Chương 19: CHƯƠNG 19
Tg Tuyệt Ca
20/11/2022
Trải qua việc đêm hôm trước có người ở ngã tư đường cúng cơm thỉnh cô hồn dã quỷ truyền ra tin tức, Du Thanh Vi tin chắc chuyện này không phải là trùng hợp! Nàng thấp giọng nói: "Tiểu muộn ngốc, chúng ta giống như bị rơi vào cục người khác thiết kế."
Lộ Vô Quy "A" một tiếng, không hiểu hỏi: "Rơi vào cái gì cục?" Trong lúc nói chuyện, cô nhìn thấy một nữ quỷ dáng người thướt tha như cành liễu đứng ở trên đài. Nữ quỷ kia mặc hí phục, múa đến tay áo dài tung bay giống như thiên nữ tán hoa, xướng lên hí khúc mà cô nghe không hiểu, giọng hát kia rất trong trẻo, đặc biệt dễ nghe. Cô nhìn nữ quỷ, nữ quỷ nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, nữ quỷ kia chớp chớp mắt tựa như đang chào hỏi.
Lộ Vô Quy tự nhủ: "Người ta chào mình, mình nên lịch sự chào lại người ta." Nghĩ thế cô liền nâng tay lên dùng sức vẫy vẫy.
Du Thanh Vi thấy vậy cũng nhìn lên đài, vừa nhìn mặt liền tái đi!
Hoa đán của quỷ lâu, một trong bốn đại Quỷ Vương – Chính Đán Quỷ Vương Thanh Y Nhược Thủy.
Giờ phút này, Chính Đán Quỷ Vương đang ở trên đài ngâm xướng hí khúc, tay áo dài thêu mây trời múa đến xuất sắc tuyệt luân, đôi mắt như có ánh sáng lưu chuyển, mỗi lần ngoái đầu lại đều dừng ở trên người hai nàng, giữa môi là ý cười như có như không, những điều này càng làm Du Thanh Vi thêm xác định các nàng đã bị quỷ lâu theo dõi. Nàng thấp giọng nói: "Tiểu muộn ngốc, đây là Bát Giác Quỷ Lâu xếp hạng thứ hai trên bảng truy nã, còn gọi là Đoạt Mạng Quỷ Lâu, đang xướng khúc trên đài là một trong bốn đại Quỷ Vương – Thanh Y Nhược Thủy."
Lộ Vô quy chớp chớp mắt, sau đó bừng tỉnh. Cô tập trung tinh thần dùng Vọng Khí thuật nhìn lại quỷ lâu kia, trong phút chốc, cảnh tượng trong mắt hoàn toàn thay đổi, cả tỏa quỷ lâu quỷ khí lành lạnh được bao phủ trong một màn sương máu, đang kéo đàn thổi kèn trên đài đều là lệ quỷ mang tướng mạo ác quỷ, mặt mũi cực kì hung tợn. Nữ quỷ xinh đẹp với tay áo dài đang nhảy múa kia trong mắt đều là hồng quang, tay áo thêu mây trời vung lên trong ánh lửa cùng tàn tro, cả tòa quỷ lâu chìm trong một mảnh biển lửa thiêu đốt....
Trong biển lửa, tàn to bay tán loạn, người kia mặc hý phục hoa lệ màu xanh vẫn đang phất tay áo dài ngâm xướng, giọng hát uyển chuyển, ánh mắt sáng lên, ngẫu nhiên nhìn đến cô thì lộ ra một nụ cười khẽ.
Lộ Vô Quy ngẩn ngơ. Trong hốt hoảng, cô nhớ tới ngày đó chính mình chết đi, lửa lớn đầy trời, cây liễu già ở bên trong lửa lớn cháy thành tro tàn.
Cô nghe Thanh Y Nhược Thủy nói: "Người quỷ thù đồ, nhìn xem người bên cạnh ngươi, lại nhìn những quỷ xung quanh đây, ngươi thuộc về nơi nào? Là ai đã lấy đi mệnh của ngươi?"
Lộ Vô Quy quay đầu nhìn Du Thanh Vi, chỉ thấy Du Thanh Vi như lâm đại địch lôi kéo tay cô, đem cô hộ ở sau lưng, quạt Thái Cực trong tay xòe ra, như chuẩn bị tùy thời đánh nhau. Du Thanh Vi thực dùng sức giữ chặt cô, giống như lo sợ cô bị nữ quỷ trên đài kia câu hồn đi mất.
Quỷ này thiệt hư! Lộ Vô Quy nói: "Ngươi hát hí khúc nghe không vui!" Cô nói xong liền kéo tay Du Thanh Vi xoay người rời đi.
Trên đài kia, hí vẫn đang xướng.
Trong Quỷ Thị, quỷ vẫn tới lui.
