Chương 13: Kỷ Niệm 3 Năm Bên Nhau
Mộng Tiêu Nhị
01/04/2022
EDIT: BRANDY
đã chính thức khởi quay, Thẩm Đường gặp được vị minh tinh dùng tiền nghênh ngang đoạt được vai nữ thứ trong truyền thuyết - Trữ Nhiễm.
Cô và Trữ Nhiễm trước nay bất hòa.
Bản thân Thẩm Đường cũng đã quên lý do nảy sinh mâu thuẫn giữa hai người. Dù sao lần đầu tiên gặp Trữ Nhiễm, cô gái này đã diễn vở trong bông giấu kim, âm thầm tìm đủ mọi mưu mô chèn ép Thẩm Đường.
Tại show truyền hình nhất quyết đeo bám hỏi cha mẹ cô là ai, còn mè nheo đòi xem ảnh chụp gia đình Thẩm Đường cũng chính là cô ả.
Lúc ấy cô đã không cao hứng, đánh sang chủ đề khác để ngắt lời cô ta, nhưng Trữ Nhiễm hệt như không hiểu tiếng người cắn mãi không buông, cứ cố tình nhắm vào chuyện thân thế của Thẩm Đường.
Thẩm Đường đâu phải người dễ bắt nạt, lập tức trở mặt tại chỗ.
Mâu thuẫn càng tăng lên khi hai người làm đại ngôn quảng cáo.
Trữ Nhiễm chẳng có tác phẩm nào tiêu biểu, nhưng bởi vì bối cảnh đặc biệt, chống lưng vững chắc, gia đình dường như cũng có ít thế lực cho nên tất cả các tài nguyên, thương vụ được phân cho cô ta đều thuộc cấp S.
Ngoài ra còn là người mẫu đại diễn cho nhiều nhãn hiệu thể thao quốc tế.
Hiện tại Thẩm Đường đang là đại ngôn của nhãn hiệu A, trước đó người đại diện của nhãn hiệu này chính là Trữ Nhiễm. Nhãn hàng này ký hợp đồng hợp tác với Trữ Nhiễm đến hết mùa hè năm nay, sau đó không tiếp tục cộng tác nữa, mà tìm tới Thẩm Đường.
Trong mắt Trữ Nhiễm, tình huống này theo cô ta diễn giải chính là một kẻ mình ngứa mắt đã lậu đột nhiên xông vào cướp vị trí của cô ta.
Thù oán vì thế càng thêm sâu.
Những scandal, thông tin bôi nhọ hủy hoại danh tiếng của cô lan truyền trên mạng, tối thiểu cũng đến ⅓ là do đoàn đội (1) của Trữ Nhiễm tung ra.
(1) Toàn bộ ekip đứng sau các ngôi sao, phụ trách việc tìm kiếm tài nguyên, PR, marketing cho các sản phẩm, tóm lại là thực hiện tất cả những việc phía sau ngôi sao. Ví dụ nói đoàn đội của cô Ba, là ekip phía sau Địch Lệ Nhiệt Ba.
Hiện tại hai người cùng tham gia một bộ phim, dám chắc bộ phim này không thiếu chủ đề hot.
“Đúng là duyên phận! Đúng là ý trời!” Trong thời gian nghỉ, Hoắc Đằng lấy cho cô một chén trà nóng, bất đắc dĩ cảm khái một câu.
Anh ta là đại ngôn cho nhãn hàng A đã nhiều năm, khoảng thời gian trước khi Trữ Nhiễm còn là đại diện nữ của nhãn hàng này, hai người thường xuyên có mặt trong các hoạt động quảng bá của nhãn hàng, thời gian làm việc với nhau không ít.
Liên quan đến phong ba bão táp của vụ đại ngôn, anh ta là người hiểu rõ nhất.
Chẳng ai ngờ tới Thẩm Đường sẽ đóng cùng một bộ phim với Trữ Nhiễm.
“Cảm ơn.” Thẩm Đường tiếp nhận ly trà: “Thời gian quay phim sắp tới có lẽ sẽ bớt nhàm chán hơn đấy.”
Hoắc Thành và Thẩm Đường đã quen thân hơn, anh ta hảo tâm nhắc nhở: “Gia thế nhà Trữ Nhiễm không phải dạng dễ chọc, lại có Tiêu gia chống lưng. Cậu hạn chế tối đa xung đột trực diện với cô ta đó! Không những tổn thất thanh danh của cậu mà còn tài nguyên sau này, cũng như các mối quan hệ khác. Nói tóm lại chỉ có thiệt không có lợi. Cứ mắt điếc tai ngơ kệ cô ta là được.”
Trữ Nhiễm là tiểu công chúa của Trữ gia, cha cô ả năng lực bình thường, nhưng lại có một ông chú hai tài hoa hơn người, làm việc quyết đoán. Mà ông chú này không những khôn khéo, giỏi giang, còn cưới được viên minh châu trên tay Tiêu lão gia, Tiêu Chân.
Không ít tài nguyên của Trữ Nhiễm đều là do chú hai của cô ta đem đến.
Thẩm Đường không lên tiếng, lẳng lặng uống trà.
Dù cô đồng nghiệp sắc mặt vẫn ung dung như cũ không nóng không lạnh, nhưng Hoắc Đằng nhìn ra được ánh nhìn khinh thường và trào phúng trong đôi mắt lạnh lùng, tĩnh lặng của Thẩm Đường.
“Ở dưới mái hiên nhà người khác, không thể không cúi đầu.” Hoắc Đằng chỉ nói đến thế, “Buổi tối còn phải liên hoan, tiểu lượng của cậu tệ thế, tôi sẽ đỡ giúp cậu mấy chén.”
Thẩm Đường thuận miệng hỏi: “Đoàn làm phim mở tiệc liên hoan?”
“Ừ! Còn có nhà đầu tư tham gia nữa!” Hoắc Đằng cũng không rõ những người nào sẽ đến, chỉ biết sáng nay quản lý nhắc đến vài cái tên: “Ông chủ của công ty giải trí Thường Thanh cũng có mặt.”
Công ty giải trí Thường Thanh là công ty con trực thuộc tập đoàn Thường Thanh, tổng giám đốc của Thường Thanh chính là Triệu Trì Ý, đây cũng là công ty quản lý của Trữ Nhiễm.
Trữ Nhiễm mang tiền đến cướp vai, vì thế đương nhiên Thường Thanh liền trở thành một trong những nhà đầu từ của.
Có blogger tung dưa nói Trữ Nhiễm và ông chủ của mình có quan hệ tình cảm.
