Chương 65: Kết cục của Tô phu nhân ( thượng )
Sương Hoa
24/02/2015
Lâm Lang ở trong sân
ngây ngẩn một lát, nhìn dáng vẻ Lăng phu nhân ngủ say, bèn sai Tử Y kêu
Thiển Ngữ tới chăm sóc, còn nàng thì tự mình hướng tới Vân Đình quán.
Trở về chỉ chốc lát công phu, Thanh Y liền mang theo một phụ nhân ước
chừng 40~50 tuổi vào cửa —— phụ nhân này hiển nhiên là Chu tẩu tử, Thanh Y một tay túm lấy cả người Chu tẩu tử co rúm lại trong mắt tràn đầy vẻ
sợ hãi tùy ý ném xuống đất, rồi xoay người đi vào viện bẩm báo Lâm Lang .
Chu tẩu tử thấy trong sân không thấy bóng người nào, run rẩy đứng lên định chạy trốn ra ngoài, mới chạy hai bước đã cảm thấy phía sau truyền đến một cổ khí tức âm hàn lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên, nàng theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy mâu quang nữ tử Tử Y lóe lên ánh sáng lạnh, hai tay khoanh lại u ám nhìn nàng, nàng hét lên một tiếng xoay người, chân vồ hụt một cái liền té lăn quay trên đất !
Lâm Lang lúc này đã đứng trên bậc thang ở trước cửa, một thân y phục xanh biếc mộc mạc, kiểu đai lưng phối hợp cùng màu, thêu hoa bạch lăng trước ngực, càng tôn lên nước da trắng như ngọc, ngũ quan tinh xảo, nhưng trái lại khuôn mặt nàng phủ lên một tầng lạnh lẽo liếc nhìn Chu tẩu tử .
Chu tẩu tử thấy Lâm Lang vẻ mặt lập tức buông lỏng, giống như thấy được cây cỏ cứu mạng hướng nàng bò lê lết từng chút một lại gần, đưa tay ra run rẩy hô: " Tiểu thư, cứu mạng. . . . . . Cứu mạng. . . . . . Họ không phải là người, không phải là người . . . . . . . ."
Mâu quang Lâm Lang rét lạnh như hàn đầm, mặt không biểu tình nhìn Chu tẩu tử, lạnh lùng hỏi " Ai không phải người ?"
Chu tẩu tử bị Lâm Lang hỏi, nhất thời ngây ngẩn cả người, phản ứng kịp sau lại lớn tiếng gào lên: "Tiểu thư, bọn họ thật không phải là người, thật đó, tiểu thư . . . . . . . ."
"Con người sẽ cảm thấy hổ thẹn, có thể phân rõ thiện ác, tâm tính còn có lương tri, lương tâm bị cắn rứt , theo bản tiểu thư thấy, so sánh với họ ngươi càng không phải là người!" Lâm Lang lạnh giọng hỏi, "Nói mau, hút máu cổ là chuyện gì xảy ra ?"
Trong thanh âm Lâm Lang lộ ra khí lạnh, đáy mắt như đóng băng vạn dặm , Chu tẩu tử chỉ cảm thấy vừa chạm vào ánh mắt của nàng toàn thân liền giống như bị đông cứng lại .
Thanh Y thấy Chu tẩu tử im lặng, phẫn nộ quát: "Tiểu thư đang hỏi ngươi đó ! Còn không mau khai sự thật !"
" Tiểu , tiểu thư. . . . . ." Chu tẩu tử bị Thanh Y quát lớn một trận, nhớ tới Thanh Y bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng với bộ dáng lè lưỡi đáng sợ, cả người không khỏi run rẩy, vẫn như cũ mạnh miệng cất tiếng, "Nô ….nô… nô tỳ không biết ngài nói gì, cái gì hút máu cổ. . . . . . . . . .Nô tỳ không biết. "
" Không biết ?" Lâm Lang cười lạnh một tiếng, hướng Tử Y ra lệnh: "Đi mang cặp đũa bạc kia tới đây!"
Tử Y vào phòng, không lâu lắm trên tay xuất hiện thêm một đôi đũa bạc được bọc trong vải trắng nâng ra ngoài, trên chiếc đũa còn dính chút vết máu uốn lượn khô khốc: "Tiểu thư ! Lấy tới rồi !"
Lâm Lang" Ừ " một tiếng, âm thanh hòa hoãn hướng Chu tẩu tử nói: "Hút máu cổ vào cơ thể, mạch tượng cùng triệu chứng cơ thể người bình thường cùng một dạng , chỗ lợi hại của nó là đại phu cũng vô phương cứu trị, chỉ có thể đợi đến cổ trùng hút khô máu người đó, sau khi làm người trúng cổ biến thành một xác khô thì cổ trùng sẽ tiêu hủy cùng người đó !"
"Ngươi hãy suy nghĩ đi , nếu ngươi khai ra, bản tiểu thư sẽ thả ngươi một con đường sống, còn nếu không , ngươi biết hậu quả rồi đó !"
Lâm Lang nói xong câu đó, Tử Y đang cầm cặp đũa kia chậm rãi hướng Chu tẩu tử tới gần.
Khóe miệng Tử Y hơi cong, đáy mắt lộ ra ý cười lấp lánh, nhưng mà nụ cười cũng là mang theo khí lạnh, một thân Tử Y ở trong sân không gió từ từ phiêu diêu, nàng từng bước từng bước đi rất chậm, rõ ràng là mặt đẹp như hoa , Chu tẩu tử nhìn vào trong mắt, lại giống như Sứ giả gọi hồn từ địa ngục bước ra .
Chu tẩu tử nhìn ý cười trong mắt nàng, chỉ cảm thấy theo bước chân nàng đến gần, giống như bị vây trong địa ngục âm hàn u tối, cả người Chu tẩu tử run lẩy bẩy không ngừng lắc đầu, hoảng sợ trợn to hai mắt.
Tử Y đi tới bên cạnh Chu tẩu tử, cười cười đưa tay nâng chiếc đũa hướng phần da thịt trên mặt Chu tẩu tử chạm vào, Chu tẩu tử lúc này giống như phục hồi tinh thần lại, kêu khẽ một tiếng: "Không cần. . . . . . Ta nói, ta nói. . . . . ." Sau đó tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Tử Y nghe vậy, thu tay lại , quay đầu hướng Lâm Lang nói: "Tiểu thư, nàng nguyện ý khai ra !"
" Được !" Lâm Lang nói: " Cho nàng thêm một cơ hội !"
"Ta nói, ta nói. . . . . . Ta nói. . . . . ." Chu tẩu tử luôn miệng nói ta nói, ánh mắt cũng là lập lòe bất định, nhất thời chỉ nói hai chữ "Ta nói".
Thnah Y thấy nàng luôn mồm "Ta nói" , một hồi lâu mà không thốt ra nửa chữ nào khác, nhướng mày, tức giận tiến lên quát lớn: " Còn không mau nói !"
Chu tẩu tử bị tiếng quát Thanh Y làm hù dọa, lại hợp với nói hai chữ "Ta nói" , thở hổn hển mở miệng nói: "Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ cũng không biết hút máu cổ là gì, đây là một vị Du Phương đại sư cho nô tỳ, hắn nói, hắn nói, hắn nói cho nô tỳ đây là một loại gia vị. . . . . . Sau này nô tỳ nấu ăn, chỉ cần đem nó nhỏ hai giọt vào thức ăn, mùi vị thức ăn sẽ cải thiện đậm đà hơn. . . . . . Nô tỳ chỉ nghĩ , nếu như mùi vị thức ăn thơm ngon tinh xảo, chủ tử nhất định sẽ đối với nô tỳ hài lòng khen thưởng nhiều hơn. . . . . . Nô tỳ thật lòng muốn làm hạ nhân cho Ngọc Lâm uyển, cho nên mới nghe lời vị đại sư đó. . . . . . Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ. . . . . . Xin tiểu thư minh xét, nô tỳ hoàn toàn không biết hút máu cổ !"
Lâm Lang mặt vẫn không vì lời nói biện bạch của Chu tẩu tử mà dao động : "Vậy sao ngươi chỉ bỏ vào bên trong gà ram đường phèn mà không phải là tất cả ?"
"Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . .bởi vì Du Phương đại sư chỉ để lại cho nô tỳ một bình nhỏ, nô tỳ sợ không đủ dùng, mà gà ram đường phèn là món sở trường của nô tỳ, vừa vặn phu nhân thích ăn, cho nên nô tỳ nghĩ chỉ cần có một món ăn có thể để cho phu nhân đặc biệt thích . . . . .. Là đủ rồi. . . . . Cho nên mới. . . . "
Không đợi nàng nói xong, Thanh Y chợt vỗ tay cười nói: "Chu tẩu tử à, ngươi thật không hỗ là lão nhân lâu năm ở trong Diệp phủ, tùy tiện bịa đặt một câu chuyện mà cứ như thật vậy !"
Lý do buồn cười của Chu tẩu tử, định lừa gạt ai đó ? Nàng ngay từ đầu đến Ngọc Lâm uyển nhìn thấy Chu tẩu tử có hơi quen mặt , khi đó cũng không nhớ nhiều như vậy, thời điểm mới nãy bắt được Chu tẩu tử đang từ cửa sau Diệp phủ lén lút thoát ra , lúc này trong đầu chợt bừng tỉnh, cẩn thận suy nghĩ một chút, xác thực tựa như đã từng tại Diệp phủ gặp qua Chu tẩu tử --- -------- khi nàng trở lại cũng đã đem chuyện này trình báo cho tiểu thư !
Chu tẩu tử nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên tái đi, nhưng vẫn cắn răng nói: "Cô nương nói gì đó? Cái gì ma hạ nhân của Diệp phủ? Diệp phủ nào chứ ?"