Du Thanh Vi siết chặt tay Lộ Vô Quy, nói: "Tiểu muộn ngốc, chúng ta trước đi tìm Tiểu Thứ và Anh Kiền đi." Nàng thấy Lộ Vô Quy vẫn còn thất thần, lại nói tiếp: "Tiểu muộn ngốc, quỷ thích mê hoặc nhân tâm, đừng để bị nàng mê hoặc."
Lộ Vô Quy quay đầu nhìn lại quỷ lâu, chỉ thấy trong ánh lửa, đàn hát vẫn tiếp tục như cũ, thế nhưng lại lộ ra vài phần như kể lể khóc than u oán.
Cô tựa hồ có thể cảm nhận được những quỷ này oán hận.
Một hồi lửa lớn, hí lâu, người xướng hí khúc đều sợ phải hóa thành tàn tro. Này lửa lớn như thế nào cháy làm tất cả bọn họ đều chết bên trong, không một người chạy thoát, đã xảy ra chuyện gì làm cho bọn họ biến thành lệ quỷ hướng người đòi mạng, nhiều năm trôi qua như vậy cũng không tiêu tan được oán hận.
Cô đột nhiên nhớ tới trước kia có người nói qua một câu: "Nhân gian không yên bình, mới khiến oán quỷ sinh ra khắp nơi."
Bỗng nhiên vang lên âm thanh khua chiêng gõ trống, còn kèm theo tiếng pháo nổ. Quỷ đang qua lại trên đường nhanh chóng dạt ra hai bên.
Du Thanh Vi nghe được âm thanh kia, nhanh chóng giữ chặt Lộ Vô Quy lùi vào ven đường, nàng nhìn về hướng âm thanh phát ra, thấy một tân lang mặc hỉ bào đỏ thẫm cưỡi con ngựa cao lớn, vui tươi hớn hở hướng mọi người hai bên đường phố ôm quyền.
Tiếng pháo vang lên, đoàn người đi theo phía sau không ngừng quăng kẹo mừng cho đám đông hai bên đường.
Phía sau tân lang là đỉnh của hỉ kiệu đỏ thẫm, bà mối đi theo bên sườn kiệu, đầy mặt đều là vui mừng, cười đến không khép miệng.
Du Thanh Vi biết, đây là một đội ngũ đón dâu nhưng không bao giờ đến được điểm cuối cùng.
Xếp hạng thứ tám trên bảng truy nã, Diêm La đoạt mạng Quỷ đón dâu - Quỷ Tân Lang Tằng Giác.
Nàng kéo Lộ Vô Quy lùi vào một hẻm nhỏ, thấp giọng nói: "Tiểu muộn ngốc, chúng ta hiện tại gặp nguy hiểm, phải lập tức đi tìm Tiểu Thứ và anh Kiền."
Lộ Vô Quy đem hai lá bùa âm lôi còn lại cùng tất cả bùa tụ dương, bùa phá ma trấn tà nhét vào trong mấy túi áo cùng túi quần của Du Thanh Vi. Cô để hai lá bùa âm lôi ở một túi riêng.
Du Thanh Vi nắm tay Lộ Vô Quy, đi vòng qua đội ngũ đón dâu, định từ một hẻm nhỏ chạy ra mặt khác của con phố để đi về phía cổng trấn, nàng vừa mới chạy mấy bước thì nghe được tiếng tụng kinh vang lên. Thanh âm kia giống như một đám hòa thượng đang niệm kinh vậy. Trên đường gió âm nổi lên bốn phía, tiền giấy bay tán loạn, một đám hòa thượng đi thành hàng đang vừa niệm kinh vừa đi đến. Tiếng niệm kinh chính là phát ra từ miệng bọn họ, tiền giấy và gió âm bay tứ tán xung quanh, vô số cô hồn dã quỷ cũng vây quanh bọn họ. Quỷ trong trấn nhìn thấy bọn họ đi tới, sôi nổi bỏ chạy. Trong thoáng chốc, du hồn ở trên đường, quỷ bán rong ở trên phố đều chạy trốn không còn một mảnh, ngay cả những cửa hàng, nhà ở ở Quỷ Thị đều đóng cửa hóa thành sương mù quỷ chạy không thấy tung tích.
Nơi quỷ hòa thượng đi qua, quỷ không có, cửa hàng quỷ cũng không có, chỉ còn lại một mảnh đất trống.
Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy nguyên bản là đứng ở một hẻm nhỏ thông ra đường cái, giờ phút này, phòng ở hai bên đã cuốn gói chạy mất, quỷ cũng không có, chỉ có hai nàng đứng đấy. Mồ hôi nàng nháy mắt tuôn ra, thấp giọng nói: "Hạng sáu trên bảng truy nã - Phạn Âm đoạt mạng Quỷ hòa thượng!"
"Tiểu Thứ!" Lộ Vô Quy cao hứng vẫy vẫy tay lớn tiếng gọi.
Thanh âm vừa phát ra, toàn bộ đám quỷ hòa thượng đều quay qua nhìn cô.
Du Thanh Vi sợ tới mức hô hấp đều cứng lại.
