Chương 3: Xuống núi
Du Diên
12/06/2021
Lần này sư phụ quả thật rất kiên
quyết, hôm qua Mặc Thanh ở trước cửa phòng quỳ gối cầu xin cả đêm mà ông cũng chẳng thèm ngó ngàng đến, còn nói nếu y không thực hiện thì sẽ lập tức bị đuổi khỏi sư môn.
Mặc Thanh mặt mày ủ rũ, Doãn Tình ở bên cạnh đang sắp xếp lại hành lý cho y không ngừng căn dặn.
"Mặc Thanh nhìn cho kỹ đi, đây là các loại bùa ta đã chuẩn bị trước cho đệ, còn đây là ngân lượng, lương thực, y phục, cùng các loại sách và cách dùng bùa chú,… Không hiểu ở đâu phải đọc kỹ lại, tuyệt đối đừng dùng nhầm! Sư huynh đệ phái ta ở ngoài cũng nhiều, nếu đệ gặp được ai thì nhờ họ giúp đỡ một chút. Xảy ra chuyện thì lập tức gửi thư cho ta, đừng có giấu, biết không?”
“Còn nữa, sư phụ bảo đệ thu thập một trăm hồn ma chứ đâu nói rõ loại nào. Ta tìm hiểu rồi, ngọc Lưu Ly này chỉ cần siêu độ được một oan hồn bình thường cũng được tính. Đệ đừng có mạo hiểm quá, lựa con nào yếu yếu dễ thu phục một chút, gặp ma quỷ lợi hại thì chạy đi. Nên nhớ, tính mạng vẫn là quan trọng nhất…”
Doãn Tình mải miết nói còn Mặc Thanh thì vẫn cứ buồn bã, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, thất thần ngồi đó không nghe lọt tai lời nào. Doãn Tình xót xa thở dài, gói gọn đồ lại một chỗ hỏi: “Mặc Thanh đệ có nghe ta nói không?”
Mặc Thanh ngồi trên giường hai tay ôm lấy gối, nghe hắn hỏi mới khẽ ngước lên sau đó lại cúi gằm xuống. Y chán nản nói: “Ta biết rồi, huynh lắm lời quá, người ngoài không biết còn tưởng huynh là mẹ ta đấy.”
“Cái tên tiểu tử này!” Doãn Tình cốc nhẹ lên đầu y tức giận nói: “Không phải do đệ thường ngày mải chơi không chịu luyện tập mới ra cơ sự này sao? Thu dọn đồ nhanh lên sư phụ bắt đệ rời núi trước buổi trưa đó.”
Mặc Thanh kêu lên một tiếng xoa xoa đầu sau đó mới miễn cưỡng đứng dậy. Y sắp xếp đồ đạc, chọn những thứ quan trọng đặt vào hai túi vải lớn.
Chuẩn bị xong trời cũng đã muộn, Mặt Trời trên cao chiếu rọi xuống làm một bên má y đỏ ửng. Mặc Thanh mím môi do dự suy nghĩ, cuối cùng vẫn lẳng lặng đi đến trước cửa phòng sư phụ lần nữa.
Mặc Thanh đứng đó một hồi lâu, không biết sư phụ có nghe hay không nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Sư phụ, đồ nhi nghĩ kỹ rồi. Sư phụ muốn đệ tử xuống núi cũng là muốn tốt cho con. Lần này con nhất định sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ trở về không làm người thất vọng, sẽ không làm Sương Phong mất mặt!”
Y nói xong quỳ xuống khấu đầu, giọng hơi nghẹn lại.
“Đồ nhi đi rồi sư phụ nhớ chăm sóc sức khỏe cho tốt, thường ngày đồ đạc của người đều là do con sắp xếp, nếu không tìm thấy thứ gì người cứ hỏi Doãn sư huynh, con đã nói lại hết với huynh ấy. Còn nữa người đừng uống rượu nhiều quá bụng dạ đã không được tốt, phải uống thuốc đúng giờ không được bỏ… Đợi đồ nhi trở về nhất định sẽ tiếp tục hầu hạ người.”
