Chương 77: Hư tình giả ý ?
Sương Hoa
14/04/2015
Editor : Pé_nấm_xì_tai
Hoàng hôn buông xuống từng làn gió mát xào xạc thổi cành lá đung đưa, những chiếc lá còn sót lại vẫn vang lên rì rào, cùng với tiếng nhánh cây bị gãy trong bầu trời đêm yên tĩnh chấn động màng nhĩ người ta, hai bên đường những cọng cỏ khô cong lên, dưới ánh trăng ảm đạm, âm u trong bóng đêm của khu vườn ngự uyển phụ trợ càng làm nổi bật lên cảnh đêm đầy lạnh lẽo !
Trước cửa Cảnh Dương cung đặt hai con sư tử đá khổng lồ, trong bóng tối âm trầm giống như thân hình dã thú đáng sợ, trên đầu cửa hai bên treo đèn lồng màu trắng bị gió đêm thổi lung la lung lay, nương theo ánh sáng chập chờn soi sáng trên đầu cửa là ba chữ to khảm vàng kim nhưng lại nhuốm màu sắc xám xịt——" Cảnh Dương cung " .
Cửa lớn Cảnh Dương cung khép kín, dưới nền đất phủ đầy lá rụng , vườn ngự uyển mang cảnh sắc xơ xác tiêu điều căn bản không giống cảnh phong quang vô hạn của nữ nhân được Hoàng đế sủng ái, Lâm Lang nhìn bước chân hốt hoảng tiểu cung nữ đi phía trước, trong lòng vô cùng cảnh giác. Nàng theo tiểu cung nữ chậm rãi bước lên bậc thang Cảnh Dương cung .
Cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của tiểu cung nữ nâng lên, nắm vòng cửa nặng nề làm bằng đồng gõ lên cửa , tiếng va chạm nặng nề kèm theo âm thanh run run của tiểu cung nữ phiêu tán trong không khí: "Mở cửa nhanh! Mau đi thông báo nương nương, nhị tiểu thư đã đến!"
Tiểu cung nữ kêu xong hai tiếng, đại môn mở ra một khe hở, hé ra khuôn mặt thô tục của tên thái giám, thái giám lấy tay xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn về phía tiểu cung nữ, ánh mắt đột nhiên tỉnh táo, vội mở cửa, cười khách sáo hướng tiểu cung nữ nói: "Bình nhi cô nương đã trở lại, mau vào đi thôi! Nương nương đang chờ !"
Bình nhi vội đáp ứng một tiếng, đối với Lâm Lang sau lưng khom lưng làm tư thế mời nói : "Xin mời!" Lúc này mới vội vã mang theo Lâm Lang tiến vào trong !
Khuôn mặt hèn mọn của tên thái giám thấy thần sắc Lâm Lang trấn định không xao động ở trước mặt lướt qua, đột nhiên kinh ngạc trừng lớn hai mắt , thẳng tắp đuổi theo bóng dáng Lâm Lang dần biến mất sau bức tường phù điêu mới hoàn hồn trở lại nhéo chính mình một cái, tiếp theo "Ai da" một tiếng nói: "Ta đây không phải đang nằm mơ chứ !" Vừa nhìn về phía phương hướng Lâm Lang biến mất rồi thở dài thật sâu nói, "Thật là đẹp tựa như tiên nữ giáng trần !"
Lâm Lang theo Bình nhi lướt qua bức bình phong khắc hình phượng hoàng, thẳng tắp hướng chánh điện Cảnh Dương cung !
Cảnh Dương cung ở vị trí hẻo lánh, nhưng là cung điện của sủng phi Cảnh đế tiền triều, mặc dù trải qua hai triều, hoang tàng rất nhiều, nhưng nội tình vẫn còn , trước cửa là bãi đất trống rộng rãi, những luống hoa trải dài khắp mọi nơi, các cột trụ trong cung được chạm trổ từ những thợ thủ công danh tiếng đương thời, chăm chú nhìn kỹ, ngay cả Cam Lộ điện của hoàng hậu cũng chỉ có thể cam bái hạ phong!
Lúc này giữa Thiên Điện bao trùm một mảnh đen kịt, chỉ có trong chánh điện lộ ra vầng sáng, mái hiên cong cong treo một dãy đèn lồng bị gió đêm thổi qua liền thi nhau đong đưa, ánh nền lập lòe lúc sáng lúc tối lộ ra một cỗ không khí quỷ dị lành lạnh !
Lâm Lang theo tiểu cung nữ gọi là Bình nhi bước vào chánh điện, trong điện ngọn đèn dầu bùng lên ánh lửa sáng ngời, bàn ghế đều được làm từ gỗ tử đàn thượng hạng , nhưng lại phủ đầy bụi bặm, không phân biệt được đâu là làm bằng gỗ toan chi [ 1 ] hay gỗ hoàng hoa lê [ 2 ] , trên nền đất là tấm thảm dày, bởi vì rất cổ xưa nên trên mặt thảm ngoài bụi bặm còn có những sợi lông bị tróc ra !
