Quyển 7 - Chương 13: Phản công
Ba ngày ngủ hai
02/05/2016
"Sau khi phát triển, quả nhiên thực lực liền tăng vọt về chất. Cuộc chiến
giữa thần và loài người là vậy, luôn đem đến cảm giác con người bị nắm
trong lòng bàn tay.”
Sid hỏi lại: “Sư phụ, ngươi không lo sao? Cứ theo đà này, chúng ta không đoán được thứ kia sẽ biến thành gì đâu...”
Trái lại, Vincent không hề cảm thấy nao núng: “Việc này ngươi không cần phải lo. Nếu tình huống trở nên nguy hiểm, Satan sẽ cho điều Simon tới. Còn nữa, một khi không còn cách nào dùng được thì vẫn còn có gã bất tài Woody là át chủ bài cuối cùng của Địa Ngục.”
Woody quay đầu lại. Nụ cười vẫn hèn mọn như trước: “Ê hê hê, đến nước đó cũng không còn dễ nữa rồi. Rõ ràng ngươi muốn đẩy ta đến Minh Hải à nha...”
Vincent cười: “Yên tâm, cho dù ngươi rời khỏi Địa Ngục thì vài trăm năm nữa ta cũng đích thân lôi ngươi về. Không phải Sid đã lành lặn quay lại sao?
“Ê hê hê, miễn cho ta đi. Thằng ôn này còn ngu hơn trước kia nữa, đã vậy hao mòn thêm mấy trăm năm trí nhớ và tri thức...”
Sid ngạc nhiên nói: “Hả? Ta vẫn còn đứng đây mà? Sao ngươi lại nói thẳng ra?”
Cả bọn vô tình chuyển từ thảo luận cảnh chiến đấu sang nói nhảm. Đây là một kiểu hành xử của kẻ mạnh chăng?
Ở bên dưới, nhóm người săn quỷ lại không có được hào hứng giống vậy.
...
Đồng tử của Thuỷ Vân Cô co lại, cơ thể lạnh dần. Điều đó chứng tỏ vết thương trên ngực nặng đến mức chí mạng. Mặc dù hắn là kì tài gia nhập Thập Điện Diêm Vương vào năm mười lăm tuổi, thế nhưng vẫn không thể chịu nổi một đòn khi đối đầu với tà thần Sodom.
Tiết Linh lao nhanh đến bên cạnh Thuỷ Vân Cô. Nàng chẳng thèm quan tâm đến tình thế kinh hiểm trước mắt, tương trợ đồng đội mới là nhiệm vụ cấp bách nhất. Vì thương tích của Thuỷ Vân Cô không được để lâu thêm nữa, Tiết Linh bèn tháo kính mắt xuống. Thứ này là pháp bảo phòng thân do cha giao cho, được nàng đeo từ năm bảy, tám tuổi. Sự thật là nàng không hề cận. Tất cả là do cha tìm cách để nàng luôn đeo pháp bảo trên người.
Cặp kính trong tay Tiết Linh hoá thành một viên ngọc năm màu. Nàng đặt ngọc lên ngực Thuỷ Vân Cô. Viên ngọc dần dần chuyển thành ánh sáng và lấp vào vết thương. Sắc mặt người kia liền buông lỏng, dám chừng đã dạo một vòng Quỷ Môn Quan.
Chờ khi viên ngọc hoàn toàn biến mất, Thủy Vân Cô ngồi bật dậy. Nhìn dáng vẻ, rõ ràng hắn không chỉ phục hồi mà thực lực còn được tăng lên nhiều.
Đáng lẽ Dư An đang rất lo lắng. Chỉ đến khi tận mắt nhìn thấy Tiết Linh lấy viên ngọc ra, trong lòng mới trở nên mừng rỡ. Chẳng khác nào thứ đó là thần dược có thể khởi tử hồi sinh.
Hắn tự giễu trong lòng: “Cái ơn này về sau biết phải báo đáp lão Tiết như thế nào đây? Hừ, sợ rằng không còn ngày sau nữa.”
Ánh mắt hồng của Sodom như hiểu rõ Dư An nghĩ gì. Giọng nói trùng lặp quái đản lại vang lên lần nữa: “Loài người kia, ngươi thông minh hơn xa những kẻ khác, chắc cũng biết hôm nay tất cả đều phải chết. Mọi thứ đều chỉ là phí công vô ích mà thôi.”
