Quyển 2 - Chương 27: Tuyệt địa phản kích
Ba ngày ngủ hai
30/08/2013
"A!" Một người rống to rồi bật dậy từ trên mặt đất, đó chính là Bắc Thủ Trình Tú Phong, lúc này thân thể hắn cũng ngập tràn thương tích nhưng vẫn cố giơ tay bộc phát sức mạnh để chặn quỹ tích của Quỷ Khiếu.
Ngoài hắn ra còn có hai người săn quỷ liều mạng chạy đến, họ muốn dùng thân thể ngăn cản một chiêu này của Mộng Ma.
Một người trong đó nói: "Này, hai người lùi ra sau đi! Mình ta đủ ứng phó rồi!"
"Hừ, ông đây không muốn sống tạm sau lưng người khác!"
"Ta cũng vậy, cùng lắm thì trên đường đến suối vàng có thêm nhiều bạn hơn mà thôi."
Nói xong, ba người nhìn nhau cười to, tuyệt nhiên không ai lùi về sau nửa bước.
Tiếng cười nhanh chóng chìm ngập trong chùm sáng trắng...
Quỷ Khiếu lao đến trước mặt họ!
Do Mộng Ma tích súc công lực đã lâu nên chiêu này mạnh hơn so với chiêu Quỷ Khiếu vận lực trong chớp mắt, chỉ là tiếng động làm màng tai người khác đau đớn. Chùm sáng trắng để lại trên boong tàu khe rãnh cực lớn, chỗ nó đi qua cả sắt thép cũng biến thành bụi phấn.
Nhưng khi chùm sáng này đến sát ba người Trình Tú Phong thì chợt dừng lại, cũng không tiến thêm tấc nào. Sau một tiếng nổ kịch liệt, nơi ba người đứng khói bụi đầy trời.
Khói dày tan đi, ba người đứng tại chỗ kinh ngạc. Bọn họ không chết, bởi một người đàn ông đang chắn trước mắt họ, đó chính là Miêu Gia.
Hóa ra hắn thoát khỏi sự dây dưa của Cao Tấn để đỡ chiêu này!
Ánh sáng đỏ trên dao giải phẫu dần ảm đạm, tiếp đó biến mất.
Miêu Gia ngã xuống...
"Nực cười, ngươi muốn cứu tất cả mọi người nhưng cả bản thân cũng cứu không được!" Cao Tấn xuất hiện bên cạnh Miêu Gia, giơ kiếm, định chém xuống.
Vương Hủ lao đến, hai tay giữ lấy lưỡi kiếm đang chém xuống, máu tươi trên tay văng tung tóe.
"Ngại quá. Nếu ngươi chém chết hắn thì không có ai phát tiền lương cho ta."
Cao Tấn cười lạnh, vừa rút kiếm thì một luồng hoa máu lại chảy ra từ tay Vương Hủ. Mộng Ma đột ngột đi tới sau lưng Vương Hủ và giẫm hắn trên mặt đất: "Tất cả các ngươi đều phải chết, không cần phải vội đâu."
Trình Tú Phong và hai người kia rống to với vẻ phẫn nộ, cố đánh về phía Mộng Ma và Cao Tấn. Song lúc này họ đứng còn không vững, đâu thể tạo được bất cứ uy hiếp nào.
Mộng Ma chỉ quát nhẹ một tiếng, ba người liền bị linh thức của hắn đè ép đến mức chỉ có thể nằm bẹp dí trên mặt đất.
Một giọng nói vang lên: "Kết thúc rồi."
Câu này không phải Mộng Ma nói, cũng không phải từ miệng Cao Tấn, mà là của Khương Nho.
"Hai người các ngươi dừng ở đây thôi! Trừ các ngươi ra, hôm nay không ai phải chết." Khương Nho rất bình tĩnh, giọng nói như đang trần thuật một sự kiện đã xảy ra.
Giờ phút này Mộng Ma đã nắm chắc thắng lợi trong tay, thế nên hắn cười nói: "Thằng nhóc này có phải sợ chết đến phát điên rồi hay không?"
"Hắn không điên. Hắn chỉ nói sự thật." Lời này vọng tới từ sau lưng Mộng Ma, giọng nói là của Vương Hủ!
Nụ cười của Mộng Ma cứng lại, tiếng cười lạnh của Cao Tấn cũng biến mất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên khuôn mặt hai người. Trái tim như bị một bàn tay nắm chặt khiến họ cảm thấy nghẹt thở, nỗi sợ hãi như núi hô sóng gầm đổ ập đến.
