Chương 78: CHƯƠNG 78
Tg Tuyệt Ca
20/11/2022
Du Thanh Vi lo lắng trong nhà xảy ra chuyện nên lái xe rất nhanh.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của nàng vang lên, Du Thanh Vi cảm thấy tim đập căng thẳng, vội vàng kêu Lộ Vô Quy xem giúp nàng là ai gọi tới.
Lộ Vô Quy lấy di động của Du Thanh Vi từ trong balo ra, nhìn tên hiển thị rồi nói: "Là dì Tiền gọi đến."
Sắc mặt Du Thanh Vi trầm xuống, nói: "Nghe máy đi."
Lộ Vô Quy nhận cuộc gọi, vừa "alo" một tiếng liền nghe dì Tiền hỏi: "Tiểu Lộ, cháu và đại tiểu thư đi đâu rồi?" Đồng thời trong điện thoại truyền đến tiếng đánh nhau, còn có thanh âm của Đại Bạch. Cô hỏi: "Sao trong nhà lại có tiếng đánh nhau vậy?"
Dì Tiền nói: "Hình như...." Trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của Tả Nhàn: "Các con ở đâu vậy? Không có việc gì chứ?"
Lộ Vô Quy nói: "Tụi con...." Cô quay sang nhìn Du Thanh Vi, tuy rằng trên cổ nàng ấy bị cắn ra một đạo vết thương, trên người cũng bị cào ra nhiều vết máu nhưng tất cả đều là chút thương ngoài da, không cần khâu vá gì, chỉ cần dưỡng vài ngày là tốt ngay, cô nói tiếp: "Không có việc gì."
Du Thanh Vi gấp giọng hỏi: "Tiểu muộn ngốc, tình huống như thế nào?"
Lộ Vô Quy đáp: "Có người đang đánh nhau ở nhà chúng ta, Tả Nhàn và dì Tiền hỏi chúng ta đang ở đâu?"
Du Thanh Vi tuy có hơi sốt ruột nhưng cũng yên tâm hơn một chút, nàng lớn tiếng hô: "Mẹ, mau trốn xuống tầng hầm đi." Lúc trước mỗi khi ba nàng phát cuồng sẽ bị nhốt vào tầng hầm, cho nên tầng hầm được xây dựng kiên cố vô cùng."
Lộ Vô Quy thuật lại lời Du Thanh Vi nói, nghe được Tả Nhàn ứng thanh: "Được rồi." nhưng sau đó lại nghe trong điện thoại có người hét lên: "Ngăn bọn chúng lại! Không được để cho bọn chúng vào nhà!" Cô nghe giọng nói này có chút quen tai, nghĩ nghĩ một lúc mới nhận ra hình như là giọng nói của Đà Gia. Cô nói thầm trong bụng: "Sao lại có Đà Gia ở đây nhỉ?" Tiếp đó Tả Nhàn cúp máy. Cô nói với Du Thanh Vi: "Hình như em nghe được giọng của Đà Gia."
Du Thanh Vi siết chặt lấy tay lái, khuôn mặt trầm xuống, tập trung lái xe chạy như điên. Cũng may rạng sáng 5 giờ tình hình giao thông đặc biệt tốt, lộ trình ban ngày phải chạy hơn hai tiếng, nàng chỉ cần chạy nửa tiếng là đã đến nhà.
Cổng lớn của nhà nàng mở rộng ra, thân mình của Đại Bạch hóa lớn hơn ba trượng đang quay cuồng trong không trung, một cái lưới lớn bao phủ trên người nó, vô luận nó tả xung hữu đột như thế nào cũng không thoát ra được, còn có hai già một trẻ đang cầm gậy ngọc và thước phép đánh về phía thân mình của Đại Bạch. Gậy ngọc và thước phép vừa đánh lên người, Đại Bạch liền gào lên một tiếng thảm thiết, nó bị đánh đến ngao ngao kêu đau.
Lộ Vô Quy thấy thế liền nhấc lên thước phép Lượng Thiên đánh tới tên đàn ông trẻ tuổi đang cầm thước phép đánh Đại Bạch. Thế tiến công của cô cực nhanh, nhưng tên đàn ông trẻ tuổi kia giống như có lỗ tai mọc ở sau gáy, lúc Lộ Vô Quy vừa nhào lên hắn liền xoay người lăn lộn né ra xa.
Lộ Vô Quy cũng không đuổi theo, cô xoay người dùng thước phép Lượng Thiên hung hăng nện lên trên đầu lão già đang cầm gậy ngọc kia, trong phút chốc máu tươi bắn ra tung tóe, óc vỡ toang, lão già chỉ kịp hét lên một tiếng rồi gục xuống.