Chu tẩu tử vừa nghe Thanh Y nói nàng là hạ nhân lâu năm của Diệp phủ ,trong nội tâm cả kinh hoảng sợ không dứt, nàng nghe nói cô nương Thanh Y là sau khi nhị tiểu thư rời khỏi Diệp phủ mới đi theo hầu hạ nhị tiểu thư , mà mình luôn một mực ở trong bếp, cả bóng dáng nhị tiểu thư cũng chưa từng gặp được, Thanh Y làm sao biết thân phận của nàng ? Đúng rồi, họ chắc là bọn họ đang gạt nàng vào bẫy......, trong lòng nàng liền hạ quyết tâm, lúc này chỉ cần mình khăng khăng phủ nhận không phải là hạ nhân Diệp phủ là được, suy xét một hồi, giọng nói nàng có thêm sức lực hơn !
Lâm Lang hai mắt sắc bén nhìn Chu tẩu tử , hỏi: "Vậy trước kia ngươi là hạ nhân ở đâu ?"
"Nô tỳ, nô tỳ là hạ nhân trong phủ Hộ bộ thượng thư Quách đại nhân !" Mặc dù nàng chỉ là một nô tỳ, nhưng trước kia thường gặp Hộ bộ thượng thư Quách đại nhân cùng Diệp thượng thư qua lại gần gũi, cũng thường lui tới phủ Diệp gia uống rượu hàn huyên, chắc hẳn nói lý do này, đến lúc đó Quách đại nhân dù biết, sẽ xem xét giữ mặt mũi Diệp thượng thư mà không trở mặt vạch trần hắn, còn nữa, nhị tiểu thư không quyền không thế, bình thường ắt hẳn sẽ không đủ tư cách thấy được Quách đại nhân !
Lâm Lang nghe xong, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, " Tử Y !"
Tử Y lên tiếng nói: " Dạ !"
Tử Y đáp lời xong liền tóm lấy Chu tẩu tử, nâng cao đôi đũa hướng trên mặt nàng đâm vào, cùng lúc hai chân không lưu tình hung hăng giẫm ở trên đùi nàng ta, dùng mũi chân đạp vào một phần thịt dùng sức nghiền qua lại, thẳng tới khi Chu tẩu tử gào lên thảm thiết như giết heo, hoảng sợ không dứt tránh né chiếc đũa kêu gào: "Tiểu thư, tiểu thư, những lời nô tỳ nói là thật ! Nô tỳ là nói thật . . . . . ."
Lâm Lang thản nhiên cất tiếng : "Ta nhớ được trong trù phòng Diệp gia có một hạ nhân tên Lưu tẩu tử, không biết là người nào ?" Chu tẩu tử tài nấu nướng của ngươi quả thật không tệ, Lâm Lang nghe Thanh Y trở lại bẩm báo sự tình cho nàng, tinh tế suy tư một chút, trong lòng nàng đã hiểu rõ tường tận, có một lần trên mặt Tô phu nhân phát bệnh, lại giận chó đánh mèo lên người ở trù phòng Diệp phủ, Lưu tẩu tử vừa đúng hôm đó là nhiệm vụ của nàng, thức ăn đều là nàng làm, tất nhiên đứng mũi chịu sào, bị đánh 30 đại bản, tống cổ ra khỏi phủ, mà mạng sống người nhà Lưu tẩu tử đều nằm trong tay Diệp phủ . Chắc là Tô phu nhân trải qua thái y chữa trị mấy ngày đều không thấy hiệu quả , mình lại không chịu thu hồi lại bộ trang sức Phỉ Thúy kia nhất thời sốt ruột, muốn uy hiếp mình đi vào khuôn khổ, tìm đến Chu tẩu tử hại mẫu thân mình, trái lại cũng rất hợp tình hợp lý !
Nhưng mà hút máu cổ này là ai gây ra ? Tuy rằng Tô phu nhân mặc dù bụng dạ ác độc, nhưng những năm qua sống an nhàn sung sướng ở trên cao chỉ tay năm ngón đã dưỡng thành thói quen hống hách, nếu trong tay nàng sớm có hút máu cổ, quả quyết không thể đợi đến hôm nay mới dùng đến, chắc hẳn sớm đã dùng hút máu cổ đoạt mệnh hai mẫu tử các nàng từ lâu rồi; còn nữa Tô phu nhân từ nhỏ là tiểu thư trong gia đình phú quý, cũng sẽ không nuôi những thứ đồ ghê tởm này!
Lâm Lang nhất thời không tìm được đầu mối, thu hồi thần trí, hút máu cổ tất nhiên không phải là Tô phu nhân mình có phần , những chuyện này ngày sau hãy nói, người ta cũng đã khi dễ đến cửa rồi, trước giải quyết chuyện dưới mắt quan trọng hơn!
Chu tẩu tử nghe vậy toàn thân chấn động, không tránh kịp chiếc đũa Tử Y cầm đã đâm vào trên mặt nàng, nàng trong nháy mắt cả kinh, chỉ cảm thấy nơi bị chiếc đũa đâm trúng có thứ gì đó nhanh chóng chui vào làn da, trong nhất thời dâng lên nỗi khủng hoảng, cả người run rẩy, cắn răng không né nữa, thật sâu nhắm hai mắt lại !
Lâm Lang âm thanh nhàn nhạt vang lên: "Cổ trùng đã đi vào làn da ngươi, mặc dù máu khô khốc, cổ trùng hoạt tính không lớn, nhưng nhiều lắm là không quá nửa khắc (**) , ngươi sẽ hôn mê, chờ hoạt tính cổ trùng hồi phục, ngươi sẽ không còn tỉnh lại nữa, nhân lúc còn thời gian, nghiêm túc nhìn lại thế giới này, sao chưa gì đã nhắm mắt lại ?"
(**) 1 khắc = 15 phút ..cứ thế mà tính nhá
Mí mắt Chu tẩu tử run run : "Phải . . . . . Nô tỳ bị ma quỷ xui khiến, hại phu nhân, nô tỳ nên đền mạng!" Đối mặt tử vong ai mà không sợ hãi ? Nhưng khi nàng nghĩ đến trượng phu cùng nữ nhi của mình ,nàng không thể nói ra !
Lâm Lang hướng Thanh Y nói: "Thanh Y, đem trên dưới một nhà Lưu tẩu tử mang tới !"
Lâm Lang lời vừa ra khỏi miệng, Chu tẩu tử khép chặt ánh mắt lại bỗng nhiên mở ra, sợ hãi hỏi "Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì ?" Lúc Thanh Y bắt nàng thì nàng đã kiến thức qua công phu của nàng ấy, cả người đầy lệ khí, trong miệng đầy răng nhọn,phun ra đầu lưỡi thật dài. . . . . . đó là người sao ? Lâm Lang nói thế, nàng không hoài nghi chút nào người nhà mình lập tức sẽ bị tóm gọn !
Lâm Lang vô tình chậm rãi mở miệng: "Trên đường xuống hoàng tuyền một mình ngươi đi sẽ cảm thấy cô đơn ? Có người nhà ngươi tới phụng bồi, cũng coi như ta niệm tình chủ tớ ban cho ngươi một ân đức cuối cùng !"
"Tiểu thư, tiểu thư. . . . . . Không. . . . . .không nên ! Đều là một mình nô tỳ gây điều ác, muốn trừng phạt cứ phạt nô tỳ đi !"
Chu tẩu tử gian nan hướng Lâm Lang bò tới, lại bị Thanh Y lắc mình chắn phía trước , hòa hoãn hỏi "Thế nào ? Không giả bộ nữa sao?" Nói xong, âm thanh Thanh Y bỗng nhiên sắc bén, lộ ra sự tàn nhẫn , "Ngươi muốn ta gọi ngươi là Chu tẩu hay Lưu tẩu đây ?"
Chu tẩu tử nghe vậy, ánh mắt xám lại như tro tàn, trên mặt lệ ào ào chảy xuống : "Ta nói, ta nói hết, chỉ cầu tiểu thư bỏ qua cho người nhà của ta. . . . . . Nô tỳ chính là Lưu tẩu làm hạ nhân ở trù phòng Diệp phủ, trước đó vài ngày phu nhân kêu nô tỳ làm vài món ăn sau đó không biết nguyên nhân trên mặt phu nhân nổi đầy nốt mụn đỏ, đem nô tỳ đánh cho một trận rồi đuổi ra khỏi phủ, mạng sống người nhà nô tỳ đều nằm trong tay Diệp phủ, nô tỳ nhớ hài tử . Hai ngày này liền tại bên ngoài phủ qua lại xem tình hình, không biết Tô phu nhân làm sao biết được, tỳ nữ Ngọc Châu tìm được nô tỳ, đưa nô tỳ một lọ hắc thủy , sai nô tỳ tìm cách lẻn vào bên trong Ngọc Lâm uyển, cho phu nhân ăn, nô tỳ không chịu, nàng liền uy hiếp đem người nhà nô tỳ đánh chết, hoặc bán ra ngoài, còn nói nếu nô tỳ làm ổn thỏa, chuyện cũ phu nhân đồng ý bỏ qua, đáp ứng nô tỳ cùng người nhà đoàn tụ, trừ đi nô tịch ( khế ước bán thân ), cho thêm bạc an cư lập nghiệp sau này. . . . . Đúng rồi, nàng còn chỉ dẫn nô tỳ tới tửu lâu Tạ gia mở chờ sẵn, nô tỳ quá nhớ thương nữ nhi, nên đã đồng ý. . . . . . . . Tiểu thư, đều là Tô phu nhân bắt ép nô tỳ làm. . . . . . cả nhà nô tỳ đều ở trong tay Tô phu nhân, nô tỳ không dám trái lệnh !"
Lâm Lang thấy Chu tẩu tử khai sự thật cùng suy đoán của mình không khác là mấy, trong nội tâm thở dài, chưa từng mở miệng, đã bắt gặp trước cửa một gã sai vặt đang ngó dáo dác, Lâm Lang không khỏi hỏi "Chuyện gì ?"