Khoảng cách của Tả Tiểu Thứ với các nàng không đến mười mét, vẻ mặt ngây ngốc nhìn hai nàng, sau đó cô nhìn xung quanh bốn phía la lên một tiếng: "Mẹ nó!" rồi bằng tốc độ mau nhất lao đến bên người Lộ Vô Quy kêu lên: "Du lừa đảo, tình hình không tốt! Như thế nào mà mấy con boss này đều ra tới hết vậy!" Cô vừa nói vừa rút kiếm ra khỏi vỏ, toàn thân ở trạng thái cảnh giác cao độ nhìn đám quỷ hòa thượng kia.
Tiết Nguyên Kiền cũng dẫn theo hắc kim trọng đao vọt tới: "Hình như chúng ta bị gài bẫy."
Sắc mặt Du Thanh Vi phá lệ khó coi. Nàng không nghĩ tới chỉ vì ngày hôm qua bị Hạ Thành Hi gây chuyện làm trì hoãn hết một ngày, mà bây giờ bọn họ đã mất tiên cơ, khiến cho những cái gia hỏa khó chơi trên bảng xếp hạng liên hợp lại đối phó với bọn họ, đem chính mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy. Nàng nhanh chóng làm ra quyết định: "Hiện tại lập tức đi." Vừa dứt lời, dư quang khóe mắt nhìn thấy Lộ Vô Quy rút ra thước phép Lượng Thiên, ngón tay của tay trái chắp thành hình kiếm vuốt qua thân thước phép, đồng thời nhanh chóng niệm pháp quyết: "Nhất động Thiên Cương trấn càn khôn, nhị động pháp thước thỉnh thần minh, phong lôi sắc lệnh tru tà ma, Lượng Thiên pháp thước phục tứ phương!" Theo sát, cô giơ cao cánh tay phải, hét lớn một tiếng: "Lượng Thiên thước hiện, trăm quỷ tránh lui! Nếu dám tiến lên, tất trảm không tha!"
Tên quỷ hòa thượng mặc áo cà sa dẫn đầu chắp hai tay lại, miệng niệm một tiếng Phật hiệu: "A di đà Phật! Bần tăng pháp hiệu Vô Lưu. Thí chủ, người có đường của người, quỷ có lối của quỷ, người quỷ thù đồ, quay đầu là bờ!" Hắn cao giọng lặp lại: "Người quỷ thù đồ, quay đầu là bờ!" Hắn niệm một tiếng, đám hòa thượng phía sau cũng niệm theo!
Lộ Vô Quy nâng tay tạo một đạo Thái Cực đồ án, đối với đám quỷ hòa thượng đang cùng nhau niệm "Người quỷ thù đồ, quay đầu là bờ" muốn siêu độ cho cô đánh qua, đánh gãy đám quỷ hòa thượng đang niệm kinh này! Đám quỷ hòa thượng xếp thành một hàng dài, bấm đốt tay niệm chú, đánh ra một ký tự của chữ "Vạn" thật lớn, đem Thái Cực đồ án của Lộ Vô Quy đánh tan.
Sắc mặt của Du Thanh Vi, Tả Tiếu Thứ, Tiết Nguyên Kiền đều cực kì khó coi, bộ dáng sẵn sàng liều mạng.
Dưới chân Lộ Vô Quy khởi bát quái, trên tay sinh Thái Cực, một đạo Thái Cực bát quái ấn trấn thân. Cô giơ lên tay phải cầm thước phép Lượng Thiên, ánh mắt thiêu đốt nhìn đám quỷ hòa thượng, quỷ khí ngập trời từ trên người cô trào ra. Trong quỷ khí còn xen lẫn nhàn nhạt ánh sáng kim quang của nhang đèn, một đạo bát quái đồ án cực lớn xuất hiện dưới chân cô, trên người cô được bao phủ bởi một đạo Thái Cực lưu chuyển. Trước ngực, ngọc trấn hồn bản mệnh cùng Li Long bát quái bàn đều tỏa ra ánh sáng lóa mắt, bao phủ trên người.
Đám quỷ hòa thượng từ từ lùi về phía sau, lùi chừng mười mấy mét liền hóa thành đoàn sương mù quỷ bay lên bỏ chạy.
Nguyên bản quỷ trấn cổ xưa phồn hoa cường thịnh nháy mắt hóa thành một bãi tha ma đổ nát nơi nơi đều là thi cốt rơi rụng, quan tài mục nát, từng đốm lửa ma trơi phiêu đãng trên những nấm mồ cô độc.
Quỷ hòa thượng không thấy.
Đội ngũ đón dâu không gặp.
Hý lâu không có bóng dáng.
Cửa hàng, người đi đường không có tung tích.