Nói xong Mặc Thanh đứng dậy, y xoay lưng lại chuẩn bị rời đi thì đột nhiên cánh cửa đằng sau bật mở. Sư phụ khuôn mặt khó coi bước ra, nhìn y chằm chằm rồi lớn giọng:
“Ta bảo ngươi xuống núi tập luyện, chứ có bảo ngươi đi chết đâu mà bày ra cái bộ dạng sinh ly tử biệt này?”
Mặc Thanh cứ nghĩ sư phụ sẽ bỏ mặc không thèm nhìn y lần cuối, vậy mà nhìn thấy ông, y lại thoáng giật mình, chỉ biết đứng im ở đó, khóe mắt đỏ lên. Dù trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng đến khi thực sự gặp được người thật lại không biết nói gì trước.
Sư phụ nhìn Mặc Thanh rồi thở dài, đưa một thanh kiếm gỗ ra trước mặt hạ giọng: “Mặc Thanh, có những chuyện phải tự mình trải qua mới khôn lớn được, sư phụ không phải là muốn ép ngươi nhưng ta đã cho ngươi bao nhiêu cơ hội sửa đổi, vậy mà ngươi…”
Sư phụ hai mắt rũ xuống vuốt ve thanh kiếm trên tay mình.
“Đây là thanh kiếm ta đích thân làm ra, so với những cây kiếm gỗ khác chắc chắn là lợi hại hơn rất nhiều. Ngươi cầm lấy nó phòng thân… Sớm trở về, sư phụ còn đợi ngươi pha trà.”
Mặc Thanh rưng rưng đón lấy thanh kiếm, có vẻ như sư phụ sợ nhìn mặt y thêm sẽ mềm lòng, vừa đưa xong đã quay mặt đi trở về đóng rầm cửa lại.
Mặc Thanh vuốt ve thanh kiếm một hồi. Nó được làm từ gỗ đào có tác dụng trừ tà, đã được ngâm qua nhiều loại nước phép nhưng vẫn tỏa ra hương gỗ tươi mát. Ở cạnh cán gỗ còn khắc thêm hai chữ ‘thập lục’ để nói lên vị trí của y trong môn phái: Mặc Thanh là đệ tử thứ mười sáu của Sương Phong, dù đi đâu cũng mang danh nghĩa của Sương Phong, tuyệt đối không thể làm sư môn và sư phụ mất mặt.
Mặc Thanh siết chặt thanh kiếm trong tay, khẽ nói: “Sư phụ yên tâm, trong vòng hai năm con nhất định sẽ thuận lợi trở về.”
Doãn Tình cùng vài sư huynh đệ khác ra ngoài tiễn y một đường dài, thấy đã đi quá xa Mặc Thanh mỉm cười nói: “Mọi người mau trở về đi ta không sao, cứ đi tiếp nữa định theo ta xuống núi luôn hả?”
“Đệ có nhớ đường xuống núi không? Hôm qua trời vừa mưa đường rất trơn, đừng có chủ quan mà chạy nhảy lung tung, đi từ từ thôi…” Thấy Doãn Tình có khả năng bắt đầu lảm nhảm, Mặc Thanh giơ tay lên cắt ngang. “Dạ, dạ, dạ, thưa nương con biết rồi. Người yên tâm, con không tệ đến mức chưa rời khỏi sư môn đã bị ngã chết đâu.”
“Phủi phui cái miệng đệ đi, ăn nói linh ta linh tinh.”
Mấy người bên cạnh bị câu nói của y chọc cho cười. Mặc Thanh nhìn bộ dạng lo lắng của Doãn Tình cũng cười tươi, lại nhìn sang những sư huynh đệ khác.
“Mọi người cũng mau trở về đi đừng lo lắng quá, ta sẽ không sao đâu.”
Thập tam sư huynh đứng ngay cạnh Mặc Thanh vẫn chưa yên tâm lắm, lại căn dặn: “Đệ đi thẳng xuống núi đừng có la cà lại bị lạc, ban đêm thì nhớ tìm quán trọ ngủ cẩn thận.”
