Chương 53: CHƯƠNG 53
Tg Tuyệt Ca
20/11/2022
Trang Hiểu Sanh và Du Thanh Vi đi tìm Lộ Vô Quy đều tìm sắp điên rồi.
Hai nàng tìm đến hừng đông vẫn chưa tìm được Lộ Vô Quy.
Những nơi Lộ Vô Quy thường đi chỉ có văn phòng, nhà Du Thanh Vi và nhà Trang Hiểu Sanh. Trang Hiểu Sanh không dám nói chuyện Lộ Vô Quy đi lạc cho Trang Phú Khánh và Thái Phân nghe, chỉ gọi về nhà giả vờ hỏi chút xem Lộ Vô Quy có về nhà mình không.
Văn phòng và nhà ở đều không tìm thấy Lộ Vô Quy, hai nàng tới tới lui lui trên đường cái tiếp tục tìm kiếm, Du Thanh Vi thậm chí còn chạy đến Vạn Nhân Khanh và đường Thành Hoàng tìm thử, nhưng vẫn không có tung tích của Lộ Vô Quy.
Trang Hiểu Sanh nhớ lúc trước sợ Lộ Vô Quy đi lạc, nàng cố ý dạy em ấy nếu đi lạc thì tới đồn cảnh sát, còn dẫn Lộ Vô Quy ngồi tàu điện ngầm đến công ty, bắt em ấy nhớ kỹ địa chỉ của công ty. Nàng nói với Du Thanh Vi: "Du tổng, cô đi đồn công an hỏi thăm thử xem Nhị Nha có đến đó hay không. Tôi về công ty xem thử camera an ninh."
Du Thanh Vi "ừm" một tiếng, lái xe đến đồn công an gần nhất hỏi thăm, sau khi nghe bọn họ nói không có người nào đi lạc đến đây, nàng lại nhờ bọn họ liên hệ mấy đồn công an khác hỏi giúp, nàng cũng tự điện thoại cho các đồn công an khác hỏi thăm.
Thực mau, một đồn công an cách công ty không xa đáp lại: "À, tối hôm qua có một cô gái khoảng 18, 19 tuổi tới đây, nói là lạc đường, hỏi em ấy nhà ở đâu thì em ấy nói không rõ, hỏi phương thức liên hệ với người nhà thì nói đã quên. Chúng tôi nghĩ cô bé này hẳn là đầu óc có vấn đề, em ấy đi lạc như vậy khẳng định người nhà sẽ sốt ruột đi tìm, kêu em ấy ngồi ở đồn công an chờ, kết quả đi mất tiêu lúc nào không hay, không một lời để lại."
Du Thanh Vi hỏi địa chỉ đồn công an kia rồi chạy qua. Nàng tìm được người cảnh sát tối qua trực đêm đã gặp Lộ Vô Quy, hỏi thăm em ấy đến lúc nào, đi lúc nào, còn muốn xem lại camera một chút.
Viên cảnh sát có chút không muốn cho xem camera theo dõi, nhưng thấy vẻ mặt Du Thanh Vi nôn nóng, lại nghe Du Thanh Vi nói có vẻ rất nghiêm trọng, đành phải mở camera theo dõi cho nàng xem.
Sau đó, viên cảnh sát liền phát hiện một chuyện vô cùng kinh khủng.
Rạng sáng hơn hai giờ, cô gái nguyên bản đang ngồi trên băng ghế đột nhiên đứng dậy, nhìn trái nhìn phải rồi biến mất ngay tại chỗ, cùng thời gian đó, camera theo dõi quay được hình ảnh cô gái đó xuất hiện trong sân.
Thời tiết tháng sáu đã khá nóng, đại sảnh ở đồn công an mở điều hòa nên cửa kính được đóng lại.
Cửa không nhúc nhích, nhưng người thì nháy mắt biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện bên ngoài sân, chỉ xuất hiện khoảng một hai giây rồi lại biến mất, tiếp tục xuất hiện ngoài cổng lớn.
Quạt xếp trong tay Du Thanh Vi "bang" một tiếng rơi xuống đất.
Viên cảnh sát kia sợ tới mức run run, nói: "Cô...cô gái này...có....có chút vấn đề a."
Du Thanh Vi nhìn chằm chằm hình ảnh Lộ Vô Quy biến mất khỏi camera theo dõi, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, trong miệng lẩm bẩm: "Em ấy cư nhiên dùng quỷ bộ để đi đường." Nàng nói với viên cảnh sát kia: "Có thể xem camera theo dõi ở bên kia đường không?"
Viên cảnh sát đáp: "Đi...đi tìm cảnh sát giao thông."
Di động của Du Thanh Vi vang lên, là Trang Hiểu Sanh gọi tới. Nàng nhận cuộc gọi, hỏi: "Có tin tức gì của tiểu muộn ngốc không?"