Tiệc khai máy còn chưa diễn ra mà đã cảm thấy một đêm đầy bão tố.
Bữa tiệc hôm nay dường như là bằng chứng chứng thực cho vụ bê bối này. Bằng không đường đường là một ông chủ lớn sao có thể không quản ngàn dặm xa xôi đến tận Hoành Điếm cơ chứ.
Nhà hàng tổ chức tiệc cách khách sạn họ nghỉ lại không xa, đi đường cũng chỉ mất 5-6 phút.
Thẩm Đường và trợ lý đến trước 10 phút nhưng những người khác còn đến sớm hơn.
Trợ lý nhỏ nhẹ nói thầm với cô: “Chị Đường, thuốc giảm đau em đã để trong túi, đợi em một lát, em đi lấy cho chị một cốc nước ấm.”
Thẩm Đường uống rượu nhất định sẽ bị đau dạ dày, cho nên những bữa tiệc xã giao kiểu này cô thường uống rất ít, nhưng đôi khi thân bất do kỷ, không phải muốn tránh là có thể tránh được.
Vì vậy trong người luôn phải chuẩn bị sẵn thuốc giảm đau.
Đêm nay, các diễn viên, đạo diễn, biên kịch và những nhà đầu tư ngồi một phòng, những người khác và trợ lý ngồi một phòng riêng.
Thẩm Đường gõ cửa đi vào, thời điểm Thẩm Đường thong dong bước tới, cả gian phòng lặng ngắt như tờ, tất thảy mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô.
Thẩm Đường là thế, dù đi đến đâu cũng mang theo hào quang rực rỡ, có thể tùy tiện đoạt lấy toàn bộ sự chú ý về phía mình.
Trữ Nhiễm hừ lạnh trong lòng một tiếng, bĩu môi quay đi chỗ khác.
Ngứa mắt! Đúng là con ả trà xanh.
Đến muộn như thế, thật sự dát vàng lên mặt, tự coi mình là cái rốn của vũ trụ à.
Cả bàn đều đang đợi cô.
“Còn chờ cô thôi đó!” Hoắc Đằng vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, cười một tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng: “Nào lại đây. Tôi đã chiếm sẵn cho cô một chỗ rồi!”
Người ngồi ghế chủ vị là Triệu Trì Ý. Hôm nay anh ta mời.
Người đàn ông trẻ, mặc một chiếc sơ mi tối màu, mặt mày hờ hững, ngồi ngay chính giữa khiến người khác khó có thể coi nhẹ.
Giữa hai ngón tay là cây xì gà cháy hơn nửa, ánh mắt dửng dưng, khí thế lấn át người khác.
Thẩm Đường ngồi xuống, hướng về phía anh ta khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
Cô không quen Triệu Trì Ý, nhưng cũng không tính là lạ lẫm, trước kia trong một vài bộ phim do Thường Thanh đầu tư, hai bên cũng từng chạm mặt vài lần.
Đạo diễn am hiểu nhất là khuấy động bầu không khí, ông tếu táo nói vài câu pha trò đã thành công khiến bầu không khí giãn ra.
Người đã đến đông đủ, tiệc rượu có thể bắt đầu.
Qua ba lần rượu, một số người đã bắt đầu lơ mơ.
Thẩm Đường vẫn luôn không thể hiểu nổi, vì sao cứ phải cố sống cố chết uống đến ngay cả ba mẹ cũng chẳng nhận ra, ôm bình rượu nước mắt nước mũi tèm nhèm kể khổ.
Người cô đang nói đến chính là phó đạo diễn, không uống được còn ham, rượu vào vào lời ra, không kiểm soát được bản thân.
Bữa tiệc vẫn tiếp tục. Thẩm Đường lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài hít thở không khí.
Vừa rồi uống ba chén, dạ dày đã bắt đầu đau.
Cô lục tìm thuốc trong túi, bỏ vào miệng, ngửa đầu, uống một ngụm nước ấm.
Cả người nồng nặc mùi rượu, còn xen lẫn cả mùi thuốc lá và nước hoa.
Tất cả trộn lại thành một thứ mùi đặc sệt, vừa ngửi đã cảm thấy đau đầu, khó chịu.
“Sao không đi vào?” Sau lưng truyền đến một âm thanh trầm thấp.
Thẩm Đường quay người, Triệu Trì Ý đã đi đến trước mặt, đêm nay anh ta uống không ít, mùi rượu rất nồng, có lẽ do không khí trong phòng hơi ngột ngạt cho nên đã xắn ống tay áo lên.
Vì mâu thuẫn với Trữ Nhiễm cho nên cái nhìn của cô với người đàn ông này cũng mang theo vài phần thành kiến.
Triệu Trì Ý rút một điếu thuốc ra, quơ quơ trước mặt cô: “Không ngại chứ?”
Dù sao trong phòng ăn anh ta cũng liên tục phì phèo điếu thuốc, giờ còn ra vẻ gì chứ?
Không ngờ Thảm Đường thẳng thắn đáp: “Có.”
Triệu Trì Ý đang đánh lửa, nghe thấy vậy, tạm dừng lại “À.” lên một tiếng.
Anh ta tắt lửa, dập điếu thuốc, sau đó đút tay vào túi quần, thản nhiên hỏi: “Cô sắp hết hạn hợp đồng với công ty cũ chưa?”
Thẩm Đường thoáng giật mình, không ngờ người này lại đang chú ý đến mình.
Rất nhanh, chỉ còn khoảng nửa năm nữa.
Triệu Trì Ý xoay mặt, nhìn cô, nghiêm túc nói: “Hợp đồng tiếp theo hãy ký với Thường Thanh đi! Cô muốn gì Thường Thanh cũng đều cho cô!”
“Cảm ơn Triệu tổng nâng đỡ.” Thẩm Đường uyển chuyển đáp: “Hiện tại, tạm thời tôi còn chưa cân nhắc đến vấn đề đó.”
Cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa hai người họ vô tình bị Trữ Nhiệm đứng bên góc tường đối diện nghe thấy. Không ngờ Triệu Trì Ý muốn ký hợp đồng với Thẩm Đường, còn muốn dành những tài nguyên đặc biệt tốt cho cô ta.
Trữ Nhiễm cắn môi, quay người trở về phòng.
Buổi liên hoan kéo dài đến tận 11h30 mới tan.
Đầu Thẩm Đường lâm râm đau, vì vậy không kêu tài xế đến đón mà cùng trợ lý đi bộ trở về khách sạn.
