Quyển 4 - Chương 1: Thẻ tín dụng
Ba ngày ngủ hai
07/10/2013
Kỳ tích có tồn tại, nhưng xác suất cũng giống như trúng vé số giải độc đắc. Bi kịch cũng tồn tại, nhưng tần suất cứ tới tấp như tin nhắn quảng cáo.
Ba Ngày Ngủ Hai ngữ lục
"Ta nói nè, ngươi đã run xong chưa? Có biết cái gì gọi là mất mặt hay không?" Miêu Gia đang đeo đồ che mắt và nằm thoải mái trên một chỗ trong khoang hạng nhất.
Vương Hủ bất mãn nói: "Móa, sao ngươi nhắm mắt cũng biết ta đang run?"
"Nói nhảm, cả giọng nói ngươi cũng đang run... Nếu ngươi sợ đi máy bay thì cứ mua vé xe lửa không phải tốt hơn à? Vừa mới bay thì rên ư ử như đàn bà, bây giờ ở trên trời lại run rẩy. Thật uổng công ngươi là người săn quỷ."
Giọng Vương Hủ vẫn run như trước: "Đây là lần đầu ta đi máy bay, ta nào biết nó lại đáng sợ đến thế! Lúc mới bay lỗ tai ta đau cực kỳ, rên vài tiếng không được hả? Vé thượng hạng là ta mua! Còn nữa, ông đây chưa ra sân gần một trăm ngàn chữ đó nha! Rõ ràng ta là nhân vật chính mà! Ngươi quá hung hăng rồi đó!"
Miêu Gia đáp lời với vẻ không kiên nhẫn: "La hét gì đó? Nếu không có ta thì ngươi có thể kiếm được khoản tiền thưởng năm trăm ngàn à? Không phải chỉ là một cái vé máy bay thôi sao? Ngươi có biết ta giúp ngươi mua bảo hiểm nhân thọ tốn kém bao nhiêu không?"
"Ngươi nói mà không biết xấu hổ? Ngươi cá độ cuộc thi Đánh Giá Lính Mới thắng được bao nhiêu? Kiểu gì cũng phải chia cho ta một ít chứ?"
Khóe miệng Miêu Gia nở nụ cười lạnh: "Ta định chia ngươi một tí nhưng ngươi còn nợ ta hơi nhiều, cho nên ta đã bù trừ."
"Này! Ta nợ ngươi bao nhiêu hay bù trừ bao nhiêu đều nằm trong cuốn sổ đen trong lòng ngươi, ngay đến quyền biết ơn ta cũng không có nữa là!"
"Hoàn toàn chính xác..."
Vương Hủ thôi run rẩy: "Này tiếp viên, ngươi ném người này xuống được không?"
Việc hai người hát "tướng thanh" đã khiến người nào đó bất mãn. Vị này cũng là bạn cũ của Vương Hủ. Còn nhớ trong buổi tối giết người sói, hắn vô cùng vui vẻ tham gia trò chơi bốn người Shikeweier, sau khi dụ quỷ ra thì Tề Băng đã cho hắn một lá bùa rời khỏi quỷ cảnh.
Chuyện trải qua buổi tối hôm đó làm cho trái tim yếu ớt của bạn William chịu đựng đả kích cực lớn, kế đó nghỉ ở nhà cả tháng trời. Hôm nay may sao hắn chợt nghĩ tới việc đi giải sầu ở Tô Châu, thế là vị "nhị thế tổ" này đương nhiên ngồi ghế hạng nhất. Chỉ có điều hắn không thể ngờ ở khoang hạng nhất còn có mấy gã ngồi lải nhải, lúc này hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"Xoạt!"
Hắn đứng dậy, bước nhanh đến chỗ ngồi của Miêu Gia và Vương Hủ: "Lăn tăn gì thế! Ở đây là khoang hạng nhất! Các người có thấy phiền không hả? Làm cho bổn thiếu gia thấy đau đầu!"
Miêu Gia cởi bỏ đồ che mắt, sau đó cùng Vương Hủ ngẩng đầu nhìn người quen trước mắt. Ban đầu ánh mắt bọn họ rất thân thiện. Nhưng sau hai giây ngắn ngủi, ánh mắt cả hai trở nên hèn mọn, bỉ ổi và tà ác.
William không biết Miêu Gia, nhưng khi hắn thấy Vương Hủ thì liền hối hận. Từ ngày hắn bị Vương Hủ cho ăn đòn trở đi thì hắn đã nhận định gã này là một tay xã hội đen rất có bối cảnh.
