Chương 21: CHƯƠNG 21
Sương Hoa
05/12/2014
Sau khi Diệp Thượng
thư rời đi, Lâm Lang nhìn liếc qua sân viện đang náo loạn vì thi công
một chút, đỡ mẫu thân đi vào trong nhà. Ngồi xuống cùng bà nói chuyện
một lát thì đã tới buổi trưa rồi. Tiền Viện phái người đưa thức ăn tới,
bốn món mặn và một món canh, cùng một nồi móng heo hầm củ cải và một vài thứ đồ ăn vặt. Lâm Lang cùng Lăng phu nhân dùng bữa, sau đó nàng dặn dò Thiển Ngữ chăm sóc bà, rồi xin phép trở về phòng mình nghỉ trưa.
Đem cửa đóng lại cẩn thận, Lâm Lang ra lệnh triệu hồi gọi Thanh Y cùng Tử Y ra hỏi "Hôm nay lúc ta quay trở về, thái độ của tên thủ vệ giữ cửa là sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra?" Nếu đã sợ nàng như thế, tại sao còn sống chết đòi đi theo nàng?
Tử Y nhìn Lâm Lang một chút, thở dài nói: "Tên thủ vệ giữ cửa đó cũng là một người đáng thương, mẫu thân của hắn bị bệnh nặng, không có tiền chữa bệnh. Mấy tên hạ nhân trong phủ đánh cuộc với nhau xem ai dám đến gần nhị tiểu thư, nếu có thể đến gần nhị tiểu thư thì sẽ thắng cược được năm lượng bạc. Hắn vì muốn có tiền chữa bệnh cho mẫu thân, nên không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đòi đi theo ngài rồi."
Lâm Lang cảm thấy những lời này thật kỳ lạ, tại sao không ai dám đến gần nàng? Trông nàng giống mãnh thú lắm sao? Lâm Lang khó hiểu hỏi lại "Tại sao nói không ai dám đến gần ta? Còn nữa, năm lượng bạc cũng không phải là số tiền nhỏ, ta nhớ tiền lương hàng tháng của hạ nhân trong phủ cùng lắm cũng chỉ có một xâu tiền mà thôi."
Tử Y đáp lời: "Từ trước tới nay, mọi người đều cảm thấy sợ hãi khi nhắc tới Vãng sinh Thành chủ. Từng có lời đồn đại nói rằng: người gả cho Vãng sinh Thành chủ đều là người chết. Tối hôm qua tiểu thư và Vãng sinh Thành chủ cùng nhau trở về, mọi người đã sớm không ngừng bàn luận phỏng đoán. Sáng sớm hôm nay, đại nha hoàn Ngọc Châu bên cạnh Tô phu nhân đi tới dãy phòng ở của bọn hạ nhân, không lâu sau khắp phủ liền truyền ra lời đồn, nói là tiểu thư. . . . . . đã chết rồi. Tiểu thư bây giờ chỉ là cái xác không hồn mà thôi. . . . . . Còn về phần năm lượng bạc cá cược kia, e là có người cố ý làm như vậy!"
Lâm Lang sững sờ, còn có lời đồn đại này nữa sao? Người gả cho Vãng sinh Thành chủ đều là người chết. . . . . . Quân Thương này, có phải hay không. . . . . . Nàng bật thốt lên: "Quân Thương đã thành thân với rất nhiều người rồi à?" Lâm Lang lại không phát hiện ra, đáng lẽ bây giờ điều nàng nên chú ý là Tô phu nhân đang có chủ ý gì chứ không phải là vấn đề Quân Thương đã cưới bao nhiêu thê tử này.
Tử Y nghe nàng hỏi, vội vàng giải thích: "Không phải, Thành chủ chưa từng thành thân, trong Vãng sinh thành cũng chưa nghe nói tới có nữ tử nào cả. Chỉ là rất nhiều quan viên vì muốn nịnh bợ Thành chủ mà đưa đến đó rất nhiều mỹ nữ. Nhưng những mỹ nữ này vừa vào Vãng sinh thành đều biến mất không thấy bóng dáng. Mọi người cũng chưa từng nhìn thấy bên cạnh Thành chủ xuất hiện nữ tử nào, dần dần càng đồn đại lại càng thái quá, mới nói những nữ tử kia thật ra vẫn luôn ở bên cạnh Thành chủ, chỉ là đã biến thành Quỷ Hồn, người bình thường không nhìn thấy mà thôi!"
