Chương 35: Khoảnh khắc bình thường
Wings of Wind_Đôi cánh gió
17/11/2016
Huyền Giang từ từ mở mắt, khung cảnh quen thuộc, căn phòng quen thuộc, đây chính là nơi cô sống cùng thím Hoa.
Cô bình thản ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời nắng nhẹ trong vắt, người mua kẻ bán ồn ào, còi xe chói tai. Giống như mọi ngày, cuộc sống vẫn lặng lẽ trôi qua.
Dưới nhà bỗng vang lên tiếng mở khóa lạch cạch, tiếng dắt xe máy vào trong còn có tiếng chào hỏi vui vẻ của thím Hoa cho người vừa tới.
“Con đến đấy à, lên xem em nó thế nào đi.”
Huyền Giang thấy lồng ngực chợt giật thót, trái tim mạnh mẽ đập theo từng nhịp bước chân lên cầu thang. Âm thanh trầm ổn dứt khoát, từng bước từng bước tiến gần hơn với cô.
Nước mắt bỗng nhiên trào ra, Huyền Giang quay đầu nhìn cánh cửa phòng từ từ bật mở, trong lòng ngập tràn nhung nhớ cùng đau xót, cô mở miệng khàn khàn gọi
“Anh_”
Người đàn ông sững sờ đứng tại cửa, đánh rơi cả túi đồ trên tay, vui vẻ chạy lại
“Huyền Giang em tỉnh rồi đấy à.”
Huyền Giang ngơ ngác, khóe miệng hơi giơ lên cuối cùng chuyển thành nụ cười khổ
“Thầy Vũ, là thầy.”
Hạ Vũ nhìn biểu tình thất vọng của Huyền Giang, bản thân liền vô cớ tự cảm thấy tội lỗi. Anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, mỉm cười hiền từ
“Trường Ngân có việc bận nên nhờ anh đến thăm.”
Huyền Giang gật đầu, quay mặt hướng về phía cửa sổ.
“Anh sẽ gọi bảo cậu ấy là em đã tỉnh.”
“Vâng.”
“Em đói không? Ăn hoa quả nhé, anh vừa mới mua.”
“Vâng.”
Hạ Vũ hỏi vài câu, Huyền Giang đều chỉ máy móc trả lời. Anh cũng chẳng biết làm gì hơn, đành ngồi tỉ mẩn gọt cam.
Bỗng nhiên Huyền Giang nói
“Thầy Vũ, hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Mười hai tháng tám.”
“Vậy sao, em đã nghỉ học lâu quá.”
“Anh trai em xin phép trường rồi, dù sao cũng chỉ đang học hè.”
Hạ Vũ tách từng múi cam nhỏ, cẩn thận bày lên đĩa đặt trước mặt Huyền Giang.
“Em không ăn đâu.”Huyền Giang lắc đầu từ chối.”Giờ em không còn biết mùi vị nữa.”
Hạ Vũ sững người, khuôn mặt cứng nhắc, không thể nói lên lời.
Không khí giữa hai người lại chìm trong im lặng, Huyền Giang bỗng chỉ tay hướng ra ngoài cửa sổ
“Thầy xem thời tiết đẹp thế này em thật muốn đi dạo. Còn muốn ăn kem nữa, kem ốc quế trông ngon quá.”
Hạ Vũ nhìn theo tay Huyền Giang, cổ họng đắng chát
“Huyền Giang, em đang nói gì vậy_”
Huyền Giang vẫn chăm chú quan sát dòng người qua lại, giọng nói pha chút mơ hồ cùng hiếu kỳ
“Trời rất xanh, không quá nắng. Đông người lắm kìa, tuy ồn nhưng thật vui.”
“Huyền Giang...”Hạ Vũ cúi đầu, ánh mắt trở nên phức tạp”Bây giờ là ban đêm.”
Huyền Giang đôi vai run run, cánh tay nặng nề thả xuống giường. Cô quay đầu lại vô thức lẩm bẩm
“Bây giờ cả đêm ngày cũng không phân biệt được rồi sao....”
Hạ Vũ tiến đến kéo tấm màn phủ kín cửa sổ, ánh sáng trong xanh Huyền Giang đã nhìn thấy cũng dần biến mất.
Hạ Vũ nhìn cô bé, trong lòng ngập tràn cảm xúc xót xa.
“Thầy đừng nói gì cả_”
Huyền Giang cúi gằm mặt, đưa tay ôm gối.
“Em muốn ở một mình.”
“Được rồi.”Hạ Vũ đứng dậy bước tới mở cửa, nhưng anh lại không tiếp tục di chuyển.