Chỉ có một tòa mộ thật lớn dưới gốc cây hòe già, dưới tàng cây hòe là một gian phòng nhỏ rách nát, cửa phòng mở ra, bên ngoài còn dựng một cái lều tồi tàn. Trong lều bày hai bộ bàn ghế mục ruỗng, một cái bếp nhỏ nấu mì, trước lều rũ xuống một mặt cờ, cờ màu trắng chữ màu đen, trên đó viết: "Một chén mì nhỏ"
Một quỷ có dáng người mảnh khảnh, trên người hắn đeo cái tạp dề màu đen đang bận rộn trước bếp, đối với biến hóa xung quanh tựa như không thấy.
Lúc này, trong lều đang ngồi năm người. Đúng vậy, là người, không phải quỷ!
Những người này Du Thạnh Vi đều nhận thức: nhóm người Trần Vũ của Trần gia. Du Thanh Vi nhìn một vòng bốn phía, không thấy bóng dáng đám người Bạch Lĩnh Khê, Lý Tố Hoa, cũng không thấy Hạ Nhan Hi.
Dám đến Quỷ Thị đều là người có bản lĩnh, vả lại Bạch gia và Hạ gia đều có việc làm ăn ở Quỷ Thị, Du Thanh Vi cảm thấy không đến phiên mình nhọc lòng lo lắng an nguy của bọn họ. Nàng nói: "Phía trước là 'Một chén mì nhỏ'."
Nói xong liền dẫn đầu đi tới.
Tả Tiểu Thứ cùng Tiết Nguyên Kiền theo sát phía sau.
Lộ Vô Quy đánh giá bốn phía xung quanh rồi mới thu hồi quỷ khí trên người, cất đi thước phép Lượng Thiên.
Du Thanh Vi vừa mới bước vào lều, Trần Vũ liền đứng dậy chào hỏi mời Du Thanh Vi ngồi cùng bọn họ.
Du Thanh Vi đáp: "Chúng tôi đông người, bên cạnh còn có bàn trống, liền không quấy rầy." Nàng hỏi thêm một câu: "Không biết anh có nhìn thấy Nhan Hi và Bạch Lĩnh Khê bọn họ không?"
Trần Vũ nói: "Nửa thành Bạch gia nửa thành Hạ gia, Quỷ Thị này là địa bàn của Bạch gia và Hạ gia, tình huống đêm nay có chút không đúng, bọn họ chắc sẽ không lại xuất hiện." Hắn cười cười, nói với Du Thanh Vi: "Du đại tiểu thư thật can đảm, bội phục!"
Du Thanh Vi nhướng mày, cười ha hả đáp lại: "Anh cũng vậy."
Trần Vũ nhẹ nhàng phẩy tay: "Tôi so với cô còn kém xa."
Du Thanh Vi nghe xong, trong lòng nhủ thầm: "Này lời nói mang thâm ý a."
Tiết Nguyên Kiền đứng dậy đi đến bên cạnh người bán mì, giương mắt nhìn người trẻ tuổi tuy gầy nhưng rắn chắc này, cả người hắn đầy tử khí, không giống như những con quỷ có hình dạng nhưng không có thực thể. Chính xác mà nói, hắn hẳn là người đã chết, nhưng hồn phách không có ly thể, lấy quỷ khí nuôi thi thể, lấy thi thể dưỡng quỷ khí, nửa quỷ nửa thi. Dựa vào mười mấy năm kinh nghiệm đi âm, Tiết Nguyên Kiền kết luận, nếu tiểu tử này phát lực, sức chiến đấu cũng cỡ xác nhảy trở lên! Anh đem ba tấm kim bạc tiền lấy ở chỗ Hạ gia đặt lên kệ bếp rồi nói: "Một chén mì nhỏ." Anh nhớ Du Thanh Vi có nói qua người nấu mì tên là Sơ Thất.
Sơ Thất ngẩng đầu nhìn Tiết Nguyên Kiền, đem ba tấm kim bạc tiền cất vào trong túi ở trên tạp dề.
Trần Vũ thấy Du Thanh Vi không nói tiếp nên cũng im lặng không lên tiếng.
Lộ Vô Quy đánh giá vài lần Sơ Thất đang nấu mì kia rồi nhảy đến kệ bếp nhìn vào trong nồi mì.
Sơ Thất nhìn Lộ Vô Quy, cầm lấy chiếc đũa đem mì trong nồi vớt ra, nêm nếm gia vị rồi đưa đến trước mặt Trần Vũ.
Trần Vũ cẩn thận nhìn mì trong chén, thấy đúng thật là làm từ bột mì, chỉ là âm khí có hơi nặng, còn có chút quỷ khí. Hắn tiếp nhận ly nước lọc từ người đàn ông xấp xỉ tuổi hắn, đốt một đạo bùa bỏ vào ly nước, một hơi đem nước bùa uống cạn, cầm lấy đôi đũa mồm to ăn mì.
Lộ Vô Quy nhảy trở lại bên người Du Thanh Vi, nhìn Trần Vũ kia gắp ba đũa đã ăn hết nửa chén mì rồi nói với Du Thanh Vi: "Chút nữa chị đừng có ăn mì nhen, mì đó dùng xương người chết hầm canh, bên trong còn hầm người chết nữa."