“Sư phụ đã cho tiền đệ chưa, ở đây ta còn một ít đệ cứ cầm lấy…” Bát sư huynh lôi ra một túi bạc nói xen vào, hắn còn chưa kịp đưa hẳn ra đã bị Mặc Thanh cướp lấy. Y vui vẻ lắc lắc túi bạc trong tay cười tươi.
“Đa tạ bát sư huynh, ý tốt này của huynh ta nhận. Ai cũng đưa tiền có phải tốt hơn không. Vậy nhé, ta đi trước đây, hẹn gặp lại mọi người trong một ngày gần nhất. Đừng nhớ ta quá mà mất ăn mất ngủ nha.”
Mặc Thanh sợ mọi người còn tiếp tục dây dưa đến chiều cũng không thể đi nên y dứt khoát chạy mất. Bát sư huynh hết nhìn bóng dáng nhảy nhót rồi nhìn bàn tay trống không của mình thở dài.
“Không phải nó nên từ chối vài câu hay sao, tiền của ta…”
Thập tam vỗ vai hắn, tỏ vẻ đồng cảm: “Huynh còn không biết tính của nó hay sao, đúng là oai nhầm người.”
Nhìn thấy người đã đi khuất mà Doãn Tình vẫn còn đứng đó, thập tam đệ đến gần an ủi.
“Tam sư huynh cũng trở về thôi, Mặc Thanh phúc lớn mệnh lớn lại còn tinh ranh như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Doãn Tình thở dài lại nhìn thêm một lúc rồi thở dài. “Ta cũng mong như vậy…”
Sau khi đi khuất nụ cười trên gương mặt Mặc Thanh cũng tắt, y chán nản nhìn xung quanh một vòng. Đứng trên cao gió thổi mạnh làm vạt áo của y bay phấp phới, hoa trẩu nở trắng xóa khắp một vùng trời, từng cánh hoa rơi lả tả xuống đất. Mặc Thanh đưa tay ra bắt lấy một cánh hoa, y nhìn nó trong tay đôi mắt đượm buồn nhìn về phía chân trời xa.
“Trời đất rộng lớn ta nên đi đâu về đâu đây?”
Mặc Thanh mặt mày ủ rũ, Doãn Tình ở bên cạnh đang sắp xếp lại hành lý cho y không ngừng căn dặn.
"Mặc Thanh nhìn cho kỹ đi, đây là các loại bùa ta đã chuẩn bị trước cho đệ, còn đây là ngân lượng, lương thực, y phục, cùng các loại sách và cách dùng bùa chú,… Không hiểu ở đâu phải đọc kỹ lại, tuyệt đối đừng dùng nhầm! Sư huynh đệ phái ta ở ngoài cũng nhiều, nếu đệ gặp được ai thì nhờ họ giúp đỡ một chút. Xảy ra chuyện thì lập tức gửi thư cho ta, đừng có giấu, biết không?”
“Còn nữa, sư phụ bảo đệ thu thập một trăm hồn ma chứ đâu nói rõ loại nào. Ta tìm hiểu rồi, ngọc Lưu Ly này chỉ cần siêu độ được một oan hồn bình thường cũng được tính. Đệ đừng có mạo hiểm quá, lựa con nào yếu yếu dễ thu phục một chút, gặp ma quỷ lợi hại thì chạy đi. Nên nhớ, tính mạng vẫn là quan trọng nhất…”
Doãn Tình mải miết nói còn Mặc Thanh thì vẫn cứ buồn bã, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, thất thần ngồi đó không nghe lọt tai lời nào. Doãn Tình xót xa thở dài, gói gọn đồ lại một chỗ hỏi: “Mặc Thanh đệ có nghe ta nói không?”
Mặc Thanh ngồi trên giường hai tay ôm lấy gối, nghe hắn hỏi mới khẽ ngước lên sau đó lại cúi gằm xuống. Y chán nản nói: “Ta biết rồi, huynh lắm lời quá, người ngoài không biết còn tưởng huynh là mẹ ta đấy.”