Nói thế nào hắn vẫn là con trai của phó cục trưởng, sự tích vượt ngục nhiều lần của Vương Hủ về sau hắn cũng được biết, lạ là lần nào lần nấy đều bình yên vô sự. Đó không phải nhờ vào "bối cảnh" thì là gì? Đánh thì đánh không lại, sau màn thì không mạnh bằng người ta. Gần như ngay lúc vừa nói ra, William đã hối hận.
"É hé hé... Bạn học...Qua đây nói chuyện một chút..." Vương Hủ quàng vai bá cổ kéo William ngồi xuống bên cạnh mình. Ghế trống trong khoang hạng nhất còn nhiều hơn ghế có người ngồi, hắn ngồi giữa Vương Hủ và Miêu Gia nên mồ hôi lạnh đã chảy đầy người.
"Ngươi... Ngươi làm gì đó. Cha ta là phó... phó..."
Tay Miêu Gia cũng đặt trên lưng William. Hắn trực tiếp ngắt lời: "Bọn ta không rảnh để biết cha ngươi làm gì, chẳng qua ta có thể báo cho ngươi một chuyện."
Hắn chỉ vào Vương Hủ và nói: "Hắn là Tôn Ngộ Không."
Sau đó cười nói: "Ta là thầy tướng số."
Vẻ mặt của William nhanh chóng cứng đờ, trong đầu xuất hiện rất nhiều hồi ức không tốt.
Vương Hủ lại nói: "Hôm nay cảnh sát trưởng Hắc Miêu không đi, hắn nhờ ta chuyển tới ngươi một câu nói. Nói rằng hắn rất nhớ ngươi, muốn cùng ngươi "chơi một trò chơi"."
Lần này giọng William run như súng máy: "Các các các các... ngươi ngươi... muốn muốn muốn... làm gì... "
Hai người anh hùng bảo vệ hòa bình thế giới thoáng trao đổi ánh mắt dâm đãng, sau đó Vương Hủ tiếp tục nói: "Chúng ta cũng đi du lịch Tô Châu, tiếc là trên người không mang theo nhiều tiền mặt. Không ngờ lại gặp đại gia như ngươi. Những thứ như ăn cơm, dừng chân, giải trí hay chơi gái... chi bằng ngươi hãy bao tạm đôi phần."
William gian nan nuốt nước miếng: "Tuyệt đối không có vấn đề! Đây chỉ là chút lòng thành, mọi người đều là huynh đệ tốt. Thật ra ta kính ngưỡng hai vị như Trường Giang cuồn cuộn liên miên không dứt..."
(Lời trên của William là lời kịch kinh điển của nhân vật Đa Long trong Lộc Đỉnh Ký phiên bản Châu Tinh Trì)
Hắn còn chưa nói xong, Miêu Gia lại ngắt lời: "Ngươi có thể trở về chỗ của mình, lúc xuống máy bay chúng ta sẽ đến tìm ngươi."
William chán chường về chỗ, lúc này hắn rất muốn nói: "Này tiếp viên, cho ta mượn dù để nhảy xuống được không?"
...
"Xin các vị hành khách lưu ý, mục đích của chuyến lần bay lần này..."
Tiếng nói từ loa vọng ra, thế là chuyến bay ngắn ngủi coi như đã kết thúc. Lúc hạ cánh Vương Hủ lại hét to lần nữa, Miêu Gia lại nhận lấy ánh mắt khinh bỉ hành khách.
Bọn họ một trái một phải kẹp William xuống máy bay, tất cả hành lý đều do hắn xách. Xem ra cái gã coi tiền như rác này chắc chắn phải chịu cảnh mời khách rồi đây.
Điều bọn họ không ngờ đến là lại có người đến đón bằng cách giơ một tấm bảng lớn, trên đó viết "Vương Hủ, Cổ Trần".
Mới đầu Vương Hủ tưởng rằng là Thủy Ánh Dao, sau đó lại bị Miêu Gia xỉ vả. Làm gì có người nào trước lúc quyết đấu lại đặc biệt đi tới đón ngươi, đương nhiên không gặp mặt trước khi quyết đấu vẫn tốt hơn.
Hai người đến gần ngắm nghía, lại tiếp tục bất ngờ khi người tới đón là đại mỹ nữ Ninh Phong.
