Quyển 8 - Chương 14: Bắt giữ
Ba ngày ngủ hai
04/07/2016
Cái lưỡi đao gió này vô cùng sắc bén. Con ngươi của trong mắt Meg co lại.
Nó cảm thấy nỗi sợ hãi ập tới nhưng không tài nào né kịp.
Ngay khi ác ma sắp bị chém giết, giọng nói của Miêu Gia bỗng vang lên sau lưng:
“Đừng làm bậy chứ.”
Dao giải phẫu màu hồng xẹt qua trên không, đánh bay công kích của Vương Hủ. Uy lực của lưỡi đao gió quả là kinh người. Sau khi chệch hướng, nó rít gào lao thẳng vào màn đêm và vạch một đường trên bầu trời dày đặc sương mù.
Dùng xong chiêu này, linh lực của Vương Hủ chỉ còn không tới một nửa.
Hắn đứng tại chỗ thở dốc rồi nói:
“Này, ngươi chạy tới đây làm cái quái gì vậy? Chê ta xử lí chậm nên đích thân ra tay hả?”
Miêu Gia uể oải đáp:
“Ngươi tưởng ta không muốn về nhà ngủ một giấc ngon lành à? Chỉ là tự nhiên nhớ ra ác ma còn có chỗ dùng được, ta phải hỏi vài chuyện nên mới cản ngươi giết nó.”
Vương Hủ tỏ vẻ chợt hiểu:
“À, thì ra là vậy. Tốt lắm, ta về trước đây, ngươi cứ xử lí đi.”
“Chờ đã.”
Miêu Gia lên tiếng.
Vương Hủ bực mình đáp:
“Gì nữa?”
“Ngươi cũng ở lại nghe đi. Việc này rất quan trọng.”
“Hai ngươi...”
Meg nghiến răng nghiến lợi:
“Coi như ta không tồn tại ư!”
Nó quay người chộp lấy cổ họng của Miêu Gia.
Vẫn giữ vẻ uể oải, Miêu Gia thong thả lui về sau một bước. Đòn tấn công của Meg cứ như vậy rơi vào khoảng không.
“Sao có thể?”
Nó không khỏi kinh ngạc cất lời.
“Haiz! Ngươi có khả năng khiến người ta chậm đi mà không hay biết gì cả. Ta ước chừng độ chậm đi khoảng mười lần. Hừ! Ngươi phải tự biết bản thân không nhanh không mạnh bao nhiêu chứ? Ôi, đương nhiên không thể trách ngươi hết, ai bảo dù ta chậm đi mười lần mà vẫn nhanh hơn ngươi làm chi.”
“Ngươi...”
Bị nói móc, Meg thẹn đến mức nghiến răng nghiến lợi. Nó muốn dùng niệm lực thổi bay Miêu Gia, nhưng vung tay vài lần mà vẫn không thể khiến đối phương suy suyển chút nào.
Miêu Gia mỉm cười khinh thường, thầm nghĩ: Không hổ là chiêu thức hàng đầu của Y Cổ Thiên, ngay cả ý niệm dịch chuyển của ác ma cũng cản được.
Vương Hủ thấy Miêu Gia dễ dàng đối phó với địch, bèn không đánh nữa, lấy Phục Ma Thiên về rồi đứng chờ hắn tóm gọn đối phương.
Meg không ngờ một người bình thường lại có thể mạnh hơn mình. Nó vừa sợ vừa giận. Thật ra đây cũng là bệnh chung của ác ma cấp thấp, thợ săn phương Tây có rất nhiều cách trừ tà đuổi ma nhưng chẳng có mấy phương pháp để giết chết chúng. Vì phần lớn trong số họ là người bình thường nên chỉ có thể dựa vào hiểu biết và kinh nghiệm. Còn cái đám người săn quỷ hô gió gọi mưa, lên trời xuống đất như thằng điên này, Meg chưa từng gặp qua bao giờ…
“Ta nghĩ cách này có thể khiến ngươi im lặng trong chốc lát.”
