Chương 8: Chương 5.2
Wings of Wind_Đôi cánh gió
17/11/2016
Huyền Giang đứng tần ngần trước cánh cổng cũ kĩ khổng lồ nhìn đoàn học sinh từ từ tiến vào bên trong.
Đến khi người cuối cùng cũng mất hút bóng dáng, bốn bề vắng vẻ, chỉ có gió thổi mạnh cùng tiếng lá cây xào xạc nghe đến rợn người, Huyền Giang thực không muốn đứng ngốc ở đây nữa, dù sao cô cũng không tin tưởng cậu trai kia, nhất là dưới cương vị kẻ chứng kiến hơn mười bảy năm sức hút lan tỏa của anh trai, cô đã sớm rút ra triết lý: Nam nhân cười càng đẹp càng không đáng tin.
Huyền Giang nhìn xuyên về phía sau cổng sắt rỉ sét, lấp ló bên trong là những hàng cây thẳng tắp, xa xa chỉ có ánh đèn vàng chập chờn, sương mù lượn lờ mờ ảo không khí có chút âm u thật không giống một con phố bình thường.
Huyền Giang nuốt nước bọt hơi do dự nhưng nhìn xuống đồng hồ trên tay đã chỉ mười giờ hai mươi cô càng thêm sốt ruột, vội vàng đi vào.
Vừa bước qua cánh cổng Huyền Giang đột ngột ngã khụy thân thể nặng tựa ngàn cân dán dính trên mặt đất, mặt mũi xa xầm choáng váng, đầu như bị búa tạ đập mạnh. Huyền Giang da dẻ trắng xanh co quắp nằm trên đất mồ hôi tuôn thấm ướt áo, từng giây từng phút trôi qua đều là màn tra tấn khủng khiếp nhất.
Trong hoang mang đau đớn, cô bỗng nhớ tới chiếc vòng tay kì quặc được nhận trước đấy, một linh cảm mãnh liệt thôi thúc khiến cô thu hết sức lực còn sót lại run rẩy đeo chiếc vòng lên cổ tay, chỉ chưa đầy một phút sau áp lực đè nặng giảm dần, chờ đến khi áp lực hoàn toàn biến mất Huyền Giang mới từ từ nhổm dậy giật mình nhận ra sự biến đổi khác thường của nơi đây.
Không gian xung quanh bừng lên ánh sáng, đèn đuốc xanh chập chờn, bớt đi sự tối tăm mập mờ lại thêm vào mấy phần yêu dị.
Huyền Giang nuốt nước bọt giương mắt nhìn, nơi mà lúc trước là hàng cây giờ đã thay bằng những ngôi nhà đá thấp lè tè được xây đắp đơn giản, trước cửa mỗi ngôi nhà treo hai ba chiếc đèn lồng tỏa ành sáng xanh lét.
Có rất đông người cả trong nhà lẫn trên đường, họ dường như không quan tâm tới nhau, không tiếng nói chuyện chỉ có lầm lũi bước đi, khung cảnh đáng nhẽ tấp nập lại liêu tịch lạ thường.
Huyền Giang chống tay ngồi dậy, cúi mình nhận ra bên dưới không phải đường lát gạch mà là đường đất, không những thế đất vừa nhão vừa lún, cả nửa người cô gần như bị chìm xuống. Huyền Giang khó nhọc đứng lên, nương theo ánh sáng xanh tù mù ngơ ngác nhìn quanh.
Đám đông vẫn im lặng lượn lờ trước mặt cô, quần áo đủ màu nhưng kiểu dáng lại lạ lùng cổ lỗ, nửa giống thời cổ trang nửa giống thời Pháp thuộc, kì cục không ăn nhập. Họ đều di chuyển cứng ngắc chậm chạp, gương mặt đờ đẫn nhìn không ra một tia xúc cảm.