Trần Vũ "phốc" một tiếng, đem mì đang ăn trong miệng phun ra ngoài, thân mình quay qua một góc, ọc ọc ói ra.
Lộ Vô Quy "A" một tiếng, không hiểu hỏi: "Rơi vào cái gì cục?" Trong lúc nói chuyện, cô nhìn thấy một nữ quỷ dáng người thướt tha như cành liễu đứng ở trên đài. Nữ quỷ kia mặc hí phục, múa đến tay áo dài tung bay giống như thiên nữ tán hoa, xướng lên hí khúc mà cô nghe không hiểu, giọng hát kia rất trong trẻo, đặc biệt dễ nghe. Cô nhìn nữ quỷ, nữ quỷ nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, nữ quỷ kia chớp chớp mắt tựa như đang chào hỏi.
Lộ Vô Quy tự nhủ: "Người ta chào mình, mình nên lịch sự chào lại người ta." Nghĩ thế cô liền nâng tay lên dùng sức vẫy vẫy.
Du Thanh Vi thấy vậy cũng nhìn lên đài, vừa nhìn mặt liền tái đi!
Hoa đán của quỷ lâu, một trong bốn đại Quỷ Vương – Chính Đán Quỷ Vương Thanh Y Nhược Thủy.
Giờ phút này, Chính Đán Quỷ Vương đang ở trên đài ngâm xướng hí khúc, tay áo dài thêu mây trời múa đến xuất sắc tuyệt luân, đôi mắt như có ánh sáng lưu chuyển, mỗi lần ngoái đầu lại đều dừng ở trên người hai nàng, giữa môi là ý cười như có như không, những điều này càng làm Du Thanh Vi thêm xác định các nàng đã bị quỷ lâu theo dõi. Nàng thấp giọng nói: "Tiểu muộn ngốc, đây là Bát Giác Quỷ Lâu xếp hạng thứ hai trên bảng truy nã, còn gọi là Đoạt Mạng Quỷ Lâu, đang xướng khúc trên đài là một trong bốn đại Quỷ Vương – Thanh Y Nhược Thủy."
Lộ Vô quy chớp chớp mắt, sau đó bừng tỉnh. Cô tập trung tinh thần dùng Vọng Khí thuật nhìn lại quỷ lâu kia, trong phút chốc, cảnh tượng trong mắt hoàn toàn thay đổi, cả tỏa quỷ lâu quỷ khí lành lạnh được bao phủ trong một màn sương máu, đang kéo đàn thổi kèn trên đài đều là lệ quỷ mang tướng mạo ác quỷ, mặt mũi cực kì hung tợn. Nữ quỷ xinh đẹp với tay áo dài đang nhảy múa kia trong mắt đều là hồng quang, tay áo thêu mây trời vung lên trong ánh lửa cùng tàn tro, cả tòa quỷ lâu chìm trong một mảnh biển lửa thiêu đốt....
Trong biển lửa, tàn to bay tán loạn, người kia mặc hý phục hoa lệ màu xanh vẫn đang phất tay áo dài ngâm xướng, giọng hát uyển chuyển, ánh mắt sáng lên, ngẫu nhiên nhìn đến cô thì lộ ra một nụ cười khẽ.
Lộ Vô Quy ngẩn ngơ. Trong hốt hoảng, cô nhớ tới ngày đó chính mình chết đi, lửa lớn đầy trời, cây liễu già ở bên trong lửa lớn cháy thành tro tàn.
Cô nghe Thanh Y Nhược Thủy nói: "Người quỷ thù đồ, nhìn xem người bên cạnh ngươi, lại nhìn những quỷ xung quanh đây, ngươi thuộc về nơi nào? Là ai đã lấy đi mệnh của ngươi?"
Lộ Vô Quy quay đầu nhìn Du Thanh Vi, chỉ thấy Du Thanh Vi như lâm đại địch lôi kéo tay cô, đem cô hộ ở sau lưng, quạt Thái Cực trong tay xòe ra, như chuẩn bị tùy thời đánh nhau. Du Thanh Vi thực dùng sức giữ chặt cô, giống như lo sợ cô bị nữ quỷ trên đài kia câu hồn đi mất.
Quỷ này thiệt hư! Lộ Vô Quy nói: "Ngươi hát hí khúc nghe không vui!" Cô nói xong liền kéo tay Du Thanh Vi xoay người rời đi.
Trên đài kia, hí vẫn đang xướng.
Trong Quỷ Thị, quỷ vẫn tới lui.
Du Thanh Vi siết chặt tay Lộ Vô Quy, nói: "Tiểu muộn ngốc, chúng ta trước đi tìm Tiểu Thứ và Anh Kiền đi." Nàng thấy Lộ Vô Quy vẫn còn thất thần, lại nói tiếp: "Tiểu muộn ngốc, quỷ thích mê hoặc nhân tâm, đừng để bị nàng mê hoặc."