[ 1 ] gỗ Toan Chi lại chia làm hồng Toan Chi và hắc Toan Chi, trước mắt mấy cái ghế này nguyên liệu là gỗ hồng Toan Chi, gỗ hồng Toan Chi thường gặp nhiều trong nước. Loại gỗ này cũng được xưng là gỗ lim cổ, phần lớn là từ những quốc gia Đông Nam á nhập khấu mà đến , đặc biệt là Miến Điện rất thịnh sản xuất hồng Toan Chi, hàng năm trong nước cũng nhập khẩu lượng lớn từ Miến Điện. So sánh với gỗ Hoàng Hoa lê và gỗ tử đàn mà nói, giá trị gỗ Toan Chi liền thấp một chút, trong gỗ Toan Chi, hồng Toan Chi lại so đắt hơn hắc gỗ Toan Chi một chút
[ 2 ] Hoàng Hoa Lê là tên gọi khác của cây sưa, tên này được dùng rải rác trên toàn quốc, không xác định được địa phương hay sử dụng. là loại gỗ rất chắc, có độ dầu cao nên chống ẩm rất tốt; vân gỗ đẹp; mặt gỗ mịn và mềm mại “như da em bé”. Loại cây gỗ quý này chủ yếu được trồng ở đảo Hải Nam (miền nam Trung Quốc).
"Nương nương các ngươi ở đâu ?"
Nàng vừa mới quay đầu lại, lời còn chưa dứt, mặt đất chuyển động , tiểu cung nữ Bình nhi sợ hãi thét ra tiếng liền biến mất tại chỗ !
Lâm Lang cả kinh, theo bản năng lui về sau môt bước, không biết đụng phải cơ quan nào, một trận gió lạnh thổi qua, ánh đèn lóe lên hơi tàn rồi vụt tắt , bụi đất bay tán loạn vào mặt, Lâm Lang một mặt hướng cửa chạy đi, vừa giơ cao ống tay áo ngăn cản bụi đất, nhưng vẫn không tránh khỏi bị sặc đến ho sặc sụa, vừa tới cạnh cửa, bất chợt, khung cửa xoàn xoạt một cái toàn bộ đóng lại, hai tay Lâm Lang vừa đúng đặt ở trên ván cửa.
Lúc này, gió đã ngừng, chỉ là bên trong phòng nồng đậm mùi vị bụi đất làm người ta khó hít thở !
Lâm Lang dùng sức mở ra hai cánh cửa , phát giác cửa này giống như bị đóng đinh vô cùng vững chắc , lay động mãi vẫn không nhúc nhích, chỉ đành phải thở hổn hển dừng lại, đánh giá chung quanh cửa sổ, tỉ mỉ quan sát còn có đường ra khác hay không !
Đúng lúc này, chợt truyền đến một tràng tiếng cười dài "Ha ha ha" , âm thanh giống như của chim kiêu [ 3 ] mang theo đắc ý vui sướng, làm cho người ta nghe thấy cả người liền nổi hết da gà !
[ 3 ] Con chim kiêu, một giống chim dữ giống như loài cú vọ, ngày núp trong hang, đêm mò chim chuột ăn thịt, ăn thịt cả mẹ đẻ
Lâm Lang đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Tễ một thân long bào màu vàng sáng chắp tay từ trong điện bước ra, thân hình cao lớn trên mặt đất soi sáng ra cái bóng thật dài, bộ dáng cũng được coi là ngọc thụ lâm phong.
Triệu Tễ đi tới phía trước , nhìn thiếu nữ một thân hào quang thánh khiết rực rỡ gần ngay trước mắt, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, con ngươi trong nháy mắt phóng đại, mang theo ý cười, đầy mặt thâm tình gọi : "Lâm Lang. . . . . . . . . "
Lâm Lang không biến sắc nhìn Triệu Tễ, chờ hắn tiếp tục nói ——
Triệu Tễ tới bên cạnh Lâm Lang, âm thanh chất chứa nồng đậm nhu tình mật ý xen lẫn một chút mị hoặc: "Lúc ấy, đem nàng gả cho Quân Thương, là chủ ý của Diệp Cẩn Huyên , dĩ nhiên, cũng là trẫm không đúng ! Sau đó trẫm gặp nàng, đã rất thích nàng, trẫm có ý định muốn đưa nàng vào cung, vẻ đẹp của nàng chỉ một mình trẫm sở hữu, nhưng trẫm mặc dù là Hoàng đế, Quân Thương lại có lực lượng ngoại tộc hùng mạnh, trẫm không dám cùng hắn tranh, chỉ có thể đè ép thống khổ trong lòng. Hôm nay, trẫm đã có năng lực cùng hắn đối kháng, trẫm hi vọng nàng lưu lại !"