Đà Gia tay cầm mã tấu mang theo mười mấy tay vệ sĩ triền đấu với đám người kia, bên đối phương nhân thủ không đông, chỉ có khoảng năm, sáu người nhưng ai cũng có công phu cực tốt, ép cho đám người của Đà Gia hầu như không có lực phản kháng, Đà Gia cùng với nhân thủ mà ông mang theo cơ hồ đều mình đầy thương tích, cả thân người của Đà Gia cũng toàn là máu.
Lão già cầm gậy ngọc vừa chết, tên già cầm lưới bùa còn lại liền không áp được Đại Bạch, Đại Bạch "ô ô" gào thét hướng lên trời bay đi! Lão già cầm lưới hét lớn một tiếng, mặt nghẹn đỏ, hai mắt lồi ra, hai chân ở thảm cỏ do dùng sức quá độ mà giẫm ra một cái hố sâu chừng ba tấc.
Lộ Vô Quy dẫn theo thước phép Lượng Thiên hướng về phía lão ta chạy tới.
Tên đàn ông trẻ tuổi kia hét lên: "Chú hai mau tránh ra!" Hắn vừa hét vừa lấy ra một miếng ngọc bài đánh về phía Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy quay người lại, dùng thước phép Lượng Thiên "bang" một tiếng đánh vào trên ngọc bài, một trận kim sắc phù quang lập lòe lóe lên, "phanh" một tiếng, mảnh ngọc vỡ bắn ra bốn phía hóa thành đầy trời phù quang rơi xuống người Lộ Vô Quy, đem pháp y trên người cô nháy mắt đốt thành tro bụi.
Du Thanh Vi xông lên, lấy ra một đạo bùa Thiên Cương thần lôi đánh về phía lão già đang dùng lưới bắt Đại Bạch. Công phu của nàng không được tốt, quạt xếp trong tay cũng chỉ có thể đánh quỷ, đánh người cơ hồ chẳng dùng được gì, lúc này vũ khí có lực sát thương nhất mà nàng có chính là bùa Thiên Cương thần lôi. Loại bùa này nếu nổ tung trong không trung thì cũng không tổn thương đến cơ thể con người bao nhiêu, nhưng nếu là đánh thẳng lên người thì lôi lực phóng xuất ra còn hơn cả điện cao thế.
Lão già giữ lưới phép đang cùng Đại Bạch giằng co, căn bản không để ý tới Du Thanh Vi, lúc bùa Thiên Cương thần lôi bay đến gần hắn, hắn giống như có sở cảm quay đầu nhìn lại, biểu tình của hắn như cảm giác được cực đại nguy hiểm làm cho hắn theo bản năng trốn tránh, đại khái do hắn đã lớn tuổi, kinh nghiệm chiến đấu và trải qua sống chết rất nhiều nên đối với nguy hiểm ập tới phản ứng bản năng đã khắc sâu vào trong xương, hắn cơ hồ trong nháy mắt liền buông ra lưới phép đang cầm giữ Đại Bạch, một cái lắc mình tránh đi, sau đó chỉ nghe " Oanh---" một tiếng lôi đình nổ vang, lá bùa kia tạc ra đầy trời lôi điện, tạc đến cho không trung đều vặn vẹo lôi ý.
Đại Bạch phát cuồng rống lên: "Ô ô ô---" thân mình vẫn còn mang theo lưới phép phóng lên trời, tiếng rống của nó vừa thê lương vừa giống như đang khóc nhè!
Tiếng sấm nổ mạnh khiến cho đám người đang đánh loạn thành một đoàn ở trong sân đều sửng sốt, bọn hắn nhìn thấy giao long Yêu Linh kia đã bay lên bầu trời vô pháp bắt được, Lộ Vô Quy chỉ Đại Quỷ Yêu vừa ra tay liền đập bể đầu người cũng đã trở lại, bọn hắn lập tức hô to rồi bỏ chạy ra ngoài.
Đà Gia rống to: "Đã tới đây rồi thì đừng hòng chạy!" Ông mang người đuổi theo chặn bọn kia lại.
Lộ Vô Quy tức điên, cô xách thước phép Lượng Thiên đuổi theo lão già cầm lưới phép, nhưng sau đó nghĩ nghĩ, bất ngờ quay lại đánh tới tên đàn ông trẻ tuổi cũng cầm thước phép kia.
Tên đàn ông biết Lộ Vô Quy lợi hại, thấy thế liền xoay người bỏ chạy!
Lộ Vô Quy "bạch bạch" dán lên chân hai lá bùa phong cương, hướng về phía tên đàn ông đã lao xa hơn mười mét kia đuổi theo. Nếu trấn bùa phong cương lên người thì đến thây máu đều không đuổi kịp cô, cho dù tên đàn ông kia tốc độ có nhanh cũng không thể nào nhanh bằng Lộ Vô Quy, chỉ qua hai nhịp thở Lộ Vô Quy đã đuổi kịp hắn. Cô nhấc lên thước phép đập xuống đầu hắn.
