Chương 30: Chương 30
Tạm Đao Gia Môn
26/05/2018
Sau khi trở lại, dì Ba ngồi xuống, nhấp vài ngụm trà
Ngụy Hà có chút xao động, đợi không kịp hỏi “Dì Ba có chuyện muốn nói với con sao?”
Dì Ba lại nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn Ngụy Hà “A Hà, có một số việc dì Ba cảm thấy, không thể giấu con được nữa…”
_”Con cũng có lời muốn hỏi dì.” Ngụy Hà đáp
_”Con nói đi.” Dì đặt tách trà lên bàn
_”Là chuyện của Ngụy Thư và người mẹ đã chết của anh ấy.” Ngụy Hà thăm dò nhìn dì Ba
Lại bắt gặp dì Ba gật đầu, thần sắc cực kì bình tĩnh “Cái dì muốn nói cũng chính là chuyện này.”
Ngụy Hà mở to hai mắt không thể tin nhìn dì Ba, dì Ba định nói cái gì?
_A Hà, muốn dì Ba có thể nói cho con biết nhưng phải có điều kiện…
Ngay khi Ngụy Hà cảm thấy nao núng bất an chờ dì Ba mở miệng thì dì Ba đột nhiên đứng dậy, đến gần Ngụy Hà, hai mắt rưng rưng.
Ngụy Hà thầm cân nhắc điều kiện của dì Ba, cậu không trực tiếp đáp ứng mà do dự hỏi “Dì Ba, dì có thể cho con biết đó là điều kiện gì được không?”
Dì Ba nắm lấy tay Ngụy Hà,sắc mặt thay đổi,nhìn chằm chằm cậu, giọng nói có chút nguy cấp “Rời khỏi Ngụy gia!”
Ngụy Hà sững sờ,nhất thời không biết nên làm gì “Tại, tại sao…?”
_”Nó đã trở lại…” Dì Ba cố gắng hạ thấp giọng đến mức nhỏ nhất có thể,Ngụy Hà cảm thấy cánh tay đang nắm lấy mình khẽ run rẩy
Trong lòng tựa hồ đã biết đáp án, nhưng vẫn cố ý hỏi “Ai trở lại mới được chứ?”
_Ngụy Thư.
Ngụy Hà lập tức rụt tay về,cố gắng trấn định, ha ha cười hai tiếng “Dì,dì Ba thật vui tính…Ngụy Thư, ha ha, Ngụy Thư chết rồi mà…”
_”Nó đã trở lại! Không! Nó chưa bao giờ rời đi! Nó muốn báo cừu, trả thù cho mẹ của nó,cho chính nó…Nó sẽ giết lão gia,giết tất cả mọi người trong Ngụy gia…” Dì Ba có chút thất thố túm lấy áo Ngụy Hà,giọng nói bén nhọn.
Ngụy Hà nghe nghe, cảm thấy vô cùng khó chịu,cậu đứng lên lùi về sau hai bước, tránh thoát khỏi dì Ba “Dì Ba…Ngụy Thư chết mất rồi.”
_Nó chết! Nhưng nó vẫn còn ở đây! Nó sẽ giết luôn cả con! Dì Ba biết tình cảm của con dành cho nó, con thương Ngụy Thư! Chính là nó sẽ không tha cho con!
Ngụy Hà nghẹn họng, cậu nhìn dì Ba đột nhiên trở nên lo lắng hãi hùng như thế, trong lòng không khỏi bối rối,mà khi bí mật của mình bị dì Ba vạch trần,Ngụy Hà chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân.
_”Dì Ba…” Ngụy Hà kinh ngạc nhìn bà
_”Con tưởng dì không biết sao? Dì nhìn con lớn lên,chút tâm tư đó của con làm sao có thể qua mắt được dì? Từ lúc Ngụy Thư bắt đầu dọn vào Ngụy gia,ánh mắt của con chưa từng rời khỏi nó! Chính là nay không bằng xưa! Nói cho dì Ba nghe, con vẫn lén lút gặp Ngụy Thư đúng không?” Dì Ba tiến đến, kích động nhìn Ngụy Hà.
Ngụy Hà bị hỏi liên tục không kịp trở tay,lăng lặng nhìn dì Ba nửa ngày mới ấp úng “Không có…”
Dì Ba đột nhiên thu liễm biểu tình, hỏi Ngụy Hà “Con định gạt dì Ba sao?”
_”Không có.” Lần này Ngụy Hà không chút do dự trả lời, khẩn thiết nhìn chằm chằm vào mắt dì Ba, giống như chỉ có như vậy mới khiến dì Ba tin cậu.