Gã sai vặt nghe hỏi, từ tường xây làm bình phong ở cổng phía sau đi ra, hướng về phía Lâm Lang chắp tay nói: "Tiểu thư, vị phu nhân phủ Diệp gia lại tới, muốn ngài đi ra ngoài gặp nàng!" tiểu thư bọn họ vốn là nhị tiểu thư của Diệp gia ,lúc đầu bọn họ đều cảm thấy nhị tiểu thư không tuân hiếu đạo, thoát ly Diệp phủ, một nữ tử nhà quá mức cương ngạnh, bây giờ nhìn vị phu nhân phủ Thượng Thư vênh váo tự đắc tự cho là đúng, bọn họ coi như đã hiểu tiểu thư chịu khổ --- ------- cuộc sống tiểu thư trước kia phải chịu nhiều uất ức không biết phải trôi qua ngày tháng thế nào ?
Lâm Lang nghe vậy cười một tiếng: " Tới đúng lúc lắm !" Xoay người nhìnThanh Y, dùng mật ngữ truyền đạt vài câu ,ánh mắt Thanh Y chợt lóe, đáp một tiếng" Dạ " , sau đó sải bước ra đại môn !
Lâm Lang nhìn bóng dáng Thanh Y biến mất , rồi mới hướng Tử Y nói: " Mang theo Lưu tẩu, chúng ta đi ra ngoài gặp bà ta !"
Lâm Lang nói xong, nhẹ nhàng giơ chân bước liên tục ra ngoài.
Lưu tẩu lúc này đã xụi lơ bất tỉnh trên mặt đất, sắc mặt vàng vọt, đôi môi xanh đen, chính là triệu chứng trúng hút máu cổ !
Tử Y tiến lên, trong tay tử quang chợt lóe rót vào trong cơ thể Lưu tẩu, sau đó thoáng một cái xách cổ áo Lưu tẩu đi vài bước theo sát Lâm Lang.
Trước cửa Ngọc Lâm uyển, một cỗ kiệu nhỏ trang hoàng gấm lụa dừng cạnh đó, đỉnh gấm lụa kiệu nhỏ trước sau có bốn kiệu phu, đang cau mày khổ sở, rồi lại không dám biểu hiện, nét mặt gắng gượng kia đoán chừng là hết mức thống khổ !
Trong kiệu nhỏ trận trận mùi hôi thối tỏa ra, làm người đi đường lui tới bịt chặt mũi, nhưng lại khơi dậy tâm tính bát quái của mọi người, kẻ hóng chuyện xa xa dừng chân quan sát cũng có, liên tiếp quay đầu lại cũng không ít !
Ngọc Châu lúc này đứng ở phía trước kiệu nhỏ xa hai trượng , không ngừng hướng bên trong cửa nhìn quanh, thỉnh thoảng mang theo tức giận hỏi một câu: "Sao vẫn chưa đi ra?" Hoặc là lầm bầm một câu " Rùa bò cũng không chậm chạp như vậy !"
Tô phu nhân ngồi ở bên trong kiệu không nói một lời, trong lòng cũng sầu lo không dứt, chỉ mới qua thời gian hai ngày, bộ mặt nàng đầy mụn nhọt đã có dấu hiệu thối rữa, nếu hôm nay kẻ điên kia còn không thu bộ trang sức thì làm sao đây ? Chẳng lẽ thật muốn mình thể hiện công phu da mặt dày ở cửa Ngọc Lâm uyển hô lên " Ta biết sai rồi. . . . . ." ?
Không được, không được! Đây tuyệt đối không thể nào, nếu làm vậy một quỳ một kêu, thật là tốt rồi, nàng còn mặt mũi nào đối diện mọi người ở kinh đô ?
Nhất thời nàng vén một góc rèm xe lên nhìn ra ngoài, lo lắng nhíu mày —— tại sao vẫn chưa ra ?
Chẳng lẽ là Lăng phu nhân trúng độc, kẻ điên kia chí hiếu ( hiếu thảo ) , có lẽ mới trì hoãn thời gian, chớ lo chớ lo! Thuốc chữa khỏi Lăng phu nhân chỉ có mình mới có, kẻ điên kia phải cứu mẫu thân nàng, nhất định sẽ chấp nhận yêu cầu trị tốt mặt của mình !
Nàng nghĩ tới đây trong bụng liền trấn định lại !
"Ngọc Châu, đi xem một chút, tại sao vẫn chưa ra !"
Ngọc Châu nghe được mệnh lệnh Tô phu nhân , vội vâng một tiếng hướng cửa Ngọc Lâm uyển đi tới ——lúc này nàng hận không được rời Tô phu nhân càng xa càng tốt, nhưng nàng quả thật là thiếp thân tỳ nữ của Tô phu nhân , còn nữa phu nhân bởi vì trên mặt đầy mụn nhọt sinh ra tính tình xấu cực điểm, nếu để phu nhân nhìn ra nàng cố ý đứng cách khá xa , nói không chừng sẽ bị phạt nặng !
Vào lúc này lấy được sự cho phép, có đạo lý nào nàng không rời xa một chút ?
Ngọc Châu một hơi chạy lên bậc thang dừng trước cửa Ngọc Lâm uyển, cau mày hướng về phía vài hạ nhân giữ cửa nói: "Rốt cuộc thông truyền chưa ? Tiểu thư các ngươi sao vẫn chưa ra? Nhanh đi thúc giục cho ta !"
Mấy người cũng không thèm để ý tới nàng, hợp với nàng hỏi mấy câu, một người trong đó hơi lớn tuổi hình như không nhịn được, trừng mắt lên nói: "Không kịp đợi, thì trở về !"
Ngọc Châu tức giận dậm chân, nhưng cũng không chịu trở về bên cỗ kiệu Tô phu nhân.
Tô phu nhân ở trong kiệu nhất thời không nghe thấy tiếng Ngọc Châu, suy đoán là nàng không muốn tới đây, ghét bỏ mình, hung dữ hô: "Ngọc Châu trở lại!"
Ngọc Châu nghe tiếng quát, cả người run một cái, do do dự dự đi xuống bậc thang, hướng cỗ kiệu Tô phu nhân đi tới: "Phu nhân, bọn họ không cho thúc giục !"
Tô phu nhân không đợi lời nàng rơi xuống , từ trong màn kiệu vươn tay ra đánh vào đầu nàng một cái, nhỏ giọng mắng: "Ngươi cũng ghét bỏ ta, đúng không ?"
Ngọc Châu vội nói: "Phu nhân, không phải, người hiểu lầm Ngọc Châu rồi. . . . . ."
Tô phu nhân nơi nào chịu nghe nàng giải thích, bàn tay hạ xuống không ngừng: "Còn dám cãi lại ? Ai nào cho mày lá gan hả ?"
Ngọc Châu không dám cãi lại, chỉ có thể nhịn mùi thúi khó ngửi , mặc cho Tô phu nhân đánh tới tấp, nhưng Tô phu nhân đánh một chưởng, nàng liền lui về sau một chút, Tô phu nhân ở trong kiệu lại không lưu ý, thân thể dần nghiêng về phía trước vô cùng lợi hại, chợt nàng đánh hụt một chưởng, cỗ kiệu bất ngờ đổ ập xuống, đám người Ngọc Châu làm bộ gấp rút đi lên đỡ nàng, nhưng cả người nàng toàn là mùi hôi thối, ai cũng chẳng muốn đến gần, chỉ là làm dáng cho có lệ, Tô phu nhân cứ thế "Rầm" một cái nặng nề ngã nhào ra đất, vừa đúng té chỏng vó !
Lâm Lang mang theo Tử Y vừa đúng ra ngoài, thấy một màn này, không nhịn được cười khẽ một tiếng, nín cười nói: "Mấy ngày không thấy, Tô phu nhân khi nào trở nên khách khí như vậy ? Thế nào hướng bản tiểu thư tạ lễ lớn như thế ? Mau mau xin đứng lên !"
Lâm Lang nói xong qua loa đưa tay ra mời.
Tô phu nhân đã được Ngọc Châu đở dậy, trải qua một cú té, khăn che mặt trên mặt nàng méo xệch chỗ dưới cằm lộ ra những đốt mụn đỏ chi chít, những chỗ này vẫn chưa thối rữa, nhưng mỗi chỗ đều mụn nhọt khó coi, quả thật có chút dọa người !
Lúc này, chung quanh xa xa đã đứng rất nhiều người, thậm chí vài người còn đùa giỡn, đi về nhà kêu người nhà tới cùng nhau nhìn, còn có hạn hân của gia đình quyền quý có mặt mũi trở về bẩm báo , các tiểu thư trong khuê phòng nhàm chán, phu nhân đi kiệu ngồi vào xe ngựa tới tham gia náo nhiệt .
Tô phu nhân vốn là bị té bất ngờ đầu óc có chút choáng váng, lúc này nghe Lâm Lang nói như vậy chỉ cảm thấy thở cũng không ra hơi, lúc đầu quyết định giả bộ mềm yếu thậm đã chí đã bị bà ta quăng ra sau đầu, chỉ nghe nàng buột miệng mắng: " Kẻ điên, tiểu tiện nhân, ngươi ít nói lời châm chọc đi. Đồ trang sức ta đã mang cho ngươi , ngươi nhanh lên một chút nhận lấy, về sau chúng ta [ kiều quy kiều, lộ về lộ ] [ 1 ], đều không liên quan!" Tô phu nhân nói xong, sai Ngọc Châu nói: " Ngọc Châu, mau tới cho nàng!"
[ 1 ] có thể hiểu giống như : nước sông không phạm nước giếng , đường ai nấy đi
Trong mắt Lâm Lang phiếm ánh sáng lạnh, mặt không biểu cảm nhìn Ngọc Châu run run rẩy rẩy đem bộ trang sức Phỉ Thúy giá trị cực phẩm nâng lên , nghiêm nghị mở miệng nói: "Ta nói muốn thu lại rồi sao? Ngươi phái người xâm nhập vào Ngọc Lâm uyển hạ độc ám hại mẫu thân ta, chúng ta còn chưa có tính toán rõ ràng đâu !"