Miêu Gia tới bên người Meg. Ánh sáng hồng chợt lóe lên vài lần.
Nói tới mới thấy kỳ quặc, Meg quả nhiên ngoan ngoãn ngồi co rúm trên mặt đất, không nhúc nhích cục cựa gì cả.
“Ngươi đã làm gì vậy?”
Miêu Gia đáp:
“Đương nhiên là chém đứt tay chân của ngươi.”
Trong lúc nói chuyện, một làn sương mù đen chợt xuất hiện trên tứ chi của Meg rồi tiêu tán.
Ánh mắt Meg chứa đầy nỗi khiếp sợ, thầm nói trong lòng: Không thể nào! Rõ ràng tay chân của cơ thể này vẫn còn... tại sao mình không thể động đây? Không thể nào có chuyện như vậy được!!!
Miêu Gia như có khả năng đọc tâm trí của đối phương, lại nói:
“Chú ý, ta chém đứt tay chân ‘ngươi’ chứ không phải tay chân của cô bé bị ám.”
Lời này, Meg không thể không tin. Nó bèn ngẩng đầu nhìn Miêu Gia:
“Ngay cả chuyện này mà ngươi cũng biết.”
“Ta hỏi ngươi đáp, đừng nói nhảm nữa.”
Miêu Gia nói:
“Ta vào thẳng vấn đề, mục đích của ngươi là gì? Vài tối trước, ngươi ám vào John để làm gì?”
“Hừ! Ha ha ha ha…”
Meg phá lên cười dữ tợn:
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói hay sao?”
Vương Hủ đang đứng cạnh Miêu Gia cất lời:
“Hừm, ta khuyên ngươi nên nói hết đi, giấu diếm chẳng tốt gì cho ngươi đâu, thật đấy! Trung Quốc bọn ta có câu: Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm phạt.”
Mặt mày Miêu Gia trở nên nghiêm trọng. Hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Meg:
“Ngươi tưởng rằng ta không có cách bắt ngươi mở miệng ư?”
Vương Hủ đứng đằng sau bồi thêm một câu:
“Ngoan cố phản kháng đến cùng chỉ có con đường chết.”
“Ha ha ha ha!”
Meg cười càng thêm xấc xược:
“Ngươi muốn thẩm vấn ta? Tra tấn ta? Ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không? Ta là ác ma! Ta tới từ địa ngục! Nơi đó có những hình phạt mà các ngươi chẳng thể tưởng tượng nổi. Với ta, mấy thứ kĩ xảo thẩm vấn của loài người chỉ mang lại sự hưng phấn và vui sướng mà thôi.”
Vương Hủ ở bên hừ một tiếng:
“Chúng ta đều có tội, chỉ là tội của mỗi người khác nhau mà thôi.”
Sắc mặt Miêu Gia càng thêm âm u:
“Khi đám người châu Âu vẫn còn ăn sống nuốt tươi, người Trung Quốc đã có những trò giải trí như bào cách (1), ngũ mã phanh thây. Ngươi nghĩ mình biết nhiều sao? Lời của ngươi trả lại cho ngươi. Có lẽ ngươi cần phải biết mình đang nói chuyện với ai...”
Meg hừ lạnh, không nói gì nữa. Đây là điển hình của câu nói: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Miêu Gia thấy không thể khiến Meg mở miệng trong một lúc, bèn lấy Mộng Hồn Thạch ra khỏi túi, mở miệng niệm chú. Ác ma còn chưa kịp hiểu đối phương muốn làm gì thì đã bị hút vào trong viên đá.
Làm xong, hắn quay đầu nói với Vương Hủ:
“Cô bé này bị ám chưa lâu nên không có vết thương trí mạng nào. Ngươi đưa nó đến bệnh viện đi.”
“Tại sao ngươi cứ giao chuyện phiền phức cho ta làm?”
Miêu Gia đáp:
“Vì ngươi là tên chuyên gây phiền hà cho người khác và giỏi cả việc tìm kiếm phiền phức. Tự ngươi ngẩng đầu lên nhìn đi.”
