Quyển 9 - Chương 25: Trái Tim Tan Vỡ
Ba ngày ngủ hai
11/01/2021
Yến Ly tỉnh lại sau cơn hôn mê, nàng thấy mình
đang tựa vào vai Dụ Hinh. Cả hai ngồi cạnh lò sưởi, quần áo của hai
người đang treo trên kệ để hong khô, lúc này trên người họ đều chỉ đắp
một tấm ga trải giường mỏng.
Giọng Yến Ly yếu ớt, có chút choáng váng: ‘‘Chúng ta đang ở đâu? ’’
Dụ Hinh trả lời: ‘‘ Đây chính là ngôi nhà cũ mà chúng ta đã thấy trước đó, cô đi vào rừng được một lúc sau đó hôn mê. ’’
Yến Ly ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện mình và Dụ Hinh đi qua một xác chết, mùi hôi thối tràn ngập khắp rừng, rồi một cơn mưa to ập xuống và mọi thứ dần trở nên mơ hồ.
‘‘Có phải là cô đã giúp tôi ?’’ Yến Ly buột miệng hỏi, chỉ chờ Dụ Hinh trả lời ‘‘ Đúng vậy ’’ để nói một tiếng cám ơn.
Nhưng không ngờ Dụ Hinh lại bình tĩnh đáp: ‘‘Không phải. ’’
‘‘A? ! ” Yến Ly bất ngờ.
‘‘Khi ta quấn ga trải giường đi từ lầu hai xuống, cô đang dựa vào người Vương Hủ. Dụ Hinh mỉm cười: ‘‘ hắn thật sự rất quan tâm tới cô đấy. . .’’
‘‘Tại sao hắn lại ở đây? !" Sắc mặt Yến Ly lập tức trở nên kỳ quái, khuôn mặt nàng đỏ bừng như lửa, giống như đang lên cơn sốt tới 40 độ vậy .
‘‘Giống như cách mà chúng ta tới đây.’’
‘‘Tại sao có thể để hắn . . . để hắn . . .’’ Nàng không biết nên nói gì tiếp theo.
Dụ Hinh nở nụ cười như có như không, đáp lại: ‘‘Ta không có cách nào khác, cô biết đấy, hắn rất lợi hại. Ta chắc chắn đánh không lại hắn, cho nên chỉ có thể để hắn đoạt ngươi đi.’’
Đây là trần trụi vu hãm, nhưng lại hết sức hiệu quả. . .
Đồng thời, tại gian phòng bên cạnh.
‘‘Ngươi không làm điều đó? ’’ Miêu Gia nhìn Vương Hủ với ánh mắt khinh thường .
‘‘Ta không làm . . .’’ Vương Hủ nheo mắt suy nghĩ, rồi day trán trả lời.
‘‘Thật sự không làm? ’’ Tề Băng hỏi, trên khuôn mặt lá bài không biểu lộ chút cảm xúc, nhưng giọng điệu chất vấn đầy vẻ nghi ngờ.
Vương Hủ lập tức đáp: ‘‘Không . . .’’
‘‘Ta không muốn nghe chi tiết . . . Nhưng trước khi ngươi trùm ga trải giường lên Yến Ly, ngươi đã lau khô người nàng ấy đúng không hả . . . ’’ Miêu Gia ném ra những lập luận khiến hắn không thể bao biện .
Vương Hủ nói một cách xấu hổ. ‘‘Ta có cách khác, vả lại suy nghĩ của ta lúc ấy rất trong sáng. ‘‘
‘‘ Thôi . . . ’’ Miêu Gia và Tề Băng đồng thanh lên tiếng.
‘‘Bỏ đi, chúng ta nói chuyện một cách nghiêm túc. ‘‘ Miêu Gia đổi chủ đề: ‘‘ Dụ Hinh nói hai người họ bị dịch chuyển xuyên thời gian, ngay sau khi Yến Ly và Vương Hủ tách ra chừng năm phút .
Nhưng khi họ xuất hiện trong thị trấn, chúng ta đều đã ăn xong bữa tối, bởi vậy có thể kết luận – thời gian ở nơi này chắc chắn khác với bên ngoài.
Có lẽ chúng ta bị mắc kẹt ở chỗ này một tuần lễ, đối với bên ngoài chỉ là mấy giờ đồng hồ thôi . Mà một khi chúng ta ở đây thì thi thể sẽ xuất hiện ở thế giới bên ngoài. Về phần nguyên nhân cái chết ra sao . . . Ta nghĩ rằng bốn đêm qua và hai ngày nay là một ví dụ điển hình. Nó sẽ trông giống như một vụ tai nạn, chẳng ai biết bọn họ bị giết như thế nào ở nơi này . . .