“Thầy, em thực sự muốn ở_”
Huyền Giang ngẩng đầu, sững sờ nhìn bóng dáng cao lớn quá đỗi quen thuộc trước mặt.
“Chào tiểu thư.”Giọng điệu ngả ngớn nụ cười nửa miệng, anh vẫn là anh của ngày nào.
Nước mắt cố kìm nén nãy giờ không thể kiểm soát mà tuôn rơi vô định, cô gái mếu máo như trẻ nhỏ lao vào vòng tay rộng mở đang chờ đón
“Anh, anh...anh..ơi...”
Không còn lời nào có thể tả ngoài cái ôm siết chặt cùng tiếng nức nở triền miên.
Nỗi đau thấu đến tận cùng khi người hiểu mình nhiều nhất cũng là người lừa dối mình nhiều nhất.
Giờ đây họ vẫn đang là anh em là ruột thịt.
Nhưng chỉ là giờ đây.
Trường Ngân biết rõ điều đó.
Và Thuần Linh đã khiến Huyền Giang hiểu rõ điều đó.
---------------
Hạ Vũ lặng nhìn bóng dáng hai anh em đang đi dạo trong công viên bỗng cảm thấy có chút lẻ loi, anh tự cười giễu bản thân, quay lưng chậm rãi bước đi theo hướng ngược lại.
Giờ đang tháng mưa ngâu, tiết trời lắm lúc nhỏ giọt lất phất, nhất là vào những buổi tối như này thường xuất hiện cơn mưa nho nhỏ bất chợt kéo đến.
Hạ Vũ dính nước, đầu hơi ẩm ướt cũng không để tâm. Anh liếc nhìn các cặp đôi tình tứ che chung một cây dù, tâm tình nhẹ nhàng xáo động.
“Cũng chỉ là suy nghĩ xa vời. Ước rằng một ngày nào đó cùng người đi chung lối. Hai ta mặn nồng sánh bước. Khi trời mưa tôi sẽ bung dù vì em....”
Hạ Vũ khe khẽ ngân nga một bài hát thủa xưa, cảm xúc hoài niệm trở về. Chính là anh không ngờ có thể vô tình gặp gỡ cố nhân.
“Hạ Vũ.”
Một cô gái bất chợt từ phía bên kia đường chạy sang, giọng nói thanh thúy tràn ngập sự nhung nhớ
“Hạ Vũ, đúng là cậu rồi, Hạ Vũ.”
Hạ Vũ đã không định đứng lại, nhưng người ngay trước mắt, khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, anh lại không thể không nhìn đến cô
“Liên, cậu đừng chạy, cẩn thận kẻo ướt.”
Hạ Vũ nở nụ cười bình thản, cử chỉ ân cần vẫn như nhiều năm trước quan tâm, khiến cô xao xuyến.
“Hạ Vũ, mình rất nhớ cậu... Sao từ khi mình đi du học về, cậu không liên lạc gì vậy?”Liên bám lấy tay Hạ Vũ thân thiết hỏi thăm.
“Chuyện này không thể nói vài câu hết được. Thả tay mình ra nào, chúng ta sang bên kia tránh mưa đã.”
“Không mình không thả, Hạ Vũ cậu lại định trốn!”
Bộ dáng ngây thơ cố chấp này từng là nét mà Đông Dương cho là rất đáng yêu, Hạ Vũ cười khổ nghĩ quả là tình nhân trong mắt hóa tây thi. Chính là anh cũng vậy thôi…mà thậm chí, còn ám ảnh hơn. Hạ Vũ lắc đầu xua tan ý nghĩ kỳ cục, anh vỗ lên tóc Liên như lúc trước họ thường đùa nhau
“Cậu vẫn vậy, chẳng thay đổi.”
“Cậu đã bảo, cậu thích người không thay đổi.”Liên cười dịu dàng vươn người muốn khoát tay Hạ Vũ.
Thế nhưng anh lại hơi né tránh.
“Liên, bây giờ không giống ngày xưa.”
Âm điệu nhỏ nhẹ mà vang vọng như một hồi chuông phán quyết, như một đường chia ranh giới.
Liên sững lại, trong thâm tâm cô rất muốn gào to rằng anh là kẻ hèn nhát nhưng lòng tự trọng không cho phép cô làm vậy. Sứ mệnh của người con gái là được theo đuổi chứ không phải đuổi theo, hơn nữa từ lâu cô cũng đã quá mệt mỏi khi nhìn sau bóng lưng anh.
“Đúng là, giờ mình đã cùng…cùng anh Dương, nhưng chúng ta vẫn là bạn.”
“Bạn bè thì đứng xa nói chuyện được rồi.”