Tên đàn ông kia nghe thấy tiếng gió phía sau lưng, xoay người dùng thước phép chắn lại, sau đó hắn cảm thấy một cỗ lực lượng bàng bạc như núi cao áp tới, hai tay của hắn không chịu nổi cỗ lực lượng này, trực tiếp uốn cong xuống ---
Thước phép Lượng Thiên trong tay Lộ Vô Quy hung hăng nện xuống thước phép của tên kia, tiếp đó ép cả cây thước phép lên đầu hắn. Chỉ nghe một tiếng "rắc" nứt vang, thước phép của tên đàn ông dừng trên đỉnh đầu của hắn, đỉnh đầu và thước phép đều cùng nhau nứt ra, đôi mắt hắn cũng lồi ra ngoài, máu tươi theo tóc chảy xuống khắp mặt, thân thể hắn ngã ra sau té trên mặt đất, đôi mắt trừng lớn giống như chết không nhắm mắt.
Một tiếng bi giận rống to từ cổng lớn truyền đến, Lộ Vô Quy nhìn thấy lão già lúc nãy cầm lưới phép bắt Đại Bạch đang dùng đôi mắt như muốn nứt ra căm hận nhìn cô chằm chằm. Lộ Vô Quy liền xách lên thước phép Lượng Thiên nhào tới chỗ hắn.
Du Thanh Vi đứng ở cửa nhìn xem hai người chết trên mặt đất, lại nhìn Lộ Vô Quy cầm thước phép đang định xông lên giết người, nàng một bước nhảy thật xa nhào lên, dùng sức ôm lấy Lộ Vô Quy, hét lớn một tiếng: "Tiểu muộn ngốc!"
Lộ Vô Quy vừa muốn nhảy dựng lên đánh lão già kia thì bị Du Thanh Vi ôm eo lại, cánh tay mềm mại gắt gao ôm lấy eo của cô làm cho cô có chút sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia mê man.
Đà Gia mang theo người chạy đến đánh về phía lão già kia, ông và năm tay thủ hạ cùng nhau nhào lên, chẳng mấy chốc đã đem lão già ấn trên mặt đất.
Còn mấy tên lúc nãy triền đấu với bọn họ thấy tình thế không đúng đều đã chạy mất, chỉ bắt lại được hai tên.
Du Thanh Vi gắt gao ôm lấy Lộ Vô Quy, cả người nàng run lẩy bẩy. Đối phương ở công trường thiết cục, nhà nàng bị tập kích đều không đáng sợ bằng việc Lộ Vô Quy giết người mà đôi mắt cũng không thèm chớp một cái.
Lúc nãy ở công trường nhìn thấy Lộ Vô Quy giết người rồi còn muốn ăn sinh hồn, nàng đã cảm thấy không thích hợp, hiện tại nàng mới ý thức được Lộ Vô Quy xảy ra chuyện gì. Lúc ở đường Âm, Lộ Vô Quy đánh chết thần nỏ thủ của Yến gia là đã bắt đầu khai sát giới. Trong ý thức của Lộ Vô Quy, giết một người hay giết mười người cũng không khác gì nhau, giết người hay giết thi quái cũng không khác gì nhau, chỉ cần chọc tới em ấy, một thước đánh chết xong việc.
Lộ Vô Quy chém giết Yêu Linh quỷ quái nhiều vô số kể, tích lũy lâu ngày dài tháng làm cho cả người em ấy sát khí rất nặng. Em ấy chết qua ba lần, mỗi một lần đều chịu nỗi khổ đột tử, người bị đột tử sát khí trọng, oán khí nặng rất khó tiêu tan. Nếu không phải đạo hạnh của em ấy cao thâm thì đã sớm rơi vào ác quỷ đạo. Hiện giờ Lộ Vô Quỷ chỉ cần bước đi một bước sai lầm thì sẽ đọa vào ác quỷ đạo, công sức tu hành trước kia đều bị hủy hết. Dù cho em ấy là Càn Khôn thai được dựng dục từ phong thủy bảo địa đạt đến tạo hóa cũng sẽ tan thành mây khói.
Du Thanh Vi ôm lấy Lộ Vô Quy một hồi lâu mới gian nan thốt ra một câu: "Tiểu muộn ngốc, cầu xin em, đừng lại giết người nữa." Chỉ ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ, trên tay Lộ Vô Quy đã dính sáu điều mạng người, trong đó bốn cái đều là người bình thường. Nhà thầu Du hướng nàng cầu cứu, các nàng đi qua, đem người cần cứu đang sống sờ sờ một thước đánh cho chết, sau đó lại bị nàng dùng bùa hỏa đốt cho thi cốt không còn. Các nàng đây là cứu người sao?