Tâm tư của Vãng sinh Thành chủ đối với tiểu thư Tử Y vừa nhìn đã biết, nàng thấy cũng chỉ có nam tử như Vãng sinh Thành chủ mới có thể xứng với tiểu thư mà thôi. Nếu để tiểu thư cùng Thành chủ có hiềm khích gì thì nàng thật có lỗi với tiểu thư rồi!
Thanh Y nhìn Lâm Lang một chút, nháy nháy mắt nói: "Tiểu thư hình như. . . . . . rất quan tâm tới việc thành thân của Thành chủ thì phải?"
Lâm Lang giật mình, đột nhiên hoàn hồn, vẻ mặt âm u, vội nói: "Ta chỉ là có chút hiếu kỳ, các ngươi đừng suy diễn lung tung!"
Ánh mắt Thanh Y chợt lóe, cũng không tiếp tục hỏi về vấn đề này nữa, ngược lại đăm chiêu suy tư hỏi nàng: "Tiểu thư, nô tỳ có thể hỏi ngài điều này được không?"
Lâm Lang khẽ mỉm cười: "Là điều gì?"
"Tiểu thư, nô tỳ không biết ngài là ai, nhưng nô tỳ có cảm giác ngài tuyệt đối không phải là Diệp nhị tiểu thư. . . . . . Chúng nô tỳ muốn biết rốt cuộc ngài là ai?" Có thể khiến Vãng sinh Thành chủ coi trọng thì tất nhiên không phải người phàm rồi, nhưng nếu người trước mắt là một ác linh tội ác tày trời hay là một yêu ma, thì sợ rằng kết cục của họ sẽ là hồn bay phách tán, không bao giờ có thể được siêu sinh nữa. Cho nên suy đi tính lại, vẫn cần xác định rõ thân phận của tiểu thư thì hơn.
"A?" Lâm Lang khẽ mỉm cười, "Tại sao nói ta không phải là Diệp nhị tiểu thư?"
"Xin thứ lỗi cho nô tỳ cả gan!" Tử Y cẩn thận nhìn sắc mặt Lâm Lang một chút, thấy không có gì bất thường, mới nói tiếp, "Mọi người đều biết, con người có ba hồn bảy phách. Ba hồn theo thứ tự là Thiên hồn, Địa Hồn và Mệnh hồn. Bảy phách bao gồm: một là thiên trùng, hai là linh tuệ, ba là vi khí, bốn là vi lực, năm là trung xu, sáu là vi tinh và bảy là vi anh. Vốn dĩ nhị tiểu thư thiếu mất Thiên hồn cùng hai phách là linh tuệ và trung xu. Theo lý mà nói, nếu thiếu Thiên hồn, hồn phách sẽ không được giữ thành một khối mà sẽ bị tản đi, người này tuyệt đối không thể sống nổi. Nhưng nhị tiểu thư vẫn chỉ là ngây ngốc, điên điên khùng khùng, chứ không ngã bệnh hay mất mạng gì cả. Chúng nô tỳ cảm thấy rất kỳ lạ, nên đã quanh quẩn chú ý bên cạnh nhị tiểu thư. lúc đó mới phát hiện ra, hình như trên người nhị tiểu thư bị hạ một loại chú thuật nào đó, giúp giữ cho hồn phách không bị tiêu tan. Nhưng sau đó. . . . . . tiểu thư ngài, ngài lại tỉnh táo lại. Chú thuật trên người cũng biến mất, hơn nữa, hồn phách của ngài căn bản không thiếu thứ gì cả!"
Lâm Lang cười nói: "Chẳng lẽ ta không thể tìm một hồn hai phách kia trở về hay sao?" Nói như vậy, hóa ra Diệp Lâm Lang vốn đã phải sớm chết đi rồi, những năm qua nàng ấy điên điên khùng khùng cũng chỉ là do có người dùng chú thuật để giữ hồn phách ở lại thân thể này mà thôi. . . . . . Tổng hợp lại tất cả, có vẻ như thân thể này là đặc biệt vì nàng mà chuẩn bị!
Người đã hạ chú thuật đó là ai? Sao người đó lại làm như vậy?