Giọng nói lạnh lùng cắt ngang cuộc đối thoại. Liên hơi sửng sốt vội tránh lui vài bước, còn Hạ Vũ vẫn đứng đấy đáy mắt lóe tia u sầu.
Đông Dương cầm ô bước đến, lạnh nhạt liếc nhìn Hạ Vũ rồi quay sang giơ cao ô che cho Liên.
“Em bảo ghét bị ướt nên để một mình anh đi lấy xe mà giờ lại chạy ra đây?”
Liên hơi cúi đầu, ánh mắt lảng tránh
“Tại vô tình bắt gặp Hạ Vũ, cũng đã lâu chưa gặp.”
“Lần sau đừng như vậy, gọi cậu ta lại là được…”
Hạ Vũ nhìn hai người ngày trước từng là bạn anh, giờ đã trở thành người yêu, trong lòng ngũ vị tạp trần, lẳng lặng xoay người
“Mình có việc đi trước, khi khác mình sẽ đến thăm Liên.”
“Khoan đã.”Đông Dương đột ngột lên tiếng.
“Liên em tự lái xe về đi, anh có chuyện cần nói với Vũ.”
Liên lo sợ nhìn Đông Dương, hồi xưa khi cả ba còn trẻ, anh ấy cũng đã từng một lần đánh nhau với Hạ Vũ vì cô.
“Anh Dương, mọi chuyện không phải như anh nghĩ_”
“Anh nghĩ gì cơ?”Đông Dương ngạc nhiên hỏi lại “Anh thực sự có chuyện cần bàn với Vũ. Em cứ về nhà đi, nhanh không bố mẹ mong.”
Liên không yên tâm rời khỏi sau khi ra sức bắt Hạ Vũ cho số điện thoại mới. Cô thật lòng mà nói, vẫn khó quên người này.
“Nếu cậu muốn nghi ngờ chuyện giữa tôi và Liên thì cứ việc. Tôi chẳng đủ sức biện minh nữa.”
Hạ Vũ bước nhanh phía trước, giọng nói lạnh lùng hờ hững, che giấu tổn thương trong lòng. Đông Dương nặng nề theo sau.
Hai người lặng lẽ đội đầu trần sải bước trong làn mưa phùn rả rích, xung quanh chỉ còn bóng đèn vàng chiếu trên mặt đường ướt nước, loang loáng , huyền ảo.
Bất chợt những hạt mưa vẫn đều đều thấm đẫm đôi vai Hạ Vũ lại đột ngột biến mất. Anh nhìn lên, trời vẫn chưa tạnh, nhưng đám mây đen trên đầu hai người đã không còn, giữa không gian ẩm ướt lộp bộp, có một khoảng trống lạ lùng duy nhất không hề bị ảnh hưởng bởi cơn mưa.
Hạ Vũ ngạc nhiên quay lại, liền nhìn thấy biểu tình đắc ý của thằng bạn.
“Năng lực của anh vẫn chưa hề suy giảm, chú thấy không.”
Hạ Vũ đầu tiên là sững sờ sau đó bật cười gõ đầu Đông Dương
“Bố cu.”
----------------
Tháng cô hồn vừa mới bắt đầu chính là thời điểm hàng mã bán chạy nhất.
Hoàng Kiếm ban ngày bị nhốt tại trường, đến tối lại lôi kéo bạn thân chí cốt là Minh Giáp đến nhà hắn làm vàng mã.
Minh Giáp cắt cắt xếp xếp vô cùng cẩn thận nhưng luôn bị’ông chủ’Hoàng Kiếm mắng mỏ
“Ông dán lệch rùi, trời đất, phải dán bên kia kìa.”
“Tui đã bảo phải tô màu đỏ tím, không phải tím đỏ, là đỏ tím!!”
“Ai ai sao ông đần quá zậy?!”
“Má ông khác méo gì nhau chứ!”Minh Giáp cuối cùng không chịu nổi bực tức ném đồ trên đất, giận dữ đứng lên.
Hoàng Kiếm trưng khuôn mặt hiểu biết rất đúng lý lẽ mà nói
“Khác chứ, nghĩa là màu đỏ nhiều hơn màu tím, tui dốt mỹ thuật mà còn hiểu nữa là_”
Minh Giáp nhảy xổ lên lưng Hoàng Kiếm kẹp cổ tên bạn
“Kệ cha nhà ông, không làm nữa, đi chơi.”
Hoàng Kiếm đá vào chân bạn lắc đầu quầy quậy
“Cái này ngày kia giao hàng rùi, khách đợt này khó tính lém.”