Đà Gia đem mấy người kia trói gô lại, lúc này mới đến hỏi Du Thanh Vi nên xử lí như thế nào.
Du Thanh Vi phục hồi lại tinh thần, nặng nề thở dài: "Trước tiên trói lại lôi đến phòng khách đi." Nàng sợ Lộ Vô Quy lại ăn quỷ nên đem hai túi bùa chứa quỷ mới chết từ trong balo của Lộ Vô Quy lấy ra bỏ vào trong túi của mình, lúc này mới nắm tay kéo Lộ Vô Quy đi về phòng. Nàng không dám để bộ dáng như thế này đi tầng hầm tìm Tả Nhàn, trước tiên quay về phòng mình đem vết máu trên người rửa sạch sẽ, sau đó dùng băng cá nhân che lại dấu răng cắn trên cổ rồi mới thay một bộ quần áo sạch sẽ đi đến tầng hầm đón Tả Nhàn.
Hai thi thể bị Lộ Vô Quy đánh chết được thủ hạ của Đà Gia kéo về trong sân, từ trong nhà kho lấy ra hai miếng vải che lại, mấy vết máu lưu trên mặt đất cũng được người dùng nước tẩy rửa một phen.
An bài xong tất cả, lúc này Đà Gia mới gặp dì Tiền nhờ dì ấy tìm cho hòm thuốc rồi đi đến phòng của Tiểu Đường tự mình dùng kim chỉ may lại miệng vết thương.
Du Thanh Vi thấy mẹ nàng bị dọa sợ, đành an ủi vài câu: "Mẹ, không có việc gì đâu." Sau đó nàng gọi điện thoại cho Đông Lai tiên sinh, kêu nàng ấy đến đây một chuyến.
Tả Nhàn hỏi Du Thanh Vi: "Có phải con có việc gạt mẹ hay không?"
Du Thanh Vi thở dài một hơi rồi mới đem chuyện Thường Tam dùng tên giả là Liễu Tam lừa chú hai đi tìm giáng đầu sư, kết quả hại chết cả nhà bọn họ cho mẹ nàng nghe. Nàng nói: "Long sư thúc bọn họ đang ở bên ngoài dồn toàn lực vây bắt Thường Tam, chuyện tối nay có phải do hắn gây ra hay không phải đi điều tra mới biết được. Con đã kêu Đông Lai tiên sinh đến đây, nàng ấy là người quản lý khối Yêu Linh của Hiệp Hội." Đang nói chuyện, nàng nhìn thấy Đại Bạch đã hóa thành một con giao long to cỡ chiếc đũa, run run rẩy rẩy dán ở góc tường chui vào nhà, nó nhanh như chớp bay đến thư phòng tìm tiểu muộn ngốc.
Tả Nhàn nhìn thấy cửa phòng của Đường Viễn mở ra liền đi qua, hỏi Đà Gia: "A Nhạc, không sao chứ?"
Đà Gia đã thay ra bộ quần áo dính máu, mặc vào quần áo của Đường Viễn. Ông cười nói: "Chị Nhàn yên tâm, chỉ là một chút vết thương nhỏ, không đáng ngại."
Tả Nhàn hỏi: "Sao các chú biết mà tới đây vậy?"
Đà Gia nói: "Tiểu Đường thấy gần đây không yên ổn nên kêu hai cái vệ sĩ bên công ty tôi âm thầm đi theo bảo vệ chị, tối hôm qua bọn họ gọi điện thoại cho tôi nói có người đang lén lút muốn tiến vào trong nhà gây sự, vì vậy tôi liền mang theo người tới đây." Ông nói xong liền hướng mấy người đang canh giữ bên ngoài gọi lên mấy cái tên.
Mấy người được kêu tên nhanh chóng tiến vào, hô thanh: "Đà Gia.", sau đó quay qua thưa Tả Nhàn: "Dì Nhàn."
Đà Gia nói: "Chị Nhàn, chị xem, gần đây anh Long và Tiểu Đường bọn họ đều không có ở nhà, tôi trước để mấy người này lưu lại đây bảo hộ, chị thấy có được không?"
Tả Nhàn nhìn thấy mấy người này đều là người trước kia đi theo lão gia tử, bà đều nhận thức nên gật đầu đồng ý.
Đà Gia an bài người của mình đem dấu vết đánh nhau trong sân thu dọn sạch sẽ, sau đó mới hỏi Du Thanh Vi xem có muốn ông hỗ trợ xử lí hai cái thi thể trong sân hay không, nghe Du Thanh Vi nói không cần ông mới chào tạm biệt Tả Nhàn và Du Thanh Vi, để lại sáu tay vệ sĩ rồi mang người rời đi.
