Chương 6: Chương 4.2
Wings of Wind_Đôi cánh gió
17/11/2016
Một cơn mưa rào bất chợt ập xuống, Huyền Giang vội vàng hồi tỉnh dong xe đến nép tại mái hiên gần đấy.
Do cơn mưa đến bất ngờ nhiều người cũng nháo nhào tìm chỗ trú, có vài ba người đến chỗ Huyền Giang đang đứng, mái hiên hơi nhỏ, giờ thêm người liền có chút chật chội.
Một bà béo ú dắt theo đứa con mập mạp chiếm một khoảng lớn không gian, chèn ép lên cả người phụ nữ gầy gò đang ẵm con đứng phía sau.
Huyền Giang trông cô gái gầy đến nhô cả xương lại có vẻ rất biết nhẫn nhịn liền chạnh lòng mà nép sát ra ngoài để cô ta có chút không gian. Nhưng cô gái lại không chú ý đến hành động nhỏ của Huyền Giang vẫn im lặng đứng nguyên tại chỗ, gương mặt thi thoảng lại hướng về tấm lưng bà béo, không thì lại nhìn vào đứa con.
Đứng chưa bao lâu, bé gái mập mạp liền khóc thét lên, nghe rất chói tai, mẹ nó vội mắng mấy câu, nó càng khóc tợn. Huyền Giang khó chịu nhăn mày, cô thì không sao nhưng người phụ nữ gầy gò kia còn ẵm theo em bé, nó nghe thấy tiếng động khéo bị dọa tỉnh giấc cũng nên.
Nhưng không như Huyền Giang suy nghĩ đứa trẻ vô cùng im lặng như vẫn đang say ngủ.
Bà béo sau vài lần nạt nộ thấy đứa con vẫn khóc dữ liền mặc kệ không quan tâm, rút di động ra chơi. Ba người hai đứa nhỏ đứng trú dưới mái hiên tiếp tục chờ mưa ngừng tạnh.
Huyền Giang nhàm chán nhìn ngoài trời nơi nơi trắng xóa, cảnh vật mờ ảo, tiếng mưa đập vào mái tôn thật nhức óc nhưng vẫn dễ nghe hơn tiếng nấc của đứa nhỏ mập mạp đứng cạnh cô.
Đứa bé gái sau một hồi gào khóc cũng đã cảm thấy thấm mệt liền dần dần chuyển sang nấc cụt. Mẹ nó vẫn không chút để ý ngồi xổm xuống nghịch điện thoại. Huyền Giang hơi liếc sang, người phụ nữ gầy gò cũng cùng lúc ôm con ngồi xuống, hành động hai người trước sau đồng đều làm Huyền Giang không khỏi ngạc nhiên.
Lúc này cô mới để ý kỹ người phụ nữ. Cô ta mặc một chiếc váy màu kem rộng dài chấm đất, tóc chỉ đến quá vai nhưng lại che gần hết khuôn mặt. Da cô ta rất trắng nhưng là trắng bệch, những đốt xương lộ rõ trên bàn tay quắt queo, thân thể mỏng manh suy nhược. Người phụ nữ trên tay ôm một đứa bé được bọc kín chỉ lộ ra phần chỏm đầu trọc, cả chiếc váy cô ta mặc cùng vải bọc em bé đều vô cùng cũ, có lẽ gia đình này khá nghèo- Huyền Giang thầm nghĩ.
Đứa bé gái bỗng tiếp tục bật khóc, lần này nó ngồi bệt xuống đất giãy đành đạch. Bà béo tức giận đứng bật dậy, vung tay tát con bé. Người phụ nữ đằng sau cũng vụt đứng lên, nhưng do quá đột ngột cô ta tuột tay làm rơi mất đứa trẻ.
Người phụ nữ cứng người hai tay vẫn đang giơ trên không trung. Huyền Giang lo lắng chạy đến đúng lúc bà béo lại giật lùi mấy bước suýt đạp trúng đứa nhỏ.
“ Này mau tránh ra!” Huyền Giang vội quát lên, bà béo giật mình quay lưng gần như ép người phụ nữ gầy dính lên bức tường đằng sau.
Huyền Giang cúi người ôm đứa trẻ, mặt hướng về phía bà béo tức giận: “ Bác đứng tránh ra cho người ta đứng với chứ!”
Bà béo trợn tròn mắt, đứng sững tại chỗ, đứa con mập mạp thì sợ sệt nhìn Huyền Giang.
Huyền Giang cũng chẳng thèm nhắc lại, cúi đầu kiểm tra đứa nhỏ.
Đứa nhỏ quả thực được bọc rất kín, không lộ cả đầu, Huyền Giang vừa vươn tay kéo tấm vải bọc chỉ trong tíc tắc hình ảnh kinh khủng đập vào mắt làm cô đổ một thân mồ hôi lạnh.