Trang Hiểu Sanh nói: "Tối hôm qua lúc 3 giờ 40 phút...Nhị Nha, Nhị Nha trở về công ty, em... em ấy đi xuyên qua cửa kính bước vào đại sảnh, sau... sau đó đột nhiên... đột nhiên xuất hiện... xuất hiện ở ngoài cửa thang máy công ty, tiếp đó... tiếp đó lại quay về cửa lớn, đứng ở đó... khoảng hơn mười phút, lúc.... lúc sau liền.... liền hóa thành một cái bóng đen chạy mất! Tôi đã lưu lại đoạn video đó, gửi đến hộp thư của em, em xem đi."
Du Thanh Vi vội vàng mở tin nhắn, cô trước tiên nhìn xem mốc thời gian, từ thời gian có thể kết luận đây là chuyện xảy ra sau khi Lộ Vô Quy ra khỏi đồn công an. Nàng nói với viên cảnh sát: "Cảm ơn, không cần xem camera theo dõi nữa." Nàng mở video kia ra, thấy Lộ Vô Quy đầu tiên là đứng ở cổng lớn bồi hồi, lại ngồi xuống bậc thang, lúc sau lại đứng lên, nhìn xung quanh trái phải một vòng, đột nhiên cất bước chạy nhanh chỉ để lại một đạo tàn ảnh!
Du Thanh Vi dùng tốc độ nhanh nhất chạy về công ty, tìm kiếm camera ghi hình xung quanh, tua về khoảng thời gian tối hôm qua Lộ Vô Quy xuất hiện, sau đó đem tất cả video chỉnh về chế độ chiếu chậm, chiếu chậm, chiếu chậm hơn nữa, sau đó nhìn thấy được bước chân khi Lộ Vô Quy rời đi, chân em ấy không hề rơi trên mặt đất mà là lăng không đạp gió, thân hình cũng không hoàn toàn là hình người, cả người đều bị quỷ khí bao phủ. Du Thanh Vi ngây người nhìn hình ảnh kia, nàng có cảm giác phi thường không tốt.
Trang Hiểu Sanh nhận thức Du Thanh Vi đã lâu, nàng chưa từng thấy Du Thanh Vi hoảng loạn như vậy bao giờ, nàng ngồi xuống cạnh Du Thanh Vi, tâm thần không yên hỏi: "Du Thanh Vi, Nhị Nha làm sao vậy?"
Du Thanh Vi xoa nhẹ mặt mình, liên thanh nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh." Nàng mạnh mẽ ra lệnh cho bản thân bình tĩnh, đem manh mối sắp xếp lại, nghĩ tới chuyện xảy ra mấy ngày nay, bao gồm cả lời nói của bản thân.
Trang Hiểu Sanh bị bộ dáng của Du Thanh Vi dọa tới rồi, nàng kêu lên: "Du Thanh Vi!"
Du Thanh Vi hỏi Trang Hiểu Sanh: "Chị đã nói chuyện gì với em ấy? Tôi cần biết rõ để tìm ra manh mối."
Trang Hiểu Sanh hồ nghi nhìn Du Thanh Vi, đem chuyện mình đã nói cùng Lộ Vô Quy nói cho nàng ấy nghe.
Du Thanh Vi hỏi: "Còn gì khác nữa không? Đại loại như em ấy đã thành quỷ không nên lưu lại thế gian linh tinh gì đó? Những lời như vậy chị có nói ra không?"
Trang Hiểu Sanh theo bản năng lắc đầu, ngay sau đó nói: "Tôi nói em ấy đã chết rồi." Nàng nói xong thì nhìn thấy hai mắt của Du Thanh Vi đỏ lên, biểu tình kia có oán giận, còn có chút thê lương, quả thực giống như muốn giết người. Nàng liên tiếp lui vài bước, nói: "Du Thanh Vi, tôi nói chính là sự thật."
Du Thanh Vi dùng sức nắm chặt quạt xếp trong tay nhưng vẫn không ức chế được thân mình run rẩy. Nàng nói: "Em ấy là quỷ, quỷ và người không thể ở cùng một cái thế giới. Quỷ bởi vì có chấp niệm hoặc có oán niệm mới có thể lâu dài lưu lại nhân gian. Tiểu muộn ngốc vẫn luôn xem bản thân mình là con người, em ấy nghĩ sinh hoạt giống con người cho nên em ấy mới có thể dùng bộ dạng của con người sinh sống và sinh hoạt bên cạnh chúng ta. Nếu một ngày nào đó em ấy tiếp nhận sự thật bản thân mình là quỷ, có ý nghĩ rằng người và quỷ không thể cùng chung sống với nhau, em ấy sẽ rời đi nhân gian, rời đi thế giới này, em ấy nếu đi rồi, sẽ không về nữa, chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy em ấy, cho dù chúng ta thành quỷ, cũng không thể tìm thấy....."