Chuyện gì đã xảy ra? Sau lưng mình là con người sao? Không thể! Chuyện này xảy ra như thế nào?
Mộng Ma không nhịn được cơn run, đó là bản năng ở nơi sâu nhất trong linh hồn hắn. Hắn muốn bỏ chạy, hắn muốn chịu thua, hắn không muốn đứng trước kẻ đang ở sau lưng mình thêm một giây nào nữa.
"Trước khi hồn phi phách tán, các ngươi còn di ngôn nào không?"
Vương Hủ vốn bị Mộng Ma giẫm dưới chân nhưng không biết vì sao hắn đã tới sau lưng Mộng Ma. Tóc hắn biến thành màu tro, trong mắt lập lòe màu đỏ hồng như máu tươi, mỗi từ nói ra đều là giọng nói bi thương từ cõi xa xăm, thẳng tới nơi sâu thẳm trong linh hồn.
Hắn tựa một vị quân vương nhân từ song lại cực kỳ mạnh mẽ. Ở trước mặt hắn, ngươi phải thần phục, việc duy nhất có thể làm cũng chỉ có thần phục...
Nhưng Mộng Ma và Cao Tấn không cam chịu, bọn họ chọn đánh cược một lần cuối cùng.
Toàn thân Mộng Ma được ánh sáng trắng bao phủ, lúc này hắn dùng toàn lực đối phó nên tốc độ tuyệt không thua Cao Tấn. Chỉ có điều dù thế công triển khai về phía Vương Hủ như mưa bão nhưng quyền nào cũng rơi vào khoảng không.
Vương Hủ đứng tại chỗ, không động một bước, đến nhìn cũng không nhìn Mộng Ma một lần, thế nhưng Mộng Ma lại không thể chạm vào người hắn, mỗi lần sắp đánh trúng thì bỗng lệch đi một cách kỳ lạ.
"Ngươi cảm thấy thế nào? Việc này với việc ngươi làm trong mộng tương tự với nhau, chỉ là lừa gạt tư tưởng của người khác mà thôi. Thứ ngươi thiếu chính là thiên phú! Muốn đánh bại người khác cũng không cần phải hiện thực hóa ảo giác chi cho phức tạp, chỉ cần làm cho đồ vật thị giác thấy được lệch đi là có thể đạt được hiệu quả như vậy."
Mộng Ma nhìn Vương Hủ bằng ánh mắt sợ hãi: "Ngươi! Thì ra ngươi là người có năng lực linh hồn thuộc hệ huyễn thuật, thậm chí còn rất mạnh mẽ! Linh thức yếu ớt chỉ là hiện tượng giả dối do ngươi tạo ra, thế nên ngươi có thể đối kháng với ta trong giấc mơ."
Vương Hủ lắc đầu, dáng vẻ lộ ra vài phần đồng tình với Mộng Ma: "Ngươi lại sai rồi. Cho dù lúc bình thường ta không thể sử dụng năng lực linh hồn nhưng vẫn thừa sức là "chúa tể tuyệt đối" đối với linh hồn của mình. Năng lực chân chính của ta... chẳng qua có thể muốn làm gì thì làm đối với linh hồn của ngươi mà thôi."
Thật ra không phải lúc bình thường Vương Hủ không sử dụng được năng lực Chúa Tể, chỉ là khi đẳng cấp cao thì năng lực sẽ càng hữu ích và thiết thực. Linh thức của hắn vẫn còn yếu, một ít hiệu ứng bị động vẫn tồn tại tùy lúc. Ví dụ như Dương Tứ Hải không thể dùng năng lực Súc Ảnh để ném Vương Hủ, Thiên Vô Nguyệt của Tôn Tiểu Tranh không làm yếu thực lực Vương Hủ, thế nhưng vẫn tăng cường thực lực cho nàng ta.
Đối với Vương Hủ, những năng lực khống chế tác dụng trực tiếp vào linh hồn đều vô hiệu, bởi bản thân năng lực hắn đã là "Chúa Tể" và tương tự huyễn thuật của Mộng Ma. Trong giấc mơ, Vương Hủ như lừa mình dối người, đại não hắn vừa thừa nhận huyễn tượng của Mộng Ma, nhưng linh hồn vẫn không hề bị năng lực linh hồn của đối phương ảnh hưởng. Vì vậy Vương Hủ mới có thể làm gì làm trong giấc mơ, còn những người săn quỷ khác thì khó mà suy xét hoặc sử dụng năng lực linh hồn.