Dì Ba gặp Ngụy Hà như vậy, tựa hồ có chút tin tưởng,túm chặt quần áo “Con phải rời khỏi Ngụy gia…”
_”Dì Ba, có phải lão già kia là hung thủ sát hại mẹ Ngụy Thư không?” Ngụy Hà đánh gãy lời dì Ba
Dì Ba lập tức ngẩng đầu, trong mắt dẫn theo hoài nghi “Ai nói cho con biết?”
Ngụy Hà nặng nề nuốt một ngụm nước bọt,tận lực làm cho bản thân trấn định “Lúc đi ngang qua chỗ dì Hai, ả điên điên khùng khùng,miệng vẫn luôn lảm nhảm như vậy.”
Dì Ba trầm mặc,tựa hồ đang nghĩ tới điều gì đó, có chút xuất thần
_”Có phải hay không?” Ngụy Hà nhẹ giọng xác minh
Dì Ba ngẩng đầu “Phải.”
Hai chân Ngụy Hà mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống,hốt hoảng nhìn dì Ba “Sao, sao có thể?”
_”Cha con yêu cô ấy.” Trong mắt dì Ba chợt lóe lên nỗi thất lạc,không đợi Ngụy Hà hỏi tiếp liền trả lời “Cha con quá yêu cô ấy. Nhưng ông ta lại lỡ tay giết chết cô ta…”
_”Vì cái gì?” Ngụy Hà bất giác há mồm hỏi
_Mẹ Ngụy Thư không thương lão gia.
Dì Ba nhìn Ngụy Hà nói “Bởi vì hai người bọn họ là anh hem ruột! Đây là LOẠN LUÂN!”
Đầu óc Ngụy Hà lập tức “Oanh!” một tiếng nổ tung,ngơ ngác nhìn dì Ba, không thể nói nên lời.
_Trong lúc dì Hai cãi nhau với lão gia, dì tình cờ nghe được….A Hà, đó không phải chuyện quang minh chính đại gì,cho nên dù dì Ba biết,cũng không tiết lộ cho bất luận kẻ nào,không ai biết cả,A Hà, như vậy là sai trái…
Dì Ba chảy nước mắt,bí mật này,bà vẫn chôn sâu trong lòng,chớp mắt đã năm năm, suốt năm năm này,hằng đêm bà đều phải sống trong ác mộng. Cho nên thời điểm nói ra,bà rốt cuộc không thể kìm được nước mắt,thân thể khẽ run rẩy,bà phe phẩy đầu nhìn Ngụy Hà trân trối “A Hà, tình cảm của con dành cho Ngụy Thư, là không đúng…”
Ngụy Hà như người mất hồn, không thể phản ứng,tựa rối gỗ,cứng ngắt đứng yên tại chỗ,dì Ba nói gì cũng không nghe hiểu.
_Bà Ba! Cậu Ba đã đưa lão gia về!
Đột nhiên người hầu ở ngoài hô một tiếng,dì Ba sửng sốt,hai mắt mở lớn,giống như vừa nghe thấy một chuyện vô cùng khủng bố,ngơ ngác nhìn chằm chằm ra cửa.
_”Bà Ba! Bà mau ra xem! Lão gia tỉnh lại rồi!” Người bên ngoài nhỏ giọng nhắc nhở
Ngụy Hà bị thanh âm đánh tỉnh,cậu ngẩng đầu nhìn dì Ba, bắt gặp dì Ba cũng hoảng sợ nhìn cậu,nhẹ nhàng gọi một tiếng “A Hà…”
_Bà Ba…?
Người ngoài cửa lại kêu,có thể sợ dì Ba còn chưa tỉnh,không thể nghe thấy nên đành cao giọng.
Dì Ba lúc này mới xoay người sang chỗ khác, đứng ở cửa,ngoảnh đầu nhìn Ngụy Hà “A Hà, lúc này đây, không thể trốn nữa rồi…”
Thời điểm nói những lời này, vẻ mặt dì Ba tràn đầy tuyệt vọng.
Ngụy Hà á khẩu không thể trả lời,cảm thấy trước mắt chỉ có hắc ám vô tận. Giọng nói của dì Ba cứ mãi vang vọng trong bên tai,có thứ gì đó che mất mũi và miệng cậu, hoàn toàn không thể hô hấp.
Hình ảnh Ngụy Thư nở nụ cười chợt hiện ra trước mắt cậu,rồi bỗng nhiên lại trở nên âm ngoan. Ngụy Hà ngây ngốc bất động,nháy nháy mắt,khuôn mặt kia đã khôi phục như cũ, ôn nhu gọi cậu một tiếng “A Hà “ khiến cho xương cốt Ngụy Hà rã rời mềm nhũn.
Lúc này đây, không thể trốn thoát. Ngụy Hà đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Cuối cùng, cậu đã chịu tin lời dì Ba nói.
Ngụy Hà có chút xao động, đợi không kịp hỏi “Dì Ba có chuyện muốn nói với con sao?”
Dì Ba lại nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn Ngụy Hà “A Hà, có một số việc dì Ba cảm thấy, không thể giấu con được nữa…”
_”Con cũng có lời muốn hỏi dì.” Ngụy Hà đáp
_”Con nói đi.” Dì đặt tách trà lên bàn
_”Là chuyện của Ngụy Thư và người mẹ đã chết của anh ấy.” Ngụy Hà thăm dò nhìn dì Ba
Lại bắt gặp dì Ba gật đầu, thần sắc cực kì bình tĩnh “Cái dì muốn nói cũng chính là chuyện này.”
Ngụy Hà mở to hai mắt không thể tin nhìn dì Ba, dì Ba định nói cái gì?
_A Hà, muốn dì Ba có thể nói cho con biết nhưng phải có điều kiện…
Ngay khi Ngụy Hà cảm thấy nao núng bất an chờ dì Ba mở miệng thì dì Ba đột nhiên đứng dậy, đến gần Ngụy Hà, hai mắt rưng rưng.
Ngụy Hà thầm cân nhắc điều kiện của dì Ba, cậu không trực tiếp đáp ứng mà do dự hỏi “Dì Ba, dì có thể cho con biết đó là điều kiện gì được không?”
Dì Ba nắm lấy tay Ngụy Hà,sắc mặt thay đổi,nhìn chằm chằm cậu, giọng nói có chút nguy cấp “Rời khỏi Ngụy gia!”
Ngụy Hà sững sờ,nhất thời không biết nên làm gì “Tại, tại sao…?”
_”Nó đã trở lại…” Dì Ba cố gắng hạ thấp giọng đến mức nhỏ nhất có thể,Ngụy Hà cảm thấy cánh tay đang nắm lấy mình khẽ run rẩy
Trong lòng tựa hồ đã biết đáp án, nhưng vẫn cố ý hỏi “Ai trở lại mới được chứ?”
_Ngụy Thư.
Ngụy Hà lập tức rụt tay về,cố gắng trấn định, ha ha cười hai tiếng “Dì,dì Ba thật vui tính…Ngụy Thư, ha ha, Ngụy Thư chết rồi mà…”
_”Nó đã trở lại! Không! Nó chưa bao giờ rời đi! Nó muốn báo cừu, trả thù cho mẹ của nó,cho chính nó…Nó sẽ giết lão gia,giết tất cả mọi người trong Ngụy gia…” Dì Ba có chút thất thố túm lấy áo Ngụy Hà,giọng nói bén nhọn.
Ngụy Hà nghe nghe, cảm thấy vô cùng khó chịu,cậu đứng lên lùi về sau hai bước, tránh thoát khỏi dì Ba “Dì Ba…Ngụy Thư chết mất rồi.”
_Nó chết! Nhưng nó vẫn còn ở đây! Nó sẽ giết luôn cả con! Dì Ba biết tình cảm của con dành cho nó, con thương Ngụy Thư! Chính là nó sẽ không tha cho con!
Ngụy Hà nghẹn họng, cậu nhìn dì Ba đột nhiên trở nên lo lắng hãi hùng như thế, trong lòng không khỏi bối rối,mà khi bí mật của mình bị dì Ba vạch trần,Ngụy Hà chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân.
_”Dì Ba…” Ngụy Hà kinh ngạc nhìn bà
_”Con tưởng dì không biết sao? Dì nhìn con lớn lên,chút tâm tư đó của con làm sao có thể qua mắt được dì? Từ lúc Ngụy Thư bắt đầu dọn vào Ngụy gia,ánh mắt của con chưa từng rời khỏi nó! Chính là nay không bằng xưa! Nói cho dì Ba nghe, con vẫn lén lút gặp Ngụy Thư đúng không?” Dì Ba tiến đến, kích động nhìn Ngụy Hà.
Ngụy Hà bị hỏi liên tục không kịp trở tay,lăng lặng nhìn dì Ba nửa ngày mới ấp úng “Không có…”
Dì Ba đột nhiên thu liễm biểu tình, hỏi Ngụy Hà “Con định gạt dì Ba sao?”
_”Không có.” Lần này Ngụy Hà không chút do dự trả lời, khẩn thiết nhìn chằm chằm vào mắt dì Ba, giống như chỉ có như vậy mới khiến dì Ba tin cậu.