Dư An thoải mái nói: “Phải, ta biết rằng không thể thắng được ngươi. Cho đến lúc này đây, ta còn biết thêm việc ngươi ngăn cản không cho bọn ta liên lạc với thế giới bên ngoài. Điều đó khiến không một người săn quỷ nào trong thành phố chạy đến đây.”
Sodom lại nói: “Nhưng ngươi vẫn không chịu thua?”
Thuỷ Vân Cô lên tiếng thay sư phụ: “Chúng ta không bao giờ lùi bước!”
Sodom bỗng nhiên nổi trận lôi đình: “Các ngươi quả nhiên coi trời bằng vung! Thấy không! Những con sâu cái kiến trước mặt ta, chúng đáng thương hại đến mức nào cơ chứ? Dưới trật tự và chuẩn mực đạo đức do ngươi tạo ra, bọn chúng mãi mãi không bao giờ giãy giụa để thoát ra khỏi lồng giam, lại còn không biết đến điều đó nữa!”
Tất nhiên, hắn nói với người nào đó chứ không phải Thuỷ Vân Cô.
Vừa dứt lời, Sodom quay sang nói với bọn Vincent: “Còn các ngươi, ngay cả khi biết bọn chúng không bằng sâu kiến mà vẫn giữ nguyên hiện trạng, để chúng sinh tồn một cách đầy xấu hổ.”
Nụ cười của Vincent đã biến mất: “Hừ, ta khuyên ngươi đừng chọc giận ta bằng mấy câu mà ngươi tự cho là đúng. Hơn nữa, đám người kia vẫn chưa thua đâu.”
Sodom cười lạnh: “Vẫn chưa thua ư?”
Nó xoay đầu, một tay duỗi ra rồi nắm lại. Giữa không trung bỗng nổ oanh trời. Đối với người có linh thức, uy lực của nó ngang ngửa một đầu đạn hạt nhân cỡ nhỏ. Tiết Linh bị đánh bay ra ngoài, mất đi ý thức.
Phản ứng của Dư An rất nhanh. Vừa thấy Sodom giơ tay, lão liền lấy một quả cân nhỏ ra, cũng không rõ đây là pháp bảo gì. Trong khoảnh khắc vụ nổ bộc phát, quả cân toả hào quang chói mắt và tạo một lá chắn vô hình quanh người lão. Nhờ vậy, dù vụ nổ linh lực đi ngang qua nhưng Dư An không bị sứt mẻ chút nào.
Sau khi vụ nổ linh lực kết thúc, khoé miệng Dư An ứa máu tươi: “Vậy mà... không đỡ được.”
Dứt câu, lão ngã oặt ra.
“Hừ, loài sâu kiến vô dụng.”
Sodom quay sang hướng của ba người bọn Vincent: “Hình như các ngươi không phải hạng ác ma tầm thường... Ít nhất với ta còn có giá trị. Yên tâm, ta không tiêu diệt các người đâu... Một lúc nữa, các người sẽ trở thành một phần của Ma Phương...”
“Ta không quan tâm ngươi đang nói chuyện với ai, đừng có quên...”
Giọng nói của Thuỷ Vân Cô bỗng vang lên sau lưng Sodom: “Bây giờ vẫn còn đang quyết đấu.”
Sodom kinh hãi xoay đầu lại. Gần như theo bản năng, nó tự khởi động khả năng phòng ngự của Chân Thần Ma Phương. Chỉ đáng tiếc, Thuỷ Vân Cô đến quá gần nên không cách nào phòng ngự được nữa.
Woody thấy vậy bật cười “Ê hê hê, vậy mà có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa chúng ta và Sodom... Nói như vậy...”
Vincent tiếp lời: “Người có năng lực nghịch thiên quả là đáng sợ. Năng lực linh hồn của hắn đã bắt đầu có tác dụng đối với Sodom. Có điều chỉ giới hạn trên người Sodom chứ chưa thể nhận ra chúng ta ngay được.”
Một lưỡi kiếm trong suốt, bén ngót đâm xuyên thân thể Sodom. Máu tím trào ra từ vết thương. Thuỷ Vân Cô thuận thế rút vũ khí lại.