Lâm Lang trào phúng cười một tiếng, nghiền ngẫm hỏi "Hôm nay là ngày thành thân của hoàng thượng cùng Diệp đại tiểu thư , hoàng thượng cùng tiểu nữ ở đây thảo luận vấn đề này hình như có chút không thích hợp ?"
"Diệp Cẩn Huyên tính là cái gì? Cũng chỉ là đồ chơi của trẫm mà thôi. . . . . . . . . . " Triệu Tễ khinh thường nói xong, đưa tay muốn chạm vào mặt Lâm Lang , "Nhưng nàng thì khác . . . . . . . . . . Trẫm sẽ cho nàng địa vị hoàng hậu tôn quý , chỉ cần nàng lưu lại thế nào ?"
Lâm Lang khẽ xoay người, không biến sắc né tránh tay của hắn, trong mắt xẹt qua ý cười trào phúng: "Hoàng thượng, ngài thật là quý nhân hay quên, một nữ không thờ hai chồng, tiểu nữ đã được hứa hôn cho Vãng Sinh Thành chủ!" Nàng dĩ nhiên khác biệt, nữ nhi Diệp gia là thiên mệnh hoàng hậu chỉ rốt cuộc là ai, hiện tại cũng đã có đáp án rõ ràng !
Trong lòng Lâm Lang dâng lên tia bi thương cùng không cam lòng, dường như cả đời nàng đều bị một bàn tay vô hình điều khiển, nàng muốn chạy trốn, nhưng căn bản không đoán được bước kế tiếp của kẻ địch núp trong tối sẽ triển khai hành động nào.
Chân mày Triệu Tễ thật sâu nhíu lại, giống như đang nhịn xuống khổ sở không muốn người biết: "Trẫm biết nàng oán hận trẫm đem nàng gả cho một ác ma khát máu, nhưng đây đều là chủ ý của Diệp Cẩn Huyên, sau đó trẫm cũng muốn thổ lộ tình yêu với nàng, lại e ngại quân thương pháp lực cao cường, hiện tại, trẫm đã có năng lực cùng hắn đối kháng, chỉ cần nàng chịu ở lại bên cạnh trẫm, trẫm ban địa vị tam giới chí cao vô thượng cho nàng !"
Triệu Tễ nói xong, hình như càng ngày càng kích động, nói xong lời cuối cùng, bàn tay giương lên, trong mắt tà mị thoáng qua một tia hồng quang!
Lâm Lang cúi đầu: "Tiểu nữ sợ là phải cô phụ ưu ái của hoàng thượng, tiểu nữ đối với Quân Thành chủ ưng thuận cả đời, cũng đã là người chết. . . . . . . . . . . . . . Cho nên không thể gả cho hoàng thượng!"
Âm thanh Lâm Lang nhu hòa lại mang theo uy thế như chém đinh chặt sắt , không cho cự tuyệt .
Triệu Tễ nhìn đôi mắt thiếu nữ trước mặt lạnh nhạt không hề gợn sóng, phong thái xinh đẹp cao quý vô hình trung mang theo uy nghi vô thượng, thời điểm nghe nàng nói mình là người chết, trong lòng nổi lên nhàn nhạt co rút đau đớn không rõ, giờ phút này trong suy nghĩ của hắn cái gì sự nghiệp vĩ đại mà tiếp cận nữ tử trước mắt đều biến mất tăm, hiện tại , hắn thật sự nghĩ muốn nữ tử này có thể bầu bạn bên hắn cả đời !
"Trẫm yêu nàng . . . . . . . . . . . ." Lời nói vừa thốt ra, Triệu Tễ mới bỗng nhiên giật mình, trong mắt chợt lóe lên vẻ không dám tin!
Nhiều năm qua, hắn có tài năng xuất sắc cùng địa vị cao cao tại thượng, nên cũng khiến hắn đối với tình yêu cũng mờ nhạt không coi trọng , hắn ở trên người nữ nhân muốn có được không phải tình cảm , chỉ là trong lòng hắn muốn phát tiết, nhìn bọn họ khổ sở, hắn lại cảm thấy sung sướng thỏa mãn, cũng chính bởi vì như thế, hắn từng có rất nhiều nữ nhân, nhưng chưa từng đối với các nàng nói ra chữ "Yêu" !
Hắn đã từng nói chữ này với Diệp Cẩn Huyên, nhưng lúc đó, còn lâu mới có được sự rung động mãnh liệt, lúc nói với Diệp Cẩn Huyên, là lời chân tình giả ý trong lúc tỉnh táo, còn lần này, hắn không nén được bật thốt lên . . . . . . Chính hắn cũng không dám tin tưởng !