Minh Giáp bỏ cuộc nằm ườn trên chiếu, thấy từng giọt nước nhỏ tí tách trong góc nhà liền tự động bò dậy lấy chậu ra hứng.
Hoàng Kiếm liếc mắt hờ hững nói
“Dạo này trời cứ mưa suốt.”
“Ừ thì tháng bảy mùa mưa ngâu còn gì.”
Minh Giáp nhàn nhạt đáp, mở cánh tủ ọp ẹp, bên trong chỉ chứa hai ba gói mỳ tôm.
“Không định làm cơm ma chay gì sao?”
“Thui khỏi thui khỏi, tui chẳng tin thứ đấy.”
“Hừ, chỉ giỏi giả đò.”
Minh Giáp khịt mũi chán nản nhìn ra hướng ngoài cửa
“Xem kìa, tháng cô hồn có khác chúng thi nhau kéo đến. Thế mà ông bảo không tin.”
Hoàng Kiếm để xuống con ngựa giấy đang cầm trên tay, vươn vai đứng dậy
“Thì tui bảo không tin là không tin bọn chúng quấy phá được gì tui.”
Minh Giáp nhướn mày “Đồ khoe mẽ. Có ngày bị chúng tóm chân kéo chết không chừng.”
Hoàng Kiếm cười lớn
“Độc mồm thế. Thui, ông thả chúng vào đi để tui giải quyết trong một nhát cho nhanh.”
Minh Giáp cười mỉm, thầm nghĩ, lại có trò vui chơi.
Chính là sau đó đống vàng mã đã không kịp giao hàng. Nhiều ngày tiếp theo Minh Giáp đều lén đem lương thực tới tiếp tế bạn, rồi ở nhà Hoàng Kiếm khổ sở làm sai vặt cả đêm.
-------------
Huyền Giang cùng Trường Ngân ngồi dưới mái che trong công viên, bình thản ngắm nhìn trời mưa.
Trường Ngân lên tiếng trước, anh xoa đầu em gái khẽ hỏi
“Thấy thế nào?”
Huyền Giang vẫn hờ hững nhìn bên ngoài, lúc sau mới cất tiếng
“Thấy rất đông người.”
“Vậy sao.”Trường Ngân ánh mắt bi sầu, nhưng trên môi vẫn bảo trì nụ cười.
“Nhiều lắm, nơi nơi đều thấy. Ồn ào như chợ vỡ.”Huyền Giang lại tiếp tục bình thản kể.
“Vậy kế bên chúng ta cũng có?”
“Không.”Huyền Giang lắc đầu. “Họ sợ anh. Người đâu mà hung dữ.”
Trường Ngân bật cười, nhéo tai cô
“Nghĩa là anh cô thật lợi hại, con bé này.”
Huyền Giang không né tránh chỉ nhàn nhạt nói
“Em không còn thấy đau.”
Trường Ngân khựng tay giữa không trung, đôi mắt thống khổ, từng tế bào đều run rẩy.
Huyền Giang mở lòng bàn tay hứng lấy giọt nước mưa trong suốt nhỏ xuống
“Cũng chẳng thấy lạnh nữa, lạ quá.”
“Mà cũng phải thôi...”Huyền Giang cúi đầu “Bị thiêu sống trong lửa, vẫn lành lặn trở ra_”
“Giang....”Trường Ngân nghẹn ngào gọi, ôm chặt cô vào lòng.
Huyền Giang bị ép trong ngực Trường Ngân vẫn tiếp tục nói
“Em với những người ngoài kia giống nhau phải không?”
“Không giống, Giang không giống...”Trường Ngân ra sức lắc đầu run rẩy phủ nhận. “Giang chỉ là đang ốm thôi, anh sẽ...”
“Xin anh đừng làm vậy nữa.”Huyền Giang ôm lại anh trai cô, nước mắt thấm ướt áo “Thuần Linh đã bảo em...”
“Mặc kệ cậu ta!”Trường Ngân hét lên “Giang hãy tin anh_”
“Tin tưởng? Em còn chưa bao giờ nghi ngờ anh.”Huyền Giang mệt mỏi lắc đầu “Nhưng anh thì sao....”
“Giang...”
Không gian giữa hai người rơi vào thinh lặng, tiếng mưa vẫn đều đều nhỏ giọt trên mái tôn.
“Anh Trường hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Mười hai tháng tám.”
“Ngày âm cơ.”
“.... Mùng mười tháng bảy.”
“Sắp tới lễ Vu Lan rồi, em muốn đi thắp hương cho mẹ.”
“Được.”