Hướng theo tầm mắt của Miêu Gia, Vương Hủ kinh ngạc phát hiện làn sương mù bị chém tan khi nãy vẫn chưa tụ lại. Vết chém của Khoái Đao Loạn Ma cũng còn nguyên ở đó.
“Chuyện này là thế nào?”
Miêu Gia đáp:
“Đừng kinh thường uy lực của Quỷ Cốc Đạo Thuật à nha, thật không ngờ nó có thể gây tổn thương đến kết giới. Nếu không phải vừa rồi ta ngăn cản công kích của ngươi thì không chỉ ác ma, ngay cả giáo đường dưới chân chúng ta cũng bị chém làm đôi.”
“Chém thì chém chứ sao...”
“Nói nhảm! Big Ben và Westminster là biểu tượng cũng như điểm du lịch nổi tiếng của London. Nếu nó bị ngươi chém thì sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với dòng lịch sử. Đến lúc đó, chân trước vừa chém giáo đường, chân sau liền bị sét đánh.”
“Ồ!”
Lúc này, Vương Hủ nghĩ lại mà kinh. Phần lớn là vì hắn không ước lượng được uy lực của Khoái Đao Loạn Ma. Coi bộ Meg chỉ có thể vô hiệu hóa tấn công vật lý. Hắn chỉ cần tùy ý sử dụng đạo thuật nào đó là nó hết cách chống đỡ.
Vương Hủ thấy không nói vặn lại được nên bèn đổi sang chủ đề khác:
“Đúng rồi, London đang yên đang lành sao lại bị kết giới bao phủ? Chẳng lẽ có âm mưu lớn mà ta không biết ư? Ta nói này, có phải ngươi biết gì đó hay không? Ta dám chắc là ngươi biết...”
Miêu Gia trả lời:
“Ta chỉ biết một chút. Có điều tình hình cụ thể còn phải xem câu trả lời của ác ma này đã.”
-----o Chú thích o-----
(1) Bào cách: Hình phạt thảm khốc của vua Trụ, bắt tội nhân đi trên cột sắt, phỏng chân ngã xuống đống lửa, bị nướng chết.
Ngay khi ác ma sắp bị chém giết, giọng nói của Miêu Gia bỗng vang lên sau lưng:
“Đừng làm bậy chứ.”
Dao giải phẫu màu hồng xẹt qua trên không, đánh bay công kích của Vương Hủ. Uy lực của lưỡi đao gió quả là kinh người. Sau khi chệch hướng, nó rít gào lao thẳng vào màn đêm và vạch một đường trên bầu trời dày đặc sương mù.
Dùng xong chiêu này, linh lực của Vương Hủ chỉ còn không tới một nửa.
Hắn đứng tại chỗ thở dốc rồi nói:
“Này, ngươi chạy tới đây làm cái quái gì vậy? Chê ta xử lí chậm nên đích thân ra tay hả?”
Miêu Gia uể oải đáp:
“Ngươi tưởng ta không muốn về nhà ngủ một giấc ngon lành à? Chỉ là tự nhiên nhớ ra ác ma còn có chỗ dùng được, ta phải hỏi vài chuyện nên mới cản ngươi giết nó.”
Vương Hủ tỏ vẻ chợt hiểu:
“À, thì ra là vậy. Tốt lắm, ta về trước đây, ngươi cứ xử lí đi.”
“Chờ đã.”
Miêu Gia lên tiếng.
Vương Hủ bực mình đáp:
“Gì nữa?”
“Ngươi cũng ở lại nghe đi. Việc này rất quan trọng.”
“Hai ngươi...”
Meg nghiến răng nghiến lợi:
“Coi như ta không tồn tại ư!”
Nó quay người chộp lấy cổ họng của Miêu Gia.
Vẫn giữ vẻ uể oải, Miêu Gia thong thả lui về sau một bước. Đòn tấn công của Meg cứ như vậy rơi vào khoảng không.
“Sao có thể?”
Nó không khỏi kinh ngạc cất lời.