Lộ Vô Quy quay đầu nhìn lại quỷ lâu, chỉ thấy trong ánh lửa, đàn hát vẫn tiếp tục như cũ, thế nhưng lại lộ ra vài phần như kể lể khóc than u oán.
Cô tựa hồ có thể cảm nhận được những quỷ này oán hận.
Một hồi lửa lớn, hí lâu, người xướng hí khúc đều sợ phải hóa thành tàn tro. Này lửa lớn như thế nào cháy làm tất cả bọn họ đều chết bên trong, không một người chạy thoát, đã xảy ra chuyện gì làm cho bọn họ biến thành lệ quỷ hướng người đòi mạng, nhiều năm trôi qua như vậy cũng không tiêu tan được oán hận.
Cô đột nhiên nhớ tới trước kia có người nói qua một câu: "Nhân gian không yên bình, mới khiến oán quỷ sinh ra khắp nơi."
Bỗng nhiên vang lên âm thanh khua chiêng gõ trống, còn kèm theo tiếng pháo nổ. Quỷ đang qua lại trên đường nhanh chóng dạt ra hai bên.
Du Thanh Vi nghe được âm thanh kia, nhanh chóng giữ chặt Lộ Vô Quy lùi vào ven đường, nàng nhìn về hướng âm thanh phát ra, thấy một tân lang mặc hỉ bào đỏ thẫm cưỡi con ngựa cao lớn, vui tươi hớn hở hướng mọi người hai bên đường phố ôm quyền.
Tiếng pháo vang lên, đoàn người đi theo phía sau không ngừng quăng kẹo mừng cho đám đông hai bên đường.
Phía sau tân lang là đỉnh của hỉ kiệu đỏ thẫm, bà mối đi theo bên sườn kiệu, đầy mặt đều là vui mừng, cười đến không khép miệng.
Du Thanh Vi biết, đây là một đội ngũ đón dâu nhưng không bao giờ đến được điểm cuối cùng.
Xếp hạng thứ tám trên bảng truy nã, Diêm La đoạt mạng Quỷ đón dâu - Quỷ Tân Lang Tằng Giác.
Nàng kéo Lộ Vô Quy lùi vào một hẻm nhỏ, thấp giọng nói: "Tiểu muộn ngốc, chúng ta hiện tại gặp nguy hiểm, phải lập tức đi tìm Tiểu Thứ và anh Kiền."
Lộ Vô Quy đem hai lá bùa âm lôi còn lại cùng tất cả bùa tụ dương, bùa phá ma trấn tà nhét vào trong mấy túi áo cùng túi quần của Du Thanh Vi. Cô để hai lá bùa âm lôi ở một túi riêng.
Du Thanh Vi nắm tay Lộ Vô Quy, đi vòng qua đội ngũ đón dâu, định từ một hẻm nhỏ chạy ra mặt khác của con phố để đi về phía cổng trấn, nàng vừa mới chạy mấy bước thì nghe được tiếng tụng kinh vang lên. Thanh âm kia giống như một đám hòa thượng đang niệm kinh vậy. Trên đường gió âm nổi lên bốn phía, tiền giấy bay tán loạn, một đám hòa thượng đi thành hàng đang vừa niệm kinh vừa đi đến. Tiếng niệm kinh chính là phát ra từ miệng bọn họ, tiền giấy và gió âm bay tứ tán xung quanh, vô số cô hồn dã quỷ cũng vây quanh bọn họ. Quỷ trong trấn nhìn thấy bọn họ đi tới, sôi nổi bỏ chạy. Trong thoáng chốc, du hồn ở trên đường, quỷ bán rong ở trên phố đều chạy trốn không còn một mảnh, ngay cả những cửa hàng, nhà ở ở Quỷ Thị đều đóng cửa hóa thành sương mù quỷ chạy không thấy tung tích.
Nơi quỷ hòa thượng đi qua, quỷ không có, cửa hàng quỷ cũng không có, chỉ còn lại một mảnh đất trống.
Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy nguyên bản là đứng ở một hẻm nhỏ thông ra đường cái, giờ phút này, phòng ở hai bên đã cuốn gói chạy mất, quỷ cũng không có, chỉ có hai nàng đứng đấy. Mồ hôi nàng nháy mắt tuôn ra, thấp giọng nói: "Hạng sáu trên bảng truy nã - Phạn Âm đoạt mạng Quỷ hòa thượng!"
"Tiểu Thứ!" Lộ Vô Quy cao hứng vẫy vẫy tay lớn tiếng gọi.
Thanh âm vừa phát ra, toàn bộ đám quỷ hòa thượng đều quay qua nhìn cô.
Du Thanh Vi sợ tới mức hô hấp đều cứng lại.
