Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 5 - Chương 28: Lâm thời bão phật cước [nạn đến mới ôm chân Phật]

Nhĩ Nhã

25/02/2014

Triển Chiêu sờ mất một lúc lâu, lấy một cái túi vải màu trắng trong vạt áo Bạch Ngọc Đường ra.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn, đây là thứ tối qua Triển Chiêu ra vẻ thần bí nhét vào ngực áo mình, bảo giữ cho hắn.

Bạch Ngọc Đường không biết là thứ gì, Triển Chiêu cười híp mắt nói với hắn: “Ngàn vạn lần không được làm mất cũng không được nhìn! Làm hư thì phải đền tiền.”

Sầm Lâm cũng không biết Triển Chiêu lấy thứ gì ra, khó hiểu nhìn chiếc túi kia.

Triển Chiêu mở túi lấy thứ gì đó đen bóng ra, cầm bằng ba ngón tay, đưa cao quá đầu, nói to với xung quanh: “Các vị huynh đệ nguyên Triệu gia quân, có nhận ra đây là thứ gì không?”

Sầm Lâm ngẩn người, trong tay Triển Chiêu là một mảnh đá đen có hình một con hổ đang nằm, chín con kim long được khắc khéo léo thành vằn trên lưng con hổ đen, trên bụng hổ khắc rõ tám chữ, “Hộ quốc hộ dân, thiên hạ thái bình”.

Kẻ viết nên tám chữ chính khí bừng bừng này, chính là Binh Mã Đại Nguyên Soái của Tống triều, lưu manh Triệu Phổ coi trời bằng vung.

Bạch Ngọc Đường ngây người một lúc lâu, con mèo này bắt mình giữ hổ phù, vì sợ làm mất phải đền tiền? Hay là sợ buổi tối nằm ngủ bị cấn?

Đối với người tòng quân mà nói, Triệu Phổ là một nhân vật truyền kì, là đứng trên cả thần phật, không thể lay chuyển trong lòng bọn họ. Triển Chiêu giơ binh phù của Triệu Phổ, nói với bốn phía: “Các vị huynh đệ nguyên Triệu gia quân, Triệu Phổ muốn ta chuyển lời.”

Lúc này, Triển Chiêu đã bỏ vẻ mặt vui vẻ đùa giỡn khi nãy, thay bằng phong thái đường đường chính chính của Nam Hiệp Triển Chiêu, cất cao giọng nói: “Cho dù trước đây mọi người từ binh doanh nào? Đều từng dốc sức vì Đại Tống, cho dù các vị từng phạm vào quân quy gì? Những vết thương trên người đã chuộc lại lỗi lầm. Hy vọng các vị nhớ rõ quân huấn của Triệu gia quân, các vị rút đao là để hộ quốc hộ dân, giữ cho thiên hạ thái bình, không phải để giúp kẻ muốn thiên hạ đại loạn dân chúng lầm than. Hiện tại, Triệu Phổ dẫn theo một vạn Triệu gia quân chờ các vị ngoài bìa rừng, các vị tự ra, hay muốn hắn vào mời?”

Triển Chiêu nói xong, tiếng xôn xao khe khẽ trong rừng đột nhiên im bặt, xung quanh cũng yên tĩnh lại, sau vài khắc im lặng…

“Keng” một tiếng, một cây đao được vứt ra, sau đó là cây thứ hai, cây thứ ba… Theo sau binh khí, các binh sĩ mặc áo quân phục cũ cúi đầu đi ra. Y phục của bọn họ có rất nhiều loại, có Triệu gia quân, cũng có các quân doanh khác. Điểm giống nhau duy nhất là, đều rất sạch sẽ, có thể thấy là cực kì quý trọng.

Bọn họ đứng hàng ngũ chỉnh tề, hành lễ với Triển Chiêu, ai cũng đỏ mặt tía tai, cảm thấy thẹn với binh phù.