Huyền Giang đứng dậy đôi mắt bỗng trở lên long lanh, cả người thoáng chốc ngập tràn sức sống tươi trẻ. Cô đưa mắt nhìn bên ngoài, ngọt ngào nói
“Thật mong chờ.”
Cô bình thản ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời nắng nhẹ trong vắt, người mua kẻ bán ồn ào, còi xe chói tai. Giống như mọi ngày, cuộc sống vẫn lặng lẽ trôi qua.
Dưới nhà bỗng vang lên tiếng mở khóa lạch cạch, tiếng dắt xe máy vào trong còn có tiếng chào hỏi vui vẻ của thím Hoa cho người vừa tới.
“Con đến đấy à, lên xem em nó thế nào đi.”
Huyền Giang thấy lồng ngực chợt giật thót, trái tim mạnh mẽ đập theo từng nhịp bước chân lên cầu thang. Âm thanh trầm ổn dứt khoát, từng bước từng bước tiến gần hơn với cô.
Nước mắt bỗng nhiên trào ra, Huyền Giang quay đầu nhìn cánh cửa phòng từ từ bật mở, trong lòng ngập tràn nhung nhớ cùng đau xót, cô mở miệng khàn khàn gọi
“Anh_”
Người đàn ông sững sờ đứng tại cửa, đánh rơi cả túi đồ trên tay, vui vẻ chạy lại
“Huyền Giang em tỉnh rồi đấy à.”
Huyền Giang ngơ ngác, khóe miệng hơi giơ lên cuối cùng chuyển thành nụ cười khổ
“Thầy Vũ, là thầy.”
Hạ Vũ nhìn biểu tình thất vọng của Huyền Giang, bản thân liền vô cớ tự cảm thấy tội lỗi. Anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, mỉm cười hiền từ
“Trường Ngân có việc bận nên nhờ anh đến thăm.”
Huyền Giang gật đầu, quay mặt hướng về phía cửa sổ.
“Anh sẽ gọi bảo cậu ấy là em đã tỉnh.”
“Vâng.”
“Em đói không? Ăn hoa quả nhé, anh vừa mới mua.”
“Vâng.”
Hạ Vũ hỏi vài câu, Huyền Giang đều chỉ máy móc trả lời. Anh cũng chẳng biết làm gì hơn, đành ngồi tỉ mẩn gọt cam.
Bỗng nhiên Huyền Giang nói
“Thầy Vũ, hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Mười hai tháng tám.”
“Vậy sao, em đã nghỉ học lâu quá.”
“Anh trai em xin phép trường rồi, dù sao cũng chỉ đang học hè.”
Hạ Vũ tách từng múi cam nhỏ, cẩn thận bày lên đĩa đặt trước mặt Huyền Giang.
“Em không ăn đâu.”Huyền Giang lắc đầu từ chối.”Giờ em không còn biết mùi vị nữa.”
Hạ Vũ sững người, khuôn mặt cứng nhắc, không thể nói lên lời.
Không khí giữa hai người lại chìm trong im lặng, Huyền Giang bỗng chỉ tay hướng ra ngoài cửa sổ
“Thầy xem thời tiết đẹp thế này em thật muốn đi dạo. Còn muốn ăn kem nữa, kem ốc quế trông ngon quá.”
Hạ Vũ nhìn theo tay Huyền Giang, cổ họng đắng chát
“Huyền Giang, em đang nói gì vậy_”
Huyền Giang vẫn chăm chú quan sát dòng người qua lại, giọng nói pha chút mơ hồ cùng hiếu kỳ
“Trời rất xanh, không quá nắng. Đông người lắm kìa, tuy ồn nhưng thật vui.”
“Huyền Giang...”Hạ Vũ cúi đầu, ánh mắt trở nên phức tạp”Bây giờ là ban đêm.”
Huyền Giang đôi vai run run, cánh tay nặng nề thả xuống giường. Cô quay đầu lại vô thức lẩm bẩm
“Bây giờ cả đêm ngày cũng không phân biệt được rồi sao....”
Hạ Vũ tiến đến kéo tấm màn phủ kín cửa sổ, ánh sáng trong xanh Huyền Giang đã nhìn thấy cũng dần biến mất.
Hạ Vũ nhìn cô bé, trong lòng ngập tràn cảm xúc xót xa.
“Thầy đừng nói gì cả_”
Huyền Giang cúi gằm mặt, đưa tay ôm gối.
“Em muốn ở một mình.”
“Được rồi.”Hạ Vũ đứng dậy bước tới mở cửa, nhưng anh lại không tiếp tục di chuyển.
“Thầy, em thực sự muốn ở_”
Huyền Giang ngẩng đầu, sững sờ nhìn bóng dáng cao lớn quá đỗi quen thuộc trước mặt.
“Chào tiểu thư.”Giọng điệu ngả ngớn nụ cười nửa miệng, anh vẫn là anh của ngày nào.
Nước mắt cố kìm nén nãy giờ không thể kiểm soát mà tuôn rơi vô định, cô gái mếu máo như trẻ nhỏ lao vào vòng tay rộng mở đang chờ đón
“Anh, anh...anh..ơi...”
Không còn lời nào có thể tả ngoài cái ôm siết chặt cùng tiếng nức nở triền miên.
Nỗi đau thấu đến tận cùng khi người hiểu mình nhiều nhất cũng là người lừa dối mình nhiều nhất.
Giờ đây họ vẫn đang là anh em là ruột thịt.
Nhưng chỉ là giờ đây.
Trường Ngân biết rõ điều đó.
Và Thuần Linh đã khiến Huyền Giang hiểu rõ điều đó.
---------------
Hạ Vũ lặng nhìn bóng dáng hai anh em đang đi dạo trong công viên bỗng cảm thấy có chút lẻ loi, anh tự cười giễu bản thân, quay lưng chậm rãi bước đi theo hướng ngược lại.
Giờ đang tháng mưa ngâu, tiết trời lắm lúc nhỏ giọt lất phất, nhất là vào những buổi tối như này thường xuất hiện cơn mưa nho nhỏ bất chợt kéo đến.
Hạ Vũ dính nước, đầu hơi ẩm ướt cũng không để tâm. Anh liếc nhìn các cặp đôi tình tứ che chung một cây dù, tâm tình nhẹ nhàng xáo động.
“Cũng chỉ là suy nghĩ xa vời. Ước rằng một ngày nào đó cùng người đi chung lối. Hai ta mặn nồng sánh bước. Khi trời mưa tôi sẽ bung dù vì em....”
Hạ Vũ khe khẽ ngân nga một bài hát thủa xưa, cảm xúc hoài niệm trở về. Chính là anh không ngờ có thể vô tình gặp gỡ cố nhân.
“Hạ Vũ.”
Một cô gái bất chợt từ phía bên kia đường chạy sang, giọng nói thanh thúy tràn ngập sự nhung nhớ
“Hạ Vũ, đúng là cậu rồi, Hạ Vũ.”
Hạ Vũ đã không định đứng lại, nhưng người ngay trước mắt, khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, anh lại không thể không nhìn đến cô
“Liên, cậu đừng chạy, cẩn thận kẻo ướt.”
Hạ Vũ nở nụ cười bình thản, cử chỉ ân cần vẫn như nhiều năm trước quan tâm, khiến cô xao xuyến.
“Hạ Vũ, mình rất nhớ cậu... Sao từ khi mình đi du học về, cậu không liên lạc gì vậy?”Liên bám lấy tay Hạ Vũ thân thiết hỏi thăm.
“Chuyện này không thể nói vài câu hết được. Thả tay mình ra nào, chúng ta sang bên kia tránh mưa đã.”
“Không mình không thả, Hạ Vũ cậu lại định trốn!”
Bộ dáng ngây thơ cố chấp này từng là nét mà Đông Dương cho là rất đáng yêu, Hạ Vũ cười khổ nghĩ quả là tình nhân trong mắt hóa tây thi. Chính là anh cũng vậy thôi…mà thậm chí, còn ám ảnh hơn. Hạ Vũ lắc đầu xua tan ý nghĩ kỳ cục, anh vỗ lên tóc Liên như lúc trước họ thường đùa nhau
“Cậu vẫn vậy, chẳng thay đổi.”
“Cậu đã bảo, cậu thích người không thay đổi.”Liên cười dịu dàng vươn người muốn khoát tay Hạ Vũ.
Thế nhưng anh lại hơi né tránh.
“Liên, bây giờ không giống ngày xưa.”
Âm điệu nhỏ nhẹ mà vang vọng như một hồi chuông phán quyết, như một đường chia ranh giới.
Liên sững lại, trong thâm tâm cô rất muốn gào to rằng anh là kẻ hèn nhát nhưng lòng tự trọng không cho phép cô làm vậy. Sứ mệnh của người con gái là được theo đuổi chứ không phải đuổi theo, hơn nữa từ lâu cô cũng đã quá mệt mỏi khi nhìn sau bóng lưng anh.
“Đúng là, giờ mình đã cùng…cùng anh Dương, nhưng chúng ta vẫn là bạn.”
“Bạn bè thì đứng xa nói chuyện được rồi.”
Giọng nói lạnh lùng cắt ngang cuộc đối thoại. Liên hơi sửng sốt vội tránh lui vài bước, còn Hạ Vũ vẫn đứng đấy đáy mắt lóe tia u sầu.