Đó là một thanh kiếm với phần chuôi được cấu thành từ một thứ kim loại kỳ dị. Lưỡi kiếm giống như nước chảy. Khi kiếm bay lượn trên không có thể khiến nó gợn sóng và đem đến cho con người ta cảm giác nhẹ nhàng, tĩnh lặng.
Chỉ có hình dạng kiếm là không tiêu tan. Nước đọng thành kiếm...
Sodom hoảng hốt một phen. Có vẻ như vết thương nhận phải đem đến cho nó cảm giác uy hiếp chí mạng!
“Ngươi... ra là vậy. Ngươi là...”
Trước mắt Sodom như ẩn hiện bóng dáng của người khác. Một đối thủ đáng sợ đã khiến nó khắc cốt ghi tâm.
Khoảng 1300 năm trước, Sodom vẫn là vị thần được thờ phụng ở vương quốc Descartes. Khi đó, nó chưa hề có ý đồ thôn tính cả thế giới. Không phải vì lý tưởng chưa đủ kiên định, mà là do thời đại không cho phép.
Thời ấy không hơn bao nhiêu so với ‘thời đại của các vị thần’ hay ‘thời đại Tăm Tối’, thực lực của nó cũng không thua kém bây giờ. Có điều lúc bấy giờ ở thế giới loài người có quá nhiều vị thần mạnh mẽ. Ví dụ, cùng thời kỳ, tục truyền tại Đông Thắng Thần Châu có một con khỉ mạnh không kém bị đè dưới một nơi gọi là Ngũ Hành Sơn...
(‘Thời đại của các vị thần’ là thời của các vị thần Hy Lạp, còn ‘thời đại Tăm Tối’ là thời điểm Đế Quốc La Mã suy tàn và sụp đổ.)
Ở trên lược bớt 100 hồi, hơn 60 vạn chữ, lại thêm chín chín tám mốt khổ nạn… Nói tóm lại, cho dù bạn muốn làm loạn thì trước tiên phải xem lại mình có đủ tư cách hay không?
Vì vậy, Sodom hết sức an phận, chỉ gây dựng tín đồ ở quy mô nhỏ, sau đó tuyên dương lý tưởng của nó. Trên thực tế, cách làm này có một chút hiệu quả. Đời đời người dân Descartes đều thờ phụng và bổ sung lực tín ngưỡng cho nó.
(Lực tín ngưỡng cũng giống như đức tin trong tập 5, tà vật bên trong búp bê vải nhận được sức mạnh nhờ lời đồn đại và nỗi sợ hãi của mọi người. Tức là: Chỉ cần có người tin tưởng Sodom thì nó có thể nhận được sức mạnh.)
Cho đến năm đó, có một vị khách từ phương Đông đặt chân đến lãnh địa của Sodom. Kẻ này tên là Thuỷ Thiếu Bạch, sở hữu sức mạnh kinh người đến mức nó chưa từng gặp qua. Sodom gần như có thể khẳng định: Chỉ cần có thể đồng hoá linh hồn với kẻ này, nó sẽ đạt tới cấp bậc của Satan, không ai trong thế giới loài người có thể cản nổi.
Nhưng, nó đã thua và còn bị trọng thương. Nếu toàn dân Descartes không dùng tính mạng để cản trở vị cao nhân kia thì Sodom đã phải sống lưu vong mất rồi.
Dĩ nhiên, hơn 300 năm sau, khi gót sắt của quân Thập Tự giẫm qua, kiếp sống lưu vong của nó đã bắt đầu...
Mà lúc này đây, Sodom nhìn chằm chằm “Nguyên Thuỷ Thần Kiếm” trên tay Thuỷ Vân Cô. Ánh mắt kiên định của Thuỷ Thiếu Bạch một lần nữa tái hiện trên người thiếu niên nọ. Xem ra đời sau của kẻ từng đánh bại nó quả thật đang đứng trước mặt mình.
“Chuyện này cũng là do các ngươi sắp xếp sao? Đây là vận mệnh phải không? Các ngươi cho rằng ta sẽ thua lần nữa?!”
Nó lại gào thét về phía xa xa trên bầu trời.
Thuỷ Vân Cô không thèm đếm xỉa đến cơn giận của nó. Mắt thấy vết thương trước ngực Sodom đang lành lại với tốc độ kinh người, hắn lập tức xông lên lần nữa.