Sầm Lâm thấy tình huống không xong, lập tức quát mắng: “Các ngươi đừng quên, là Triệu Phổ đuổi các ngươi ra khỏi quân doanh! Các ngươi vì giang sơn của Triệu gia mà nam chinh bắc chiến đổ mồ hôi chảy máu, bọn chúng lại lật mặt đá các ngươi đi… Chẳng lẽ các ngươi không muốn báo thù sao?!”

“Buồn cười.” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng đáp lời: “Vi phạm quân quy phải chịu phạt là thiên kinh địa nghĩa, Triệu Phổ thưởng phạt phân minh người người đều biết, bản thân làm sai, tại sao lại bắt người khác chịu tội thay?”

Các binh sĩ cúi gằm đầu.

“Đi đi.” Triển Chiêu nhìn những người dẫn đầu chỉ ra bìa rừng: “Triệu Phổ đang chờ các vị.”

“Chúng ta không có mặt mũi nào gặp lại nguyên soái.” Những người dẫn đầu chán nản quỳ xuống, đưa tay cầm đao, “Chúng ta làm nhục Triệu gia quân, dám phóng hỏa cướp bóc theo người khác tạo phản, nhưng chúng ta trúng kịch độc thân bất do kỷ, lấy chết tạ tội tại đây…”

“Ai!” Triển Chiêu thấy bọn họ định cắt cổ, vội ngăn lại, “Chậc chậc, nguyên soái của các ngươi là lưu manh, các ngươi sao lại mất hy vọng như thế?”

Mặt mọi người đều vô thức co giật, ngẩng lên nhìn Triển Chiêu, nghĩ thầm ngươi là bằng hữu của nguyên soái thật sao?

“Không tiền đồ!” Triển Chiêu ngồi xổm trên sườn núi nhìn bọn họ: “Trúng độc gì đó không cần phải sợ, vương phi của các ngươi biết giải độc, rất lợi hại.”

“Ta nói cho các ngươi biết!” Triển Chiêu đưa một ngón tay lên: “Triệu Phổ đuổi các ngươi ra khỏi quân doanh, nếu các ngươi không cam lòng, còn muốn quay lại, phương pháp tốt nhất là chạy đến trước doanh trại nói thẳng với hắn, hắn nhất định sẽ cho phép các ngươi quay lại. Đối phó với kẻ ruột ngựa phải dùng phương pháp ruột ngựa, không được quanh co lòng vòng.”

.

.

“Hắt xì…”

Bìa rừng, Triệu Phổ cưỡi Hắc Kiêu kiên nhẫn chờ, đột nhiên ngứa mũi hắt xì, dụi mũi, Âu Dương Thiếu Chinh bên cạnh chỉ huy một vạn tinh binh bày trận, cười hỏi hắn: “Ô, nguyên soái, ngài cảm lạnh sao? Không phải vương phi đã nói ngài vĩnh viễn sẽ không cảm lạnh, vì những kẻ ruột ngựa chẳng bao giờ bệnh sao?”

Triệu Phổ quay lại trừng hắn một cái, bực tức nhìn vào rừng, “Sao lại chậm như vậy, mẹ nó, là quân binh còn rề rà, khi ra cứ đánh cho một trận.”

.

.

“Thứ hai.” Triển Chiêu đưa ngón tay thứ hai lên, nghiêm mặt nói với các binh sĩ đã hơi sững sờ: “Đi nói với Triệu Phổ ‘nguyên soái và vương phi quả thật là thần tiên quyến lữ thiên thượng hữu địa hạ vô’… Thấy câu nào buồn nôn thì nói câu đó, Triệu Phổ sẽ thu các ngươi về ngay lập tức, thậm chí còn thăng quan!”

Các binh sĩ há hốc miệng… Sửng sốt nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu thành tâm nói xong, vỗ vai bọn họ, “Không tin các ngươi đi ra nói với hắn, Cửu vương gia và Công Tôn Sách là thiên hạ đệ nhất phối! Vĩnh bất phân ly! Nhất định bình yên vô sự. Nếu như không được, sau này các ngươi cứ đi theo vị Bạch đại gia phía sau, hắn bao ăn bao ở cho các ngươi.”

Bạch Ngọc Đường xoa trán tự bảo mình phải bình tĩnh.

.

.