Không khí lạnh lẽo cực độ, không hề giống bất cứ cái lạnh nào Huyền Giang đã từng trải qua trước đấy. Đây là cái lạnh thấm đến tận xương tủy, có thể làm lục phủ ngũ tạng hóa băng nhưng đồng thời cũng khiến cho khắp thân mình đổ mồ hôi như tắm.
Huyền Giang cả người ướt sũng run cầm cập quay đầu tìm đường ra. Đằng sau cô lại không có cánh cổng nào mà chỉ dựng sừng sững một bức tường đá đen bóng trang nghiêm mà đứng, khiến cho người nhìn vào khổ sở tuyệt vọng .
Huyền Giang hoảng loạn vô cùng đầu óc gần như dại ra, cái lạnh tuy không làm cô suy yếu thể lực nhưng lý trí thì đã bị bào mòn. Cô hoảng hốt lê bước đến dưới chân tường cào cấu gào thét, không gian tĩnh lặng nhanh chóng bị tiếng hét của cô đánh tan. Những người đi lại trên đường không biết tự khi nào đã dừng lại, lẳng lặng nhìn cô, gương mặt ánh mắt như trước vô biểu tình.
Huyền Giang thét cho đã, ý thức cũng dần hồi phục, run rẩy nhận thấy đám đông đang vây tròn quanh mình, ai cũng giương mắt lạnh lùng nhìn, không lời bàn tán không hành động dư thừa, không gian thoáng chốc lại trở về tĩnh lặng.
Bỗng từ đằng xa một hồi chuông boong boong ngân dài, rồi không hề báo trước pháo hóa từ đâu nở rộ, đủ màu đủ sắc, bụp bụp bắn lên.
Huyền Giang giật mình ngước đầu, ánh sáng rực rỡ lan tỏa từ bầu trời làm sáng bừng không gian, cô ngây ngẩn nhìn theo, những kẻ khác cũng bị thu hút, đồng loạt quay lưng đờ đẫn ngẩng mặt.
Tiếng chuông boong boong không dứt, Huyền Giang thấy lòng mình nhẹ nhàng bâng quơ, cái lạnh cũng không còn làm cô khó chịu ngược lại cơ thể chậm chạp quen dần, bước chân càng lúc càng nhanh cuối cùng giống như bay vụt lên.
Giữa nền trời tối đen một màu Huyền Giang lơ lửng trên không, pháo hoa đỏ rực nở rộ xung quanh làm bừng sáng thân hình kì dị. Những người bên dưới bỗng nhao lên rít gào, ùn ùn xô đến dưới chân cô kẻ này đạp lên kẻ kia tranh giành cắn xé lẫn nhau hòng vươn tay chạm lấy nữ nhân trên cao.
Huyền Giang thanh tỉnh lạ thường. Cô không còn suy nghĩ, chỉ lãnh đạm nhìn đoàn người chen chúc dưới chân mà nhẹ nhàng dẫm lên, đầu họ mềm xốp như bông, bị dẫm thì bở ra tan thành khói. Nơi cô đi qua chỉ còn một màu xám đục lượn lờ vô thực. Thật không nghi ngờ gì, cô đang lướt trên những linh hồn.
Đoàn diễu hành vẫn đổ xô về như nước lũ, hoang dại kêu gào, từng kẻ từng kẻ trở thành miếng lót đường cho Huyền Giang.
Huyền Giang lần theo tiếng chuông vang, đôi mắt hững hờ trong suốt, phản chiếu sắc đỏ sậm của từng chùm pháo hoa rực rỡ.
Trước mắt cô hiện lên một con sông dài cuồn cuộn chảy. Nước sông đen óng như suối tóc người phụ nữ, đẹp đẽ lạ thường. Giữa con sông nổi lên một khối sáng màu bạc, ánh sáng mạnh mẽ chói mắt.
Huyền Giang khó chịu xoa mắt, cơ thể cảnh cáo không muốn tiếp tục tiến lên.