Đông Dương cầm ô bước đến, lạnh nhạt liếc nhìn Hạ Vũ rồi quay sang giơ cao ô che cho Liên.
“Em bảo ghét bị ướt nên để một mình anh đi lấy xe mà giờ lại chạy ra đây?”
Liên hơi cúi đầu, ánh mắt lảng tránh
“Tại vô tình bắt gặp Hạ Vũ, cũng đã lâu chưa gặp.”
“Lần sau đừng như vậy, gọi cậu ta lại là được…”
Hạ Vũ nhìn hai người ngày trước từng là bạn anh, giờ đã trở thành người yêu, trong lòng ngũ vị tạp trần, lẳng lặng xoay người
“Mình có việc đi trước, khi khác mình sẽ đến thăm Liên.”
“Khoan đã.”Đông Dương đột ngột lên tiếng.
“Liên em tự lái xe về đi, anh có chuyện cần nói với Vũ.”
Liên lo sợ nhìn Đông Dương, hồi xưa khi cả ba còn trẻ, anh ấy cũng đã từng một lần đánh nhau với Hạ Vũ vì cô.
“Anh Dương, mọi chuyện không phải như anh nghĩ_”
“Anh nghĩ gì cơ?”Đông Dương ngạc nhiên hỏi lại “Anh thực sự có chuyện cần bàn với Vũ. Em cứ về nhà đi, nhanh không bố mẹ mong.”
Liên không yên tâm rời khỏi sau khi ra sức bắt Hạ Vũ cho số điện thoại mới. Cô thật lòng mà nói, vẫn khó quên người này.
“Nếu cậu muốn nghi ngờ chuyện giữa tôi và Liên thì cứ việc. Tôi chẳng đủ sức biện minh nữa.”
Hạ Vũ bước nhanh phía trước, giọng nói lạnh lùng hờ hững, che giấu tổn thương trong lòng. Đông Dương nặng nề theo sau.
Hai người lặng lẽ đội đầu trần sải bước trong làn mưa phùn rả rích, xung quanh chỉ còn bóng đèn vàng chiếu trên mặt đường ướt nước, loang loáng , huyền ảo.
Bất chợt những hạt mưa vẫn đều đều thấm đẫm đôi vai Hạ Vũ lại đột ngột biến mất. Anh nhìn lên, trời vẫn chưa tạnh, nhưng đám mây đen trên đầu hai người đã không còn, giữa không gian ẩm ướt lộp bộp, có một khoảng trống lạ lùng duy nhất không hề bị ảnh hưởng bởi cơn mưa.
Hạ Vũ ngạc nhiên quay lại, liền nhìn thấy biểu tình đắc ý của thằng bạn.
“Năng lực của anh vẫn chưa hề suy giảm, chú thấy không.”
Hạ Vũ đầu tiên là sững sờ sau đó bật cười gõ đầu Đông Dương
“Bố cu.”
----------------
Tháng cô hồn vừa mới bắt đầu chính là thời điểm hàng mã bán chạy nhất.
Hoàng Kiếm ban ngày bị nhốt tại trường, đến tối lại lôi kéo bạn thân chí cốt là Minh Giáp đến nhà hắn làm vàng mã.
Minh Giáp cắt cắt xếp xếp vô cùng cẩn thận nhưng luôn bị’ông chủ’Hoàng Kiếm mắng mỏ
“Ông dán lệch rùi, trời đất, phải dán bên kia kìa.”
“Tui đã bảo phải tô màu đỏ tím, không phải tím đỏ, là đỏ tím!!”
“Ai ai sao ông đần quá zậy?!”
“Má ông khác méo gì nhau chứ!”Minh Giáp cuối cùng không chịu nổi bực tức ném đồ trên đất, giận dữ đứng lên.
Hoàng Kiếm trưng khuôn mặt hiểu biết rất đúng lý lẽ mà nói
“Khác chứ, nghĩa là màu đỏ nhiều hơn màu tím, tui dốt mỹ thuật mà còn hiểu nữa là_”
Minh Giáp nhảy xổ lên lưng Hoàng Kiếm kẹp cổ tên bạn
“Kệ cha nhà ông, không làm nữa, đi chơi.”
Hoàng Kiếm đá vào chân bạn lắc đầu quầy quậy
“Cái này ngày kia giao hàng rùi, khách đợt này khó tính lém.”
Minh Giáp bỏ cuộc nằm ườn trên chiếu, thấy từng giọt nước nhỏ tí tách trong góc nhà liền tự động bò dậy lấy chậu ra hứng.