“Cái tên tiểu tử này!” Doãn Tình cốc nhẹ lên đầu y tức giận nói: “Không phải do đệ thường ngày mải chơi không chịu luyện tập mới ra cơ sự này sao? Thu dọn đồ nhanh lên sư phụ bắt đệ rời núi trước buổi trưa đó.”
Mặc Thanh kêu lên một tiếng xoa xoa đầu sau đó mới miễn cưỡng đứng dậy. Y sắp xếp đồ đạc, chọn những thứ quan trọng đặt vào hai túi vải lớn.
Chuẩn bị xong trời cũng đã muộn, Mặt Trời trên cao chiếu rọi xuống làm một bên má y đỏ ửng. Mặc Thanh mím môi do dự suy nghĩ, cuối cùng vẫn lẳng lặng đi đến trước cửa phòng sư phụ lần nữa.
Mặc Thanh đứng đó một hồi lâu, không biết sư phụ có nghe hay không nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Sư phụ, đồ nhi nghĩ kỹ rồi. Sư phụ muốn đệ tử xuống núi cũng là muốn tốt cho con. Lần này con nhất định sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ trở về không làm người thất vọng, sẽ không làm Sương Phong mất mặt!”
Y nói xong quỳ xuống khấu đầu, giọng hơi nghẹn lại.
“Đồ nhi đi rồi sư phụ nhớ chăm sóc sức khỏe cho tốt, thường ngày đồ đạc của người đều là do con sắp xếp, nếu không tìm thấy thứ gì người cứ hỏi Doãn sư huynh, con đã nói lại hết với huynh ấy. Còn nữa người đừng uống rượu nhiều quá bụng dạ đã không được tốt, phải uống thuốc đúng giờ không được bỏ… Đợi đồ nhi trở về nhất định sẽ tiếp tục hầu hạ người.”
Nói xong Mặc Thanh đứng dậy, y xoay lưng lại chuẩn bị rời đi thì đột nhiên cánh cửa đằng sau bật mở. Sư phụ khuôn mặt khó coi bước ra, nhìn y chằm chằm rồi lớn giọng:
“Ta bảo ngươi xuống núi tập luyện, chứ có bảo ngươi đi chết đâu mà bày ra cái bộ dạng sinh ly tử biệt này?”
Mặc Thanh cứ nghĩ sư phụ sẽ bỏ mặc không thèm nhìn y lần cuối, vậy mà nhìn thấy ông, y lại thoáng giật mình, chỉ biết đứng im ở đó, khóe mắt đỏ lên. Dù trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng đến khi thực sự gặp được người thật lại không biết nói gì trước.
Sư phụ nhìn Mặc Thanh rồi thở dài, đưa một thanh kiếm gỗ ra trước mặt hạ giọng: “Mặc Thanh, có những chuyện phải tự mình trải qua mới khôn lớn được, sư phụ không phải là muốn ép ngươi nhưng ta đã cho ngươi bao nhiêu cơ hội sửa đổi, vậy mà ngươi…”
Sư phụ hai mắt rũ xuống vuốt ve thanh kiếm trên tay mình.
“Đây là thanh kiếm ta đích thân làm ra, so với những cây kiếm gỗ khác chắc chắn là lợi hại hơn rất nhiều. Ngươi cầm lấy nó phòng thân… Sớm trở về, sư phụ còn đợi ngươi pha trà.”
Mặc Thanh rưng rưng đón lấy thanh kiếm, có vẻ như sư phụ sợ nhìn mặt y thêm sẽ mềm lòng, vừa đưa xong đã quay mặt đi trở về đóng rầm cửa lại.
Mặc Thanh vuốt ve thanh kiếm một hồi. Nó được làm từ gỗ đào có tác dụng trừ tà, đã được ngâm qua nhiều loại nước phép nhưng vẫn tỏa ra hương gỗ tươi mát. Ở cạnh cán gỗ còn khắc thêm hai chữ ‘thập lục’ để nói lên vị trí của y trong môn phái: Mặc Thanh là đệ tử thứ mười sáu của Sương Phong, dù đi đâu cũng mang danh nghĩa của Sương Phong, tuyệt đối không thể làm sư môn và sư phụ mất mặt.