Lâm Lang nghe vậy, trong mắt hơi gợn sóng, giống như làn nước yên ả bị chấn động đánh tan bóng ánh trăng chiếu vào hồ nước : "Hoàng thượng chẳng lẽ nguyện ý cưới một người chết làm hoàng hậu ?"
"Đã vậy, hoàng thượng muốn cưới, Tề vương phi Tạ Hoằng Thanh sẽ thích hợp hơn . . . . . . . . . . ."
Nàng cợt nhã nhướng đuôi lông mày, như mong muốn thấy được sắc mặt hắn xám ngoét .
Sắc mặt Triệu Tễ có chút khó coi, giống như bị lời nói Lâm Lang đả kích , lại như cũ vẫn đắm chìm trong rung động khi bản thân thốt ra chữ "Yêu", hắn lảo đảo lui về phía sau hai bước, cúi đầu xuống, sững sờ một lát, lần nữa ngẩng đầu lên, sắc mặt hắn liền trở nên cứng rắn, một đôi con ngươi mê người mang theo sắc bén cùng quyết tuyệt, hắn nặng nề hừ một tiếng, nhìn về phía Lâm Lang trong ánh mắt hiện lên ý cười nghiền ngẫm: "Thanh nhi, nàng còn muốn giấu giếm bao lâu ?" Trong lòng thầm nghĩ, nàng nhất định chỉ có thể là của mình! Hắn cho tới bây giờ không phát hiện nàng có một mặt xinh đẹp diễm lệ đến thế !
Triệu Tễ không chút nào suy nghĩ sâu xa trong lòng mình trào lên đau đớn nhàn nhạt cùng không tự chủ được thốt lên lời chân tình đến cùng là có chuyện gì xảy ra, hắn chỉ biết, hắn muốn nữ tử diễm lệ trước mắt, phong thái cao quý thanh nhã xuất trần làm hắn rung động , huống chi, nữ tử này vốn nên thuộc về hắn, hắn cũng chỉ là thu hồi vật sở hữu của mình mà thôi!
Lâm Lang nghe xong, trong nội tâm run lên, trầm giọng hỏi ngược lại: "Ngươi nói cái gì ?"
Thanh nhi, cái tên này nàng đã quá quen , thời điểm kiếp trước, các trưởng bối đều là la như vậy nàng, Triệu Tễ. . . . . . . . . . . . Cũng là la như vậy nàng! Chẳng lẽ, Triệu Tễ đã biết ? Đôi mắt Lâm Lang dần tối tăm, vẻ mặt nặng nề đầy phòng bị; người sau lưng Triệu Tễ nếu thật là U Minh, biết mình chỉ là một linh hồn, cũng không coi là kỳ lạ !
Nhưng là, nàng hiểu rất rõ nam tử trước mắt, hắn giả mượn danh nghĩa Diệp Cẩn Huyên lừa gạt mình tới nơi này, tuyệt đối không chỉ là cùng mình bày tỏ tình ý đơn giản như vậy!
Triệu Tễ nhìn ánh mắt lạnh nhạt cùng ngờ vực của Lâm Lang, bên môi lộ ra nụ cười, trong âm thanh mang theo u tối mị hoặc: "Thanh nhi, trẫm chưa từng có ý muốn giết nàng, ly rượu kia, là bị Diệp Cẩn Huyên tráo đổi! Cho nên, hiện tại, trở lại bên cạnh trẫm, trẫm sẽ bồi thường tất cả cho nàng !"
Lâm Lang nghe vậy, đã sớm chôn vùi phẫn hận cùng bi thương sâu trong lòng hình như lại cuồn cuộn trào lên, con ngươi đen nhánh sáng ngời lại như ẩn chứa cuồng phong gào thét , hệt như sấm sét vang dội: "Đem chuyện đổ cho người khác cũng là bản lãnh của ngươi sao? Trong rượu bỏ cái gì chính ngươi biết rõ !"
Triệu Tễ hiển nhiên biết rõ đầu đuôi, nhưng là Triệu Tễ bản ý mặc dù không có ý muốn giết mình, nhưng sau lưng cũng ngầm đồng ý cho người của hắn hạ độc nàng , chỉ cần mình uống xong, linh hồn bị phong bế đến trong nhục thể, chỉ sợ ngay cả hôm nay cũng không thể so —— nghĩ như vậy , trong lòng Lâm Lang ngược lại đối với hành động Diệp Cẩn Huyên lúc đó cũng không có quá nhiều hận ý mãnh liệt !
Kiếp trước của nàng quá bi ai thê lương, Diệp Cẩn Huyên kiếp này chẳng lẽ cũng không bi ai sao? Nhưng nàng kiếp trước bi ai do một chữ tình mà tạo thành hết thảy , Diệp Cẩn Huyên là do bản tính tham lam của nàng tạo thành !
Triệu Tễ sững sờ, trong mắt nhấc lên mộ trận hung ác: "Ngươi vẫn cố chấp rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt hả ?"