Tô phu nhân trong mắt chợt lóe, vừa muốn mở miệng, Ngọc Châu đầy mặt lo lắng tiến lên bịt mũi ở bên tai nàng không biết nói câu gì, tiếp sắc mặt nàng biến đổi, vẻ mặt uất ức, âm thanh cũng yếu xuống vài phần, mang theo bất đắc dĩ cầu xin: "Tạ tiểu thư, những năm trước đây là ta bạc đãi ngươi.... ..........ngươi trong lòng oán hận, ta không trách ngươi, ngươi đem mặt của ta chỉnh thành như vậy thì thôi ! Chỉ cần ngươi chịu nhận lấy bộ trang sức này, có thể trị hết mặt của ta, ta coi như mọi chuyện chưa từng phát sinh qua, nhưng ngươi không thể ngậm máu phun người ! Ta ám hại mẫu thân ngươi, ta sao lại ám hại mẫu thân ngươi chứ ? Mẫu thân ngươi có cái gì đáng giá ta ám hại hay sao? Ngươi có chứng cớ sao?"
Lâm Lang không ngại Tô phu nhân biến sắc mặt thay đổi còn nhanh lật sách, trong nội tâm cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi muốn chứng cớ, đúng không ?"
Lâm Lang nói xong, xoay người hướng Tử Y nói: " Tử Y, đem Lưu tẩu ra đây !"
" Dạ!" Tử Y xoay người đến bên trong cửa, đưa ra Lưu tẩu vẫn như cũ hôn mê ném vào trên khoảng đất trống trước cửa .
Lâm Lang đi xuống bậc thang, nhìn Tô phu nhân nói: "Xem một chút đây là ai !"
Tô phu nhân phản ứng rất nhanh, lập tức nói: "Ta không biết!"
Tử Y khinh bỉ nói: "Ngươi nhìn cũng không nhìn đã vội phủ nhận ?"
Lâm Lang không nói gì, hừ lạnh một tiếng, bàn tay vừa nhấc, một đạo ánh sáng cấp tốc thoáng qua rót vào trong đầu Lưu tẩu, Lưu tẩu nhúc nhích hai cái, ngẩng đầu lên, thấy Tô phu nhân, nàng hơi sững sờ, theo phản xạ khóc lóc nức nở tiến lên bắt được mép váy Tô phu nhân: "Phu nhân, ngài cứu cứu nô tỳ, cứu cứu nô tỳ. . . . . . Nô tỳ không muốn chết!" trên tay Phu nhân nhất định là có thuốc giải, chỉ cần phu nhân chịu cứu nàng, nàng không cần phải chết . . . . . .
Người bị phán tử hình tựa như bắt được chút hi vọng cũng sẽ đem hết toàn lực đi tranh thủ, Lưu tẩu cũng không ngoại lệ !
"Tránh ra! Ngươi là ai ? Bản phu nhân không biết ngươi !" Tô phu nhân hung hăng nhìn chằm chằm Lưu tẩu, nhất thời giãy dụa không thoát, hung hăng một cước đem Lưu tẩu đá văng ra !
Lưu tẩu ngã trên mặt đất, rên lên một tiếng, khóe môi chảy ra máu đen , nàng không giãy dụa nữa, con ngươi rũ xuống một đôi ảm đạm không ánh sáng , cúi đầu trên mặt đất ho khan liên tục .
Tử Y ở cạnh Lâm Lang ý bảo tiến lên, đối với Lưu tẩu nói: "Lưu tẩu, có người sai ngươi đến Ngọc Lâm uyển ? Có kẻ xui khiến ngươi hạ độc Lăng phu nhân ?"
"Phải . . . . ." Lưu tẩu nhìn về phía Tô phu nhân, lại bị ánh mắt ngoan lệ của Tô phu nhân uy hiếp bị sợ đến bờ môi run run , thu lại những lời trong miệng sắp sửa thốt ra !
"Là ai ?" Lâm Lang đi tới trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng hỏi.
Toàn thân Lưu tẩu chấn động : "Phải . . . . . Là một mình nô tỳ làm!" Nàng muốn sống, nhưng nếu nàng khai ra , trượng phu cùng nữ nhi hai mươi mấy tuổi như hoa như ngọc vẫn còn ở trên tay Tô phu nhân! Nàng không thể hại bọn họ !
"Vị phu nhân này, ta căn bản không biết!" Nàng giương mắt nhìn Tô phu nhân một cái, nói: " Ta họ chu, không phải họ Lưu, ta vốn là hạ nhân trù phòng trong phủ Hộ bộ thượng thư Quách đại nhân !"
Tử Y nghe xong, giận dữ nói: "Ngươi rõ ràng lúc ở trong Ngọc Lâm uyển đã nhận tội rồi ? Lại muốn đổi ý sao?"
Tô phu nhân nghe Lưu tẩu nói thế, tảng đá treo cao trong lòng đã để xuống, nàng giễu cợt cười khẽ: "Nghiêm hình bức cung, nhận tội có gì khó khăn ?" Tiếp theo nàng "A " một tiếng, chỉ vào cánh tay Lưu tẩu lộ ra mảng da thịt kèm theo dấu tích bầm tím chi chít hô, "Mọi người xem kìa, mọi người xem đi, trên người Lưu tẩu có vết thương ! Chậc chậc !"
Ánh mắt mọi người theo bàn tay Tô phu nhân nhìn lại, nhất thời trong đám người bộc phát ra một hồi bàn luận xôn xao ——
"Đúng vậy ! Trên cánh tay thương thế dường như rất nặng nha ! "
"Chậc chậc, chẳng lẽ đúng là nghiêm hình bức cung?"
" Vết thương hình như là bị côn đánh, kẻ ra tay cũng rất nặng . . . . . ."
Lâm Lang cũng không vội vã giải thích, Lưu tẩu phản cung đã sớm nằm trong dự liệu của nàng , lúc này nàng đi tới trong đám người, hướng về phía vị nam tử trẻ tuổi một thân cẩm y hoa phục khẽ vén áo thi lễ nói: "Vị công tử này không biết xưng hô thế nào ?"
Nam tử trẻ tuổi kia có hơi xuất thần , không có lường trước Lâm Lang tới bên cạnh hắn, hắn hơi sững sờ trong chốc lát, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc, vừa chắp tay đối với Lâm Lang nói: "Tại hạ Dương Hải, gia phụ ngự phong Đông An hầu! Tiểu thư có gì cần tại hạ giúp một tay sao ?"
Lâm Lang gật đầu một cái, cười khách khí nói: "Ta quả thật có ý đó ! Mới vừa rồi Dương công tử cũng đã nghe, vị này Lưu tẩu tự xưng họ Chu, là hạ nhân trong phủ Quách đại nhân, có thể phiền toái công tử đi một chuyến phủ Quách đại nhân, xin Quách phu nhân tới ra mặt chứng thực ? Chứng minh tiểu nữ trong sạch !" Đã sớm nghe nói Quách đại nhân là một vị quan viên vô cùng chính trực thanh liêm , nhưng sau khi Triệu Tễ lên ngôi liền chỉ lo thân mình, đóng cửa ít giao du với bên ngoài , Dương Hải mặc dù bề ngoài nhìn y phục lụa là ( ý nói con nhà quyền quý ăn chơi trác táng ), nhưng giữa hai lông mày tựu phát ra một cỗ chánh khí bộc trực, xem ra cũng là một người có địa vị không đơn giản, cầu hắn ra mặt xin Quách đại nhân, hẳn là có thể mời được người !
Dương công tử nghe xong, sáng tỏ nói: "Chuyện này không thành vấn đề !"
Lâm Lang nở nụ cười dịu dàng, như ngày xuân ấm áp: "Vậy thì vất vả cho công tử rồi, ngày sau tiểu nữ sẽ tới cửa hậu tạ !"
Dương công tử nghe vậy, chỉ cảm thấy tâm thần sảng khoái, khẽ cười cười, liền hướng Lâm Lang chắp tay một cái, mang theo tùy tùng sau lưng hướng đám người đông nghẹt phía sau rời đi !
Lâm Lang lúc này mới xoay người lại, vén ống tay áo Lưu tẩu lên, lộ ra mảng lớn vết thương, nhìn một chút hướng mọi người nói: "Lưu tẩu tới trong phủ ta bất quá chỉ mới hai ngày, vết thương này ít nhất đã có 4~5 ngày, cái mũ nghiêm hình bức cung lớn như thế bản tiểu thư không gánh vác nổi!"
Vết thương trên cánh tay Lưu tẩu đích xác là bị côn đánh, chắc là hôm đó ở Diệp phủ bị Tô phu nhân hạ lệnh đánh 30 đại bản, dùng cánh tay ngăn cản côn quật xuống nên mới lưu lại vết bầm xanh tím.
Lâm Lang vừa nói hết câu, có người đã phát hiện ra ——" Đúng thế ! Vết thương này là cũ, nói nghiêm hình bức cung, mới vừa đánh đập cũng không giống lắm !"
Có người nói xong, mọi người cũng rối rít phụ họa, trong mắt Tô phu nhân thoáng qua tức giận, đoán chừng lại làm bộ dáng nhu nhược, lúng ta túng túng làm bộ đáng thương nói: "Tạ tiểu thư, thật xin lỗi ! Là ta nhìn lầm rồi. . . . . . Thật thật xin lỗi. . . . . . Người đừng nóng giận !"
Tô phu nhân lời còn chưa dứt, Thanh Y mang theo một người đàn ông trung niên ánh mắt đờ đẫn cùng hai thiếu nữ từ trong đám người chen chúc bước vào : "Tiểu thư, người đã mang đến!"
Nàng nói xong, hướng sau lưng vung tay lên, ba người kia toàn thân chấn động, dường như mới trải qua giấc mộng lớn vội bừng tỉnh lại, hai thiếu nữ nhìn về phía Lưu tẩu tử trên đất khóe môi nhỏ vài giọt máu đen, đôi môi xanh đen, sắc mặt vàng vọt nhào tới: "Mẫu thân, mẫu thân. . . . . . . . Làm sao người thành ra như vậy ? Người làm sao vậy?"