"Ta không biết ngươi đang nói gì!" Mộng Ma rống to, trên bầu trời xuất hiện hàng vạn đao kiếm, đều là ảo giác bán trong suốt.
"Đi chết cho ta!"
Cao Tấn hoàn toàn không nhìn kết quả, bởi hắn hiểu ý Vương Hủ muốn nói. Loại năng lực linh hồn hệ ảo thuật của hắn và Mộng Ma hoàn toàn vô dụng đối với Vương Hủ, thế nên hắn chọn bỏ chạy.
Cao Tấn đi được vài ba bước, định trực tiếp nhảy xuống biển. Nhưng hắn đột nhiên cảm thấy tứ chi mất đi tri giác, chật vật ngã xuống boong tàu.
"Cuối cùng cũng có tác dụng..." Miêu Gia trở mình, đốt một điếu thuốc: "Phì, phì! Thuốc bị máu tẩm ướt hết rồi, thật là buồn nôn."
Cao Tấn nhìn hắn với vẻ kinh hãi: "Ngươi... ngươi đã làm gì?"
Miêu Gia cười vài tiếng, trong miệng chảy ra không ít máu tươi: "Trong lúc ngươi nói câu "nhảy lên không trung là nét bút hỏng", ta đã chém bị thương toàn bộ dây thần kinh trong tứ chi của ngươi."
"Sao có thể..."
"Sau khi linh thể hợp nhất, các ngươi và con người đều giống nhau. Mặc dù nội tạng có thể tái sinh nhưng nguyên tắc vận hành cơ thể vẫn như cũ... Ngươi cũng không cần phải hâm mộ những oan hồn chỉ có linh hồn làm gì. Nếu bọn chúng để ta chém trúng thì linh hồn sẽ không cách nào khôi phục lại được."
Bên kia, công kích của Mộng Ma đã ngừng lại nhưng không thanh đao nào có thể chạm tới người Vương Hủ, tất cả đao kiếm xuyên qua chính bản thân Mộng Ma.
"Vì sao?"
Vương Hủ than thở: "Vẫn không hiểu sao? Ngươi cũng giống con rối trong tay ta, thứ ngươi thấy được chỉ là thứ ta muốn ngươi thấy, ngươi muốn đánh trúng chỗ nào là do ta quyết định."
Mộng Ma ngã xuống nhưng lòng không cam. Mặc dù đao kiếm đã biến mất nhưng hắn vẫn chưa chết.
Cố giãy dụa rồi lại dùng một tay bò trườn trên mặt đất, hắn dần đến gần Vương Hủ.
Ngoài hắn ra còn có hai người săn quỷ liều mạng chạy đến, họ muốn dùng thân thể ngăn cản một chiêu này của Mộng Ma.
Một người trong đó nói: "Này, hai người lùi ra sau đi! Mình ta đủ ứng phó rồi!"
"Hừ, ông đây không muốn sống tạm sau lưng người khác!"
"Ta cũng vậy, cùng lắm thì trên đường đến suối vàng có thêm nhiều bạn hơn mà thôi."
Nói xong, ba người nhìn nhau cười to, tuyệt nhiên không ai lùi về sau nửa bước.
Tiếng cười nhanh chóng chìm ngập trong chùm sáng trắng...
Quỷ Khiếu lao đến trước mặt họ!
Do Mộng Ma tích súc công lực đã lâu nên chiêu này mạnh hơn so với chiêu Quỷ Khiếu vận lực trong chớp mắt, chỉ là tiếng động làm màng tai người khác đau đớn. Chùm sáng trắng để lại trên boong tàu khe rãnh cực lớn, chỗ nó đi qua cả sắt thép cũng biến thành bụi phấn.
Nhưng khi chùm sáng này đến sát ba người Trình Tú Phong thì chợt dừng lại, cũng không tiến thêm tấc nào. Sau một tiếng nổ kịch liệt, nơi ba người đứng khói bụi đầy trời.
Khói dày tan đi, ba người đứng tại chỗ kinh ngạc. Bọn họ không chết, bởi một người đàn ông đang chắn trước mắt họ, đó chính là Miêu Gia.
Hóa ra hắn thoát khỏi sự dây dưa của Cao Tấn để đỡ chiêu này!
Ánh sáng đỏ trên dao giải phẫu dần ảm đạm, tiếp đó biến mất.
Miêu Gia ngã xuống...
"Nực cười, ngươi muốn cứu tất cả mọi người nhưng cả bản thân cũng cứu không được!" Cao Tấn xuất hiện bên cạnh Miêu Gia, giơ kiếm, định chém xuống.