Thanh Y bước tới nói thêm: "Khi hồn phách đã tản đi, sẽ lập tức hóa thành khí, căn bản không thể tìm trở về được."
Lâm Lang cười như không cười nhìn chăm chú vào bọn họ; Thanh Y, Tử Y bỗng cảm thấy có một cỗ áp lực lớn đang đánh úp lại, khó khăn thở dốc. Các nàng nhìn ánh mắt của Lâm Lang, không hiểu sao lại dần dần có chút sợ hãi.
Rốt cuộc, hai người không nhịn được nữa "ầm" một tiếng liền quỳ sụp xuống xin lượng thứ: "Tiểu thư thứ tội, là chúng nô tỳ nhiều lời! Xin tiểu thư thứ tội. . . . . ." Bọn họ cũng chỉ là muốn biết thân phận thật sự của tiểu thư mà thôi! . . . . . . Chẳng lẽ điều này cũng có lỗi hay sao?
Lâm Lang sao có thể không biết lo lắng của các nàng, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng: "Các ngươi không cần phải lo lắng, bản tiểu thư cũng sẽ không để các ngươi không thể đi đầu thai, hoặc là nếu các ngươi cảm thấy bản tiểu thư là một ác linh tội ác tày trời, thì hiện tại có thể lập tức rời khỏi đây!"
Thanh Y Tử Y nghe nàng nói vậy, quay sang nhìn nhau, cùng đồng thanh nói: "Chúng nô tỳ nguyện ý đi theo tiểu thư, dốc sức làm việc cho ngài!"
Nhìn những ngày vừa rồi, tiểu thư hầu hạ mẫu thân quá cẩn thận, tác phong làm việc tự nhiên cũng toát ra thanh ngạo quý khí, bọn họ thật sự đã suy nghĩ quá nhiều rồi. . . . . . Hơn nữa, nếu chưa hết hạn hai năm mà bọn họ đã rời đi, thì tức là đã không thực hiện được lời hứa. Việc này sẽ khiến bọn họ phải vào Luyện Ngục ba năm, như vậy mất quá nhiều thứ rồi!
Lâm Lang nhìn hai người hết sức cung kính, lạnh nhạt nói: "Đứng lên đi!"
Thanh Y Tử Y đứng dậy, sắc mặt Lâm Lang khôi phục lại bình thường, phân phó bọn họ: "Mấy ngày tới các ngươi đi tìm các bộ sách nói về thuật pháp chú thuật về cho ta, còn có tất cả các sử sách về thần tiên yêu ma nữa, ta muốn tìm hiểu một chút!"
Thanh Y Tử Y vội vàng lĩnh mệnh, Tử Y nhìn sắc mặt Lâm Lang thoáng hiện ra nghi hoặc, đánh bạo hỏi: "Nô tỳ cả gan, nhưng hôm nay tiểu thư vào cung đã gặp chuyện gì vậy?"
Lâm Lang suy nghĩ một chút, cảm thấy Thanh Y Tử Y đã trở thành quỷ rất lâu rồi, nói không chừng sẽ biết một ít chuyện, liền nói: "Hôm nay Hoàng thượng mời ta tiến cung cho ta xem một bức họa, hắn nói đó là thê tử của hắn, người này là Tạ Hoằng Thanh – đại tiểu thư của Tạ gia ở Giang Nam; còn nói ta là biểu muội của nàng, có họ hàng gần, cho nên muốn ta nhỏ một giọt máu tươi vào bức họa để chiêu hồn của nàng."
Lúc nàng đi ra ngoài cửa điện đã giả vờ bị ngã rồi hô lên "Chảy máu", lúc thốt ra hai tiếng này nàng đã chú ý đến vẻ mặt của Triệu Tễ, mặc dù hắn làm ra vẻ lo lắng, nhưng lại không thể che giấu được vui mừng nơi đáy mắt.
Lâm Lang không cho là Triệu Tễ thật sự nhớ tới nàng, mục đích hắn muốn triệu hồi hồn phách của nàng là gì?
Tử Y nhíu mày suy tư nói: "Thời gian chúng nô tỳ trở thành Quỷ Hồn cũng đã lâu, coi như đã qua lại giữa âm dương trong nhiều năm, hiếm khi nghe thấy có phương pháp nào dùng tới máu người, chứ chưa nói đến dùng máu tươi của người thân nhỏ lên bức họa để tìm hồn phách của người đã chết trở về….."