Trang Hiểu Sanh nhìn thấy nước mắt của Du Thanh Vi, vừa giật mình vừa ngoài ý muốn. Nàng nói: "Em.... khóc sao?" Nàng nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Nhị Nha buông chấp niệm cùng oán niệm, đi về nơi em ấy nên đi không tốt hơn sao?" Tuy rằng nàng cũng không nỡ, nhưng là một người bình thường tới nói, không ai cảm thấy quỷ lưu luyến ở thế gian này không đi là chuyện tốt cả. Nếu Du Thanh Vi không phải là thầy phong thủy Âm Dương, nếu không có Du Thanh Vi che chở cho Nhị Nha nhà nàng, nàng thậm chí sẽ lo lắng không biết Nhị Nha nhà nàng đi ra cửa có gặp phải đạo sĩ hay hòa thượng nào đó đem em ấy bắt đi mất hay không. Nàng hỏi: "Nhị Nha đi rồi? Em ấy có phải sẽ đi đầu thai chuyển thế hay không? Em ấy sẽ đầu thai đến một gia đình tốt đi?"
Du Thanh Vi nhìn chằm chằm Trang Hiểu Sanh, nghiến răng phun ra một câu: "Cô gặp qua đứa trẻ mới sinh nào có thể nhớ được kí ức cùng dấu vết của kiếp trước sao?"
Trang Hiểu Sanh nhướng mày nói: "Nhị Nha không phải cũng đầu thai đến nhà của chúng tôi sao?"
Du Thanh Vi nói: "Mệnh của Trang Phú Khánh và Thái Phân....." Nàng nuốt câu tính nói trở vào bụng. Lộ Vô Quy nghịch thiên sửa mệnh đầu thai đến nhà bọn họ, đầu thai chính là quỷ thai. Đứa trẻ bình thường, sao có thể từ trong thân thể dưỡng ra Quỷ Xá Lợi kia chứ, sao có thể mỗi tháng đều phải uống máu gà trống bảy năm bổ sung dương khí mới có thế sống được chứ. Nhưng mà những chuyện này không thể nói cho Trang Hiểu Sanh bọn họ biết. Rốt cuộc Lộ Vô Quy là chiếm cốt nhục dựng dục của Thái Phân và Trang Phú Khánh mới có được cơ thể, em ấy cũng thật sự là được Thái Phân hoài thai sinh ra.
Du Thanh Vi lấy lại bình tĩnh. Nàng biết việc này không thể trách Trang Hiểu Sanh được, Lộ Vô Quy không phải vì Trang Hiểu Sanh mà chết, cũng không phải vì Trang Hiểu Sanh mà lưu lại nhân gian.
Nhưng hình ảnh trên video hôm nay đã cho thấy, tiềm thức của tiểu muộn ngốc đã bị ý thức mình là quỷ dần dần xâm chiếm. Người và quỷ là hai thế giới đối lập, tiểu muộn ngốc càng giống quỷ thì càng cách xa thế giới của con người.
Không đúng, quỷ rời đi nhân gian không phải là dùng cách thức như thế này!
Ánh mắt của Du Thanh Vi sáng lên! Tiểu muộn ngốc chỉ là lợi dụng quỷ lực để di chuyển nhanh hơn, hình như em ấy đang chạy về hướng nào đó....
Tiểu muộn ngốc không về nhà, em ấy có thể đi đâu cơ chứ?
Những người mà Lộ Vô Quy nhận thức chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Du Thanh Vi lần lượt gọi điện thoại cho Ứng Âm Dương, Tiết Nguyên Kiền, Đường Viễn, Tả Tiểu Thứ, kết quả, không có người nào gặp qua Lộ Vô Quy, nàng lại gọi điện thoại về nhà, dì Tiền tiếp điện thoại nói cho nàng Lộ Vô Quy không có trở về, dì còn cố ý đi đến phòng ngủ gọi thử vài tiếng, thậm chí còn dọn cơm cúng đốt nhang thơm, như cũ không có người tới ăn.
Du Thanh Vi kêu Trang Hiểu Sanh về nhà xem thử, nàng nghĩ nghĩ thấy không yên tâm, không chỉ chạy đến nhà Trang Phú Khánh xem qua, còn ghé căn hộ của nàng ở cách vách nhà Trang Phú Khánh tìm kiếm. Nàng cầm la bàn, kiểm tra từng tấc một, căn bản không có nửa điểm tung tích của Lộ Vô Quy.
Chỉ còn sót lại ba người quỷ đạo. Du Thanh Vi gọi điện thoại cho ba người bọn họ, nàng không biết ba người đó có đang ở đường Âm hay không, chỉ có thể gọi thử xem sao. Thực mau, điện thoại liền thông, giọng nói buồn ngủ của Quỷ Nhất vang lên: "Nha đầu, chuyện gì? Chưa tới giờ Ngọ mà dựng đầu người ta bắt rời mộ, có còn để cho người ta ngủ không?"
Du Thanh Vi hỏi: "Quỷ thúc, tiểu muộn ngốc có đi tìm các thúc không vậy?"
