duật. Cho dù có thể gặp được nhau chăng nữa, không chừng khi đó bên cạnh anh đã có một người con gái khác.
Cấp 3 cô học tập tại London, khi đó ý của ông ngoại là hy vọng cô sẽ định cư tại đây, không về nước nữa. Mọi vấn đề liên quan đến sinh hoạt, học tập của cô đều do Hà gia sắp xếp.
Nhà họ Hà và ông ngoại là chí giao, gia tộc này làm ăn chủ yếu ở Âu Mỹ, nhưng định cư tại London.
Cô không thích người nhà họ Hà, nhưng Hà Sở Nghiêu là ngoại lệ.
Hà Sở Nghiêu đối xử với cô tận tâm, chân thành, thiện ý.
Sau này khi tốt nghiệp đại học, cô muốn gia nhập showbiz, chính Hà Sở Nghiêu đã giúp cô giấu giếm không cho người nhà anh ta và ông ngoại biết.
Lãng Tử Cơ Nhỡ Tìm Một Chiếc Giường Đôi: [Đường Đường, nghe anh khuyên một câu, đừng lấy chính cuộc sống của mình để hủy diệt người khác. Không lãi đâu. Nếu em không muốn về London, không sao cả, đến Manhattan đi, anh đã kiếm được một tủ rượu vang, toàn những loại em thích, em muốn chai nào cứ lấy… Đường Đường chỉ cần em đồng ý, anh sẵn sàng nhường tất.]
Thẩm Đường không trả lời, chỉ nhắn: [Anh nhìn tấm ảnh chụp của em đi.]
Lãng Tử Cơ Nhỡ Tìm Một Chiếc Giường Đôi: [Quảng cáo suốt 20 phút, đã kết thúc rồi. Nếu không phải công ty em muốn định hướng em theo con đường quốc tế, thì là ai làm?]
Thẩm Đường không chắc có phải Tưởng Thành Duật không, đành nhắn: [Không biết nữa.]
Trong khi Thẩm Đường còn đang suy đoán ai chơi lớn như vậy, thì lúc này bên kia bờ sông, Trữ gia đang vì tấm biển quảng cáo trên quảng trường lớn mà gà bay chó sủa, huyên náo, ầm ĩ.
Đám người làm đều cúi thấp đầu, không dám thở mạnh, thi thoảng khóe mắt lại liếc trộm nhị tiểu thư Trữ Tiêu Duyệt, ngoại trừ đồng tình, còn có bật lực, bó tay.
“Trữ Tiêu Duyệt, con điên rồi có đúng không? Đó là tiền ông ngoại cho hai anh em tổ chức sinh nhật 20 tuổi, không phải là để con đi tiếp ứng thần tượng.”
Tiêu Chân không thèm để ý đến hình tượng, gắt lên.
Trữ Tiêu Duyệt không phục, cãi bướng: “Ước nguyện trong sinh nhật của con chính là mong Thẩm Đường…”
“Thôi, đừng tranh cãi nữa.” Trữ Tiêu Khoát kéo kéo tay cô em, ra hiệu cô bớt nói vài câu, tránh chọc mẹ tức giận thêm.
Thái dương Tiêu Chân giật giật, giận đến đỏ mặt, tim quặn lại, nheo mắt nói: “Trữ Tiêu Duyệt, con còn dám cãi…?”
Trữ Tiêu Duyệt bĩu môi, xị mặt không đáp, có mỗi cái quảng cáo dài hơn 20 phút mà thôi, anh hai cũng đã đồng ý. Trước đó anh hai còn nói cần gì phải xa hoa lãng phí vào việc trình chiếu lời chúc sinh nhật hai người họ lên phương tiện truyền thông làm gì, dùng số tiền đó làm việc cô cảm thấy vui vẻ là được.
Trữ Tiêu Duyệt cũng thấy thế.
Ông ngoại đã liên lạc với người ta, tiền cũng đã thanh toán, Tiêu Duyệt nghĩ chẳng bằng dùng cơ hội này gửi đến thần tượng cô yêu thương ngưỡng mộ nhất những lời chúc thật tốt đẹp. Thẩm Đường là minh tinh, càng cần lời chúc rầm rộ, khí thế này hơn cô.
Hơn nữa nghe nói Thẩm Đường chưa từng tổ chức sinh nhật, theo một số thông tin đồn thổi ba mẹ chị ấy ly hôn, sau này mỗi người đều có một gia đình riêng, chị ấy từ bé đã đến sống với ông nội.