Thần sắc Lưu tẩu ảm đạm con ngươi vô hồn chợt lóe, liền đưa tay ôm lấy hai thiếu nữ, vội vàng hỏi "Đại Nha, Nhị nha, các ngươi sao lại tới đây ?"
Chu tẩu tử thấy trong sân không thấy bóng người nào, run rẩy đứng lên định chạy trốn ra ngoài, mới chạy hai bước đã cảm thấy phía sau truyền đến một cổ khí tức âm hàn lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên, nàng theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy mâu quang nữ tử Tử Y lóe lên ánh sáng lạnh, hai tay khoanh lại u ám nhìn nàng, nàng hét lên một tiếng xoay người, chân vồ hụt một cái liền té lăn quay trên đất !
Lâm Lang lúc này đã đứng trên bậc thang ở trước cửa, một thân y phục xanh biếc mộc mạc, kiểu đai lưng phối hợp cùng màu, thêu hoa bạch lăng trước ngực, càng tôn lên nước da trắng như ngọc, ngũ quan tinh xảo, nhưng trái lại khuôn mặt nàng phủ lên một tầng lạnh lẽo liếc nhìn Chu tẩu tử .
Chu tẩu tử thấy Lâm Lang vẻ mặt lập tức buông lỏng, giống như thấy được cây cỏ cứu mạng hướng nàng bò lê lết từng chút một lại gần, đưa tay ra run rẩy hô: " Tiểu thư, cứu mạng. . . . . . Cứu mạng. . . . . . Họ không phải là người, không phải là người . . . . . . . ."
Mâu quang Lâm Lang rét lạnh như hàn đầm, mặt không biểu tình nhìn Chu tẩu tử, lạnh lùng hỏi " Ai không phải người ?"
Chu tẩu tử bị Lâm Lang hỏi, nhất thời ngây ngẩn cả người, phản ứng kịp sau lại lớn tiếng gào lên: "Tiểu thư, bọn họ thật không phải là người, thật đó, tiểu thư . . . . . . . ."
"Con người sẽ cảm thấy hổ thẹn, có thể phân rõ thiện ác, tâm tính còn có lương tri, lương tâm bị cắn rứt , theo bản tiểu thư thấy, so sánh với họ ngươi càng không phải là người!" Lâm Lang lạnh giọng hỏi, "Nói mau, hút máu cổ là chuyện gì xảy ra ?"
Trong thanh âm Lâm Lang lộ ra khí lạnh, đáy mắt như đóng băng vạn dặm , Chu tẩu tử chỉ cảm thấy vừa chạm vào ánh mắt của nàng toàn thân liền giống như bị đông cứng lại .
Thanh Y thấy Chu tẩu tử im lặng, phẫn nộ quát: "Tiểu thư đang hỏi ngươi đó ! Còn không mau khai sự thật !"
" Tiểu , tiểu thư. . . . . ." Chu tẩu tử bị Thanh Y quát lớn một trận, nhớ tới Thanh Y bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng với bộ dáng lè lưỡi đáng sợ, cả người không khỏi run rẩy, vẫn như cũ mạnh miệng cất tiếng, "Nô ….nô… nô tỳ không biết ngài nói gì, cái gì hút máu cổ. . . . . . . . . .Nô tỳ không biết. "
" Không biết ?" Lâm Lang cười lạnh một tiếng, hướng Tử Y ra lệnh: "Đi mang cặp đũa bạc kia tới đây!"
Tử Y vào phòng, không lâu lắm trên tay xuất hiện thêm một đôi đũa bạc được bọc trong vải trắng nâng ra ngoài, trên chiếc đũa còn dính chút vết máu uốn lượn khô khốc: "Tiểu thư ! Lấy tới rồi !"
Lâm Lang" Ừ " một tiếng, âm thanh hòa hoãn hướng Chu tẩu tử nói: "Hút máu cổ vào cơ thể, mạch tượng cùng triệu chứng cơ thể người bình thường cùng một dạng , chỗ lợi hại của nó là đại phu cũng vô phương cứu trị, chỉ có thể đợi đến cổ trùng hút khô máu người đó, sau khi làm người trúng cổ biến thành một xác khô thì cổ trùng sẽ tiêu hủy cùng người đó !"
"Ngươi hãy suy nghĩ đi , nếu ngươi khai ra, bản tiểu thư sẽ thả ngươi một con đường sống, còn nếu không , ngươi biết hậu quả rồi đó !"
Lâm Lang nói xong câu đó, Tử Y đang cầm cặp đũa kia chậm rãi hướng Chu tẩu tử tới gần.
Khóe miệng Tử Y hơi cong, đáy mắt lộ ra ý cười lấp lánh, nhưng mà nụ cười cũng là mang theo khí lạnh, một thân Tử Y ở trong sân không gió từ từ phiêu diêu, nàng từng bước từng bước đi rất chậm, rõ ràng là mặt đẹp như hoa , Chu tẩu tử nhìn vào trong mắt, lại giống như Sứ giả gọi hồn từ địa ngục bước ra .
Chu tẩu tử nhìn ý cười trong mắt nàng, chỉ cảm thấy theo bước chân nàng đến gần, giống như bị vây trong địa ngục âm hàn u tối, cả người Chu tẩu tử run lẩy bẩy không ngừng lắc đầu, hoảng sợ trợn to hai mắt.
Tử Y đi tới bên cạnh Chu tẩu tử, cười cười đưa tay nâng chiếc đũa hướng phần da thịt trên mặt Chu tẩu tử chạm vào, Chu tẩu tử lúc này giống như phục hồi tinh thần lại, kêu khẽ một tiếng: "Không cần. . . . . . Ta nói, ta nói. . . . . ." Sau đó tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Tử Y nghe vậy, thu tay lại , quay đầu hướng Lâm Lang nói: "Tiểu thư, nàng nguyện ý khai ra !"
" Được !" Lâm Lang nói: " Cho nàng thêm một cơ hội !"
"Ta nói, ta nói. . . . . . Ta nói. . . . . ." Chu tẩu tử luôn miệng nói ta nói, ánh mắt cũng là lập lòe bất định, nhất thời chỉ nói hai chữ "Ta nói".
Thnah Y thấy nàng luôn mồm "Ta nói" , một hồi lâu mà không thốt ra nửa chữ nào khác, nhướng mày, tức giận tiến lên quát lớn: " Còn không mau nói !"
Chu tẩu tử bị tiếng quát Thanh Y làm hù dọa, lại hợp với nói hai chữ "Ta nói" , thở hổn hển mở miệng nói: "Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ cũng không biết hút máu cổ là gì, đây là một vị Du Phương đại sư cho nô tỳ, hắn nói, hắn nói, hắn nói cho nô tỳ đây là một loại gia vị. . . . . . Sau này nô tỳ nấu ăn, chỉ cần đem nó nhỏ hai giọt vào thức ăn, mùi vị thức ăn sẽ cải thiện đậm đà hơn. . . . . . Nô tỳ chỉ nghĩ , nếu như mùi vị thức ăn thơm ngon tinh xảo, chủ tử nhất định sẽ đối với nô tỳ hài lòng khen thưởng nhiều hơn. . . . . . Nô tỳ thật lòng muốn làm hạ nhân cho Ngọc Lâm uyển, cho nên mới nghe lời vị đại sư đó. . . . . . Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ. . . . . . Xin tiểu thư minh xét, nô tỳ hoàn toàn không biết hút máu cổ !"
Lâm Lang mặt vẫn không vì lời nói biện bạch của Chu tẩu tử mà dao động : "Vậy sao ngươi chỉ bỏ vào bên trong gà ram đường phèn mà không phải là tất cả ?"
"Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . .bởi vì Du Phương đại sư chỉ để lại cho nô tỳ một bình nhỏ, nô tỳ sợ không đủ dùng, mà gà ram đường phèn là món sở trường của nô tỳ, vừa vặn phu nhân thích ăn, cho nên nô tỳ nghĩ chỉ cần có một món ăn có thể để cho phu nhân đặc biệt thích . . . . .. Là đủ rồi. . . . . Cho nên mới. . . . "
Không đợi nàng nói xong, Thanh Y chợt vỗ tay cười nói: "Chu tẩu tử à, ngươi thật không hỗ là lão nhân lâu năm ở trong Diệp phủ, tùy tiện bịa đặt một câu chuyện mà cứ như thật vậy !"
Lý do buồn cười của Chu tẩu tử, định lừa gạt ai đó ? Nàng ngay từ đầu đến Ngọc Lâm uyển nhìn thấy Chu tẩu tử có hơi quen mặt , khi đó cũng không nhớ nhiều như vậy, thời điểm mới nãy bắt được Chu tẩu tử đang từ cửa sau Diệp phủ lén lút thoát ra , lúc này trong đầu chợt bừng tỉnh, cẩn thận suy nghĩ một chút, xác thực tựa như đã từng tại Diệp phủ gặp qua Chu tẩu tử --- -------- khi nàng trở lại cũng đã đem chuyện này trình báo cho tiểu thư !
Chu tẩu tử nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên tái đi, nhưng vẫn cắn răng nói: "Cô nương nói gì đó? Cái gì ma hạ nhân của Diệp phủ? Diệp phủ nào chứ ?"
Chu tẩu tử vừa nghe Thanh Y nói nàng là hạ nhân lâu năm của Diệp phủ ,trong nội tâm cả kinh hoảng sợ không dứt, nàng nghe nói cô nương Thanh Y là sau khi nhị tiểu thư rời khỏi Diệp phủ mới đi theo hầu hạ nhị tiểu thư , mà mình luôn một mực ở trong bếp, cả bóng dáng nhị tiểu thư cũng chưa từng gặp được, Thanh Y làm sao biết thân phận của nàng ? Đúng rồi, họ chắc là bọn họ đang gạt nàng vào bẫy......, trong lòng nàng liền hạ quyết tâm, lúc này chỉ cần mình khăng khăng phủ nhận không phải là hạ nhân Diệp phủ là được, suy xét một hồi, giọng nói nàng có thêm sức lực hơn !