“Ha… hắt xì hi~~” Triệu Phổ hắt xì một cái to nhất từ trước đến nay.

Âu Dương nhìn hắn: “A, tiếng hắt xì của nguyên soái kì lạ vậy sao?”

Triệu Phổ dụi mũi: “Khi nãy đột nhiên lạnh xương sống! Kẻ nào đang nói xấu lão tử?!”

.

.

Đoàn nguyên Triệu gia quân bên kia bị Triển Chiêu nói cho ngơ ngẩn, nhưng nghe nói còn có thể được gặp nguyên soái, nguyên soái cũng không trách bọn họ, đều có chút hăng hái. Nghĩ thầm cùng lắm đi ra bị Triệu Phổ làm thịt hoặc chịu đánh thêm một lần nữa, cũng chẳng sao.

Mọi người chạy đi, thấp thỏm đến bìa rừng, quả nhiên, Triệu gia quân hàng lối chỉnh tề xuất hiện trước mắt.

Triệu Phổ đã lâu không gặp nhưng chẳng hề thay đổi gì, vẫn cuồng ngạo hoang tàn, ngồi trên lưng Hắc Kiêu, đầy khí chất đế vương.

Hắc Kiêu vung đuôi cào đất, kiên nhẫn chờ đến bây giờ đã rất bực tức, nghĩ thầm rốt cuộc có đánh không? Chiến tướng của đối phương đâu? Mau kéo mấy con ngựa ngốc ra cho gia cắn vài cái trút giận, ngày ngày đứng trong chuồng ngựa nhìn Bạch Vân Phàm và Tảo Đa Đa khanh khanh ta ta, gia chán ngấy rồi!

Hơn ba trăm binh sĩ xuất hiện trong rừng, quỳ xuống hành lễ với Triệu Phổ, bọn họ biết Triệu Phổ không thích binh tướng quỳ, cho nên đều đã quen như khi còn trong doanh trại, chỉ quỳ ngồi, Triệu Phổ thấy nhiều người như vậy, nổi giận: “Ta phát lệnh trưng binh, gọi các binh sĩ cũ đến phủ Khai Phong báo danh, con mẹ nó các ngươi không nhìn thấy sao?!”

Các binh sĩ cúi thấp đầu, người đi đầu nói nhỏ: “Chúng ta nghĩ là… là kế của nguyên soái, muốn bắt chúng ta.”

Triệu Phổ ngẩn người, bật cười: “Các ngươi theo ta nhiều năm như vậy vô ích rồi sao? Triệu Phổ ta có khi nào từng dùng mưu với người mình?”

Các binh sĩ nhìn nhau, cảm thấy rất buồn bực trong lòng, hô lớn: “Nguyên soái và Công Tôn tiên sinh là thiên hạ đệ nhất phối!”

Triệu Phổ vốn còn muốn mắng người, nhưng nghe hết câu thì ngẩn người, hùng hồn gật đầu không chút hổ thẹn: “Đương nhiên! Ta và bảo bối nhà ta là trời sinh một đôi!”

Âu Dương phải ôm con hoàng phiếu mã mới không lăn xuống, xoa trán thầm vui mừng là ở đây không có người ngoài, nếu không thật sự quá mất mặt.

Cả Hắc Kiêu cũng nhịn không được quay đầu nhìn Triệu Phổ một cái, ánh mắt: Triệu Phổ, ngươi thật sự quá không biết hổ thẹn!



Trong một vạn binh sĩ phía sau có tân binh cũng có lão binh. Các lão binh đỡ trán tập thể, biết nguyên soái nhà bọn họ lại bắt đầu phát cơn rồi. Các tân binh có vài người chưa từng đánh trận với Triệu Phổ, chỉ nghe kể là một truyền kỳ, lại thấy hắn cao ngạo khí phách ngày thường nghiêm túc thận trọng, tôn sùng như thần linh, không ngờ…

Có vài người đánh bạo hỏi lão binh: “Đại ca, Cửu vương gia đánh trận rất lợi hại thật sao?”

Kết quả bị đánh.

