Chương 58
Du Diên
17/06/2021
Vết thương của Dư Phong chưa lành nên những ngày này họ đều ở khách điếm
tĩnh dưỡng, chuyện xảy ra ngày hôm qua khiến ai cũng thấp thỏm không
yên, cảm thấy nơi này không ở được nữa quyết định rời khỏi đây trước.
Được Dư Phong chăm sóc cẩn thận nên Mặc Thanh cũng đã sớm lấy lại tinh
thần tươi tỉnh như xưa, nếu vì chuyện này mà những ngày tháng về sau cứ
tiếp tục u uất không vui, thì quả thật đúng là tự hành hạ mình khó chịu. Mặc Thanh bình thản đã quen, lúc bị dọa hoảng sợ một chút, mà cơn sợ
hãi qua đi lại thấy bình thường.
Nhưng có vẻ như ngoài y và Lâm Du Nhiên ra tâm trạng ai cũng căng thẳng không tốt. Doãn Tình lo lắng cho y nên bị ảnh hưởng, còn Dư Phong thì không biết làm sao lại giằng co với Ngọc Thanh. Lâm Du Nhiên nhìn hai người phía xa không ngừng mặt nặng mày nhẹ, ghé lại gần Mặc Thanh thử thăm dò.
“Ta thấy huynh đệ họ có gì đó bất thường lắm, ngươi không thấy khó chịu à?”
Mặc Thanh bĩu môi, không quan tâm nói: “Ta việc gì phải khó chịu?” Nói vậy nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về hướng đó không rời. Thấy họ nói xong tiến trở về hướng này Mặc Thanh mới lảng tránh nhìn sang chỗ khác.
Hai tay Ngọc Thanh bấu chặt lấy nhau cúi đầu ngại ngùng đi theo sau lưng Dư Phong, trước mặt mọi người y vốn rất ít nói, tạo một khoảng cách khiến người khác cảm thấy khó gần. Mặc Thanh liếc mắt một cái rồi khó chịu rời về, bứt bông hoa dại trong tay nhỏ giọng mắng thầm: “Trước mặt ta thì nhe nanh múa vuốt, nào thấy ngoan ngoãn như vậy.”
Dư Phong tiến đến bên cạnh Mặc Thanh nhưng y vẫn làm như không biết, hắn ngập ngừng một lúc lâu mới dám cất tiếng. “Hiện tại sức khỏe Ngọc Thanh vẫn còn đang yếu, ta không thể bỏ mặc đệ ấy một mình được. Mặc Thanh ta cho đệ ấy đi cùng được không?”
Mặc Thanh vốn dĩ định ngó lơ nhưng không hiểu sao lại cảm thấy tức giận, quay qua trừng cả hai người. Ngọc Thanh nhìn thấy ánh mắt của y dừng trên người mình, vội vàng bày ra vẻ mặt ủ rũ nói:
“Thật xin lỗi, vì ta mà mọi người thêm phiền phức...”
“Đừng nói như vậy, chúng ta cũng không vội. Thân thể Ngọc Thanh không tốt thì đi chậm một chút là được.” Doãn Tình đứng ra nói.
Lâm Du Nhiên cũng thấy rất đúng gật đầu hùa theo. Mặc Thanh tâm trạng đã không tốt nay càng tệ hơn. Mới ở có vài ngày đã mê hoặc hết sư huynh với bằng hữu của y rồi, ai cũng đã nói vậy giờ tỏ thái độ chẳng phải y thành người nhỏ nhen, không biết suy nghĩ cho người khác?
Mặc Thanh không có chỗ trút giận liền ném ánh mắt khó chịu cho Dư Phong, ngoài mặt vẫn mỉm cười nói: “Nếu Dư công tử đã quyết định thì cứ theo ý của ngươi đi!”
Nói rồi liền đứng dậy tránh sang chỗ khác. Còn ở gần mấy người này thêm, sớm muộn gì cũng bị chọc cho tức chết.
Lúc đi qua Ngọc Thanh, y cố tình dừng lại một chút. Ngọc Thanh cũng quay lại nhìn, vẻ mặt đắc ý khóe môi còn hơi cong lên. Mặc Thanh bật cười, coi như không nhìn thấy lập tức lướt qua.