Tiêu Duyệt cảm thấy cô gái này thật đáng thương, cho dù là minh tinh rực rỡ chói lòa, được hàng ngàn hàng vạn người hâm mộ yêu thích, nhưng chắc chắn sâu trong nội tâm chị ấy nhất định cũng vô cùng khát vọng hơi ấm gia đình.
Hơn nữa cô không thiếu cái gì, hôm nay sinh nhật cô, thật sự điều mà Trữ Tiêu Duyệt cầu mong nhất chính là hy vọng Thẩm Đường - thần tượng của cô luôn hạnh phúc.
Không ngờ weibo sắp mọc rêu của Thẩm Đường hôm nay đột nhiên lại phát phúc lợi cho fan. Không những vậy cô còn may mắn được Thẩm Đường rep bình luận.
Cô tặng Thẩm Đường một lời chúc năm mới, cũng thu lại được một lời chúc mừng sinh nhật từ chị ấy.
Đây không phải may mắn bình thường mà là trúng số độc đắc.
Vì thế Trữ Tiêu Duyệt càng không hiểu nổi tại sao mẹ lại nổi giận đến vậy.
“Trữ Tiêu Duyệt con càng ngày càng cứng đầu. Sao? Đu idol đến nỗi mụ mị không biết mình họ gì rồi đúng không?” Tiêu Chân cố gắng giữ bình tĩnh, ép mình trấn định, chỉ tay lên lầu: “Về phòng, tỉnh táo suy nghĩ lại hành động của mình, chương trình Nhạc hội Mừng xuân ngày mai con cũng đừng nghĩ đến việc tham gia. Ngoan ngoãn ở nhà cho mẹ.”
“Tại sao ạ?”
“Vì mẹ là mẹ con.”
Vành mắt Trữ Tiêu Duyệt đỏ lên, tim đập mạnh, nước mắt lã chã rơi.
“Được rồi. Được rồi! Mau lên lầu đi.” Trữ Tiêu Khoát ra hiệu cho em gái.
Trữ Tiêu Duyệt đứng thẳng dậy, không nhúc nhích, thẳng thắn nhìn mẹ, nói: “Con không biết mình mang họ gì, con chỉ đơn thuần yêu thích một người. Thật lòng ngưỡng mộ chị ấy mà thôi.”
Tiêu Chân giận đến mức không kiêng dè gì, quát: “Đầu óc con hỏng rồi! Cô ta có cái quái gì mà khiến con ngưỡng mộ?”
“Chỉ bằng việc chị ấy tốt nghiệp bằng giỏi Trường Kinh doanh Saïd (1), chỉ vậy thôi cũng đủ để con hâm mộ.”
(1) Trường kinh doanh Saïd (Oxford Saïd) là trường học kinh doanh của Đại học Oxford, được đặt theo tên tỷ phú người Syria-Saudi Wafic Saïd. Oxford Saïd là trung tâm học tập của Đại học Oxford dành cho sinh viên đại học và sau đại học về kinh doanh, quản lý và tài chính. Sinh viên đại học cũng được giảng dạy như một phần của khóa học Kinh tế và Quản lý cùng với Khoa Kinh tế.
“Chẳng phải chỉ là một Trường đại học của thôi sao, thế mà cũng khiến con phải ngưỡng mộ. Đúng là không có tiền đồ!”
“A.”
Trữ Tiêu Duyệt bật cười châm chọc. Cô phát hiện mình và mẹ chẳng thể nào có tiếng nói chung: “Khi nào mà tấm bằng Trường kinh doanh Saïd chẳng đáng một đồng vậy ạ? Mẹ à. Mẹ có thể đừng lúc nào cũng vênh váo, hung hăng coi thường người khác như vậy được không? Xin hãy tôn trọng tài năng của họ xứng đáng với những gì họ đã nỗ lực.”
Tiêu Chân nheo mắt, từ đầu đến cuối tay vẫn bóp chặt thái dương.
Bà cảm thấy vô cùng mệt, chẳng còn chút sức lực nào, khẽ phất tay để con trai dẫn con gái lên lầu. Hiện tại bà chẳng muốn đôi co với đứa nhỏ cứng đầu này.