Triệu Phổ cực kì hả dạ phẩy tay với mọi người, bảo cùng đến quân doanh vừa sửa chữa gần hoàng lăng chuyên dùng để chiêu mộ binh sĩ xuất ngũ, hắn có chuyện muốn hỏi.

Các binh sĩ không dám tin chuyện cứ như vậy mà qua, Triệu Phổ không nổi giận, ai nấy đều cảm thấy, Triển Chiêu quả thật phi phàm!

.

.

Giải quyết xong mấy trăm binh sĩ, Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Sầm Lâm.

Sầm Lâm cười lạnh một tiếng: “Làm sao ngươi biết, những kẻ đó là binh sĩ bị đuổi khỏi quân doanh?”

“Suy đoán dựa theo tư duy của ngươi kì thật không hề khó.” Triển Chiêu lắc đầu, nhìn Sầm Lâm, “Quy tắc của ngươi là có thù tất báo, hơn nữa còn rất tàn độc lấy bạo thắng bạo, cả chân tướng cũng cự tuyệt điều tra rõ ràng! Ngươi cảm thấy đại ca ngươi biết được bí mật tiền triều, cho nên nhất định là bị hoàng tộc hiện tại hại chết, thế này ngươi không tiếc làm thiên hạ đại loạn để trả thù. Cho nên ngươi nghĩ các binh sĩ bị đuổi khỏi quân doanh đều rất hận Triệu gia, nhưng ngươi có từng nghĩ, nguyên nhân là gì? Bọn họ bị đuổi khỏi quân doanh là vì vi phạm quân quy, làm sai phải chịu phạt. Ngươi xem ngươi, tự hành hạ lâu như vậy hại chết bao nhiêu người? Muốn báo thì tìm kẻ thù thật sự, sao lại kéo cả người vô tội vào?”

“Chỉ là ba trăm binh sĩ lâu la mà thôi.” Sầm Lâm khinh thường, “Triển Chiêu, ngươi không nghe lời ngay uổng phí chân tâm của ta, món nợ này sau này chúng ta sẽ tính. Ba trăm tên lâu la này chẳng đáng vào đâu, đừng quên ta đến từ âm tào địa phủ, còn có quỷ binh mang theo từ địa phủ, đến lúc đó…”

“Quỷ binh sao!” Triển Chiêu không chờ hắn nói hết, mở to mắt hỏi Bạch Ngọc Đường: “Nghe thấy không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nghiêm mặt nói: “Thật đáng sợ!”

Triển Chiêu cũng gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng rất sợ!”

Sắc mặt Sầm Lâm rất khó coi, hai người này, miệng nói sợ, nhưng thật ra đang đùa cợt mình.

“Các ngươi đừng đắc ý, ngày lành đến, chắc chắn sẽ có lúc các ngươi phải khóc…” Nói xong thì định đi.

Triển Chiêu ngăn lại: “Ai! Không thể để ngươi đi dễ dàng như thế được, ngươi còn phải chọn một giữa đại lao và cẩu đầu trảm.”

“Các ngươi nghĩ có thể ngăn được ta?” Sầm Lâm nói, một trận gió mạnh thổi qua… Thân thể hắn đột nhiên nhẹ hẫng, như sắp bay theo gió.

Triển Chiêu nhướng mày với Bạch Ngọc Đường, đến rồi!

Bạch Ngọc Đường thầm hiểu, phất tay áo một cái…

“Phù” một cái, ném một nắm bột phấn màu huỳnh quang ra.

Bột phấn bay theo gió, rơi đầy người Sầm Lâm, lúc này hắn đang nhảy lên ngọn cây, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường là ai, chỉ nhún người nhảy một cái đã bắt được hắn, giữ hắn lại vứt xuống mặt đất.

“Phịch” một tiếng, Sầm Lâm rơi mạnh xuống, Triển Chiêu đi đến trói hắn lại, cười nói: “Đã sớm đoán được ngươi dùng cách gì rồi! Đâu thể bị ngươi lừa dễ dàng như vậy được!”