Có vệ sĩ đi theo sau, vì vậy trợ lý cũng yên tâm.
Đêm đã khuya, con đường nhỏ vắng vẻ, quạnh quẽ, đèn đường mờ mờ, ảm đạm.
Cuối thu đầu đông, nhiệt độ ban đêm khá lạnh, Thẩm Đường kéo cao áo khoác, hai tay nhét vào túi, chậm rãi bước đi.
Không biết tại sao, vào giờ phút này cô đột nhiên rất nhớ Tưởng Thành Duật.
Không biết hiện tại anh đang ở đâu? Làm gì?
---------
2 tuần sau đó, quan hệ giữa Thẩm Đường và Trữ Nhiệm ngoài mặt vẫn một mực bình yên.
Hôm nay là ngày 21 tháng 11, đối với Thẩm Đường mà nói, ngày này vô cùng đặc biệt. Vì vậy tâm tình cô hôm nay tương đối thoải mái, vui vẻ.
Buổi chiều quay một trong những cảnh kịch tính nhất của bộ phim, nữ chính và nữ phụ xô xát, nam chính đúng lúc xuất hiện anh hùng cứu mỹ nhân.
Trữ Nhiễm mãi vẫn không thể tìm được trạng thái, NG đã hơn 10 lần mà chưa quay xong nổi.
Đạo diễn hô ngừng để các diễn viên nghỉ ngơi tìm cảm xúc.
Trời lạnh, Trữ Nhiễm muốn mời mọi người chút đồ uống nóng.
Đoàn làm phim phân thành 2 tổ A và B. Tổ A hiện tại có hơn trăm người, Trữ Nhiễm dặn trợ lý đếm lại số người để order đơn.
Nhân viên trong đoàn nhao nhao cảm ơn cô ta, vừa ngồi nghỉ vừa cắm ống hút, hồ hởi nói chuyện.
Trợ lý đưa ly cuối cùng cho Hoắc Đằng.
“Ấy chết, ngại quá mua thiếu một cốc.” Trữ Nhiễm cắm ống hút, ngoài cười nhưng trong không cười nói lời xin lỗi.
Nếu cô ta không chủ động nói lời đó, cũng chẳng có ai chú ý đến việc một mình Thẩm Đường không có đồ uống. Hiện tại toàn bộ nhân viên trong đoàn đều nhìn chằm chằm qua chỗ Thẩm Đường.
Loại hành động hẹp hòi này đến người không có đầu óc cũng chẳng thèm làm, vậy mà Trữ Nhiễm cũng có thể làm được. Có thể vì đã uống đồ của cô ta, hơn nữa bối cảnh gia đình nhà Trữ Nhiễm không dễ động, cho nên không ai dám lên tiếng, sợ bị cô ta ghim. Kiểu người như Trữ Nhiễm không những xấu tình mà còn thù dai ích kỷ, tốt nhất nên dĩ hòa vi quý, giữ khoảng cách.
Vì thế mọi người mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, im lặng uống đồ của mình.
Đương nhiên phần nhiều là muốn xem náo nhiệt.
Đạo diễn và mấy anh quay phim đứng ở phía xa hút thuốc, không chú ý đến tình huống bên này.
Hoắc Đằng đi tới, nửa thật nửa đùa nói với Trữ Nhiễm: “Có phải em nhập tâm sâu quá, chưa thoát ra được, trận đánh nhau trong phim bị thua nên trí nhớ cũng kém theo.”
Trữ Nhiễm cười cười, cô tự nguyện giữa lại mặt mũi cho Hoắc Đằng, dù sao ở đây cô cũng cần đồng minh: “Anh đúng là!”
Hoắc Đằng nói: “Lần sau nhớ mời tôi 2 cốc nhé!”
Trữ Nhiễm biết anh ta nói lời này có ý tứ cả, ý Hoắc Đằng định đem ly của mình cho Thẩm Đường. Dù sao mục đích làm Thẩm Đường khó chịu của cô ta đã đạt được, Hoắc Đằng muốn là gì chẳng liên quan đến Trữ Nhiễm.
Cô ta giả bộ hào phóng: “Mời anh hẳn ba ly. Anh cứ đưa tạm cho chị Đường. Ly này của em, em lại lỡ uống mất rồi.”
Hoắc Đằng đưa ly trà nóng cho Thẩm Đường: “Uống chén trà cho hồi phục nguyên khí.”
Anh vừa nói vừa thoải mái trêu.
Bộ phim này còn phải quay ít nhất 5 tháng, không nên khiến bầu không khí quá gượng gạo, căng thẳng.
Thẩm Đường không nhận, cô khéo léo mượn cảnh quay hôm nay đáp: “Người vừa rồi bị đánh cho thổ huyết là cậu, cậu mới cần bồi bổ hơn.”
Hoắc Đằng xé ống hút, cẩn thận cắm xuống: “Tôi còn phải cố sống cố chết lưu lại một cơ hội sống cho cậu chứ!”
Thẩm Đường cười nhạt, nhận ly trà.
Hôm nay, phần mặt mũi này, cô nhẫn vì Hoắc Đằng.
Đạo diễn gọi Hoắc Đằng, cậu ta vỗ vỗ vai Thẩm Đường, tất thảy những lời muốn nói đều thể hiện qua động tác này.
Hoắc Đằng vừa đi, Trữ Nhiễm đã nghiêng người, lả lướt đi tới, hạ giọng nói: “Tôi còn cho là cô rất có cốt khí cơ mà!”
Ánh mắt cô ta khiêu khích khóe miệng cong lên đầy giễu cợt, mỉa mai.
Thẩm Đường mặt đối mặt với Trữ Nhiễm vài giây, sau đó quay về phía thùng rác “Phanh” một tiếng…
Sắc mặt Trữ Nhiễm lập tức đen lại, Thẩm Đường dám ở trước mặt mọi người ném đồ uống cô mua vào thùng rác.
Những người con lại lén lút trao đổi ánh mắt với nhau.
Hoắc Đằng còn chưa đi xa, quay đầu lại chứng kiến cảnh này, bất đắc dĩ khẽ lắc đầu. Tính tình này của Thẩm Đường rất dễ bị dính vào thị phi. Vị đồng nghiệp của anh quá thẳng tính, lại lạnh bạc, cao ngạo, thích làm theo ý mình, nếu không thu liễm lại, tương lai nhất định sẽ ăn nhiều khổ sở.
Nhưng cô ấy lại dường như chẳng chút quan tâm.