Cũng chính là bởi vì cơ chế thời gian không ngang nhau này đã làm ta phát giác được lúc thay đổi, thực ra bọn họ đã chết . . . ’’
Vương Hủ nói: ‘‘ Đúng, cũng có khả năng Nhiếp Chính Vương đang tới cứu chúng ta.’’
‘‘Không thể có khả năng ấy được, Nhiếp Chính Vương có quy tắc của mình, không thể tự nhiên phá bỏ đi quy tắc, bọn họ chỉ có thể trợ giúp một chút, hoặc ra lệnh cho ngươi đi làm. Nhưng họ không thể tự mình hành động, đương nhiên bọn họ cũng nhận được sự ' bảo vệ ', tuyệt nhiên sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.’’
‘‘ Nói cách khác, tình huống vẫn không hề thay đổi, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình . . . ’’ Vương Hủ dường như rất thất vọng .
Tề Băng lúc này nói: ‘‘Ta cũng có chút băn khoăn, vì sao họ có thể đi xuyên qua khu rừng bên dưới ?’’
Một âm thanh vang lên, trả lời câu hỏi của lão Tề: ‘‘Mặc dù linh lực không còn, nhưng ta còn một chút sức mạnh của vu yêu, có thể đánh vỡ tấm gương kia, đi ra khỏi ' trận ' này không thành vấn đề.’’
Ba người quay đầu về phía sau, hai cô gái đã mặc quần áo hong khô, Một khuôn mặt như đang cố nhịn cười, khuôn mặt còn lại đang dùng một ánh mắt như dao cạo nhìn chằm chằm vào Vương Hủ.
‘‘ Vương Hủ!’’
‘‘Ta không điếc, không cần lớn tiếng như vậy. . . ’’
Yến Ly vẫn còn đang sốt, có thể nói lớn tiếng như vậy đúng là không dễ: ‘‘ Ngươi tới đây cho ta! ’’
Nàng kéo tay Vương Hủ, đi thẳng lên lầu trên. Ba người còn lại nhìn theo bóng của bọn họ, vẻ mặt mỗi người một khác, Miêu Gia cười lạnh rồi nói: ‘‘ Nhìn xem, bi kịch đến rồi . . .’’
Vương Hủ rất bình tĩnh, hắn chờ tới khi khuất khỏi tầm mắt của ba kẻ tầng dưới, sau đó hắn tiến lên hai bước, một tay vịn chặt lấy bả vai Yến Ly. Yến Ly lúc này không chịu đựng nổi, run rẩy chực như sắp đổ vào ngực của Vương Hủ.
Vương Hủ hỏi: ‘‘ Làm gì mà sốt cao như thế này ? ’’
Yến Ly trừng mắt với hắn một cái, giãy dụa dựa vào tường định đứng lên, nhưng hoàn toàn bất lực .
Vương Hủ thở dài, dìu nàng đi tới căn phòng. Hắn đặt Yến Ly lên giường, thắp một ngọn nến trên trước tủ đầu giường, sau đó đóng cửa lại, rồi lại quay đầu trở vào nói: ‘‘Cô muốn biết vừa rồi nơi này xảy ra chuyện gì không? ’’
Yến Ly ngồi ở trên giường, dần bình tĩnh trở lại : ‘‘Bút ký của ta đâu?’’
Vương Hủ lấy ra một quyển sổ kích thước bằng lòng bàn tay từ túi quần, bước chậm rãi đến cạnh giường rồi ngồi xuống bên cạnh Yến Ly.
‘‘Ta đã nhìn thấy nó.’’
‘‘Ta biết! Trả lại cho ta! ’’ Nàng đưa tay muốn đoạt lại cuốn sổ.
Vương Hủ giơ tay lên cao, Yến Ly nhảy lên người hắn, nhưng với không tới cuốn bút ký
‘‘Về sau nàng không còn cần tới bút ký nữa.’’
Hắn nói lời này đồng thời liền vươn tay ra, đốt cuốn bút ký trước mặt Yến Ly. Nhìn cuốn sổ nhỏ dần biến thành tro tàn trong ngọn lửa, nước mắt nàng vô thức chảy xuống .Vương Hủ ôm lấy nàng, mặc cho nàng đang thút thít trong lồng ngực mình, Yến Ly cũng vô thức làm như vậy.
‘‘Ta đã từng đọc qua trí nhớ của nàng trước đây, biết mỗi một bản bút ký của nàng đều có nội dung, ta lúc đầu nghĩ là nàng đang bảo vệ vũ khí của mình, nhưng ta sai rồi . . . Khi ta xem cuốn sổ này, ta mới biết được ta đã sai. ’’
Yến Ly ôm lấy Vương Hủ, rốt cục nhịn không được liền khóc lớn. Suy nghĩ của Vương Hủ hết sức thuần khiết, có lẽ hắn đã từng có chút ý nghĩ bẩn thỉu trước khi lật cuốn sổ, nhưng hiện tại nó tuyệt đối thuần khiết.
