Chương 10: Đóa hoa quỳnh 2
Du Diên
12/06/2021
Mặc Thanh nhìn thấy cả người cũng
run lên, y sợ nhất nhìn mấy thứ kinh dị như thế này. Dư Phong cảm ơn lão bá rồi quay sang nhìn Mặc Thanh, lúc này hắn mới buông y ra nghiêm túc
nói.
“Chuyện đòi nợ ngươi thì vẫn phải đòi, nhưng mà thấy yêu ma làm loạn cũng không thể khoanh tay đứng yên. Thế nào? Có muốn hợp tác lần nữa? Nhưng nói trước, ngươi không được bỏ ta một mình chạy đi đâu đấy.”
Tên này bị thần kinh sao? Lúc nãy hắn không nghe lão bá kia nói đã có ba đạo sĩ chết rồi hả?
Mặc Thanh lẩm bẩm miễn cưỡng nở một nụ cười, hơi lùi lại phía sau.
“Hay là thôi đi… ngươi cần tiền mà đúng không? Cần bao nhiêu tiền đợi ta một thời gian, ta đền bù cho ngươi là được chứ gì…”
“Ta làm sao tin được ngươi? Khó khăn lắm mới tìm được, bây giờ buông, nhỡ ngươi chạy mất thì ta biết đi đâu tìm?”
Mặc Thanh khổ sở không thôi ánh mắt rưng rưng nhìn hắn.
“Dư đại hiệp à, ngươi rốt cuộc muốn gì đây, xin lỗi ta cũng xin lỗi rồi tiền ta cũng nói sẽ trả. Giờ ngươi lại lật lọng nói không cần nữa là sao?”
Dư Phong ghé xuống gần y nở một nụ cười tà mị nói: “Vậy nên mới có câu 'cơ hội đã bỏ qua rồi rất khó có lại' đó Mặc đạo trưởng… đi thôi.”
“A a ngươi buông ta ra!” Dứt lời Dư Phong lại vừa lôi vừa kéo Mặc Thanh một đường đến thẳng trước cửa nhà đối diện, mặc cho y giãy giụa không thôi.
Mặc Thanh oán hận nhìn hắn. Trước khi ra cửa y không xem ngày hay sao mà lại đụng độ phải tên khốn kiếp không nói đạo lý này?!
Chỉ cần nhìn từ ngoài đã thấy Hà phủ bao quanh một màu u ám, ngay cả hạ nhân cũng ủ rũ không thôi. Nhìn thấy hai người Dư Phong, gia đinh chẳng thèm liếc mắt chán nản hỏi: “Có chuyện gì?”
Dư Phong khẽ huých tay Mặc Thanh đẩy y lên trước, Mặc Thanh không quên trừng mắt lên nhìn rồi mới quay qua mỉm cười nói với gia đinh.
“Tiểu ca ca, ta với người này đều là đạo sĩ, đi ngang thấy quý phủ có phải là đang gặp chuyện gì phiền phức. Có thể vào thông báo một tiếng với gia chủ không?”
Gia đinh chán nản xua tay. “Thôi thôi, ngươi không nhìn thấy thi thể vừa mang ra ngoài hả? Hắn cũng là đạo sĩ đấy, thời gian này mấy người như các ngươi đến không ít. Nhưng tiểu huynh đệ này nhìn ngươi còn trẻ, đừng vì một chút tiền này mà liều mình vậy chứ? Vẫn nên đi đi thì hơn.”
Nghe đến tiền hai mắt Mặc Thanh sáng lên, y quên mất luôn cả sợ hãi vội vàng hỏi lại.
“Nhà này trả tiền cao lắm sao?”
“Sao lại không cao, tận năm mươi lượng bạc đó, nhưng so với mạng sống thì có là gì cơ chứ. Ta khuyên ngươi vẫn là suy nghĩ lại đi.”
Dư Phong từ lúc nãy vẫn luôn im lặng giờ mới nói xen vào.