-----
“Phải làm sao mới tốt đây!” Hoắc Đằng chống cằm cảm thán: “Lui một bước nhìn trời khoáng đạt, bớt hơn thua để thanh tịnh tâm hồn!”
Sau khi kết thúc công việc anh ta cùng về khách sạn với Thẩm Đường, nhịn không được quở trách cô hai câu.
Thẩm Đường lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa xe: “Tôi xưa nay không thích lùi lại, chỉ thích tiến về phía trước, cho nên mới thường xuyên đi vào ngõ cụt.”
Cô quay mặt về phía bạn đồng nghiệp, chân thành nói: “Có một số người không đáng để tôi phải nhẫn nhịn. Tôi cùng chưa bao giờ chịu để yên cho người ngoài muốn tổn thương, trào phúng mình, sau đó giả mèo khóc chuột nói lời xin lỗi.
Hoắc Đằng không biết phải khuyên cô thế nào, đành thở dài: “Lần sau tôi mời cậu uống trà hoa quả.”
“Được. Nhưng mà đừng để để chị Lỵ biết nha. Chị ấy mà biết tôi uống lượng trà nhiều như thế, sẽ trực tiếp cầm dao chặt tôi thành khúc ném xuống sông cho cá ăn mất.”
Hoắc Đằng bật cười, còn nói tối muốn mời cô ăn cơm.
Thẩm Đường lắc đầu từ chối: “Hôm khác đi! Hôm nay tôi hơi mệt.”
Về đến phòng, Thẩm Đường lập tức đi tắm nước nóng, tắm xong lại lười sấy tóc, ngồi co ro trên sofa đọc kịch bản.
Bữa tối giống thường ngày, không có gì đặc biệt: một bát canh nấm, hai đĩa rau xanh, và chút hoa quả tráng miệng.
Thẩm Đường không cảm thấy đói, ăn cơm cũng chẳng thấy mùi vị gì.
Skincare xong xuôi, lại mở kịch bản ra đọc thêm một lát, Thẩm Đường mới lôi điện thoại di động ra. Trước Tưởng Thành Duật có nói, nếu không bận thì gọi điện cho anh, vậy mà từ khi đến đây một cuộc điện thoại cũng không gọi cho anh.
Hôm nay đã không còn giống như thời gian trước nữa.
Chuông điện thoại reo lên, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.
“Em về khách sạn rồi?” Trong giọng anh còn truyền đến hơi ấm. Có vẻ anh vẫn đang ở Bắc Kinh.
Thẩm Đường bóc mặt nạ xuống, từ tốn nói: “Ừ, về sớm!” Cô hỏi: “Mà anh đang ở đâu?”
“Anh vẫn đang ở công ty, chút nữa đến hội sở giải quyết nốt công việc.” Tưởng Thành Duật tắt máy tính, tựa vào thành ghế, cùng nói chuyện phiếm với cô: “Buổi tối ăn gì rồi?”
Thẩm Đường nói từng việc sinh hoạt, công việc nhỏ nhặt trong ngày của mình cho anh nghe, không khí vô cùng hòa hợp không thấy có gì kỳ lạ.
Dáng vẻ hai người hiện tại chẳng khác gì cặp tình nhân yêu xa bình thường, chỉ toàn nói những chuyện thường nhật, người ngoài nghe thấy có vẻ cảm thấy nhạt nhẽo.
Tưởng Thành Duật hỏi: “Bộ em có định tham gia không?”
“Vẫn chưa nhận được điện thoại thông báo.” Có thể đồng hành cùng bộ phim đó hay không vẫn còn là ẩn số.
Thẩm Đường nói thêm: “Hi vọng có thể thuận lợi trúng tuyển.”
Tưởng Thành Duật cầm áo khoác, tắt đèn bàn, rời khỏi phòng làm việc, đến điểm hẹn gặp đối tác.
Thẩm Đường nghe tiếng đóng cửa, nhỏ nhẹ nói: “Vậy anh đi đi.”
“Không vội! Hiện tại vẫn còn sớm, tầm 1 giờ nữa mới đến hẹn.” Tưởng Thành Duật không tắt điện thoại, vẫn trò chuyện với cô cho đến khi xuống đến xe.
Cửa phòng Thẩm Đường bị gõ mấy lần “Chị, em đây.”, là trợ lý của cô.
“Anh chờ chút, trợ lý của em đến tìm.” Cô đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra. Thẩm Đường ngẩn người.
Không chỉ có trợ lý, còn có cả vệ sĩ.
Trợ lý ôm một bó hồng to đùng, cậu vệ sĩ thì bưng một hộp bánh ngọt xinh xắn.
“Bọn em đặt lên bàn cho chị nhé.”
“Ai tặng vậy?” Thẩm Đường vẫn không hiểu ra sao.
Hôm nay cũng đâu phải sinh nhật cô.
Trợ lý không nói chuyện, cười bí hiểm rồi phất tay áo rời đi cùng vệ sĩ, đề lại hoa và bánh trên bàn.
Đầu dây bên kia vẫn im lặng.
Thẩm Đường nhìn màn hình, anh vẫn đang giữ máy, bèn gọi nhỏ: “Tưởng Thành Duật?”
“Ừ. Anh đây!”
“Không biết có phải fan hâm mộ tặng quà hay không, em mở ra xem chút đã.”
Cô cẩn thận mở hộp bánh trên bàn, bên trong là chiếc bánh gato nhỏ tinh xảo, đẹp mắt.
Kèm theo 3 chiếc nến.
Mặt trên là một hàng chữ bằng kem mềm mại: [Thẩm&Tưởng --- 21.11]
Thẩm Đường vội vàng cầm điện thoại, siết chặt: “Anh nhớ ngày hôm nay?”
Tưởng Thành Duật: “Ừm.”
Thì ra cô cũng nhớ rõ ngày kỷ niệm của hai người.
Anh và cô chưa từng chúc mừng 1 năm yêu nhau, hay kỷ niệm 2 năm bên nhau. Cả hai đều quá bận bịu, căn bản do thời gian rảnh của hai người đều eo hẹp, hơn nữa cũng không có ý muốn chúc mừng. Mấy tháng trước đột nhiên cô nói với anh: “Tưởng Thành Duật, tháng này là vừa tròn 3 năm chúng ta ở bên nhau đó!”
Dù cô có nhớ nhầm thời gian, anh cũng không vạch trần, cô nói vậy thì là vậy, anh vui vẻ thuận theo.
Anh cho là cô không nhớ rõ.
Tưởng Thành Duật dịu dàng nói: “Chúc mừng 3 năm vui vẻ ngọt ngào.”