Bởi vì hắn lúc này mới hiểu được, là mình đã làm tổn thương nữ nhân trước mắt và làm tổn thương một trái tim đã từng tan vỡ.
Giọng Yến Ly yếu ớt, có chút choáng váng: ‘‘Chúng ta đang ở đâu? ’’
Dụ Hinh trả lời: ‘‘ Đây chính là ngôi nhà cũ mà chúng ta đã thấy trước đó, cô đi vào rừng được một lúc sau đó hôn mê. ’’
Yến Ly ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện mình và Dụ Hinh đi qua một xác chết, mùi hôi thối tràn ngập khắp rừng, rồi một cơn mưa to ập xuống và mọi thứ dần trở nên mơ hồ.
‘‘Có phải là cô đã giúp tôi ?’’ Yến Ly buột miệng hỏi, chỉ chờ Dụ Hinh trả lời ‘‘ Đúng vậy ’’ để nói một tiếng cám ơn.
Nhưng không ngờ Dụ Hinh lại bình tĩnh đáp: ‘‘Không phải. ’’
‘‘A? ! ” Yến Ly bất ngờ.
‘‘Khi ta quấn ga trải giường đi từ lầu hai xuống, cô đang dựa vào người Vương Hủ. Dụ Hinh mỉm cười: ‘‘ hắn thật sự rất quan tâm tới cô đấy. . .’’
‘‘Tại sao hắn lại ở đây? !" Sắc mặt Yến Ly lập tức trở nên kỳ quái, khuôn mặt nàng đỏ bừng như lửa, giống như đang lên cơn sốt tới 40 độ vậy .
‘‘Giống như cách mà chúng ta tới đây.’’
‘‘Tại sao có thể để hắn . . . để hắn . . .’’ Nàng không biết nên nói gì tiếp theo.
Dụ Hinh nở nụ cười như có như không, đáp lại: ‘‘Ta không có cách nào khác, cô biết đấy, hắn rất lợi hại. Ta chắc chắn đánh không lại hắn, cho nên chỉ có thể để hắn đoạt ngươi đi.’’
Đây là trần trụi vu hãm, nhưng lại hết sức hiệu quả. . .
Đồng thời, tại gian phòng bên cạnh.
‘‘Ngươi không làm điều đó? ’’ Miêu Gia nhìn Vương Hủ với ánh mắt khinh thường .
‘‘Ta không làm . . .’’ Vương Hủ nheo mắt suy nghĩ, rồi day trán trả lời.
‘‘Thật sự không làm? ’’ Tề Băng hỏi, trên khuôn mặt lá bài không biểu lộ chút cảm xúc, nhưng giọng điệu chất vấn đầy vẻ nghi ngờ.
Vương Hủ lập tức đáp: ‘‘Không . . .’’
‘‘Ta không muốn nghe chi tiết . . . Nhưng trước khi ngươi trùm ga trải giường lên Yến Ly, ngươi đã lau khô người nàng ấy đúng không hả . . . ’’ Miêu Gia ném ra những lập luận khiến hắn không thể bao biện .
Vương Hủ nói một cách xấu hổ. ‘‘Ta có cách khác, vả lại suy nghĩ của ta lúc ấy rất trong sáng. ‘‘
‘‘ Thôi . . . ’’ Miêu Gia và Tề Băng đồng thanh lên tiếng.
‘‘Bỏ đi, chúng ta nói chuyện một cách nghiêm túc. ‘‘ Miêu Gia đổi chủ đề: ‘‘ Dụ Hinh nói hai người họ bị dịch chuyển xuyên thời gian, ngay sau khi Yến Ly và Vương Hủ tách ra chừng năm phút .
Nhưng khi họ xuất hiện trong thị trấn, chúng ta đều đã ăn xong bữa tối, bởi vậy có thể kết luận – thời gian ở nơi này chắc chắn khác với bên ngoài.
Có lẽ chúng ta bị mắc kẹt ở chỗ này một tuần lễ, đối với bên ngoài chỉ là mấy giờ đồng hồ thôi . Mà một khi chúng ta ở đây thì thi thể sẽ xuất hiện ở thế giới bên ngoài. Về phần nguyên nhân cái chết ra sao . . . Ta nghĩ rằng bốn đêm qua và hai ngày nay là một ví dụ điển hình. Nó sẽ trông giống như một vụ tai nạn, chẳng ai biết bọn họ bị giết như thế nào ở nơi này . . .
Cũng chính là bởi vì cơ chế thời gian không ngang nhau này đã làm ta phát giác được lúc thay đổi, thực ra bọn họ đã chết . . . ’’
Vương Hủ nói: ‘‘ Đúng, cũng có khả năng Nhiếp Chính Vương đang tới cứu chúng ta.’’