Quỷ Nhất mơ mơ màng màng đáp lại: "Tìm chúng ta để làm cái gì a?"
Tim của Du Thanh Vi "lộp bộp" một tiếng rồi trầm xuống, nàng hỏi: "Tiểu muộn ngốc không ở chỗ các thúc? Em ấy không đi tìm các thúc sao?"
Quỷ Nhất nói: "Ba anh đây hành tung bất định, con bé không gọi điện thoại trước thì làm sao biết ở chỗ nào mà đi tìm." Ông nói xong liền cúp điện thoại.
Ngay lập tức, Quỷ Nhất lại gọi lại cho Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi vội vàng ấn nhận cuộc gọi, tiếp đó nghe thấy Quỷ Nhất hỏi: "Nha đầu kia bị lạc?"
Du Thanh Vi nói: "Không biết đã chạy đi đâu. Từ tối hôm qua vẫn luôn tìm đến bây giờ nhưng chưa tìm được."
Quỷ Nhất ngay lập tức nổi điên: "Như thế nào lại để cho đi lạc a! Nha đầu kia tính tình ngây ngây ngáo ngáo như vậy, mẹ nó! Sao cô lại không trông chừng kỹ con bé hả? Mẹ nó, Quỷ Nhị, Quỷ Tam, đừng ngủ nữa, tiểu nha đầu bị lạc mất rồi."
Quỷ Nhị mơ mơ màng màng đáp: "Lạc mất thì thôi, kêu Du Thanh Vi lại mua cho cái....Cái gì? Ai....ai lạc?"
"Tiểu nha đầu, Lộ Vô Quy! Không thấy nữa! Du Thanh Vi đang đi tìm."
Quỷ Tam kêu to: "Cái gì!" Ông tức muốn hộc máu la lên: "Con bé kia là một cái Càn Khôn thai Quỷ Yêu được phong thủy khí vận tụ lại sinh ra tới, tại sao lại để nó chạy loạn khắp nơi chứ? Con bé chỉ có mười mấy điểm đạo hạnh, nếu lỡ gặp phải kẻ khác có đạo hạnh cao thâm hơn, nhất định sẽ gặp nguy hiểm! Quỷ Nhị, mày là heo sao, ngủ cái gì nữa, mau mau dậy đi tìm người. Hi vọng thành Quỷ Tiên sau này của tao....."
Du Thanh Vi mơ hồ nghe giọng nói trong điện thoại đột nhiên ngắt ngang, nàng nhìn lại, thấy cuộc gọi vẫn còn đang tiếp tục, rõ ràng là Quỷ Nhất nghe thấy Quỷ Tam gào lên như vậy nên che microphone của điện thoại lại. Nàng nhận thức ba người quỷ đạo lâu như vậy, chưa từng thấy bọn họ phản ứng lớn như thế này bao giờ. Ngay cả ba người quỷ đạo đều không giữ được bình tĩnh, hiển nhiên là Lộ Vô Quy rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.
Du Thanh Vi không biết Lộ Vô Quy còn có thể đi đâu.
Về thôn Liễu Bình sao? Xa như vậy, còn phải vượt tỉnh khác, chỉ có thể đi bằng máy bay, tàu cao tốc hoặc là xe ô tô, Lộ Vô Quy đến vé máy bay hay vé tàu đều không biết mua nữa là! Dùng hai chân chạy về? Ở trong thành phố Lộ Vô Quy còn có thể đi lạc, làm sao có thể trèo đèo lội suối chạy mấy ngàn dặm để trở về nơi đó?
Người mất tích, dù sao cũng phải dừng chân ăn cơm hoặc mua sắm gì đó, Lộ Vô Quy có bỏ sẵn trong balo một ít tiền mặt dự phòng, trừ bỏ chịu nhang đèn cung phụng, em ấy không cần ăn cơm cũng không cần ngủ, ngay cả muốn tra lịch sử sử dụng thẻ ngân hàng hoặc dùng chứng minh nhân dân để mua vé máy bay hay vé tàu đều không tra ra em ấy được. Nhưng là, lỡ như có thể tra được thì sao a?
Lộ Vô Quy không có thẻ ngân hàng, nhưng vẫn có giấy chứng minh nhân dân.
Tần Tam tra thử thông tin mua vé của các chuyến bay, cùng với lịch sử sử dụng giấy chứng minh nhân dân của Lộ Vô Quy, không có phát hiện gì.
Du Thanh Vi thật sự sốt ruột. Nàng vốn muốn vận dụng lực lượng của Hiệp Hội đi tra xét, nhưng là, một khi tin tức Lộ Vô Quy mất tích lọt ra ngoài, mặc kệ là người của Hiệp Hội hay là Hiệp Hội Yêu Linh, tuyệt đối sẽ nhân cơ hội này hướng Lộ Vô Quy hạ sát thủ! Lộ Vô Quy chiến lực mạnh nhưng đầu óc không dễ xài, đây là chuyện mà mọi người đều biết, thiết một cái bẫy rập nhằm vào Lộ Vô Quy, cũng không phải là việc gì khó.