Thì ra Sầm Lâm có chút hiểu biết về dược thảo, hắn tự nghiên cứu một loại thuốc bột không màu không mùi, chỉ cần rải theo gió, thì sẽ bay đến trên người mình, loại thuốc bột này có thể hấp thu ánh sáng xung quanh, chẳng hạn như, bốn phía tối đen, thì bột phấn cũng sẽ tối đen, bốn phía sáng sủa, thì bột phấn cũng sẽ rất sáng. Nhìn từ xa, sẽ khiến khung cảnh mờ ảo, vì được rải theo gió, cho nên tạo ảo giác đang bay theo gió. Ban đầu Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bị hắn lừa, sau đó trong lần hoàng cung cháy lớn, mọi người đều nhìn thấy có người biến mất trong ngọn lửa.

Công Tôn dẫn theo một đoàn thái y và ảnh vệ tìm kiếm trong nơi xảy ra cháy, không tìm được dược thảo gì, nhưng khi tìm thật kĩ, thì thấy một ít than cốc chưa cháy hết.

Sau khi Công Tôn phân tích, nguyên nhân tạo thành than cốc thế này là do trong đám cháy có nước! Nước làm ướt gỗ, cho nên khi cháy mới có khói dày, hơn nữa gỗ ám đen nhưng không cháy hết.

Đây là phương pháp tốt nhất, dùng băng ngăn thế lửa, người đứng trong băng không sợ lửa cháy, chỉ cần thoát ra kịp thời là được. Đêm hôm đó tối đen lửa lại cháy cao, cảm giác như người bị lửa thiêu, thật ra chỉ là ngọn lửa phừng phừng sau tảng băng.

Cuối cùng, Công Tôn tìm được một ít bột phấn và hạt trong suốt sau đám cháy, giống như muối ăn, quay về Khai Phong phân tích, sau đó đưa cho bọn Triển Chiêu một bao huỳnh phấn, loại bột phấn này rất dính người! Chỉ cần tung theo đúng chiều gió cho dính vào người thì không dễ gì phủi xuống được. Không có màn che mắt thì không làm sao trốn theo gió được nữa, khinh công của Sầm Lâm có tốt, thì cũng có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bao vây, biết phi thiên độn địa cũng không chạy được!

Thế là, Sầm Lâm bị Triển Chiêu trói chặt, mang ra khỏi rừng, Vương Triều Mã Hán giải hắn về đại lao phủ Khai Phong tiến hành thẩm vấn.

Miệng tiểu tử này rất kín, không chịu nói gì, các ảnh vệ không được Bao đại nhân đồng ý không thể dụng hình trong phủ Khai Phong, Triển Chiêu quyết định, điều tra nguyên nhân Sầm Lỗi chết, từ đó trừ đi mối hận trong lòng Sầm Lâm, sẽ hỏi được nhiều tin tức hơn! Tin tức ấy, có thể chính là thông tin quyết định sự an nguy của Đại Tống.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lần này có thể nói là mã đáo thành công! Cùng quay về phủ Khai Phong, báo cáo đầu đuôi mọi chuyện với Bao Chửng.

.

.

Đương nhiên là Bao Chửng rất vui mừng, dẫn Triển Chiêu vào cung diện thánh, Triệu Trinh còn đang sốt ruột muốn biết kết quả.

Bao Chửng hỏi thẳng Triệu Trinh, cái chết của Sầm Lỗi, có phải là do biết được bí mật tiền triều bị hoàng gia sát hại không?

Triệu Trinh cũng không giấu, lắc đầu nói từ trước khi Sầm Lỗi đậu trạng nguyên mình chưa từng nghe tên hắn! Làm sao có khả năng phái người giết hắn?! Ngoài ra, hắn cũng phái người canh phòng tàn dư tiền triều trong dân gian, nhưng mối quan tâm duy nhất là bọn người Tứ Diệp Giáo theo Đường, còn lại không hề hỏi đến.

Triển Chiêu cũng tin, bởi vì hiện nay thái bình thịnh thế, Triệu Trinh hoàn toàn không cần phải làm chuyện thế này, hơn nữa hắn cũng không phải người tàn bạo. Nói không chừng cả chuyện Thái Tông mưu sát các thư sinh khi Bàng thái sư thi Hương cũng không biết rõ.