Đà Gia vừa đi vài phút, Đông Lai tiên sinh mang theo A Hôi chạy tới.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của nàng vang lên, Du Thanh Vi cảm thấy tim đập căng thẳng, vội vàng kêu Lộ Vô Quy xem giúp nàng là ai gọi tới.
Lộ Vô Quy lấy di động của Du Thanh Vi từ trong balo ra, nhìn tên hiển thị rồi nói: "Là dì Tiền gọi đến."
Sắc mặt Du Thanh Vi trầm xuống, nói: "Nghe máy đi."
Lộ Vô Quy nhận cuộc gọi, vừa "alo" một tiếng liền nghe dì Tiền hỏi: "Tiểu Lộ, cháu và đại tiểu thư đi đâu rồi?" Đồng thời trong điện thoại truyền đến tiếng đánh nhau, còn có thanh âm của Đại Bạch. Cô hỏi: "Sao trong nhà lại có tiếng đánh nhau vậy?"
Dì Tiền nói: "Hình như...." Trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của Tả Nhàn: "Các con ở đâu vậy? Không có việc gì chứ?"
Lộ Vô Quy nói: "Tụi con...." Cô quay sang nhìn Du Thanh Vi, tuy rằng trên cổ nàng ấy bị cắn ra một đạo vết thương, trên người cũng bị cào ra nhiều vết máu nhưng tất cả đều là chút thương ngoài da, không cần khâu vá gì, chỉ cần dưỡng vài ngày là tốt ngay, cô nói tiếp: "Không có việc gì."
Du Thanh Vi gấp giọng hỏi: "Tiểu muộn ngốc, tình huống như thế nào?"
Lộ Vô Quy đáp: "Có người đang đánh nhau ở nhà chúng ta, Tả Nhàn và dì Tiền hỏi chúng ta đang ở đâu?"
Du Thanh Vi tuy có hơi sốt ruột nhưng cũng yên tâm hơn một chút, nàng lớn tiếng hô: "Mẹ, mau trốn xuống tầng hầm đi." Lúc trước mỗi khi ba nàng phát cuồng sẽ bị nhốt vào tầng hầm, cho nên tầng hầm được xây dựng kiên cố vô cùng."
Lộ Vô Quy thuật lại lời Du Thanh Vi nói, nghe được Tả Nhàn ứng thanh: "Được rồi." nhưng sau đó lại nghe trong điện thoại có người hét lên: "Ngăn bọn chúng lại! Không được để cho bọn chúng vào nhà!" Cô nghe giọng nói này có chút quen tai, nghĩ nghĩ một lúc mới nhận ra hình như là giọng nói của Đà Gia. Cô nói thầm trong bụng: "Sao lại có Đà Gia ở đây nhỉ?" Tiếp đó Tả Nhàn cúp máy. Cô nói với Du Thanh Vi: "Hình như em nghe được giọng của Đà Gia."
Du Thanh Vi siết chặt lấy tay lái, khuôn mặt trầm xuống, tập trung lái xe chạy như điên. Cũng may rạng sáng 5 giờ tình hình giao thông đặc biệt tốt, lộ trình ban ngày phải chạy hơn hai tiếng, nàng chỉ cần chạy nửa tiếng là đã đến nhà.
Cổng lớn của nhà nàng mở rộng ra, thân mình của Đại Bạch hóa lớn hơn ba trượng đang quay cuồng trong không trung, một cái lưới lớn bao phủ trên người nó, vô luận nó tả xung hữu đột như thế nào cũng không thoát ra được, còn có hai già một trẻ đang cầm gậy ngọc và thước phép đánh về phía thân mình của Đại Bạch. Gậy ngọc và thước phép vừa đánh lên người, Đại Bạch liền gào lên một tiếng thảm thiết, nó bị đánh đến ngao ngao kêu đau.
Lộ Vô Quy thấy thế liền nhấc lên thước phép Lượng Thiên đánh tới tên đàn ông trẻ tuổi đang cầm thước phép đánh Đại Bạch. Thế tiến công của cô cực nhanh, nhưng tên đàn ông trẻ tuổi kia giống như có lỗ tai mọc ở sau gáy, lúc Lộ Vô Quy vừa nhào lên hắn liền xoay người lăn lộn né ra xa.
Lộ Vô Quy cũng không đuổi theo, cô xoay người dùng thước phép Lượng Thiên hung hăng nện lên trên đầu lão già đang cầm gậy ngọc kia, trong phút chốc máu tươi bắn ra tung tóe, óc vỡ toang, lão già chỉ kịp hét lên một tiếng rồi gục xuống.
