Chương 45: Gọi Điện Cho Tưởng Đông Việt
Cửu Linh
04/05/2024
Sau khi Quý Đình Khâm rời đi, Quý Khanh không ngủ được nên gọi điện cho Tưởng Đông Việt, lúc đó Tưởng Đông Việt vẫn đang bị mắng ở nhà, cho nên không có ai nghe máy, Quý Khanh cũng không tắt máy mà bắt đầu thủ dâm.
Quý Khanh cong nửa người dưới lên, cô tưởng tượng Quý Đình Khâm đang ân ái với mình, một tay cô xoa nắn bầu ngực căng tròn, tay còn lại rút ra đâm vào tiểu huyệt, đầu tiên là một ngón, sau đó đến hai ngón, thủy dịch chảy ướt đẫm ga giường.
"Anh... Anh trai..."
Giọng Quý Khanh vừa mềm mại vừa tinh tế, nghe được âm thanh này, người ở đầu dây trở nên cứng ngắc, Quý Khanh liên tục ra vào, lực tay càng lúc càng mạnh, bầu ngực bị bóp mạnh đến nỗi muốn chui ra khỏi các kẽ tay, cô dang rộng hai chân ra, chuẩn bị lên đỉnh thì lại nghe thấy một giọng đàn ông ở trong điện thoại.
"Khanh Khanh?"
Khi giọng nói của Tưởng Đông Việt truyền tới, Quý Khanh cảm thấy vô cùng tủi thân, Tưởng Đông Việt vội vàng an ủi cô, gọi thêm vài tiếng Khanh Khanh nữa.
Nửa giờ sau, Quý Khanh thay quần áo đi ra ngoài, Quý Đình Khâm ở tầng ba nhìn cô, Lục Thanh nằm trên giường nhìn Quý Đình Khâm, thấy chồng không có phản ứng, cô ta nhẹ nhàng đi tới phía sau ôm anh, Quý Đình Khâm cúi xuống nhìn tay Lục Thanh một lúc rồi kéo tay cô ta ra.
"Ngày mai khi nào Tiểu Khanh trở về thì gọi điện thoại cho anh. Bên doanh trại còn có việc, anh đi trước đây."
Nói rồi Quý Đình Khâm bắt đầu thay đồ, sau khi cài cúc tay áo và chỉnh lại cổ áo, anh đi xuống lầu.
Nửa tiếng sau, Tưởng Đông Việt gặp được Quý Khanh, lần này cậu ta thật sáng suốt, thay vì chiếc siêu xe lần trước, cậu ta lái một chiếc xe màu bạc có hai ghế ngồi đến, thoải mái hơn rất nhiều.
Vừa mới lên xe Quý Khanh đã bắt đầu khóc nức nở, lông mi cô ướt đẫm, thấy cảnh này, Tưởng Đông Việt khô khốc miệng.
Khi họ lên đến đỉnh núi, Tưởng Đông Việt vội vã tìm một bãi đất trống để dừng lại, cậu ta mở cửa đi về phía Quý Khanh.
Quý Khanh cong nửa người dưới lên, cô tưởng tượng Quý Đình Khâm đang ân ái với mình, một tay cô xoa nắn bầu ngực căng tròn, tay còn lại rút ra đâm vào tiểu huyệt, đầu tiên là một ngón, sau đó đến hai ngón, thủy dịch chảy ướt đẫm ga giường.
"Anh... Anh trai..."
Giọng Quý Khanh vừa mềm mại vừa tinh tế, nghe được âm thanh này, người ở đầu dây trở nên cứng ngắc, Quý Khanh liên tục ra vào, lực tay càng lúc càng mạnh, bầu ngực bị bóp mạnh đến nỗi muốn chui ra khỏi các kẽ tay, cô dang rộng hai chân ra, chuẩn bị lên đỉnh thì lại nghe thấy một giọng đàn ông ở trong điện thoại.
"Khanh Khanh?"
Khi giọng nói của Tưởng Đông Việt truyền tới, Quý Khanh cảm thấy vô cùng tủi thân, Tưởng Đông Việt vội vàng an ủi cô, gọi thêm vài tiếng Khanh Khanh nữa.
Nửa giờ sau, Quý Khanh thay quần áo đi ra ngoài, Quý Đình Khâm ở tầng ba nhìn cô, Lục Thanh nằm trên giường nhìn Quý Đình Khâm, thấy chồng không có phản ứng, cô ta nhẹ nhàng đi tới phía sau ôm anh, Quý Đình Khâm cúi xuống nhìn tay Lục Thanh một lúc rồi kéo tay cô ta ra.
"Ngày mai khi nào Tiểu Khanh trở về thì gọi điện thoại cho anh. Bên doanh trại còn có việc, anh đi trước đây."
Nói rồi Quý Đình Khâm bắt đầu thay đồ, sau khi cài cúc tay áo và chỉnh lại cổ áo, anh đi xuống lầu.
Nửa tiếng sau, Tưởng Đông Việt gặp được Quý Khanh, lần này cậu ta thật sáng suốt, thay vì chiếc siêu xe lần trước, cậu ta lái một chiếc xe màu bạc có hai ghế ngồi đến, thoải mái hơn rất nhiều.
Vừa mới lên xe Quý Khanh đã bắt đầu khóc nức nở, lông mi cô ướt đẫm, thấy cảnh này, Tưởng Đông Việt khô khốc miệng.
Khi họ lên đến đỉnh núi, Tưởng Đông Việt vội vã tìm một bãi đất trống để dừng lại, cậu ta mở cửa đi về phía Quý Khanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.