Triệu Trinh thấy Triển Chiêu và Bao Chửng như còn nghi ngờ, liền hỏi: “Bao khanh, có phải các ngươi nghĩ Sầm Lâm chưa phải kẻ đứng đầu thật sự?”

Bao Chửng gật đầu: “Không sai hoàng thượng, Sầm Lâm không phải hoàng thân cũng chẳng phải quốc thích, cho dù thành công cũng không có điều lợi đặc biệt nào cho hắn, hơn nữa hắn thật sự có nhắc đến bốn chữ ‘lợi dụng lẫn nhau’!”

“Vậy, Bao khanh cảm thấy ai đáng nghi nhất?” Triệu Trinh cười hỏi.

“Hoàng thượng nghĩ thế nào?” Bao Chửng vẫn rất thông minh, có những chuyện, không thể tự nói, phải để Triệu Trinh nói.

Triệu Trinh bật cười, “Bao khanh, Thạch Thiên Kiệt và Thẩm Bạch Ngạc đột nhiên đỗ cao, bọn họ lại là người của Sài Huỳnh, Sài Huỳnh lại là hậu duệ của Sài Tông Huấn, cũng chính là hoàng tộc tiền triều, hắn thích chiêu mộ nhân tài, đối nhân xử thế kín kẽ khó đoán, trẫm cảm thấy, rất đáng nghi ngờ.”

Bao Chửng nịnh nọt một câu hiếm thấy: “Hoàng thượng anh minh.” Bao đại nhân cũng chỉ biết mỗi câu này.

Triệu Trinh gật đầu: “Chuyện lần này, vẫn phải nhờ Bao khanh thay trẫm điều tra, chi phí cần thiết, cứ đến tìm thái sư lấy là được.”

Khóe miệng Bao Chửng giật giật, thì ra hoàng thượng cũng biết Bàng thái sư là tham quan sao!

Thế là ra khỏi hoàng cung, Bao Chửng và Triển Chiêu liền bắt đầu nghiêm túc thương lượng xem nên phụng chỉ đòi Bàng Cát bao nhiêu bạc cho tốt? Lần trước phủ Khai Phong sơn lại bức tường bên ngoài tốn không ít bạc, tốt nhất là xây thêm vài gian phòng, năm trăm nha dịch cũng nên được thay y phục mới rồi! Người có thê nhi cũng nên được thêm chút gia dụng đúng không? Thiện đường sắp nhập thêm một đợt thảo dược mới rồi, cũng phải chuẩn bị áo bông chăn bông cho dân chúng lưu lạc có đúng không? Mua thêm mấy nghìn cân gạo trữ trong kho! Dù sao cũng là phụng chỉ đến đòi, không đòi cho Bàng Cát trợn trắng thì thật sự là hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Bàng gia!

.

.

Trong phủ Khai Phong.

Bạch Ngọc Đường ăn trưa xong, ngồi ghế dựa trong sân uống trà, tối qua thương lượng kế hoạch với Triển Chiêu cả đêm, không được ngủ tròn giấc. Thế là hắn nằm trên ghế định ngủ một lát, không bao lâu, chợt cảm giác một tiểu hài nhi bò lên ghế, đoán theo độ béo thì chắc chắn là Tiểu Tứ Tử, còn có thứ gì lông xù đang cọ chân mình… Có lẽ là Thạch Đầu.

Bạch Ngọc Đường mở mắt, quả nhiên, Tiểu Tứ Tử đang bế Tiểu Hổ ngồi bên cạnh nhìn mình chằm chằm.



Bạch Ngọc Đường gối hai tay sau đầu: “Đã ăn chưa?”

“A!” Tiểu Tứ Tử thành thật gật đầu, thả Tiểu Hổ qua một bên để nó tự liếm lông, rồi nhích đến hỏi Bạch Ngọc Đường, “Bạch Bạch, võ trạng nguyên gì đó… Chỉ cho đại nhân thi thôi sao?”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: “Cũng không hẳn… Võ trạng nguyên nhỏ nhất chỉ mười sáu tuổi.”