Khóe môi Thẩm Đường khẽ cong lên: “Chúc mừng 3 năm ngọt ngào vui vẻ!”
Cô và Trữ Nhiễm trước nay bất hòa.
Bản thân Thẩm Đường cũng đã quên lý do nảy sinh mâu thuẫn giữa hai người. Dù sao lần đầu tiên gặp Trữ Nhiễm, cô gái này đã diễn vở trong bông giấu kim, âm thầm tìm đủ mọi mưu mô chèn ép Thẩm Đường.
Tại show truyền hình nhất quyết đeo bám hỏi cha mẹ cô là ai, còn mè nheo đòi xem ảnh chụp gia đình Thẩm Đường cũng chính là cô ả.
Lúc ấy cô đã không cao hứng, đánh sang chủ đề khác để ngắt lời cô ta, nhưng Trữ Nhiễm hệt như không hiểu tiếng người cắn mãi không buông, cứ cố tình nhắm vào chuyện thân thế của Thẩm Đường.
Thẩm Đường đâu phải người dễ bắt nạt, lập tức trở mặt tại chỗ.
Mâu thuẫn càng tăng lên khi hai người làm đại ngôn quảng cáo.
Trữ Nhiễm chẳng có tác phẩm nào tiêu biểu, nhưng bởi vì bối cảnh đặc biệt, chống lưng vững chắc, gia đình dường như cũng có ít thế lực cho nên tất cả các tài nguyên, thương vụ được phân cho cô ta đều thuộc cấp S.
Ngoài ra còn là người mẫu đại diễn cho nhiều nhãn hiệu thể thao quốc tế.
Hiện tại Thẩm Đường đang là đại ngôn của nhãn hiệu A, trước đó người đại diện của nhãn hiệu này chính là Trữ Nhiễm. Nhãn hàng này ký hợp đồng hợp tác với Trữ Nhiễm đến hết mùa hè năm nay, sau đó không tiếp tục cộng tác nữa, mà tìm tới Thẩm Đường.
Trong mắt Trữ Nhiễm, tình huống này theo cô ta diễn giải chính là một kẻ mình ngứa mắt đã lậu đột nhiên xông vào cướp vị trí của cô ta.
Thù oán vì thế càng thêm sâu.
Những scandal, thông tin bôi nhọ hủy hoại danh tiếng của cô lan truyền trên mạng, tối thiểu cũng đến ⅓ là do đoàn đội (1) của Trữ Nhiễm tung ra.
(1) Toàn bộ ekip đứng sau các ngôi sao, phụ trách việc tìm kiếm tài nguyên, PR, marketing cho các sản phẩm, tóm lại là thực hiện tất cả những việc phía sau ngôi sao. Ví dụ nói đoàn đội của cô Ba, là ekip phía sau Địch Lệ Nhiệt Ba.
Hiện tại hai người cùng tham gia một bộ phim, dám chắc bộ phim này không thiếu chủ đề hot.
“Đúng là duyên phận! Đúng là ý trời!” Trong thời gian nghỉ, Hoắc Đằng lấy cho cô một chén trà nóng, bất đắc dĩ cảm khái một câu.
Anh ta là đại ngôn cho nhãn hàng A đã nhiều năm, khoảng thời gian trước khi Trữ Nhiễm còn là đại diện nữ của nhãn hàng này, hai người thường xuyên có mặt trong các hoạt động quảng bá của nhãn hàng, thời gian làm việc với nhau không ít.
Liên quan đến phong ba bão táp của vụ đại ngôn, anh ta là người hiểu rõ nhất.
Chẳng ai ngờ tới Thẩm Đường sẽ đóng cùng một bộ phim với Trữ Nhiễm.
“Cảm ơn.” Thẩm Đường tiếp nhận ly trà: “Thời gian quay phim sắp tới có lẽ sẽ bớt nhàm chán hơn đấy.”
Hoắc Thành và Thẩm Đường đã quen thân hơn, anh ta hảo tâm nhắc nhở: “Gia thế nhà Trữ Nhiễm không phải dạng dễ chọc, lại có Tiêu gia chống lưng. Cậu hạn chế tối đa xung đột trực diện với cô ta đó! Không những tổn thất thanh danh của cậu mà còn tài nguyên sau này, cũng như các mối quan hệ khác. Nói tóm lại chỉ có thiệt không có lợi. Cứ mắt điếc tai ngơ kệ cô ta là được.”
Trữ Nhiễm là tiểu công chúa của Trữ gia, cha cô ả năng lực bình thường, nhưng lại có một ông chú hai tài hoa hơn người, làm việc quyết đoán. Mà ông chú này không những khôn khéo, giỏi giang, còn cưới được viên minh châu trên tay Tiêu lão gia, Tiêu Chân.
Không ít tài nguyên của Trữ Nhiễm đều là do chú hai của cô ta đem đến.
Thẩm Đường không lên tiếng, lẳng lặng uống trà.
Dù cô đồng nghiệp sắc mặt vẫn ung dung như cũ không nóng không lạnh, nhưng Hoắc Đằng nhìn ra được ánh nhìn khinh thường và trào phúng trong đôi mắt lạnh lùng, tĩnh lặng của Thẩm Đường.
“Ở dưới mái hiên nhà người khác, không thể không cúi đầu.” Hoắc Đằng chỉ nói đến thế, “Buổi tối còn phải liên hoan, tiểu lượng của cậu tệ thế, tôi sẽ đỡ giúp cậu mấy chén.”
Thẩm Đường thuận miệng hỏi: “Đoàn làm phim mở tiệc liên hoan?”
“Ừ! Còn có nhà đầu tư tham gia nữa!” Hoắc Đằng cũng không rõ những người nào sẽ đến, chỉ biết sáng nay quản lý nhắc đến vài cái tên: “Ông chủ của công ty giải trí Thường Thanh cũng có mặt.”
Công ty giải trí Thường Thanh là công ty con trực thuộc tập đoàn Thường Thanh, tổng giám đốc của Thường Thanh chính là Triệu Trì Ý, đây cũng là công ty quản lý của Trữ Nhiễm.
Trữ Nhiễm mang tiền đến cướp vai, vì thế đương nhiên Thường Thanh liền trở thành một trong những nhà đầu từ của
Có blogger tung dưa nói Trữ Nhiễm và ông chủ của mình có quan hệ tình cảm.
Tiệc khai máy còn chưa diễn ra mà đã cảm thấy một đêm đầy bão tố.