Những linh hồn dưới chân Huyền Giang cũng nhanh chóng lùi xa, hoảng hốt tránh khỏi thứ ánh sáng chói chang.
Tâm hồn cô đang bình lặng như nước thoáng chốc trở nên giận dữ điên cuồng, ánh sáng kia……
Thật muốn hủy diệt nó.
Huyền Giang nhếch môi cười, từng tràng từng tràng lảnh lót vang dội. Đám linh hồn cũng một lần nữa nhao nhao xô đến chỗ Huyền Giang đói khát rít gào.
‘Giang… Giang…Giang…’
‘Giang..Giang…’
‘Giang…’
Tiếng chuông vang lên từng hồi như có người thì thầm gọi tên, Huyền Giang đầu óc đã mụ mị trong sự thù hận, càng điên cuồng hơn sau mỗi hồi chuông, những linh hồn dưới chân cô càng lúc càng hiện nguyên hình, hung ác tràn lên tạo thành làn sóng thủy triều dữ tợn. Huyền Giang cưỡi trên lưng chúng giống như đang điều khiển một con thủy quái, mãnh liệt ập đến giữa dòng nước.
Cô bỗng thấy từ cổ tay truyền đến một cỗ nóng cháy đau đớn. Huyền Giang lạnh lùng nhìn xuống chiếc vòng đang đeo, vung tay đập nát.
Boong_
Tiếng chuông đột ngột dừng không báo trước, bất ngờ như lúc bắt đầu.
Huyền Giang giật mình, toàn thân như bị dội nước, cơn rét lạnh ùa về, đầu óc u mê thoáng chốc hồi thần. Đây là..cô vừa làm sao vậy…
Chưa kịp để Huyền Giang xúc động tua lại sự tình đám linh hồn dưới chân cô cũng đã thanh tỉnh lại, nhanh như nước lũ mà rút về bỏ mặc Huyền Giang lộn cổ ngã xuống dòng nước đen cuồn cuộn.
Cô chới với thân mình khua tay loạn xạ, bụng liên tục nuốt mấy ngụm chẳng bao lâu thì đờ đẫn chìm nghỉm.
Đến khi người cuối cùng cũng mất hút bóng dáng, bốn bề vắng vẻ, chỉ có gió thổi mạnh cùng tiếng lá cây xào xạc nghe đến rợn người, Huyền Giang thực không muốn đứng ngốc ở đây nữa, dù sao cô cũng không tin tưởng cậu trai kia, nhất là dưới cương vị kẻ chứng kiến hơn mười bảy năm sức hút lan tỏa của anh trai, cô đã sớm rút ra triết lý: Nam nhân cười càng đẹp càng không đáng tin.
Huyền Giang nhìn xuyên về phía sau cổng sắt rỉ sét, lấp ló bên trong là những hàng cây thẳng tắp, xa xa chỉ có ánh đèn vàng chập chờn, sương mù lượn lờ mờ ảo không khí có chút âm u thật không giống một con phố bình thường.
Huyền Giang nuốt nước bọt hơi do dự nhưng nhìn xuống đồng hồ trên tay đã chỉ mười giờ hai mươi cô càng thêm sốt ruột, vội vàng đi vào.
Vừa bước qua cánh cổng Huyền Giang đột ngột ngã khụy thân thể nặng tựa ngàn cân dán dính trên mặt đất, mặt mũi xa xầm choáng váng, đầu như bị búa tạ đập mạnh. Huyền Giang da dẻ trắng xanh co quắp nằm trên đất mồ hôi tuôn thấm ướt áo, từng giây từng phút trôi qua đều là màn tra tấn khủng khiếp nhất.
Trong hoang mang đau đớn, cô bỗng nhớ tới chiếc vòng tay kì quặc được nhận trước đấy, một linh cảm mãnh liệt thôi thúc khiến cô thu hết sức lực còn sót lại run rẩy đeo chiếc vòng lên cổ tay, chỉ chưa đầy một phút sau áp lực đè nặng giảm dần, chờ đến khi áp lực hoàn toàn biến mất Huyền Giang mới từ từ nhổm dậy giật mình nhận ra sự biến đổi khác thường của nơi đây.