“Chưa thử sao biết hai ta không còn mạng trở ra, tiểu huynh đệ hay là ngươi vẫn nên vào thông báo một tiếng. Nhìn tình hình ta thấy lão gia nhà ngươi chắc ăn không ngon ngủ không yên nhiều ngày rồi.”
Gia đinh nhìn hai người có vẻ kiên quyết, bèn thở dài một hơi rồi nói: “Thật là không biết sợ chết… Hai người đi theo ta.”
Mặc Thanh đi phía sau, nhân lúc gia đinh kia không để ý lén cúi xuống nói thầm.
“Tận năm mươi lượng đó, nếu lấy được có phải là ta với ngươi hết nợ rồi không?”
“Vậy thì phải xem khả năng của ngươi ngươi rồi.”
Dư Phong mỉm cười rồi đi trước, Mặc Thanh nhìn bộ dạng của hắn âm thầm bĩu môi theo sau.
Nếu ai hỏi y tại sao lại ghét hắn như vậy thì chính là đây, cái bộ dạng kiêu căng, không coi ai ra gì như này thực sự rất khiến người khác muốn đánh.
Không ngoài dự đoán của Dư Phong, quả nhiên nhìn Hà lão gia thực sự đã rất mệt mỏi. Bao nhiêu ngày nay tìm đạo sĩ khắp nơi, ai cũng nghe yêu ma đáng sợ không dám đến mãi hôm qua mới tìm được đạo sĩ, ai ngờ cũng chả có tác dụng gì. Cứ nghĩ lần này sẽ xong thật rồi, ai ngờ gặp được hai người Dư Phong lại khiến ông len lỏi thêm một chút hi vọng.
Hà lão gia cất giọng khàn khàn nói: “Hai vị đạo trưởng, nếu hai người có thể tiêu diệt được thứ ác ma này thì dù có tốn cả gia tài lão già này cũng không tiếc!”
Dư Phong không quan tâm lắm nói vào chuyện chính.
“Hà lão gia ông cứ bình tĩnh, muốn chúng ta giúp ít ra ông cũng phải nói đã xảy ra chuyện gì.”
Hà lão gia đôi mắt đỏ ửng, như nhớ lại khoảng thời gian khó khăn vừa qua sau đó nhẹ giọng nói: “Người đầu tiên gặp phải thứ này chính là tam phu nhân nhà ta, lúc đầu ta nghĩ bà ấy chỉ nằm mơ nhìn gà hóa cuốc thôi nhưng tinh thần của phu nhân ngày càng tệ, có hôm còn khóc lên khóc xuống. Nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh dậy trong miệng phát ra toàn tiếng nói của trẻ con, trời ơi cả nhà ta bị dọa sợ chết khiếp."
Hà lão gia thở dài, vẻ mặt già nua đi thấy rõ: “Về sau con yêu nghiệt đó càng làm loạn hơn, quấy rầy hết người trong phủ, ta có ý định rời đi nơi khác nhưng nửa đêm nó đến bóp cổ ta đe dọa… Nói nếu ta dám chuyển nhà đi thì hơn trăm mạng người nhà ta nó sẽ giết sạch!”
Mặc Thanh nhíu mày tò mò hỏi: “Thứ này chỉ đe dọa chứ không giết người sao?”
“Ngoài những đạo sĩ ta mời đến thì nó không giết ai cả… Nhưng mỗi khi đêm xuống chỉ cần nghĩ đến nó sẽ đến làm phiền, lúc thì đứng đầu giường lúc thì bò lên chăn ôm chầm lấy ta, lúc thì chỉ đứng im nhìn ta cười khanh khách…” Hà lão gia vừa nghĩ vừa run bần bật.
“Đã hơn tháng nay rồi từ trên xuống dưới phủ không ai có một giấc ngủ ngon. Đạo trưởng, xin ngài hãy cứu giúp nhà ta đi.”
Hà lão gia vừa nói như là muốn quỳ xuống. Dư Phong vội đỡ tay ông lên không quên hỏi tiếp.