Con mẹ nó đây là ý gì? Y muốn làm thánh mẫu bao dung nhưng có vẻ người ta không muốn nha!
Đi suốt một ngày đường, trời đã khuya mà họ vẫn không qua được khu rừng. Đường càng ngày càng khó đi, di chuyển trong đêm cũng không phải là chuyện dễ. Bốn người khỏe mạnh thì không sao, Ngọc Thanh liên tục bị tụt lại đằng sau, cứ một lúc lại ngừng lại thở dốc. Đột nhiên Ngọc Thanh loạng choạng như muốn ngã xuống, Dư Phong ở bên cạnh vội đỡ lấy khuỷu tay y lo lắng hỏi:
“Không sao chứ?”
Sắc mặt Ngọc Thanh nhợt nhạt nhưng vẫn mỉm cười lắc đầu. “Đệ không sao… Mọi người cứ đi tiếp đi không cần lo lắng cho đệ… khụ khụ.”
Nói xong liền ho liên tiếp mấy tiếng. Mặc Thanh âm thầm vỗ tay trong lòng. Diễn quá hay, quá xuất sắc! Bây giờ nếu họ đi tiếp, không phải sẽ bị đội cho cái nồi mấy kẻ nhẫn tâm, không biết tiếc thương mỹ nhân?
“Cũng muộn rồi, chúng ta ngồi ở đây nghỉ ngơi tạm đi.” Doãn Tình thấy sắc mặt Mặc Thanh không tốt, nhân lúc y chưa gây ra đại họa vội lên tiếng đề nghị.
Đi lâu như vậy ai cũng đã thấm mệt, mọi người ngay lập tức đồng ý. Thấy Ngọc Thanh đã đứng vững, Dư Phong đang định buông tay ra thì Ngọc Thanh lại nắm chặt lấy tay hắn giữ lại, ấp úng nói:
“Sư huynh… huynh đỡ đệ ra chỗ kia ngồi được không?”
Dư Phong mím môi, từ chối không được miễn cưỡng đỡ Ngọc Thanh ngồi xuống bên cạnh, hai mày khẽ nhíu lại. “Sức khỏe đã không tốt còn đi ra ngoài.”
Ngọc Thanh hơi rũ mắt xuống không lập tức trả lời, đợi đến khi Dư Phong đứng lên định rời đi mới nghẹn ngào nói: “Nếu không phải vì tìm huynh... ta cũng sẽ không ra ngoài.”
“Đệ vốn không nên đến tìm ta.” Hắn thở dài lạnh nhạt nói.
“Sư huynh…” Ngay tức khắc hai mắt Ngọc Thanh ngập nước, nhìn Dư Phong giọng khàn khàn cầu xin. “Sư huynh… huynh về đi được không? Huynh đi lâu như vậy chưởng môn sư bá rất nhớ huynh, ông ấy cũng đã lớn tuổi rồi… không thể cùng ta quay trở về sao?”
“Ngọc Thanh!” Lần này Dư Phong có vẻ hơi tức giận lớn tiếng. “Đệ còn nói thêm một câu nữa thì từ nay về sau ta coi như không quen biết ta đi!”
Ngọc Thanh há hốc miệng không ngờ Dư Phong lại phản ứng như vậy, y tủi thân nước mắt từ khóe mắt rơi dài xuống, nhưng nhanh chóng lấy tay lau đi. Cứ nghĩ nhìn thấy y khóc Dư Phong sẽ mềm lòng, nào ngờ hắn còn chẳng mảy may quay đầu lại nhìn, điều này càng khiến Ngọc Thanh thêm uất ức.
Những người còn lại coi như mắt điếc tai ngơ. Dư Phong thêm củi vào lửa để cháy to hơn, hắn thấy hơi bí bách kiếm cớ rời khỏi. “Để ta đi xung quanh xem có thú rừng nào không.”
“Đi cùng đi.” Doãn Tình đề nghị, họ khá đông người nên có người đi giúp vẫn hơn. Dư Phong cũng không có lý do gì để từ chối, gật nhẹ đầu.
Nhìn thấy Doãn Tình nói vậy, Lâm Du Nhiên vội vàng đứng dậy theo hí hửng nói:
“Ta đi với huynh!”
