Quyển 2 - Chương 26: Khải trình (khởi hành)
Nhĩ Nhã
25/02/2014
Không cần phải nói có bao nhiêu ngượng ngùng.
Trong xe ngựa chỉ có bấy nhiêu không gian, Triển Chiêu mất không ít sức lực, mắt không biết nhìn đi đâu cho phải. Hơn nữa, Bạch Ngọc Đường cũng không chịu phối hợp.
Triển Chiêu bảo hắn nâng tay, hắn bất động, bảo hắn xoay mặt, hắn lại nhìn chằm chằm vào mình, ban đầu Triển Chiêu còn nghĩ Bạch Ngọc Đường đang đùa với mình, dù sao thì trước nay hắn vẫn vậy. Nhưng một lúc sau, Triển Chiêu mới cảm thấy hình như không đúng, dường như Bạch Ngọc Đường đang giận, không biết làm sao rồi… Mình đắc tội hắn lúc nào sao?
Thật vất vả làm xong, Triển Chiêu vội vàng đuổi đi hình ảnh vốn là phi lễ vật thị nhưng đã bị hắn nhìn rõ ràng ra khỏi đầu, bình tĩnh lại, ngồi xa xa nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường dựa bên cửa sổ, ngẩn người nhìn cảnh sắc mờ mịt bên ngoài, rõ ràng sáng sớm nay còn là dương quang xán lạn, hiện tại lại có sương mù, thái dương trốn sau cụm mây, hình như cũng đang giận dỗi.
Triển Chiêu cố ý ngồi cạnh hắn, nói chuyện với hắn, nhưng hắn lại uể oải thờ ơ, không muốn nhìn đến. Triển Chiêu xác định lại một lần nữa: không vui cho nên giận dỗi rồi! Vì tay bị thương… Hay còn vì nguyên nhân khác?
Nhìn nhìn cánh tay bị thương của Bạch Ngọc Đường, chính là bên tay tối qua đã cột vào cùng mình.
Đột nhiên linh quang[vầng sáng thần kì] lóe lên, trong chớp mắt Triển Chiêu đã hiểu ra… Có khi nào là vì khi còn trong địa cung, mình rút tay ra đuổi theo Triển Hạo, bỏ hắn lại một mình… Cho nên đang giận.
Triển Chiêu gãi gãi đầu, cảm thấy mình có chút thiếu nghĩa khí, nhưng mà khi đó cũng đâu nghĩ được nhiều.
.
.
Ngoài xe ngựa, Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng Thạch Đầu, hiếu kì áp tai vào xe ngựa nghe động tĩnh bên trong, Tiêu Lương ngồi trên lưng Tiễn Tử, đưa tay chọc chọc bảo bối, hỏi: “Cẩn Nhi, nghe cái gì đó?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, quay sang phía Tiêu Lương hư một tiếng, chỉ chỉ vào xe ngựa khoát tay, ý bảo là không có âm thanh nào hết! Hơn nữa còn tinh tế phát hiện bầu không khí bên trong không được đúng lắm! Tuy cả Bạch Ngọc Đường lẫn Triển Chiêu đều không phải người nói nhiều, nhưng mà trước đây, khi hai bọn họ ở cùng nhau luôn nói nói cười cười!
.
.
Về đến nha môn, liền thấy người của phủ Khai Phong đã đến nơi.
Bàng thái sư vừa đến cửa nha môn, cái khác mặc kệ, vừa xuống xe phải lao đến chỗ Tiểu Tứ Tử trước, miệng hô: “Bảo bối nhi! Đến đây ta ôm một cái, nhớ chết ta!”
Tiểu Tứ Tử cũng thân với thái sư, được bế lên rồi thì luôn miệng gọi Tiểu Đỗ Tử Tiểu Đỗ Tử rất vui vẻ, Bàng thái sư ước lượng một chút, ai da, lại béo thêm một chút rồi.
Bao Chửng cũng xuống xe, hỏi Triển Chiêu tình huống thế nào rồi, Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường vào phủ, vốn muốn đi theo, nhưng chuyện trong địa cung ngoài hắn ra không còn ai biết, đành phải ở lại tường thuật cho Bao Chửng.
Mọi người tập hợp lại thảo luận chuyện vụ án, Công Tôn kéo Tiểu Tứ Tử vào phòng xử lý cánh tay bị thương của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu mấy lần muốn vào xem thử, nhưng đều bị Bao Chửng túm lại hỏi chuyện.