Vương Hủ lao đến, hai tay giữ lấy lưỡi kiếm đang chém xuống, máu tươi trên tay văng tung tóe.
"Ngại quá. Nếu ngươi chém chết hắn thì không có ai phát tiền lương cho ta."
Cao Tấn cười lạnh, vừa rút kiếm thì một luồng hoa máu lại chảy ra từ tay Vương Hủ. Mộng Ma đột ngột đi tới sau lưng Vương Hủ và giẫm hắn trên mặt đất: "Tất cả các ngươi đều phải chết, không cần phải vội đâu."
Trình Tú Phong và hai người kia rống to với vẻ phẫn nộ, cố đánh về phía Mộng Ma và Cao Tấn. Song lúc này họ đứng còn không vững, đâu thể tạo được bất cứ uy hiếp nào.
Mộng Ma chỉ quát nhẹ một tiếng, ba người liền bị linh thức của hắn đè ép đến mức chỉ có thể nằm bẹp dí trên mặt đất.
Một giọng nói vang lên: "Kết thúc rồi."
Câu này không phải Mộng Ma nói, cũng không phải từ miệng Cao Tấn, mà là của Khương Nho.
"Hai người các ngươi dừng ở đây thôi! Trừ các ngươi ra, hôm nay không ai phải chết." Khương Nho rất bình tĩnh, giọng nói như đang trần thuật một sự kiện đã xảy ra.
Giờ phút này Mộng Ma đã nắm chắc thắng lợi trong tay, thế nên hắn cười nói: "Thằng nhóc này có phải sợ chết đến phát điên rồi hay không?"
"Hắn không điên. Hắn chỉ nói sự thật." Lời này vọng tới từ sau lưng Mộng Ma, giọng nói là của Vương Hủ!
Nụ cười của Mộng Ma cứng lại, tiếng cười lạnh của Cao Tấn cũng biến mất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên khuôn mặt hai người. Trái tim như bị một bàn tay nắm chặt khiến họ cảm thấy nghẹt thở, nỗi sợ hãi như núi hô sóng gầm đổ ập đến.
Chuyện gì đã xảy ra? Sau lưng mình là con người sao? Không thể! Chuyện này xảy ra như thế nào?
Mộng Ma không nhịn được cơn run, đó là bản năng ở nơi sâu nhất trong linh hồn hắn. Hắn muốn bỏ chạy, hắn muốn chịu thua, hắn không muốn đứng trước kẻ đang ở sau lưng mình thêm một giây nào nữa.
"Trước khi hồn phi phách tán, các ngươi còn di ngôn nào không?"
Vương Hủ vốn bị Mộng Ma giẫm dưới chân nhưng không biết vì sao hắn đã tới sau lưng Mộng Ma. Tóc hắn biến thành màu tro, trong mắt lập lòe màu đỏ hồng như máu tươi, mỗi từ nói ra đều là giọng nói bi thương từ cõi xa xăm, thẳng tới nơi sâu thẳm trong linh hồn.
Hắn tựa một vị quân vương nhân từ song lại cực kỳ mạnh mẽ. Ở trước mặt hắn, ngươi phải thần phục, việc duy nhất có thể làm cũng chỉ có thần phục...
Nhưng Mộng Ma và Cao Tấn không cam chịu, bọn họ chọn đánh cược một lần cuối cùng.
Toàn thân Mộng Ma được ánh sáng trắng bao phủ, lúc này hắn dùng toàn lực đối phó nên tốc độ tuyệt không thua Cao Tấn. Chỉ có điều dù thế công triển khai về phía Vương Hủ như mưa bão nhưng quyền nào cũng rơi vào khoảng không.
Vương Hủ đứng tại chỗ, không động một bước, đến nhìn cũng không nhìn Mộng Ma một lần, thế nhưng Mộng Ma lại không thể chạm vào người hắn, mỗi lần sắp đánh trúng thì bỗng lệch đi một cách kỳ lạ.
"Ngươi cảm thấy thế nào? Việc này với việc ngươi làm trong mộng tương tự với nhau, chỉ là lừa gạt tư tưởng của người khác mà thôi. Thứ ngươi thiếu chính là thiên phú! Muốn đánh bại người khác cũng không cần phải hiện thực hóa ảo giác chi cho phức tạp, chỉ cần làm cho đồ vật thị giác thấy được lệch đi là có thể đạt được hiệu quả như vậy."