“Lúc nãy còn kêu mệt, sao không ngồi nghỉ chạy theo ta làm gì?” Doãn Tình nhìn về phía Lâm Du Nhiên mỉm cười hỏi.
“Hết mệt rồi. Ta muốn đi với huynh!” Lâm Du Nhiên khẩn trương hẳn lên, sợ Doãn Tình không đồng ý vội vàng chạy đi trước vài bước.
Mặc Thanh nhìn một màn này không khỏi cảm thấy kỳ lạ, khóe môi khẽ giật quay qua Lâm Du Nhiên thắc mắc: “Ngươi từ bao giờ còn dính lấy sư huynh hơn cả ta?”
“Dính thì có sao? Dù sao Doãn huynh cũng không ghét bỏ ta.” Lâm Du Nhiên hất cằm lên nói.
“Được rồi, muốn đi thì đi nhanh lên.”Doãn Tình bật cười thúc giục, như sợ lại có người đòi theo, hắn phủ đầu trước. “Mặc Thanh đệ ở lại cùng Ngọc Thanh đi, thân thể Ngọc Thanh không tốt đừng để y ở một mình.”
“Cũng có phải trẻ con đâu mà cần người trông…” Mặc Thanh bĩu môi tỏ vẻ chán ghét, dù y không cam lòng nhưng cũng không phản đối.
Chờ mọi người đi xa rồi Ngọc Thanh lau sạch nước mắt, vẻ mặt khác hẳn khi ở cùng Dư Phong, nhìn Mặc Thanh bâng quơ nói: “Ở lại cùng ta có vẻ ngươi không tình nguyện cho lắm.”
Mặc Thanh lười tranh chấp với loại người thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn thay y phục này, nhắm mắt lại coi như không nghe thấy. Y không lên tiếng phản bác không có nghĩa là người kia cũng chịu im lặng, Ngọc Thanh lại hờ hững nói tiếp.
“Đừng tưởng hiện tại Dư Phong tốt với ngươi một chút ngươi liền được đà đắc ý, trước kia huynh ấy đối tốt với ta còn hơn thế này gấp vạn lần.”
Mặc Thanh mở mắt ra thở dài một hơi. “Ngươi muốn nói gì thì cứ nói thẳng.”
Ngọc Thanh không vội vàng trả lời ngẩng mặt lên khẽ cười. “Trước kia quan hệ của ta và Dư Phong rất tốt. Huynh ấy quan tâm ta, không bao giờ nặng lời với ta, một nửa thời gian của ta đều ở trên người huynh ấy. Ngươi có biết vì sao Dư Phong lại rời phái Thanh Liên không?”
Nhìn thấy hai mày Mặc Thanh khẽ nhíu lại, Ngọc Thanh biết là y chưa từng nghe qua lý do âm thầm đắc ý. “Dư Phong và ta có một chút hiểu lầm nên mói giận dỗi bỏ đi. Ta biết vì sao huynh ấy tốt với ngươi, tên của ta và ngươi rất giống nhau, hiện tại huynh ấy có cảm tình với ngươi chắc cũng chỉ là do xúc động nhất thời. Bây giờ ta đã ở đây, sớm muộn gì huynh ấy cũng quay về bên ta.”
Qua nửa ngày vẫn không thấy Mặc Thanh trả lời, nghĩ rằng mình đã đạt được mục đích, trong lòng Ngọc Thanh không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Lúc này Mặc Thanh mới bình thản cất tiếng.
“Ta quen Dư Phong chưa lâu, nhưng thấy hắn cũng không phải người hẹp hòi. Không biết giữa hai người có hiểu lầm gì mà khiến hắn giận ngươi suốt bấy nhiêu năm?”
Nhìn thấy sắc mặt Ngọc Thanh khẽ biến, Mặc Thanh cười nhạt nói tiếp. “Ngươi nói vì tên của ta gần giống tên ngươi nên hắn mới nhất thời xúc động, hiện tại chính chủ xuất hiện ở đây rồi, sao ta cảm thấy Dư Phong không có một chút tình ý nào với ngươi? ”
“Ta không biết hai người trước kia là quan hệ gì, nhưng hiện tại là Dư Phong thích ta chứ không phải ta theo đuổi hắn, ngươi đi nói những lời này với ta có quá thừa thãi không? Tuy ta ít ra ngoài nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc, ngược lại là ngươi đó...” Ánh mắt Mặc Thanh lạnh đi, giọng đầy mỉa mai nhìn thẳng vào mặt Ngọc Thanh cười khẩy.