Đà Gia tay cầm mã tấu mang theo mười mấy tay vệ sĩ triền đấu với đám người kia, bên đối phương nhân thủ không đông, chỉ có khoảng năm, sáu người nhưng ai cũng có công phu cực tốt, ép cho đám người của Đà Gia hầu như không có lực phản kháng, Đà Gia cùng với nhân thủ mà ông mang theo cơ hồ đều mình đầy thương tích, cả thân người của Đà Gia cũng toàn là máu.
Lão già cầm gậy ngọc vừa chết, tên già cầm lưới bùa còn lại liền không áp được Đại Bạch, Đại Bạch "ô ô" gào thét hướng lên trời bay đi! Lão già cầm lưới hét lớn một tiếng, mặt nghẹn đỏ, hai mắt lồi ra, hai chân ở thảm cỏ do dùng sức quá độ mà giẫm ra một cái hố sâu chừng ba tấc.
Lộ Vô Quy dẫn theo thước phép Lượng Thiên hướng về phía lão ta chạy tới.
Tên đàn ông trẻ tuổi kia hét lên: "Chú hai mau tránh ra!" Hắn vừa hét vừa lấy ra một miếng ngọc bài đánh về phía Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy quay người lại, dùng thước phép Lượng Thiên "bang" một tiếng đánh vào trên ngọc bài, một trận kim sắc phù quang lập lòe lóe lên, "phanh" một tiếng, mảnh ngọc vỡ bắn ra bốn phía hóa thành đầy trời phù quang rơi xuống người Lộ Vô Quy, đem pháp y trên người cô nháy mắt đốt thành tro bụi.
Du Thanh Vi xông lên, lấy ra một đạo bùa Thiên Cương thần lôi đánh về phía lão già đang dùng lưới bắt Đại Bạch. Công phu của nàng không được tốt, quạt xếp trong tay cũng chỉ có thể đánh quỷ, đánh người cơ hồ chẳng dùng được gì, lúc này vũ khí có lực sát thương nhất mà nàng có chính là bùa Thiên Cương thần lôi. Loại bùa này nếu nổ tung trong không trung thì cũng không tổn thương đến cơ thể con người bao nhiêu, nhưng nếu là đánh thẳng lên người thì lôi lực phóng xuất ra còn hơn cả điện cao thế.
Lão già giữ lưới phép đang cùng Đại Bạch giằng co, căn bản không để ý tới Du Thanh Vi, lúc bùa Thiên Cương thần lôi bay đến gần hắn, hắn giống như có sở cảm quay đầu nhìn lại, biểu tình của hắn như cảm giác được cực đại nguy hiểm làm cho hắn theo bản năng trốn tránh, đại khái do hắn đã lớn tuổi, kinh nghiệm chiến đấu và trải qua sống chết rất nhiều nên đối với nguy hiểm ập tới phản ứng bản năng đã khắc sâu vào trong xương, hắn cơ hồ trong nháy mắt liền buông ra lưới phép đang cầm giữ Đại Bạch, một cái lắc mình tránh đi, sau đó chỉ nghe " Oanh---" một tiếng lôi đình nổ vang, lá bùa kia tạc ra đầy trời lôi điện, tạc đến cho không trung đều vặn vẹo lôi ý.
Đại Bạch phát cuồng rống lên: "Ô ô ô---" thân mình vẫn còn mang theo lưới phép phóng lên trời, tiếng rống của nó vừa thê lương vừa giống như đang khóc nhè!
Tiếng sấm nổ mạnh khiến cho đám người đang đánh loạn thành một đoàn ở trong sân đều sửng sốt, bọn hắn nhìn thấy giao long Yêu Linh kia đã bay lên bầu trời vô pháp bắt được, Lộ Vô Quy chỉ Đại Quỷ Yêu vừa ra tay liền đập bể đầu người cũng đã trở lại, bọn hắn lập tức hô to rồi bỏ chạy ra ngoài.
Đà Gia rống to: "Đã tới đây rồi thì đừng hòng chạy!" Ông mang người đuổi theo chặn bọn kia lại.
Lộ Vô Quy tức điên, cô xách thước phép Lượng Thiên đuổi theo lão già cầm lưới phép, nhưng sau đó nghĩ nghĩ, bất ngờ quay lại đánh tới tên đàn ông trẻ tuổi cũng cầm thước phép kia.
Tên đàn ông biết Lộ Vô Quy lợi hại, thấy thế liền xoay người bỏ chạy!
Lộ Vô Quy "bạch bạch" dán lên chân hai lá bùa phong cương, hướng về phía tên đàn ông đã lao xa hơn mười mét kia đuổi theo. Nếu trấn bùa phong cương lên người thì đến thây máu đều không đuổi kịp cô, cho dù tên đàn ông kia tốc độ có nhanh cũng không thể nào nhanh bằng Lộ Vô Quy, chỉ qua hai nhịp thở Lộ Vô Quy đã đuổi kịp hắn. Cô nhấc lên thước phép đập xuống đầu hắn.