Hai nàng tìm đến hừng đông vẫn chưa tìm được Lộ Vô Quy.
Những nơi Lộ Vô Quy thường đi chỉ có văn phòng, nhà Du Thanh Vi và nhà Trang Hiểu Sanh. Trang Hiểu Sanh không dám nói chuyện Lộ Vô Quy đi lạc cho Trang Phú Khánh và Thái Phân nghe, chỉ gọi về nhà giả vờ hỏi chút xem Lộ Vô Quy có về nhà mình không.
Văn phòng và nhà ở đều không tìm thấy Lộ Vô Quy, hai nàng tới tới lui lui trên đường cái tiếp tục tìm kiếm, Du Thanh Vi thậm chí còn chạy đến Vạn Nhân Khanh và đường Thành Hoàng tìm thử, nhưng vẫn không có tung tích của Lộ Vô Quy.
Trang Hiểu Sanh nhớ lúc trước sợ Lộ Vô Quy đi lạc, nàng cố ý dạy em ấy nếu đi lạc thì tới đồn cảnh sát, còn dẫn Lộ Vô Quy ngồi tàu điện ngầm đến công ty, bắt em ấy nhớ kỹ địa chỉ của công ty. Nàng nói với Du Thanh Vi: "Du tổng, cô đi đồn công an hỏi thăm thử xem Nhị Nha có đến đó hay không. Tôi về công ty xem thử camera an ninh."
Du Thanh Vi "ừm" một tiếng, lái xe đến đồn công an gần nhất hỏi thăm, sau khi nghe bọn họ nói không có người nào đi lạc đến đây, nàng lại nhờ bọn họ liên hệ mấy đồn công an khác hỏi giúp, nàng cũng tự điện thoại cho các đồn công an khác hỏi thăm.
Thực mau, một đồn công an cách công ty không xa đáp lại: "À, tối hôm qua có một cô gái khoảng 18, 19 tuổi tới đây, nói là lạc đường, hỏi em ấy nhà ở đâu thì em ấy nói không rõ, hỏi phương thức liên hệ với người nhà thì nói đã quên. Chúng tôi nghĩ cô bé này hẳn là đầu óc có vấn đề, em ấy đi lạc như vậy khẳng định người nhà sẽ sốt ruột đi tìm, kêu em ấy ngồi ở đồn công an chờ, kết quả đi mất tiêu lúc nào không hay, không một lời để lại."
Du Thanh Vi hỏi địa chỉ đồn công an kia rồi chạy qua. Nàng tìm được người cảnh sát tối qua trực đêm đã gặp Lộ Vô Quy, hỏi thăm em ấy đến lúc nào, đi lúc nào, còn muốn xem lại camera một chút.
Viên cảnh sát có chút không muốn cho xem camera theo dõi, nhưng thấy vẻ mặt Du Thanh Vi nôn nóng, lại nghe Du Thanh Vi nói có vẻ rất nghiêm trọng, đành phải mở camera theo dõi cho nàng xem.
Sau đó, viên cảnh sát liền phát hiện một chuyện vô cùng kinh khủng.
Rạng sáng hơn hai giờ, cô gái nguyên bản đang ngồi trên băng ghế đột nhiên đứng dậy, nhìn trái nhìn phải rồi biến mất ngay tại chỗ, cùng thời gian đó, camera theo dõi quay được hình ảnh cô gái đó xuất hiện trong sân.
Thời tiết tháng sáu đã khá nóng, đại sảnh ở đồn công an mở điều hòa nên cửa kính được đóng lại.
Cửa không nhúc nhích, nhưng người thì nháy mắt biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện bên ngoài sân, chỉ xuất hiện khoảng một hai giây rồi lại biến mất, tiếp tục xuất hiện ngoài cổng lớn.
Quạt xếp trong tay Du Thanh Vi "bang" một tiếng rơi xuống đất.
Viên cảnh sát kia sợ tới mức run run, nói: "Cô...cô gái này...có....có chút vấn đề a."
Du Thanh Vi nhìn chằm chằm hình ảnh Lộ Vô Quy biến mất khỏi camera theo dõi, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, trong miệng lẩm bẩm: "Em ấy cư nhiên dùng quỷ bộ để đi đường." Nàng nói với viên cảnh sát kia: "Có thể xem camera theo dõi ở bên kia đường không?"
Viên cảnh sát đáp: "Đi...đi tìm cảnh sát giao thông."
Di động của Du Thanh Vi vang lên, là Trang Hiểu Sanh gọi tới. Nàng nhận cuộc gọi, hỏi: "Có tin tức gì của tiểu muộn ngốc không?"