Từ trên không, mũi kiếm dẫn theo làn nước gợn chém thẳng xuống.
Sid hỏi lại: “Sư phụ, ngươi không lo sao? Cứ theo đà này, chúng ta không đoán được thứ kia sẽ biến thành gì đâu...”
Trái lại, Vincent không hề cảm thấy nao núng: “Việc này ngươi không cần phải lo. Nếu tình huống trở nên nguy hiểm, Satan sẽ cho điều Simon tới. Còn nữa, một khi không còn cách nào dùng được thì vẫn còn có gã bất tài Woody là át chủ bài cuối cùng của Địa Ngục.”
Woody quay đầu lại. Nụ cười vẫn hèn mọn như trước: “Ê hê hê, đến nước đó cũng không còn dễ nữa rồi. Rõ ràng ngươi muốn đẩy ta đến Minh Hải à nha...”
Vincent cười: “Yên tâm, cho dù ngươi rời khỏi Địa Ngục thì vài trăm năm nữa ta cũng đích thân lôi ngươi về. Không phải Sid đã lành lặn quay lại sao?
“Ê hê hê, miễn cho ta đi. Thằng ôn này còn ngu hơn trước kia nữa, đã vậy hao mòn thêm mấy trăm năm trí nhớ và tri thức...”
Sid ngạc nhiên nói: “Hả? Ta vẫn còn đứng đây mà? Sao ngươi lại nói thẳng ra?”
Cả bọn vô tình chuyển từ thảo luận cảnh chiến đấu sang nói nhảm. Đây là một kiểu hành xử của kẻ mạnh chăng?
Ở bên dưới, nhóm người săn quỷ lại không có được hào hứng giống vậy.
...
Đồng tử của Thuỷ Vân Cô co lại, cơ thể lạnh dần. Điều đó chứng tỏ vết thương trên ngực nặng đến mức chí mạng. Mặc dù hắn là kì tài gia nhập Thập Điện Diêm Vương vào năm mười lăm tuổi, thế nhưng vẫn không thể chịu nổi một đòn khi đối đầu với tà thần Sodom.
Tiết Linh lao nhanh đến bên cạnh Thuỷ Vân Cô. Nàng chẳng thèm quan tâm đến tình thế kinh hiểm trước mắt, tương trợ đồng đội mới là nhiệm vụ cấp bách nhất. Vì thương tích của Thuỷ Vân Cô không được để lâu thêm nữa, Tiết Linh bèn tháo kính mắt xuống. Thứ này là pháp bảo phòng thân do cha giao cho, được nàng đeo từ năm bảy, tám tuổi. Sự thật là nàng không hề cận. Tất cả là do cha tìm cách để nàng luôn đeo pháp bảo trên người.
Cặp kính trong tay Tiết Linh hoá thành một viên ngọc năm màu. Nàng đặt ngọc lên ngực Thuỷ Vân Cô. Viên ngọc dần dần chuyển thành ánh sáng và lấp vào vết thương. Sắc mặt người kia liền buông lỏng, dám chừng đã dạo một vòng Quỷ Môn Quan.
Chờ khi viên ngọc hoàn toàn biến mất, Thủy Vân Cô ngồi bật dậy. Nhìn dáng vẻ, rõ ràng hắn không chỉ phục hồi mà thực lực còn được tăng lên nhiều.
Đáng lẽ Dư An đang rất lo lắng. Chỉ đến khi tận mắt nhìn thấy Tiết Linh lấy viên ngọc ra, trong lòng mới trở nên mừng rỡ. Chẳng khác nào thứ đó là thần dược có thể khởi tử hồi sinh.
Hắn tự giễu trong lòng: “Cái ơn này về sau biết phải báo đáp lão Tiết như thế nào đây? Hừ, sợ rằng không còn ngày sau nữa.”
Ánh mắt hồng của Sodom như hiểu rõ Dư An nghĩ gì. Giọng nói trùng lặp quái đản lại vang lên lần nữa: “Loài người kia, ngươi thông minh hơn xa những kẻ khác, chắc cũng biết hôm nay tất cả đều phải chết. Mọi thứ đều chỉ là phí công vô ích mà thôi.”