Lâm Lang vừa muốn mở miệng, Thanh Y lại đột nhiên nói: "Nhưng một trăm năm trước lại rất thịnh hành phương pháp có sử dụng tới máu người, sau đó bởi vì phương pháp này làm tổn hại đến âm đức nên đã bị Minh hoàng cấm dùng. Loại thuật pháp này bị liệt vào hàng cấm chú, không còn được dùng nữa. . . . . . Nếu là dùng máu người để chiêu hồn. . . . . . Chẳng lẽ là. . . . . ."
Tử Y nghe Thanh Y nói, sắc mặt đại biến.
Lâm Lang nhìn bộ dáng giật mình của Tử Y, khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Tử Y nhìn phía Lâm Lang, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Trừ phi. . . . . . hồn phách hắn muốn triệu hồi chính là của tiểu thư!"
Lâm Lang sững sờ, trong lòng rúng động, Triệu Tễ triệu hồi hồn phách của nàng để làm gì? Chẳng lẽ. . . . . . hắn đã biết Diệp Lâm Lang hiện giờ chính là Tạ Hoằng Thanh sao?
Nhưng. . . . . . Triệu Tễ. . . . . . Lâm Lang càng nghĩ càng cảm thấy khả năng hắn đã biết là rất lớn, chân mày không khỏi nhíu lại thật chặt.
Tử Y còn muốn nói thêm điều gì đó, lại bị Thanh Y kéo một cái, hai người cùng nhau hành lễ xin cáo lui. Lâm Lang đang mải suy nghĩ, cũng không quá chú ý đến động tác mờ ám của bọn họ, liền gật đầu đồng ý.
Sau khi bọn họ lui ra ngoài, Lâm Lang tựa ở bên giường nghĩ tới đủ các loại linh hồn trọng sinh từ trước tới nay, nghĩ qua nghĩ lại bất giác nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Thiển Ngữ vội vã chạy tới đánh thức nàng, nói là đại tiểu thư dẫn theo người trong cung đến, đang chờ ở trong phòng của phu nhân. Lâm Lang có hơi sửng sốt, một lúc sau mới nhớ tới chuyện Triệu Tễ nói sẽ phái ngự y qua đây, chắc là Diệp Cẩn Huyên dẫn ngự y tới rồi.
Lâm Lang bảo Thiển Ngữ giúp mình chuẩn bị y phục chỉnh tề, rồi sau đó cùng nhau đi sang phòng của Lăng phu nhân.
Đem cửa đóng lại cẩn thận, Lâm Lang ra lệnh triệu hồi gọi Thanh Y cùng Tử Y ra hỏi "Hôm nay lúc ta quay trở về, thái độ của tên thủ vệ giữ cửa là sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra?" Nếu đã sợ nàng như thế, tại sao còn sống chết đòi đi theo nàng?
Tử Y nhìn Lâm Lang một chút, thở dài nói: "Tên thủ vệ giữ cửa đó cũng là một người đáng thương, mẫu thân của hắn bị bệnh nặng, không có tiền chữa bệnh. Mấy tên hạ nhân trong phủ đánh cuộc với nhau xem ai dám đến gần nhị tiểu thư, nếu có thể đến gần nhị tiểu thư thì sẽ thắng cược được năm lượng bạc. Hắn vì muốn có tiền chữa bệnh cho mẫu thân, nên không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đòi đi theo ngài rồi."
Lâm Lang cảm thấy những lời này thật kỳ lạ, tại sao không ai dám đến gần nàng? Trông nàng giống mãnh thú lắm sao? Lâm Lang khó hiểu hỏi lại "Tại sao nói không ai dám đến gần ta? Còn nữa, năm lượng bạc cũng không phải là số tiền nhỏ, ta nhớ tiền lương hàng tháng của hạ nhân trong phủ cùng lắm cũng chỉ có một xâu tiền mà thôi."