Dì Ba gặp Ngụy Hà như vậy, tựa hồ có chút tin tưởng,túm chặt quần áo “Con phải rời khỏi Ngụy gia…”
_”Dì Ba, có phải lão già kia là hung thủ sát hại mẹ Ngụy Thư không?” Ngụy Hà đánh gãy lời dì Ba
Dì Ba lập tức ngẩng đầu, trong mắt dẫn theo hoài nghi “Ai nói cho con biết?”
Ngụy Hà nặng nề nuốt một ngụm nước bọt,tận lực làm cho bản thân trấn định “Lúc đi ngang qua chỗ dì Hai, ả điên điên khùng khùng,miệng vẫn luôn lảm nhảm như vậy.”
Dì Ba trầm mặc,tựa hồ đang nghĩ tới điều gì đó, có chút xuất thần
_”Có phải hay không?” Ngụy Hà nhẹ giọng xác minh
Dì Ba ngẩng đầu “Phải.”
Hai chân Ngụy Hà mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống,hốt hoảng nhìn dì Ba “Sao, sao có thể?”
_”Cha con yêu cô ấy.” Trong mắt dì Ba chợt lóe lên nỗi thất lạc,không đợi Ngụy Hà hỏi tiếp liền trả lời “Cha con quá yêu cô ấy. Nhưng ông ta lại lỡ tay giết chết cô ta…”
_”Vì cái gì?” Ngụy Hà bất giác há mồm hỏi
_Mẹ Ngụy Thư không thương lão gia.
Dì Ba nhìn Ngụy Hà nói “Bởi vì hai người bọn họ là anh hem ruột! Đây là LOẠN LUÂN!”
Đầu óc Ngụy Hà lập tức “Oanh!” một tiếng nổ tung,ngơ ngác nhìn dì Ba, không thể nói nên lời.
_Trong lúc dì Hai cãi nhau với lão gia, dì tình cờ nghe được….A Hà, đó không phải chuyện quang minh chính đại gì,cho nên dù dì Ba biết,cũng không tiết lộ cho bất luận kẻ nào,không ai biết cả,A Hà, như vậy là sai trái…
Dì Ba chảy nước mắt,bí mật này,bà vẫn chôn sâu trong lòng,chớp mắt đã năm năm, suốt năm năm này,hằng đêm bà đều phải sống trong ác mộng. Cho nên thời điểm nói ra,bà rốt cuộc không thể kìm được nước mắt,thân thể khẽ run rẩy,bà phe phẩy đầu nhìn Ngụy Hà trân trối “A Hà, tình cảm của con dành cho Ngụy Thư, là không đúng…”
Ngụy Hà như người mất hồn, không thể phản ứng,tựa rối gỗ,cứng ngắt đứng yên tại chỗ,dì Ba nói gì cũng không nghe hiểu.
_Bà Ba! Cậu Ba đã đưa lão gia về!
Đột nhiên người hầu ở ngoài hô một tiếng,dì Ba sửng sốt,hai mắt mở lớn,giống như vừa nghe thấy một chuyện vô cùng khủng bố,ngơ ngác nhìn chằm chằm ra cửa.
_”Bà Ba! Bà mau ra xem! Lão gia tỉnh lại rồi!” Người bên ngoài nhỏ giọng nhắc nhở
Ngụy Hà bị thanh âm đánh tỉnh,cậu ngẩng đầu nhìn dì Ba, bắt gặp dì Ba cũng hoảng sợ nhìn cậu,nhẹ nhàng gọi một tiếng “A Hà…”
_Bà Ba…?
Người ngoài cửa lại kêu,có thể sợ dì Ba còn chưa tỉnh,không thể nghe thấy nên đành cao giọng.
Dì Ba lúc này mới xoay người sang chỗ khác, đứng ở cửa,ngoảnh đầu nhìn Ngụy Hà “A Hà, lúc này đây, không thể trốn nữa rồi…”
Thời điểm nói những lời này, vẻ mặt dì Ba tràn đầy tuyệt vọng.
Ngụy Hà á khẩu không thể trả lời,cảm thấy trước mắt chỉ có hắc ám vô tận. Giọng nói của dì Ba cứ mãi vang vọng trong bên tai,có thứ gì đó che mất mũi và miệng cậu, hoàn toàn không thể hô hấp.
Hình ảnh Ngụy Thư nở nụ cười chợt hiện ra trước mắt cậu,rồi bỗng nhiên lại trở nên âm ngoan. Ngụy Hà ngây ngốc bất động,nháy nháy mắt,khuôn mặt kia đã khôi phục như cũ, ôn nhu gọi cậu một tiếng “A Hà “ khiến cho xương cốt Ngụy Hà rã rời mềm nhũn.
Lúc này đây, không thể trốn thoát. Ngụy Hà đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Cuối cùng, cậu đã chịu tin lời dì Ba nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.