Quyển 8 - Chương 8: Người ủy thác lại đến
Ba ngày ngủ hai
20/06/2016
Năm giờ sáng hôm sau, ngoài trời vẫn tối tăm mù mịt, không hiểu sao Vương Hủ bị Miêu Gia ném ra khỏi cổng.
Thuê xe ngựa tới một khu dân cư yên tĩnh, Vương Hủ nhìn cột mốc trên đường thì thấy nơi đây là biệt thự Briony Lodge, đại lộ Serpentine Avenue, St. John’s Wood.
Cả hai xuống xe. Miêu Gia bảo xa phu chờ ở trước cửa ra vào trong sân, rồi giục Vương Hủ đi theo mình.
Sau một hồi chuông, tiếng bước chân của nữ chủ nhân nhanh chóng vang vọng sau cánh cửa. Vào giây phút cửa mở ra, Vương Hủ liền hiểu được rất nhiều chuyện, trước hết là câu “tuyệt đại giai nhân” còn vương nơi khóe miệng của Miêu Gia.
Phu nhân Irene Jonse là người phụ nữ châu Âu xinh đẹp nhất mà Vương Hủ từng nhìn thấy từ khi chào đời. Nàng khoảng ba mươi tuổi, tuy không còn trẻ trung như thời thiếu nữ nhưng vẫn có thể xưng tụng là bậc giai nhân xinh đẹp thanh thuần. Đôi mắt lam của nàng lấp lánh sáng ngời, đôi môi khẽ hé, hai má hây hây đỏ. Giây phút nhìn thấy Miêu Gia, nàng tựa như người thủy thủ lạc trong bão tố nhìn thấy cảng tránh gió.
“Ta nghĩ đây hẳn là ngài Atkinson, ngài Logan thường hay kể với ta về ngài. Rất hân hạnh được gặp mặt, thưa thân sĩ trẻ tuổi.”
“Vâng.”
Thấy đối phương đưa tay ra, Vương Hủ đấu tranh tư tưởng một lúc nhưng vẫn cảm thấy cái tập tục thè lưỡi liếm tay người ta lúc gặp mặt chẳng phù hợp với mình chút nào. Hắn bèn nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của phu nhân Jones, đáp lời:
“Hân hạnh được gặp mặt.”
Miêu Gia nói:
“Được rồi, Irene, có chuyện gì thì để sau rồi nói. Nàng đã chuẩn bị xong hành lý chưa?”
“Xong rồi, ở đây hết.”
Irene quay đầu chỉ cái vali xách tay được đặt trong phòng khách.
“Chỉ có vậy... thôi sao?”
Miêu Gia hỏi.
“Đúng vậy, ta chỉ mang theo vài thứ có giá trị kỷ niệm, còn những thứ khác, kể cả căn nhà này cũng không còn gì đáng lưu luyến.”
Miêu Gia cười nói:
“Đúng là một cô gái tốt.”
Vì hắn nói bằng tiếng Trung nên Irene không hiểu được. Song, dường như nàng đoán được điều gì đó từ sắc mặt và giọng điệu của Miêu Gia nên nở nụ cười thấu hiểu.
Vương Hủ nhìn đủ loại hành động mập mờ của hai vị này mà cảm thấy mình đứng ở đây thật khó xử. Nói đơn giản, hắn đang là bóng đèn. Đang định mở miệng hỏi rốt cục Miêu Gia gọi mình tới đây để làm gì, Miêu Gia bỗng mở miệng cướp lời:
“Phía sau chúng ta, hướng năm giờ, cách khoảng một con phố có hai người theo dõi. Từ ngày đầu tiên nhận ủy thác, hai gã ta ngày nào cũng lảng quanh đây. Có thế thấy đó là ‘kế hoạch dự phòng’ của Von Al Stein. Giờ ta muốn ngươi qua đó đánh ngất chúng bằng tốc độ nhanh nhất và đảm bảo cả ngày hôn nay chúng không nhúc nhích được nửa phân.”
Vương Hủ không quay đầu nhìn mà dùng linh thức tìm kiếm vị trí của hai kẻ kia, sau đó hỏi vặn lại:
“Vậy ngươi làm gì?”
“Đương nhiên ta phụ trách chuyển hành lý cho phu nhân đây, lại còn phải đưa nàng lên xe nữa.”