Trang Hiểu Sanh nói: "Tối hôm qua lúc 3 giờ 40 phút...Nhị Nha, Nhị Nha trở về công ty, em... em ấy đi xuyên qua cửa kính bước vào đại sảnh, sau... sau đó đột nhiên... đột nhiên xuất hiện... xuất hiện ở ngoài cửa thang máy công ty, tiếp đó... tiếp đó lại quay về cửa lớn, đứng ở đó... khoảng hơn mười phút, lúc.... lúc sau liền.... liền hóa thành một cái bóng đen chạy mất! Tôi đã lưu lại đoạn video đó, gửi đến hộp thư của em, em xem đi."
Du Thanh Vi vội vàng mở tin nhắn, cô trước tiên nhìn xem mốc thời gian, từ thời gian có thể kết luận đây là chuyện xảy ra sau khi Lộ Vô Quy ra khỏi đồn công an. Nàng nói với viên cảnh sát: "Cảm ơn, không cần xem camera theo dõi nữa." Nàng mở video kia ra, thấy Lộ Vô Quy đầu tiên là đứng ở cổng lớn bồi hồi, lại ngồi xuống bậc thang, lúc sau lại đứng lên, nhìn xung quanh trái phải một vòng, đột nhiên cất bước chạy nhanh chỉ để lại một đạo tàn ảnh!
Du Thanh Vi dùng tốc độ nhanh nhất chạy về công ty, tìm kiếm camera ghi hình xung quanh, tua về khoảng thời gian tối hôm qua Lộ Vô Quy xuất hiện, sau đó đem tất cả video chỉnh về chế độ chiếu chậm, chiếu chậm, chiếu chậm hơn nữa, sau đó nhìn thấy được bước chân khi Lộ Vô Quy rời đi, chân em ấy không hề rơi trên mặt đất mà là lăng không đạp gió, thân hình cũng không hoàn toàn là hình người, cả người đều bị quỷ khí bao phủ. Du Thanh Vi ngây người nhìn hình ảnh kia, nàng có cảm giác phi thường không tốt.
Trang Hiểu Sanh nhận thức Du Thanh Vi đã lâu, nàng chưa từng thấy Du Thanh Vi hoảng loạn như vậy bao giờ, nàng ngồi xuống cạnh Du Thanh Vi, tâm thần không yên hỏi: "Du Thanh Vi, Nhị Nha làm sao vậy?"
Du Thanh Vi xoa nhẹ mặt mình, liên thanh nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh." Nàng mạnh mẽ ra lệnh cho bản thân bình tĩnh, đem manh mối sắp xếp lại, nghĩ tới chuyện xảy ra mấy ngày nay, bao gồm cả lời nói của bản thân.
Trang Hiểu Sanh bị bộ dáng của Du Thanh Vi dọa tới rồi, nàng kêu lên: "Du Thanh Vi!"
Du Thanh Vi hỏi Trang Hiểu Sanh: "Chị đã nói chuyện gì với em ấy? Tôi cần biết rõ để tìm ra manh mối."
Trang Hiểu Sanh hồ nghi nhìn Du Thanh Vi, đem chuyện mình đã nói cùng Lộ Vô Quy nói cho nàng ấy nghe.
Du Thanh Vi hỏi: "Còn gì khác nữa không? Đại loại như em ấy đã thành quỷ không nên lưu lại thế gian linh tinh gì đó? Những lời như vậy chị có nói ra không?"
Trang Hiểu Sanh theo bản năng lắc đầu, ngay sau đó nói: "Tôi nói em ấy đã chết rồi." Nàng nói xong thì nhìn thấy hai mắt của Du Thanh Vi đỏ lên, biểu tình kia có oán giận, còn có chút thê lương, quả thực giống như muốn giết người. Nàng liên tiếp lui vài bước, nói: "Du Thanh Vi, tôi nói chính là sự thật."
Du Thanh Vi dùng sức nắm chặt quạt xếp trong tay nhưng vẫn không ức chế được thân mình run rẩy. Nàng nói: "Em ấy là quỷ, quỷ và người không thể ở cùng một cái thế giới. Quỷ bởi vì có chấp niệm hoặc có oán niệm mới có thể lâu dài lưu lại nhân gian. Tiểu muộn ngốc vẫn luôn xem bản thân mình là con người, em ấy nghĩ sinh hoạt giống con người cho nên em ấy mới có thể dùng bộ dạng của con người sinh sống và sinh hoạt bên cạnh chúng ta. Nếu một ngày nào đó em ấy tiếp nhận sự thật bản thân mình là quỷ, có ý nghĩ rằng người và quỷ không thể cùng chung sống với nhau, em ấy sẽ rời đi nhân gian, rời đi thế giới này, em ấy nếu đi rồi, sẽ không về nữa, chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy em ấy, cho dù chúng ta thành quỷ, cũng không thể tìm thấy....."