“Vậy Tiểu Lương Tử có được tham gia không?” Tiểu Tứ Tử hỏi.

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, đưa tay xoa đầu Tiểu Tứ Tử: “Sao lại muốn Tiểu Lương Tử tham gia? Không phải đã nói chỉ đi xem sao?”

“Nhưng mà…” Tiểu Tứ Tử bĩu môi: “Tiểu Lương Tử có vẻ rất muốn tham gia, vẫn liều mạng luyện công.”

“Ừm.” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: “Tiêu Lương quả thật rất giỏi, nhưng tuổi quá nhỏ, mười ba tuổi, nội lực và kinh nghiệm đều quá ít, dễ bị thiệt.”

“Tiểu Tứ Tử~” Triển Chiêu đi từ phía sau đến, bế Tiểu Tứ Tử lên: “Lần này Tiểu Lương Tử không thi được!”

Tiểu Tứ Tử ngửa mặt hỏi: “Tại sao?”

“Nghĩ xem, với tính cách của Triệu Phổ, nếu Tiểu Lương Tử không được hạng nhất, chẳng phải là hắn sẽ nổi giận sao?!”

“Cũng đúng.” Tiểu Tứ Tử phồng má, “Yêu cầu của Cửu Cửu rất cao, Tiểu Lương Tử cũng rất cực khổ! Không được đi chơi.”

“Vậy Tiểu Tứ Tử nghĩ tiếp, lần này Đường Thạch Đầu cũng tham gia, nếu chẳng may không được hạng nhất, sư phụ hắn cũng sẽ nổi giận!” Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường một cái.

Tiểu Tứ Tử cũng liếc Bạch Ngọc Đường: “Đúng vậy…”

“Cho nên, tốt nhất là chia nhau thi.” Triển Chiêu đề nghị: “Tiểu Lương Tử còn nhỏ, năm sau năm sau nữa vẫn còn cơ hội.”

“Vậy… Thật ra Đường Đường cũng không lớn.” Tiểu Tứ Tử vặn ngón tay, vẫn rất thiên vị Tiêu Lương.

Bạch Ngọc Đường cười: “Tham gia cũng không sao, có cơ hội tỷ võ càng tốt.”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, ôm Triển Chiêu nói nhỏ vào tai hắn: “Miêu Miêu, Cửu Cửu và Bạch Bạch ai lợi hại?”

“A.” Triển Chiêu mấp máy: “Cái này.”

Thính lực của Bạch Ngọc Đường rất tốt, xoay mặt nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu há mồm không biết phải trả lời thế nào, “À cái này…”

“Đang nói chuyện gì vui như vậy?”

Lúc ấy, Công Tôn và Triệu Phổ cũng đi từ bên ngoài vào.

“Cha.” Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn, hỏi nhỏ: “Cửu Cửu và Bạch Bạch, võ công ai lợi hại hơn?”

“À, cái này…” Công Tôn cũng mấp máy.

Triệu Phổ cũng nghe thấy.

Bạch Ngọc Đường ngồi dựa trên ghế uống trà, Triệu Phổ ngồi bên bàn đá cũng uống trà, hai người đều quay đầu nhìn, một nhìn Triển Chiêu, một nhìn Công Tôn, ánh mắt như nói, Tiểu Tứ Tử hỏi kìa, sao không trả lời?

“À, tương… tương đương nhau, đúng không?” Triển Chiêu vội hỏi Công Tôn.

“Đúng vậy!” Công Tôn cũng gật đầu: “Tương đương nhau!”

“Cho nên mới nói!” Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Nếu như Tiểu Lương Tử và Đường Đường tương đương nhau, đánh hòa nhau hai người cùng được trạng nguyên thì tốt rồi!”

Triển Chiêu và Công Tôn nhìn nhau một cái, cùng nhìn Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ.

“Khụ.” Triệu Phổ khụ nhẹ một tiếng, Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày.