“Uổng công xuất thân từ môn phái lớn, sao lại làm ra mấy hành động ngu xuẩn thế này. Thật là ấu trĩ.”
Nhưng có vẻ như ngoài y và Lâm Du Nhiên ra tâm trạng ai cũng căng thẳng không tốt. Doãn Tình lo lắng cho y nên bị ảnh hưởng, còn Dư Phong thì không biết làm sao lại giằng co với Ngọc Thanh. Lâm Du Nhiên nhìn hai người phía xa không ngừng mặt nặng mày nhẹ, ghé lại gần Mặc Thanh thử thăm dò.
“Ta thấy huynh đệ họ có gì đó bất thường lắm, ngươi không thấy khó chịu à?”
Mặc Thanh bĩu môi, không quan tâm nói: “Ta việc gì phải khó chịu?” Nói vậy nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về hướng đó không rời. Thấy họ nói xong tiến trở về hướng này Mặc Thanh mới lảng tránh nhìn sang chỗ khác.
Hai tay Ngọc Thanh bấu chặt lấy nhau cúi đầu ngại ngùng đi theo sau lưng Dư Phong, trước mặt mọi người y vốn rất ít nói, tạo một khoảng cách khiến người khác cảm thấy khó gần. Mặc Thanh liếc mắt một cái rồi khó chịu rời về, bứt bông hoa dại trong tay nhỏ giọng mắng thầm: “Trước mặt ta thì nhe nanh múa vuốt, nào thấy ngoan ngoãn như vậy.”
Dư Phong tiến đến bên cạnh Mặc Thanh nhưng y vẫn làm như không biết, hắn ngập ngừng một lúc lâu mới dám cất tiếng. “Hiện tại sức khỏe Ngọc Thanh vẫn còn đang yếu, ta không thể bỏ mặc đệ ấy một mình được. Mặc Thanh ta cho đệ ấy đi cùng được không?”
Mặc Thanh vốn dĩ định ngó lơ nhưng không hiểu sao lại cảm thấy tức giận, quay qua trừng cả hai người. Ngọc Thanh nhìn thấy ánh mắt của y dừng trên người mình, vội vàng bày ra vẻ mặt ủ rũ nói:
“Thật xin lỗi, vì ta mà mọi người thêm phiền phức...”
“Đừng nói như vậy, chúng ta cũng không vội. Thân thể Ngọc Thanh không tốt thì đi chậm một chút là được.” Doãn Tình đứng ra nói.
Lâm Du Nhiên cũng thấy rất đúng gật đầu hùa theo. Mặc Thanh tâm trạng đã không tốt nay càng tệ hơn. Mới ở có vài ngày đã mê hoặc hết sư huynh với bằng hữu của y rồi, ai cũng đã nói vậy giờ tỏ thái độ chẳng phải y thành người nhỏ nhen, không biết suy nghĩ cho người khác?
Mặc Thanh không có chỗ trút giận liền ném ánh mắt khó chịu cho Dư Phong, ngoài mặt vẫn mỉm cười nói: “Nếu Dư công tử đã quyết định thì cứ theo ý của ngươi đi!”
Nói rồi liền đứng dậy tránh sang chỗ khác. Còn ở gần mấy người này thêm, sớm muộn gì cũng bị chọc cho tức chết.
Lúc đi qua Ngọc Thanh, y cố tình dừng lại một chút. Ngọc Thanh cũng quay lại nhìn, vẻ mặt đắc ý khóe môi còn hơi cong lên. Mặc Thanh bật cười, coi như không nhìn thấy lập tức lướt qua.
Con mẹ nó đây là ý gì? Y muốn làm thánh mẫu bao dung nhưng có vẻ người ta không muốn nha!