Dư An thoải mái nói: “Phải, ta biết rằng không thể thắng được ngươi. Cho đến lúc này đây, ta còn biết thêm việc ngươi ngăn cản không cho bọn ta liên lạc với thế giới bên ngoài. Điều đó khiến không một người săn quỷ nào trong thành phố chạy đến đây.”
Sodom lại nói: “Nhưng ngươi vẫn không chịu thua?”
Thuỷ Vân Cô lên tiếng thay sư phụ: “Chúng ta không bao giờ lùi bước!”
Sodom bỗng nhiên nổi trận lôi đình: “Các ngươi quả nhiên coi trời bằng vung! Thấy không! Những con sâu cái kiến trước mặt ta, chúng đáng thương hại đến mức nào cơ chứ? Dưới trật tự và chuẩn mực đạo đức do ngươi tạo ra, bọn chúng mãi mãi không bao giờ giãy giụa để thoát ra khỏi lồng giam, lại còn không biết đến điều đó nữa!”
Tất nhiên, hắn nói với người nào đó chứ không phải Thuỷ Vân Cô.
Vừa dứt lời, Sodom quay sang nói với bọn Vincent: “Còn các ngươi, ngay cả khi biết bọn chúng không bằng sâu kiến mà vẫn giữ nguyên hiện trạng, để chúng sinh tồn một cách đầy xấu hổ.”
Nụ cười của Vincent đã biến mất: “Hừ, ta khuyên ngươi đừng chọc giận ta bằng mấy câu mà ngươi tự cho là đúng. Hơn nữa, đám người kia vẫn chưa thua đâu.”
Sodom cười lạnh: “Vẫn chưa thua ư?”
Nó xoay đầu, một tay duỗi ra rồi nắm lại. Giữa không trung bỗng nổ oanh trời. Đối với người có linh thức, uy lực của nó ngang ngửa một đầu đạn hạt nhân cỡ nhỏ. Tiết Linh bị đánh bay ra ngoài, mất đi ý thức.
Phản ứng của Dư An rất nhanh. Vừa thấy Sodom giơ tay, lão liền lấy một quả cân nhỏ ra, cũng không rõ đây là pháp bảo gì. Trong khoảnh khắc vụ nổ bộc phát, quả cân toả hào quang chói mắt và tạo một lá chắn vô hình quanh người lão. Nhờ vậy, dù vụ nổ linh lực đi ngang qua nhưng Dư An không bị sứt mẻ chút nào.
Sau khi vụ nổ linh lực kết thúc, khoé miệng Dư An ứa máu tươi: “Vậy mà... không đỡ được.”
Dứt câu, lão ngã oặt ra.
“Hừ, loài sâu kiến vô dụng.”
Sodom quay sang hướng của ba người bọn Vincent: “Hình như các ngươi không phải hạng ác ma tầm thường... Ít nhất với ta còn có giá trị. Yên tâm, ta không tiêu diệt các người đâu... Một lúc nữa, các người sẽ trở thành một phần của Ma Phương...”
“Ta không quan tâm ngươi đang nói chuyện với ai, đừng có quên...”
Giọng nói của Thuỷ Vân Cô bỗng vang lên sau lưng Sodom: “Bây giờ vẫn còn đang quyết đấu.”
Sodom kinh hãi xoay đầu lại. Gần như theo bản năng, nó tự khởi động khả năng phòng ngự của Chân Thần Ma Phương. Chỉ đáng tiếc, Thuỷ Vân Cô đến quá gần nên không cách nào phòng ngự được nữa.
Woody thấy vậy bật cười “Ê hê hê, vậy mà có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa chúng ta và Sodom... Nói như vậy...”
Vincent tiếp lời: “Người có năng lực nghịch thiên quả là đáng sợ. Năng lực linh hồn của hắn đã bắt đầu có tác dụng đối với Sodom. Có điều chỉ giới hạn trên người Sodom chứ chưa thể nhận ra chúng ta ngay được.”
Một lưỡi kiếm trong suốt, bén ngót đâm xuyên thân thể Sodom. Máu tím trào ra từ vết thương. Thuỷ Vân Cô thuận thế rút vũ khí lại.
Đó là một thanh kiếm với phần chuôi được cấu thành từ một thứ kim loại kỳ dị. Lưỡi kiếm giống như nước chảy. Khi kiếm bay lượn trên không có thể khiến nó gợn sóng và đem đến cho con người ta cảm giác nhẹ nhàng, tĩnh lặng.