Lâm Lang hai mắt sắc bén nhìn Chu tẩu tử , hỏi: "Vậy trước kia ngươi là hạ nhân ở đâu ?"
"Nô tỳ, nô tỳ là hạ nhân trong phủ Hộ bộ thượng thư Quách đại nhân !" Mặc dù nàng chỉ là một nô tỳ, nhưng trước kia thường gặp Hộ bộ thượng thư Quách đại nhân cùng Diệp thượng thư qua lại gần gũi, cũng thường lui tới phủ Diệp gia uống rượu hàn huyên, chắc hẳn nói lý do này, đến lúc đó Quách đại nhân dù biết, sẽ xem xét giữ mặt mũi Diệp thượng thư mà không trở mặt vạch trần hắn, còn nữa, nhị tiểu thư không quyền không thế, bình thường ắt hẳn sẽ không đủ tư cách thấy được Quách đại nhân !
Lâm Lang nghe xong, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, " Tử Y !"
Tử Y lên tiếng nói: " Dạ !"
Tử Y đáp lời xong liền tóm lấy Chu tẩu tử, nâng cao đôi đũa hướng trên mặt nàng đâm vào, cùng lúc hai chân không lưu tình hung hăng giẫm ở trên đùi nàng ta, dùng mũi chân đạp vào một phần thịt dùng sức nghiền qua lại, thẳng tới khi Chu tẩu tử gào lên thảm thiết như giết heo, hoảng sợ không dứt tránh né chiếc đũa kêu gào: "Tiểu thư, tiểu thư, những lời nô tỳ nói là thật ! Nô tỳ là nói thật . . . . . ."
Lâm Lang thản nhiên cất tiếng : "Ta nhớ được trong trù phòng Diệp gia có một hạ nhân tên Lưu tẩu tử, không biết là người nào ?" Chu tẩu tử tài nấu nướng của ngươi quả thật không tệ, Lâm Lang nghe Thanh Y trở lại bẩm báo sự tình cho nàng, tinh tế suy tư một chút, trong lòng nàng đã hiểu rõ tường tận, có một lần trên mặt Tô phu nhân phát bệnh, lại giận chó đánh mèo lên người ở trù phòng Diệp phủ, Lưu tẩu tử vừa đúng hôm đó là nhiệm vụ của nàng, thức ăn đều là nàng làm, tất nhiên đứng mũi chịu sào, bị đánh 30 đại bản, tống cổ ra khỏi phủ, mà mạng sống người nhà Lưu tẩu tử đều nằm trong tay Diệp phủ . Chắc là Tô phu nhân trải qua thái y chữa trị mấy ngày đều không thấy hiệu quả , mình lại không chịu thu hồi lại bộ trang sức Phỉ Thúy kia nhất thời sốt ruột, muốn uy hiếp mình đi vào khuôn khổ, tìm đến Chu tẩu tử hại mẫu thân mình, trái lại cũng rất hợp tình hợp lý !
Nhưng mà hút máu cổ này là ai gây ra ? Tuy rằng Tô phu nhân mặc dù bụng dạ ác độc, nhưng những năm qua sống an nhàn sung sướng ở trên cao chỉ tay năm ngón đã dưỡng thành thói quen hống hách, nếu trong tay nàng sớm có hút máu cổ, quả quyết không thể đợi đến hôm nay mới dùng đến, chắc hẳn sớm đã dùng hút máu cổ đoạt mệnh hai mẫu tử các nàng từ lâu rồi; còn nữa Tô phu nhân từ nhỏ là tiểu thư trong gia đình phú quý, cũng sẽ không nuôi những thứ đồ ghê tởm này!
Lâm Lang nhất thời không tìm được đầu mối, thu hồi thần trí, hút máu cổ tất nhiên không phải là Tô phu nhân mình có phần , những chuyện này ngày sau hãy nói, người ta cũng đã khi dễ đến cửa rồi, trước giải quyết chuyện dưới mắt quan trọng hơn!
Chu tẩu tử nghe vậy toàn thân chấn động, không tránh kịp chiếc đũa Tử Y cầm đã đâm vào trên mặt nàng, nàng trong nháy mắt cả kinh, chỉ cảm thấy nơi bị chiếc đũa đâm trúng có thứ gì đó nhanh chóng chui vào làn da, trong nhất thời dâng lên nỗi khủng hoảng, cả người run rẩy, cắn răng không né nữa, thật sâu nhắm hai mắt lại !
Lâm Lang âm thanh nhàn nhạt vang lên: "Cổ trùng đã đi vào làn da ngươi, mặc dù máu khô khốc, cổ trùng hoạt tính không lớn, nhưng nhiều lắm là không quá nửa khắc (**) , ngươi sẽ hôn mê, chờ hoạt tính cổ trùng hồi phục, ngươi sẽ không còn tỉnh lại nữa, nhân lúc còn thời gian, nghiêm túc nhìn lại thế giới này, sao chưa gì đã nhắm mắt lại ?"
(**) 1 khắc = 15 phút ..cứ thế mà tính nhá
Mí mắt Chu tẩu tử run run : "Phải . . . . . Nô tỳ bị ma quỷ xui khiến, hại phu nhân, nô tỳ nên đền mạng!" Đối mặt tử vong ai mà không sợ hãi ? Nhưng khi nàng nghĩ đến trượng phu cùng nữ nhi của mình ,nàng không thể nói ra !
Lâm Lang hướng Thanh Y nói: "Thanh Y, đem trên dưới một nhà Lưu tẩu tử mang tới !"
Lâm Lang lời vừa ra khỏi miệng, Chu tẩu tử khép chặt ánh mắt lại bỗng nhiên mở ra, sợ hãi hỏi "Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì ?" Lúc Thanh Y bắt nàng thì nàng đã kiến thức qua công phu của nàng ấy, cả người đầy lệ khí, trong miệng đầy răng nhọn,phun ra đầu lưỡi thật dài. . . . . . đó là người sao ? Lâm Lang nói thế, nàng không hoài nghi chút nào người nhà mình lập tức sẽ bị tóm gọn !
Lâm Lang vô tình chậm rãi mở miệng: "Trên đường xuống hoàng tuyền một mình ngươi đi sẽ cảm thấy cô đơn ? Có người nhà ngươi tới phụng bồi, cũng coi như ta niệm tình chủ tớ ban cho ngươi một ân đức cuối cùng !"
"Tiểu thư, tiểu thư. . . . . . Không. . . . . .không nên ! Đều là một mình nô tỳ gây điều ác, muốn trừng phạt cứ phạt nô tỳ đi !"
Chu tẩu tử gian nan hướng Lâm Lang bò tới, lại bị Thanh Y lắc mình chắn phía trước , hòa hoãn hỏi "Thế nào ? Không giả bộ nữa sao?" Nói xong, âm thanh Thanh Y bỗng nhiên sắc bén, lộ ra sự tàn nhẫn , "Ngươi muốn ta gọi ngươi là Chu tẩu hay Lưu tẩu đây ?"
Chu tẩu tử nghe vậy, ánh mắt xám lại như tro tàn, trên mặt lệ ào ào chảy xuống : "Ta nói, ta nói hết, chỉ cầu tiểu thư bỏ qua cho người nhà của ta. . . . . . Nô tỳ chính là Lưu tẩu làm hạ nhân ở trù phòng Diệp phủ, trước đó vài ngày phu nhân kêu nô tỳ làm vài món ăn sau đó không biết nguyên nhân trên mặt phu nhân nổi đầy nốt mụn đỏ, đem nô tỳ đánh cho một trận rồi đuổi ra khỏi phủ, mạng sống người nhà nô tỳ đều nằm trong tay Diệp phủ, nô tỳ nhớ hài tử . Hai ngày này liền tại bên ngoài phủ qua lại xem tình hình, không biết Tô phu nhân làm sao biết được, tỳ nữ Ngọc Châu tìm được nô tỳ, đưa nô tỳ một lọ hắc thủy , sai nô tỳ tìm cách lẻn vào bên trong Ngọc Lâm uyển, cho phu nhân ăn, nô tỳ không chịu, nàng liền uy hiếp đem người nhà nô tỳ đánh chết, hoặc bán ra ngoài, còn nói nếu nô tỳ làm ổn thỏa, chuyện cũ phu nhân đồng ý bỏ qua, đáp ứng nô tỳ cùng người nhà đoàn tụ, trừ đi nô tịch ( khế ước bán thân ), cho thêm bạc an cư lập nghiệp sau này. . . . . Đúng rồi, nàng còn chỉ dẫn nô tỳ tới tửu lâu Tạ gia mở chờ sẵn, nô tỳ quá nhớ thương nữ nhi, nên đã đồng ý. . . . . . . . Tiểu thư, đều là Tô phu nhân bắt ép nô tỳ làm. . . . . . cả nhà nô tỳ đều ở trong tay Tô phu nhân, nô tỳ không dám trái lệnh !"
Lâm Lang thấy Chu tẩu tử khai sự thật cùng suy đoán của mình không khác là mấy, trong nội tâm thở dài, chưa từng mở miệng, đã bắt gặp trước cửa một gã sai vặt đang ngó dáo dác, Lâm Lang không khỏi hỏi "Chuyện gì ?"
Gã sai vặt nghe hỏi, từ tường xây làm bình phong ở cổng phía sau đi ra, hướng về phía Lâm Lang chắp tay nói: "Tiểu thư, vị phu nhân phủ Diệp gia lại tới, muốn ngài đi ra ngoài gặp nàng!" tiểu thư bọn họ vốn là nhị tiểu thư của Diệp gia ,lúc đầu bọn họ đều cảm thấy nhị tiểu thư không tuân hiếu đạo, thoát ly Diệp phủ, một nữ tử nhà quá mức cương ngạnh, bây giờ nhìn vị phu nhân phủ Thượng Thư vênh váo tự đắc tự cho là đúng, bọn họ coi như đã hiểu tiểu thư chịu khổ --- ------- cuộc sống tiểu thư trước kia phải chịu nhiều uất ức không biết phải trôi qua ngày tháng thế nào ?