Tuy William lão đệ là người từng trải nhưng lúc này hắn mới biết được cái gì là "nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc". Ánh mắt ấy vừa lướt qua, cả người hắn muốn đứng cũng không đứng được.
(Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc: Quay lại nhìn một lần thì làm nghiêng thành người, quay lại nhìn lần nữa thì làm nghiêng nước người.
Đây là hai câu trong bài Giai Nhân Ca, tương truyền là của Lý Diên Niên nhưng cũng có thể là một bài dân ca do Lý Diên Niên sưu tập. Về sau, người ta hay dùng "khuynh quốc khuynh thành" từ bài ca này để diễn tả vẻ đẹp của người phụ nữ.)
"Không ngờ mới đó đã gặp lại. Tuy nhiên, ta vẫn xin thanh minh trước. Mặc dù đây là địa bàn của ngươi nhưng muốn hẹn ta cũng không thể được."
Ninh Phong thật không muốn nói chuyện này với loại người không mặt không da như Vương Hủ, chỉ đành chép miệng cho xong: "À, vậy thì thật đáng thất vọng."
Bây giờ trí tuệ của William đã hạ xuống 0 điểm. Hắn hoàn toàn không nghe thấy ý châm biếm trong câu nói này, thế nên hắn nhìn Vương Hủ bằng ánh mắt khâm phục: Hóa ra thằng nhóc nhà ngươi đối với Thượng Linh Tuyết là tình sâu như biển, không chết không ngừng. Ngay cả mỹ nữ như vậy cũng từ chối được, ta tận đáy lòng xin gọi ngươi một tiếng là "ông anh thuần khiết".
"À, sao lại không thấy thằng nhóc Đoạn Phi kia? Hắn không dám gặp ta à?" Miêu Gia hỏi.
"Đệ đệ có nhiệm vụ quan trọng cần phải rời khỏi Tô Châu, thế nhưng hắn chắc chắn sẽ về xem trận quyết đấu của ngươi."
"E hèm!" Ông chú cầm bảng đứng bên cạnh bắt đầu đằng hắng như sợ sự tồn tại của mình bị coi nhẹ.
Ninh Phong lè lưỡi: "Để ta giới thiệu một chút, đây là cậu của ta: Hình Ngọ Dương. Hắn một mực muốn đến xem thử người nổi tiếng Miêu Gia của thành phố S trông thế nào, có phải ba đầu sáu tay hay không."
Hình Ngọ Dương bước tới bắt tay Miêu Gia rồi nói: "Con bé này hơn hai mươi tuổi mà vẫn không hiểu chuyện, mấy ngày trước đã phiền ngươi quan tâm nhiều."
Miêu Gia cười gật đầu: "Khách sáo quá, khách sáo quá. Đó là việc nên làm, đó là việc nên làm..."
Câu trả lời của hắn quả thật rất vô sỉ...
"Vị này chắc là Vương Hủ, quán quân cuộc thi Đánh Giá Lính Mới lần này phải không? Thật là anh hùng xuất thiếu niên! Ha ha, linh thức cỡ này cũng rất lợi hại đấy."
Hình Ngọ Dương vừa nói vừa vỗ vai Vương Hủ. Vì muốn làm quen, hắn lại có thể khen ngợi linh thức của Vương Hủ. Trong mắt Miêu Gia, câu này dù là "nghĩ một đằng nói một nẻo" cũng lố hơi quá.
William vẫn nhìn Ninh Phong bằng bộ mặt đờ đẫn. Mới rồi bộ dạng mỹ nữ lè lưỡi rất đáng yêu, rất động lòng người và như chim sa cá lặn. Giờ này hắn vẫn không thể tỉnh lại.
Mãi đến khi Hình Ngọ Dương che khuất tầm mắt hắn, sau đó nhìn người không có linh thức là hắn và hỏi: "Vị này chính là?"
Lông mày Vương Hủ dựng lên, mười phần đắc ý quàng vai gã công tử coi tiền như rác: "Vị này rất lợi hại, thậm chí nổi danh thế giới như Channel [V]. Biệt danh của hắn là Thẻ Tín Dụng, danh xưng là "có thẻ trong tay, quét ngang toàn cầu" - William lão đệ."
"A, thì ra là William lão đệ... Lại nói các vị mới tới Tô Châu, bọn ta cũng nên làm hết vai trò chủ nhà. Tối nay chủ nhà có làm sẵn tiệc tẩy trần, hai vị nhất định phải nể mặt đó."