“Nghe nói đó là oan hồn một đứa trẻ, nhà ông có đứa con nào bị chết yểu hay là… có vô tình hại chết đứa trẻ nào không?”
Hà lão gia vội xua tay lắc đầu chối.
“Không có, làm sao có chuyện đó chứ đạo trưởng. Nhà ta chỉ làm ăn lương thiện nào có động đến mạng người bao giờ, huống chi là một đứa trẻ.”
Nói chuyện xong Hà lão gia sắp xếp cho hai người một căn phòng trong phủ. Mặc Thanh thấy sau khi nói chuyện xong Dư Phong luôn trầm tư, y tò mò phá lệ bắt chuyện trước.
“Ngươi cảm thấy Hà lão gia đó đang giấu giếm chúng ta chuyện gì à?”
Dư Phong nghe y hỏi ngước mặt lên mỉm cười.
“Hóa ra Mặc đạo trưởng cũng không vô dụng như ta nghĩ.”
Mặc Thanh đen mặt. Thấy y định rời đi, Dư Phong bèn cười cười dỗ dành.
“Ta nói đùa, ta nói đùa thôi. Những lời của ông ta nói không có điều bất thường mới là chuyện lạ.”
Mặc Thanh cũng cố hạ đi cảm giác căm ghét trong lòng với hắn, được rồi chỉ cần xong vụ này y lấy đươc tiền, hai người chia đôi vừa trả nợ cũ vừa có thể sống thêm được một thời gian. Từ nay về sau sẽ không phải dính dáng đến hắn nữa.
Nghĩ vậy trong lòng mới thấy thoải mái một chút nói: “Ngươi thấy Hà lão gia vì sao lại phải nói dối? Không phải là ông ta nên thành thật nói ra để chúng ta sớm đuổi oan hồn kia đi sao.”
“Vậy thì chỉ có hai khả năng.” Dư Phong vuốt cằm trầm tư một lúc.
“Thứ nhất ông ta và oan hồn kia có mối quan hệ không thể nào để người khác biết. Nếu lộ ra sẽ xảy ra chuyện chẳng hạn.”
“Vậy còn khả năng thứ hai?”
“Khả năng thứ hai chính là… đứa trẻ này do người trong Hà gia ra tay sát hại.”
“Chuyện đòi nợ ngươi thì vẫn phải đòi, nhưng mà thấy yêu ma làm loạn cũng không thể khoanh tay đứng yên. Thế nào? Có muốn hợp tác lần nữa? Nhưng nói trước, ngươi không được bỏ ta một mình chạy đi đâu đấy.”
Tên này bị thần kinh sao? Lúc nãy hắn không nghe lão bá kia nói đã có ba đạo sĩ chết rồi hả?
Mặc Thanh lẩm bẩm miễn cưỡng nở một nụ cười, hơi lùi lại phía sau.
“Hay là thôi đi… ngươi cần tiền mà đúng không? Cần bao nhiêu tiền đợi ta một thời gian, ta đền bù cho ngươi là được chứ gì…”
“Ta làm sao tin được ngươi? Khó khăn lắm mới tìm được, bây giờ buông, nhỡ ngươi chạy mất thì ta biết đi đâu tìm?”
Mặc Thanh khổ sở không thôi ánh mắt rưng rưng nhìn hắn.
“Dư đại hiệp à, ngươi rốt cuộc muốn gì đây, xin lỗi ta cũng xin lỗi rồi tiền ta cũng nói sẽ trả. Giờ ngươi lại lật lọng nói không cần nữa là sao?”
Dư Phong ghé xuống gần y nở một nụ cười tà mị nói: “Vậy nên mới có câu 'cơ hội đã bỏ qua rồi rất khó có lại' đó Mặc đạo trưởng… đi thôi.”
“A a ngươi buông ta ra!” Dứt lời Dư Phong lại vừa lôi vừa kéo Mặc Thanh một đường đến thẳng trước cửa nhà đối diện, mặc cho y giãy giụa không thôi.