Tử Y đáp lời: "Từ trước tới nay, mọi người đều cảm thấy sợ hãi khi nhắc tới Vãng sinh Thành chủ. Từng có lời đồn đại nói rằng: người gả cho Vãng sinh Thành chủ đều là người chết. Tối hôm qua tiểu thư và Vãng sinh Thành chủ cùng nhau trở về, mọi người đã sớm không ngừng bàn luận phỏng đoán. Sáng sớm hôm nay, đại nha hoàn Ngọc Châu bên cạnh Tô phu nhân đi tới dãy phòng ở của bọn hạ nhân, không lâu sau khắp phủ liền truyền ra lời đồn, nói là tiểu thư. . . . . . đã chết rồi. Tiểu thư bây giờ chỉ là cái xác không hồn mà thôi. . . . . . Còn về phần năm lượng bạc cá cược kia, e là có người cố ý làm như vậy!"
Lâm Lang sững sờ, còn có lời đồn đại này nữa sao? Người gả cho Vãng sinh Thành chủ đều là người chết. . . . . . Quân Thương này, có phải hay không. . . . . . Nàng bật thốt lên: "Quân Thương đã thành thân với rất nhiều người rồi à?" Lâm Lang lại không phát hiện ra, đáng lẽ bây giờ điều nàng nên chú ý là Tô phu nhân đang có chủ ý gì chứ không phải là vấn đề Quân Thương đã cưới bao nhiêu thê tử này.
Tử Y nghe nàng hỏi, vội vàng giải thích: "Không phải, Thành chủ chưa từng thành thân, trong Vãng sinh thành cũng chưa nghe nói tới có nữ tử nào cả. Chỉ là rất nhiều quan viên vì muốn nịnh bợ Thành chủ mà đưa đến đó rất nhiều mỹ nữ. Nhưng những mỹ nữ này vừa vào Vãng sinh thành đều biến mất không thấy bóng dáng. Mọi người cũng chưa từng nhìn thấy bên cạnh Thành chủ xuất hiện nữ tử nào, dần dần càng đồn đại lại càng thái quá, mới nói những nữ tử kia thật ra vẫn luôn ở bên cạnh Thành chủ, chỉ là đã biến thành Quỷ Hồn, người bình thường không nhìn thấy mà thôi!"
Tâm tư của Vãng sinh Thành chủ đối với tiểu thư Tử Y vừa nhìn đã biết, nàng thấy cũng chỉ có nam tử như Vãng sinh Thành chủ mới có thể xứng với tiểu thư mà thôi. Nếu để tiểu thư cùng Thành chủ có hiềm khích gì thì nàng thật có lỗi với tiểu thư rồi!
Thanh Y nhìn Lâm Lang một chút, nháy nháy mắt nói: "Tiểu thư hình như. . . . . . rất quan tâm tới việc thành thân của Thành chủ thì phải?"
Lâm Lang giật mình, đột nhiên hoàn hồn, vẻ mặt âm u, vội nói: "Ta chỉ là có chút hiếu kỳ, các ngươi đừng suy diễn lung tung!"
Ánh mắt Thanh Y chợt lóe, cũng không tiếp tục hỏi về vấn đề này nữa, ngược lại đăm chiêu suy tư hỏi nàng: "Tiểu thư, nô tỳ có thể hỏi ngài điều này được không?"
Lâm Lang khẽ mỉm cười: "Là điều gì?"
"Tiểu thư, nô tỳ không biết ngài là ai, nhưng nô tỳ có cảm giác ngài tuyệt đối không phải là Diệp nhị tiểu thư. . . . . . Chúng nô tỳ muốn biết rốt cuộc ngài là ai?" Có thể khiến Vãng sinh Thành chủ coi trọng thì tất nhiên không phải người phàm rồi, nhưng nếu người trước mắt là một ác linh tội ác tày trời hay là một yêu ma, thì sợ rằng kết cục của họ sẽ là hồn bay phách tán, không bao giờ có thể được siêu sinh nữa. Cho nên suy đi tính lại, vẫn cần xác định rõ thân phận của tiểu thư thì hơn.
"A?" Lâm Lang khẽ mỉm cười, "Tại sao nói ta không phải là Diệp nhị tiểu thư?"