‘‘Không thể có khả năng ấy được, Nhiếp Chính Vương có quy tắc của mình, không thể tự nhiên phá bỏ đi quy tắc, bọn họ chỉ có thể trợ giúp một chút, hoặc ra lệnh cho ngươi đi làm. Nhưng họ không thể tự mình hành động, đương nhiên bọn họ cũng nhận được sự ' bảo vệ ', tuyệt nhiên sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.’’
‘‘ Nói cách khác, tình huống vẫn không hề thay đổi, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình . . . ’’ Vương Hủ dường như rất thất vọng .
Tề Băng lúc này nói: ‘‘Ta cũng có chút băn khoăn, vì sao họ có thể đi xuyên qua khu rừng bên dưới ?’’
Một âm thanh vang lên, trả lời câu hỏi của lão Tề: ‘‘Mặc dù linh lực không còn, nhưng ta còn một chút sức mạnh của vu yêu, có thể đánh vỡ tấm gương kia, đi ra khỏi ' trận ' này không thành vấn đề.’’
Ba người quay đầu về phía sau, hai cô gái đã mặc quần áo hong khô, Một khuôn mặt như đang cố nhịn cười, khuôn mặt còn lại đang dùng một ánh mắt như dao cạo nhìn chằm chằm vào Vương Hủ.
‘‘ Vương Hủ!’’
‘‘Ta không điếc, không cần lớn tiếng như vậy. . . ’’
Yến Ly vẫn còn đang sốt, có thể nói lớn tiếng như vậy đúng là không dễ: ‘‘ Ngươi tới đây cho ta! ’’
Nàng kéo tay Vương Hủ, đi thẳng lên lầu trên. Ba người còn lại nhìn theo bóng của bọn họ, vẻ mặt mỗi người một khác, Miêu Gia cười lạnh rồi nói: ‘‘ Nhìn xem, bi kịch đến rồi . . .’’
Vương Hủ rất bình tĩnh, hắn chờ tới khi khuất khỏi tầm mắt của ba kẻ tầng dưới, sau đó hắn tiến lên hai bước, một tay vịn chặt lấy bả vai Yến Ly. Yến Ly lúc này không chịu đựng nổi, run rẩy chực như sắp đổ vào ngực của Vương Hủ.
Vương Hủ hỏi: ‘‘ Làm gì mà sốt cao như thế này ? ’’
Yến Ly trừng mắt với hắn một cái, giãy dụa dựa vào tường định đứng lên, nhưng hoàn toàn bất lực .
Vương Hủ thở dài, dìu nàng đi tới căn phòng. Hắn đặt Yến Ly lên giường, thắp một ngọn nến trên trước tủ đầu giường, sau đó đóng cửa lại, rồi lại quay đầu trở vào nói: ‘‘Cô muốn biết vừa rồi nơi này xảy ra chuyện gì không? ’’
Yến Ly ngồi ở trên giường, dần bình tĩnh trở lại : ‘‘Bút ký của ta đâu?’’
Vương Hủ lấy ra một quyển sổ kích thước bằng lòng bàn tay từ túi quần, bước chậm rãi đến cạnh giường rồi ngồi xuống bên cạnh Yến Ly.
‘‘Ta đã nhìn thấy nó.’’
‘‘Ta biết! Trả lại cho ta! ’’ Nàng đưa tay muốn đoạt lại cuốn sổ.
Vương Hủ giơ tay lên cao, Yến Ly nhảy lên người hắn, nhưng với không tới cuốn bút ký
‘‘Về sau nàng không còn cần tới bút ký nữa.’’
Hắn nói lời này đồng thời liền vươn tay ra, đốt cuốn bút ký trước mặt Yến Ly. Nhìn cuốn sổ nhỏ dần biến thành tro tàn trong ngọn lửa, nước mắt nàng vô thức chảy xuống .Vương Hủ ôm lấy nàng, mặc cho nàng đang thút thít trong lồng ngực mình, Yến Ly cũng vô thức làm như vậy.
‘‘Ta đã từng đọc qua trí nhớ của nàng trước đây, biết mỗi một bản bút ký của nàng đều có nội dung, ta lúc đầu nghĩ là nàng đang bảo vệ vũ khí của mình, nhưng ta sai rồi . . . Khi ta xem cuốn sổ này, ta mới biết được ta đã sai. ’’
Yến Ly ôm lấy Vương Hủ, rốt cục nhịn không được liền khóc lớn. Suy nghĩ của Vương Hủ hết sức thuần khiết, có lẽ hắn đã từng có chút ý nghĩ bẩn thỉu trước khi lật cuốn sổ, nhưng hiện tại nó tuyệt đối thuần khiết.
Bởi vì hắn lúc này mới hiểu được, là mình đã làm tổn thương nữ nhân trước mắt và làm tổn thương một trái tim đã từng tan vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.