Tên đàn ông kia nghe thấy tiếng gió phía sau lưng, xoay người dùng thước phép chắn lại, sau đó hắn cảm thấy một cỗ lực lượng bàng bạc như núi cao áp tới, hai tay của hắn không chịu nổi cỗ lực lượng này, trực tiếp uốn cong xuống ---
Thước phép Lượng Thiên trong tay Lộ Vô Quy hung hăng nện xuống thước phép của tên kia, tiếp đó ép cả cây thước phép lên đầu hắn. Chỉ nghe một tiếng "rắc" nứt vang, thước phép của tên đàn ông dừng trên đỉnh đầu của hắn, đỉnh đầu và thước phép đều cùng nhau nứt ra, đôi mắt hắn cũng lồi ra ngoài, máu tươi theo tóc chảy xuống khắp mặt, thân thể hắn ngã ra sau té trên mặt đất, đôi mắt trừng lớn giống như chết không nhắm mắt.
Một tiếng bi giận rống to từ cổng lớn truyền đến, Lộ Vô Quy nhìn thấy lão già lúc nãy cầm lưới phép bắt Đại Bạch đang dùng đôi mắt như muốn nứt ra căm hận nhìn cô chằm chằm. Lộ Vô Quy liền xách lên thước phép Lượng Thiên nhào tới chỗ hắn.
Du Thanh Vi đứng ở cửa nhìn xem hai người chết trên mặt đất, lại nhìn Lộ Vô Quy cầm thước phép đang định xông lên giết người, nàng một bước nhảy thật xa nhào lên, dùng sức ôm lấy Lộ Vô Quy, hét lớn một tiếng: "Tiểu muộn ngốc!"
Lộ Vô Quy vừa muốn nhảy dựng lên đánh lão già kia thì bị Du Thanh Vi ôm eo lại, cánh tay mềm mại gắt gao ôm lấy eo của cô làm cho cô có chút sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia mê man.
Đà Gia mang theo người chạy đến đánh về phía lão già kia, ông và năm tay thủ hạ cùng nhau nhào lên, chẳng mấy chốc đã đem lão già ấn trên mặt đất.
Còn mấy tên lúc nãy triền đấu với bọn họ thấy tình thế không đúng đều đã chạy mất, chỉ bắt lại được hai tên.
Du Thanh Vi gắt gao ôm lấy Lộ Vô Quy, cả người nàng run lẩy bẩy. Đối phương ở công trường thiết cục, nhà nàng bị tập kích đều không đáng sợ bằng việc Lộ Vô Quy giết người mà đôi mắt cũng không thèm chớp một cái.
Lúc nãy ở công trường nhìn thấy Lộ Vô Quy giết người rồi còn muốn ăn sinh hồn, nàng đã cảm thấy không thích hợp, hiện tại nàng mới ý thức được Lộ Vô Quy xảy ra chuyện gì. Lúc ở đường Âm, Lộ Vô Quy đánh chết thần nỏ thủ của Yến gia là đã bắt đầu khai sát giới. Trong ý thức của Lộ Vô Quy, giết một người hay giết mười người cũng không khác gì nhau, giết người hay giết thi quái cũng không khác gì nhau, chỉ cần chọc tới em ấy, một thước đánh chết xong việc.
Lộ Vô Quy chém giết Yêu Linh quỷ quái nhiều vô số kể, tích lũy lâu ngày dài tháng làm cho cả người em ấy sát khí rất nặng. Em ấy chết qua ba lần, mỗi một lần đều chịu nỗi khổ đột tử, người bị đột tử sát khí trọng, oán khí nặng rất khó tiêu tan. Nếu không phải đạo hạnh của em ấy cao thâm thì đã sớm rơi vào ác quỷ đạo. Hiện giờ Lộ Vô Quỷ chỉ cần bước đi một bước sai lầm thì sẽ đọa vào ác quỷ đạo, công sức tu hành trước kia đều bị hủy hết. Dù cho em ấy là Càn Khôn thai được dựng dục từ phong thủy bảo địa đạt đến tạo hóa cũng sẽ tan thành mây khói.
Du Thanh Vi ôm lấy Lộ Vô Quy một hồi lâu mới gian nan thốt ra một câu: "Tiểu muộn ngốc, cầu xin em, đừng lại giết người nữa." Chỉ ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ, trên tay Lộ Vô Quy đã dính sáu điều mạng người, trong đó bốn cái đều là người bình thường. Nhà thầu Du hướng nàng cầu cứu, các nàng đi qua, đem người cần cứu đang sống sờ sờ một thước đánh cho chết, sau đó lại bị nàng dùng bùa hỏa đốt cho thi cốt không còn. Các nàng đây là cứu người sao?