Đi suốt một ngày đường, trời đã khuya mà họ vẫn không qua được khu rừng. Đường càng ngày càng khó đi, di chuyển trong đêm cũng không phải là chuyện dễ. Bốn người khỏe mạnh thì không sao, Ngọc Thanh liên tục bị tụt lại đằng sau, cứ một lúc lại ngừng lại thở dốc. Đột nhiên Ngọc Thanh loạng choạng như muốn ngã xuống, Dư Phong ở bên cạnh vội đỡ lấy khuỷu tay y lo lắng hỏi:
“Không sao chứ?”
Sắc mặt Ngọc Thanh nhợt nhạt nhưng vẫn mỉm cười lắc đầu. “Đệ không sao… Mọi người cứ đi tiếp đi không cần lo lắng cho đệ… khụ khụ.”
Nói xong liền ho liên tiếp mấy tiếng. Mặc Thanh âm thầm vỗ tay trong lòng. Diễn quá hay, quá xuất sắc! Bây giờ nếu họ đi tiếp, không phải sẽ bị đội cho cái nồi mấy kẻ nhẫn tâm, không biết tiếc thương mỹ nhân?
“Cũng muộn rồi, chúng ta ngồi ở đây nghỉ ngơi tạm đi.” Doãn Tình thấy sắc mặt Mặc Thanh không tốt, nhân lúc y chưa gây ra đại họa vội lên tiếng đề nghị.
Đi lâu như vậy ai cũng đã thấm mệt, mọi người ngay lập tức đồng ý. Thấy Ngọc Thanh đã đứng vững, Dư Phong đang định buông tay ra thì Ngọc Thanh lại nắm chặt lấy tay hắn giữ lại, ấp úng nói:
“Sư huynh… huynh đỡ đệ ra chỗ kia ngồi được không?”
Dư Phong mím môi, từ chối không được miễn cưỡng đỡ Ngọc Thanh ngồi xuống bên cạnh, hai mày khẽ nhíu lại. “Sức khỏe đã không tốt còn đi ra ngoài.”
Ngọc Thanh hơi rũ mắt xuống không lập tức trả lời, đợi đến khi Dư Phong đứng lên định rời đi mới nghẹn ngào nói: “Nếu không phải vì tìm huynh... ta cũng sẽ không ra ngoài.”
“Đệ vốn không nên đến tìm ta.” Hắn thở dài lạnh nhạt nói.
“Sư huynh…” Ngay tức khắc hai mắt Ngọc Thanh ngập nước, nhìn Dư Phong giọng khàn khàn cầu xin. “Sư huynh… huynh về đi được không? Huynh đi lâu như vậy chưởng môn sư bá rất nhớ huynh, ông ấy cũng đã lớn tuổi rồi… không thể cùng ta quay trở về sao?”
“Ngọc Thanh!” Lần này Dư Phong có vẻ hơi tức giận lớn tiếng. “Đệ còn nói thêm một câu nữa thì từ nay về sau ta coi như không quen biết ta đi!”
Ngọc Thanh há hốc miệng không ngờ Dư Phong lại phản ứng như vậy, y tủi thân nước mắt từ khóe mắt rơi dài xuống, nhưng nhanh chóng lấy tay lau đi. Cứ nghĩ nhìn thấy y khóc Dư Phong sẽ mềm lòng, nào ngờ hắn còn chẳng mảy may quay đầu lại nhìn, điều này càng khiến Ngọc Thanh thêm uất ức.
Những người còn lại coi như mắt điếc tai ngơ. Dư Phong thêm củi vào lửa để cháy to hơn, hắn thấy hơi bí bách kiếm cớ rời khỏi. “Để ta đi xung quanh xem có thú rừng nào không.”
“Đi cùng đi.” Doãn Tình đề nghị, họ khá đông người nên có người đi giúp vẫn hơn. Dư Phong cũng không có lý do gì để từ chối, gật nhẹ đầu.
Nhìn thấy Doãn Tình nói vậy, Lâm Du Nhiên vội vàng đứng dậy theo hí hửng nói:
“Ta đi với huynh!”
“Lúc nãy còn kêu mệt, sao không ngồi nghỉ chạy theo ta làm gì?” Doãn Tình nhìn về phía Lâm Du Nhiên mỉm cười hỏi.
“Hết mệt rồi. Ta muốn đi với huynh!” Lâm Du Nhiên khẩn trương hẳn lên, sợ Doãn Tình không đồng ý vội vàng chạy đi trước vài bước.
