Chương 34: Đừng Cho Lục Hoành Biết (H)
Cửu Linh
04/05/2024
Tưởng Đông Việt nghe xong thì lập tức đưa lưỡi vào trong lỗ huyệt và bắt chước động tác rút ra đâm vào của dương vật, cậu ta ngẩng đầu lên, thấy thân thể Quý Khanh run rẩy, cô sắp đạt cao trào.
Thấy Quý Khanh như vậy, đương nhiên Tưởng Đông Việt sẽ không dừng lại, cậu ta đưa lưỡi mơn trớn miệng huyệt và không ngừng mút lấy hạt ngọc đỏ hồng, khi cả khuôn mặt đang vùi trong vườn hoa đào của Quý Khanh liếm láp thì bất chợt cậu ta nghe thấy cô gọi:
"Anh trai... A... A... anh ơi..."
Lúc động tình cô vẫn gọi anh trai sao? Tưởng Đông Việt nhất quyết không buông tha, cậu ta cắn nhẹ vào âm vật của cô rồi ngậm chặt lấy nó, lực mút mạnh đến nỗi hai chân Quý Khanh không tự chủ được mà giãy giụa, dòng suối nhỏ liên tục chảy vào miệng Tưởng Đông Việt.
“A!!! Thoải mái quá... anh ơi... A!!”
Thấy Quý Khanh sắp đạt cao trào, Tưởng Đông Việt tiếp tục chọc lưỡi vào tiểu huyệt của cô, nhìn dáng vẻ cố chịu đựng của cô, cậu ta liền chạm vào âm vật để kích thích khiến cả người Quý Khanh đổ đầy mồ hôi.
Động tác của Tưởng Đông Việt càng lúc càng nhanh, cuối cùng cậu ta chọc sâu đầu lưỡi vào rồi vừa liếm vừa mút, hận không thể đưa Quý Khanh lên thiên đàng.
"A!!! Anh trai ơi!"
Một tiếng hét vang lên, Quý Khanh bị Tưởng Đông Việt liếm đến cao trào, cả người cô mềm nhũn trên ghế.
Sau cơn cực khoái, Quý Khanh đã hoàn toàn tỉnh táo, cô tháo khăn bịt mắt ra và nhìn về phía trước, tại sao lại là cậu ta!?
Quý Khanh hoảng sợ, hai chân cô muốn né tránh, nhưng Tưởng Đông Việt làm sao có thể bỏ qua?
Đôi tay cậu ta vẫn đang nắm chặt chân Quý Khanh, khi thấy cô muốn chạy, cậu ta liền tách hai chân của Quý Khanh rộng hơn, còn mình thì cố gắng đâm thứ kia vào.
“A...!!!"
Tưởng Đông Việt đã cứng đến phát đau, mà lúc này cậu ta vẫn đang cố kìm nén, cả người Tưởng Đông Việt sát lại gần, đồng thời tay cậu ta xoa nắn bầu ngực của Quý Khanh.
"Khanh Khanh, Khanh Khanh ngoan, anh đã thích em từ lâu rồi, cho anh đi..."
Nói xong, Tưởng Đông Việt bắt đầu tiến vào huyệt đạo cô, vừa rồi khi liếm Quý Khanh, cậu ta đã đoán ra được điểm nhạy cảm của cô, bây giờ cậu ta tiến vào chỗ đó, Quý Khanh sung sướng đến mức không thể nói thành lời.
"Không được... không được... không được để Lục Hoành biết... a... thật thoải mái... a..."
"Được... không cho cậu ta biết, không cho cậu ta biết."
Khi Tưởng Đông Việt nói điều này, cậu ta liên tục thở gấp, hoàn toàn coi Quý Khanh như một đứa trẻ mà dỗ dành.
Thấy Quý Khanh như vậy, đương nhiên Tưởng Đông Việt sẽ không dừng lại, cậu ta đưa lưỡi mơn trớn miệng huyệt và không ngừng mút lấy hạt ngọc đỏ hồng, khi cả khuôn mặt đang vùi trong vườn hoa đào của Quý Khanh liếm láp thì bất chợt cậu ta nghe thấy cô gọi:
"Anh trai... A... A... anh ơi..."
Lúc động tình cô vẫn gọi anh trai sao? Tưởng Đông Việt nhất quyết không buông tha, cậu ta cắn nhẹ vào âm vật của cô rồi ngậm chặt lấy nó, lực mút mạnh đến nỗi hai chân Quý Khanh không tự chủ được mà giãy giụa, dòng suối nhỏ liên tục chảy vào miệng Tưởng Đông Việt.
“A!!! Thoải mái quá... anh ơi... A!!”
Thấy Quý Khanh sắp đạt cao trào, Tưởng Đông Việt tiếp tục chọc lưỡi vào tiểu huyệt của cô, nhìn dáng vẻ cố chịu đựng của cô, cậu ta liền chạm vào âm vật để kích thích khiến cả người Quý Khanh đổ đầy mồ hôi.
Động tác của Tưởng Đông Việt càng lúc càng nhanh, cuối cùng cậu ta chọc sâu đầu lưỡi vào rồi vừa liếm vừa mút, hận không thể đưa Quý Khanh lên thiên đàng.
"A!!! Anh trai ơi!"
Một tiếng hét vang lên, Quý Khanh bị Tưởng Đông Việt liếm đến cao trào, cả người cô mềm nhũn trên ghế.
Sau cơn cực khoái, Quý Khanh đã hoàn toàn tỉnh táo, cô tháo khăn bịt mắt ra và nhìn về phía trước, tại sao lại là cậu ta!?
Quý Khanh hoảng sợ, hai chân cô muốn né tránh, nhưng Tưởng Đông Việt làm sao có thể bỏ qua?
Đôi tay cậu ta vẫn đang nắm chặt chân Quý Khanh, khi thấy cô muốn chạy, cậu ta liền tách hai chân của Quý Khanh rộng hơn, còn mình thì cố gắng đâm thứ kia vào.
“A...!!!"
Tưởng Đông Việt đã cứng đến phát đau, mà lúc này cậu ta vẫn đang cố kìm nén, cả người Tưởng Đông Việt sát lại gần, đồng thời tay cậu ta xoa nắn bầu ngực của Quý Khanh.
"Khanh Khanh, Khanh Khanh ngoan, anh đã thích em từ lâu rồi, cho anh đi..."
Nói xong, Tưởng Đông Việt bắt đầu tiến vào huyệt đạo cô, vừa rồi khi liếm Quý Khanh, cậu ta đã đoán ra được điểm nhạy cảm của cô, bây giờ cậu ta tiến vào chỗ đó, Quý Khanh sung sướng đến mức không thể nói thành lời.
"Không được... không được... không được để Lục Hoành biết... a... thật thoải mái... a..."
"Được... không cho cậu ta biết, không cho cậu ta biết."
Khi Tưởng Đông Việt nói điều này, cậu ta liên tục thở gấp, hoàn toàn coi Quý Khanh như một đứa trẻ mà dỗ dành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.