Mộng Ma nhìn Vương Hủ bằng ánh mắt sợ hãi: "Ngươi! Thì ra ngươi là người có năng lực linh hồn thuộc hệ huyễn thuật, thậm chí còn rất mạnh mẽ! Linh thức yếu ớt chỉ là hiện tượng giả dối do ngươi tạo ra, thế nên ngươi có thể đối kháng với ta trong giấc mơ."
Vương Hủ lắc đầu, dáng vẻ lộ ra vài phần đồng tình với Mộng Ma: "Ngươi lại sai rồi. Cho dù lúc bình thường ta không thể sử dụng năng lực linh hồn nhưng vẫn thừa sức là "chúa tể tuyệt đối" đối với linh hồn của mình. Năng lực chân chính của ta... chẳng qua có thể muốn làm gì thì làm đối với linh hồn của ngươi mà thôi."
Thật ra không phải lúc bình thường Vương Hủ không sử dụng được năng lực Chúa Tể, chỉ là khi đẳng cấp cao thì năng lực sẽ càng hữu ích và thiết thực. Linh thức của hắn vẫn còn yếu, một ít hiệu ứng bị động vẫn tồn tại tùy lúc. Ví dụ như Dương Tứ Hải không thể dùng năng lực Súc Ảnh để ném Vương Hủ, Thiên Vô Nguyệt của Tôn Tiểu Tranh không làm yếu thực lực Vương Hủ, thế nhưng vẫn tăng cường thực lực cho nàng ta.
Đối với Vương Hủ, những năng lực khống chế tác dụng trực tiếp vào linh hồn đều vô hiệu, bởi bản thân năng lực hắn đã là "Chúa Tể" và tương tự huyễn thuật của Mộng Ma. Trong giấc mơ, Vương Hủ như lừa mình dối người, đại não hắn vừa thừa nhận huyễn tượng của Mộng Ma, nhưng linh hồn vẫn không hề bị năng lực linh hồn của đối phương ảnh hưởng. Vì vậy Vương Hủ mới có thể làm gì làm trong giấc mơ, còn những người săn quỷ khác thì khó mà suy xét hoặc sử dụng năng lực linh hồn.
"Ta không biết ngươi đang nói gì!" Mộng Ma rống to, trên bầu trời xuất hiện hàng vạn đao kiếm, đều là ảo giác bán trong suốt.
"Đi chết cho ta!"
Cao Tấn hoàn toàn không nhìn kết quả, bởi hắn hiểu ý Vương Hủ muốn nói. Loại năng lực linh hồn hệ ảo thuật của hắn và Mộng Ma hoàn toàn vô dụng đối với Vương Hủ, thế nên hắn chọn bỏ chạy.
Cao Tấn đi được vài ba bước, định trực tiếp nhảy xuống biển. Nhưng hắn đột nhiên cảm thấy tứ chi mất đi tri giác, chật vật ngã xuống boong tàu.
"Cuối cùng cũng có tác dụng..." Miêu Gia trở mình, đốt một điếu thuốc: "Phì, phì! Thuốc bị máu tẩm ướt hết rồi, thật là buồn nôn."
Cao Tấn nhìn hắn với vẻ kinh hãi: "Ngươi... ngươi đã làm gì?"
Miêu Gia cười vài tiếng, trong miệng chảy ra không ít máu tươi: "Trong lúc ngươi nói câu "nhảy lên không trung là nét bút hỏng", ta đã chém bị thương toàn bộ dây thần kinh trong tứ chi của ngươi."
"Sao có thể..."
"Sau khi linh thể hợp nhất, các ngươi và con người đều giống nhau. Mặc dù nội tạng có thể tái sinh nhưng nguyên tắc vận hành cơ thể vẫn như cũ... Ngươi cũng không cần phải hâm mộ những oan hồn chỉ có linh hồn làm gì. Nếu bọn chúng để ta chém trúng thì linh hồn sẽ không cách nào khôi phục lại được."
Bên kia, công kích của Mộng Ma đã ngừng lại nhưng không thanh đao nào có thể chạm tới người Vương Hủ, tất cả đao kiếm xuyên qua chính bản thân Mộng Ma.
"Vì sao?"
Vương Hủ than thở: "Vẫn không hiểu sao? Ngươi cũng giống con rối trong tay ta, thứ ngươi thấy được chỉ là thứ ta muốn ngươi thấy, ngươi muốn đánh trúng chỗ nào là do ta quyết định."
Mộng Ma ngã xuống nhưng lòng không cam. Mặc dù đao kiếm đã biến mất nhưng hắn vẫn chưa chết.
Cố giãy dụa rồi lại dùng một tay bò trườn trên mặt đất, hắn dần đến gần Vương Hủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.