Trang Hiểu Sanh nhìn thấy nước mắt của Du Thanh Vi, vừa giật mình vừa ngoài ý muốn. Nàng nói: "Em.... khóc sao?" Nàng nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Nhị Nha buông chấp niệm cùng oán niệm, đi về nơi em ấy nên đi không tốt hơn sao?" Tuy rằng nàng cũng không nỡ, nhưng là một người bình thường tới nói, không ai cảm thấy quỷ lưu luyến ở thế gian này không đi là chuyện tốt cả. Nếu Du Thanh Vi không phải là thầy phong thủy Âm Dương, nếu không có Du Thanh Vi che chở cho Nhị Nha nhà nàng, nàng thậm chí sẽ lo lắng không biết Nhị Nha nhà nàng đi ra cửa có gặp phải đạo sĩ hay hòa thượng nào đó đem em ấy bắt đi mất hay không. Nàng hỏi: "Nhị Nha đi rồi? Em ấy có phải sẽ đi đầu thai chuyển thế hay không? Em ấy sẽ đầu thai đến một gia đình tốt đi?"
Du Thanh Vi nhìn chằm chằm Trang Hiểu Sanh, nghiến răng phun ra một câu: "Cô gặp qua đứa trẻ mới sinh nào có thể nhớ được kí ức cùng dấu vết của kiếp trước sao?"
Trang Hiểu Sanh nhướng mày nói: "Nhị Nha không phải cũng đầu thai đến nhà của chúng tôi sao?"
Du Thanh Vi nói: "Mệnh của Trang Phú Khánh và Thái Phân....." Nàng nuốt câu tính nói trở vào bụng. Lộ Vô Quy nghịch thiên sửa mệnh đầu thai đến nhà bọn họ, đầu thai chính là quỷ thai. Đứa trẻ bình thường, sao có thể từ trong thân thể dưỡng ra Quỷ Xá Lợi kia chứ, sao có thể mỗi tháng đều phải uống máu gà trống bảy năm bổ sung dương khí mới có thế sống được chứ. Nhưng mà những chuyện này không thể nói cho Trang Hiểu Sanh bọn họ biết. Rốt cuộc Lộ Vô Quy là chiếm cốt nhục dựng dục của Thái Phân và Trang Phú Khánh mới có được cơ thể, em ấy cũng thật sự là được Thái Phân hoài thai sinh ra.
Du Thanh Vi lấy lại bình tĩnh. Nàng biết việc này không thể trách Trang Hiểu Sanh được, Lộ Vô Quy không phải vì Trang Hiểu Sanh mà chết, cũng không phải vì Trang Hiểu Sanh mà lưu lại nhân gian.
Nhưng hình ảnh trên video hôm nay đã cho thấy, tiềm thức của tiểu muộn ngốc đã bị ý thức mình là quỷ dần dần xâm chiếm. Người và quỷ là hai thế giới đối lập, tiểu muộn ngốc càng giống quỷ thì càng cách xa thế giới của con người.
Không đúng, quỷ rời đi nhân gian không phải là dùng cách thức như thế này!
Ánh mắt của Du Thanh Vi sáng lên! Tiểu muộn ngốc chỉ là lợi dụng quỷ lực để di chuyển nhanh hơn, hình như em ấy đang chạy về hướng nào đó....
Tiểu muộn ngốc không về nhà, em ấy có thể đi đâu cơ chứ?
Những người mà Lộ Vô Quy nhận thức chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Du Thanh Vi lần lượt gọi điện thoại cho Ứng Âm Dương, Tiết Nguyên Kiền, Đường Viễn, Tả Tiểu Thứ, kết quả, không có người nào gặp qua Lộ Vô Quy, nàng lại gọi điện thoại về nhà, dì Tiền tiếp điện thoại nói cho nàng Lộ Vô Quy không có trở về, dì còn cố ý đi đến phòng ngủ gọi thử vài tiếng, thậm chí còn dọn cơm cúng đốt nhang thơm, như cũ không có người tới ăn.
Du Thanh Vi kêu Trang Hiểu Sanh về nhà xem thử, nàng nghĩ nghĩ thấy không yên tâm, không chỉ chạy đến nhà Trang Phú Khánh xem qua, còn ghé căn hộ của nàng ở cách vách nhà Trang Phú Khánh tìm kiếm. Nàng cầm la bàn, kiểm tra từng tấc một, căn bản không có nửa điểm tung tích của Lộ Vô Quy.
Chỉ còn sót lại ba người quỷ đạo. Du Thanh Vi gọi điện thoại cho ba người bọn họ, nàng không biết ba người đó có đang ở đường Âm hay không, chỉ có thể gọi thử xem sao. Thực mau, điện thoại liền thông, giọng nói buồn ngủ của Quỷ Nhất vang lên: "Nha đầu, chuyện gì? Chưa tới giờ Ngọ mà dựng đầu người ta bắt rời mộ, có còn để cho người ta ngủ không?"
Du Thanh Vi hỏi: "Quỷ thúc, tiểu muộn ngốc có đi tìm các thúc không vậy?"
Quỷ Nhất mơ mơ màng màng đáp lại: "Tìm chúng ta để làm cái gì a?"