Mắt hai người lập lòe ánh sáng, khí khái đủ mười, sau đó trăm miệng một lời: "Có cơm chùa! Chúng ta không khách sáo nữa..."
Ba Ngày Ngủ Hai ngữ lục
"Ta nói nè, ngươi đã run xong chưa? Có biết cái gì gọi là mất mặt hay không?" Miêu Gia đang đeo đồ che mắt và nằm thoải mái trên một chỗ trong khoang hạng nhất.
Vương Hủ bất mãn nói: "Móa, sao ngươi nhắm mắt cũng biết ta đang run?"
"Nói nhảm, cả giọng nói ngươi cũng đang run... Nếu ngươi sợ đi máy bay thì cứ mua vé xe lửa không phải tốt hơn à? Vừa mới bay thì rên ư ử như đàn bà, bây giờ ở trên trời lại run rẩy. Thật uổng công ngươi là người săn quỷ."
Giọng Vương Hủ vẫn run như trước: "Đây là lần đầu ta đi máy bay, ta nào biết nó lại đáng sợ đến thế! Lúc mới bay lỗ tai ta đau cực kỳ, rên vài tiếng không được hả? Vé thượng hạng là ta mua! Còn nữa, ông đây chưa ra sân gần một trăm ngàn chữ đó nha! Rõ ràng ta là nhân vật chính mà! Ngươi quá hung hăng rồi đó!"
Miêu Gia đáp lời với vẻ không kiên nhẫn: "La hét gì đó? Nếu không có ta thì ngươi có thể kiếm được khoản tiền thưởng năm trăm ngàn à? Không phải chỉ là một cái vé máy bay thôi sao? Ngươi có biết ta giúp ngươi mua bảo hiểm nhân thọ tốn kém bao nhiêu không?"
"Ngươi nói mà không biết xấu hổ? Ngươi cá độ cuộc thi Đánh Giá Lính Mới thắng được bao nhiêu? Kiểu gì cũng phải chia cho ta một ít chứ?"
Khóe miệng Miêu Gia nở nụ cười lạnh: "Ta định chia ngươi một tí nhưng ngươi còn nợ ta hơi nhiều, cho nên ta đã bù trừ."
"Này! Ta nợ ngươi bao nhiêu hay bù trừ bao nhiêu đều nằm trong cuốn sổ đen trong lòng ngươi, ngay đến quyền biết ơn ta cũng không có nữa là!"
"Hoàn toàn chính xác..."
Vương Hủ thôi run rẩy: "Này tiếp viên, ngươi ném người này xuống được không?"
Việc hai người hát "tướng thanh" đã khiến người nào đó bất mãn. Vị này cũng là bạn cũ của Vương Hủ. Còn nhớ trong buổi tối giết người sói, hắn vô cùng vui vẻ tham gia trò chơi bốn người Shikeweier, sau khi dụ quỷ ra thì Tề Băng đã cho hắn một lá bùa rời khỏi quỷ cảnh.
Chuyện trải qua buổi tối hôm đó làm cho trái tim yếu ớt của bạn William chịu đựng đả kích cực lớn, kế đó nghỉ ở nhà cả tháng trời. Hôm nay may sao hắn chợt nghĩ tới việc đi giải sầu ở Tô Châu, thế là vị "nhị thế tổ" này đương nhiên ngồi ghế hạng nhất. Chỉ có điều hắn không thể ngờ ở khoang hạng nhất còn có mấy gã ngồi lải nhải, lúc này hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"Xoạt!"
Hắn đứng dậy, bước nhanh đến chỗ ngồi của Miêu Gia và Vương Hủ: "Lăn tăn gì thế! Ở đây là khoang hạng nhất! Các người có thấy phiền không hả? Làm cho bổn thiếu gia thấy đau đầu!"
Miêu Gia cởi bỏ đồ che mắt, sau đó cùng Vương Hủ ngẩng đầu nhìn người quen trước mắt. Ban đầu ánh mắt bọn họ rất thân thiện. Nhưng sau hai giây ngắn ngủi, ánh mắt cả hai trở nên hèn mọn, bỉ ổi và tà ác.
William không biết Miêu Gia, nhưng khi hắn thấy Vương Hủ thì liền hối hận. Từ ngày hắn bị Vương Hủ cho ăn đòn trở đi thì hắn đã nhận định gã này là một tay xã hội đen rất có bối cảnh.