Phía Triệu Phổ cũng có thu hoạch, các ảnh vệ tìm được một cây đao còn dính máu, được giấu dưới một vòm cầu vắng người. Tìm hiểu nguồn gốc, lại bắt được bọn hung thủ sát hại cả nhà Lý gia, chúng là một toán người giang hồ, được Lý Phi Thường thuê với giá rất cao.
“Giết cả nhà mình?!” Mọi người không ai hiểu được hành vi này của Lý Phi Thường.
Thế nhưng trong lòng Triển Chiêu đã có dự đoán, Lý Phi Thường đã đi cùng Triển Hạo rồi, có lẽ bọn họ còn có một bí mật lớn hơn.
Bọn Bao Chửng xử lý vụ án, Bàng thái sư phái nhân mã dựa theo lệnh của Triệu Trinh chia người ra tìm Ẩn Cung, thanh trừng đám người giang hồ tham vọng lấy được kho báu trong Ẩn Cung. Dựa theo bản đồ và nơi bọn Triển Chiêu gặp nạn, quả thật đã tìm được Ẩn Cung, bên trong cũng có một kho báu khá lớn, nhưng mọi người vẫn không biết Triển Hạo đã lấy đi thứ gì!
.
.
Triển Chiêu bị trì hoãn đến trưa mới có thể thoát thân chạy ra, cơm cũng không ăn đã chạy tới phòng Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đang ngồi trong sân sắc thuốc.
“Tiểu Tứ Tử.” Triển Chiêu thấy cửa phòng đóng, liền đi đến hỏi Tiểu Tứ Tử: “Bạch Ngọc Đường đâu?”
“Bạch Bạch vừa bó thuốc, đang nghỉ ngơi.” Tiểu Tứ Tử vểnh vểnh môi, híp mắt liếc Triển Chiêu: “Có phải Miêu Miêu khi dễ Bạch Bạch rồi không?”
Triển Chiêu ngẩn người: “Đâu có… Thông thường là hắn khi dễ ta chứ?”
“Nào có.” Tiểu Tứ Tử cầm cây quạt hương bồ quạt quạt nồi thuốc: “Bạch Bạch khi dễ người khác nhưng chưa từng khi dễ Miêu Miêu, Miêu Miêu không khi dễ người khác nhưng luôn khi dễ Bạch Bạch!”
.
…
.
Triển Chiêu há hốc, nghĩ thầm không biết Bao đại nhân có đem cái trống theo không, hắn muốn đi đánh trống kêu oan.
“Làm sao Tiểu Tứ Tử biết?” Triển Chiêu thăm dò Tiểu Tứ Tử, bế bảo bối lên đùi, giành cái ghế nhỏ của Tiểu Tứ Tử ngồi lên: “Hắn nói sao?”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu: “Không có, nhưng mà dường như đang không vui.”
“Khụ khụ.” Triển Chiêu nâng cao giọng lên một chút, nói: “Cái đó… Là ta vô tâm, khi đó quá gấp gáp, ta nhận sai còn không được sao, Bạch đại hiệp đừng tính toán với ta nữa.”
.
…
.
Trong phòng, Bạch Ngọc Đường dựa vào cửa sổ uống trà, hắn đã sớm nghe Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử nói chuyện bên ngoài, bất lực lắc đầu.
“Ô? Miêu Miêu làm gì rồi?” Tiểu Tứ Tử hiếu kì.
“Khụ khụ.” Triển Chiêu lại ho, nói: “Tiểu Tứ Tử nha, tay bị thương ăn thứ gì bổ? Chân giò heo có được không?”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp: “Được… Rất tốt.”
“Ngươi tiếp tục sắc thuốc, ta đi hầm chân giò.” Nói xong thì chạy.
Tiểu Tứ Tử ôm má hỏi Tiêu Lương đang cười trộm bên cạnh: “Miêu Miêu đi hầm chân giò sao?”
“Ai…” Tiêu Lương chậc chậc mấy tiếng, đột nhiên cảm thán: “Ai, Cẩn Nhi, khi nào thì ngươi mới có thể hầm chân giò cho ta nhỉ?”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp chớp: “Tiểu Lương Tử ngươi cũng muốn ăn sao? Nói Miêu Miêu làm thêm một phần đi, ta muốn ăn mì thịt bò.”