Tấm vải được giở ra, bên trong lại không bọc đứa trẻ nào cả mà là bọc một khối thịt trương phình nhầy nhụa. Trên ‘khối thịt’ có dính một nhúm tóc, nhìn kỹ còn thấy ngũ quan cơ thể nhỏ xíu hình dạng méo mó lẫn lộn cùng một chỗ, giống như bào thai đang trong thời kì hình thành cơ thể đã bị mổ ra khỏi bụng mẹ.
Huyền Giang run tay khiến ‘khối thịt’ rơi bẹp xuống đất vỡ nát, những mảnh thịt vụn bắn tung téo, chảy ra thứ nước đỏ sậm tanh hôi. ‘Khối thịt’ giống như đã bị ngâm nước đến mềm nhũn nên mới dễ nát như vậy.
Đứa bé gái gào khóc thất thanh cố sức vùi đầu vào lòng mẹ, bà béo tét vào mông nó lớn tiếng quát:” Khóc gì mà khóc, tự nhiên hôm nay mày lại giở chứng hả. Có nín ngay không!”
Huyền Giang bụm miệng run rẩy nhìn người phụ nữ gầy gò, chỉ thấy cô ta vươn mình xuyên qua người bà béo nhưng lại không dứt hẳn ra khỏi người bà ta mà giống như một hình chiếu chập choạng, chiếu đè lên người bả. Người phụ nữ cúi nhìn ‘ khối thịt’ giờ đã nát bét cất lên giọng nói xa xăm lạnh lẽo, không hiểu sao Huyền Giang có thể nghe ra sự đau đớn xót xa trong đấy.
“Con ta…con của ta…con ơi….con..”
Người phụ nữ vươn tay như muốn cúi mình bế ‘đứa con’ nhưng dù cô ta xoay sở kiểu gì vẫn không thể tách rời bà béo, dường như giữa họ có mối quan hệ đặc biệt sâu sắc khiến cô ta đến chết vẫn bị buộc lên mình bả.
Đúng lúc đó trời tạnh mưa, bà béo bế con đứng dậy ra ngoài, trước khi đi còn liếc nhìn Huyền Giang đang run rẩy ngã ngồi trên đất bằng ánh mắt khinh thường, miệng lẩm bẩm đồ điên.
Hai mẹ con bà béo vừa ra khỏi mái hiên bóng ma người phụ nữ gầy gò cùng ‘ khối thịt’ be bét trên đất cũng biến mất. Để lại Huyền Giang ngẩn ngơ với giọng nói thê lương vẫn vang vọng bên tai
con ơi…con ơi…
Do cơn mưa đến bất ngờ nhiều người cũng nháo nhào tìm chỗ trú, có vài ba người đến chỗ Huyền Giang đang đứng, mái hiên hơi nhỏ, giờ thêm người liền có chút chật chội.
Một bà béo ú dắt theo đứa con mập mạp chiếm một khoảng lớn không gian, chèn ép lên cả người phụ nữ gầy gò đang ẵm con đứng phía sau.
Huyền Giang trông cô gái gầy đến nhô cả xương lại có vẻ rất biết nhẫn nhịn liền chạnh lòng mà nép sát ra ngoài để cô ta có chút không gian. Nhưng cô gái lại không chú ý đến hành động nhỏ của Huyền Giang vẫn im lặng đứng nguyên tại chỗ, gương mặt thi thoảng lại hướng về tấm lưng bà béo, không thì lại nhìn vào đứa con.
Đứng chưa bao lâu, bé gái mập mạp liền khóc thét lên, nghe rất chói tai, mẹ nó vội mắng mấy câu, nó càng khóc tợn. Huyền Giang khó chịu nhăn mày, cô thì không sao nhưng người phụ nữ gầy gò kia còn ẵm theo em bé, nó nghe thấy tiếng động khéo bị dọa tỉnh giấc cũng nên.
Nhưng không như Huyền Giang suy nghĩ đứa trẻ vô cùng im lặng như vẫn đang say ngủ.
Bà béo sau vài lần nạt nộ thấy đứa con vẫn khóc dữ liền mặc kệ không quan tâm, rút di động ra chơi. Ba người hai đứa nhỏ đứng trú dưới mái hiên tiếp tục chờ mưa ngừng tạnh.
Huyền Giang nhàm chán nhìn ngoài trời nơi nơi trắng xóa, cảnh vật mờ ảo, tiếng mưa đập vào mái tôn thật nhức óc nhưng vẫn dễ nghe hơn tiếng nấc của đứa nhỏ mập mạp đứng cạnh cô.
Đứa bé gái sau một hồi gào khóc cũng đã cảm thấy thấm mệt liền dần dần chuyển sang nấc cụt. Mẹ nó vẫn không chút để ý ngồi xổm xuống nghịch điện thoại. Huyền Giang hơi liếc sang, người phụ nữ gầy gò cũng cùng lúc ôm con ngồi xuống, hành động hai người trước sau đồng đều làm Huyền Giang không khỏi ngạc nhiên.