Hoàng hôn buông xuống từng làn gió mát xào xạc thổi cành lá đung đưa, những chiếc lá còn sót lại vẫn vang lên rì rào, cùng với tiếng nhánh cây bị gãy trong bầu trời đêm yên tĩnh chấn động màng nhĩ người ta, hai bên đường những cọng cỏ khô cong lên, dưới ánh trăng ảm đạm, âm u trong bóng đêm của khu vườn ngự uyển phụ trợ càng làm nổi bật lên cảnh đêm đầy lạnh lẽo !
Trước cửa Cảnh Dương cung đặt hai con sư tử đá khổng lồ, trong bóng tối âm trầm giống như thân hình dã thú đáng sợ, trên đầu cửa hai bên treo đèn lồng màu trắng bị gió đêm thổi lung la lung lay, nương theo ánh sáng chập chờn soi sáng trên đầu cửa là ba chữ to khảm vàng kim nhưng lại nhuốm màu sắc xám xịt——" Cảnh Dương cung " .
Cửa lớn Cảnh Dương cung khép kín, dưới nền đất phủ đầy lá rụng , vườn ngự uyển mang cảnh sắc xơ xác tiêu điều căn bản không giống cảnh phong quang vô hạn của nữ nhân được Hoàng đế sủng ái, Lâm Lang nhìn bước chân hốt hoảng tiểu cung nữ đi phía trước, trong lòng vô cùng cảnh giác. Nàng theo tiểu cung nữ chậm rãi bước lên bậc thang Cảnh Dương cung .
Cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của tiểu cung nữ nâng lên, nắm vòng cửa nặng nề làm bằng đồng gõ lên cửa , tiếng va chạm nặng nề kèm theo âm thanh run run của tiểu cung nữ phiêu tán trong không khí: "Mở cửa nhanh! Mau đi thông báo nương nương, nhị tiểu thư đã đến!"
Tiểu cung nữ kêu xong hai tiếng, đại môn mở ra một khe hở, hé ra khuôn mặt thô tục của tên thái giám, thái giám lấy tay xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn về phía tiểu cung nữ, ánh mắt đột nhiên tỉnh táo, vội mở cửa, cười khách sáo hướng tiểu cung nữ nói: "Bình nhi cô nương đã trở lại, mau vào đi thôi! Nương nương đang chờ !"
Bình nhi vội đáp ứng một tiếng, đối với Lâm Lang sau lưng khom lưng làm tư thế mời nói : "Xin mời!" Lúc này mới vội vã mang theo Lâm Lang tiến vào trong !
Khuôn mặt hèn mọn của tên thái giám thấy thần sắc Lâm Lang trấn định không xao động ở trước mặt lướt qua, đột nhiên kinh ngạc trừng lớn hai mắt , thẳng tắp đuổi theo bóng dáng Lâm Lang dần biến mất sau bức tường phù điêu mới hoàn hồn trở lại nhéo chính mình một cái, tiếp theo "Ai da" một tiếng nói: "Ta đây không phải đang nằm mơ chứ !" Vừa nhìn về phía phương hướng Lâm Lang biến mất rồi thở dài thật sâu nói, "Thật là đẹp tựa như tiên nữ giáng trần !"
Lâm Lang theo Bình nhi lướt qua bức bình phong khắc hình phượng hoàng, thẳng tắp hướng chánh điện Cảnh Dương cung !
Cảnh Dương cung ở vị trí hẻo lánh, nhưng là cung điện của sủng phi Cảnh đế tiền triều, mặc dù trải qua hai triều, hoang tàng rất nhiều, nhưng nội tình vẫn còn , trước cửa là bãi đất trống rộng rãi, những luống hoa trải dài khắp mọi nơi, các cột trụ trong cung được chạm trổ từ những thợ thủ công danh tiếng đương thời, chăm chú nhìn kỹ, ngay cả Cam Lộ điện của hoàng hậu cũng chỉ có thể cam bái hạ phong!
Lúc này giữa Thiên Điện bao trùm một mảnh đen kịt, chỉ có trong chánh điện lộ ra vầng sáng, mái hiên cong cong treo một dãy đèn lồng bị gió đêm thổi qua liền thi nhau đong đưa, ánh nền lập lòe lúc sáng lúc tối lộ ra một cỗ không khí quỷ dị lành lạnh !
Lâm Lang theo tiểu cung nữ gọi là Bình nhi bước vào chánh điện, trong điện ngọn đèn dầu bùng lên ánh lửa sáng ngời, bàn ghế đều được làm từ gỗ tử đàn thượng hạng , nhưng lại phủ đầy bụi bặm, không phân biệt được đâu là làm bằng gỗ toan chi [ 1 ] hay gỗ hoàng hoa lê [ 2 ] , trên nền đất là tấm thảm dày, bởi vì rất cổ xưa nên trên mặt thảm ngoài bụi bặm còn có những sợi lông bị tróc ra !