Tiêu Lương đưa tay nhéo má Tiểu Tứ Tử: “Tiểu ngốc tử.”
Tiểu Tứ Tử vừa nghe Tiêu Lương nói mình ngốc lập tức bổ nhào đến muốn giáo huấn Tiêu Lương.
Tiêu Lương bị đánh một trận, nghĩ thầm… Tính tình Tiểu Tứ Tử ác liệt hơn rồi.
Trong phòng, Bạch Ngọc Đường dựa bên bàn rũ mắt, không biết đang nghĩ gì.
.
.
Triển Chiêu vốn dĩ đã biết nấu ăn, còn đi tìm đầu bếp của tửu lâu tốt nhất trong huyện Hưng Hóa đến chỉ dẫn, mất hết một buổi chiều để nấu một nồi chân giò hầm. Tự thử trước một chút, cực kì vừa ý gật đầu, nghĩ dù Bạch Ngọc Đường có kén ăn mấy cũng sẽ thích, sau đó tự tay bưng nồi chạy vào phòng.
Bạch Ngọc Đường đã đứng lên, đang tựa bên bàn đọc một phong thư, Thạch Đầu ngồi bên cạnh liếm lông.
Triển Chiêu đặt nồi chân giò xuống bàn, đứng cạnh hắn.
Ánh mắt từ trên mặt thư đi lên, nhìn Triển Chiêu, hai người nhìn nhau…
.
.
Rất lâu sau, Triển Chiêu cảm giác có thứ gì đó đè lên chân mình, cúi đầu nhìn, liền thấy Thạch Đầu đang cọ cọ chân hắn làm nũng.
“Có đói không?” Triển Chiêu ngẩng đầu hỏi.
Bạch Ngọc Đường gấp thư lại, cầm muỗng lên, múc một ít nước canh cùng thịt giò, hương vị không tệ.
Triển Chiêu giúp hắn, bưng một bát muốn đút, nhưng tự hắn cầm muỗng lên thử một chút, hơi bất ngờ… Triển Chiêu cũng thật giỏi, cái gì cũng biết làm!
Triển Chiêu đọc được trong ánh mắt Bạch Ngọc Đường vẻ tán thưởng, hơn nữa… Vẻ không vui lúc nãy đã hoàn toàn không còn. Thấy hắn không giận nữa, tâm trạng Triển Chiêu cũng tốt lên, lại trở lại hăng hái hoạt bát như thường ngày, lấy vai cọ cọ lên vai Bạch Ngọc Đường, nhìn hắn đá đá mày.
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn hắn… Tính cách Triển Chiêu quả nhiên rất dễ được yêu thích, thoải mái cởi mở lại rất thành thật, cương nhu vừa phải thông minh tinh tế, ai giận hắn được?!
.
.
Ăn xong phần chân giò cuối cùng, Bạch Ngọc Đường bỏ bát xuống nói với Triển Chiêu: “Đại ca gửi thư đến, nói có chuyện cực kì cấp bách bảo ta lập tức quay về.”
Triển Chiêu sửng sốt, nhìn nhìn sắc trời, đã muộn rồi.
“Lẽ ra đã đi từ chiều, nhưng còn phải chờ chân giò của ngươi.” Bạch Ngọc Đường hơi nhếch môi.
Triển Chiêu ngẩn người mất một lúc mới hoàn hồn lại, hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Cấp bách như vậy?”
Bạch Ngọc Đường hơi lắc đầu: “Trong thư không nói, nhưng đại ca rất ít khi gửi thư thế này, có thể đã xảy ra chuyện lớn.” Vừa nói hắn vừa xoay người cầm bao hành lý và cây đao lên, nói với Triển Chiêu: “Ta đi trước.”
“A…”
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường đi ra cửa, muốn đuổi theo, không biết là muốn bảo hắn từ từ hay muốn nói gì, sốt ruột, không chú ý đạp trúng đuôi Thạch Đầu cũng đang chạy theo.
“Chít chít chít!” Thạch Đầu bị đau kêu mấy tiếng lập tức bỏ chạy.
Triển Chiêu trượt chân, bổ nhào đến phía trước, vừa đúng lúc Bạch Ngọc Đường nghe thấy tiếng động quay người lại, thấy Triển Chiêu đang lao tới.