“A ha ha, tốt lắm, tốt lắm, rất khí phách, rất khí phách...”
Vương Hủ co quắp khóe miệng, thoáng cái liền biến mất.
Hai gã kia đang nấp ở góc đường xa xa để theo dõi thì thấy một người đang sống sờ sờ ra đấy tự nhiên biến mất, liền nghi ngờ có phải mình bị ảo giác hoặc gặp ma quỷ giữa ban ngày ban mặt hay không?
Chẳng mấy chốc, Vương Hủ đã cho họ đáp án. Hắn đứng sau lưng hai người rồi khoác tay lên vai họ:
“Ôi, ta nói với các ngươi này, làm mấy việc kiểu này dễ ngủ quên lắm. Có khi mới chợp mắt một cái mà hết ngày rồi.”
Lời vừa dứt, hắn dùng bí quyết nhập mộng khiến cả hai ngủ say như chết.
Đoạn dễ dàng vác hai người đàn ông trưởng thành lên rồi nhảy vọt lên mái nhà ba tầng, chẳng khác nào siêu nhân. Cứ như vậy, Vương Hủ ném hai kẻ nào đó lên một cái sân thượng không có cầu thang để nằm phơi nắng một hôm. Cho dù họ tỉnh lại trước hoàng hôn thì phải nhờ đội cứu hỏa mới có thể xuống được.
Làm xong mọi việc, hắn quay về chỗ cũ thì thấy Irene Jones đang vịn tay Miêu Gia bước lên xe ngựa. Xa phu ân cần nhận hành lý từ tay Miêu Gia, lại còn cố ý cởi mũ chào hỏi phu nhân:
“Cống hiến chút sức mọn vì ngài là vinh hạnh của ta.”
Thấy vậy, Vương Hủ trợn mắt.
Cùng là người mà sao thái độ phục vụ trước sau khác nhau một trời một vực vậy chứ?
Mấy phút sau, chiếc xe ngựa chạy như bay trên đường phố rạng sáng. Vương Hủ liếc mắt nhìn Miêu Gia và Irene Jones ngồi ở phía đối diện. Người phụ nữ này không hề kinh ngạc trước năng lực siêu nhân mà hắn vừa thể hiện. Dám chừng Miêu Gia đã nói cho nàng biết nhiều chuyện, từ đó có thể suy ra quan hệ giữa hai người không hề bạc bẽo chút nào.
“Vậy đã tới mức độ nào rồi đây? Bị Miêu Gia tính kế, lừa tiền, lừa tình chăng?”
Vương Hủ nghĩ ngợi hết sức ác ý, lại nhìn sang gã nào đó ngồi trước mặt nói năng nhã nhặn và thân thiết hết mực với giai nhân, tự đáy lòng than trời.
Không bao lâu sau, xe ngựa đưa họ tới nhà ga. Tiếng còi hơi ngân lên báo hiệu chuyến xe lửa đầu tiên của ngày hôm nay sắp khởi hành.
Miêu Gia vừa nhấc hành lý, vừa kéo tay Irene Jones chạy tới sân ga, trước khi đi còn nói lời thoại kinh điển của Kẻ Hủy Diệt:
“I’ll be back.”
Vương Hủ nhìn bóng lưng hai người, nghĩ thầm:
“Dù ngươi muốn bỏ trốn cùng nàng thì ta cũng không lấy làm ngạc nhiên đâu.”
Tại nơi sân ga ly biệt, phu nhân Jones cầm tay Miêu Gia rồi nói:
“Ngài Logan, ngài là một thân sĩ thực sự, là người hùng của lòng ta. Cảm ơn tất cả những gì ngài đã làm vì ta. Ta sẽ không bao giờ quên ngài đâu.”
“Xin đừng nói vậy, có thể giúp một phu nhân thoát khỏi đường cùng là vinh hạnh của ta.”
Tiếng còi tàu lại ngân lên, nhắc nhở hành khách mau chóng lên tàu.
Irene buông hành lý, ôm lấy Miêu Gia và thì thầm bên tai hắn:
“Có lẽ thành phố này vẫn còn thứ đáng để ta lưu luyến.”