Bữa tiệc hôm nay dường như là bằng chứng chứng thực cho vụ bê bối này. Bằng không đường đường là một ông chủ lớn sao có thể không quản ngàn dặm xa xôi đến tận Hoành Điếm cơ chứ.
Nhà hàng tổ chức tiệc cách khách sạn họ nghỉ lại không xa, đi đường cũng chỉ mất 5-6 phút.
Thẩm Đường và trợ lý đến trước 10 phút nhưng những người khác còn đến sớm hơn.
Trợ lý nhỏ nhẹ nói thầm với cô: “Chị Đường, thuốc giảm đau em đã để trong túi, đợi em một lát, em đi lấy cho chị một cốc nước ấm.”
Thẩm Đường uống rượu nhất định sẽ bị đau dạ dày, cho nên những bữa tiệc xã giao kiểu này cô thường uống rất ít, nhưng đôi khi thân bất do kỷ, không phải muốn tránh là có thể tránh được.
Vì vậy trong người luôn phải chuẩn bị sẵn thuốc giảm đau.
Đêm nay, các diễn viên, đạo diễn, biên kịch và những nhà đầu tư ngồi một phòng, những người khác và trợ lý ngồi một phòng riêng.
Thẩm Đường gõ cửa đi vào, thời điểm Thẩm Đường thong dong bước tới, cả gian phòng lặng ngắt như tờ, tất thảy mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô.
Thẩm Đường là thế, dù đi đến đâu cũng mang theo hào quang rực rỡ, có thể tùy tiện đoạt lấy toàn bộ sự chú ý về phía mình.
Trữ Nhiễm hừ lạnh trong lòng một tiếng, bĩu môi quay đi chỗ khác.
Ngứa mắt! Đúng là con ả trà xanh.
Đến muộn như thế, thật sự dát vàng lên mặt, tự coi mình là cái rốn của vũ trụ à.
Cả bàn đều đang đợi cô.
“Còn chờ cô thôi đó!” Hoắc Đằng vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, cười một tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng: “Nào lại đây. Tôi đã chiếm sẵn cho cô một chỗ rồi!”
Người ngồi ghế chủ vị là Triệu Trì Ý. Hôm nay anh ta mời.
Người đàn ông trẻ, mặc một chiếc sơ mi tối màu, mặt mày hờ hững, ngồi ngay chính giữa khiến người khác khó có thể coi nhẹ.
Giữa hai ngón tay là cây xì gà cháy hơn nửa, ánh mắt dửng dưng, khí thế lấn át người khác.
Thẩm Đường ngồi xuống, hướng về phía anh ta khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
Cô không quen Triệu Trì Ý, nhưng cũng không tính là lạ lẫm, trước kia trong một vài bộ phim do Thường Thanh đầu tư, hai bên cũng từng chạm mặt vài lần.
Đạo diễn am hiểu nhất là khuấy động bầu không khí, ông tếu táo nói vài câu pha trò đã thành công khiến bầu không khí giãn ra.
Người đã đến đông đủ, tiệc rượu có thể bắt đầu.
Qua ba lần rượu, một số người đã bắt đầu lơ mơ.
Thẩm Đường vẫn luôn không thể hiểu nổi, vì sao cứ phải cố sống cố chết uống đến ngay cả ba mẹ cũng chẳng nhận ra, ôm bình rượu nước mắt nước mũi tèm nhèm kể khổ.
Người cô đang nói đến chính là phó đạo diễn, không uống được còn ham, rượu vào vào lời ra, không kiểm soát được bản thân.
Bữa tiệc vẫn tiếp tục. Thẩm Đường lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài hít thở không khí.
Vừa rồi uống ba chén, dạ dày đã bắt đầu đau.
Cô lục tìm thuốc trong túi, bỏ vào miệng, ngửa đầu, uống một ngụm nước ấm.
Cả người nồng nặc mùi rượu, còn xen lẫn cả mùi thuốc lá và nước hoa.
Tất cả trộn lại thành một thứ mùi đặc sệt, vừa ngửi đã cảm thấy đau đầu, khó chịu.
“Sao không đi vào?” Sau lưng truyền đến một âm thanh trầm thấp.
Thẩm Đường quay người, Triệu Trì Ý đã đi đến trước mặt, đêm nay anh ta uống không ít, mùi rượu rất nồng, có lẽ do không khí trong phòng hơi ngột ngạt cho nên đã xắn ống tay áo lên.
Vì mâu thuẫn với Trữ Nhiễm cho nên cái nhìn của cô với người đàn ông này cũng mang theo vài phần thành kiến.
Triệu Trì Ý rút một điếu thuốc ra, quơ quơ trước mặt cô: “Không ngại chứ?”
Dù sao trong phòng ăn anh ta cũng liên tục phì phèo điếu thuốc, giờ còn ra vẻ gì chứ?
Không ngờ Thảm Đường thẳng thắn đáp: “Có.”
Triệu Trì Ý đang đánh lửa, nghe thấy vậy, tạm dừng lại “À.” lên một tiếng.
Anh ta tắt lửa, dập điếu thuốc, sau đó đút tay vào túi quần, thản nhiên hỏi: “Cô sắp hết hạn hợp đồng với công ty cũ chưa?”
Thẩm Đường thoáng giật mình, không ngờ người này lại đang chú ý đến mình.
Rất nhanh, chỉ còn khoảng nửa năm nữa.
Triệu Trì Ý xoay mặt, nhìn cô, nghiêm túc nói: “Hợp đồng tiếp theo hãy ký với Thường Thanh đi! Cô muốn gì Thường Thanh cũng đều cho cô!”
“Cảm ơn Triệu tổng nâng đỡ.” Thẩm Đường uyển chuyển đáp: “Hiện tại, tạm thời tôi còn chưa cân nhắc đến vấn đề đó.”
Cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa hai người họ vô tình bị Trữ Nhiệm đứng bên góc tường đối diện nghe thấy. Không ngờ Triệu Trì Ý muốn ký hợp đồng với Thẩm Đường, còn muốn dành những tài nguyên đặc biệt tốt cho cô ta.
Trữ Nhiễm cắn môi, quay người trở về phòng.
Buổi liên hoan kéo dài đến tận 11h30 mới tan.
Đầu Thẩm Đường lâm râm đau, vì vậy không kêu tài xế đến đón mà cùng trợ lý đi bộ trở về khách sạn.
Có vệ sĩ đi theo sau, vì vậy trợ lý cũng yên tâm.