Triển Chiêu lao rất chính xác vào Bạch Ngọc Đường, không đề phòng, Bạch Ngọc Đường ngã ra sau… Cũng nhờ Triển đại hiệp phản ứng nhanh, vừa thấy đã biết không tốt, Bạch Ngọc Đường còn đang bị thương! Vội vàng xoay hắn lại, để lưng mình đập xuống mặt đất.
Bạch Ngọc Đường chống tay lên đất nhìn Triển Chiêu: con mèo này lại làm sao vậy?
Ngay lúc ấy, Bao Chửng đang muốn đến tìm Triển Chiêu hỏi chút chuyện, vừa đến cửa đã nghe bên trong “Xoảng” một tiếng, sau đó cửa bật ra, Thạch Đầu lao ra, chạy ra sân ngồi xuống liếm đuôi.
Bao Chửng khó hiểu, vừa đi qua cửa nhìn một cái…
.
.
“Khụ khụ…” Bao Chửng vội vàng giúp Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đóng cửa, hai người trong phòng cũng hoàn hồn, đột nhiên Triển Chiêu ngẩng mặt hỏi Bao Chửng: “Đại nhân… Ta về phủ sau được không?”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, Bao Chửng cũng sửng sốt.
“Ha… Được thì được.” Bao Chửng không hiểu nhìn Triển Chiêu, “Triển hộ vệ có việc?”
“Vâng.” Triển Chiêu bò dậy, đỡ luôn Bạch Ngọc Đường lên, “Tay Bạch huynh bị thương, ta muốn chăm sóc hắn ít lâu.”
“À…” Bao Chửng lập tức gật đầu: “Chuyện này nên làm, hết cách, gần đây phủ Khai Phong cũng vô sự, Triển hộ vệ cứ yên tâm.”
“Đa tạ đại nhân.” Triển Chiêu gật đầu, vỗ vai Bạch Ngọc Đường một cái: “Chờ ta thu dọn hành lý.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu thu dọn đồ trong phòng, lúc này mới phát hiện hành lý, kiếm và vật tùy thân của Triển Chiêu đều ở trong phòng mình.
“Hửm? Mùi gì thơm vậy a?” Bao Chửng bận rộn cả ngày, còn chưa ăn gì, nghe thấy mùi chân giò hầm, nhịn không được hỏi.
“À!” Triển Chiêu không nói chuyện chân giò, chỉ nói: “Có lẽ là đến giờ nấu cơm rồi, đại nhân đói rồi sao? Khi nãy ta vừa thấy trù phòng đã bắt đầu chuẩn bị thức ăn rồi.”
“Cũng đúng, cả ngày hôm nay còn chưa ăn gì, Triển hộ vệ, ngươi từ từ thu dọn, ta đến tiền viện trước.” Bao Chửng nói xong, cười cười nhìn Bạch Ngọc Đường gật đầu, bảo hắn dưỡng thương cẩn thận, sau đó rời đi.
Bạch Ngọc Đường đi đến bên bàn ngồi xuống, nhìn Triển Chiêu bận rộn, nhịn không được nói: “Ngươi không cần đi cùng ta.”
“Vậy sao được.” Triển Chiêu nhanh nhẹn thu dọn hành lý, “Lần trước ngươi đã chiếu cố ta, bây giờ thật vất vả mới có cơ hội, đương nhiên ta phải đáp lại!”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn cái bát không trên bàn, hắn còn nghĩ Triển Chiêu nấu rất nhiều, không ngờ chỉ nấu một phần… Con mèo này cũng rất là keo kiệt.
Triển Chiêu đeo bao hành lý quay đầu lại thì thấy Bạch Ngọc Đường đang nhìn chằm chằm cái bát không ngẩn người, liền đi đến, nhỏ giọng nói: “Có một vài chuyện, chỉ làm cho một người.”
Sửng sốt, con mèo này đang dỗ dành mình sao? Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu: “Cái gì?”
“Không có gì.” Triển Chiêu vội nhìn trời, kéo hắn đứng bật dậy: “Đi mau, nhân lúc Tiểu Tứ Tử còn chưa phát hiện!”
Bạch Ngọc Đường bị hắn chọc cười, làm sao còn nhớ được chuyện giận dỗi, cùng hắn trốn ra cửa sau, dắt ngựa đi.
Xoay người lên ngựa… Hai người giục ngựa chạy suốt đêm về Hãm Không Đảo.