Miêu Gia mỉm cười đáp lời:
“Phu nhân không nên ám chỉ như vậy, ta đã từng nói qua mình là đàn ông đã kết hôn.”
Irene gật đầu, lui về sau một bước rồi nhấc hành lý lên. Nét mặt nàng tỏ ra khá thoải mái:
“Vợ ngài quả là một người phụ nữ khiến người khác phải hâm mộ.”
“Ha ha, điểm này ta rất đồng ý.”
“Ta chúc hai người hạnh phúc.”
Nàng bước lên tàu, quay đầu nói:
“Vậy, chào tạm biệt. Hẹn gặp lại, ngài Logan.”
Miêu Gia vẫy tay:
“Ha ha! Có lẽ một nụ hôn sẽ khiến ta đổi ý đấy. Phu nhân có thể thử lại lần nữa chăng?”
Irene buồn cười, thấp giọng nói:
“Dù là lúc nào đi nữa, lời nói đùa của ngài cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ.”
Bóng dáng xinh đẹp mà tao nhã kia đã khuất khỏi tầm mắt của Miêu Gia. Nhìn chuyến tàu đang chậm rãi lăn bánh, hắn bất đắc dĩ nhún vai:
“Tại sao mỗi lần mình nói thật đều bị coi là nói đùa nhỉ?”
Miêu Gia bước ra khỏi nhà ga cùng với vài phần phiền muộn ấy.
Lúc này, Vương Hủ đang nhàm chán đến mức dựa cột điện nhòm ngó mấy tiểu thư trẻ tuổi đi ngang qua như một gã lưu manh chuẩn Anh.
“Về thôi, tối nay chúng ta còn phải dùng bữa với người ủy thác.”
Vương Hủ hừ lạnh:
“Ngươi đem hắn đi bán mà còn muốn ăn của người ta nữa hả?”
“Hoàn toàn ngược lại, ta đã dùng cách của mình để giải quyết vấn đề và giúp hắn đạt được mục đích thật sự. Đêm nay, hắn không những đồng ý trả thù lao mà có khi còn quỳ dập đầu và khen ngợi năng lực ưu tú của ta nữa.”
“Hả? Ta đây rất muốn đích thân tới hiện trường để xem thử... tại sao loại người như Von Al Stein bị ngươi bán đứng mà vẫn phải kiếm tiền hộ ngươi?”
Thuê xe ngựa tới một khu dân cư yên tĩnh, Vương Hủ nhìn cột mốc trên đường thì thấy nơi đây là biệt thự Briony Lodge, đại lộ Serpentine Avenue, St. John’s Wood.
Cả hai xuống xe. Miêu Gia bảo xa phu chờ ở trước cửa ra vào trong sân, rồi giục Vương Hủ đi theo mình.
Sau một hồi chuông, tiếng bước chân của nữ chủ nhân nhanh chóng vang vọng sau cánh cửa. Vào giây phút cửa mở ra, Vương Hủ liền hiểu được rất nhiều chuyện, trước hết là câu “tuyệt đại giai nhân” còn vương nơi khóe miệng của Miêu Gia.
Phu nhân Irene Jonse là người phụ nữ châu Âu xinh đẹp nhất mà Vương Hủ từng nhìn thấy từ khi chào đời. Nàng khoảng ba mươi tuổi, tuy không còn trẻ trung như thời thiếu nữ nhưng vẫn có thể xưng tụng là bậc giai nhân xinh đẹp thanh thuần. Đôi mắt lam của nàng lấp lánh sáng ngời, đôi môi khẽ hé, hai má hây hây đỏ. Giây phút nhìn thấy Miêu Gia, nàng tựa như người thủy thủ lạc trong bão tố nhìn thấy cảng tránh gió.
“Ta nghĩ đây hẳn là ngài Atkinson, ngài Logan thường hay kể với ta về ngài. Rất hân hạnh được gặp mặt, thưa thân sĩ trẻ tuổi.”
“Vâng.”
Thấy đối phương đưa tay ra, Vương Hủ đấu tranh tư tưởng một lúc nhưng vẫn cảm thấy cái tập tục thè lưỡi liếm tay người ta lúc gặp mặt chẳng phù hợp với mình chút nào. Hắn bèn nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của phu nhân Jones, đáp lời:
“Hân hạnh được gặp mặt.”