Đêm đã khuya, con đường nhỏ vắng vẻ, quạnh quẽ, đèn đường mờ mờ, ảm đạm.
Cuối thu đầu đông, nhiệt độ ban đêm khá lạnh, Thẩm Đường kéo cao áo khoác, hai tay nhét vào túi, chậm rãi bước đi.
Không biết tại sao, vào giờ phút này cô đột nhiên rất nhớ Tưởng Thành Duật.
Không biết hiện tại anh đang ở đâu? Làm gì?
---------
2 tuần sau đó, quan hệ giữa Thẩm Đường và Trữ Nhiệm ngoài mặt vẫn một mực bình yên.
Hôm nay là ngày 21 tháng 11, đối với Thẩm Đường mà nói, ngày này vô cùng đặc biệt. Vì vậy tâm tình cô hôm nay tương đối thoải mái, vui vẻ.
Buổi chiều quay một trong những cảnh kịch tính nhất của bộ phim, nữ chính và nữ phụ xô xát, nam chính đúng lúc xuất hiện anh hùng cứu mỹ nhân.
Trữ Nhiễm mãi vẫn không thể tìm được trạng thái, NG đã hơn 10 lần mà chưa quay xong nổi.
Đạo diễn hô ngừng để các diễn viên nghỉ ngơi tìm cảm xúc.
Trời lạnh, Trữ Nhiễm muốn mời mọi người chút đồ uống nóng.
Đoàn làm phim phân thành 2 tổ A và B. Tổ A hiện tại có hơn trăm người, Trữ Nhiễm dặn trợ lý đếm lại số người để order đơn.
Nhân viên trong đoàn nhao nhao cảm ơn cô ta, vừa ngồi nghỉ vừa cắm ống hút, hồ hởi nói chuyện.
Trợ lý đưa ly cuối cùng cho Hoắc Đằng.
“Ấy chết, ngại quá mua thiếu một cốc.” Trữ Nhiễm cắm ống hút, ngoài cười nhưng trong không cười nói lời xin lỗi.
Nếu cô ta không chủ động nói lời đó, cũng chẳng có ai chú ý đến việc một mình Thẩm Đường không có đồ uống. Hiện tại toàn bộ nhân viên trong đoàn đều nhìn chằm chằm qua chỗ Thẩm Đường.
Loại hành động hẹp hòi này đến người không có đầu óc cũng chẳng thèm làm, vậy mà Trữ Nhiễm cũng có thể làm được. Có thể vì đã uống đồ của cô ta, hơn nữa bối cảnh gia đình nhà Trữ Nhiễm không dễ động, cho nên không ai dám lên tiếng, sợ bị cô ta ghim. Kiểu người như Trữ Nhiễm không những xấu tình mà còn thù dai ích kỷ, tốt nhất nên dĩ hòa vi quý, giữ khoảng cách.
Vì thế mọi người mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, im lặng uống đồ của mình.
Đương nhiên phần nhiều là muốn xem náo nhiệt.
Đạo diễn và mấy anh quay phim đứng ở phía xa hút thuốc, không chú ý đến tình huống bên này.
Hoắc Đằng đi tới, nửa thật nửa đùa nói với Trữ Nhiễm: “Có phải em nhập tâm sâu quá, chưa thoát ra được, trận đánh nhau trong phim bị thua nên trí nhớ cũng kém theo.”
Trữ Nhiễm cười cười, cô tự nguyện giữa lại mặt mũi cho Hoắc Đằng, dù sao ở đây cô cũng cần đồng minh: “Anh đúng là!”
Hoắc Đằng nói: “Lần sau nhớ mời tôi 2 cốc nhé!”
Trữ Nhiễm biết anh ta nói lời này có ý tứ cả, ý Hoắc Đằng định đem ly của mình cho Thẩm Đường. Dù sao mục đích làm Thẩm Đường khó chịu của cô ta đã đạt được, Hoắc Đằng muốn là gì chẳng liên quan đến Trữ Nhiễm.
Cô ta giả bộ hào phóng: “Mời anh hẳn ba ly. Anh cứ đưa tạm cho chị Đường. Ly này của em, em lại lỡ uống mất rồi.”
Hoắc Đằng đưa ly trà nóng cho Thẩm Đường: “Uống chén trà cho hồi phục nguyên khí.”
Anh vừa nói vừa thoải mái trêu.
Bộ phim này còn phải quay ít nhất 5 tháng, không nên khiến bầu không khí quá gượng gạo, căng thẳng.
Thẩm Đường không nhận, cô khéo léo mượn cảnh quay hôm nay đáp: “Người vừa rồi bị đánh cho thổ huyết là cậu, cậu mới cần bồi bổ hơn.”
Hoắc Đằng xé ống hút, cẩn thận cắm xuống: “Tôi còn phải cố sống cố chết lưu lại một cơ hội sống cho cậu chứ!”
Thẩm Đường cười nhạt, nhận ly trà.
Hôm nay, phần mặt mũi này, cô nhẫn vì Hoắc Đằng.
Đạo diễn gọi Hoắc Đằng, cậu ta vỗ vỗ vai Thẩm Đường, tất thảy những lời muốn nói đều thể hiện qua động tác này.
Hoắc Đằng vừa đi, Trữ Nhiễm đã nghiêng người, lả lướt đi tới, hạ giọng nói: “Tôi còn cho là cô rất có cốt khí cơ mà!”
Ánh mắt cô ta khiêu khích khóe miệng cong lên đầy giễu cợt, mỉa mai.
Thẩm Đường mặt đối mặt với Trữ Nhiễm vài giây, sau đó quay về phía thùng rác “Phanh” một tiếng…
Sắc mặt Trữ Nhiễm lập tức đen lại, Thẩm Đường dám ở trước mặt mọi người ném đồ uống cô mua vào thùng rác.
Những người con lại lén lút trao đổi ánh mắt với nhau.
Hoắc Đằng còn chưa đi xa, quay đầu lại chứng kiến cảnh này, bất đắc dĩ khẽ lắc đầu. Tính tình này của Thẩm Đường rất dễ bị dính vào thị phi. Vị đồng nghiệp của anh quá thẳng tính, lại lạnh bạc, cao ngạo, thích làm theo ý mình, nếu không thu liễm lại, tương lai nhất định sẽ ăn nhiều khổ sở.
Nhưng cô ấy lại dường như chẳng chút quan tâm.
-----
“Phải làm sao mới tốt đây!” Hoắc Đằng chống cằm cảm thán: “Lui một bước nhìn trời khoáng đạt, bớt hơn thua để thanh tịnh tâm hồn!”