“Haiz! Ngươi có khả năng khiến người ta chậm đi mà không hay biết gì cả. Ta ước chừng độ chậm đi khoảng mười lần. Hừ! Ngươi phải tự biết bản thân không nhanh không mạnh bao nhiêu chứ? Ôi, đương nhiên không thể trách ngươi hết, ai bảo dù ta chậm đi mười lần mà vẫn nhanh hơn ngươi làm chi.”
“Ngươi...”
Bị nói móc, Meg thẹn đến mức nghiến răng nghiến lợi. Nó muốn dùng niệm lực thổi bay Miêu Gia, nhưng vung tay vài lần mà vẫn không thể khiến đối phương suy suyển chút nào.
Miêu Gia mỉm cười khinh thường, thầm nghĩ: Không hổ là chiêu thức hàng đầu của Y Cổ Thiên, ngay cả ý niệm dịch chuyển của ác ma cũng cản được.
Vương Hủ thấy Miêu Gia dễ dàng đối phó với địch, bèn không đánh nữa, lấy Phục Ma Thiên về rồi đứng chờ hắn tóm gọn đối phương.
Meg không ngờ một người bình thường lại có thể mạnh hơn mình. Nó vừa sợ vừa giận. Thật ra đây cũng là bệnh chung của ác ma cấp thấp, thợ săn phương Tây có rất nhiều cách trừ tà đuổi ma nhưng chẳng có mấy phương pháp để giết chết chúng. Vì phần lớn trong số họ là người bình thường nên chỉ có thể dựa vào hiểu biết và kinh nghiệm. Còn cái đám người săn quỷ hô gió gọi mưa, lên trời xuống đất như thằng điên này, Meg chưa từng gặp qua bao giờ…
“Ta nghĩ cách này có thể khiến ngươi im lặng trong chốc lát.”
Miêu Gia tới bên người Meg. Ánh sáng hồng chợt lóe lên vài lần.
Nói tới mới thấy kỳ quặc, Meg quả nhiên ngoan ngoãn ngồi co rúm trên mặt đất, không nhúc nhích cục cựa gì cả.
“Ngươi đã làm gì vậy?”
Miêu Gia đáp:
“Đương nhiên là chém đứt tay chân của ngươi.”
Trong lúc nói chuyện, một làn sương mù đen chợt xuất hiện trên tứ chi của Meg rồi tiêu tán.
Ánh mắt Meg chứa đầy nỗi khiếp sợ, thầm nói trong lòng: Không thể nào! Rõ ràng tay chân của cơ thể này vẫn còn... tại sao mình không thể động đây? Không thể nào có chuyện như vậy được!!!
Miêu Gia như có khả năng đọc tâm trí của đối phương, lại nói:
“Chú ý, ta chém đứt tay chân ‘ngươi’ chứ không phải tay chân của cô bé bị ám.”
Lời này, Meg không thể không tin. Nó bèn ngẩng đầu nhìn Miêu Gia:
“Ngay cả chuyện này mà ngươi cũng biết.”
“Ta hỏi ngươi đáp, đừng nói nhảm nữa.”
Miêu Gia nói:
“Ta vào thẳng vấn đề, mục đích của ngươi là gì? Vài tối trước, ngươi ám vào John để làm gì?”
“Hừ! Ha ha ha ha…”
Meg phá lên cười dữ tợn:
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói hay sao?”
Vương Hủ đang đứng cạnh Miêu Gia cất lời:
“Hừm, ta khuyên ngươi nên nói hết đi, giấu diếm chẳng tốt gì cho ngươi đâu, thật đấy! Trung Quốc bọn ta có câu: Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm phạt.”
Mặt mày Miêu Gia trở nên nghiêm trọng. Hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Meg:
“Ngươi tưởng rằng ta không có cách bắt ngươi mở miệng ư?”
Vương Hủ đứng đằng sau bồi thêm một câu:
“Ngoan cố phản kháng đến cùng chỉ có con đường chết.”
“Ha ha ha ha!”