Bà vốn đâu quan tâm việc đồng bộ hóa quảng cáo trên màn hình led lớn tại các thành phố sầm uất là dành cho ai, đối với bà mà nói, những đứa trẻ này đều là con mình dứt ruột đẻ ra. Chỉ là mà không dám đối mặt với Thẩm Đường, không muốn để cho người ngoài biết, đặc biệt là các hội nhóm, bạn bè, đối tác, biết năm 21 tuổi bà đã trải qua một cuộc sống hoang đường đến vậy.
Trình độ học vấn và các thông tin cá nhân của Thẩm Đường trước giờ đều không được công khai. 2 năm trở lại đây cô minh tinh này mới bắt đầu nổi tiếng. Cộng đồng mạng cũng không chú ý đến trình độ của cô, thứ họ quan tâm hơn là đời tư với những lùm xùm và tin đồn của cô gái xinh đẹp này. Có lẽ ngay cả công ty quản lý cũng không biết Thẩm Đường tốt nghiệp đại học nào.
Vậy mà Trữ Tiêu Duyệt lại biết, hẳn là trong thời gian du học ở nước ngoài, từ bạn cùng trường của Thẩm Đường mà biết được.
Trong giới Showbiz trăm hoa đua nở này, có biết bao mỹ nam mỹ nữ, con bé nhất định không thích lại cứ phải khăng khăng hâm mộ Thẩm Đường.
Bà không hy vọng con gái mình quan tâm quá nhiều đến đời tư, quá khứ, gia cảnh của Thẩm Đường. Bởi bà sợ… sợ lỡ như có một ngày con gái phát hiện ra thân thế của người mình yêu thích.
Bà không cho phép bất kỳ ai đào xới lại quá khứ xấu hổ bồng bột kia, cũng không cho ai cơ hội phá hủy những thứ bà đã cố công xây dựng đến hiện tại.
------------
“Không phải anh???” Thẩm Đường giật mình.
Tưởng Thành Duật lặp lại lần nữa: “Không phải anh.” Anh thừa nhận, anh không phải người đàn ông lãng mạn như thế, ít nhất không lãng mạn đến mức cùng thời điểm tại một trong số những thành phố sầm uất nhất thế giới chiếu lời chúc mừng năm mới Thẩm Đường.
Nhưng mà người có đủ tài lực và quyền lực đồng bộ hóa đoạn quảng cáo dài 20 phút trên tất cả các màn hình led lớn nhất của Dubai, New York, Thượng Hải thì chắc chắn chẳng phải kẻ tầm thường.
Anh nói: “Anh đang tra rồi, sẽ có kết quả nhanh thôi.”
Thẩm Đường không đoán ra được là người nào, sân thượng quá lạnh, cô chôn mình trong chiếc áo khoác của Tưởng Thành Duật trở về phòng.
Phòng ngủ mở máy sưởi, cô cởi áo khoác, vô cùng hiếu kỳ, nói: “Sao lần này anh lại để tâm thế?”
“Đương nhiên phải xem tình địch là ai, sau đó đến nói cho hắn ta biết, đừng hi vọng nữa. Bởi vì Thẩm Đường đã có bạn trai, chính là Tưởng Thành Duật. Để kẻ đó biết khó mà lui.”
Người nào đó đang bị tâm tư chiếm hữu làm cho đứng ngồi không yên, mùi giấm đã bay tới tận Thượng Hải.
Thẩm Đường rót một cốc nước ấm, ngồi xuống sofa, nhàn nhạt hỏi: “Anh đang ở nhà, hay đang ở công ty?”
“Đang đi xã giao!” Tưởng Thành Duật đang ở bữa tiệc của đối tác, bữa tiệc mới trôi qua không bao lâu, đang nhàm chán thì Thẩm Đường gọi đến. Anh thuận lý thành chương ra ngoài nghe điện.
Chân hơi lạnh, Thẩm Đường co chân lại, cả người bọc trong chiếc áo.
“Em đang ở đâu? Studio hay khách sạn?” Tưởng Thành Duật hỏi.
“Ngày mai em tham gia chương trình Nhạc hội Mừng xuân, hiện giờ đang nghỉ tại căn hộ của anh ở Thương Hải.” Cô từ tốn uống một ngụm nước nóng: “Em đang giẫm lên áo khoác của anh nữa.” Nói rồi dùng sức đạp một cái.
Tưởng Thành Duật: “...”
Bất đắc dĩ lẳng lặng mỉm cười.
Lúc này thư ký bước nhanh đến, sự việc anh phân phó ban nãy, đã điều tra ra.