Không gian xung quanh bừng lên ánh sáng, đèn đuốc xanh chập chờn, bớt đi sự tối tăm mập mờ lại thêm vào mấy phần yêu dị.
Huyền Giang nuốt nước bọt giương mắt nhìn, nơi mà lúc trước là hàng cây giờ đã thay bằng những ngôi nhà đá thấp lè tè được xây đắp đơn giản, trước cửa mỗi ngôi nhà treo hai ba chiếc đèn lồng tỏa ành sáng xanh lét.
Có rất đông người cả trong nhà lẫn trên đường, họ dường như không quan tâm tới nhau, không tiếng nói chuyện chỉ có lầm lũi bước đi, khung cảnh đáng nhẽ tấp nập lại liêu tịch lạ thường.
Huyền Giang chống tay ngồi dậy, cúi mình nhận ra bên dưới không phải đường lát gạch mà là đường đất, không những thế đất vừa nhão vừa lún, cả nửa người cô gần như bị chìm xuống. Huyền Giang khó nhọc đứng lên, nương theo ánh sáng xanh tù mù ngơ ngác nhìn quanh.
Đám đông vẫn im lặng lượn lờ trước mặt cô, quần áo đủ màu nhưng kiểu dáng lại lạ lùng cổ lỗ, nửa giống thời cổ trang nửa giống thời Pháp thuộc, kì cục không ăn nhập. Họ đều di chuyển cứng ngắc chậm chạp, gương mặt đờ đẫn nhìn không ra một tia xúc cảm.
Không khí lạnh lẽo cực độ, không hề giống bất cứ cái lạnh nào Huyền Giang đã từng trải qua trước đấy. Đây là cái lạnh thấm đến tận xương tủy, có thể làm lục phủ ngũ tạng hóa băng nhưng đồng thời cũng khiến cho khắp thân mình đổ mồ hôi như tắm.
Huyền Giang cả người ướt sũng run cầm cập quay đầu tìm đường ra. Đằng sau cô lại không có cánh cổng nào mà chỉ dựng sừng sững một bức tường đá đen bóng trang nghiêm mà đứng, khiến cho người nhìn vào khổ sở tuyệt vọng .
Huyền Giang hoảng loạn vô cùng đầu óc gần như dại ra, cái lạnh tuy không làm cô suy yếu thể lực nhưng lý trí thì đã bị bào mòn. Cô hoảng hốt lê bước đến dưới chân tường cào cấu gào thét, không gian tĩnh lặng nhanh chóng bị tiếng hét của cô đánh tan. Những người đi lại trên đường không biết tự khi nào đã dừng lại, lẳng lặng nhìn cô, gương mặt ánh mắt như trước vô biểu tình.
Huyền Giang thét cho đã, ý thức cũng dần hồi phục, run rẩy nhận thấy đám đông đang vây tròn quanh mình, ai cũng giương mắt lạnh lùng nhìn, không lời bàn tán không hành động dư thừa, không gian thoáng chốc lại trở về tĩnh lặng.
Bỗng từ đằng xa một hồi chuông boong boong ngân dài, rồi không hề báo trước pháo hóa từ đâu nở rộ, đủ màu đủ sắc, bụp bụp bắn lên.
Huyền Giang giật mình ngước đầu, ánh sáng rực rỡ lan tỏa từ bầu trời làm sáng bừng không gian, cô ngây ngẩn nhìn theo, những kẻ khác cũng bị thu hút, đồng loạt quay lưng đờ đẫn ngẩng mặt.
Tiếng chuông boong boong không dứt, Huyền Giang thấy lòng mình nhẹ nhàng bâng quơ, cái lạnh cũng không còn làm cô khó chịu ngược lại cơ thể chậm chạp quen dần, bước chân càng lúc càng nhanh cuối cùng giống như bay vụt lên.