Chuyến đi đến Hãm Không Đảo lần này, không ngờ lại dẫn đến một đại án ly kì.
.
Trong xe ngựa chỉ có bấy nhiêu không gian, Triển Chiêu mất không ít sức lực, mắt không biết nhìn đi đâu cho phải. Hơn nữa, Bạch Ngọc Đường cũng không chịu phối hợp.
Triển Chiêu bảo hắn nâng tay, hắn bất động, bảo hắn xoay mặt, hắn lại nhìn chằm chằm vào mình, ban đầu Triển Chiêu còn nghĩ Bạch Ngọc Đường đang đùa với mình, dù sao thì trước nay hắn vẫn vậy. Nhưng một lúc sau, Triển Chiêu mới cảm thấy hình như không đúng, dường như Bạch Ngọc Đường đang giận, không biết làm sao rồi… Mình đắc tội hắn lúc nào sao?
Thật vất vả làm xong, Triển Chiêu vội vàng đuổi đi hình ảnh vốn là phi lễ vật thị nhưng đã bị hắn nhìn rõ ràng ra khỏi đầu, bình tĩnh lại, ngồi xa xa nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường dựa bên cửa sổ, ngẩn người nhìn cảnh sắc mờ mịt bên ngoài, rõ ràng sáng sớm nay còn là dương quang xán lạn, hiện tại lại có sương mù, thái dương trốn sau cụm mây, hình như cũng đang giận dỗi.
Triển Chiêu cố ý ngồi cạnh hắn, nói chuyện với hắn, nhưng hắn lại uể oải thờ ơ, không muốn nhìn đến. Triển Chiêu xác định lại một lần nữa: không vui cho nên giận dỗi rồi! Vì tay bị thương… Hay còn vì nguyên nhân khác?
Nhìn nhìn cánh tay bị thương của Bạch Ngọc Đường, chính là bên tay tối qua đã cột vào cùng mình.
Đột nhiên linh quang[vầng sáng thần kì] lóe lên, trong chớp mắt Triển Chiêu đã hiểu ra… Có khi nào là vì khi còn trong địa cung, mình rút tay ra đuổi theo Triển Hạo, bỏ hắn lại một mình… Cho nên đang giận.
Triển Chiêu gãi gãi đầu, cảm thấy mình có chút thiếu nghĩa khí, nhưng mà khi đó cũng đâu nghĩ được nhiều.
.
.
Ngoài xe ngựa, Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng Thạch Đầu, hiếu kì áp tai vào xe ngựa nghe động tĩnh bên trong, Tiêu Lương ngồi trên lưng Tiễn Tử, đưa tay chọc chọc bảo bối, hỏi: “Cẩn Nhi, nghe cái gì đó?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, quay sang phía Tiêu Lương hư một tiếng, chỉ chỉ vào xe ngựa khoát tay, ý bảo là không có âm thanh nào hết! Hơn nữa còn tinh tế phát hiện bầu không khí bên trong không được đúng lắm! Tuy cả Bạch Ngọc Đường lẫn Triển Chiêu đều không phải người nói nhiều, nhưng mà trước đây, khi hai bọn họ ở cùng nhau luôn nói nói cười cười!
.
.
Về đến nha môn, liền thấy người của phủ Khai Phong đã đến nơi.
Bàng thái sư vừa đến cửa nha môn, cái khác mặc kệ, vừa xuống xe phải lao đến chỗ Tiểu Tứ Tử trước, miệng hô: “Bảo bối nhi! Đến đây ta ôm một cái, nhớ chết ta!”
Tiểu Tứ Tử cũng thân với thái sư, được bế lên rồi thì luôn miệng gọi Tiểu Đỗ Tử Tiểu Đỗ Tử rất vui vẻ, Bàng thái sư ước lượng một chút, ai da, lại béo thêm một chút rồi.
Bao Chửng cũng xuống xe, hỏi Triển Chiêu tình huống thế nào rồi, Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường vào phủ, vốn muốn đi theo, nhưng chuyện trong địa cung ngoài hắn ra không còn ai biết, đành phải ở lại tường thuật cho Bao Chửng.
Mọi người tập hợp lại thảo luận chuyện vụ án, Công Tôn kéo Tiểu Tứ Tử vào phòng xử lý cánh tay bị thương của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu mấy lần muốn vào xem thử, nhưng đều bị Bao Chửng túm lại hỏi chuyện.