Miêu Gia nói:
“Được rồi, Irene, có chuyện gì thì để sau rồi nói. Nàng đã chuẩn bị xong hành lý chưa?”
“Xong rồi, ở đây hết.”
Irene quay đầu chỉ cái vali xách tay được đặt trong phòng khách.
“Chỉ có vậy... thôi sao?”
Miêu Gia hỏi.
“Đúng vậy, ta chỉ mang theo vài thứ có giá trị kỷ niệm, còn những thứ khác, kể cả căn nhà này cũng không còn gì đáng lưu luyến.”
Miêu Gia cười nói:
“Đúng là một cô gái tốt.”
Vì hắn nói bằng tiếng Trung nên Irene không hiểu được. Song, dường như nàng đoán được điều gì đó từ sắc mặt và giọng điệu của Miêu Gia nên nở nụ cười thấu hiểu.
Vương Hủ nhìn đủ loại hành động mập mờ của hai vị này mà cảm thấy mình đứng ở đây thật khó xử. Nói đơn giản, hắn đang là bóng đèn. Đang định mở miệng hỏi rốt cục Miêu Gia gọi mình tới đây để làm gì, Miêu Gia bỗng mở miệng cướp lời:
“Phía sau chúng ta, hướng năm giờ, cách khoảng một con phố có hai người theo dõi. Từ ngày đầu tiên nhận ủy thác, hai gã ta ngày nào cũng lảng quanh đây. Có thế thấy đó là ‘kế hoạch dự phòng’ của Von Al Stein. Giờ ta muốn ngươi qua đó đánh ngất chúng bằng tốc độ nhanh nhất và đảm bảo cả ngày hôn nay chúng không nhúc nhích được nửa phân.”
Vương Hủ không quay đầu nhìn mà dùng linh thức tìm kiếm vị trí của hai kẻ kia, sau đó hỏi vặn lại:
“Vậy ngươi làm gì?”
“Đương nhiên ta phụ trách chuyển hành lý cho phu nhân đây, lại còn phải đưa nàng lên xe nữa.”
“A ha ha, tốt lắm, tốt lắm, rất khí phách, rất khí phách...”
Vương Hủ co quắp khóe miệng, thoáng cái liền biến mất.
Hai gã kia đang nấp ở góc đường xa xa để theo dõi thì thấy một người đang sống sờ sờ ra đấy tự nhiên biến mất, liền nghi ngờ có phải mình bị ảo giác hoặc gặp ma quỷ giữa ban ngày ban mặt hay không?
Chẳng mấy chốc, Vương Hủ đã cho họ đáp án. Hắn đứng sau lưng hai người rồi khoác tay lên vai họ:
“Ôi, ta nói với các ngươi này, làm mấy việc kiểu này dễ ngủ quên lắm. Có khi mới chợp mắt một cái mà hết ngày rồi.”
Lời vừa dứt, hắn dùng bí quyết nhập mộng khiến cả hai ngủ say như chết.
Đoạn dễ dàng vác hai người đàn ông trưởng thành lên rồi nhảy vọt lên mái nhà ba tầng, chẳng khác nào siêu nhân. Cứ như vậy, Vương Hủ ném hai kẻ nào đó lên một cái sân thượng không có cầu thang để nằm phơi nắng một hôm. Cho dù họ tỉnh lại trước hoàng hôn thì phải nhờ đội cứu hỏa mới có thể xuống được.
Làm xong mọi việc, hắn quay về chỗ cũ thì thấy Irene Jones đang vịn tay Miêu Gia bước lên xe ngựa. Xa phu ân cần nhận hành lý từ tay Miêu Gia, lại còn cố ý cởi mũ chào hỏi phu nhân:
“Cống hiến chút sức mọn vì ngài là vinh hạnh của ta.”
Thấy vậy, Vương Hủ trợn mắt.
Cùng là người mà sao thái độ phục vụ trước sau khác nhau một trời một vực vậy chứ?
Mấy phút sau, chiếc xe ngựa chạy như bay trên đường phố rạng sáng. Vương Hủ liếc mắt nhìn Miêu Gia và Irene Jones ngồi ở phía đối diện. Người phụ nữ này không hề kinh ngạc trước năng lực siêu nhân mà hắn vừa thể hiện. Dám chừng Miêu Gia đã nói cho nàng biết nhiều chuyện, từ đó có thể suy ra quan hệ giữa hai người không hề bạc bẽo chút nào.