Khoảng cách của Tả Tiểu Thứ với các nàng không đến mười mét, vẻ mặt ngây ngốc nhìn hai nàng, sau đó cô nhìn xung quanh bốn phía la lên một tiếng: "Mẹ nó!" rồi bằng tốc độ mau nhất lao đến bên người Lộ Vô Quy kêu lên: "Du lừa đảo, tình hình không tốt! Như thế nào mà mấy con boss này đều ra tới hết vậy!" Cô vừa nói vừa rút kiếm ra khỏi vỏ, toàn thân ở trạng thái cảnh giác cao độ nhìn đám quỷ hòa thượng kia.
Tiết Nguyên Kiền cũng dẫn theo hắc kim trọng đao vọt tới: "Hình như chúng ta bị gài bẫy."
Sắc mặt Du Thanh Vi phá lệ khó coi. Nàng không nghĩ tới chỉ vì ngày hôm qua bị Hạ Thành Hi gây chuyện làm trì hoãn hết một ngày, mà bây giờ bọn họ đã mất tiên cơ, khiến cho những cái gia hỏa khó chơi trên bảng xếp hạng liên hợp lại đối phó với bọn họ, đem chính mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy. Nàng nhanh chóng làm ra quyết định: "Hiện tại lập tức đi." Vừa dứt lời, dư quang khóe mắt nhìn thấy Lộ Vô Quy rút ra thước phép Lượng Thiên, ngón tay của tay trái chắp thành hình kiếm vuốt qua thân thước phép, đồng thời nhanh chóng niệm pháp quyết: "Nhất động Thiên Cương trấn càn khôn, nhị động pháp thước thỉnh thần minh, phong lôi sắc lệnh tru tà ma, Lượng Thiên pháp thước phục tứ phương!" Theo sát, cô giơ cao cánh tay phải, hét lớn một tiếng: "Lượng Thiên thước hiện, trăm quỷ tránh lui! Nếu dám tiến lên, tất trảm không tha!"
Tên quỷ hòa thượng mặc áo cà sa dẫn đầu chắp hai tay lại, miệng niệm một tiếng Phật hiệu: "A di đà Phật! Bần tăng pháp hiệu Vô Lưu. Thí chủ, người có đường của người, quỷ có lối của quỷ, người quỷ thù đồ, quay đầu là bờ!" Hắn cao giọng lặp lại: "Người quỷ thù đồ, quay đầu là bờ!" Hắn niệm một tiếng, đám hòa thượng phía sau cũng niệm theo!
Lộ Vô Quy nâng tay tạo một đạo Thái Cực đồ án, đối với đám quỷ hòa thượng đang cùng nhau niệm "Người quỷ thù đồ, quay đầu là bờ" muốn siêu độ cho cô đánh qua, đánh gãy đám quỷ hòa thượng đang niệm kinh này! Đám quỷ hòa thượng xếp thành một hàng dài, bấm đốt tay niệm chú, đánh ra một ký tự của chữ "Vạn" thật lớn, đem Thái Cực đồ án của Lộ Vô Quy đánh tan.
Sắc mặt của Du Thanh Vi, Tả Tiếu Thứ, Tiết Nguyên Kiền đều cực kì khó coi, bộ dáng sẵn sàng liều mạng.
Dưới chân Lộ Vô Quy khởi bát quái, trên tay sinh Thái Cực, một đạo Thái Cực bát quái ấn trấn thân. Cô giơ lên tay phải cầm thước phép Lượng Thiên, ánh mắt thiêu đốt nhìn đám quỷ hòa thượng, quỷ khí ngập trời từ trên người cô trào ra. Trong quỷ khí còn xen lẫn nhàn nhạt ánh sáng kim quang của nhang đèn, một đạo bát quái đồ án cực lớn xuất hiện dưới chân cô, trên người cô được bao phủ bởi một đạo Thái Cực lưu chuyển. Trước ngực, ngọc trấn hồn bản mệnh cùng Li Long bát quái bàn đều tỏa ra ánh sáng lóa mắt, bao phủ trên người.
Đám quỷ hòa thượng từ từ lùi về phía sau, lùi chừng mười mấy mét liền hóa thành đoàn sương mù quỷ bay lên bỏ chạy.
Nguyên bản quỷ trấn cổ xưa phồn hoa cường thịnh nháy mắt hóa thành một bãi tha ma đổ nát nơi nơi đều là thi cốt rơi rụng, quan tài mục nát, từng đốm lửa ma trơi phiêu đãng trên những nấm mồ cô độc.
Quỷ hòa thượng không thấy.
Đội ngũ đón dâu không gặp.
Hý lâu không có bóng dáng.
Cửa hàng, người đi đường không có tung tích.
Chỉ có một tòa mộ thật lớn dưới gốc cây hòe già, dưới tàng cây hòe là một gian phòng nhỏ rách nát, cửa phòng mở ra, bên ngoài còn dựng một cái lều tồi tàn. Trong lều bày hai bộ bàn ghế mục ruỗng, một cái bếp nhỏ nấu mì, trước lều rũ xuống một mặt cờ, cờ màu trắng chữ màu đen, trên đó viết: "Một chén mì nhỏ"
Một quỷ có dáng người mảnh khảnh, trên người hắn đeo cái tạp dề màu đen đang bận rộn trước bếp, đối với biến hóa xung quanh tựa như không thấy.