Giữa nền trời tối đen một màu Huyền Giang lơ lửng trên không, pháo hoa đỏ rực nở rộ xung quanh làm bừng sáng thân hình kì dị. Những người bên dưới bỗng nhao lên rít gào, ùn ùn xô đến dưới chân cô kẻ này đạp lên kẻ kia tranh giành cắn xé lẫn nhau hòng vươn tay chạm lấy nữ nhân trên cao.
Huyền Giang thanh tỉnh lạ thường. Cô không còn suy nghĩ, chỉ lãnh đạm nhìn đoàn người chen chúc dưới chân mà nhẹ nhàng dẫm lên, đầu họ mềm xốp như bông, bị dẫm thì bở ra tan thành khói. Nơi cô đi qua chỉ còn một màu xám đục lượn lờ vô thực. Thật không nghi ngờ gì, cô đang lướt trên những linh hồn.
Đoàn diễu hành vẫn đổ xô về như nước lũ, hoang dại kêu gào, từng kẻ từng kẻ trở thành miếng lót đường cho Huyền Giang.
Huyền Giang lần theo tiếng chuông vang, đôi mắt hững hờ trong suốt, phản chiếu sắc đỏ sậm của từng chùm pháo hoa rực rỡ.
Trước mắt cô hiện lên một con sông dài cuồn cuộn chảy. Nước sông đen óng như suối tóc người phụ nữ, đẹp đẽ lạ thường. Giữa con sông nổi lên một khối sáng màu bạc, ánh sáng mạnh mẽ chói mắt.
Huyền Giang khó chịu xoa mắt, cơ thể cảnh cáo không muốn tiếp tục tiến lên.
Những linh hồn dưới chân Huyền Giang cũng nhanh chóng lùi xa, hoảng hốt tránh khỏi thứ ánh sáng chói chang.
Tâm hồn cô đang bình lặng như nước thoáng chốc trở nên giận dữ điên cuồng, ánh sáng kia……
Thật muốn hủy diệt nó.
Huyền Giang nhếch môi cười, từng tràng từng tràng lảnh lót vang dội. Đám linh hồn cũng một lần nữa nhao nhao xô đến chỗ Huyền Giang đói khát rít gào.
‘Giang… Giang…Giang…’
‘Giang..Giang…’
‘Giang…’
Tiếng chuông vang lên từng hồi như có người thì thầm gọi tên, Huyền Giang đầu óc đã mụ mị trong sự thù hận, càng điên cuồng hơn sau mỗi hồi chuông, những linh hồn dưới chân cô càng lúc càng hiện nguyên hình, hung ác tràn lên tạo thành làn sóng thủy triều dữ tợn. Huyền Giang cưỡi trên lưng chúng giống như đang điều khiển một con thủy quái, mãnh liệt ập đến giữa dòng nước.
Cô bỗng thấy từ cổ tay truyền đến một cỗ nóng cháy đau đớn. Huyền Giang lạnh lùng nhìn xuống chiếc vòng đang đeo, vung tay đập nát.
Boong_
Tiếng chuông đột ngột dừng không báo trước, bất ngờ như lúc bắt đầu.
Huyền Giang giật mình, toàn thân như bị dội nước, cơn rét lạnh ùa về, đầu óc u mê thoáng chốc hồi thần. Đây là..cô vừa làm sao vậy…
Chưa kịp để Huyền Giang xúc động tua lại sự tình đám linh hồn dưới chân cô cũng đã thanh tỉnh lại, nhanh như nước lũ mà rút về bỏ mặc Huyền Giang lộn cổ ngã xuống dòng nước đen cuồn cuộn.
Cô chới với thân mình khua tay loạn xạ, bụng liên tục nuốt mấy ngụm chẳng bao lâu thì đờ đẫn chìm nghỉm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.