Mặc Thanh oán hận nhìn hắn. Trước khi ra cửa y không xem ngày hay sao mà lại đụng độ phải tên khốn kiếp không nói đạo lý này?!
Chỉ cần nhìn từ ngoài đã thấy Hà phủ bao quanh một màu u ám, ngay cả hạ nhân cũng ủ rũ không thôi. Nhìn thấy hai người Dư Phong, gia đinh chẳng thèm liếc mắt chán nản hỏi: “Có chuyện gì?”
Dư Phong khẽ huých tay Mặc Thanh đẩy y lên trước, Mặc Thanh không quên trừng mắt lên nhìn rồi mới quay qua mỉm cười nói với gia đinh.
“Tiểu ca ca, ta với người này đều là đạo sĩ, đi ngang thấy quý phủ có phải là đang gặp chuyện gì phiền phức. Có thể vào thông báo một tiếng với gia chủ không?”
Gia đinh chán nản xua tay. “Thôi thôi, ngươi không nhìn thấy thi thể vừa mang ra ngoài hả? Hắn cũng là đạo sĩ đấy, thời gian này mấy người như các ngươi đến không ít. Nhưng tiểu huynh đệ này nhìn ngươi còn trẻ, đừng vì một chút tiền này mà liều mình vậy chứ? Vẫn nên đi đi thì hơn.”
Nghe đến tiền hai mắt Mặc Thanh sáng lên, y quên mất luôn cả sợ hãi vội vàng hỏi lại.
“Nhà này trả tiền cao lắm sao?”
“Sao lại không cao, tận năm mươi lượng bạc đó, nhưng so với mạng sống thì có là gì cơ chứ. Ta khuyên ngươi vẫn là suy nghĩ lại đi.”
Dư Phong từ lúc nãy vẫn luôn im lặng giờ mới nói xen vào.
“Chưa thử sao biết hai ta không còn mạng trở ra, tiểu huynh đệ hay là ngươi vẫn nên vào thông báo một tiếng. Nhìn tình hình ta thấy lão gia nhà ngươi chắc ăn không ngon ngủ không yên nhiều ngày rồi.”
Gia đinh nhìn hai người có vẻ kiên quyết, bèn thở dài một hơi rồi nói: “Thật là không biết sợ chết… Hai người đi theo ta.”
Mặc Thanh đi phía sau, nhân lúc gia đinh kia không để ý lén cúi xuống nói thầm.
“Tận năm mươi lượng đó, nếu lấy được có phải là ta với ngươi hết nợ rồi không?”
“Vậy thì phải xem khả năng của ngươi ngươi rồi.”
Dư Phong mỉm cười rồi đi trước, Mặc Thanh nhìn bộ dạng của hắn âm thầm bĩu môi theo sau.
Nếu ai hỏi y tại sao lại ghét hắn như vậy thì chính là đây, cái bộ dạng kiêu căng, không coi ai ra gì như này thực sự rất khiến người khác muốn đánh.
Không ngoài dự đoán của Dư Phong, quả nhiên nhìn Hà lão gia thực sự đã rất mệt mỏi. Bao nhiêu ngày nay tìm đạo sĩ khắp nơi, ai cũng nghe yêu ma đáng sợ không dám đến mãi hôm qua mới tìm được đạo sĩ, ai ngờ cũng chả có tác dụng gì. Cứ nghĩ lần này sẽ xong thật rồi, ai ngờ gặp được hai người Dư Phong lại khiến ông len lỏi thêm một chút hi vọng.
Hà lão gia cất giọng khàn khàn nói: “Hai vị đạo trưởng, nếu hai người có thể tiêu diệt được thứ ác ma này thì dù có tốn cả gia tài lão già này cũng không tiếc!”
Dư Phong không quan tâm lắm nói vào chuyện chính.
“Hà lão gia ông cứ bình tĩnh, muốn chúng ta giúp ít ra ông cũng phải nói đã xảy ra chuyện gì.”