Meg cười càng thêm xấc xược:
“Ngươi muốn thẩm vấn ta? Tra tấn ta? Ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không? Ta là ác ma! Ta tới từ địa ngục! Nơi đó có những hình phạt mà các ngươi chẳng thể tưởng tượng nổi. Với ta, mấy thứ kĩ xảo thẩm vấn của loài người chỉ mang lại sự hưng phấn và vui sướng mà thôi.”
Vương Hủ ở bên hừ một tiếng:
“Chúng ta đều có tội, chỉ là tội của mỗi người khác nhau mà thôi.”
Sắc mặt Miêu Gia càng thêm âm u:
“Khi đám người châu Âu vẫn còn ăn sống nuốt tươi, người Trung Quốc đã có những trò giải trí như bào cách (1), ngũ mã phanh thây. Ngươi nghĩ mình biết nhiều sao? Lời của ngươi trả lại cho ngươi. Có lẽ ngươi cần phải biết mình đang nói chuyện với ai...”
Meg hừ lạnh, không nói gì nữa. Đây là điển hình của câu nói: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Miêu Gia thấy không thể khiến Meg mở miệng trong một lúc, bèn lấy Mộng Hồn Thạch ra khỏi túi, mở miệng niệm chú. Ác ma còn chưa kịp hiểu đối phương muốn làm gì thì đã bị hút vào trong viên đá.
Làm xong, hắn quay đầu nói với Vương Hủ:
“Cô bé này bị ám chưa lâu nên không có vết thương trí mạng nào. Ngươi đưa nó đến bệnh viện đi.”
“Tại sao ngươi cứ giao chuyện phiền phức cho ta làm?”
Miêu Gia đáp:
“Vì ngươi là tên chuyên gây phiền hà cho người khác và giỏi cả việc tìm kiếm phiền phức. Tự ngươi ngẩng đầu lên nhìn đi.”
Hướng theo tầm mắt của Miêu Gia, Vương Hủ kinh ngạc phát hiện làn sương mù bị chém tan khi nãy vẫn chưa tụ lại. Vết chém của Khoái Đao Loạn Ma cũng còn nguyên ở đó.
“Chuyện này là thế nào?”
Miêu Gia đáp:
“Đừng kinh thường uy lực của Quỷ Cốc Đạo Thuật à nha, thật không ngờ nó có thể gây tổn thương đến kết giới. Nếu không phải vừa rồi ta ngăn cản công kích của ngươi thì không chỉ ác ma, ngay cả giáo đường dưới chân chúng ta cũng bị chém làm đôi.”
“Chém thì chém chứ sao...”
“Nói nhảm! Big Ben và Westminster là biểu tượng cũng như điểm du lịch nổi tiếng của London. Nếu nó bị ngươi chém thì sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với dòng lịch sử. Đến lúc đó, chân trước vừa chém giáo đường, chân sau liền bị sét đánh.”
“Ồ!”
Lúc này, Vương Hủ nghĩ lại mà kinh. Phần lớn là vì hắn không ước lượng được uy lực của Khoái Đao Loạn Ma. Coi bộ Meg chỉ có thể vô hiệu hóa tấn công vật lý. Hắn chỉ cần tùy ý sử dụng đạo thuật nào đó là nó hết cách chống đỡ.
Vương Hủ thấy không nói vặn lại được nên bèn đổi sang chủ đề khác:
“Đúng rồi, London đang yên đang lành sao lại bị kết giới bao phủ? Chẳng lẽ có âm mưu lớn mà ta không biết ư? Ta nói này, có phải ngươi biết gì đó hay không? Ta dám chắc là ngươi biết...”
Miêu Gia trả lời:
“Ta chỉ biết một chút. Có điều tình hình cụ thể còn phải xem câu trả lời của ác ma này đã.”
-----o Chú thích o-----
(1) Bào cách: Hình phạt thảm khốc của vua Trụ, bắt tội nhân đi trên cột sắt, phỏng chân ngã xuống đống lửa, bị nướng chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.