Hoàng Kiếm liếc mắt hờ hững nói
“Dạo này trời cứ mưa suốt.”
“Ừ thì tháng bảy mùa mưa ngâu còn gì.”
Minh Giáp nhàn nhạt đáp, mở cánh tủ ọp ẹp, bên trong chỉ chứa hai ba gói mỳ tôm.
“Không định làm cơm ma chay gì sao?”
“Thui khỏi thui khỏi, tui chẳng tin thứ đấy.”
“Hừ, chỉ giỏi giả đò.”
Minh Giáp khịt mũi chán nản nhìn ra hướng ngoài cửa
“Xem kìa, tháng cô hồn có khác chúng thi nhau kéo đến. Thế mà ông bảo không tin.”
Hoàng Kiếm để xuống con ngựa giấy đang cầm trên tay, vươn vai đứng dậy
“Thì tui bảo không tin là không tin bọn chúng quấy phá được gì tui.”
Minh Giáp nhướn mày “Đồ khoe mẽ. Có ngày bị chúng tóm chân kéo chết không chừng.”
Hoàng Kiếm cười lớn
“Độc mồm thế. Thui, ông thả chúng vào đi để tui giải quyết trong một nhát cho nhanh.”
Minh Giáp cười mỉm, thầm nghĩ, lại có trò vui chơi.
Chính là sau đó đống vàng mã đã không kịp giao hàng. Nhiều ngày tiếp theo Minh Giáp đều lén đem lương thực tới tiếp tế bạn, rồi ở nhà Hoàng Kiếm khổ sở làm sai vặt cả đêm.
-------------
Huyền Giang cùng Trường Ngân ngồi dưới mái che trong công viên, bình thản ngắm nhìn trời mưa.
Trường Ngân lên tiếng trước, anh xoa đầu em gái khẽ hỏi
“Thấy thế nào?”
Huyền Giang vẫn hờ hững nhìn bên ngoài, lúc sau mới cất tiếng
“Thấy rất đông người.”
“Vậy sao.”Trường Ngân ánh mắt bi sầu, nhưng trên môi vẫn bảo trì nụ cười.
“Nhiều lắm, nơi nơi đều thấy. Ồn ào như chợ vỡ.”Huyền Giang lại tiếp tục bình thản kể.
“Vậy kế bên chúng ta cũng có?”
“Không.”Huyền Giang lắc đầu. “Họ sợ anh. Người đâu mà hung dữ.”
Trường Ngân bật cười, nhéo tai cô
“Nghĩa là anh cô thật lợi hại, con bé này.”
Huyền Giang không né tránh chỉ nhàn nhạt nói
“Em không còn thấy đau.”
Trường Ngân khựng tay giữa không trung, đôi mắt thống khổ, từng tế bào đều run rẩy.
Huyền Giang mở lòng bàn tay hứng lấy giọt nước mưa trong suốt nhỏ xuống
“Cũng chẳng thấy lạnh nữa, lạ quá.”
“Mà cũng phải thôi...”Huyền Giang cúi đầu “Bị thiêu sống trong lửa, vẫn lành lặn trở ra_”
“Giang....”Trường Ngân nghẹn ngào gọi, ôm chặt cô vào lòng.
Huyền Giang bị ép trong ngực Trường Ngân vẫn tiếp tục nói
“Em với những người ngoài kia giống nhau phải không?”
“Không giống, Giang không giống...”Trường Ngân ra sức lắc đầu run rẩy phủ nhận. “Giang chỉ là đang ốm thôi, anh sẽ...”
“Xin anh đừng làm vậy nữa.”Huyền Giang ôm lại anh trai cô, nước mắt thấm ướt áo “Thuần Linh đã bảo em...”
“Mặc kệ cậu ta!”Trường Ngân hét lên “Giang hãy tin anh_”
“Tin tưởng? Em còn chưa bao giờ nghi ngờ anh.”Huyền Giang mệt mỏi lắc đầu “Nhưng anh thì sao....”
“Giang...”
Không gian giữa hai người rơi vào thinh lặng, tiếng mưa vẫn đều đều nhỏ giọt trên mái tôn.
“Anh Trường hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Mười hai tháng tám.”
“Ngày âm cơ.”
“.... Mùng mười tháng bảy.”
“Sắp tới lễ Vu Lan rồi, em muốn đi thắp hương cho mẹ.”
“Được.”
Huyền Giang đứng dậy đôi mắt bỗng trở lên long lanh, cả người thoáng chốc ngập tràn sức sống tươi trẻ. Cô đưa mắt nhìn bên ngoài, ngọt ngào nói
“Thật mong chờ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.