"Xin thứ lỗi cho nô tỳ cả gan!" Tử Y cẩn thận nhìn sắc mặt Lâm Lang một chút, thấy không có gì bất thường, mới nói tiếp, "Mọi người đều biết, con người có ba hồn bảy phách. Ba hồn theo thứ tự là Thiên hồn, Địa Hồn và Mệnh hồn. Bảy phách bao gồm: một là thiên trùng, hai là linh tuệ, ba là vi khí, bốn là vi lực, năm là trung xu, sáu là vi tinh và bảy là vi anh. Vốn dĩ nhị tiểu thư thiếu mất Thiên hồn cùng hai phách là linh tuệ và trung xu. Theo lý mà nói, nếu thiếu Thiên hồn, hồn phách sẽ không được giữ thành một khối mà sẽ bị tản đi, người này tuyệt đối không thể sống nổi. Nhưng nhị tiểu thư vẫn chỉ là ngây ngốc, điên điên khùng khùng, chứ không ngã bệnh hay mất mạng gì cả. Chúng nô tỳ cảm thấy rất kỳ lạ, nên đã quanh quẩn chú ý bên cạnh nhị tiểu thư. lúc đó mới phát hiện ra, hình như trên người nhị tiểu thư bị hạ một loại chú thuật nào đó, giúp giữ cho hồn phách không bị tiêu tan. Nhưng sau đó. . . . . . tiểu thư ngài, ngài lại tỉnh táo lại. Chú thuật trên người cũng biến mất, hơn nữa, hồn phách của ngài căn bản không thiếu thứ gì cả!"
Lâm Lang cười nói: "Chẳng lẽ ta không thể tìm một hồn hai phách kia trở về hay sao?" Nói như vậy, hóa ra Diệp Lâm Lang vốn đã phải sớm chết đi rồi, những năm qua nàng ấy điên điên khùng khùng cũng chỉ là do có người dùng chú thuật để giữ hồn phách ở lại thân thể này mà thôi. . . . . . Tổng hợp lại tất cả, có vẻ như thân thể này là đặc biệt vì nàng mà chuẩn bị!
Người đã hạ chú thuật đó là ai? Sao người đó lại làm như vậy?
Thanh Y bước tới nói thêm: "Khi hồn phách đã tản đi, sẽ lập tức hóa thành khí, căn bản không thể tìm trở về được."
Lâm Lang cười như không cười nhìn chăm chú vào bọn họ; Thanh Y, Tử Y bỗng cảm thấy có một cỗ áp lực lớn đang đánh úp lại, khó khăn thở dốc. Các nàng nhìn ánh mắt của Lâm Lang, không hiểu sao lại dần dần có chút sợ hãi.
Rốt cuộc, hai người không nhịn được nữa "ầm" một tiếng liền quỳ sụp xuống xin lượng thứ: "Tiểu thư thứ tội, là chúng nô tỳ nhiều lời! Xin tiểu thư thứ tội. . . . . ." Bọn họ cũng chỉ là muốn biết thân phận thật sự của tiểu thư mà thôi! . . . . . . Chẳng lẽ điều này cũng có lỗi hay sao?
Lâm Lang sao có thể không biết lo lắng của các nàng, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng: "Các ngươi không cần phải lo lắng, bản tiểu thư cũng sẽ không để các ngươi không thể đi đầu thai, hoặc là nếu các ngươi cảm thấy bản tiểu thư là một ác linh tội ác tày trời, thì hiện tại có thể lập tức rời khỏi đây!"
Thanh Y Tử Y nghe nàng nói vậy, quay sang nhìn nhau, cùng đồng thanh nói: "Chúng nô tỳ nguyện ý đi theo tiểu thư, dốc sức làm việc cho ngài!"
Nhìn những ngày vừa rồi, tiểu thư hầu hạ mẫu thân quá cẩn thận, tác phong làm việc tự nhiên cũng toát ra thanh ngạo quý khí, bọn họ thật sự đã suy nghĩ quá nhiều rồi. . . . . . Hơn nữa, nếu chưa hết hạn hai năm mà bọn họ đã rời đi, thì tức là đã không thực hiện được lời hứa. Việc này sẽ khiến bọn họ phải vào Luyện Ngục ba năm, như vậy mất quá nhiều thứ rồi!
Lâm Lang nhìn hai người hết sức cung kính, lạnh nhạt nói: "Đứng lên đi!"
Thanh Y Tử Y đứng dậy, sắc mặt Lâm Lang khôi phục lại bình thường, phân phó bọn họ: "Mấy ngày tới các ngươi đi tìm các bộ sách nói về thuật pháp chú thuật về cho ta, còn có tất cả các sử sách về thần tiên yêu ma nữa, ta muốn tìm hiểu một chút!"