[ 1 ] gỗ Toan Chi lại chia làm hồng Toan Chi và hắc Toan Chi, trước mắt mấy cái ghế này nguyên liệu là gỗ hồng Toan Chi, gỗ hồng Toan Chi thường gặp nhiều trong nước. Loại gỗ này cũng được xưng là gỗ lim cổ, phần lớn là từ những quốc gia Đông Nam á nhập khấu mà đến , đặc biệt là Miến Điện rất thịnh sản xuất hồng Toan Chi, hàng năm trong nước cũng nhập khẩu lượng lớn từ Miến Điện. So sánh với gỗ Hoàng Hoa lê và gỗ tử đàn mà nói, giá trị gỗ Toan Chi liền thấp một chút, trong gỗ Toan Chi, hồng Toan Chi lại so đắt hơn hắc gỗ Toan Chi một chút
[ 2 ] Hoàng Hoa Lê là tên gọi khác của cây sưa, tên này được dùng rải rác trên toàn quốc, không xác định được địa phương hay sử dụng. là loại gỗ rất chắc, có độ dầu cao nên chống ẩm rất tốt; vân gỗ đẹp; mặt gỗ mịn và mềm mại “như da em bé”. Loại cây gỗ quý này chủ yếu được trồng ở đảo Hải Nam (miền nam Trung Quốc).
"Nương nương các ngươi ở đâu ?"
Nàng vừa mới quay đầu lại, lời còn chưa dứt, mặt đất chuyển động , tiểu cung nữ Bình nhi sợ hãi thét ra tiếng liền biến mất tại chỗ !
Lâm Lang cả kinh, theo bản năng lui về sau môt bước, không biết đụng phải cơ quan nào, một trận gió lạnh thổi qua, ánh đèn lóe lên hơi tàn rồi vụt tắt , bụi đất bay tán loạn vào mặt, Lâm Lang một mặt hướng cửa chạy đi, vừa giơ cao ống tay áo ngăn cản bụi đất, nhưng vẫn không tránh khỏi bị sặc đến ho sặc sụa, vừa tới cạnh cửa, bất chợt, khung cửa xoàn xoạt một cái toàn bộ đóng lại, hai tay Lâm Lang vừa đúng đặt ở trên ván cửa.
Lúc này, gió đã ngừng, chỉ là bên trong phòng nồng đậm mùi vị bụi đất làm người ta khó hít thở !
Lâm Lang dùng sức mở ra hai cánh cửa , phát giác cửa này giống như bị đóng đinh vô cùng vững chắc , lay động mãi vẫn không nhúc nhích, chỉ đành phải thở hổn hển dừng lại, đánh giá chung quanh cửa sổ, tỉ mỉ quan sát còn có đường ra khác hay không !
Đúng lúc này, chợt truyền đến một tràng tiếng cười dài "Ha ha ha" , âm thanh giống như của chim kiêu [ 3 ] mang theo đắc ý vui sướng, làm cho người ta nghe thấy cả người liền nổi hết da gà !
[ 3 ] Con chim kiêu, một giống chim dữ giống như loài cú vọ, ngày núp trong hang, đêm mò chim chuột ăn thịt, ăn thịt cả mẹ đẻ
Lâm Lang đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Tễ một thân long bào màu vàng sáng chắp tay từ trong điện bước ra, thân hình cao lớn trên mặt đất soi sáng ra cái bóng thật dài, bộ dáng cũng được coi là ngọc thụ lâm phong.
Triệu Tễ đi tới phía trước , nhìn thiếu nữ một thân hào quang thánh khiết rực rỡ gần ngay trước mắt, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, con ngươi trong nháy mắt phóng đại, mang theo ý cười, đầy mặt thâm tình gọi : "Lâm Lang. . . . . . . . . "
Lâm Lang không biến sắc nhìn Triệu Tễ, chờ hắn tiếp tục nói ——
Triệu Tễ tới bên cạnh Lâm Lang, âm thanh chất chứa nồng đậm nhu tình mật ý xen lẫn một chút mị hoặc: "Lúc ấy, đem nàng gả cho Quân Thương, là chủ ý của Diệp Cẩn Huyên , dĩ nhiên, cũng là trẫm không đúng ! Sau đó trẫm gặp nàng, đã rất thích nàng, trẫm có ý định muốn đưa nàng vào cung, vẻ đẹp của nàng chỉ một mình trẫm sở hữu, nhưng trẫm mặc dù là Hoàng đế, Quân Thương lại có lực lượng ngoại tộc hùng mạnh, trẫm không dám cùng hắn tranh, chỉ có thể đè ép thống khổ trong lòng. Hôm nay, trẫm đã có năng lực cùng hắn đối kháng, trẫm hi vọng nàng lưu lại !"
Lâm Lang trào phúng cười một tiếng, nghiền ngẫm hỏi "Hôm nay là ngày thành thân của hoàng thượng cùng Diệp đại tiểu thư , hoàng thượng cùng tiểu nữ ở đây thảo luận vấn đề này hình như có chút không thích hợp ?"
"Diệp Cẩn Huyên tính là cái gì? Cũng chỉ là đồ chơi của trẫm mà thôi. . . . . . . . . . " Triệu Tễ khinh thường nói xong, đưa tay muốn chạm vào mặt Lâm Lang , "Nhưng nàng thì khác . . . . . . . . . . Trẫm sẽ cho nàng địa vị hoàng hậu tôn quý , chỉ cần nàng lưu lại thế nào ?"
Lâm Lang khẽ xoay người, không biến sắc né tránh tay của hắn, trong mắt xẹt qua ý cười trào phúng: "Hoàng thượng, ngài thật là quý nhân hay quên, một nữ không thờ hai chồng, tiểu nữ đã được hứa hôn cho Vãng Sinh Thành chủ!" Nàng dĩ nhiên khác biệt, nữ nhi Diệp gia là thiên mệnh hoàng hậu chỉ rốt cuộc là ai, hiện tại cũng đã có đáp án rõ ràng !
Trong lòng Lâm Lang dâng lên tia bi thương cùng không cam lòng, dường như cả đời nàng đều bị một bàn tay vô hình điều khiển, nàng muốn chạy trốn, nhưng căn bản không đoán được bước kế tiếp của kẻ địch núp trong tối sẽ triển khai hành động nào.
Chân mày Triệu Tễ thật sâu nhíu lại, giống như đang nhịn xuống khổ sở không muốn người biết: "Trẫm biết nàng oán hận trẫm đem nàng gả cho một ác ma khát máu, nhưng đây đều là chủ ý của Diệp Cẩn Huyên, sau đó trẫm cũng muốn thổ lộ tình yêu với nàng, lại e ngại quân thương pháp lực cao cường, hiện tại, trẫm đã có năng lực cùng hắn đối kháng, chỉ cần nàng chịu ở lại bên cạnh trẫm, trẫm ban địa vị tam giới chí cao vô thượng cho nàng !"
Triệu Tễ nói xong, hình như càng ngày càng kích động, nói xong lời cuối cùng, bàn tay giương lên, trong mắt tà mị thoáng qua một tia hồng quang!
Lâm Lang cúi đầu: "Tiểu nữ sợ là phải cô phụ ưu ái của hoàng thượng, tiểu nữ đối với Quân Thành chủ ưng thuận cả đời, cũng đã là người chết. . . . . . . . . . . . . . Cho nên không thể gả cho hoàng thượng!"
Âm thanh Lâm Lang nhu hòa lại mang theo uy thế như chém đinh chặt sắt , không cho cự tuyệt .
Triệu Tễ nhìn đôi mắt thiếu nữ trước mặt lạnh nhạt không hề gợn sóng, phong thái xinh đẹp cao quý vô hình trung mang theo uy nghi vô thượng, thời điểm nghe nàng nói mình là người chết, trong lòng nổi lên nhàn nhạt co rút đau đớn không rõ, giờ phút này trong suy nghĩ của hắn cái gì sự nghiệp vĩ đại mà tiếp cận nữ tử trước mắt đều biến mất tăm, hiện tại , hắn thật sự nghĩ muốn nữ tử này có thể bầu bạn bên hắn cả đời !
"Trẫm yêu nàng . . . . . . . . . . . ." Lời nói vừa thốt ra, Triệu Tễ mới bỗng nhiên giật mình, trong mắt chợt lóe lên vẻ không dám tin!
Nhiều năm qua, hắn có tài năng xuất sắc cùng địa vị cao cao tại thượng, nên cũng khiến hắn đối với tình yêu cũng mờ nhạt không coi trọng , hắn ở trên người nữ nhân muốn có được không phải tình cảm , chỉ là trong lòng hắn muốn phát tiết, nhìn bọn họ khổ sở, hắn lại cảm thấy sung sướng thỏa mãn, cũng chính bởi vì như thế, hắn từng có rất nhiều nữ nhân, nhưng chưa từng đối với các nàng nói ra chữ "Yêu" !
Hắn đã từng nói chữ này với Diệp Cẩn Huyên, nhưng lúc đó, còn lâu mới có được sự rung động mãnh liệt, lúc nói với Diệp Cẩn Huyên, là lời chân tình giả ý trong lúc tỉnh táo, còn lần này, hắn không nén được bật thốt lên . . . . . . Chính hắn cũng không dám tin tưởng !