Lúc này, trong lều đang ngồi năm người. Đúng vậy, là người, không phải quỷ!
Những người này Du Thạnh Vi đều nhận thức: nhóm người Trần Vũ của Trần gia. Du Thanh Vi nhìn một vòng bốn phía, không thấy bóng dáng đám người Bạch Lĩnh Khê, Lý Tố Hoa, cũng không thấy Hạ Nhan Hi.
Dám đến Quỷ Thị đều là người có bản lĩnh, vả lại Bạch gia và Hạ gia đều có việc làm ăn ở Quỷ Thị, Du Thanh Vi cảm thấy không đến phiên mình nhọc lòng lo lắng an nguy của bọn họ. Nàng nói: "Phía trước là 'Một chén mì nhỏ'."
Nói xong liền dẫn đầu đi tới.
Tả Tiểu Thứ cùng Tiết Nguyên Kiền theo sát phía sau.
Lộ Vô Quy đánh giá bốn phía xung quanh rồi mới thu hồi quỷ khí trên người, cất đi thước phép Lượng Thiên.
Du Thanh Vi vừa mới bước vào lều, Trần Vũ liền đứng dậy chào hỏi mời Du Thanh Vi ngồi cùng bọn họ.
Du Thanh Vi đáp: "Chúng tôi đông người, bên cạnh còn có bàn trống, liền không quấy rầy." Nàng hỏi thêm một câu: "Không biết anh có nhìn thấy Nhan Hi và Bạch Lĩnh Khê bọn họ không?"
Trần Vũ nói: "Nửa thành Bạch gia nửa thành Hạ gia, Quỷ Thị này là địa bàn của Bạch gia và Hạ gia, tình huống đêm nay có chút không đúng, bọn họ chắc sẽ không lại xuất hiện." Hắn cười cười, nói với Du Thanh Vi: "Du đại tiểu thư thật can đảm, bội phục!"
Du Thanh Vi nhướng mày, cười ha hả đáp lại: "Anh cũng vậy."
Trần Vũ nhẹ nhàng phẩy tay: "Tôi so với cô còn kém xa."
Du Thanh Vi nghe xong, trong lòng nhủ thầm: "Này lời nói mang thâm ý a."
Tiết Nguyên Kiền đứng dậy đi đến bên cạnh người bán mì, giương mắt nhìn người trẻ tuổi tuy gầy nhưng rắn chắc này, cả người hắn đầy tử khí, không giống như những con quỷ có hình dạng nhưng không có thực thể. Chính xác mà nói, hắn hẳn là người đã chết, nhưng hồn phách không có ly thể, lấy quỷ khí nuôi thi thể, lấy thi thể dưỡng quỷ khí, nửa quỷ nửa thi. Dựa vào mười mấy năm kinh nghiệm đi âm, Tiết Nguyên Kiền kết luận, nếu tiểu tử này phát lực, sức chiến đấu cũng cỡ xác nhảy trở lên! Anh đem ba tấm kim bạc tiền lấy ở chỗ Hạ gia đặt lên kệ bếp rồi nói: "Một chén mì nhỏ." Anh nhớ Du Thanh Vi có nói qua người nấu mì tên là Sơ Thất.
Sơ Thất ngẩng đầu nhìn Tiết Nguyên Kiền, đem ba tấm kim bạc tiền cất vào trong túi ở trên tạp dề.
Trần Vũ thấy Du Thanh Vi không nói tiếp nên cũng im lặng không lên tiếng.
Lộ Vô Quy đánh giá vài lần Sơ Thất đang nấu mì kia rồi nhảy đến kệ bếp nhìn vào trong nồi mì.
Sơ Thất nhìn Lộ Vô Quy, cầm lấy chiếc đũa đem mì trong nồi vớt ra, nêm nếm gia vị rồi đưa đến trước mặt Trần Vũ.
Trần Vũ cẩn thận nhìn mì trong chén, thấy đúng thật là làm từ bột mì, chỉ là âm khí có hơi nặng, còn có chút quỷ khí. Hắn tiếp nhận ly nước lọc từ người đàn ông xấp xỉ tuổi hắn, đốt một đạo bùa bỏ vào ly nước, một hơi đem nước bùa uống cạn, cầm lấy đôi đũa mồm to ăn mì.
Lộ Vô Quy nhảy trở lại bên người Du Thanh Vi, nhìn Trần Vũ kia gắp ba đũa đã ăn hết nửa chén mì rồi nói với Du Thanh Vi: "Chút nữa chị đừng có ăn mì nhen, mì đó dùng xương người chết hầm canh, bên trong còn hầm người chết nữa."
Trần Vũ "phốc" một tiếng, đem mì đang ăn trong miệng phun ra ngoài, thân mình quay qua một góc, ọc ọc ói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.