Lâm Lang nghe vậy cười một tiếng: " Tới đúng lúc lắm !" Xoay người nhìnThanh Y, dùng mật ngữ truyền đạt vài câu ,ánh mắt Thanh Y chợt lóe, đáp một tiếng" Dạ " , sau đó sải bước ra đại môn !
Lâm Lang nhìn bóng dáng Thanh Y biến mất , rồi mới hướng Tử Y nói: " Mang theo Lưu tẩu, chúng ta đi ra ngoài gặp bà ta !"
Lâm Lang nói xong, nhẹ nhàng giơ chân bước liên tục ra ngoài.
Lưu tẩu lúc này đã xụi lơ bất tỉnh trên mặt đất, sắc mặt vàng vọt, đôi môi xanh đen, chính là triệu chứng trúng hút máu cổ !
Tử Y tiến lên, trong tay tử quang chợt lóe rót vào trong cơ thể Lưu tẩu, sau đó thoáng một cái xách cổ áo Lưu tẩu đi vài bước theo sát Lâm Lang.
Trước cửa Ngọc Lâm uyển, một cỗ kiệu nhỏ trang hoàng gấm lụa dừng cạnh đó, đỉnh gấm lụa kiệu nhỏ trước sau có bốn kiệu phu, đang cau mày khổ sở, rồi lại không dám biểu hiện, nét mặt gắng gượng kia đoán chừng là hết mức thống khổ !
Trong kiệu nhỏ trận trận mùi hôi thối tỏa ra, làm người đi đường lui tới bịt chặt mũi, nhưng lại khơi dậy tâm tính bát quái của mọi người, kẻ hóng chuyện xa xa dừng chân quan sát cũng có, liên tiếp quay đầu lại cũng không ít !
Ngọc Châu lúc này đứng ở phía trước kiệu nhỏ xa hai trượng , không ngừng hướng bên trong cửa nhìn quanh, thỉnh thoảng mang theo tức giận hỏi một câu: "Sao vẫn chưa đi ra?" Hoặc là lầm bầm một câu " Rùa bò cũng không chậm chạp như vậy !"
Tô phu nhân ngồi ở bên trong kiệu không nói một lời, trong lòng cũng sầu lo không dứt, chỉ mới qua thời gian hai ngày, bộ mặt nàng đầy mụn nhọt đã có dấu hiệu thối rữa, nếu hôm nay kẻ điên kia còn không thu bộ trang sức thì làm sao đây ? Chẳng lẽ thật muốn mình thể hiện công phu da mặt dày ở cửa Ngọc Lâm uyển hô lên " Ta biết sai rồi. . . . . ." ?
Không được, không được! Đây tuyệt đối không thể nào, nếu làm vậy một quỳ một kêu, thật là tốt rồi, nàng còn mặt mũi nào đối diện mọi người ở kinh đô ?
Nhất thời nàng vén một góc rèm xe lên nhìn ra ngoài, lo lắng nhíu mày —— tại sao vẫn chưa ra ?
Chẳng lẽ là Lăng phu nhân trúng độc, kẻ điên kia chí hiếu ( hiếu thảo ) , có lẽ mới trì hoãn thời gian, chớ lo chớ lo! Thuốc chữa khỏi Lăng phu nhân chỉ có mình mới có, kẻ điên kia phải cứu mẫu thân nàng, nhất định sẽ chấp nhận yêu cầu trị tốt mặt của mình !
Nàng nghĩ tới đây trong bụng liền trấn định lại !
"Ngọc Châu, đi xem một chút, tại sao vẫn chưa ra !"
Ngọc Châu nghe được mệnh lệnh Tô phu nhân , vội vâng một tiếng hướng cửa Ngọc Lâm uyển đi tới ——lúc này nàng hận không được rời Tô phu nhân càng xa càng tốt, nhưng nàng quả thật là thiếp thân tỳ nữ của Tô phu nhân , còn nữa phu nhân bởi vì trên mặt đầy mụn nhọt sinh ra tính tình xấu cực điểm, nếu để phu nhân nhìn ra nàng cố ý đứng cách khá xa , nói không chừng sẽ bị phạt nặng !
Vào lúc này lấy được sự cho phép, có đạo lý nào nàng không rời xa một chút ?
Ngọc Châu một hơi chạy lên bậc thang dừng trước cửa Ngọc Lâm uyển, cau mày hướng về phía vài hạ nhân giữ cửa nói: "Rốt cuộc thông truyền chưa ? Tiểu thư các ngươi sao vẫn chưa ra? Nhanh đi thúc giục cho ta !"
Mấy người cũng không thèm để ý tới nàng, hợp với nàng hỏi mấy câu, một người trong đó hơi lớn tuổi hình như không nhịn được, trừng mắt lên nói: "Không kịp đợi, thì trở về !"
Ngọc Châu tức giận dậm chân, nhưng cũng không chịu trở về bên cỗ kiệu Tô phu nhân.
Tô phu nhân ở trong kiệu nhất thời không nghe thấy tiếng Ngọc Châu, suy đoán là nàng không muốn tới đây, ghét bỏ mình, hung dữ hô: "Ngọc Châu trở lại!"
Ngọc Châu nghe tiếng quát, cả người run một cái, do do dự dự đi xuống bậc thang, hướng cỗ kiệu Tô phu nhân đi tới: "Phu nhân, bọn họ không cho thúc giục !"
Tô phu nhân không đợi lời nàng rơi xuống , từ trong màn kiệu vươn tay ra đánh vào đầu nàng một cái, nhỏ giọng mắng: "Ngươi cũng ghét bỏ ta, đúng không ?"
Ngọc Châu vội nói: "Phu nhân, không phải, người hiểu lầm Ngọc Châu rồi. . . . . ."
Tô phu nhân nơi nào chịu nghe nàng giải thích, bàn tay hạ xuống không ngừng: "Còn dám cãi lại ? Ai nào cho mày lá gan hả ?"
Ngọc Châu không dám cãi lại, chỉ có thể nhịn mùi thúi khó ngửi , mặc cho Tô phu nhân đánh tới tấp, nhưng Tô phu nhân đánh một chưởng, nàng liền lui về sau một chút, Tô phu nhân ở trong kiệu lại không lưu ý, thân thể dần nghiêng về phía trước vô cùng lợi hại, chợt nàng đánh hụt một chưởng, cỗ kiệu bất ngờ đổ ập xuống, đám người Ngọc Châu làm bộ gấp rút đi lên đỡ nàng, nhưng cả người nàng toàn là mùi hôi thối, ai cũng chẳng muốn đến gần, chỉ là làm dáng cho có lệ, Tô phu nhân cứ thế "Rầm" một cái nặng nề ngã nhào ra đất, vừa đúng té chỏng vó !
Lâm Lang mang theo Tử Y vừa đúng ra ngoài, thấy một màn này, không nhịn được cười khẽ một tiếng, nín cười nói: "Mấy ngày không thấy, Tô phu nhân khi nào trở nên khách khí như vậy ? Thế nào hướng bản tiểu thư tạ lễ lớn như thế ? Mau mau xin đứng lên !"
Lâm Lang nói xong qua loa đưa tay ra mời.
Tô phu nhân đã được Ngọc Châu đở dậy, trải qua một cú té, khăn che mặt trên mặt nàng méo xệch chỗ dưới cằm lộ ra những đốt mụn đỏ chi chít, những chỗ này vẫn chưa thối rữa, nhưng mỗi chỗ đều mụn nhọt khó coi, quả thật có chút dọa người !
Lúc này, chung quanh xa xa đã đứng rất nhiều người, thậm chí vài người còn đùa giỡn, đi về nhà kêu người nhà tới cùng nhau nhìn, còn có hạn hân của gia đình quyền quý có mặt mũi trở về bẩm báo , các tiểu thư trong khuê phòng nhàm chán, phu nhân đi kiệu ngồi vào xe ngựa tới tham gia náo nhiệt .
Tô phu nhân vốn là bị té bất ngờ đầu óc có chút choáng váng, lúc này nghe Lâm Lang nói như vậy chỉ cảm thấy thở cũng không ra hơi, lúc đầu quyết định giả bộ mềm yếu thậm đã chí đã bị bà ta quăng ra sau đầu, chỉ nghe nàng buột miệng mắng: " Kẻ điên, tiểu tiện nhân, ngươi ít nói lời châm chọc đi. Đồ trang sức ta đã mang cho ngươi , ngươi nhanh lên một chút nhận lấy, về sau chúng ta [ kiều quy kiều, lộ về lộ ] [ 1 ], đều không liên quan!" Tô phu nhân nói xong, sai Ngọc Châu nói: " Ngọc Châu, mau tới cho nàng!"
[ 1 ] có thể hiểu giống như : nước sông không phạm nước giếng , đường ai nấy đi
Trong mắt Lâm Lang phiếm ánh sáng lạnh, mặt không biểu cảm nhìn Ngọc Châu run run rẩy rẩy đem bộ trang sức Phỉ Thúy giá trị cực phẩm nâng lên , nghiêm nghị mở miệng nói: "Ta nói muốn thu lại rồi sao? Ngươi phái người xâm nhập vào Ngọc Lâm uyển hạ độc ám hại mẫu thân ta, chúng ta còn chưa có tính toán rõ ràng đâu !"