Triển Chiêu nghĩ thầm, thôi rồi thôi rồi, Tiểu Tứ Tử vô tâm vô tư chọc trúng tổ ong rồi, người giang hồ xưng Bạch Ngọc Đường là thiên hạ đệ nhất đao, Triệu Phổ cũng dùng đao, vẫn chưa so ra ai cao ai thấp? Bọn họ không tiện trở mặt đánh một trận, như vậy có vẻ quá trẻ con lại không cần thiết, nhưng nói đến đồ đệ… Ai thua sẽ làm mất mặt cả sư môn!

“Nói mới nhớ, Tiểu Lương Tử đã lâu không luyện quyền trước mặt ta rồi.” Triệu Phổ ngửa mặt nghĩ nghĩ: “Ta đi xem nó.” Nói xong thì đứng lên đi.

Bạch Ngọc Đường đặt chén trà xuống, “Ta đi xem tiểu tử ngốc kia.” Nói xong cũng đi ra ngoài, trong đầu hai người chỉ có một ý nghĩ, lâm trận mới mài gươm, không bén cũng sáng, dám đánh thua thì làm thịt tiểu tử chết tiệt đó!

.

.

Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường đều hùng hổ bỏ đi, Triển Chiêu sốt ruột, nhưng lại thấy Công Tôn và Tiểu Tứ Tử nhìn nhau cười, đập tay, “Thành công!”

Triển Chiêu hoang mang nhìn hai người: “Hai người… cố ý ly gián sao?”

“Đều tại Bạch Bạch và Cửu Cửu không tốt!” Tiểu Tứ Tử bĩu môi: “Tiểu Lương Tử chỉ toàn học võ công với các Ảnh Ảnh, Cửu Cửu chẳng hề quan tâm! Bạch Bạch cũng vậy, Đường Đường chỉ học được một bộ đao pháp, rồi lại lười dạy. Tiểu Lương Tử và Đường Đường cùng suy ngẫm, vậy phải suy ngẫm đến khi nào chứ.”

Công Tôn gật đầu với Triển Chiêu: “Hôm đó ta và Tiểu Tứ Tử đang lo chuyện này, gặp được Bàng thái sư, nói với hắn thì được nói cho ý này.”

Khóe miệng Triển Chiêu giật giật, con hồ ly già! Đối phó với Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ, chiêu này đúng là nhanh chuẩn độc!

.

.

Thế là, chọc cho Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ xù lông, lại khổ Tiêu Lương và Đường Thạch Đầu. Hai người còn không được ngủ, luyện võ cả ngày. Vốn chỉ có các ảnh vệ dạy cho vài chiêu, bây giờ tốt rồi, Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ đích thân đến rồi.

Đường Thạch Đầu và Tiêu Lương bị đánh suốt mấy ngày, bị đuổi chạy tán loạn khắp sân, kinh nghiệm thực chiến thật sự tăng lên!

Hai người luyện đến khi cả bò cũng không bò nổi nữa thì nằm trên mặt đất ngủ, vừa thức dậy, Đường Thạch Đầu bị Bạch Ngọc Đường túm lên, “Đến giờ rồi, đi tỷ võ, thua thì đừng về gặp ta!”

“A? À!” Đường Thạch Đầu ngơ ngác cầm đao đi.

Tiêu Lương đang ngủ say, Tiểu Tứ Tử thấy Tiêu Lương mệt rã rời, đau lòng xoa vai cho Tiểu Lương Tử, đột nhiên Triệu Phổ xông vào, lật chăn, “Tiểu Lương Tử! Đi tỷ võ!”

“A?” Tiêu Lương giật mình ngồi phắt dậy, “Tỷ… tỷ võ gì?”

“Ngươi…” Triệu Phổ giận, sao luyện võ lại thành ngu ngốc rồi: “Hôm nay không tham gia tỷ võ?!”

Tiểu Lương Tử xoa đầu: “Sư phụ… Muốn thi võ phải ghi tên trước năm ngày, hơn nữa phải trên mười bốn tuổi.”

Triệu Phổ há hốc mồm, ngây người một lúc, khi quay phắt lại thì Công Tôn đã bế Tiểu Tứ Tử bỏ trốn rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quỷ Hành Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook