Chương 79: Trở về Lương Thành 1
Du Diên
08/05/2023
“Dương Niên… Dương Niên.” Mặc Thanh khẽ lặp lại, trên mặt cũng không biểu lộ
cảm xúc gì đặc biệt, như thốt ra từ miệng y là một cái tên hoàn toàn xa
lạ. “Tên cũng thật hay.”
Xung quanh chỉ còn lại tiếng thở dài. Mặc Thanh an tĩnh ngồi một chỗ, từng lời nói của Doãn Tình ngày trước như rõ mồn một bên tai.
Dương gia một đời trừ gian diệt ác, lại bị kẻ gian hãm hại, thân bại danh liệt sống chui sống lủi, già trẻ đều bị giết không tha, đến cả người chết rồi cũng không được yên nghỉ, huyệt mộ bị đào bới. Còn có Dương Ngọc, chết rồi cũng không yên thân, nằm trên bãi đất hoang mặc cho sói dữ cắn xé.
Nếu y quả thật là người của Dương gia, phải chấp nhận sự thật này như thế nào?
Những người khác tâm trạng cũng không khá hơn là bao. Doãn Tình lo lắng cho y, lúc đầu nghĩ Dư Phong là hậu nhân Dương gia không muốn y đi theo sợ liên lụy, mà vòng đi vòng lại hậu nhân Dương gia này lại chính là sư đệ của hắn. Chuyện này mà bị đồn ra ngoài, chắc chắn Mặc Thanh một ngày yên ổn cũng không có.
Dư Phong thì đã đoán được từ trước nên không có phản ứng gì lớn, chỉ là hắn luôn mong những lời Vô Ưu nói không phải là sự thật, nhưng hiện tại rành rành như vậy, muốn không tin cũng không được. Bốn người ngồi cùng một chỗ mà không ai nói với ai câu nào. Chiếc thuyền lặng lẽ trôi trên bờ sông, tạo thành từng gợn sóng nhỏ. Khi đi Mặc Thanh còn vui đùa nghịch ngợm, quay trở về đến mi mắt cũng không buồn nhấc lên.
Dư Phong chốc chốc lại quay qua nhìn Mặc Thanh, sau đó lại thu về.
Lâm Du Nhiên đột nhiên nói: “Đi một chuyến mất công như vậy, đến một manh mối cũng chẳng thu hoạch được, kẻ cầm Hắc Linh Phù kia rốt cuộc có mục đích gì?”
“Ai nói là không thu hoạch được.” Doãn Tình khẽ liếc Mặc Thanh đang ủ rũ bên cạnh. “Chẳng phải là đã thành công rồi hay sao...“
Mục đích của kẻ đó không hơn không kém, chỉ là dụ Mặc Thanh đến Bạch Nguyệt sơn trang, cho y chứng kiến chuyện cũ của Dương gia và biết được thân phận. Nói như vậy kẻ kia cũng biết rất rõ thân thế của Mặc Thanh, vậy thì tại sao đến hiện tại vẫn luôn ẩn nấp chưa đích thân ra mặt?
Cảm giác như họ đang bị kẻ kia dắt mũi, một chút sức lực chống trả cũng không có.
Mặc Thanh nói muốn đi điều tra thân phận cũng không phải là nhất thời nông nổi, nhưng Dương gia từ khi quy ẩn hành tung bất định, sống ở đâu không ai biết rõ. Mãi đến mười ba năm trước, bị phát hiện trú ngụ ở một thôn hẻo lánh phía Nam gọi là Lương Thành, dù biết hiện tại có đến đó cũng chưa chắc tìm được gì nhưng Mặc Thanh vẫn muốn đến thử một lần.
Ít ra nếu y quả thật là Dương Niên, có phải chăng sẽ nhớ lại một chút ký ức ngày trước.
Từ khi biết được chuyện Mặc Thanh luôn ũ rũ, bóng dáng thiếu niên gần như mất đi vẻ vô lo vô nghĩ, nhưng sau vài ngày y lại tỏ ra mình rất ổn cười nói: “Chưa có chứng cứ xác thực, biết đâu ta không phải là Dương Niên lại mất công lo lắng vô ích, từ giờ ta không thèm nghĩ nữa!”
Mặc Thanh đang an ủi bản thân, hơn nữa là an ủi người bên cạnh, hiểu được suy nghĩ này nên ai cũng mỉm cười hùa theo.
Sau khi rời khỏi Bạch Nguyệt sơn trang họ lần nữa ngược về phía Nam tìm đến trấn Lương Thành, đoạn đường xa nên đến được đó chắc sẽ rất gian nan. Mặc Thanh không biết y đã đi cách Sương Phong bao xa, càng ngày càng xa, y có thể lựa chọn trở về hỏi thẳng sư phụ, nhưng ông ấy đã giấu y suốt mười tám năm, nếu muốn nói cũng đã nói từ sớm.
Có những chuyện bản thân nên tự tìm hiểu.
Hơn nữa hiện tại cũng không phải là quá thảm hại, vẫn có người bên cạnh an ủi nên Mặc Thanh cũng bớt hoang mang phần nào. Doãn Tình nói sẽ bảo vệ y, Lâm Du Nhiên tuy nhát gan nhưng vẫn một mực đi theo, Dư Phong thì khỏi phải nói luôn bên cạnh y dỗ dành. Chỉ cần như vậy, có họ ở đây, dù trời sập xuống cũng có người thay y chống đỡ.
Dạo gần đây thỉnh thoảng Mặc Thanh lại đòi sư huynh kể về chuyện của Dương gia, hôm nay cũng không ngoại lệ, Doãn Tình cố lục lọi một chút chuyện lặt vặt trong trí nhớ kể cho Mặc Thanh.
“Truyền nhân đời thứ năm của Dương gia là Dương Ngọc, cũng chính là phụ thân của Dương Niên. Người này là đích tử duy nhất của Dương Ly, khi Dương Ngọc sinh ra nhà họ đã sống cách biệt khỏi thế gian nên không ai biết được khả năng của người này. Nhưng nghe đồn rằng mười ba năm trước, khi bị kẻ thù vây khốn tứ phía Dương Ngọc vẫn có thể dẫn con của mình chạy thoát, xem ra cũng là một người rất lợi hại.”
“Lợi hại thì sao chứ, kết cục cuối cùng vẫn là chết thôi.” Hơn nữa còn chết rất thảm hại.
Mặc Thanh hờ hững nói, trong lòng cảm thấy tiếc thương, nhưng tiếc thương thì được gì? Sự đời chính là vậy, ông trời luôn đố kỵ người có tài, không thì làm sao Dương gia chỉ một lòng muốn diệt trừ hết yêu ma, muốn nhân gian yên bình lại vô tình đem đến họa sát thân.
Dư Phong ở một bên luôn trầm tĩnh, đến khi mọi người đều đã chìm vào trong giấc ngủ hắn mới lặng lẽ đi ra ngoài. Trời về đêm mọi thứ đều yên giấc, có thể ở đâu đó vẫn còn tiếng cười ầm ĩ, hay là sau dãy núi kia có âm hồn nào làm loạn. Nhưng mọi thứ đều không liên quan đến hắn.
Không hiểu sao Dư Phong lại cảm thấy cơn gió này có một chút khó chịu, khiến lòng người vốn đã không vui nay càng thêm nặng nề.
“Sao huynh lại có nhã hứng như vậy, muộn thế này không ngủ còn ra đây lén gặp ai?”
Tiếng nói đằng sau khiến Dư Phong thu lại tâm tình, hắn nhanh chóng nở ra nụ cười nhìn Mặc Thanh ân cần hỏi: “Ta làm ngươi thức giấc?”
“Không có.” Mặc Thanh lắc đầu, tiến đến đứng sát bên cạnh hắn, “Vốn dĩ đã khó ngủ rồi.”
Dư Phong không trả lời, hai người cứ như vậy mông lung nhìn về bầu trời đêm trước mắt. Hôm nay trên trời rất nhiều sao, những ngôi sao lấp lánh nhất là về đêm, vẻ đẹp của nó cũng khiến người nhìn thêm an tĩnh. Giống như ngày nào đó hắn ở bên cạnh y thổ lộ, hình như bầu trời cũng nhiều sao như vậy.
“Mặc Thanh à…” Bỗng Dư Phong nói: “Nếu như… ta nói nếu như, ngươi quả thật là Dương Niên, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Làm thế nào sao?” Mặc Thanh ngồi xuống hai chân khẽ đung đưa ngước mặt lên nhìn ánh sao trên cao, “Vậy nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
Dư Phong nói: “Ta không biết.”
“Ta cũng vậy thôi, nói thật là ta cũng không biết làm gì cả.” Y mỉm cười giơ tay lên như muốn bắt lấy một chút ánh sáng trước mặt. “Người chết cũng đã chết rồi, nếu ta báo thù thì hiện tại nên đi tìm ai? Không lẽ giết hết những kẻ năm xưa dồn Dương gia vào đường cùng? Nếu vậy chắc là kẻ thù của ta không đếm xuể mất.”
“Nhưng nếu ta quả thật là Dương Niên… Nói không hận quả thật là nói dối.” Mặc Thanh ngừng lại một lúc rồi nói tiếp. “Tại sao Dương gia cũng chỉ muốn làm chuyện tốt lại có kết cục như vậy. Nếu ta thật sự là Dương Niên ta nên trả thù không Dư Phong?”
Dư Phong vội quay mặt sang hướng khác tránh ánh mắt của y, Mặc Thanh lại hạ giọng xuống như tự nói cho mình nghe. “Nhưng mà ta cũng không có khả năng đâu, đến một oan hồn bình thường còn không giết nổi, ta giết được ai cơ chứ.”
Y vội níu lấy tay áo hắn giật giật, cong khóe môi lên cười: “Vậy nên tương lai ta cần vị đại ca này chăm sóc nhiều hơn rồi. Ca ca, sau này ta có bị người ta tranh giành huynh cũng đừng ghét bỏ ta nha.”
Xưng hô này khiến Dư Phong không nhịn được khẽ cười, hắn nhìn Mặc Thanh, đưa tay lên xoa nhẹ đầu y ôn nhu nói: “Sao ta có thể ghét bỏ Thanh Thanh…”
“Vậy nên ngươi cũng đừng lo lắng.” Dư Phong không nghĩ đến vậy mà Mặc Thanh ngược lại quay qua an ủi hắn, “Ta không sao đâu, thật đó, ngươi cứ lo lắng như vậy ta cũng thấy bản thân thật phiền phức.”
Dư Phong nghẹn ngào đột nhiên quay qua ôm chầm lấy y vào lòng, đôi mắt chầm chậm nhắm lại không nói một lời. Mặc Thanh nghĩ hắn cảm động quá nên cũng vỗ nhẹ lên lưng dỗ dành, “Đừng có lo cho ta, ngươi xem ta vẫn còn cười được mà.”
Bàn tay Dư Phong càng siết chặt hơn, môi run lên như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng nửa chữ cũng không nói. Hắn vùi mặt sâu vào trong cổ Mặc Thanh khẽ thì thầm: “Xin lỗi...”
Mặc Thanh bật cười: “Là ta gây phiền phức, huynh việc gì phải xin lỗi ta?”
Dư Phong liên tục lắc đầu, ôm chặt lấy thiếu niên như vật trân quý nhất trên đời, bao trọn y trong vòng tay. Ở nơi Mặc Thanh không nhìn thấy, khóe mắt hắn khẽ run lên liên tục lặp lại: “Xin lỗi… Thật xin lỗi.”
Xung quanh chỉ còn lại tiếng thở dài. Mặc Thanh an tĩnh ngồi một chỗ, từng lời nói của Doãn Tình ngày trước như rõ mồn một bên tai.
Dương gia một đời trừ gian diệt ác, lại bị kẻ gian hãm hại, thân bại danh liệt sống chui sống lủi, già trẻ đều bị giết không tha, đến cả người chết rồi cũng không được yên nghỉ, huyệt mộ bị đào bới. Còn có Dương Ngọc, chết rồi cũng không yên thân, nằm trên bãi đất hoang mặc cho sói dữ cắn xé.
Nếu y quả thật là người của Dương gia, phải chấp nhận sự thật này như thế nào?
Những người khác tâm trạng cũng không khá hơn là bao. Doãn Tình lo lắng cho y, lúc đầu nghĩ Dư Phong là hậu nhân Dương gia không muốn y đi theo sợ liên lụy, mà vòng đi vòng lại hậu nhân Dương gia này lại chính là sư đệ của hắn. Chuyện này mà bị đồn ra ngoài, chắc chắn Mặc Thanh một ngày yên ổn cũng không có.
Dư Phong thì đã đoán được từ trước nên không có phản ứng gì lớn, chỉ là hắn luôn mong những lời Vô Ưu nói không phải là sự thật, nhưng hiện tại rành rành như vậy, muốn không tin cũng không được. Bốn người ngồi cùng một chỗ mà không ai nói với ai câu nào. Chiếc thuyền lặng lẽ trôi trên bờ sông, tạo thành từng gợn sóng nhỏ. Khi đi Mặc Thanh còn vui đùa nghịch ngợm, quay trở về đến mi mắt cũng không buồn nhấc lên.
Dư Phong chốc chốc lại quay qua nhìn Mặc Thanh, sau đó lại thu về.
Lâm Du Nhiên đột nhiên nói: “Đi một chuyến mất công như vậy, đến một manh mối cũng chẳng thu hoạch được, kẻ cầm Hắc Linh Phù kia rốt cuộc có mục đích gì?”
“Ai nói là không thu hoạch được.” Doãn Tình khẽ liếc Mặc Thanh đang ủ rũ bên cạnh. “Chẳng phải là đã thành công rồi hay sao...“
Mục đích của kẻ đó không hơn không kém, chỉ là dụ Mặc Thanh đến Bạch Nguyệt sơn trang, cho y chứng kiến chuyện cũ của Dương gia và biết được thân phận. Nói như vậy kẻ kia cũng biết rất rõ thân thế của Mặc Thanh, vậy thì tại sao đến hiện tại vẫn luôn ẩn nấp chưa đích thân ra mặt?
Cảm giác như họ đang bị kẻ kia dắt mũi, một chút sức lực chống trả cũng không có.
Mặc Thanh nói muốn đi điều tra thân phận cũng không phải là nhất thời nông nổi, nhưng Dương gia từ khi quy ẩn hành tung bất định, sống ở đâu không ai biết rõ. Mãi đến mười ba năm trước, bị phát hiện trú ngụ ở một thôn hẻo lánh phía Nam gọi là Lương Thành, dù biết hiện tại có đến đó cũng chưa chắc tìm được gì nhưng Mặc Thanh vẫn muốn đến thử một lần.
Ít ra nếu y quả thật là Dương Niên, có phải chăng sẽ nhớ lại một chút ký ức ngày trước.
Từ khi biết được chuyện Mặc Thanh luôn ũ rũ, bóng dáng thiếu niên gần như mất đi vẻ vô lo vô nghĩ, nhưng sau vài ngày y lại tỏ ra mình rất ổn cười nói: “Chưa có chứng cứ xác thực, biết đâu ta không phải là Dương Niên lại mất công lo lắng vô ích, từ giờ ta không thèm nghĩ nữa!”
Mặc Thanh đang an ủi bản thân, hơn nữa là an ủi người bên cạnh, hiểu được suy nghĩ này nên ai cũng mỉm cười hùa theo.
Sau khi rời khỏi Bạch Nguyệt sơn trang họ lần nữa ngược về phía Nam tìm đến trấn Lương Thành, đoạn đường xa nên đến được đó chắc sẽ rất gian nan. Mặc Thanh không biết y đã đi cách Sương Phong bao xa, càng ngày càng xa, y có thể lựa chọn trở về hỏi thẳng sư phụ, nhưng ông ấy đã giấu y suốt mười tám năm, nếu muốn nói cũng đã nói từ sớm.
Có những chuyện bản thân nên tự tìm hiểu.
Hơn nữa hiện tại cũng không phải là quá thảm hại, vẫn có người bên cạnh an ủi nên Mặc Thanh cũng bớt hoang mang phần nào. Doãn Tình nói sẽ bảo vệ y, Lâm Du Nhiên tuy nhát gan nhưng vẫn một mực đi theo, Dư Phong thì khỏi phải nói luôn bên cạnh y dỗ dành. Chỉ cần như vậy, có họ ở đây, dù trời sập xuống cũng có người thay y chống đỡ.
Dạo gần đây thỉnh thoảng Mặc Thanh lại đòi sư huynh kể về chuyện của Dương gia, hôm nay cũng không ngoại lệ, Doãn Tình cố lục lọi một chút chuyện lặt vặt trong trí nhớ kể cho Mặc Thanh.
“Truyền nhân đời thứ năm của Dương gia là Dương Ngọc, cũng chính là phụ thân của Dương Niên. Người này là đích tử duy nhất của Dương Ly, khi Dương Ngọc sinh ra nhà họ đã sống cách biệt khỏi thế gian nên không ai biết được khả năng của người này. Nhưng nghe đồn rằng mười ba năm trước, khi bị kẻ thù vây khốn tứ phía Dương Ngọc vẫn có thể dẫn con của mình chạy thoát, xem ra cũng là một người rất lợi hại.”
“Lợi hại thì sao chứ, kết cục cuối cùng vẫn là chết thôi.” Hơn nữa còn chết rất thảm hại.
Mặc Thanh hờ hững nói, trong lòng cảm thấy tiếc thương, nhưng tiếc thương thì được gì? Sự đời chính là vậy, ông trời luôn đố kỵ người có tài, không thì làm sao Dương gia chỉ một lòng muốn diệt trừ hết yêu ma, muốn nhân gian yên bình lại vô tình đem đến họa sát thân.
Dư Phong ở một bên luôn trầm tĩnh, đến khi mọi người đều đã chìm vào trong giấc ngủ hắn mới lặng lẽ đi ra ngoài. Trời về đêm mọi thứ đều yên giấc, có thể ở đâu đó vẫn còn tiếng cười ầm ĩ, hay là sau dãy núi kia có âm hồn nào làm loạn. Nhưng mọi thứ đều không liên quan đến hắn.