Tim của Du Thanh Vi "lộp bộp" một tiếng rồi trầm xuống, nàng hỏi: "Tiểu muộn ngốc không ở chỗ các thúc? Em ấy không đi tìm các thúc sao?"
Quỷ Nhất nói: "Ba anh đây hành tung bất định, con bé không gọi điện thoại trước thì làm sao biết ở chỗ nào mà đi tìm." Ông nói xong liền cúp điện thoại.
Ngay lập tức, Quỷ Nhất lại gọi lại cho Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi vội vàng ấn nhận cuộc gọi, tiếp đó nghe thấy Quỷ Nhất hỏi: "Nha đầu kia bị lạc?"
Du Thanh Vi nói: "Không biết đã chạy đi đâu. Từ tối hôm qua vẫn luôn tìm đến bây giờ nhưng chưa tìm được."
Quỷ Nhất ngay lập tức nổi điên: "Như thế nào lại để cho đi lạc a! Nha đầu kia tính tình ngây ngây ngáo ngáo như vậy, mẹ nó! Sao cô lại không trông chừng kỹ con bé hả? Mẹ nó, Quỷ Nhị, Quỷ Tam, đừng ngủ nữa, tiểu nha đầu bị lạc mất rồi."
Quỷ Nhị mơ mơ màng màng đáp: "Lạc mất thì thôi, kêu Du Thanh Vi lại mua cho cái....Cái gì? Ai....ai lạc?"
"Tiểu nha đầu, Lộ Vô Quy! Không thấy nữa! Du Thanh Vi đang đi tìm."
Quỷ Tam kêu to: "Cái gì!" Ông tức muốn hộc máu la lên: "Con bé kia là một cái Càn Khôn thai Quỷ Yêu được phong thủy khí vận tụ lại sinh ra tới, tại sao lại để nó chạy loạn khắp nơi chứ? Con bé chỉ có mười mấy điểm đạo hạnh, nếu lỡ gặp phải kẻ khác có đạo hạnh cao thâm hơn, nhất định sẽ gặp nguy hiểm! Quỷ Nhị, mày là heo sao, ngủ cái gì nữa, mau mau dậy đi tìm người. Hi vọng thành Quỷ Tiên sau này của tao....."
Du Thanh Vi mơ hồ nghe giọng nói trong điện thoại đột nhiên ngắt ngang, nàng nhìn lại, thấy cuộc gọi vẫn còn đang tiếp tục, rõ ràng là Quỷ Nhất nghe thấy Quỷ Tam gào lên như vậy nên che microphone của điện thoại lại. Nàng nhận thức ba người quỷ đạo lâu như vậy, chưa từng thấy bọn họ phản ứng lớn như thế này bao giờ. Ngay cả ba người quỷ đạo đều không giữ được bình tĩnh, hiển nhiên là Lộ Vô Quy rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.
Du Thanh Vi không biết Lộ Vô Quy còn có thể đi đâu.
Về thôn Liễu Bình sao? Xa như vậy, còn phải vượt tỉnh khác, chỉ có thể đi bằng máy bay, tàu cao tốc hoặc là xe ô tô, Lộ Vô Quy đến vé máy bay hay vé tàu đều không biết mua nữa là! Dùng hai chân chạy về? Ở trong thành phố Lộ Vô Quy còn có thể đi lạc, làm sao có thể trèo đèo lội suối chạy mấy ngàn dặm để trở về nơi đó?
Người mất tích, dù sao cũng phải dừng chân ăn cơm hoặc mua sắm gì đó, Lộ Vô Quy có bỏ sẵn trong balo một ít tiền mặt dự phòng, trừ bỏ chịu nhang đèn cung phụng, em ấy không cần ăn cơm cũng không cần ngủ, ngay cả muốn tra lịch sử sử dụng thẻ ngân hàng hoặc dùng chứng minh nhân dân để mua vé máy bay hay vé tàu đều không tra ra em ấy được. Nhưng là, lỡ như có thể tra được thì sao a?
Lộ Vô Quy không có thẻ ngân hàng, nhưng vẫn có giấy chứng minh nhân dân.
Tần Tam tra thử thông tin mua vé của các chuyến bay, cùng với lịch sử sử dụng giấy chứng minh nhân dân của Lộ Vô Quy, không có phát hiện gì.
Du Thanh Vi thật sự sốt ruột. Nàng vốn muốn vận dụng lực lượng của Hiệp Hội đi tra xét, nhưng là, một khi tin tức Lộ Vô Quy mất tích lọt ra ngoài, mặc kệ là người của Hiệp Hội hay là Hiệp Hội Yêu Linh, tuyệt đối sẽ nhân cơ hội này hướng Lộ Vô Quy hạ sát thủ! Lộ Vô Quy chiến lực mạnh nhưng đầu óc không dễ xài, đây là chuyện mà mọi người đều biết, thiết một cái bẫy rập nhằm vào Lộ Vô Quy, cũng không phải là việc gì khó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.