Lúc này cô mới để ý kỹ người phụ nữ. Cô ta mặc một chiếc váy màu kem rộng dài chấm đất, tóc chỉ đến quá vai nhưng lại che gần hết khuôn mặt. Da cô ta rất trắng nhưng là trắng bệch, những đốt xương lộ rõ trên bàn tay quắt queo, thân thể mỏng manh suy nhược. Người phụ nữ trên tay ôm một đứa bé được bọc kín chỉ lộ ra phần chỏm đầu trọc, cả chiếc váy cô ta mặc cùng vải bọc em bé đều vô cùng cũ, có lẽ gia đình này khá nghèo- Huyền Giang thầm nghĩ.
Đứa bé gái bỗng tiếp tục bật khóc, lần này nó ngồi bệt xuống đất giãy đành đạch. Bà béo tức giận đứng bật dậy, vung tay tát con bé. Người phụ nữ đằng sau cũng vụt đứng lên, nhưng do quá đột ngột cô ta tuột tay làm rơi mất đứa trẻ.
Người phụ nữ cứng người hai tay vẫn đang giơ trên không trung. Huyền Giang lo lắng chạy đến đúng lúc bà béo lại giật lùi mấy bước suýt đạp trúng đứa nhỏ.
“ Này mau tránh ra!” Huyền Giang vội quát lên, bà béo giật mình quay lưng gần như ép người phụ nữ gầy dính lên bức tường đằng sau.
Huyền Giang cúi người ôm đứa trẻ, mặt hướng về phía bà béo tức giận: “ Bác đứng tránh ra cho người ta đứng với chứ!”
Bà béo trợn tròn mắt, đứng sững tại chỗ, đứa con mập mạp thì sợ sệt nhìn Huyền Giang.
Huyền Giang cũng chẳng thèm nhắc lại, cúi đầu kiểm tra đứa nhỏ.
Đứa nhỏ quả thực được bọc rất kín, không lộ cả đầu, Huyền Giang vừa vươn tay kéo tấm vải bọc chỉ trong tíc tắc hình ảnh kinh khủng đập vào mắt làm cô đổ một thân mồ hôi lạnh.
Tấm vải được giở ra, bên trong lại không bọc đứa trẻ nào cả mà là bọc một khối thịt trương phình nhầy nhụa. Trên ‘khối thịt’ có dính một nhúm tóc, nhìn kỹ còn thấy ngũ quan cơ thể nhỏ xíu hình dạng méo mó lẫn lộn cùng một chỗ, giống như bào thai đang trong thời kì hình thành cơ thể đã bị mổ ra khỏi bụng mẹ.
Huyền Giang run tay khiến ‘khối thịt’ rơi bẹp xuống đất vỡ nát, những mảnh thịt vụn bắn tung téo, chảy ra thứ nước đỏ sậm tanh hôi. ‘Khối thịt’ giống như đã bị ngâm nước đến mềm nhũn nên mới dễ nát như vậy.
Đứa bé gái gào khóc thất thanh cố sức vùi đầu vào lòng mẹ, bà béo tét vào mông nó lớn tiếng quát:” Khóc gì mà khóc, tự nhiên hôm nay mày lại giở chứng hả. Có nín ngay không!”
Huyền Giang bụm miệng run rẩy nhìn người phụ nữ gầy gò, chỉ thấy cô ta vươn mình xuyên qua người bà béo nhưng lại không dứt hẳn ra khỏi người bà ta mà giống như một hình chiếu chập choạng, chiếu đè lên người bả. Người phụ nữ cúi nhìn ‘ khối thịt’ giờ đã nát bét cất lên giọng nói xa xăm lạnh lẽo, không hiểu sao Huyền Giang có thể nghe ra sự đau đớn xót xa trong đấy.
“Con ta…con của ta…con ơi….con..”
Người phụ nữ vươn tay như muốn cúi mình bế ‘đứa con’ nhưng dù cô ta xoay sở kiểu gì vẫn không thể tách rời bà béo, dường như giữa họ có mối quan hệ đặc biệt sâu sắc khiến cô ta đến chết vẫn bị buộc lên mình bả.
Đúng lúc đó trời tạnh mưa, bà béo bế con đứng dậy ra ngoài, trước khi đi còn liếc nhìn Huyền Giang đang run rẩy ngã ngồi trên đất bằng ánh mắt khinh thường, miệng lẩm bẩm đồ điên.
Hai mẹ con bà béo vừa ra khỏi mái hiên bóng ma người phụ nữ gầy gò cùng ‘ khối thịt’ be bét trên đất cũng biến mất. Để lại Huyền Giang ngẩn ngơ với giọng nói thê lương vẫn vang vọng bên tai
con ơi…con ơi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.