Phía Triệu Phổ cũng có thu hoạch, các ảnh vệ tìm được một cây đao còn dính máu, được giấu dưới một vòm cầu vắng người. Tìm hiểu nguồn gốc, lại bắt được bọn hung thủ sát hại cả nhà Lý gia, chúng là một toán người giang hồ, được Lý Phi Thường thuê với giá rất cao.
“Giết cả nhà mình?!” Mọi người không ai hiểu được hành vi này của Lý Phi Thường.
Thế nhưng trong lòng Triển Chiêu đã có dự đoán, Lý Phi Thường đã đi cùng Triển Hạo rồi, có lẽ bọn họ còn có một bí mật lớn hơn.
Bọn Bao Chửng xử lý vụ án, Bàng thái sư phái nhân mã dựa theo lệnh của Triệu Trinh chia người ra tìm Ẩn Cung, thanh trừng đám người giang hồ tham vọng lấy được kho báu trong Ẩn Cung. Dựa theo bản đồ và nơi bọn Triển Chiêu gặp nạn, quả thật đã tìm được Ẩn Cung, bên trong cũng có một kho báu khá lớn, nhưng mọi người vẫn không biết Triển Hạo đã lấy đi thứ gì!
.
.
Triển Chiêu bị trì hoãn đến trưa mới có thể thoát thân chạy ra, cơm cũng không ăn đã chạy tới phòng Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đang ngồi trong sân sắc thuốc.
“Tiểu Tứ Tử.” Triển Chiêu thấy cửa phòng đóng, liền đi đến hỏi Tiểu Tứ Tử: “Bạch Ngọc Đường đâu?”
“Bạch Bạch vừa bó thuốc, đang nghỉ ngơi.” Tiểu Tứ Tử vểnh vểnh môi, híp mắt liếc Triển Chiêu: “Có phải Miêu Miêu khi dễ Bạch Bạch rồi không?”
Triển Chiêu ngẩn người: “Đâu có… Thông thường là hắn khi dễ ta chứ?”
“Nào có.” Tiểu Tứ Tử cầm cây quạt hương bồ quạt quạt nồi thuốc: “Bạch Bạch khi dễ người khác nhưng chưa từng khi dễ Miêu Miêu, Miêu Miêu không khi dễ người khác nhưng luôn khi dễ Bạch Bạch!”
.
…
.
Triển Chiêu há hốc, nghĩ thầm không biết Bao đại nhân có đem cái trống theo không, hắn muốn đi đánh trống kêu oan.
“Làm sao Tiểu Tứ Tử biết?” Triển Chiêu thăm dò Tiểu Tứ Tử, bế bảo bối lên đùi, giành cái ghế nhỏ của Tiểu Tứ Tử ngồi lên: “Hắn nói sao?”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu: “Không có, nhưng mà dường như đang không vui.”
“Khụ khụ.” Triển Chiêu nâng cao giọng lên một chút, nói: “Cái đó… Là ta vô tâm, khi đó quá gấp gáp, ta nhận sai còn không được sao, Bạch đại hiệp đừng tính toán với ta nữa.”
.
…
.
Trong phòng, Bạch Ngọc Đường dựa vào cửa sổ uống trà, hắn đã sớm nghe Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử nói chuyện bên ngoài, bất lực lắc đầu.
“Ô? Miêu Miêu làm gì rồi?” Tiểu Tứ Tử hiếu kì.
“Khụ khụ.” Triển Chiêu lại ho, nói: “Tiểu Tứ Tử nha, tay bị thương ăn thứ gì bổ? Chân giò heo có được không?”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp: “Được… Rất tốt.”
“Ngươi tiếp tục sắc thuốc, ta đi hầm chân giò.” Nói xong thì chạy.
Tiểu Tứ Tử ôm má hỏi Tiêu Lương đang cười trộm bên cạnh: “Miêu Miêu đi hầm chân giò sao?”
“Ai…” Tiêu Lương chậc chậc mấy tiếng, đột nhiên cảm thán: “Ai, Cẩn Nhi, khi nào thì ngươi mới có thể hầm chân giò cho ta nhỉ?”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp chớp: “Tiểu Lương Tử ngươi cũng muốn ăn sao? Nói Miêu Miêu làm thêm một phần đi, ta muốn ăn mì thịt bò.”
Tiêu Lương đưa tay nhéo má Tiểu Tứ Tử: “Tiểu ngốc tử.”