Không hiểu sao Dư Phong lại cảm thấy cơn gió này có một chút khó chịu, khiến lòng người vốn đã không vui nay càng thêm nặng nề.
“Sao huynh lại có nhã hứng như vậy, muộn thế này không ngủ còn ra đây lén gặp ai?”
Tiếng nói đằng sau khiến Dư Phong thu lại tâm tình, hắn nhanh chóng nở ra nụ cười nhìn Mặc Thanh ân cần hỏi: “Ta làm ngươi thức giấc?”
“Không có.” Mặc Thanh lắc đầu, tiến đến đứng sát bên cạnh hắn, “Vốn dĩ đã khó ngủ rồi.”
Dư Phong không trả lời, hai người cứ như vậy mông lung nhìn về bầu trời đêm trước mắt. Hôm nay trên trời rất nhiều sao, những ngôi sao lấp lánh nhất là về đêm, vẻ đẹp của nó cũng khiến người nhìn thêm an tĩnh. Giống như ngày nào đó hắn ở bên cạnh y thổ lộ, hình như bầu trời cũng nhiều sao như vậy.
“Mặc Thanh à…” Bỗng Dư Phong nói: “Nếu như… ta nói nếu như, ngươi quả thật là Dương Niên, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Làm thế nào sao?” Mặc Thanh ngồi xuống hai chân khẽ đung đưa ngước mặt lên nhìn ánh sao trên cao, “Vậy nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
Dư Phong nói: “Ta không biết.”
“Ta cũng vậy thôi, nói thật là ta cũng không biết làm gì cả.” Y mỉm cười giơ tay lên như muốn bắt lấy một chút ánh sáng trước mặt. “Người chết cũng đã chết rồi, nếu ta báo thù thì hiện tại nên đi tìm ai? Không lẽ giết hết những kẻ năm xưa dồn Dương gia vào đường cùng? Nếu vậy chắc là kẻ thù của ta không đếm xuể mất.”
“Nhưng nếu ta quả thật là Dương Niên… Nói không hận quả thật là nói dối.” Mặc Thanh ngừng lại một lúc rồi nói tiếp. “Tại sao Dương gia cũng chỉ muốn làm chuyện tốt lại có kết cục như vậy. Nếu ta thật sự là Dương Niên ta nên trả thù không Dư Phong?”
Dư Phong vội quay mặt sang hướng khác tránh ánh mắt của y, Mặc Thanh lại hạ giọng xuống như tự nói cho mình nghe. “Nhưng mà ta cũng không có khả năng đâu, đến một oan hồn bình thường còn không giết nổi, ta giết được ai cơ chứ.”
Y vội níu lấy tay áo hắn giật giật, cong khóe môi lên cười: “Vậy nên tương lai ta cần vị đại ca này chăm sóc nhiều hơn rồi. Ca ca, sau này ta có bị người ta tranh giành huynh cũng đừng ghét bỏ ta nha.”
Xưng hô này khiến Dư Phong không nhịn được khẽ cười, hắn nhìn Mặc Thanh, đưa tay lên xoa nhẹ đầu y ôn nhu nói: “Sao ta có thể ghét bỏ Thanh Thanh…”
“Vậy nên ngươi cũng đừng lo lắng.” Dư Phong không nghĩ đến vậy mà Mặc Thanh ngược lại quay qua an ủi hắn, “Ta không sao đâu, thật đó, ngươi cứ lo lắng như vậy ta cũng thấy bản thân thật phiền phức.”
Dư Phong nghẹn ngào đột nhiên quay qua ôm chầm lấy y vào lòng, đôi mắt chầm chậm nhắm lại không nói một lời. Mặc Thanh nghĩ hắn cảm động quá nên cũng vỗ nhẹ lên lưng dỗ dành, “Đừng có lo cho ta, ngươi xem ta vẫn còn cười được mà.”
Bàn tay Dư Phong càng siết chặt hơn, môi run lên như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng nửa chữ cũng không nói. Hắn vùi mặt sâu vào trong cổ Mặc Thanh khẽ thì thầm: “Xin lỗi...”
Mặc Thanh bật cười: “Là ta gây phiền phức, huynh việc gì phải xin lỗi ta?”
Dư Phong liên tục lắc đầu, ôm chặt lấy thiếu niên như vật trân quý nhất trên đời, bao trọn y trong vòng tay. Ở nơi Mặc Thanh không nhìn thấy, khóe mắt hắn khẽ run lên liên tục lặp lại: “Xin lỗi… Thật xin lỗi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.