Lâm Lang nghe vậy, trong mắt hơi gợn sóng, giống như làn nước yên ả bị chấn động đánh tan bóng ánh trăng chiếu vào hồ nước : "Hoàng thượng chẳng lẽ nguyện ý cưới một người chết làm hoàng hậu ?"
"Đã vậy, hoàng thượng muốn cưới, Tề vương phi Tạ Hoằng Thanh sẽ thích hợp hơn . . . . . . . . . . ."
Nàng cợt nhã nhướng đuôi lông mày, như mong muốn thấy được sắc mặt hắn xám ngoét .
Sắc mặt Triệu Tễ có chút khó coi, giống như bị lời nói Lâm Lang đả kích , lại như cũ vẫn đắm chìm trong rung động khi bản thân thốt ra chữ "Yêu", hắn lảo đảo lui về phía sau hai bước, cúi đầu xuống, sững sờ một lát, lần nữa ngẩng đầu lên, sắc mặt hắn liền trở nên cứng rắn, một đôi con ngươi mê người mang theo sắc bén cùng quyết tuyệt, hắn nặng nề hừ một tiếng, nhìn về phía Lâm Lang trong ánh mắt hiện lên ý cười nghiền ngẫm: "Thanh nhi, nàng còn muốn giấu giếm bao lâu ?" Trong lòng thầm nghĩ, nàng nhất định chỉ có thể là của mình! Hắn cho tới bây giờ không phát hiện nàng có một mặt xinh đẹp diễm lệ đến thế !
Triệu Tễ không chút nào suy nghĩ sâu xa trong lòng mình trào lên đau đớn nhàn nhạt cùng không tự chủ được thốt lên lời chân tình đến cùng là có chuyện gì xảy ra, hắn chỉ biết, hắn muốn nữ tử diễm lệ trước mắt, phong thái cao quý thanh nhã xuất trần làm hắn rung động , huống chi, nữ tử này vốn nên thuộc về hắn, hắn cũng chỉ là thu hồi vật sở hữu của mình mà thôi!
Lâm Lang nghe xong, trong nội tâm run lên, trầm giọng hỏi ngược lại: "Ngươi nói cái gì ?"
Thanh nhi, cái tên này nàng đã quá quen , thời điểm kiếp trước, các trưởng bối đều là la như vậy nàng, Triệu Tễ. . . . . . . . . . . . Cũng là la như vậy nàng! Chẳng lẽ, Triệu Tễ đã biết ? Đôi mắt Lâm Lang dần tối tăm, vẻ mặt nặng nề đầy phòng bị; người sau lưng Triệu Tễ nếu thật là U Minh, biết mình chỉ là một linh hồn, cũng không coi là kỳ lạ !
Nhưng là, nàng hiểu rất rõ nam tử trước mắt, hắn giả mượn danh nghĩa Diệp Cẩn Huyên lừa gạt mình tới nơi này, tuyệt đối không chỉ là cùng mình bày tỏ tình ý đơn giản như vậy!
Triệu Tễ nhìn ánh mắt lạnh nhạt cùng ngờ vực của Lâm Lang, bên môi lộ ra nụ cười, trong âm thanh mang theo u tối mị hoặc: "Thanh nhi, trẫm chưa từng có ý muốn giết nàng, ly rượu kia, là bị Diệp Cẩn Huyên tráo đổi! Cho nên, hiện tại, trở lại bên cạnh trẫm, trẫm sẽ bồi thường tất cả cho nàng !"
Lâm Lang nghe vậy, đã sớm chôn vùi phẫn hận cùng bi thương sâu trong lòng hình như lại cuồn cuộn trào lên, con ngươi đen nhánh sáng ngời lại như ẩn chứa cuồng phong gào thét , hệt như sấm sét vang dội: "Đem chuyện đổ cho người khác cũng là bản lãnh của ngươi sao? Trong rượu bỏ cái gì chính ngươi biết rõ !"
Triệu Tễ hiển nhiên biết rõ đầu đuôi, nhưng là Triệu Tễ bản ý mặc dù không có ý muốn giết mình, nhưng sau lưng cũng ngầm đồng ý cho người của hắn hạ độc nàng , chỉ cần mình uống xong, linh hồn bị phong bế đến trong nhục thể, chỉ sợ ngay cả hôm nay cũng không thể so —— nghĩ như vậy , trong lòng Lâm Lang ngược lại đối với hành động Diệp Cẩn Huyên lúc đó cũng không có quá nhiều hận ý mãnh liệt !
Kiếp trước của nàng quá bi ai thê lương, Diệp Cẩn Huyên kiếp này chẳng lẽ cũng không bi ai sao? Nhưng nàng kiếp trước bi ai do một chữ tình mà tạo thành hết thảy , Diệp Cẩn Huyên là do bản tính tham lam của nàng tạo thành !
Triệu Tễ sững sờ, trong mắt nhấc lên mộ trận hung ác: "Ngươi vẫn cố chấp rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt hả ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.