Tiểu Tứ Tử vừa nghe Tiêu Lương nói mình ngốc lập tức bổ nhào đến muốn giáo huấn Tiêu Lương.
Tiêu Lương bị đánh một trận, nghĩ thầm… Tính tình Tiểu Tứ Tử ác liệt hơn rồi.
Trong phòng, Bạch Ngọc Đường dựa bên bàn rũ mắt, không biết đang nghĩ gì.
.
.
Triển Chiêu vốn dĩ đã biết nấu ăn, còn đi tìm đầu bếp của tửu lâu tốt nhất trong huyện Hưng Hóa đến chỉ dẫn, mất hết một buổi chiều để nấu một nồi chân giò hầm. Tự thử trước một chút, cực kì vừa ý gật đầu, nghĩ dù Bạch Ngọc Đường có kén ăn mấy cũng sẽ thích, sau đó tự tay bưng nồi chạy vào phòng.
Bạch Ngọc Đường đã đứng lên, đang tựa bên bàn đọc một phong thư, Thạch Đầu ngồi bên cạnh liếm lông.
Triển Chiêu đặt nồi chân giò xuống bàn, đứng cạnh hắn.
Ánh mắt từ trên mặt thư đi lên, nhìn Triển Chiêu, hai người nhìn nhau…
.
.
Rất lâu sau, Triển Chiêu cảm giác có thứ gì đó đè lên chân mình, cúi đầu nhìn, liền thấy Thạch Đầu đang cọ cọ chân hắn làm nũng.
“Có đói không?” Triển Chiêu ngẩng đầu hỏi.
Bạch Ngọc Đường gấp thư lại, cầm muỗng lên, múc một ít nước canh cùng thịt giò, hương vị không tệ.
Triển Chiêu giúp hắn, bưng một bát muốn đút, nhưng tự hắn cầm muỗng lên thử một chút, hơi bất ngờ… Triển Chiêu cũng thật giỏi, cái gì cũng biết làm!
Triển Chiêu đọc được trong ánh mắt Bạch Ngọc Đường vẻ tán thưởng, hơn nữa… Vẻ không vui lúc nãy đã hoàn toàn không còn. Thấy hắn không giận nữa, tâm trạng Triển Chiêu cũng tốt lên, lại trở lại hăng hái hoạt bát như thường ngày, lấy vai cọ cọ lên vai Bạch Ngọc Đường, nhìn hắn đá đá mày.
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn hắn… Tính cách Triển Chiêu quả nhiên rất dễ được yêu thích, thoải mái cởi mở lại rất thành thật, cương nhu vừa phải thông minh tinh tế, ai giận hắn được?!
.
.
Ăn xong phần chân giò cuối cùng, Bạch Ngọc Đường bỏ bát xuống nói với Triển Chiêu: “Đại ca gửi thư đến, nói có chuyện cực kì cấp bách bảo ta lập tức quay về.”
Triển Chiêu sửng sốt, nhìn nhìn sắc trời, đã muộn rồi.
“Lẽ ra đã đi từ chiều, nhưng còn phải chờ chân giò của ngươi.” Bạch Ngọc Đường hơi nhếch môi.
Triển Chiêu ngẩn người mất một lúc mới hoàn hồn lại, hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Cấp bách như vậy?”
Bạch Ngọc Đường hơi lắc đầu: “Trong thư không nói, nhưng đại ca rất ít khi gửi thư thế này, có thể đã xảy ra chuyện lớn.” Vừa nói hắn vừa xoay người cầm bao hành lý và cây đao lên, nói với Triển Chiêu: “Ta đi trước.”
“A…”
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường đi ra cửa, muốn đuổi theo, không biết là muốn bảo hắn từ từ hay muốn nói gì, sốt ruột, không chú ý đạp trúng đuôi Thạch Đầu cũng đang chạy theo.
“Chít chít chít!” Thạch Đầu bị đau kêu mấy tiếng lập tức bỏ chạy.
Triển Chiêu trượt chân, bổ nhào đến phía trước, vừa đúng lúc Bạch Ngọc Đường nghe thấy tiếng động quay người lại, thấy Triển Chiêu đang lao tới.