Đà Gia đem mấy người kia trói gô lại, lúc này mới đến hỏi Du Thanh Vi nên xử lí như thế nào.
Du Thanh Vi phục hồi lại tinh thần, nặng nề thở dài: "Trước tiên trói lại lôi đến phòng khách đi." Nàng sợ Lộ Vô Quy lại ăn quỷ nên đem hai túi bùa chứa quỷ mới chết từ trong balo của Lộ Vô Quy lấy ra bỏ vào trong túi của mình, lúc này mới nắm tay kéo Lộ Vô Quy đi về phòng. Nàng không dám để bộ dáng như thế này đi tầng hầm tìm Tả Nhàn, trước tiên quay về phòng mình đem vết máu trên người rửa sạch sẽ, sau đó dùng băng cá nhân che lại dấu răng cắn trên cổ rồi mới thay một bộ quần áo sạch sẽ đi đến tầng hầm đón Tả Nhàn.
Hai thi thể bị Lộ Vô Quy đánh chết được thủ hạ của Đà Gia kéo về trong sân, từ trong nhà kho lấy ra hai miếng vải che lại, mấy vết máu lưu trên mặt đất cũng được người dùng nước tẩy rửa một phen.
An bài xong tất cả, lúc này Đà Gia mới gặp dì Tiền nhờ dì ấy tìm cho hòm thuốc rồi đi đến phòng của Tiểu Đường tự mình dùng kim chỉ may lại miệng vết thương.
Du Thanh Vi thấy mẹ nàng bị dọa sợ, đành an ủi vài câu: "Mẹ, không có việc gì đâu." Sau đó nàng gọi điện thoại cho Đông Lai tiên sinh, kêu nàng ấy đến đây một chuyến.
Tả Nhàn hỏi Du Thanh Vi: "Có phải con có việc gạt mẹ hay không?"
Du Thanh Vi thở dài một hơi rồi mới đem chuyện Thường Tam dùng tên giả là Liễu Tam lừa chú hai đi tìm giáng đầu sư, kết quả hại chết cả nhà bọn họ cho mẹ nàng nghe. Nàng nói: "Long sư thúc bọn họ đang ở bên ngoài dồn toàn lực vây bắt Thường Tam, chuyện tối nay có phải do hắn gây ra hay không phải đi điều tra mới biết được. Con đã kêu Đông Lai tiên sinh đến đây, nàng ấy là người quản lý khối Yêu Linh của Hiệp Hội." Đang nói chuyện, nàng nhìn thấy Đại Bạch đã hóa thành một con giao long to cỡ chiếc đũa, run run rẩy rẩy dán ở góc tường chui vào nhà, nó nhanh như chớp bay đến thư phòng tìm tiểu muộn ngốc.
Tả Nhàn nhìn thấy cửa phòng của Đường Viễn mở ra liền đi qua, hỏi Đà Gia: "A Nhạc, không sao chứ?"
Đà Gia đã thay ra bộ quần áo dính máu, mặc vào quần áo của Đường Viễn. Ông cười nói: "Chị Nhàn yên tâm, chỉ là một chút vết thương nhỏ, không đáng ngại."
Tả Nhàn hỏi: "Sao các chú biết mà tới đây vậy?"
Đà Gia nói: "Tiểu Đường thấy gần đây không yên ổn nên kêu hai cái vệ sĩ bên công ty tôi âm thầm đi theo bảo vệ chị, tối hôm qua bọn họ gọi điện thoại cho tôi nói có người đang lén lút muốn tiến vào trong nhà gây sự, vì vậy tôi liền mang theo người tới đây." Ông nói xong liền hướng mấy người đang canh giữ bên ngoài gọi lên mấy cái tên.
Mấy người được kêu tên nhanh chóng tiến vào, hô thanh: "Đà Gia.", sau đó quay qua thưa Tả Nhàn: "Dì Nhàn."
Đà Gia nói: "Chị Nhàn, chị xem, gần đây anh Long và Tiểu Đường bọn họ đều không có ở nhà, tôi trước để mấy người này lưu lại đây bảo hộ, chị thấy có được không?"
Tả Nhàn nhìn thấy mấy người này đều là người trước kia đi theo lão gia tử, bà đều nhận thức nên gật đầu đồng ý.
Đà Gia an bài người của mình đem dấu vết đánh nhau trong sân thu dọn sạch sẽ, sau đó mới hỏi Du Thanh Vi xem có muốn ông hỗ trợ xử lí hai cái thi thể trong sân hay không, nghe Du Thanh Vi nói không cần ông mới chào tạm biệt Tả Nhàn và Du Thanh Vi, để lại sáu tay vệ sĩ rồi mang người rời đi.
Đà Gia vừa đi vài phút, Đông Lai tiên sinh mang theo A Hôi chạy tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.