Mặc Thanh nhìn một màn này không khỏi cảm thấy kỳ lạ, khóe môi khẽ giật quay qua Lâm Du Nhiên thắc mắc: “Ngươi từ bao giờ còn dính lấy sư huynh hơn cả ta?”
“Dính thì có sao? Dù sao Doãn huynh cũng không ghét bỏ ta.” Lâm Du Nhiên hất cằm lên nói.
“Được rồi, muốn đi thì đi nhanh lên.”Doãn Tình bật cười thúc giục, như sợ lại có người đòi theo, hắn phủ đầu trước. “Mặc Thanh đệ ở lại cùng Ngọc Thanh đi, thân thể Ngọc Thanh không tốt đừng để y ở một mình.”
“Cũng có phải trẻ con đâu mà cần người trông…” Mặc Thanh bĩu môi tỏ vẻ chán ghét, dù y không cam lòng nhưng cũng không phản đối.
Chờ mọi người đi xa rồi Ngọc Thanh lau sạch nước mắt, vẻ mặt khác hẳn khi ở cùng Dư Phong, nhìn Mặc Thanh bâng quơ nói: “Ở lại cùng ta có vẻ ngươi không tình nguyện cho lắm.”
Mặc Thanh lười tranh chấp với loại người thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn thay y phục này, nhắm mắt lại coi như không nghe thấy. Y không lên tiếng phản bác không có nghĩa là người kia cũng chịu im lặng, Ngọc Thanh lại hờ hững nói tiếp.
“Đừng tưởng hiện tại Dư Phong tốt với ngươi một chút ngươi liền được đà đắc ý, trước kia huynh ấy đối tốt với ta còn hơn thế này gấp vạn lần.”
Mặc Thanh mở mắt ra thở dài một hơi. “Ngươi muốn nói gì thì cứ nói thẳng.”
Ngọc Thanh không vội vàng trả lời ngẩng mặt lên khẽ cười. “Trước kia quan hệ của ta và Dư Phong rất tốt. Huynh ấy quan tâm ta, không bao giờ nặng lời với ta, một nửa thời gian của ta đều ở trên người huynh ấy. Ngươi có biết vì sao Dư Phong lại rời phái Thanh Liên không?”
Nhìn thấy hai mày Mặc Thanh khẽ nhíu lại, Ngọc Thanh biết là y chưa từng nghe qua lý do âm thầm đắc ý. “Dư Phong và ta có một chút hiểu lầm nên mói giận dỗi bỏ đi. Ta biết vì sao huynh ấy tốt với ngươi, tên của ta và ngươi rất giống nhau, hiện tại huynh ấy có cảm tình với ngươi chắc cũng chỉ là do xúc động nhất thời. Bây giờ ta đã ở đây, sớm muộn gì huynh ấy cũng quay về bên ta.”
Qua nửa ngày vẫn không thấy Mặc Thanh trả lời, nghĩ rằng mình đã đạt được mục đích, trong lòng Ngọc Thanh không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Lúc này Mặc Thanh mới bình thản cất tiếng.
“Ta quen Dư Phong chưa lâu, nhưng thấy hắn cũng không phải người hẹp hòi. Không biết giữa hai người có hiểu lầm gì mà khiến hắn giận ngươi suốt bấy nhiêu năm?”
Nhìn thấy sắc mặt Ngọc Thanh khẽ biến, Mặc Thanh cười nhạt nói tiếp. “Ngươi nói vì tên của ta gần giống tên ngươi nên hắn mới nhất thời xúc động, hiện tại chính chủ xuất hiện ở đây rồi, sao ta cảm thấy Dư Phong không có một chút tình ý nào với ngươi? ”
“Ta không biết hai người trước kia là quan hệ gì, nhưng hiện tại là Dư Phong thích ta chứ không phải ta theo đuổi hắn, ngươi đi nói những lời này với ta có quá thừa thãi không? Tuy ta ít ra ngoài nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc, ngược lại là ngươi đó...” Ánh mắt Mặc Thanh lạnh đi, giọng đầy mỉa mai nhìn thẳng vào mặt Ngọc Thanh cười khẩy.
“Uổng công xuất thân từ môn phái lớn, sao lại làm ra mấy hành động ngu xuẩn thế này. Thật là ấu trĩ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.