Mặc Thanh siết chặt thanh kiếm trong tay, khẽ nói: “Sư phụ yên tâm, trong vòng hai năm con nhất định sẽ thuận lợi trở về.”
Doãn Tình cùng vài sư huynh đệ khác ra ngoài tiễn y một đường dài, thấy đã đi quá xa Mặc Thanh mỉm cười nói: “Mọi người mau trở về đi ta không sao, cứ đi tiếp nữa định theo ta xuống núi luôn hả?”
“Đệ có nhớ đường xuống núi không? Hôm qua trời vừa mưa đường rất trơn, đừng có chủ quan mà chạy nhảy lung tung, đi từ từ thôi…” Thấy Doãn Tình có khả năng bắt đầu lảm nhảm, Mặc Thanh giơ tay lên cắt ngang. “Dạ, dạ, dạ, thưa nương con biết rồi. Người yên tâm, con không tệ đến mức chưa rời khỏi sư môn đã bị ngã chết đâu.”
“Phủi phui cái miệng đệ đi, ăn nói linh ta linh tinh.”
Mấy người bên cạnh bị câu nói của y chọc cho cười. Mặc Thanh nhìn bộ dạng lo lắng của Doãn Tình cũng cười tươi, lại nhìn sang những sư huynh đệ khác.
“Mọi người cũng mau trở về đi đừng lo lắng quá, ta sẽ không sao đâu.”
Thập tam sư huynh đứng ngay cạnh Mặc Thanh vẫn chưa yên tâm lắm, lại căn dặn: “Đệ đi thẳng xuống núi đừng có la cà lại bị lạc, ban đêm thì nhớ tìm quán trọ ngủ cẩn thận.”
“Sư phụ đã cho tiền đệ chưa, ở đây ta còn một ít đệ cứ cầm lấy…” Bát sư huynh lôi ra một túi bạc nói xen vào, hắn còn chưa kịp đưa hẳn ra đã bị Mặc Thanh cướp lấy. Y vui vẻ lắc lắc túi bạc trong tay cười tươi.
“Đa tạ bát sư huynh, ý tốt này của huynh ta nhận. Ai cũng đưa tiền có phải tốt hơn không. Vậy nhé, ta đi trước đây, hẹn gặp lại mọi người trong một ngày gần nhất. Đừng nhớ ta quá mà mất ăn mất ngủ nha.”
Mặc Thanh sợ mọi người còn tiếp tục dây dưa đến chiều cũng không thể đi nên y dứt khoát chạy mất. Bát sư huynh hết nhìn bóng dáng nhảy nhót rồi nhìn bàn tay trống không của mình thở dài.
“Không phải nó nên từ chối vài câu hay sao, tiền của ta…”
Thập tam vỗ vai hắn, tỏ vẻ đồng cảm: “Huynh còn không biết tính của nó hay sao, đúng là oai nhầm người.”
Nhìn thấy người đã đi khuất mà Doãn Tình vẫn còn đứng đó, thập tam đệ đến gần an ủi.
“Tam sư huynh cũng trở về thôi, Mặc Thanh phúc lớn mệnh lớn lại còn tinh ranh như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Doãn Tình thở dài lại nhìn thêm một lúc rồi thở dài. “Ta cũng mong như vậy…”
Sau khi đi khuất nụ cười trên gương mặt Mặc Thanh cũng tắt, y chán nản nhìn xung quanh một vòng. Đứng trên cao gió thổi mạnh làm vạt áo của y bay phấp phới, hoa trẩu nở trắng xóa khắp một vùng trời, từng cánh hoa rơi lả tả xuống đất. Mặc Thanh đưa tay ra bắt lấy một cánh hoa, y nhìn nó trong tay đôi mắt đượm buồn nhìn về phía chân trời xa.
“Trời đất rộng lớn ta nên đi đâu về đâu đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.