Tô phu nhân trong mắt chợt lóe, vừa muốn mở miệng, Ngọc Châu đầy mặt lo lắng tiến lên bịt mũi ở bên tai nàng không biết nói câu gì, tiếp sắc mặt nàng biến đổi, vẻ mặt uất ức, âm thanh cũng yếu xuống vài phần, mang theo bất đắc dĩ cầu xin: "Tạ tiểu thư, những năm trước đây là ta bạc đãi ngươi.... ..........ngươi trong lòng oán hận, ta không trách ngươi, ngươi đem mặt của ta chỉnh thành như vậy thì thôi ! Chỉ cần ngươi chịu nhận lấy bộ trang sức này, có thể trị hết mặt của ta, ta coi như mọi chuyện chưa từng phát sinh qua, nhưng ngươi không thể ngậm máu phun người ! Ta ám hại mẫu thân ngươi, ta sao lại ám hại mẫu thân ngươi chứ ? Mẫu thân ngươi có cái gì đáng giá ta ám hại hay sao? Ngươi có chứng cớ sao?"
Lâm Lang không ngại Tô phu nhân biến sắc mặt thay đổi còn nhanh lật sách, trong nội tâm cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi muốn chứng cớ, đúng không ?"
Lâm Lang nói xong, xoay người hướng Tử Y nói: " Tử Y, đem Lưu tẩu ra đây !"
" Dạ!" Tử Y xoay người đến bên trong cửa, đưa ra Lưu tẩu vẫn như cũ hôn mê ném vào trên khoảng đất trống trước cửa .
Lâm Lang đi xuống bậc thang, nhìn Tô phu nhân nói: "Xem một chút đây là ai !"
Tô phu nhân phản ứng rất nhanh, lập tức nói: "Ta không biết!"
Tử Y khinh bỉ nói: "Ngươi nhìn cũng không nhìn đã vội phủ nhận ?"
Lâm Lang không nói gì, hừ lạnh một tiếng, bàn tay vừa nhấc, một đạo ánh sáng cấp tốc thoáng qua rót vào trong đầu Lưu tẩu, Lưu tẩu nhúc nhích hai cái, ngẩng đầu lên, thấy Tô phu nhân, nàng hơi sững sờ, theo phản xạ khóc lóc nức nở tiến lên bắt được mép váy Tô phu nhân: "Phu nhân, ngài cứu cứu nô tỳ, cứu cứu nô tỳ. . . . . . Nô tỳ không muốn chết!" trên tay Phu nhân nhất định là có thuốc giải, chỉ cần phu nhân chịu cứu nàng, nàng không cần phải chết . . . . . .
Người bị phán tử hình tựa như bắt được chút hi vọng cũng sẽ đem hết toàn lực đi tranh thủ, Lưu tẩu cũng không ngoại lệ !
"Tránh ra! Ngươi là ai ? Bản phu nhân không biết ngươi !" Tô phu nhân hung hăng nhìn chằm chằm Lưu tẩu, nhất thời giãy dụa không thoát, hung hăng một cước đem Lưu tẩu đá văng ra !
Lưu tẩu ngã trên mặt đất, rên lên một tiếng, khóe môi chảy ra máu đen , nàng không giãy dụa nữa, con ngươi rũ xuống một đôi ảm đạm không ánh sáng , cúi đầu trên mặt đất ho khan liên tục .
Tử Y ở cạnh Lâm Lang ý bảo tiến lên, đối với Lưu tẩu nói: "Lưu tẩu, có người sai ngươi đến Ngọc Lâm uyển ? Có kẻ xui khiến ngươi hạ độc Lăng phu nhân ?"
"Phải . . . . ." Lưu tẩu nhìn về phía Tô phu nhân, lại bị ánh mắt ngoan lệ của Tô phu nhân uy hiếp bị sợ đến bờ môi run run , thu lại những lời trong miệng sắp sửa thốt ra !
"Là ai ?" Lâm Lang đi tới trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng hỏi.
Toàn thân Lưu tẩu chấn động : "Phải . . . . . Là một mình nô tỳ làm!" Nàng muốn sống, nhưng nếu nàng khai ra , trượng phu cùng nữ nhi hai mươi mấy tuổi như hoa như ngọc vẫn còn ở trên tay Tô phu nhân! Nàng không thể hại bọn họ !
"Vị phu nhân này, ta căn bản không biết!" Nàng giương mắt nhìn Tô phu nhân một cái, nói: " Ta họ chu, không phải họ Lưu, ta vốn là hạ nhân trù phòng trong phủ Hộ bộ thượng thư Quách đại nhân !"
Tử Y nghe xong, giận dữ nói: "Ngươi rõ ràng lúc ở trong Ngọc Lâm uyển đã nhận tội rồi ? Lại muốn đổi ý sao?"
Tô phu nhân nghe Lưu tẩu nói thế, tảng đá treo cao trong lòng đã để xuống, nàng giễu cợt cười khẽ: "Nghiêm hình bức cung, nhận tội có gì khó khăn ?" Tiếp theo nàng "A " một tiếng, chỉ vào cánh tay Lưu tẩu lộ ra mảng da thịt kèm theo dấu tích bầm tím chi chít hô, "Mọi người xem kìa, mọi người xem đi, trên người Lưu tẩu có vết thương ! Chậc chậc !"
Ánh mắt mọi người theo bàn tay Tô phu nhân nhìn lại, nhất thời trong đám người bộc phát ra một hồi bàn luận xôn xao ——
"Đúng vậy ! Trên cánh tay thương thế dường như rất nặng nha ! "
"Chậc chậc, chẳng lẽ đúng là nghiêm hình bức cung?"
" Vết thương hình như là bị côn đánh, kẻ ra tay cũng rất nặng . . . . . ."
Lâm Lang cũng không vội vã giải thích, Lưu tẩu phản cung đã sớm nằm trong dự liệu của nàng , lúc này nàng đi tới trong đám người, hướng về phía vị nam tử trẻ tuổi một thân cẩm y hoa phục khẽ vén áo thi lễ nói: "Vị công tử này không biết xưng hô thế nào ?"
Nam tử trẻ tuổi kia có hơi xuất thần , không có lường trước Lâm Lang tới bên cạnh hắn, hắn hơi sững sờ trong chốc lát, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc, vừa chắp tay đối với Lâm Lang nói: "Tại hạ Dương Hải, gia phụ ngự phong Đông An hầu! Tiểu thư có gì cần tại hạ giúp một tay sao ?"
Lâm Lang gật đầu một cái, cười khách khí nói: "Ta quả thật có ý đó ! Mới vừa rồi Dương công tử cũng đã nghe, vị này Lưu tẩu tự xưng họ Chu, là hạ nhân trong phủ Quách đại nhân, có thể phiền toái công tử đi một chuyến phủ Quách đại nhân, xin Quách phu nhân tới ra mặt chứng thực ? Chứng minh tiểu nữ trong sạch !" Đã sớm nghe nói Quách đại nhân là một vị quan viên vô cùng chính trực thanh liêm , nhưng sau khi Triệu Tễ lên ngôi liền chỉ lo thân mình, đóng cửa ít giao du với bên ngoài , Dương Hải mặc dù bề ngoài nhìn y phục lụa là ( ý nói con nhà quyền quý ăn chơi trác táng ), nhưng giữa hai lông mày tựu phát ra một cỗ chánh khí bộc trực, xem ra cũng là một người có địa vị không đơn giản, cầu hắn ra mặt xin Quách đại nhân, hẳn là có thể mời được người !
Dương công tử nghe xong, sáng tỏ nói: "Chuyện này không thành vấn đề !"
Lâm Lang nở nụ cười dịu dàng, như ngày xuân ấm áp: "Vậy thì vất vả cho công tử rồi, ngày sau tiểu nữ sẽ tới cửa hậu tạ !"
Dương công tử nghe vậy, chỉ cảm thấy tâm thần sảng khoái, khẽ cười cười, liền hướng Lâm Lang chắp tay một cái, mang theo tùy tùng sau lưng hướng đám người đông nghẹt phía sau rời đi !
Lâm Lang lúc này mới xoay người lại, vén ống tay áo Lưu tẩu lên, lộ ra mảng lớn vết thương, nhìn một chút hướng mọi người nói: "Lưu tẩu tới trong phủ ta bất quá chỉ mới hai ngày, vết thương này ít nhất đã có 4~5 ngày, cái mũ nghiêm hình bức cung lớn như thế bản tiểu thư không gánh vác nổi!"
Vết thương trên cánh tay Lưu tẩu đích xác là bị côn đánh, chắc là hôm đó ở Diệp phủ bị Tô phu nhân hạ lệnh đánh 30 đại bản, dùng cánh tay ngăn cản côn quật xuống nên mới lưu lại vết bầm xanh tím.
Lâm Lang vừa nói hết câu, có người đã phát hiện ra ——" Đúng thế ! Vết thương này là cũ, nói nghiêm hình bức cung, mới vừa đánh đập cũng không giống lắm !"
Có người nói xong, mọi người cũng rối rít phụ họa, trong mắt Tô phu nhân thoáng qua tức giận, đoán chừng lại làm bộ dáng nhu nhược, lúng ta túng túng làm bộ đáng thương nói: "Tạ tiểu thư, thật xin lỗi ! Là ta nhìn lầm rồi. . . . . . Thật thật xin lỗi. . . . . . Người đừng nóng giận !"
Tô phu nhân lời còn chưa dứt, Thanh Y mang theo một người đàn ông trung niên ánh mắt đờ đẫn cùng hai thiếu nữ từ trong đám người chen chúc bước vào : "Tiểu thư, người đã mang đến!"
Nàng nói xong, hướng sau lưng vung tay lên, ba người kia toàn thân chấn động, dường như mới trải qua giấc mộng lớn vội bừng tỉnh lại, hai thiếu nữ nhìn về phía Lưu tẩu tử trên đất khóe môi nhỏ vài giọt máu đen, đôi môi xanh đen, sắc mặt vàng vọt nhào tới: "Mẫu thân, mẫu thân. . . . . . . . Làm sao người thành ra như vậy ? Người làm sao vậy?"
Thần sắc Lưu tẩu ảm đạm con ngươi vô hồn chợt lóe, liền đưa tay ôm lấy hai thiếu nữ, vội vàng hỏi "Đại Nha, Nhị nha, các ngươi sao lại tới đây ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.