Thư ký biết ông chủ đang gọi điện, vì thế nhanh chóng in ra thành văn bản, đưa cho Tưởng Thành Duật.
“Sếp.” Thư ký mở cặp văn kiên, quy củ đưa qua.
Tưởng Thành Duật ôn tồn nói với người trong điện thoại: “Chờ một chút, anh có giấy tờ cần xem qua.”
Ánh đèn hành lang đủ để nhìn rõ không sót một chữ trên tập tài liệu.
Tưởng Thành Duật đặt tập văn kiện lên bệ cửa sổ, đưa tay ra hiệu thư ký đưa bút, sau đó ghi vào chỗ trống bên dưới: Thay tôi cảm ơn Tiêu tổng, hạng mục này cho ông ta giành lấy vô điều kiện.
Thư ký hiểu ý ông chủ, anh muốn trả lại món quà kia lại cho Tiêu Tổng.
Tưởng Thành Duật đưa lại văn kiện và bút ký cho thư ký, dịu dàng nói với người đầu dây bên kia: “Vẫn đang đạp áo của anh?”
Thẩm Đường: “Ừm.”
Tưởng Thành Duật trở lại chuyện chính: “Đã tra được ai gửi “quà” cho em. Cháu gái của Tiêu Tổng, Trữ Tiêu Duyệt, tên tiếng anh là Candy, cô bé đó vẫn luôn du học ở nước ngoài, lần này nhân dịp Giáng Sinh trở về nước. Tiêu gia nhân cơ hội tổ chức tiệc sinh nhật cho hai anh em họ. Tiêu tổng chuẩn bị ‘quà’ này cho cháu ngoại, Trữ Tiêu Duyệt lập tức mượn hoa hiến Phật, bày tỏ tình cảm với thần tượng.”
Cái cốc trong tay Thẩm Đường thoát trượt xuống, xém chút nữa nước đã đổ vung vãi lên ghế sofa.
Trữ Tiêu Duyệt là fan hâm mộ của cô, còn dùng món quà sinh nhật của mình biến thành lời chúc tặng cô.
Tưởng Thành Duật thấy đầu bên kia không trả lời, khẽ gọi: “Thẩm Đường?”
“Em đây. Em nhớ ra rồi!” Thẩm Đường tỏ vẻ điềm nhiên không có việc gì. “Tối nay có một cô bé con bình luận dưới bài đăng weibo của em. Acc của cô bé chính là ‘Tôi chính là Candy bé nhỏ’. Không ngờ đó lại là cháu ngoại của chủ tịch Tiêu, em họ Trữ Nhiễm.”
Cô không ngờ, cô em gái cùng mẹ khác cha của mình lại là một bé gái ấm áp, tình cảm như thế.
Tưởng Thành Duật: “Anh đã giúp em xử lý rồi. Ngoại trừ tâm ý của cô bé đó, những cái khác không cần để trong lòng.”
Thẩm Đường không nói cảm ơn. Chờ đến nghỉ tết nguyên đán, cô cũng sẽ tặng anh một món quà bất ngờ.
“Năm trước bận bịu không có thời gian gặp mặt” Tưởng Thành Duật thoáng thấp giọng, “Em có thời gian, chúng ta cùng về nhà.”
Nhà mà anh nói là biệt thự của họ Tưởng ở Bắc Kinh.
Anh gọi như vậy, vì đó là nhà của hai người họ.
Thẩm Đường phát hiện, người thay đổi không phải là Tưởng Thành Duật mà chính là cô.
Ba năm qua, anh vẫn như thế, không chút keo kẹt biểu đạt tình cảm, sự quan tâm của mình với cô. Anh tặng cô biết bao món quà bất ngờ, đầy chân tình, tất cả đều là chính tay anh dụng tâm lựa chọn.
Anh luôn thể hiện vô cùng rõ ràng: Tưởng Thành Duật là bạn trai của Thẩm Đường.
Là cô đã thay đổi.
Thẩm Đường phát hiện càng ngày mình càng hãm sâu vào tình cảm này, càng lúc càng tham luyến tình yêu của anh. Càng có được nhiều lại càng tham lam, càng cảm thấy không đủ.
Cô chẳng những muốn có anh, còn muốn anh mãi bên mình, muốn cùng anh đi đến hôn nhân, cùng anh cam kết một quan hệ lâu dài, thiêng liêng, muốn bên người đàn ông này một đời một kiếp, không xa rời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.