“Vậy đã tới mức độ nào rồi đây? Bị Miêu Gia tính kế, lừa tiền, lừa tình chăng?”
Vương Hủ nghĩ ngợi hết sức ác ý, lại nhìn sang gã nào đó ngồi trước mặt nói năng nhã nhặn và thân thiết hết mực với giai nhân, tự đáy lòng than trời.
Không bao lâu sau, xe ngựa đưa họ tới nhà ga. Tiếng còi hơi ngân lên báo hiệu chuyến xe lửa đầu tiên của ngày hôm nay sắp khởi hành.
Miêu Gia vừa nhấc hành lý, vừa kéo tay Irene Jones chạy tới sân ga, trước khi đi còn nói lời thoại kinh điển của Kẻ Hủy Diệt:
“I’ll be back.”
Vương Hủ nhìn bóng lưng hai người, nghĩ thầm:
“Dù ngươi muốn bỏ trốn cùng nàng thì ta cũng không lấy làm ngạc nhiên đâu.”
Tại nơi sân ga ly biệt, phu nhân Jones cầm tay Miêu Gia rồi nói:
“Ngài Logan, ngài là một thân sĩ thực sự, là người hùng của lòng ta. Cảm ơn tất cả những gì ngài đã làm vì ta. Ta sẽ không bao giờ quên ngài đâu.”
“Xin đừng nói vậy, có thể giúp một phu nhân thoát khỏi đường cùng là vinh hạnh của ta.”
Tiếng còi tàu lại ngân lên, nhắc nhở hành khách mau chóng lên tàu.
Irene buông hành lý, ôm lấy Miêu Gia và thì thầm bên tai hắn:
“Có lẽ thành phố này vẫn còn thứ đáng để ta lưu luyến.”
Miêu Gia mỉm cười đáp lời:
“Phu nhân không nên ám chỉ như vậy, ta đã từng nói qua mình là đàn ông đã kết hôn.”
Irene gật đầu, lui về sau một bước rồi nhấc hành lý lên. Nét mặt nàng tỏ ra khá thoải mái:
“Vợ ngài quả là một người phụ nữ khiến người khác phải hâm mộ.”
“Ha ha, điểm này ta rất đồng ý.”
“Ta chúc hai người hạnh phúc.”
Nàng bước lên tàu, quay đầu nói:
“Vậy, chào tạm biệt. Hẹn gặp lại, ngài Logan.”
Miêu Gia vẫy tay:
“Ha ha! Có lẽ một nụ hôn sẽ khiến ta đổi ý đấy. Phu nhân có thể thử lại lần nữa chăng?”
Irene buồn cười, thấp giọng nói:
“Dù là lúc nào đi nữa, lời nói đùa của ngài cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ.”
Bóng dáng xinh đẹp mà tao nhã kia đã khuất khỏi tầm mắt của Miêu Gia. Nhìn chuyến tàu đang chậm rãi lăn bánh, hắn bất đắc dĩ nhún vai:
“Tại sao mỗi lần mình nói thật đều bị coi là nói đùa nhỉ?”
Miêu Gia bước ra khỏi nhà ga cùng với vài phần phiền muộn ấy.
Lúc này, Vương Hủ đang nhàm chán đến mức dựa cột điện nhòm ngó mấy tiểu thư trẻ tuổi đi ngang qua như một gã lưu manh chuẩn Anh.
“Về thôi, tối nay chúng ta còn phải dùng bữa với người ủy thác.”
Vương Hủ hừ lạnh:
“Ngươi đem hắn đi bán mà còn muốn ăn của người ta nữa hả?”
“Hoàn toàn ngược lại, ta đã dùng cách của mình để giải quyết vấn đề và giúp hắn đạt được mục đích thật sự. Đêm nay, hắn không những đồng ý trả thù lao mà có khi còn quỳ dập đầu và khen ngợi năng lực ưu tú của ta nữa.”
“Hả? Ta đây rất muốn đích thân tới hiện trường để xem thử... tại sao loại người như Von Al Stein bị ngươi bán đứng mà vẫn phải kiếm tiền hộ ngươi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.