Chỉ có hình dạng kiếm là không tiêu tan. Nước đọng thành kiếm...
Sodom hoảng hốt một phen. Có vẻ như vết thương nhận phải đem đến cho nó cảm giác uy hiếp chí mạng!
“Ngươi... ra là vậy. Ngươi là...”
Trước mắt Sodom như ẩn hiện bóng dáng của người khác. Một đối thủ đáng sợ đã khiến nó khắc cốt ghi tâm.
Khoảng 1300 năm trước, Sodom vẫn là vị thần được thờ phụng ở vương quốc Descartes. Khi đó, nó chưa hề có ý đồ thôn tính cả thế giới. Không phải vì lý tưởng chưa đủ kiên định, mà là do thời đại không cho phép.
Thời ấy không hơn bao nhiêu so với ‘thời đại của các vị thần’ hay ‘thời đại Tăm Tối’, thực lực của nó cũng không thua kém bây giờ. Có điều lúc bấy giờ ở thế giới loài người có quá nhiều vị thần mạnh mẽ. Ví dụ, cùng thời kỳ, tục truyền tại Đông Thắng Thần Châu có một con khỉ mạnh không kém bị đè dưới một nơi gọi là Ngũ Hành Sơn...
(‘Thời đại của các vị thần’ là thời của các vị thần Hy Lạp, còn ‘thời đại Tăm Tối’ là thời điểm Đế Quốc La Mã suy tàn và sụp đổ.)
Ở trên lược bớt 100 hồi, hơn 60 vạn chữ, lại thêm chín chín tám mốt khổ nạn… Nói tóm lại, cho dù bạn muốn làm loạn thì trước tiên phải xem lại mình có đủ tư cách hay không?
Vì vậy, Sodom hết sức an phận, chỉ gây dựng tín đồ ở quy mô nhỏ, sau đó tuyên dương lý tưởng của nó. Trên thực tế, cách làm này có một chút hiệu quả. Đời đời người dân Descartes đều thờ phụng và bổ sung lực tín ngưỡng cho nó.
(Lực tín ngưỡng cũng giống như đức tin trong tập 5, tà vật bên trong búp bê vải nhận được sức mạnh nhờ lời đồn đại và nỗi sợ hãi của mọi người. Tức là: Chỉ cần có người tin tưởng Sodom thì nó có thể nhận được sức mạnh.)
Cho đến năm đó, có một vị khách từ phương Đông đặt chân đến lãnh địa của Sodom. Kẻ này tên là Thuỷ Thiếu Bạch, sở hữu sức mạnh kinh người đến mức nó chưa từng gặp qua. Sodom gần như có thể khẳng định: Chỉ cần có thể đồng hoá linh hồn với kẻ này, nó sẽ đạt tới cấp bậc của Satan, không ai trong thế giới loài người có thể cản nổi.
Nhưng, nó đã thua và còn bị trọng thương. Nếu toàn dân Descartes không dùng tính mạng để cản trở vị cao nhân kia thì Sodom đã phải sống lưu vong mất rồi.
Dĩ nhiên, hơn 300 năm sau, khi gót sắt của quân Thập Tự giẫm qua, kiếp sống lưu vong của nó đã bắt đầu...
Mà lúc này đây, Sodom nhìn chằm chằm “Nguyên Thuỷ Thần Kiếm” trên tay Thuỷ Vân Cô. Ánh mắt kiên định của Thuỷ Thiếu Bạch một lần nữa tái hiện trên người thiếu niên nọ. Xem ra đời sau của kẻ từng đánh bại nó quả thật đang đứng trước mặt mình.
“Chuyện này cũng là do các ngươi sắp xếp sao? Đây là vận mệnh phải không? Các ngươi cho rằng ta sẽ thua lần nữa?!”
Nó lại gào thét về phía xa xa trên bầu trời.
Thuỷ Vân Cô không thèm đếm xỉa đến cơn giận của nó. Mắt thấy vết thương trước ngực Sodom đang lành lại với tốc độ kinh người, hắn lập tức xông lên lần nữa.
Từ trên không, mũi kiếm dẫn theo làn nước gợn chém thẳng xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.