Sau khi kết thúc công việc anh ta cùng về khách sạn với Thẩm Đường, nhịn không được quở trách cô hai câu.
Thẩm Đường lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa xe: “Tôi xưa nay không thích lùi lại, chỉ thích tiến về phía trước, cho nên mới thường xuyên đi vào ngõ cụt.”
Cô quay mặt về phía bạn đồng nghiệp, chân thành nói: “Có một số người không đáng để tôi phải nhẫn nhịn. Tôi cùng chưa bao giờ chịu để yên cho người ngoài muốn tổn thương, trào phúng mình, sau đó giả mèo khóc chuột nói lời xin lỗi.
Hoắc Đằng không biết phải khuyên cô thế nào, đành thở dài: “Lần sau tôi mời cậu uống trà hoa quả.”
“Được. Nhưng mà đừng để để chị Lỵ biết nha. Chị ấy mà biết tôi uống lượng trà nhiều như thế, sẽ trực tiếp cầm dao chặt tôi thành khúc ném xuống sông cho cá ăn mất.”
Hoắc Đằng bật cười, còn nói tối muốn mời cô ăn cơm.
Thẩm Đường lắc đầu từ chối: “Hôm khác đi! Hôm nay tôi hơi mệt.”
Về đến phòng, Thẩm Đường lập tức đi tắm nước nóng, tắm xong lại lười sấy tóc, ngồi co ro trên sofa đọc kịch bản.
Bữa tối giống thường ngày, không có gì đặc biệt: một bát canh nấm, hai đĩa rau xanh, và chút hoa quả tráng miệng.
Thẩm Đường không cảm thấy đói, ăn cơm cũng chẳng thấy mùi vị gì.
Skincare xong xuôi, lại mở kịch bản ra đọc thêm một lát, Thẩm Đường mới lôi điện thoại di động ra. Trước Tưởng Thành Duật có nói, nếu không bận thì gọi điện cho anh, vậy mà từ khi đến đây một cuộc điện thoại cũng không gọi cho anh.
Hôm nay đã không còn giống như thời gian trước nữa.
Chuông điện thoại reo lên, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.
“Em về khách sạn rồi?” Trong giọng anh còn truyền đến hơi ấm. Có vẻ anh vẫn đang ở Bắc Kinh.
Thẩm Đường bóc mặt nạ xuống, từ tốn nói: “Ừ, về sớm!” Cô hỏi: “Mà anh đang ở đâu?”
“Anh vẫn đang ở công ty, chút nữa đến hội sở giải quyết nốt công việc.” Tưởng Thành Duật tắt máy tính, tựa vào thành ghế, cùng nói chuyện phiếm với cô: “Buổi tối ăn gì rồi?”
Thẩm Đường nói từng việc sinh hoạt, công việc nhỏ nhặt trong ngày của mình cho anh nghe, không khí vô cùng hòa hợp không thấy có gì kỳ lạ.
Dáng vẻ hai người hiện tại chẳng khác gì cặp tình nhân yêu xa bình thường, chỉ toàn nói những chuyện thường nhật, người ngoài nghe thấy có vẻ cảm thấy nhạt nhẽo.
Tưởng Thành Duật hỏi: “Bộ
“Vẫn chưa nhận được điện thoại thông báo.” Có thể đồng hành cùng bộ phim đó hay không vẫn còn là ẩn số.
Thẩm Đường nói thêm: “Hi vọng có thể thuận lợi trúng tuyển.”
Tưởng Thành Duật cầm áo khoác, tắt đèn bàn, rời khỏi phòng làm việc, đến điểm hẹn gặp đối tác.
Thẩm Đường nghe tiếng đóng cửa, nhỏ nhẹ nói: “Vậy anh đi đi.”
“Không vội! Hiện tại vẫn còn sớm, tầm 1 giờ nữa mới đến hẹn.” Tưởng Thành Duật không tắt điện thoại, vẫn trò chuyện với cô cho đến khi xuống đến xe.
Cửa phòng Thẩm Đường bị gõ mấy lần “Chị, em đây.”, là trợ lý của cô.
“Anh chờ chút, trợ lý của em đến tìm.” Cô đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra. Thẩm Đường ngẩn người.
Không chỉ có trợ lý, còn có cả vệ sĩ.
Trợ lý ôm một bó hồng to đùng, cậu vệ sĩ thì bưng một hộp bánh ngọt xinh xắn.
“Bọn em đặt lên bàn cho chị nhé.”
“Ai tặng vậy?” Thẩm Đường vẫn không hiểu ra sao.
Hôm nay cũng đâu phải sinh nhật cô.
Trợ lý không nói chuyện, cười bí hiểm rồi phất tay áo rời đi cùng vệ sĩ, đề lại hoa và bánh trên bàn.
Đầu dây bên kia vẫn im lặng.
Thẩm Đường nhìn màn hình, anh vẫn đang giữ máy, bèn gọi nhỏ: “Tưởng Thành Duật?”
“Ừ. Anh đây!”
“Không biết có phải fan hâm mộ tặng quà hay không, em mở ra xem chút đã.”
Cô cẩn thận mở hộp bánh trên bàn, bên trong là chiếc bánh gato nhỏ tinh xảo, đẹp mắt.
Kèm theo 3 chiếc nến.
Mặt trên là một hàng chữ bằng kem mềm mại: [Thẩm&Tưởng --- 21.11]
Thẩm Đường vội vàng cầm điện thoại, siết chặt: “Anh nhớ ngày hôm nay?”
Tưởng Thành Duật: “Ừm.”
Thì ra cô cũng nhớ rõ ngày kỷ niệm của hai người.
Anh và cô chưa từng chúc mừng 1 năm yêu nhau, hay kỷ niệm 2 năm bên nhau. Cả hai đều quá bận bịu, căn bản do thời gian rảnh của hai người đều eo hẹp, hơn nữa cũng không có ý muốn chúc mừng. Mấy tháng trước đột nhiên cô nói với anh: “Tưởng Thành Duật, tháng này là vừa tròn 3 năm chúng ta ở bên nhau đó!”
Dù cô có nhớ nhầm thời gian, anh cũng không vạch trần, cô nói vậy thì là vậy, anh vui vẻ thuận theo.
Anh cho là cô không nhớ rõ.
Tưởng Thành Duật dịu dàng nói: “Chúc mừng 3 năm vui vẻ ngọt ngào.”
Khóe môi Thẩm Đường khẽ cong lên: “Chúc mừng 3 năm ngọt ngào vui vẻ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.