Hà lão gia đôi mắt đỏ ửng, như nhớ lại khoảng thời gian khó khăn vừa qua sau đó nhẹ giọng nói: “Người đầu tiên gặp phải thứ này chính là tam phu nhân nhà ta, lúc đầu ta nghĩ bà ấy chỉ nằm mơ nhìn gà hóa cuốc thôi nhưng tinh thần của phu nhân ngày càng tệ, có hôm còn khóc lên khóc xuống. Nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh dậy trong miệng phát ra toàn tiếng nói của trẻ con, trời ơi cả nhà ta bị dọa sợ chết khiếp."
Hà lão gia thở dài, vẻ mặt già nua đi thấy rõ: “Về sau con yêu nghiệt đó càng làm loạn hơn, quấy rầy hết người trong phủ, ta có ý định rời đi nơi khác nhưng nửa đêm nó đến bóp cổ ta đe dọa… Nói nếu ta dám chuyển nhà đi thì hơn trăm mạng người nhà ta nó sẽ giết sạch!”
Mặc Thanh nhíu mày tò mò hỏi: “Thứ này chỉ đe dọa chứ không giết người sao?”
“Ngoài những đạo sĩ ta mời đến thì nó không giết ai cả… Nhưng mỗi khi đêm xuống chỉ cần nghĩ đến nó sẽ đến làm phiền, lúc thì đứng đầu giường lúc thì bò lên chăn ôm chầm lấy ta, lúc thì chỉ đứng im nhìn ta cười khanh khách…” Hà lão gia vừa nghĩ vừa run bần bật.
“Đã hơn tháng nay rồi từ trên xuống dưới phủ không ai có một giấc ngủ ngon. Đạo trưởng, xin ngài hãy cứu giúp nhà ta đi.”
Hà lão gia vừa nói như là muốn quỳ xuống. Dư Phong vội đỡ tay ông lên không quên hỏi tiếp.
“Nghe nói đó là oan hồn một đứa trẻ, nhà ông có đứa con nào bị chết yểu hay là… có vô tình hại chết đứa trẻ nào không?”
Hà lão gia vội xua tay lắc đầu chối.
“Không có, làm sao có chuyện đó chứ đạo trưởng. Nhà ta chỉ làm ăn lương thiện nào có động đến mạng người bao giờ, huống chi là một đứa trẻ.”
Nói chuyện xong Hà lão gia sắp xếp cho hai người một căn phòng trong phủ. Mặc Thanh thấy sau khi nói chuyện xong Dư Phong luôn trầm tư, y tò mò phá lệ bắt chuyện trước.
“Ngươi cảm thấy Hà lão gia đó đang giấu giếm chúng ta chuyện gì à?”
Dư Phong nghe y hỏi ngước mặt lên mỉm cười.
“Hóa ra Mặc đạo trưởng cũng không vô dụng như ta nghĩ.”
Mặc Thanh đen mặt. Thấy y định rời đi, Dư Phong bèn cười cười dỗ dành.
“Ta nói đùa, ta nói đùa thôi. Những lời của ông ta nói không có điều bất thường mới là chuyện lạ.”
Mặc Thanh cũng cố hạ đi cảm giác căm ghét trong lòng với hắn, được rồi chỉ cần xong vụ này y lấy đươc tiền, hai người chia đôi vừa trả nợ cũ vừa có thể sống thêm được một thời gian. Từ nay về sau sẽ không phải dính dáng đến hắn nữa.
Nghĩ vậy trong lòng mới thấy thoải mái một chút nói: “Ngươi thấy Hà lão gia vì sao lại phải nói dối? Không phải là ông ta nên thành thật nói ra để chúng ta sớm đuổi oan hồn kia đi sao.”
“Vậy thì chỉ có hai khả năng.” Dư Phong vuốt cằm trầm tư một lúc.
“Thứ nhất ông ta và oan hồn kia có mối quan hệ không thể nào để người khác biết. Nếu lộ ra sẽ xảy ra chuyện chẳng hạn.”
“Vậy còn khả năng thứ hai?”
“Khả năng thứ hai chính là… đứa trẻ này do người trong Hà gia ra tay sát hại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.