Triển Chiêu lao rất chính xác vào Bạch Ngọc Đường, không đề phòng, Bạch Ngọc Đường ngã ra sau… Cũng nhờ Triển đại hiệp phản ứng nhanh, vừa thấy đã biết không tốt, Bạch Ngọc Đường còn đang bị thương! Vội vàng xoay hắn lại, để lưng mình đập xuống mặt đất.
Bạch Ngọc Đường chống tay lên đất nhìn Triển Chiêu: con mèo này lại làm sao vậy?
Ngay lúc ấy, Bao Chửng đang muốn đến tìm Triển Chiêu hỏi chút chuyện, vừa đến cửa đã nghe bên trong “Xoảng” một tiếng, sau đó cửa bật ra, Thạch Đầu lao ra, chạy ra sân ngồi xuống liếm đuôi.
Bao Chửng khó hiểu, vừa đi qua cửa nhìn một cái…
.
.
“Khụ khụ…” Bao Chửng vội vàng giúp Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đóng cửa, hai người trong phòng cũng hoàn hồn, đột nhiên Triển Chiêu ngẩng mặt hỏi Bao Chửng: “Đại nhân… Ta về phủ sau được không?”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, Bao Chửng cũng sửng sốt.
“Ha… Được thì được.” Bao Chửng không hiểu nhìn Triển Chiêu, “Triển hộ vệ có việc?”
“Vâng.” Triển Chiêu bò dậy, đỡ luôn Bạch Ngọc Đường lên, “Tay Bạch huynh bị thương, ta muốn chăm sóc hắn ít lâu.”
“À…” Bao Chửng lập tức gật đầu: “Chuyện này nên làm, hết cách, gần đây phủ Khai Phong cũng vô sự, Triển hộ vệ cứ yên tâm.”
“Đa tạ đại nhân.” Triển Chiêu gật đầu, vỗ vai Bạch Ngọc Đường một cái: “Chờ ta thu dọn hành lý.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu thu dọn đồ trong phòng, lúc này mới phát hiện hành lý, kiếm và vật tùy thân của Triển Chiêu đều ở trong phòng mình.
“Hửm? Mùi gì thơm vậy a?” Bao Chửng bận rộn cả ngày, còn chưa ăn gì, nghe thấy mùi chân giò hầm, nhịn không được hỏi.
“À!” Triển Chiêu không nói chuyện chân giò, chỉ nói: “Có lẽ là đến giờ nấu cơm rồi, đại nhân đói rồi sao? Khi nãy ta vừa thấy trù phòng đã bắt đầu chuẩn bị thức ăn rồi.”
“Cũng đúng, cả ngày hôm nay còn chưa ăn gì, Triển hộ vệ, ngươi từ từ thu dọn, ta đến tiền viện trước.” Bao Chửng nói xong, cười cười nhìn Bạch Ngọc Đường gật đầu, bảo hắn dưỡng thương cẩn thận, sau đó rời đi.
Bạch Ngọc Đường đi đến bên bàn ngồi xuống, nhìn Triển Chiêu bận rộn, nhịn không được nói: “Ngươi không cần đi cùng ta.”
“Vậy sao được.” Triển Chiêu nhanh nhẹn thu dọn hành lý, “Lần trước ngươi đã chiếu cố ta, bây giờ thật vất vả mới có cơ hội, đương nhiên ta phải đáp lại!”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn cái bát không trên bàn, hắn còn nghĩ Triển Chiêu nấu rất nhiều, không ngờ chỉ nấu một phần… Con mèo này cũng rất là keo kiệt.
Triển Chiêu đeo bao hành lý quay đầu lại thì thấy Bạch Ngọc Đường đang nhìn chằm chằm cái bát không ngẩn người, liền đi đến, nhỏ giọng nói: “Có một vài chuyện, chỉ làm cho một người.”
Sửng sốt, con mèo này đang dỗ dành mình sao? Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu: “Cái gì?”
“Không có gì.” Triển Chiêu vội nhìn trời, kéo hắn đứng bật dậy: “Đi mau, nhân lúc Tiểu Tứ Tử còn chưa phát hiện!”
Bạch Ngọc Đường bị hắn chọc cười, làm sao còn nhớ được chuyện giận dỗi, cùng hắn trốn ra cửa sau, dắt ngựa đi.
Xoay người lên ngựa… Hai người giục ngựa chạy suốt đêm về Hãm Không Đảo.
Chuyến đi đến Hãm Không Đảo lần này, không ngờ lại dẫn đến một đại án ly kì.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.