Nói thế nào hắn vẫn là con trai của phó cục trưởng, sự tích vượt ngục nhiều lần của Vương Hủ về sau hắn cũng được biết, lạ là lần nào lần nấy đều bình yên vô sự. Đó không phải nhờ vào "bối cảnh" thì là gì? Đánh thì đánh không lại, sau màn thì không mạnh bằng người ta. Gần như ngay lúc vừa nói ra, William đã hối hận.
"É hé hé... Bạn học...Qua đây nói chuyện một chút..." Vương Hủ quàng vai bá cổ kéo William ngồi xuống bên cạnh mình. Ghế trống trong khoang hạng nhất còn nhiều hơn ghế có người ngồi, hắn ngồi giữa Vương Hủ và Miêu Gia nên mồ hôi lạnh đã chảy đầy người.
"Ngươi... Ngươi làm gì đó. Cha ta là phó... phó..."
Tay Miêu Gia cũng đặt trên lưng William. Hắn trực tiếp ngắt lời: "Bọn ta không rảnh để biết cha ngươi làm gì, chẳng qua ta có thể báo cho ngươi một chuyện."
Hắn chỉ vào Vương Hủ và nói: "Hắn là Tôn Ngộ Không."
Sau đó cười nói: "Ta là thầy tướng số."
Vẻ mặt của William nhanh chóng cứng đờ, trong đầu xuất hiện rất nhiều hồi ức không tốt.
Vương Hủ lại nói: "Hôm nay cảnh sát trưởng Hắc Miêu không đi, hắn nhờ ta chuyển tới ngươi một câu nói. Nói rằng hắn rất nhớ ngươi, muốn cùng ngươi "chơi một trò chơi"."
Lần này giọng William run như súng máy: "Các các các các... ngươi ngươi... muốn muốn muốn... làm gì... "
Hai người anh hùng bảo vệ hòa bình thế giới thoáng trao đổi ánh mắt dâm đãng, sau đó Vương Hủ tiếp tục nói: "Chúng ta cũng đi du lịch Tô Châu, tiếc là trên người không mang theo nhiều tiền mặt. Không ngờ lại gặp đại gia như ngươi. Những thứ như ăn cơm, dừng chân, giải trí hay chơi gái... chi bằng ngươi hãy bao tạm đôi phần."
William gian nan nuốt nước miếng: "Tuyệt đối không có vấn đề! Đây chỉ là chút lòng thành, mọi người đều là huynh đệ tốt. Thật ra ta kính ngưỡng hai vị như Trường Giang cuồn cuộn liên miên không dứt..."
(Lời trên của William là lời kịch kinh điển của nhân vật Đa Long trong Lộc Đỉnh Ký phiên bản Châu Tinh Trì)
Hắn còn chưa nói xong, Miêu Gia lại ngắt lời: "Ngươi có thể trở về chỗ của mình, lúc xuống máy bay chúng ta sẽ đến tìm ngươi."
William chán chường về chỗ, lúc này hắn rất muốn nói: "Này tiếp viên, cho ta mượn dù để nhảy xuống được không?"
...
"Xin các vị hành khách lưu ý, mục đích của chuyến lần bay lần này..."
Tiếng nói từ loa vọng ra, thế là chuyến bay ngắn ngủi coi như đã kết thúc. Lúc hạ cánh Vương Hủ lại hét to lần nữa, Miêu Gia lại nhận lấy ánh mắt khinh bỉ hành khách.
Bọn họ một trái một phải kẹp William xuống máy bay, tất cả hành lý đều do hắn xách. Xem ra cái gã coi tiền như rác này chắc chắn phải chịu cảnh mời khách rồi đây.
Điều bọn họ không ngờ đến là lại có người đến đón bằng cách giơ một tấm bảng lớn, trên đó viết "Vương Hủ, Cổ Trần".
Mới đầu Vương Hủ tưởng rằng là Thủy Ánh Dao, sau đó lại bị Miêu Gia xỉ vả. Làm gì có người nào trước lúc quyết đấu lại đặc biệt đi tới đón ngươi, đương nhiên không gặp mặt trước khi quyết đấu vẫn tốt hơn.
Hai người đến gần ngắm nghía, lại tiếp tục bất ngờ khi người tới đón là đại mỹ nữ Ninh Phong.
Tuy William lão đệ là người từng trải nhưng lúc này hắn mới biết được cái gì là "nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc". Ánh mắt ấy vừa lướt qua, cả người hắn muốn đứng cũng không đứng được.
(Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc: Quay lại nhìn một lần thì làm nghiêng thành người, quay lại nhìn lần nữa thì làm nghiêng nước người.
Đây là hai câu trong bài Giai Nhân Ca, tương truyền là của Lý Diên Niên nhưng cũng có thể là một bài dân ca do Lý Diên Niên sưu tập. Về sau, người ta hay dùng "khuynh quốc khuynh thành" từ bài ca này để diễn tả vẻ đẹp của người phụ nữ.)
"Không ngờ mới đó đã gặp lại. Tuy nhiên, ta vẫn xin thanh minh trước. Mặc dù đây là địa bàn của ngươi nhưng muốn hẹn ta cũng không thể được."
Ninh Phong thật không muốn nói chuyện này với loại người không mặt không da như Vương Hủ, chỉ đành chép miệng cho xong: "À, vậy thì thật đáng thất vọng."
Bây giờ trí tuệ của William đã hạ xuống 0 điểm. Hắn hoàn toàn không nghe thấy ý châm biếm trong câu nói này, thế nên hắn nhìn Vương Hủ bằng ánh mắt khâm phục: Hóa ra thằng nhóc nhà ngươi đối với Thượng Linh Tuyết là tình sâu như biển, không chết không ngừng. Ngay cả mỹ nữ như vậy cũng từ chối được, ta tận đáy lòng xin gọi ngươi một tiếng là "ông anh thuần khiết".
"À, sao lại không thấy thằng nhóc Đoạn Phi kia? Hắn không dám gặp ta à?" Miêu Gia hỏi.
"Đệ đệ có nhiệm vụ quan trọng cần phải rời khỏi Tô Châu, thế nhưng hắn chắc chắn sẽ về xem trận quyết đấu của ngươi."
"E hèm!" Ông chú cầm bảng đứng bên cạnh bắt đầu đằng hắng như sợ sự tồn tại của mình bị coi nhẹ.
Ninh Phong lè lưỡi: "Để ta giới thiệu một chút, đây là cậu của ta: Hình Ngọ Dương. Hắn một mực muốn đến xem thử người nổi tiếng Miêu Gia của thành phố S trông thế nào, có phải ba đầu sáu tay hay không."
Hình Ngọ Dương bước tới bắt tay Miêu Gia rồi nói: "Con bé này hơn hai mươi tuổi mà vẫn không hiểu chuyện, mấy ngày trước đã phiền ngươi quan tâm nhiều."
Miêu Gia cười gật đầu: "Khách sáo quá, khách sáo quá. Đó là việc nên làm, đó là việc nên làm..."
Câu trả lời của hắn quả thật rất vô sỉ...
"Vị này chắc là Vương Hủ, quán quân cuộc thi Đánh Giá Lính Mới lần này phải không? Thật là anh hùng xuất thiếu niên! Ha ha, linh thức cỡ này cũng rất lợi hại đấy."
Hình Ngọ Dương vừa nói vừa vỗ vai Vương Hủ. Vì muốn làm quen, hắn lại có thể khen ngợi linh thức của Vương Hủ. Trong mắt Miêu Gia, câu này dù là "nghĩ một đằng nói một nẻo" cũng lố hơi quá.
William vẫn nhìn Ninh Phong bằng bộ mặt đờ đẫn. Mới rồi bộ dạng mỹ nữ lè lưỡi rất đáng yêu, rất động lòng người và như chim sa cá lặn. Giờ này hắn vẫn không thể tỉnh lại.
Mãi đến khi Hình Ngọ Dương che khuất tầm mắt hắn, sau đó nhìn người không có linh thức là hắn và hỏi: "Vị này chính là?"
Lông mày Vương Hủ dựng lên, mười phần đắc ý quàng vai gã công tử coi tiền như rác: "Vị này rất lợi hại, thậm chí nổi danh thế giới như Channel [V]. Biệt danh của hắn là Thẻ Tín Dụng, danh xưng là "có thẻ trong tay, quét ngang toàn cầu" - William lão đệ."
"A, thì ra là William lão đệ... Lại nói các vị mới tới Tô Châu, bọn ta cũng nên làm hết vai trò chủ nhà. Tối nay chủ nhà có làm sẵn tiệc tẩy trần, hai vị nhất định phải nể mặt đó."
Mắt hai người lập lòe ánh sáng, khí khái đủ mười, sau đó trăm miệng một lời: "Có cơm chùa! Chúng ta không khách sáo nữa..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.