Thanh Y Tử Y vội vàng lĩnh mệnh, Tử Y nhìn sắc mặt Lâm Lang thoáng hiện ra nghi hoặc, đánh bạo hỏi: "Nô tỳ cả gan, nhưng hôm nay tiểu thư vào cung đã gặp chuyện gì vậy?"
Lâm Lang suy nghĩ một chút, cảm thấy Thanh Y Tử Y đã trở thành quỷ rất lâu rồi, nói không chừng sẽ biết một ít chuyện, liền nói: "Hôm nay Hoàng thượng mời ta tiến cung cho ta xem một bức họa, hắn nói đó là thê tử của hắn, người này là Tạ Hoằng Thanh – đại tiểu thư của Tạ gia ở Giang Nam; còn nói ta là biểu muội của nàng, có họ hàng gần, cho nên muốn ta nhỏ một giọt máu tươi vào bức họa để chiêu hồn của nàng."
Lúc nàng đi ra ngoài cửa điện đã giả vờ bị ngã rồi hô lên "Chảy máu", lúc thốt ra hai tiếng này nàng đã chú ý đến vẻ mặt của Triệu Tễ, mặc dù hắn làm ra vẻ lo lắng, nhưng lại không thể che giấu được vui mừng nơi đáy mắt.
Lâm Lang không cho là Triệu Tễ thật sự nhớ tới nàng, mục đích hắn muốn triệu hồi hồn phách của nàng là gì?
Tử Y nhíu mày suy tư nói: "Thời gian chúng nô tỳ trở thành Quỷ Hồn cũng đã lâu, coi như đã qua lại giữa âm dương trong nhiều năm, hiếm khi nghe thấy có phương pháp nào dùng tới máu người, chứ chưa nói đến dùng máu tươi của người thân nhỏ lên bức họa để tìm hồn phách của người đã chết trở về….."
Lâm Lang vừa muốn mở miệng, Thanh Y lại đột nhiên nói: "Nhưng một trăm năm trước lại rất thịnh hành phương pháp có sử dụng tới máu người, sau đó bởi vì phương pháp này làm tổn hại đến âm đức nên đã bị Minh hoàng cấm dùng. Loại thuật pháp này bị liệt vào hàng cấm chú, không còn được dùng nữa. . . . . . Nếu là dùng máu người để chiêu hồn. . . . . . Chẳng lẽ là. . . . . ."
Tử Y nghe Thanh Y nói, sắc mặt đại biến.
Lâm Lang nhìn bộ dáng giật mình của Tử Y, khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Tử Y nhìn phía Lâm Lang, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Trừ phi. . . . . . hồn phách hắn muốn triệu hồi chính là của tiểu thư!"
Lâm Lang sững sờ, trong lòng rúng động, Triệu Tễ triệu hồi hồn phách của nàng để làm gì? Chẳng lẽ. . . . . . hắn đã biết Diệp Lâm Lang hiện giờ chính là Tạ Hoằng Thanh sao?
Nhưng. . . . . . Triệu Tễ. . . . . . Lâm Lang càng nghĩ càng cảm thấy khả năng hắn đã biết là rất lớn, chân mày không khỏi nhíu lại thật chặt.
Tử Y còn muốn nói thêm điều gì đó, lại bị Thanh Y kéo một cái, hai người cùng nhau hành lễ xin cáo lui. Lâm Lang đang mải suy nghĩ, cũng không quá chú ý đến động tác mờ ám của bọn họ, liền gật đầu đồng ý.
Sau khi bọn họ lui ra ngoài, Lâm Lang tựa ở bên giường nghĩ tới đủ các loại linh hồn trọng sinh từ trước tới nay, nghĩ qua nghĩ lại bất giác nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Thiển Ngữ vội vã chạy tới đánh thức nàng, nói là đại tiểu thư dẫn theo người trong cung đến, đang chờ ở trong phòng của phu nhân. Lâm Lang có hơi sửng sốt, một lúc sau mới nhớ tới chuyện Triệu Tễ nói sẽ phái ngự y qua đây, chắc là Diệp Cẩn Huyên dẫn ngự y tới rồi.
Lâm Lang bảo Thiển Ngữ giúp mình chuẩn bị y phục chỉnh tề, rồi sau đó cùng nhau đi sang phòng của Lăng phu nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.